Hắn có thật sự yêu nó không? Hắn không biết, hắn có yêu Thanh Hà không? Hắn có, thế tình cảm hắn dành cho nó thời gian qua là gì? Hắn không biết.... hắn điên rồi. Hắn tổn thương nó quá nhiều, hắn đúng làthằng tồi. Đang suy nghĩ thì nó tỉnh làm hắn giật mình thoát ra khỏi mớ suy nghĩ mông lung của mình.
- em tỉnh rồi? - hắn vui vẻ.
Nó không đáp mà trực tiếp đứng lên ra khỏi giường- em đi đâu - hắn nhíu mày.
- về -lạnh hơn băng.
- em chưa khỏe. - hắn kéo tay nó lại.
- khônh phiền anh - nó dựt tay ra rồi thờ ơ phớt lờ hắn.
Tay hắn buông thõng nhìn bóng dáng nhỏ bé cô độc của nó là tim lại dấy lên cảm giác đau buốt.
Đặt tay lên ngực hắn tự hỏi " cảm giác này là gì? Là đau sao? Nhưng sao lại đau? Là thương hại? Không đúng, là yêu? Không biết " vò đầu hắn đi theo nó ra về.
Vừa về đến nhà bọn nhỏ đã bay lại hỏi han nó- mày sao rồi? Ổn chứ?- ừ không sao - nó đâp gọn rồi đi lên lầu.
- haiz..... - đám bạn thở dài.
1 lúc sau thì hắn cũng về, đám bạn thấy hắn liền ai về phòng ấy không thèm nhìn mặt hắn còn lại mình chị Hân.
- chị có chuyện muốn nói - chị Hân lên tiếng.
- vâng.
- mọi chuyện là sao? Em có thể nói cho chị biết - chị nghiêm túc.
- thì là..... - hắn kể chuyện lúc sáng cho chị.
- em sai thật rồi. Em coi Linh là cái gì? Em biết nó yêu em như thế nào không? Em đãtổn thương con bé đó quá nặng rồi đấy. Em nghĩ cô Thanh Hà kia thật sự tốt sao? Cô ta......
- chị đừng nói cô ấy như vậy. Cô ấy rất tội nghiệp. Cô ấy chỉ còn sống được 3 tháng nữa thôi - hắn chặn ngang lời chị Hân.
- em tin cô ta? - chị nhíu mày.
- ừ - hắn cúi đầu.
- em sẽ hối hận. Lúc đó Linh, con bé sẽ không tha thứ cho em đâu - nói rồi chị bỏ mặc hắn ở đoa mà đi lên lầu.
Hắn ở lại không biết làm gì chỉ biết cúi đầu 2 tay đưa lên vò rối mái tóc, hắn thật sự không biết phải làm sao.
* sáng hôm sau đến trường *- haiza.... có đứa bị bỏ rơi haha vui vãi. Đồ hồ li cướp người yêu của người khác giờ người ta về rồi thì bẽ mặt nhé - Lệ mỉa mai.
- phải đó. Hư giờ nhìn mặt kìa... thấy mà tội haha.... - nh8r Hiền hùa theo.
Nó chả quan tâm mà ngồi lướt face còn bọn cô thì đang tức điên lên, cọn hắn cũng vậy.
Bỗng- con chó mày viết gì đây? Mày biết gì mà nói? Muốn tag tên tao vào không? - nó cầm chiếc điện thoại đi lại trước mặt Lệ hỏi.
- tao đâu có - ả run run.
" bốp " nó điên tiết đáp thẳng cái điện thoạivô mặt Lệ rồi kéo ả ra khỏi chỗ mà đánh tơibời.
- mày biết gì mà nói? Là tao cướp người yêu sao? Mày chắc chứ? Hư con chó sao? Con đĩ sao? Được, hôm nay tao cho mày biết thế nào là đĩ, thế nào là chó - nó vừa nói vừa đánh ả bầm dập.
- Linh.. em làm gì vậy? - Hà không biết từ đâu ra chạy vô can.
- chị đi ra - nó lạnh giọng cảnh cáo.
- em thật vô phép. Em biết đánh bạn như vậy là 1 hành vi xấu không? Vô lễ với giáo viên, bộ nhà em không có ai dạy sao?...
- chát-- phải. Không có người dạy lên mới vậy đấy. Chị nghĩ chị là ai mà giám lên nước dạy đời tôi - nó tức giận tát thẳng vô mặt ả.
- em.... - ả tức.
- tôi sao? Quá giỏi? Hay là quá xuất xắc? Tôi cảnh cáo chị.... đừng bao giờ nói đụng đến gia đình tôi. Còn anh ta - chỉ hắn - của nhà chị tất đấy - nói rồi nó đi 1 mạch ra khỏi lớp làm đám bạn hoảng hồn 1 phen, hắn nghe nó nói mà tim lại cứ nhói lên từng hồi mà không hiểu lí do.
- hức hức.... -ả ấm ức khóc cốt để cho hắn nghe.
- em không sao chứ? - ả thành công khi gây được sự chú ý của hắn.
- em... hức..
, em... có nói gì sai hức... đâuchứ?... hức.... sao em ấy lại làm vậy huhu - ả cố nói tội nó.
Hắn không biết làm gì chỉ ôm ả an ủi. Như sực nhớ gì đó hân hỏi- ủa mà sao em đến đây?- em đến làm giáo viên. Em muốn gần anh thời gian cuối ngắn ngủi - ả vừa nói vừa khóc đến là tội.
Hắn không nói mà siết chặt vòng tay hơn. Đám bạn nhìn mà mắc ói.
⊙¤○♢●¤°♤♡●♡●《○♢《●¤°♢[♡¤⊙♤●[○♢《⊙♧○]♢○《Vào giờ học rồi mà mãi không thấy nó vào hắn thấy lo lắng vô cùng, định bụng sẽ xinra ngoài tìm nó nhưng lại không được ra khiến hắn ngồi học không tập chung chút nào.
* sân sau trường *- sao anh không hành động gì đi mà cứ im lặng hoài vậy? 1 mình tôi không đối phó được với con nhóc của anh đâu - ả có vẻ bực.
- cô em bình tĩnh. Anh đã có kế hoạch. Côem chỉ cần ở cạnh thằng đó 24/24 không cho em yêu của anh lại gần là được. Anh nhớ em rất có tài quyến rũ đàn ông mà - Nhật lên tiếng giọng cợt nhả nghe đến là khó chịu.
- hừ. Không phải ai cũng giống ai. Thằng đó nó cứng lắm. Anh không nhanh thực hiện tôi sẽ nói hết sự thật đó - ả ta khó chịu nhíu mày.
- cô em giám nói. Lên nhớ em cần hắn ta cho kế hoạch cướp tài sản của em hơn tôi - Nhật nhếch mép nói lại.
- anh.... hừ. Tôi không cần biết. Tôi khôngchắc lúc nào cũng bên cạnh anh ta được đâu. Tôi có cảm giác hình như anh ta không còn yêu tôi như trước mà đã yêu con nhỏ người yêu của anh rồi đấy. Sớm mà hành động, tôi vô lớp đây - nói rồi ả đi thẳng để lại Nhật ở đó suy tư rồi cũng đi vôlớp.
Cả 2 không hề biết sau gốc cây to gần đó có người đã nghe hết và môi khẽ nhếch lên, ánh mắt lóe lên tia gì đó khó đoán.
Nó sau ở dưới căng - tin chán quá lên cũngvô lớp. Vừa thấy nó vô hắn thấy vui thấy lạ, lòng nhẹ nhõm đi nhiều, ngồi được 10 phút thì trống ra chơi.
- ê đi uống nước đi mày - Dịu bay lại hỏi.
- ừ - nó đáp rồi đứng lên đi với đám bạn bơ hắn.
Xuống đến nơi nó đi vô gọi nước rồi ra ngồithườn ra ghế, tay đút túi quần, mồm ngậmống mút, dáng bộ rất bất cần, điều đó khiến đám bạn nhíu mày lo lắng, bọn hắn ngạc nhiên vì trước giờ chưa bao giờ thấy nó như vậy.
- Linh.
Nó ngước lên nhìn người gọi nó anh mắt lóe lên tia gì đó rồi nhàn nhạt đáp.
- gì?- mình nói chuyện được không? - Nhật hỏi.
- tự nhiên - lại thái độ bất cần.
- ưm..... mình quen lại từ đầu được không? - Nhật đề nghị.
Nó thu chân về ( 1 chân co 1 chân duỗi) tay cầm ống mút từ miệng ngắm nghía rồi đặt xuống bàn, đúng lúc bác bảo vệ bê nước ra nó cầm cốc nước mân mê nghịch nghịch rồi cầm lên đổ chậm chậm xuống nền đất rồi chất giọng nhàn nhạt bất cần vang lên- thu lại số nước bị đổ tôi sẽ yêu anh lại từ đầu.
- em.... anh..... - Nhật lắp bắp.
- hư. Bát nước đổ đi sẽ không lấy lại được và khi chia tay rồi sẽ không quay lại được đâu anh - nó nhếch môi cười lạnh rồi đứng lên quay gót về lớp.
Nhật như chết đứng tại chỗ chỉ biết nhìn theo bóng nó mà tim đau nhói, sao nó lạnh lùng quá vậy? Là tại anh ( gọi tạm nha) làm tổn thương nó quá sâu đậm hay là vì nó không còn yêu anh? Anh sẽ khôngchấp nhận điều đó, anh phải có nó, nếu anh không có được nó thì không ai có thể có nó. Nắm chặt tay Nhật bỏ về lớp.
Đám bạn chỉ biết ngơ ra nhìn mọi việc diễnra.
Hắn nghe nó nói mà như chột dạ, lòng tự dâng lo lắng thấy lạ, nhìn theo bóng nó hắn thấy nó thật cô đơn và nhỏ bé.
Ngồi 1 lúc thì bọn bạn cũng vô lớp.
- huhu chị xin lỗi. Chị không biết em cũng yêu Thành. Nhưng xin em, xin em cho chị bên anh ấy 3 tháng nữa thôi chị sẽ trả anh ấy lại cho em mà.
Vừa vào đến cửa lớp đập vào mắt bọn hắn và nhỏ là hình ảnh Hà đang ôm mặt quỳ trước mặt nó van xin, còn nó mặt lạnh tanh không nhìn ả, tay khoanh trước mặt.
- Hà. Em làm gì vậy? - hắn đi lại ôm lấy ả đỡ lên.
- em..
, em....
- Hà.... Hà..... - ả chưa nói hết câu thì ngất đi khiến hắn hoảng sợ bế ả xuống y tế. Trước khi đi còn dùng ánh mắt tức giận nhìn nó rồi chất giọng lạnh lùng vang lên.
- tôi cần câu giải thích từ em.
Nó nghe hắn nói mà mặt tỉnh như không nhưng không ai biết tim nó đau như thế nào khi thấy hắn tỏ thái độ đó với nó. Hư lực cười thật đấy.
- Linh. Có chuyện hì vậy? - Dịu đi lại hỏi.
- phải đó. Có chuyện gì sảy ra lúc vừa vậy em - Lộc cũng lo lắng đi lại hỏi nó.
Đáp lại sự lo lắng của mỏi người là sự im lặng.
- Linh e.....
Anh Chưa nói xong câu nói đã thấy nó đứng dậy khoác ba lô lên vai ra về rồi. Đám bạn ngơ ra không hiểu liền hỏi mấy thằng trong lớp.
- ê Trung vừa sảy ra chuyện gì vậy? - nhỏ nhảy ra chỗ thằng Trung hỏi.
- chuyện là vầy....
* quay lại vài phút trước *Noa vừa ngồi vô chỗ thì ả Hà từ đâu xuất hiện khiến đám con trai hoa mắt vì độ đẹp của ả. Ả bỏ mặc mấy ánh mắt đó mà đi thẳng xuống chỗ của nó.
- sao nhóc con? Chịu bỏ cuộc chưa? - giọng cợt nhả.
- bỏ cuộc gì? - nó hỏi lại, thái độ bất cần khinh thường thấy dõ.
- hừ còn giả lai. Chị muốn nhóc tránh xa Thành ra - chị ta như điên lên với nó ( gọi Hà là ả hoặc chị ta nhé)- có bản lĩnh thì dành lấy - nó nhếch môi khiêu khích.
- mày được lắm. Mày ở đó mà xem tao làmđược gì - ả tức giận.
Nó đứng lên kéo cổ áo chị ta xuống nói thầm gì đó khiến mặt chim ta hơi tái lắp bắp nói.
- mày... mày.....
Nó không nói gì chỉ nhếch mép ngồi xuống, ả không biết làm gì nó định bỏ đi thì thấy bọn hắn gần vô đến lớp liền giả bộ khụy xuống khóc ầm lên.
* thực tại *- đó chuyện là vậy. Còn về sau như thế nào mấy người biết rồi đó - thằng Hoàn nhiều chuyện không hỏi tự khai bay vô mồm thằng Trung mà kể.
Bọn nhỏ nghe xong mà mau dồn lên đến não, tức không chịu được mà. Con hồ li đó thật khốn nạn nhiều miu mô. Đồ cáo giả lai.
- hừ mụ phù thủy đó đúng là lắm chiêu mà - cô tức giận nói.
- em phải cho cô ta 1 trận - Dịu sắn tay áo.
- thôi bình tĩnh đi em. Giờ làm gì cô ta thì thằng ngu kia nó sẽ không chịu và bêng côta. Mà có nói gì thì thằng đó nó cũng không tin đâu. Để tìm bằng trứng cho nó xem để thằng ngu đó nó sáng mắt mà hối hận - Lộc híp mắt nguy hiểm.
- ừ.... quyết vậy đi - cô hưởng ứng.
- ừ vậy đi - cả bọn nói rồi về chỗ.
Về đến chỗ ai cũng ngồi thừ ra suy nghĩ gì đó nhưng đều suy nghĩ về nó và hắn
- em tỉnh rồi? - hắn vui vẻ.
Nó không đáp mà trực tiếp đứng lên ra khỏi giường- em đi đâu - hắn nhíu mày.
- về -lạnh hơn băng.
- em chưa khỏe. - hắn kéo tay nó lại.
- khônh phiền anh - nó dựt tay ra rồi thờ ơ phớt lờ hắn.
Tay hắn buông thõng nhìn bóng dáng nhỏ bé cô độc của nó là tim lại dấy lên cảm giác đau buốt.
Đặt tay lên ngực hắn tự hỏi " cảm giác này là gì? Là đau sao? Nhưng sao lại đau? Là thương hại? Không đúng, là yêu? Không biết " vò đầu hắn đi theo nó ra về.
Vừa về đến nhà bọn nhỏ đã bay lại hỏi han nó- mày sao rồi? Ổn chứ?- ừ không sao - nó đâp gọn rồi đi lên lầu.
- haiz..... - đám bạn thở dài.
1 lúc sau thì hắn cũng về, đám bạn thấy hắn liền ai về phòng ấy không thèm nhìn mặt hắn còn lại mình chị Hân.
- chị có chuyện muốn nói - chị Hân lên tiếng.
- vâng.
- mọi chuyện là sao? Em có thể nói cho chị biết - chị nghiêm túc.
- thì là..... - hắn kể chuyện lúc sáng cho chị.
- em sai thật rồi. Em coi Linh là cái gì? Em biết nó yêu em như thế nào không? Em đãtổn thương con bé đó quá nặng rồi đấy. Em nghĩ cô Thanh Hà kia thật sự tốt sao? Cô ta......
- chị đừng nói cô ấy như vậy. Cô ấy rất tội nghiệp. Cô ấy chỉ còn sống được 3 tháng nữa thôi - hắn chặn ngang lời chị Hân.
- em tin cô ta? - chị nhíu mày.
- ừ - hắn cúi đầu.
- em sẽ hối hận. Lúc đó Linh, con bé sẽ không tha thứ cho em đâu - nói rồi chị bỏ mặc hắn ở đoa mà đi lên lầu.
Hắn ở lại không biết làm gì chỉ biết cúi đầu 2 tay đưa lên vò rối mái tóc, hắn thật sự không biết phải làm sao.
* sáng hôm sau đến trường *- haiza.... có đứa bị bỏ rơi haha vui vãi. Đồ hồ li cướp người yêu của người khác giờ người ta về rồi thì bẽ mặt nhé - Lệ mỉa mai.
- phải đó. Hư giờ nhìn mặt kìa... thấy mà tội haha.... - nh8r Hiền hùa theo.
Nó chả quan tâm mà ngồi lướt face còn bọn cô thì đang tức điên lên, cọn hắn cũng vậy.
Bỗng- con chó mày viết gì đây? Mày biết gì mà nói? Muốn tag tên tao vào không? - nó cầm chiếc điện thoại đi lại trước mặt Lệ hỏi.
- tao đâu có - ả run run.
" bốp " nó điên tiết đáp thẳng cái điện thoạivô mặt Lệ rồi kéo ả ra khỏi chỗ mà đánh tơibời.
- mày biết gì mà nói? Là tao cướp người yêu sao? Mày chắc chứ? Hư con chó sao? Con đĩ sao? Được, hôm nay tao cho mày biết thế nào là đĩ, thế nào là chó - nó vừa nói vừa đánh ả bầm dập.
- Linh.. em làm gì vậy? - Hà không biết từ đâu ra chạy vô can.
- chị đi ra - nó lạnh giọng cảnh cáo.
- em thật vô phép. Em biết đánh bạn như vậy là 1 hành vi xấu không? Vô lễ với giáo viên, bộ nhà em không có ai dạy sao?...
- chát-- phải. Không có người dạy lên mới vậy đấy. Chị nghĩ chị là ai mà giám lên nước dạy đời tôi - nó tức giận tát thẳng vô mặt ả.
- em.... - ả tức.
- tôi sao? Quá giỏi? Hay là quá xuất xắc? Tôi cảnh cáo chị.... đừng bao giờ nói đụng đến gia đình tôi. Còn anh ta - chỉ hắn - của nhà chị tất đấy - nói rồi nó đi 1 mạch ra khỏi lớp làm đám bạn hoảng hồn 1 phen, hắn nghe nó nói mà tim lại cứ nhói lên từng hồi mà không hiểu lí do.
- hức hức.... -ả ấm ức khóc cốt để cho hắn nghe.
- em không sao chứ? - ả thành công khi gây được sự chú ý của hắn.
- em... hức..
, em... có nói gì sai hức... đâuchứ?... hức.... sao em ấy lại làm vậy huhu - ả cố nói tội nó.
Hắn không biết làm gì chỉ ôm ả an ủi. Như sực nhớ gì đó hân hỏi- ủa mà sao em đến đây?- em đến làm giáo viên. Em muốn gần anh thời gian cuối ngắn ngủi - ả vừa nói vừa khóc đến là tội.
Hắn không nói mà siết chặt vòng tay hơn. Đám bạn nhìn mà mắc ói.
⊙¤○♢●¤°♤♡●♡●《○♢《●¤°♢[♡¤⊙♤●[○♢《⊙♧○]♢○《Vào giờ học rồi mà mãi không thấy nó vào hắn thấy lo lắng vô cùng, định bụng sẽ xinra ngoài tìm nó nhưng lại không được ra khiến hắn ngồi học không tập chung chút nào.
* sân sau trường *- sao anh không hành động gì đi mà cứ im lặng hoài vậy? 1 mình tôi không đối phó được với con nhóc của anh đâu - ả có vẻ bực.
- cô em bình tĩnh. Anh đã có kế hoạch. Côem chỉ cần ở cạnh thằng đó 24/24 không cho em yêu của anh lại gần là được. Anh nhớ em rất có tài quyến rũ đàn ông mà - Nhật lên tiếng giọng cợt nhả nghe đến là khó chịu.
- hừ. Không phải ai cũng giống ai. Thằng đó nó cứng lắm. Anh không nhanh thực hiện tôi sẽ nói hết sự thật đó - ả ta khó chịu nhíu mày.
- cô em giám nói. Lên nhớ em cần hắn ta cho kế hoạch cướp tài sản của em hơn tôi - Nhật nhếch mép nói lại.
- anh.... hừ. Tôi không cần biết. Tôi khôngchắc lúc nào cũng bên cạnh anh ta được đâu. Tôi có cảm giác hình như anh ta không còn yêu tôi như trước mà đã yêu con nhỏ người yêu của anh rồi đấy. Sớm mà hành động, tôi vô lớp đây - nói rồi ả đi thẳng để lại Nhật ở đó suy tư rồi cũng đi vôlớp.
Cả 2 không hề biết sau gốc cây to gần đó có người đã nghe hết và môi khẽ nhếch lên, ánh mắt lóe lên tia gì đó khó đoán.
Nó sau ở dưới căng - tin chán quá lên cũngvô lớp. Vừa thấy nó vô hắn thấy vui thấy lạ, lòng nhẹ nhõm đi nhiều, ngồi được 10 phút thì trống ra chơi.
- ê đi uống nước đi mày - Dịu bay lại hỏi.
- ừ - nó đáp rồi đứng lên đi với đám bạn bơ hắn.
Xuống đến nơi nó đi vô gọi nước rồi ra ngồithườn ra ghế, tay đút túi quần, mồm ngậmống mút, dáng bộ rất bất cần, điều đó khiến đám bạn nhíu mày lo lắng, bọn hắn ngạc nhiên vì trước giờ chưa bao giờ thấy nó như vậy.
- Linh.
Nó ngước lên nhìn người gọi nó anh mắt lóe lên tia gì đó rồi nhàn nhạt đáp.
- gì?- mình nói chuyện được không? - Nhật hỏi.
- tự nhiên - lại thái độ bất cần.
- ưm..... mình quen lại từ đầu được không? - Nhật đề nghị.
Nó thu chân về ( 1 chân co 1 chân duỗi) tay cầm ống mút từ miệng ngắm nghía rồi đặt xuống bàn, đúng lúc bác bảo vệ bê nước ra nó cầm cốc nước mân mê nghịch nghịch rồi cầm lên đổ chậm chậm xuống nền đất rồi chất giọng nhàn nhạt bất cần vang lên- thu lại số nước bị đổ tôi sẽ yêu anh lại từ đầu.
- em.... anh..... - Nhật lắp bắp.
- hư. Bát nước đổ đi sẽ không lấy lại được và khi chia tay rồi sẽ không quay lại được đâu anh - nó nhếch môi cười lạnh rồi đứng lên quay gót về lớp.
Nhật như chết đứng tại chỗ chỉ biết nhìn theo bóng nó mà tim đau nhói, sao nó lạnh lùng quá vậy? Là tại anh ( gọi tạm nha) làm tổn thương nó quá sâu đậm hay là vì nó không còn yêu anh? Anh sẽ khôngchấp nhận điều đó, anh phải có nó, nếu anh không có được nó thì không ai có thể có nó. Nắm chặt tay Nhật bỏ về lớp.
Đám bạn chỉ biết ngơ ra nhìn mọi việc diễnra.
Hắn nghe nó nói mà như chột dạ, lòng tự dâng lo lắng thấy lạ, nhìn theo bóng nó hắn thấy nó thật cô đơn và nhỏ bé.
Ngồi 1 lúc thì bọn bạn cũng vô lớp.
- huhu chị xin lỗi. Chị không biết em cũng yêu Thành. Nhưng xin em, xin em cho chị bên anh ấy 3 tháng nữa thôi chị sẽ trả anh ấy lại cho em mà.
Vừa vào đến cửa lớp đập vào mắt bọn hắn và nhỏ là hình ảnh Hà đang ôm mặt quỳ trước mặt nó van xin, còn nó mặt lạnh tanh không nhìn ả, tay khoanh trước mặt.
- Hà. Em làm gì vậy? - hắn đi lại ôm lấy ả đỡ lên.
- em..
, em....
- Hà.... Hà..... - ả chưa nói hết câu thì ngất đi khiến hắn hoảng sợ bế ả xuống y tế. Trước khi đi còn dùng ánh mắt tức giận nhìn nó rồi chất giọng lạnh lùng vang lên.
- tôi cần câu giải thích từ em.
Nó nghe hắn nói mà mặt tỉnh như không nhưng không ai biết tim nó đau như thế nào khi thấy hắn tỏ thái độ đó với nó. Hư lực cười thật đấy.
- Linh. Có chuyện hì vậy? - Dịu đi lại hỏi.
- phải đó. Có chuyện gì sảy ra lúc vừa vậy em - Lộc cũng lo lắng đi lại hỏi nó.
Đáp lại sự lo lắng của mỏi người là sự im lặng.
- Linh e.....
Anh Chưa nói xong câu nói đã thấy nó đứng dậy khoác ba lô lên vai ra về rồi. Đám bạn ngơ ra không hiểu liền hỏi mấy thằng trong lớp.
- ê Trung vừa sảy ra chuyện gì vậy? - nhỏ nhảy ra chỗ thằng Trung hỏi.
- chuyện là vầy....
* quay lại vài phút trước *Noa vừa ngồi vô chỗ thì ả Hà từ đâu xuất hiện khiến đám con trai hoa mắt vì độ đẹp của ả. Ả bỏ mặc mấy ánh mắt đó mà đi thẳng xuống chỗ của nó.
- sao nhóc con? Chịu bỏ cuộc chưa? - giọng cợt nhả.
- bỏ cuộc gì? - nó hỏi lại, thái độ bất cần khinh thường thấy dõ.
- hừ còn giả lai. Chị muốn nhóc tránh xa Thành ra - chị ta như điên lên với nó ( gọi Hà là ả hoặc chị ta nhé)- có bản lĩnh thì dành lấy - nó nhếch môi khiêu khích.
- mày được lắm. Mày ở đó mà xem tao làmđược gì - ả tức giận.
Nó đứng lên kéo cổ áo chị ta xuống nói thầm gì đó khiến mặt chim ta hơi tái lắp bắp nói.
- mày... mày.....
Nó không nói gì chỉ nhếch mép ngồi xuống, ả không biết làm gì nó định bỏ đi thì thấy bọn hắn gần vô đến lớp liền giả bộ khụy xuống khóc ầm lên.
* thực tại *- đó chuyện là vậy. Còn về sau như thế nào mấy người biết rồi đó - thằng Hoàn nhiều chuyện không hỏi tự khai bay vô mồm thằng Trung mà kể.
Bọn nhỏ nghe xong mà mau dồn lên đến não, tức không chịu được mà. Con hồ li đó thật khốn nạn nhiều miu mô. Đồ cáo giả lai.
- hừ mụ phù thủy đó đúng là lắm chiêu mà - cô tức giận nói.
- em phải cho cô ta 1 trận - Dịu sắn tay áo.
- thôi bình tĩnh đi em. Giờ làm gì cô ta thì thằng ngu kia nó sẽ không chịu và bêng côta. Mà có nói gì thì thằng đó nó cũng không tin đâu. Để tìm bằng trứng cho nó xem để thằng ngu đó nó sáng mắt mà hối hận - Lộc híp mắt nguy hiểm.
- ừ.... quyết vậy đi - cô hưởng ứng.
- ừ vậy đi - cả bọn nói rồi về chỗ.
Về đến chỗ ai cũng ngồi thừ ra suy nghĩ gì đó nhưng đều suy nghĩ về nó và hắn