Cả tuần nằm viện nó được mọi người chămsóc rất đặc biệt.... lúc nào cũng... ăn, ngủ... hết. Làm nó phát ngán, không cho xuống giường với lí do sợ vết thương há miệng không lành được... đến ngán mà. Lộc và Dương đã làm lành và không còn cãi nhau nữa vì đã nhận ra được sự quan trọng của đối phương trong tim mình qua việc nó làm cho họ, thật vui. Nó luôn được hắn chăm rất kĩ khiến ai cũng ghen tị với nó, tuy hắn lạnh lạnh vậy chứ thực chất rất ấm và quan tâm đến người khác, nhất là người hắn yêu quý. Nó làm gì đi đâu cũng đều được hắn ẵm, bế đi, nó muốn ra ngoài đi dạo hắn cũng là người đưa nó đi, hắn luôn bên nó không rời nửa bước, hắn nghỉ học để chăm nó, hắn tự tay nấu đồ cho nó ăn..... hắn làm mọi thứ. Nó thấy hạnh phúc vô cùng, nó tưởng nhưmình là người hạnh phúc nhất thế gian nàyvậy, và nó ước..... ước được như này mãi. Nếu ai nói ước mơ miễn phí thì tội gì khôngước? Nếu đường tình này của nó và hắn bằng phẳng thì tội gì không bước?. Với nó, nó chả cần gì và suy nghĩ gì nhiều cho tương lai, vì nó sống cho hôm nay và hiện tại chứ không phải tính cho tương lai chưa biết mặt mũi ra sao, nó chỉ biết hiện tại, hắn yêu nó, nó yêu hắn và 2 người đang rất hạnh phúc... chỉ cần vậy thôi.
♡○¤⊙♢○♢♤●♡○♧《⊙¤⊙♢♧《⊙¤°♡♧●》°《♧○♧⊙《♧Hôm nay thứ 2 là ngày nó được xuất viện và đi học, nó rất hào hứng nên đã dậy từ sớm chuẩn bị mọi thứ, mồm lúc nào cũng toe toét rồi nhảy tưng tưng ca hát y con nítkhiến ai nhìn cũng bật cười trước sự trẻ con đó của nó, kể cả hắn con ngườu ít cười ít nói.
- hey Linh. Mày mấy tuổi rồi? Sao lăng xăng như con nít được đi nhà tre vậy? - nhỏ hỏi.
- thế mày nhiêu tuổi? - nó đang lăng xăng phía trước nghe vậy liền ngoái đầu lại hỏi.
- 17t, gần 18t rồi - nhỏ ngây thơ.
- ờ vậy mày sinh tháng mấy? - nó tiếp.
- 14 - 9 - tiếp tục không hiểu và vô tư trả lời.
- ờ thế tao sinh tháng mấy? - vẫn vậy, môi hơi nhếch nó hỏi.
- 3-9 - thật thà.
- ừ vậy mày còn non hơn tao đấy - nó hài lòng nhếch môi coi thường nhìn nhỏ tháchthức.
- á...
, cái con hâm này. Mày lừa tao. Mày chêta với tao - nhỏ bị coi thường chêu chọc liền bay đến túm đánh nó nhưng nó nhanh hơn nhỏ vọt chạy trước lúc nhỏ lao tới.
- con điên kia. Mày đứng im đó cho tao - nhỏ hét.
-tao đâu ngu haha - nó với lại và chạy biết.
Vậy là trên đường có 2 cô gái xinh đẹp đang đuổi nhau, người chạy nhỏ con dễ thương xinh xắn - vẻ đẹp trẻ con, người đuổi không kém phần xinh đẹp, vẻ đẹp ngây ngất bao chàng trai - nét gì đó trưởngthành sắc sảo nhưng không kém phần dễ thương. Đám bạn đi sau chỉ biết lâc đầu cười khổ nhìn 2 đứa nhoi nhoi đang đuổi nhau phía trước, người đi đường cũng phải ngoái đầu lại nhìn bọn nó trong đầu thầm khen sao lại có trai xinh gái đẹp như vậy...
Đuổi nhau 1 hồi cuối cùng bọn nó cũng đến trường. Vừa vào lớp đám bạn đã súm lại hỏi nó bị gì mà nghỉ nhiều như vậy, nó trả lời qua loa rồi về chỗ, bọn bạn cũng về chỗ ngồi tám với nhau.
* sau trường *- alo cưng đó hả? Kế hoạch bắt đầu được rồi - Nhật gọi cho cô gái hôm bữa ở vũ trường.
-...........
- được. Nhớ đúng giờ và đúng lúc đó.
-........
- được. Bibi cưng.
cúp máy Nhật nhếch mép, tay siết chặt điện thoại, mắt híp lại nguy hiểm.
- em sớm muộn gì cũng về lại bên anh thôi Linh à - rồi quay gót về lớp.
Cả tuần qua Nhật không thể thực hiện được kêa hoạch vì nó và hân nghỉ học miết, có dò hỏi nhưng không biết được gì. Nên hôm nay vừa thấy nó và hắn Nhật liền thược hiện kế hoạch.
Giờ ra về cả bọn dắt tay nhau về cười nói rất vui vẻ, anh khoác vai nhỏ, cô ôm tay cậu, Bách khoác balo của Dịu trước ngực rồi cỗng Dịu trên lưng, hắn và nó đan sen tay nhau thật trặt.... nhìn họ thật hạnh phúc. Đang cười nói vui vẻ thì 1 giọng nói êm dịu ngọt ngào của người con gái vang lên.
- anh Thành.
Cả bọn theo phản xạ ngẩng đầu nhìn nơi phát ra tiếng gọi.
Trước mặt họ là 1 cô gái xin đẹp, thanh nhã, dịu dàng. Cô gái có mái tóc đen nháyđc ép thẳng thả ngang eo, khuôn mặt trái xoan trắng trẻo mịn màng, đôi môi đỏ mọng như chái cà chua, đôi mắt nâu to tròn long lành giọt nước trực chào, dáng cô thanh mảnh cao dáo, diện bộ váy trắng thanh kiết.... nhìn cô gái đó đẹp 1 cách dịudàng yếu đuối làm người nhìn có cảm giác muốn yêu chiều muốn bảo vể.
Thấy cô gái đó anh và cậu khẽ nhíu mày trong đầu nghĩ gì đó, hắn thì như hóa đá, tim đập mạnh... người con gái hắn yêu, người hắn nhớ mong tìm kiếm, người làm hắn đã lạnh nay lại lạnh hơn, người thay đổi con người hắn, người con gái đầu tiên làm tim hắn rung động và...... là người hắn ước được gặp cách đây không bao lâu.... người con gái đó đang đứng trước mặt hắn. Giọng run run hắn nói:- Th.... Th....
a.... Thanh...
H....
à.. Hà...
Bên cạnh nghe hắn nói và cảm nhận được bàn tay hắn đang run run lới lỏng thì tim nódấy lên cảm giác gì đó mà nó không thể hình dung, bọn bạn nhíu mày nhìn hắn, Dịu đã tụi xuống khỏi lưng Bách mà đứng cạnh anh, mấy học sinh ngang đó cũng lán lại nhìn.
- anh Thành. Anh có người yêu mới rồi sao? Anh không đợi em sao? Anh.... - cô gái run run nói, đôi mắt ầng ậc nước, khuôn mặt đau khổ... nhìn rất tội nghiệp.
- không Thanh Hà. Anh không có - hắn nghe và nhìn người con gái mình yêu đangđau khổ mà tim nhói lên rồi không trần trừ buông bàn tay nhỏ bé ấm áp của nó lơ lửng trên không trung mà đi lại ôm người con gái đó vào lòng.
Nó như chết đứng nhìn bàn tay của bình đang bị buông thõng, cảm giác lạnh lạnh như bị mất đi hơi ấm khiến nó bất giác rùng mìm tim nhói lên. Đưa đôi mắt đen láy nhìn người con trai mới vừa nắm tay nóthật chặt mà giờ lại vô tình buông thõng. Đây là người nói yêu nó sao? Đây là người theo đuổi nó kiên trì mặc cho nó tổn thương sao? Đây là người hứa luôn bên nósao? Đây là người nói để dành cả đời yêu nó rồi mãi yêu nó đây sao? Đây là người.......... hơ. Thế sao giờ cái người đó đang làm gì thế kia? Sao mà đau thế này? Sao nó lại cảm nhận dõ trái tim nó bỗng chợt đóng băng lại lạnh cứng rồi chưa nhận thức được mà vỡ tan thành những mạnh vụn li ti đau nhói, cảm nhận như không còn trái tim đang đập nữa, cảm nhận như khí quả mình bị ai bóp nghẹn? Sao thế này? Trước mắt nó là gì đây?- đừng khóc - giọng hắn ấm áp đến lạ, cái giọng chưa bao giờ nó được nghe từ hắn.
Hành động gì đây? Sao dịu dàng quá, nó đã được hắn làm vậy chưa? Nó không biết?- anh nói dối. Không phải là người yêu thì là gì? Sao lại nắm tay? - cô tên Thanh Hà đó vẫn thút thít hỏi lại như chưa thấy tim nó đủ vụn mà cầm búa đập tiếp.
- cô ấy.... cô ấy.... là người giúp việc của anh - hắn lãy giờ không để ý đến nó khi nghe Thanh Hà hỏi mới quay lại nhìn và không hiểu sao hắn lại nói vậy.
- Thật sao?- ừHơ người giúp việc sao? Hay, hay lắm, rấthay, giờ nó mới biết trong lòng hắn nó là cái gì, giờ nó mới biết được cái tình yêu cao cả vĩ đại của hắn nó to như thế nào. Thứ gọi là tình yêu hình như đối với nó là quá xa xỉ lên hết người này đến người kia bước vào cuộc đời nó rồi như chê bai nó mà cất bước từ bỏ. Vậy được nó chả ngại tiễn bọn họ 1 đoạn. Đôi mắt tím than mờ nhạt vô hồn nhìn thẳng vào mắt hắn như xoáy sâu tận tâm can, đôi môi đỏ hồng nhếch lên nhạt nhẽo, chất giọng băng tuyết được nó cât lên.
- phải. Người giúp việc. Chào cậu chủ tôi về trước - nói rồi nó cất bước đi lướt qua người hắn như 1 người dưng ngược lối.
Giây phút nó nhìn hắn hắn cảm nhận được lỗi buồn trong sâu thẳm của đôi mắt đen láy ấy, cái giọng nó lạnh lùng gấp nhiều lần hắn cất lên khẳng định lại lời nói của hắn vang lên làm tim hắn thấy nhói lên cảm giác khó chịu mà chính hắn không dõ, cái lúc nó lướt qua hắn như người dưng hắn cảm nhận như tim mình vỡ vụn, muốnđưa tay níu lại nó nhưng sao hắn không làm được? Hắn có thật sự yêu nó? Hắn đang tổn thương nó, hắn đang bóp lát trái tim bé nhỏ của nó, hắn thấy có lỗi với nó vô cùng... ngoảnh đầu nhìn theo bóng dáng nhỏ bé nhưng kiên cười kia mà hắn đau nát cõi lòng, nhìn đôi vai run run kìm chế mà hắn muốn chạy ngay lại mà ôm nó vào lòng.... nhưng mọi thứ đều là muốn mà cái muốn đó lại không thực hiện được vì đôi chân này không thể bước, bàn tay này đang cảm nhận hơi ấm từ bàn tay khác.... nhưng sao nó không được ấm như bàn tay nhỏ của ái kia..... nhưng gương mặt này.... hắn đã từng yêu, hắn đã từng hằng đêm mang nhớ, hắn........
- mày sai thật rồi đấy. Mày sẽ phải hối hận - Lộc tức giận đi lại mắng thẳng mặt hắn.
anh khônng nói gì, đến nhìn mặt anh cũngkhông thèm nhìn.
♡○¤⊙♢○♢♤●♡○♧《⊙¤⊙♢♧《⊙¤°♡♧●》°《♧○♧⊙《♧Hôm nay thứ 2 là ngày nó được xuất viện và đi học, nó rất hào hứng nên đã dậy từ sớm chuẩn bị mọi thứ, mồm lúc nào cũng toe toét rồi nhảy tưng tưng ca hát y con nítkhiến ai nhìn cũng bật cười trước sự trẻ con đó của nó, kể cả hắn con ngườu ít cười ít nói.
- hey Linh. Mày mấy tuổi rồi? Sao lăng xăng như con nít được đi nhà tre vậy? - nhỏ hỏi.
- thế mày nhiêu tuổi? - nó đang lăng xăng phía trước nghe vậy liền ngoái đầu lại hỏi.
- 17t, gần 18t rồi - nhỏ ngây thơ.
- ờ vậy mày sinh tháng mấy? - nó tiếp.
- 14 - 9 - tiếp tục không hiểu và vô tư trả lời.
- ờ thế tao sinh tháng mấy? - vẫn vậy, môi hơi nhếch nó hỏi.
- 3-9 - thật thà.
- ừ vậy mày còn non hơn tao đấy - nó hài lòng nhếch môi coi thường nhìn nhỏ tháchthức.
- á...
, cái con hâm này. Mày lừa tao. Mày chêta với tao - nhỏ bị coi thường chêu chọc liền bay đến túm đánh nó nhưng nó nhanh hơn nhỏ vọt chạy trước lúc nhỏ lao tới.
- con điên kia. Mày đứng im đó cho tao - nhỏ hét.
-tao đâu ngu haha - nó với lại và chạy biết.
Vậy là trên đường có 2 cô gái xinh đẹp đang đuổi nhau, người chạy nhỏ con dễ thương xinh xắn - vẻ đẹp trẻ con, người đuổi không kém phần xinh đẹp, vẻ đẹp ngây ngất bao chàng trai - nét gì đó trưởngthành sắc sảo nhưng không kém phần dễ thương. Đám bạn đi sau chỉ biết lâc đầu cười khổ nhìn 2 đứa nhoi nhoi đang đuổi nhau phía trước, người đi đường cũng phải ngoái đầu lại nhìn bọn nó trong đầu thầm khen sao lại có trai xinh gái đẹp như vậy...
Đuổi nhau 1 hồi cuối cùng bọn nó cũng đến trường. Vừa vào lớp đám bạn đã súm lại hỏi nó bị gì mà nghỉ nhiều như vậy, nó trả lời qua loa rồi về chỗ, bọn bạn cũng về chỗ ngồi tám với nhau.
* sau trường *- alo cưng đó hả? Kế hoạch bắt đầu được rồi - Nhật gọi cho cô gái hôm bữa ở vũ trường.
-...........
- được. Nhớ đúng giờ và đúng lúc đó.
-........
- được. Bibi cưng.
cúp máy Nhật nhếch mép, tay siết chặt điện thoại, mắt híp lại nguy hiểm.
- em sớm muộn gì cũng về lại bên anh thôi Linh à - rồi quay gót về lớp.
Cả tuần qua Nhật không thể thực hiện được kêa hoạch vì nó và hân nghỉ học miết, có dò hỏi nhưng không biết được gì. Nên hôm nay vừa thấy nó và hắn Nhật liền thược hiện kế hoạch.
Giờ ra về cả bọn dắt tay nhau về cười nói rất vui vẻ, anh khoác vai nhỏ, cô ôm tay cậu, Bách khoác balo của Dịu trước ngực rồi cỗng Dịu trên lưng, hắn và nó đan sen tay nhau thật trặt.... nhìn họ thật hạnh phúc. Đang cười nói vui vẻ thì 1 giọng nói êm dịu ngọt ngào của người con gái vang lên.
- anh Thành.
Cả bọn theo phản xạ ngẩng đầu nhìn nơi phát ra tiếng gọi.
Trước mặt họ là 1 cô gái xin đẹp, thanh nhã, dịu dàng. Cô gái có mái tóc đen nháyđc ép thẳng thả ngang eo, khuôn mặt trái xoan trắng trẻo mịn màng, đôi môi đỏ mọng như chái cà chua, đôi mắt nâu to tròn long lành giọt nước trực chào, dáng cô thanh mảnh cao dáo, diện bộ váy trắng thanh kiết.... nhìn cô gái đó đẹp 1 cách dịudàng yếu đuối làm người nhìn có cảm giác muốn yêu chiều muốn bảo vể.
Thấy cô gái đó anh và cậu khẽ nhíu mày trong đầu nghĩ gì đó, hắn thì như hóa đá, tim đập mạnh... người con gái hắn yêu, người hắn nhớ mong tìm kiếm, người làm hắn đã lạnh nay lại lạnh hơn, người thay đổi con người hắn, người con gái đầu tiên làm tim hắn rung động và...... là người hắn ước được gặp cách đây không bao lâu.... người con gái đó đang đứng trước mặt hắn. Giọng run run hắn nói:- Th.... Th....
a.... Thanh...
H....
à.. Hà...
Bên cạnh nghe hắn nói và cảm nhận được bàn tay hắn đang run run lới lỏng thì tim nódấy lên cảm giác gì đó mà nó không thể hình dung, bọn bạn nhíu mày nhìn hắn, Dịu đã tụi xuống khỏi lưng Bách mà đứng cạnh anh, mấy học sinh ngang đó cũng lán lại nhìn.
- anh Thành. Anh có người yêu mới rồi sao? Anh không đợi em sao? Anh.... - cô gái run run nói, đôi mắt ầng ậc nước, khuôn mặt đau khổ... nhìn rất tội nghiệp.
- không Thanh Hà. Anh không có - hắn nghe và nhìn người con gái mình yêu đangđau khổ mà tim nhói lên rồi không trần trừ buông bàn tay nhỏ bé ấm áp của nó lơ lửng trên không trung mà đi lại ôm người con gái đó vào lòng.
Nó như chết đứng nhìn bàn tay của bình đang bị buông thõng, cảm giác lạnh lạnh như bị mất đi hơi ấm khiến nó bất giác rùng mìm tim nhói lên. Đưa đôi mắt đen láy nhìn người con trai mới vừa nắm tay nóthật chặt mà giờ lại vô tình buông thõng. Đây là người nói yêu nó sao? Đây là người theo đuổi nó kiên trì mặc cho nó tổn thương sao? Đây là người hứa luôn bên nósao? Đây là người nói để dành cả đời yêu nó rồi mãi yêu nó đây sao? Đây là người.......... hơ. Thế sao giờ cái người đó đang làm gì thế kia? Sao mà đau thế này? Sao nó lại cảm nhận dõ trái tim nó bỗng chợt đóng băng lại lạnh cứng rồi chưa nhận thức được mà vỡ tan thành những mạnh vụn li ti đau nhói, cảm nhận như không còn trái tim đang đập nữa, cảm nhận như khí quả mình bị ai bóp nghẹn? Sao thế này? Trước mắt nó là gì đây?- đừng khóc - giọng hắn ấm áp đến lạ, cái giọng chưa bao giờ nó được nghe từ hắn.
Hành động gì đây? Sao dịu dàng quá, nó đã được hắn làm vậy chưa? Nó không biết?- anh nói dối. Không phải là người yêu thì là gì? Sao lại nắm tay? - cô tên Thanh Hà đó vẫn thút thít hỏi lại như chưa thấy tim nó đủ vụn mà cầm búa đập tiếp.
- cô ấy.... cô ấy.... là người giúp việc của anh - hắn lãy giờ không để ý đến nó khi nghe Thanh Hà hỏi mới quay lại nhìn và không hiểu sao hắn lại nói vậy.
- Thật sao?- ừHơ người giúp việc sao? Hay, hay lắm, rấthay, giờ nó mới biết trong lòng hắn nó là cái gì, giờ nó mới biết được cái tình yêu cao cả vĩ đại của hắn nó to như thế nào. Thứ gọi là tình yêu hình như đối với nó là quá xa xỉ lên hết người này đến người kia bước vào cuộc đời nó rồi như chê bai nó mà cất bước từ bỏ. Vậy được nó chả ngại tiễn bọn họ 1 đoạn. Đôi mắt tím than mờ nhạt vô hồn nhìn thẳng vào mắt hắn như xoáy sâu tận tâm can, đôi môi đỏ hồng nhếch lên nhạt nhẽo, chất giọng băng tuyết được nó cât lên.
- phải. Người giúp việc. Chào cậu chủ tôi về trước - nói rồi nó cất bước đi lướt qua người hắn như 1 người dưng ngược lối.
Giây phút nó nhìn hắn hắn cảm nhận được lỗi buồn trong sâu thẳm của đôi mắt đen láy ấy, cái giọng nó lạnh lùng gấp nhiều lần hắn cất lên khẳng định lại lời nói của hắn vang lên làm tim hắn thấy nhói lên cảm giác khó chịu mà chính hắn không dõ, cái lúc nó lướt qua hắn như người dưng hắn cảm nhận như tim mình vỡ vụn, muốnđưa tay níu lại nó nhưng sao hắn không làm được? Hắn có thật sự yêu nó? Hắn đang tổn thương nó, hắn đang bóp lát trái tim bé nhỏ của nó, hắn thấy có lỗi với nó vô cùng... ngoảnh đầu nhìn theo bóng dáng nhỏ bé nhưng kiên cười kia mà hắn đau nát cõi lòng, nhìn đôi vai run run kìm chế mà hắn muốn chạy ngay lại mà ôm nó vào lòng.... nhưng mọi thứ đều là muốn mà cái muốn đó lại không thực hiện được vì đôi chân này không thể bước, bàn tay này đang cảm nhận hơi ấm từ bàn tay khác.... nhưng sao nó không được ấm như bàn tay nhỏ của ái kia..... nhưng gương mặt này.... hắn đã từng yêu, hắn đã từng hằng đêm mang nhớ, hắn........
- mày sai thật rồi đấy. Mày sẽ phải hối hận - Lộc tức giận đi lại mắng thẳng mặt hắn.
anh khônng nói gì, đến nhìn mặt anh cũngkhông thèm nhìn.