Giới thiệu nhân vật:Lưu Vĩ Thanh Hà ( ả): 18t. Người yêu cũ của hắn. Xinh đẹp tựa ngang ngang nó, đẹp 1 cách trững trạc hiền dịu ( trước mặt hắn thôi, phía sau lại là con cáo già đầy mưu mô, lẳng lơ vô đối) cao 1m7 ( nói chung mỗi người đẹp 1 vẻ khác nhau nhưng nhìn kĩ nó vẫn xinh hơn ả) Trước phản bội hắn để đi theo cái gọi là xiền ( tiền) giờ quay lại có mục đích xấu.
-------quay lại truyện -------- chuyện này là sao? Cô gái này là ai vậy Thành - Bách khó hiểu đi lại hắn và Hà hỏi.
- đây là.... người yêu em - hắn ngập ngừng.
" chát "- anh là thằng tồi. Thật sai lầm khi bọn tôi tin tưởng anh và giao cái Linh cho anh. Anh không xứng với tình yêu nó dành cho anh - nhỏ tức giận thẳng tay tát hắn.
- cô làm gì vậy? Ai là người yêu ai? Linh nào ở đây? Anh ấy là người yêu tôi - Hà thấy hắn bị đánh liền bênh.
" chát "- cô không có quyền lên tiếng ở đây - cô tátả và quát.
- huhu sao cô lại đánh tôi? Tôi làm gì chứ? - ả khóc lóc yếu đuối dựa vào người hắn sợ sệt.
- em làm gì vậy Dương? Sao lại đánh cô ấy? - hắn quay lại quát cô.
- hư anh hay lắm. Còn cô cô diễn kịch rất tài - Dịu im lặng quan sát mọi việc lãy giờ giờ mới lên tiếng, giọng lạnh lạnh mỉa mai khinh thường.
- cô nói gì vậy? Tôi không hiểu - ả giả bộ lép sát người vào hắn như muốn dính vào luôn.
- cô im đi. Đừng có trả bộ trước mặt tôi. 1 con đàn bà lẳng lơ - anh như không kìm được quát thẳng mặt ả.
- a... anh.... H.. Hữu..
, anh nói gì vậy? Huhuanh..... - ả nhìn anh với anh mắt tội nghiệp, khuôn mặt đầy nước mũi ý nhầm nước mắt, nhìn mà thấy " thương ". Rồi quay lưng bỏ chạy- Thanh Hà..... - hắn gọi với theo rồi quay lại nhìn anh tức giận xong cũng đuổi theo ả bỏ lại đám bạn đang sôi máu phía sau.
- Hà. Em bình tĩnh lại đi. - hắn đuổi kịp ả liền ôm ả thật chặt.
- anh buông em ra. Em không muốn sống nữa huhu. Ngay trước em bỏ anh là em có lí do cớ sao lại nói em như vậy? Huhu... anh buông em ra - ả vùng vẫy muốn thoát ra khỏi vòng tay hắn, vừa khóc vừa nói khiến người ta nhìn mà đau lòng.
- được rồi bình tĩnh lại đi. Em nói cho anh lído được không? - hắn nhẹ nhàng dõ dành ả.
- em.. em.... hxhx.... - ả cúi đầu vẻ khó nói,đau khỏ tận cùng.
- sao? Em nói đi. Anh chấp nhận tha thứ cho em. Chỉ cần em thành thật - hắn nâng cằm ả lên hỏi giọng nhẹ nhàng ấm áp.
- em... em... bị bệnh máu trắng huhu... emkhông thể sống được bao lâu nữa. Em chỉ còn 3 tháng nữa thôi huhu.... vì em còn yêuanh lên mới quay lại... xin anh... xin anh cho em bên anh 3 tháng nữa thôi được không? - ả ngập ngừng rồi bỗng òa khóc nức nở vẻ đau đớn tột cùng rồi ngã khụy xuống đất.
Hắn nghe như sét đánh bên tai, Hà nói sao? Cô ấy bị bệnh sao? Chỉ còn 3 tháng?Không, không thể nào... hắn khụy xuống ôm lấy thân hình mảnh mai gầy gò của ả mà siết chặt, mắt chảy ra thứ nước mặt mặn.
Về nó thì sao? Khi nó lướt qua hắn nó cảmtưởng như là ngày tận thế của thế giới, cả bầu trời như sụp đổ xuống người nó, cái từ đau không thể miêu tả được cái cảm giác của nó lúc đó mà nói đúng hơn là không có từ nào để miêu tả cả. Nó muốn khóc thật to để vơi đi lỗi lòng, nó muốn ngã khụy ngay tại đó nhưng không thể? Nó không thể yếu đuối trước mặt hắn được, nó không thể để hắn nghĩ nó sẽ chết nếu như thiếu hắn, nó không thể, thật sự không thể..... môi cắt chặt đến bật máu để kìm lại tiếng nấc nghẹn ngào, đôi vai run bần bận như thể sự kiềm chế đó quá rới hạn nó có thể bùng nổ bất cứ lúc nào. Nó đi 1 mạch về nhà hắn và ngã khụy xuống nền đất ngay khi đóng cửa phòng, tiếng khóc, tiếng nấc cũng vang lên ngay sau đó, bàn tay bấu víu chặt bên ngực trái nhưmuốn bóp nát trái tim. Đau, sao mà đau thế này? Chuyện gì đang sảy ra với nó đây? Nó cũng là con người mà? Và nó cũng như bao cô gái khác, cũng biết khóc, cũng biết đau khi gặp tình huống đó... nhưng..... nó đã thành công trong vở diễn của mình... 1 vở diễn của cô gái mạnh mẽ.... nó đã thật sự mạnh mẽ trước mặt hắn.... thế nhưng.... sao giờ đây.... nó lại yếu đuối đến thế? Trái tim nó sao lại đau đến thế? Nó phải làm sao? Phải làm sao để vơi đi lỗi đau này?..
- Linh. Em sao vậy? - chị Hân ngoài cửa lo lắng vừa hỏi vừa đập cửa.
Nghe tiếng gọi nó vội gạt nước mắt chạy nhanh đến tủ đồ vơ hết đồ đạc của mình cho vào ba lo rồi mở cửa phòng đi thật nhanh xuống lầu. Phải, nó cần đi, đi khỏi nơi này, nó muốn chạy, chạy trốn khỏi cái sự thật phũ phàng nàyBọn anh và nhỏ tức giận vừa về đến nhà chưa kịp làm gì thì đã thấy nó cầm balô đi từ trên lầu xuống, chị Hân chạy theo sau í ới.
- Linh. Em đi đâu vậy? - anh hỏi.
Nó không nói gì mà tránh sang 1 bên và bước đi tiếp.
- Linh... Linh... - cả đám í ới gọi và đuổi theo.
" cạch "Đúng lúc nó bước ra thì hắn và Thanh Hà cũng vừa về tới, thấy nó tay cầm balo hắn nhíu mày, không trần trừ dựt balo trên tay nó đi 1 mạch vào nhà mà bỏ mặc Thanh Hà phía sau làm cô ta nhíu mày khó chịu và liếc séo nó.
- trả lại đồ cho tôi - nó lạnh giọng nói.
- em định làm gì? - hắn nhíu mày.
- về nhà - nhạt nhẽo.
- tôi không cho phép - hắn như điên lên.
- anh không có quyền - nhàn nhạt.
- tôi có quyền vì tôi là chủ của em. Em lên nhớ em nợ tôi - hắn không hiểu sao lại nói vậy, nói rồi mới thấy mình ngu, tim như nhói lên từng cơn đau nhói.
- hư. Ông chủ? Vâng, con này sẽ hầu - nó nhếch môi lạnh nhạt phun từng câu rồi dậtlại bolo đi lên phòng Hân.
Hắn ở lại nhìn bóng dáng nhỏ bé của nó mà đau lòng, hắn không biết hắn có thật sự yêu nó không nữa, lúc trước không có Hà hắn thấy nó thật đặc biệt và hắn biết mình yêu nó.... thế nhưng..
,. Khi Thanh Hàxuất hiện hắn lại bỏ mặc nó, sao lại vậy? Hắn yêu nó thật hay chỉ coi nó là người thay thế hình ảnh của Hà trong tim hắn? Quả thực hắn không thể lí giải được.
- anh...
, - ả khều tay hắn dụt dè nói.
- sao em? - hắn nhẹ giọng hỏi.
- em.... em..... - cô ả đứa mắt dụt dè sợ hãi liếc bọn anh và nhỏ.
- bọn mày bình tĩnh đi. Cô ấy bị bệnh, thời gian không còn nhiều nữa. Vì vậy bọn màyđừng đối sử với em ấy như vậy - hắn nói với bọn anh, tay ôm chặt ả.
- hư bệnh? Bệnh gì? Bệnh mà khuôn mặt hồng hào, tô son chát phấn... nhìn đi nhìnlại chả thấy bệnh chỗ nào - cô mỉa.
- em nói gì vậy? Em lên nhớ em đang ở nhờ nhà anh - hắn nhíu mày khó chịu.
- mày nói gì vậy? Ai nói vợ tao ở nhờ nhà mày? Lên nhớ đây cũng là nhà tao. - cậu khó chịu lên tiếng rồi nâm tay cô cùng đi lên phòng.
Anh và nhỏ không nói mà đi 1 mạch theo sau.
Còn lại chị Hân, nhìn ả là chị biết chuyện gì đang say ra rồi, ả ta trước bỏ hắn theo trai giầu vậy giờ quay lại với hắn có gì? Nóibệnh sao? Chị không bao giờ tin, còn nó chắc nó phải sooc lắm, lườm hắn chị bước1 mạch về phòng xem nó thêa mào bỏ lại ảvà hắn ở lại.
- anh. Họ có vẻ không thích em. Em lên đi thì hơn - ả giả bộ yếu đuối đau khổ, nhỏ vài giọt nước mắt rồi đứng lên. Không biết là gì mà khi đứng lên ả loạng choạng sém ngã.
- em nói gì vậy? Không ai có thể cấm em ởđây cả. Em có sao không? Có cần đi viện? - hắn vội đỡ lấy ả hỏi han.
- em không sao. Em ổn. Nhưng họ sẽ..... -ả làm vẻ không muốn làm hắn khó sử rồi trả bộ gượng sức.
- kệ họ. Không sao. Anh đưa em lên phòng nghỉ - hắn nói rồi dìu ả đi.
- vâng - ả tỏ vẻ ép buộc phải theo rồi đựa cả người vào hắn.
* giờ ăn trưa *- Linh. Em ăn cái này đi - chị Hân gắp đồ ăn cho nó khi thấy nó cứ ăn cơm trắng, đôi mắt vô hồn nhìn vô định vào mâm cơm.
- ủa anh. Sao nhà mình người làm cũng được ngồi chung với chủ để ăn ạ - ả séo nó.
- nhà này không phân biệt - cậu nói.
- à vâng - ả cúi đầu sợ hãi nhưng bên trongđang tức muốn hộc máu khi lãy giờ hắn luôn nhìn nó mà không để ý đến ả.
- a... anh ăn cái này đi. Món anh thích đó - ả gắp miếng sườn xào vô bát hắn.
Hắn bỗng dưng buông bát đũa làm ả giật mình.
- a... em xin lỗi. Em quên là anh không thích ăn chung đũa. Để em lấy chén khác -nói rồi ả đi lấy cái bát khác cho hắn.
Nó im lặng lãy giờ nghe ả nói mà ánh mắt nó lóe lên tia gì đó mà chả ai biết được, là hắn không thích ăn chung đũa với người khác sao? Nhưng nó và hắn từng ăn chung rồi mà, thậm chí còn ăn đồ trong miệng nó nữa...... đang mông lung suy nghĩ thì- ủa? Ai nấu dồ ăn vậy? Biết anh ấy không thích ăn cà chua không mà còn làm món ăn có cà chua? - ả ra vẻ cô chủ.
Lại 1 lần nữa ả làm nó ngạc nhiên, nó cũng không thích cà chua, có lần chung với hắn nó gạt cà chua sang 1 bên hắn liềngắp bỏ vô miệng ăn ngon lành nó hỏi thì hắn nói thích và nói nếu nó không ăn đượcgì hắn sẽ giúp nó ăn.
- lại còn có mỡ nữa. Anh ấy chỉ ăn thịt lạc thôi - ả lại phê bình.
Nó lại đơ ra" eo thịt mỡ này. Em không ăn đâu "" ăn đi. Anh ăn miếng mỡ đó giúp em rồi "" ủa anh không thấy ngấy hả? "" không, anh thích mà "" hi, vậy anh ăn hết mỡ đi "" ừ, đưa đây anh ăn cho "....... kí ức ùa về làm đầu óc nó mòng mòng- thôi đi Hà. Em ăn đi - hắn nhìn biểu hiện của nó mày hơi nhíu lại rồi nói với Hà.
- nhưng....
- anh ăn được - hắn chặn họng ả.
Ả ấm ức cúi đầu ăn tiếp.
Ăn xong nó thu dọn đồ đi rửa, chị Hân muôn phụ nhưng nó nói chị đi gọt trái cây đi nó tự làm được. Đang rửa thì ả từ đâu đilại bên cạnh nó.
- chào em cô bé - ả nhếch mép mỉa mai.
Nó nhíu mày không đáp.
- sao? Em thấy chị dành lại Thành từ tay em như thế nào? Haha - chị ta khích nó.
- chị muốn gì? - nó lạnh giọng
-------quay lại truyện -------- chuyện này là sao? Cô gái này là ai vậy Thành - Bách khó hiểu đi lại hắn và Hà hỏi.
- đây là.... người yêu em - hắn ngập ngừng.
" chát "- anh là thằng tồi. Thật sai lầm khi bọn tôi tin tưởng anh và giao cái Linh cho anh. Anh không xứng với tình yêu nó dành cho anh - nhỏ tức giận thẳng tay tát hắn.
- cô làm gì vậy? Ai là người yêu ai? Linh nào ở đây? Anh ấy là người yêu tôi - Hà thấy hắn bị đánh liền bênh.
" chát "- cô không có quyền lên tiếng ở đây - cô tátả và quát.
- huhu sao cô lại đánh tôi? Tôi làm gì chứ? - ả khóc lóc yếu đuối dựa vào người hắn sợ sệt.
- em làm gì vậy Dương? Sao lại đánh cô ấy? - hắn quay lại quát cô.
- hư anh hay lắm. Còn cô cô diễn kịch rất tài - Dịu im lặng quan sát mọi việc lãy giờ giờ mới lên tiếng, giọng lạnh lạnh mỉa mai khinh thường.
- cô nói gì vậy? Tôi không hiểu - ả giả bộ lép sát người vào hắn như muốn dính vào luôn.
- cô im đi. Đừng có trả bộ trước mặt tôi. 1 con đàn bà lẳng lơ - anh như không kìm được quát thẳng mặt ả.
- a... anh.... H.. Hữu..
, anh nói gì vậy? Huhuanh..... - ả nhìn anh với anh mắt tội nghiệp, khuôn mặt đầy nước mũi ý nhầm nước mắt, nhìn mà thấy " thương ". Rồi quay lưng bỏ chạy- Thanh Hà..... - hắn gọi với theo rồi quay lại nhìn anh tức giận xong cũng đuổi theo ả bỏ lại đám bạn đang sôi máu phía sau.
- Hà. Em bình tĩnh lại đi. - hắn đuổi kịp ả liền ôm ả thật chặt.
- anh buông em ra. Em không muốn sống nữa huhu. Ngay trước em bỏ anh là em có lí do cớ sao lại nói em như vậy? Huhu... anh buông em ra - ả vùng vẫy muốn thoát ra khỏi vòng tay hắn, vừa khóc vừa nói khiến người ta nhìn mà đau lòng.
- được rồi bình tĩnh lại đi. Em nói cho anh lído được không? - hắn nhẹ nhàng dõ dành ả.
- em.. em.... hxhx.... - ả cúi đầu vẻ khó nói,đau khỏ tận cùng.
- sao? Em nói đi. Anh chấp nhận tha thứ cho em. Chỉ cần em thành thật - hắn nâng cằm ả lên hỏi giọng nhẹ nhàng ấm áp.
- em... em... bị bệnh máu trắng huhu... emkhông thể sống được bao lâu nữa. Em chỉ còn 3 tháng nữa thôi huhu.... vì em còn yêuanh lên mới quay lại... xin anh... xin anh cho em bên anh 3 tháng nữa thôi được không? - ả ngập ngừng rồi bỗng òa khóc nức nở vẻ đau đớn tột cùng rồi ngã khụy xuống đất.
Hắn nghe như sét đánh bên tai, Hà nói sao? Cô ấy bị bệnh sao? Chỉ còn 3 tháng?Không, không thể nào... hắn khụy xuống ôm lấy thân hình mảnh mai gầy gò của ả mà siết chặt, mắt chảy ra thứ nước mặt mặn.
Về nó thì sao? Khi nó lướt qua hắn nó cảmtưởng như là ngày tận thế của thế giới, cả bầu trời như sụp đổ xuống người nó, cái từ đau không thể miêu tả được cái cảm giác của nó lúc đó mà nói đúng hơn là không có từ nào để miêu tả cả. Nó muốn khóc thật to để vơi đi lỗi lòng, nó muốn ngã khụy ngay tại đó nhưng không thể? Nó không thể yếu đuối trước mặt hắn được, nó không thể để hắn nghĩ nó sẽ chết nếu như thiếu hắn, nó không thể, thật sự không thể..... môi cắt chặt đến bật máu để kìm lại tiếng nấc nghẹn ngào, đôi vai run bần bận như thể sự kiềm chế đó quá rới hạn nó có thể bùng nổ bất cứ lúc nào. Nó đi 1 mạch về nhà hắn và ngã khụy xuống nền đất ngay khi đóng cửa phòng, tiếng khóc, tiếng nấc cũng vang lên ngay sau đó, bàn tay bấu víu chặt bên ngực trái nhưmuốn bóp nát trái tim. Đau, sao mà đau thế này? Chuyện gì đang sảy ra với nó đây? Nó cũng là con người mà? Và nó cũng như bao cô gái khác, cũng biết khóc, cũng biết đau khi gặp tình huống đó... nhưng..... nó đã thành công trong vở diễn của mình... 1 vở diễn của cô gái mạnh mẽ.... nó đã thật sự mạnh mẽ trước mặt hắn.... thế nhưng.... sao giờ đây.... nó lại yếu đuối đến thế? Trái tim nó sao lại đau đến thế? Nó phải làm sao? Phải làm sao để vơi đi lỗi đau này?..
- Linh. Em sao vậy? - chị Hân ngoài cửa lo lắng vừa hỏi vừa đập cửa.
Nghe tiếng gọi nó vội gạt nước mắt chạy nhanh đến tủ đồ vơ hết đồ đạc của mình cho vào ba lo rồi mở cửa phòng đi thật nhanh xuống lầu. Phải, nó cần đi, đi khỏi nơi này, nó muốn chạy, chạy trốn khỏi cái sự thật phũ phàng nàyBọn anh và nhỏ tức giận vừa về đến nhà chưa kịp làm gì thì đã thấy nó cầm balô đi từ trên lầu xuống, chị Hân chạy theo sau í ới.
- Linh. Em đi đâu vậy? - anh hỏi.
Nó không nói gì mà tránh sang 1 bên và bước đi tiếp.
- Linh... Linh... - cả đám í ới gọi và đuổi theo.
" cạch "Đúng lúc nó bước ra thì hắn và Thanh Hà cũng vừa về tới, thấy nó tay cầm balo hắn nhíu mày, không trần trừ dựt balo trên tay nó đi 1 mạch vào nhà mà bỏ mặc Thanh Hà phía sau làm cô ta nhíu mày khó chịu và liếc séo nó.
- trả lại đồ cho tôi - nó lạnh giọng nói.
- em định làm gì? - hắn nhíu mày.
- về nhà - nhạt nhẽo.
- tôi không cho phép - hắn như điên lên.
- anh không có quyền - nhàn nhạt.
- tôi có quyền vì tôi là chủ của em. Em lên nhớ em nợ tôi - hắn không hiểu sao lại nói vậy, nói rồi mới thấy mình ngu, tim như nhói lên từng cơn đau nhói.
- hư. Ông chủ? Vâng, con này sẽ hầu - nó nhếch môi lạnh nhạt phun từng câu rồi dậtlại bolo đi lên phòng Hân.
Hắn ở lại nhìn bóng dáng nhỏ bé của nó mà đau lòng, hắn không biết hắn có thật sự yêu nó không nữa, lúc trước không có Hà hắn thấy nó thật đặc biệt và hắn biết mình yêu nó.... thế nhưng..
,. Khi Thanh Hàxuất hiện hắn lại bỏ mặc nó, sao lại vậy? Hắn yêu nó thật hay chỉ coi nó là người thay thế hình ảnh của Hà trong tim hắn? Quả thực hắn không thể lí giải được.
- anh...
, - ả khều tay hắn dụt dè nói.
- sao em? - hắn nhẹ giọng hỏi.
- em.... em..... - cô ả đứa mắt dụt dè sợ hãi liếc bọn anh và nhỏ.
- bọn mày bình tĩnh đi. Cô ấy bị bệnh, thời gian không còn nhiều nữa. Vì vậy bọn màyđừng đối sử với em ấy như vậy - hắn nói với bọn anh, tay ôm chặt ả.
- hư bệnh? Bệnh gì? Bệnh mà khuôn mặt hồng hào, tô son chát phấn... nhìn đi nhìnlại chả thấy bệnh chỗ nào - cô mỉa.
- em nói gì vậy? Em lên nhớ em đang ở nhờ nhà anh - hắn nhíu mày khó chịu.
- mày nói gì vậy? Ai nói vợ tao ở nhờ nhà mày? Lên nhớ đây cũng là nhà tao. - cậu khó chịu lên tiếng rồi nâm tay cô cùng đi lên phòng.
Anh và nhỏ không nói mà đi 1 mạch theo sau.
Còn lại chị Hân, nhìn ả là chị biết chuyện gì đang say ra rồi, ả ta trước bỏ hắn theo trai giầu vậy giờ quay lại với hắn có gì? Nóibệnh sao? Chị không bao giờ tin, còn nó chắc nó phải sooc lắm, lườm hắn chị bước1 mạch về phòng xem nó thêa mào bỏ lại ảvà hắn ở lại.
- anh. Họ có vẻ không thích em. Em lên đi thì hơn - ả giả bộ yếu đuối đau khổ, nhỏ vài giọt nước mắt rồi đứng lên. Không biết là gì mà khi đứng lên ả loạng choạng sém ngã.
- em nói gì vậy? Không ai có thể cấm em ởđây cả. Em có sao không? Có cần đi viện? - hắn vội đỡ lấy ả hỏi han.
- em không sao. Em ổn. Nhưng họ sẽ..... -ả làm vẻ không muốn làm hắn khó sử rồi trả bộ gượng sức.
- kệ họ. Không sao. Anh đưa em lên phòng nghỉ - hắn nói rồi dìu ả đi.
- vâng - ả tỏ vẻ ép buộc phải theo rồi đựa cả người vào hắn.
* giờ ăn trưa *- Linh. Em ăn cái này đi - chị Hân gắp đồ ăn cho nó khi thấy nó cứ ăn cơm trắng, đôi mắt vô hồn nhìn vô định vào mâm cơm.
- ủa anh. Sao nhà mình người làm cũng được ngồi chung với chủ để ăn ạ - ả séo nó.
- nhà này không phân biệt - cậu nói.
- à vâng - ả cúi đầu sợ hãi nhưng bên trongđang tức muốn hộc máu khi lãy giờ hắn luôn nhìn nó mà không để ý đến ả.
- a... anh ăn cái này đi. Món anh thích đó - ả gắp miếng sườn xào vô bát hắn.
Hắn bỗng dưng buông bát đũa làm ả giật mình.
- a... em xin lỗi. Em quên là anh không thích ăn chung đũa. Để em lấy chén khác -nói rồi ả đi lấy cái bát khác cho hắn.
Nó im lặng lãy giờ nghe ả nói mà ánh mắt nó lóe lên tia gì đó mà chả ai biết được, là hắn không thích ăn chung đũa với người khác sao? Nhưng nó và hắn từng ăn chung rồi mà, thậm chí còn ăn đồ trong miệng nó nữa...... đang mông lung suy nghĩ thì- ủa? Ai nấu dồ ăn vậy? Biết anh ấy không thích ăn cà chua không mà còn làm món ăn có cà chua? - ả ra vẻ cô chủ.
Lại 1 lần nữa ả làm nó ngạc nhiên, nó cũng không thích cà chua, có lần chung với hắn nó gạt cà chua sang 1 bên hắn liềngắp bỏ vô miệng ăn ngon lành nó hỏi thì hắn nói thích và nói nếu nó không ăn đượcgì hắn sẽ giúp nó ăn.
- lại còn có mỡ nữa. Anh ấy chỉ ăn thịt lạc thôi - ả lại phê bình.
Nó lại đơ ra" eo thịt mỡ này. Em không ăn đâu "" ăn đi. Anh ăn miếng mỡ đó giúp em rồi "" ủa anh không thấy ngấy hả? "" không, anh thích mà "" hi, vậy anh ăn hết mỡ đi "" ừ, đưa đây anh ăn cho "....... kí ức ùa về làm đầu óc nó mòng mòng- thôi đi Hà. Em ăn đi - hắn nhìn biểu hiện của nó mày hơi nhíu lại rồi nói với Hà.
- nhưng....
- anh ăn được - hắn chặn họng ả.
Ả ấm ức cúi đầu ăn tiếp.
Ăn xong nó thu dọn đồ đi rửa, chị Hân muôn phụ nhưng nó nói chị đi gọt trái cây đi nó tự làm được. Đang rửa thì ả từ đâu đilại bên cạnh nó.
- chào em cô bé - ả nhếch mép mỉa mai.
Nó nhíu mày không đáp.
- sao? Em thấy chị dành lại Thành từ tay em như thế nào? Haha - chị ta khích nó.
- chị muốn gì? - nó lạnh giọng