- muốn gì sao? Muốn em cút ra khỏi cuộc đời Thành và quay về với tình yêu đầu của em - ả ta cợt nhả mỉa mai.
- chị nghĩ chị có thể làm được?- nó nhếch mép lạnh nhạt thách thức.
- tại sao lại không. - nói rồi ả ta liền hua tayhất đổ hết chén đĩa trên kệ mà ngã xuống sàn nhà ăn, tay cố ý để mảnh sành cứa vào.
"Choang"Thấy tay ả chảy máu nó liền cúi xuống xemxét thì- có chuyện gì vậy? Hà, em có sao không? - hắn và đám bạn đang ngồi ở phòng khách nghe tiếng đổ vỡ liền chạy vào hỏi, thấy tay Hà chảy máu hắn đi lại đẩy mạnh nó ra khiến bụng nó đập vào thành bồn rửachén làm đụng đến vết thương của nó rồi cầm lên hỏi.
- huhu... em thấy Linh rưa chén 1 mình lên em giúp em ý rửa nhưng không hiểu sao em ấy lại sô e ngã hxhx - ả ta giả bộ khóc lóc oan ức.
Nó nghe mà môi nhếch lên khinh thường, chị diễn giỏi lắm đấy.
- Linh. Em làm vậy là sao? Cô ấy chỉ giúp em thôi mà - hắn cầm tay bị thương của ả rồi quay lên quát nó.
- tôi không mượn - nó nhàn nhạt bất cần trả lời tay ôm bụng.
- em..... em sao vậy Linh - hắn định mắng nó nhưng thấy tay nó ôm bụng, máu lại chảy ra thấm đẫm cả chiếc áo trắng liền lo lắng đi lại hỏi, bỏ mặc Hà đang ngồi dưới sàn khiến ả tức điên.
- không phiền anh lo. Nhờ phúc của anh - nó hất tay hắn ra và ôm bụng chảy máu quay đi.
- Linh, mày bị chảy máu rồi. Vết thương chưa kịp rút chỉ dễ bị nhiễm trùng lắm - Dương lo lắng.
- không sao. Không chết được - nó lạnh lùng phun ra mấy từ bất cần.
- phải đó. Anh đưa em đi viện - Hữu cũng lo lắng đi lại chỗ nó.
- khô...... á.... buông ra. Anh làm gì thế? - hắn nghe nó nói mà tim như se lại đau buốt, lỗi tại hắn, hắn xin lỗi. Nhìn nó như vậy hắn không chịu được mà đi lại bế bổngnó lên đi 1 mạch ra ngoài bắt taxi đi bệnh viện để mặc mọi người ở nhà đang đơ ra.
* trên xe *- anh điên rồi. Bác tài dừng xe cho con xuống - nó tay ôm vết thương đang chảy máu, mặt nhăn lại nói với bác tài.
- không cần. Bác cứ đi - hắn lạnh lùng nói với bác rồi quay sang nó.
- em muốn chết sao?- phải tôi đang muốn chết đấy - nó nhàn nhạt trả lời, tay ôm chặt vết thương hơn.
- em..... tôi cấm - hắn gầm lên.
- anh.... lấy quyền gì? - nó nhếch môi hỏi.
- tôi.... - hắn không thể nói được gì đành ngầm miệng.
Nó nhếch môi cười chua chát, sao hắn không trả lời? Hắn biết nó muốn nghe câu trả lời của hắn lắm không? Hắn biết tim nóđang vỡ vụn ra từng mảnh nhỏ rồi không?.... hắn.... rất vô tâm. Tay siết chặt vết thương, khuôn mặt đầm đìa mồ hôi, môi tái nhợt đi, từ bụng chuyền đến cảm giác khó chịu và đau đớn khiến nó không thể chịu được.
- t... tôi... m.. u.. uốn... xu.... xuôn... xuống...
xe... - nó khó khăn buông từng chữ.
Hắn nghe vậy liền quay lại nhìn nó, thấy nó trong tình trạng như vậy hắn lo sợ ôm chặt nó vào lòng.
- cô lên. Chỉ 1 chút nữa thôi. Xin em - hắn run lên bần bật, nói như khóc.
Nó được trong vòng tay ấm của hắn liền nhắm mặt để mặc mọi việc.
- Linh... Linh..
, em sao vậy? Mở mắt ra nhìn anh đi. Xin em... Linh.... cho xe chạy nhanh lên - hắn sợ hãi ôm chặt lấy nó rồi gầm lên đầy sợ hãi.
* tại nhà *- con nhỏ đáng ghét - ả Hà lầm bầm.
" chát "- chị là 1 con hồ li xấu xa - nhỏ tức giận đi lại tát thẳng mặt Hà rồi quát.
- em nói gì vậy chị không hiểu. Chị chỉ....
- cô im đi. Đồ cáo già. Thành nó không ở đây lên không cần đóng kịch - nhìn bộ dạng giả vờ yếu đuối của ả mà anh không chịu được gắt gỏng.
- anh Hữu. Sao anh nói vậy? Em... em...
- cô im đi. Cô có thể đi làm diễn viên đấy - cậu cũng khó chịu không kém.
- hư được thôi. Đâu các người cũng biết lên tôi chả cần phải diễn chi cho mệt - ả bỗng nhếch mép cười rồi đứng lên.
- hừ 1 con hồ li chính hiệu - nhỏ.
" chát "- này nhóc lên biết trên dưới chút đi. Chị hơn tuổi nhóc đấy - ả ta thẳng tay tát nhỏ rồi buông lời cảnh cáo.
- cô làm cái gì vậy? - anh hốt hoảng đến bên nhỏ.
- không biết nhìn sao hỏi? Các người đi liệu hồn đấy. Đừng để tôi chuyển mục tiêusang các anh. Mà càng tốt khi có cả 3 các người - ả đanh mặt cảnh cáo bọn anh.
- cô.....
- Tốt nhất các anh lên yên phận đi - ả chặn họng cậu rồi ôm cánh tay bị chảy máu lên phòng hắn để mặc bọn anh đứng ở dưới nhà nhìn lên tức giận.
- con nhỏ đáng chết. Hừ mày đúng là 1 vậtcản lớn cho kế hoạch của tao. Haha nhưng không sao, còn trò vui cho mày đó con nhóc đáng ghét ạ haha - sau khi lên phong hắn ả ta tự kỉ rồi lấy điện thoại gọi cho ai đó.
* tại viện *Sau khi nó ngất hắn sợ hãi dục bác tài đi nhanh đến viện, đến nơi hắn vội bế nó chạy nhanh vào trong tìm bác sĩ, sau 1 hồikiểm tra bác sĩ đi ra- bác sĩ cô ấy sao rồi.
- cô ấy không sao, chỉ bị say xe và mất máu khá nhiều lên ngât thôi. Vết thương chưa lành hẳn mà bị va đập mạnh khiến bục chỉ. Cậu cần chăm sóc kĩ cho cô ấy thì hơn.
- vâng cảm ơn bác sĩ.
Hắn sau khi nghe lời dặn dò của bác sĩ xong thì vào phòng bệnh của nó, nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của nó mà lòng hắn lại dấy lên cảm giác đau buốt. Là tại hắn, tất cả tại hắn... nhưng hắn biết phải làm sao đây?
- chị nghĩ chị có thể làm được?- nó nhếch mép lạnh nhạt thách thức.
- tại sao lại không. - nói rồi ả ta liền hua tayhất đổ hết chén đĩa trên kệ mà ngã xuống sàn nhà ăn, tay cố ý để mảnh sành cứa vào.
"Choang"Thấy tay ả chảy máu nó liền cúi xuống xemxét thì- có chuyện gì vậy? Hà, em có sao không? - hắn và đám bạn đang ngồi ở phòng khách nghe tiếng đổ vỡ liền chạy vào hỏi, thấy tay Hà chảy máu hắn đi lại đẩy mạnh nó ra khiến bụng nó đập vào thành bồn rửachén làm đụng đến vết thương của nó rồi cầm lên hỏi.
- huhu... em thấy Linh rưa chén 1 mình lên em giúp em ý rửa nhưng không hiểu sao em ấy lại sô e ngã hxhx - ả ta giả bộ khóc lóc oan ức.
Nó nghe mà môi nhếch lên khinh thường, chị diễn giỏi lắm đấy.
- Linh. Em làm vậy là sao? Cô ấy chỉ giúp em thôi mà - hắn cầm tay bị thương của ả rồi quay lên quát nó.
- tôi không mượn - nó nhàn nhạt bất cần trả lời tay ôm bụng.
- em..... em sao vậy Linh - hắn định mắng nó nhưng thấy tay nó ôm bụng, máu lại chảy ra thấm đẫm cả chiếc áo trắng liền lo lắng đi lại hỏi, bỏ mặc Hà đang ngồi dưới sàn khiến ả tức điên.
- không phiền anh lo. Nhờ phúc của anh - nó hất tay hắn ra và ôm bụng chảy máu quay đi.
- Linh, mày bị chảy máu rồi. Vết thương chưa kịp rút chỉ dễ bị nhiễm trùng lắm - Dương lo lắng.
- không sao. Không chết được - nó lạnh lùng phun ra mấy từ bất cần.
- phải đó. Anh đưa em đi viện - Hữu cũng lo lắng đi lại chỗ nó.
- khô...... á.... buông ra. Anh làm gì thế? - hắn nghe nó nói mà tim như se lại đau buốt, lỗi tại hắn, hắn xin lỗi. Nhìn nó như vậy hắn không chịu được mà đi lại bế bổngnó lên đi 1 mạch ra ngoài bắt taxi đi bệnh viện để mặc mọi người ở nhà đang đơ ra.
* trên xe *- anh điên rồi. Bác tài dừng xe cho con xuống - nó tay ôm vết thương đang chảy máu, mặt nhăn lại nói với bác tài.
- không cần. Bác cứ đi - hắn lạnh lùng nói với bác rồi quay sang nó.
- em muốn chết sao?- phải tôi đang muốn chết đấy - nó nhàn nhạt trả lời, tay ôm chặt vết thương hơn.
- em..... tôi cấm - hắn gầm lên.
- anh.... lấy quyền gì? - nó nhếch môi hỏi.
- tôi.... - hắn không thể nói được gì đành ngầm miệng.
Nó nhếch môi cười chua chát, sao hắn không trả lời? Hắn biết nó muốn nghe câu trả lời của hắn lắm không? Hắn biết tim nóđang vỡ vụn ra từng mảnh nhỏ rồi không?.... hắn.... rất vô tâm. Tay siết chặt vết thương, khuôn mặt đầm đìa mồ hôi, môi tái nhợt đi, từ bụng chuyền đến cảm giác khó chịu và đau đớn khiến nó không thể chịu được.
- t... tôi... m.. u.. uốn... xu.... xuôn... xuống...
xe... - nó khó khăn buông từng chữ.
Hắn nghe vậy liền quay lại nhìn nó, thấy nó trong tình trạng như vậy hắn lo sợ ôm chặt nó vào lòng.
- cô lên. Chỉ 1 chút nữa thôi. Xin em - hắn run lên bần bật, nói như khóc.
Nó được trong vòng tay ấm của hắn liền nhắm mặt để mặc mọi việc.
- Linh... Linh..
, em sao vậy? Mở mắt ra nhìn anh đi. Xin em... Linh.... cho xe chạy nhanh lên - hắn sợ hãi ôm chặt lấy nó rồi gầm lên đầy sợ hãi.
* tại nhà *- con nhỏ đáng ghét - ả Hà lầm bầm.
" chát "- chị là 1 con hồ li xấu xa - nhỏ tức giận đi lại tát thẳng mặt Hà rồi quát.
- em nói gì vậy chị không hiểu. Chị chỉ....
- cô im đi. Đồ cáo già. Thành nó không ở đây lên không cần đóng kịch - nhìn bộ dạng giả vờ yếu đuối của ả mà anh không chịu được gắt gỏng.
- anh Hữu. Sao anh nói vậy? Em... em...
- cô im đi. Cô có thể đi làm diễn viên đấy - cậu cũng khó chịu không kém.
- hư được thôi. Đâu các người cũng biết lên tôi chả cần phải diễn chi cho mệt - ả bỗng nhếch mép cười rồi đứng lên.
- hừ 1 con hồ li chính hiệu - nhỏ.
" chát "- này nhóc lên biết trên dưới chút đi. Chị hơn tuổi nhóc đấy - ả ta thẳng tay tát nhỏ rồi buông lời cảnh cáo.
- cô làm cái gì vậy? - anh hốt hoảng đến bên nhỏ.
- không biết nhìn sao hỏi? Các người đi liệu hồn đấy. Đừng để tôi chuyển mục tiêusang các anh. Mà càng tốt khi có cả 3 các người - ả đanh mặt cảnh cáo bọn anh.
- cô.....
- Tốt nhất các anh lên yên phận đi - ả chặn họng cậu rồi ôm cánh tay bị chảy máu lên phòng hắn để mặc bọn anh đứng ở dưới nhà nhìn lên tức giận.
- con nhỏ đáng chết. Hừ mày đúng là 1 vậtcản lớn cho kế hoạch của tao. Haha nhưng không sao, còn trò vui cho mày đó con nhóc đáng ghét ạ haha - sau khi lên phong hắn ả ta tự kỉ rồi lấy điện thoại gọi cho ai đó.
* tại viện *Sau khi nó ngất hắn sợ hãi dục bác tài đi nhanh đến viện, đến nơi hắn vội bế nó chạy nhanh vào trong tìm bác sĩ, sau 1 hồikiểm tra bác sĩ đi ra- bác sĩ cô ấy sao rồi.
- cô ấy không sao, chỉ bị say xe và mất máu khá nhiều lên ngât thôi. Vết thương chưa lành hẳn mà bị va đập mạnh khiến bục chỉ. Cậu cần chăm sóc kĩ cho cô ấy thì hơn.
- vâng cảm ơn bác sĩ.
Hắn sau khi nghe lời dặn dò của bác sĩ xong thì vào phòng bệnh của nó, nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của nó mà lòng hắn lại dấy lên cảm giác đau buốt. Là tại hắn, tất cả tại hắn... nhưng hắn biết phải làm sao đây?