Ả thầm nguyền rủa bọn anh và trong đầu vạch ra kế hoạch mới.
- chị Hân xinh đệp. Hôm nay cho bọn em ăn gì vậy? - cô tí tởn đi lại hỏi chị Hân.
- gạo luộc - chị dửng dưng phun ra 1 câu.
- hở? Gạo luộc? - anh ngơ ngác.
- hở gì đậy vào - nhỏ ngước lên nhìn anh.
- đậy rồi vẫn hở. Vợ đậy cho anh - anh nhìnnhỏ cười gian.
- hứ. Đồ hâm.
- hâm k......
* két *Tiếng mở cổng làm câu nói của anh bị gãy.
- Linh mày về rồi hì. Đi mua gì đó? - co lon ton chạy lại hỏi nó.
Nó chả đáp m bỏ dép ngoài cửa nó cầm túiđồ đặt lên bàn rồi tự nhiên ngồi xuống đầy vẻ mệt mỏi, ngả người về phía sau nhắm mắt lại, nó coi mọingười như không khí.
Thấy nó vậy mọi người không nói gì, hắn và ả ngồi ở ghế nhíu mày khó chịu. Cậu đi lại xem đồ nó mua- ể. Em có bao giờ uống sữa đâu mà em mua sữa? Hoa quả, bánh kẹo. Đồ ăn vặt ởnhà vẫn còn nhiều mà - cậu ngạc nhiên hỏinó.
- em mua em ăn. Anh hỏi chi? - nó nhàn nhạt đáp lại, mắt vẫn nhắm.
- ờ - cậu chả biết nói gì với nó.
- Linh - hắn bỗng lên tiếng, giọng lạnh lùng.
Tiếng gọi của hắn làm mọi người im lặng quay lại nhìn hắn nhưng nó lại không, vẫn thái độ đó, vẫn tư thế đó.
Thấy vậy hắn hơi nhíu mày nhưng rồi lại giãn ra hắn hỏi- hôm nay tại sao em uống rượu? Và có phải em đẩy Hà ngã?- Thành. Mày hỏi cái gì vớ vẩn vậy? Mày không hiểu em ấy sao mà hỏi vậy? Mày lên hỏi cô ả đang trong lòng mày kìa - anh tức giận.
- hức hức.... em có làm gì đâu. Hức... anh Thành à, bỏ qua chuyện này đi. Em khôngsao hức....
, - ả tỏ vẻ ấp ức và phải cam chịu, yếu ớt lay tay hắn năn nỉ.
Nghe hắn hỏi nó từ từ mở mắt rồi ngồi thẳng dậy, đôi mắt lóe lên tia gì đó nhưng rất nhanh biến mất. Giọng nhạt nhạt bất cần vang lên- tôi làm gì anh đâu có quyền quản.
- nhưng em đang ở nhà tôi và em còn là...... - hắn định nói nó là người yêu hắn nhưng sao câu nói đó không thể thốt lên được.
Nhếch môi nó tiếp tục nói- giúp việc nhà anh đúng không? - vẻ bất cần luôn hiện hữu trong nó, khoanh tay trước ngực nó ngả người ra phía sau, chânvắt tréo.
- không phải - theo phản xạ hắn phủ nhận rồi ngồi hẳn dậy không ôm ả nữa.
Điều đó làm ả khó chịu bọn nhả và anh, chị hân cười thầm, nó có chút hài lòng, môi hơi nhếch.
Biết mình hớ hắn vội lảng- vậy chuyện Hà ngã? Và sao em uống rượu? Em trả lời cho tôi biết.
Ngồi thẳng dậy nó nhìn thẳng vào mắt hắnnhư có thể đọc được suy nghĩ của hắn.
- tôi uống là quyền của tôi, thích thì uống. Còn việc chị ta ngã anh nghĩ sao tùy anh, tôi không có nhiệm vụ giải thích....... - nó lạnh giọng đáp và ngưng 1 lúc nó hỏi hắn 1 câu - anh tin tôi không?.
- anh tin - hắn không chần chừ mà đáp luôn và ngay.
Môi khẽ nhếch nó hài lòng đứng dậy đi thẳng lên lầu, trước khi đi còn vọng lại 1 câu- chị Hân và mọi người cứ ăn em không đói.
Mọi người giờ mới tiêu hóa hết mọi chuyệnvà mỉm cười nhìn hắn, ả ngồi cạnh tức hộcmáu mà không thể làm gì. Anh đi lại vỗ vaihắn và nói- vô cơm mày.
- ừHắn đáp rồi dìu Hà vô phòng ăn, mọi người cũng vô phòng ăn cùng rồi lại phòngai người đó về.
Từ hôm đó ả luôn tức nó và coi nó là 1 vật cản đường, ả ngày nào cũng gây khó dễ cho nó, làm hắn luôn hiểu nhầm nó, nó lạikhông giải thích, ả nói gì mó mặc kệ, nó chỉ nhìn hắn như dò hỏi hắn có tin nó nhưng mà so 1 con cáo già với 1 con thỏ non thì đương nhiên cáo sẽ thắng, hắn ngày càng khó chịu với nó, nó ngày càng lậm lì. Nhật luôn tranh thủ lúc ả gây khó dễ cho nó và nó bị hắn nói thì lại đi bên cạnh an ủi.
* 1 số vấn đề ả gây hiểu nhầm cho nó và hắn *Có hôm nó đang làm đồ ăn dưới bếp thì ả từ đâu ra bay lại hết đổ chảo dầu nóng ra khỏi bếp, kết quả ả bị bỏng nhưng người bị nặng lại là nó nhưng hắn lại chỉ lo cho ả ta.
Có lúc nó đang đi xuống lầu thì bị ả chặn đường rồi cư nhiên cầm lấy tay nó đưa lên đầu mình rồi khóc lóc van xin, chỉ có chờ tới lúc hắn chạy lên thì tự mình đập đầu vô tường rồi ngất sỉu.
Lần lại cố tình cầm con dao nam trong tay rồi đi lại nắm chặt tay nó khóc sướt mướt xin tha cho đến khi hắn chạy vào rồi nhìn nó bằng ánh mắt không thể tin và tức giận mắng nó, đuổi nó nhưng ả lại xin lên đànhthôi, lúc nào nó lủi thủi thất thần bỏ đi trong tình trạng thương tích đầy mình mà không hề để tâm thì Nhật luôn là người bên cạnh nó băng bó, cắm sóc và an ủi.
Nhưng tuyệt nhiên qua bao việc nó không hề rơi 1 giọt nước mắt, Nhật đến bên nó nó coi như không khí, nó không hề cho thứ gì nọt vô mắt hay gì cả.
Và...
,Mọi việc đều được bọn nhỏ, anh và Chị Hân quay lại hết, nhiều lúc họ muốn sông vô cho ả 1 trận nhưng nghĩ phải kìm chết lên thôi, nó không hề biết vụ này. Nhiều lúc mọi người thấy hắn quá đáng với mó quá không chịu được mà cho hắn mấy cú đấm cú tát trười dáng. Ả đạt được mục đích cười mãn nguyện và thi thoảng gọi cho ai đó, hầu như những cuộc gọi đó đềucó người nghe thấy, người đó không nói gì, không cảm xúc chỉ nhíu mày rồi quay đi Kể ra hôm nay cũng đã gần 2 tuần ả làm khó nó, nó hôm nay vẫn như mọi hôm, lạnh nhạt, bất cần với mọi thứ, bọn hắn thì hôm nay không biết đi đâu đó từ sớm rồi chỉ còn nó, chị Hân, bọn nhỏ và ả ở nhà. Nó vừa bước chân ra khỏi phòng đã dáp mặt ngay ả, phớt lờ nó đi xuống lầu nhưng ả lại muốn gây khó dễ cho nó.
- gặp cô chủ mà không chào 1 tiếng sao người giúp việc? Có vẻ như cô không có aidạy? - ả mỉa mai nó.
Nó chả cho bất kì cái gì ả nói vô tai cứ vậy bước đi, thấy nó tỏ thái độ như vậy ả điên tiết chạy lại kéo dật nó quay mặt đối diện với mình- mày đang tỏ thái độ hì với tao vậy?" chát "Kèm theo câu nói là 1 cái tát tai đau rát.
- có chuyện gì vậy? - chị Hân, nhỏ và cô thấy ồn liền mở cửa phòng ra hỏi.
- chị làm cái quái gì vậy hả? Chị có quyền gì mà đánh bạn tôi? - nhỏ đi lại thấy má nóđỏ nự 5 đầu ngón tay thì tức giận mắng ả.
- mày im mồm. Mày không xứng nói chuyện với tao. Coi chừng tao cho thằng chồng mày đi xuống gặp diêm vương đấy - ả kiêu ngạo cảnh cáo nhỏ, tay còn vỗ bômbốp vào má nhỏ.
- chị cút ra. Đừng đụng vào bạn tôi - cô thấy vậy cũng tức giận mà ra sô ả khiến ả loạng choạng síu ngã.
Tức giận ả quát rồi dơ tay tát cô- con nhỏ láo toét này- con điên này, bỏ tay ra - ả tức giận quát lại chị Hân vì chị đăng nắm chặt cánh tay ảđang đưa lên chuyển bị tát Dương.
- hừ. 1 con hồ li chính hiệu. Mày đi làm diễn viên được đấy. Nếu tao là 1 bầu sô tao sẽ bầu mày lên làm diễn viên chính xuất xắc cho các bộ phim - chị Hân lạnh lùng nói rồi đẩy tay ả ra khiến ả ngã nhào xuống sàn nhà.
- hừ.... tụi bay.... tụi bay hùa nhau chơi tao. Chút về tao sẽ nói hết cho Thành biết. -ả tức giận nhìn bọn nó và chị Hân.
- hư bà giả ác quỷ. Bà không còn cái gì để uy hiếp nữa à? Lúc nào cũng Thành Thành. Hư bà chuẩn bị cuốn gói cút ra khỏi nhà đi - nhỏ nhếch mép nhìn ả đang ngồi bệt dưới sàn.
- hừ người cuốn gói là tụi bay chứ không phải tao. Haha.... đợi đi rồi tao sẽ cho tụi bay chết hết. Kể cả mấy thằng chồng tụi bay haha.... - ả cười man giợ.
- con điên - chị Hân thẳng thừng phang cho ả 1 câu y như cái búa tạ đập thẳng vô mặt ả.
Ả tức giận đứng lên lao vào chị Hân ý muốn đánh chị nhưng lại bị nó cản lại.
Đứng im lặng lãy giờ nó không nói 1 câu nào chỉ đứng nhìn mọi việc, thấy ả chuyểnbị đánh chị Hân nó liền đưa tay ra đỡ tay chị ta lại, ánh mắt tím than ( nếu nhìn kĩ mới thấy) vô hồn lạnh lẽo nhìn chị ta khiếnchị ta hơn run sợ mà lùi lại 1 bước nhỏ, taymuốn rụt lại nhưng không được vì nó nắm quá chặt. Bỗng tiếng mở cổng làm mỏi người chú ý kể cả ả nhưng nó lại không. Kéo cổ áo ả xuống nó nói nhỏ đủ để cả đám ở đó nghe thấy.
- chị diễn rất tài. Chị muốn diễn.... được... tôi sẽ diễn cùng chị - chất giọng nhẹ nhàng nhưng lại lạnh đến đáng sợ, y như làn gió mát nhưng lại khiến người nghe runsợ.
" chát " " chát "Ả và bọn nhỏ, chị Hân vẫn còn đang ngơ ngác trước câu nói của nó thì nó thẳng tay tát ả 2 cái, không dừng lại nó thẳng tay đẩy ả từ trên cầu thang xuống xuống ả hốt hoảng sợ hãi cố níu lấy tay nó nhưng lại không được. Kết quả ả lăm từ trên bậc thang xuống ngất tại chỗ. Bọn nhỏ và chị như không tin những việc vừa rồi nên vẫn tròn mắt nhìn ả đang nằm dưới sàn nhà cùng cái đầu chảy máu, còn nó nó vẫn dửng dưng lạnh nhạt liếc mắt nhìn ả, môi hơi nhếch- Linh. Em làm gì vậy? - bọn hắn vừa đi chạy bộ về, bước vô nhà bọn hắn đã thấy nó tát ả và đẩy ả ngã, hắn tức giận như không tin vào mắt mình. Chạy lại bên ả hắn ngước lên nhìn nó quát lớn.
Nó chả sợ hãi hay hốt hoảng và thấy có lỗi, ngược lại nó dửng dưng như không đáp lại 1 câu rồi đi ngược lại phòng- không thấy sao hỏi? Lo đưa đi viện đi không chết - giọng nhẹ như làn gió mát nhưng sao nghe nó lại đáng sợ như vậy.
Hắn không thể nói gì chỉ biết gọi xe cứu thương đưa ả đi viện.
Bọn anh và nhỏ giờ mới nhận thức được mọi việc mà đi theo phía sau.
- chị Hân xinh đệp. Hôm nay cho bọn em ăn gì vậy? - cô tí tởn đi lại hỏi chị Hân.
- gạo luộc - chị dửng dưng phun ra 1 câu.
- hở? Gạo luộc? - anh ngơ ngác.
- hở gì đậy vào - nhỏ ngước lên nhìn anh.
- đậy rồi vẫn hở. Vợ đậy cho anh - anh nhìnnhỏ cười gian.
- hứ. Đồ hâm.
- hâm k......
* két *Tiếng mở cổng làm câu nói của anh bị gãy.
- Linh mày về rồi hì. Đi mua gì đó? - co lon ton chạy lại hỏi nó.
Nó chả đáp m bỏ dép ngoài cửa nó cầm túiđồ đặt lên bàn rồi tự nhiên ngồi xuống đầy vẻ mệt mỏi, ngả người về phía sau nhắm mắt lại, nó coi mọingười như không khí.
Thấy nó vậy mọi người không nói gì, hắn và ả ngồi ở ghế nhíu mày khó chịu. Cậu đi lại xem đồ nó mua- ể. Em có bao giờ uống sữa đâu mà em mua sữa? Hoa quả, bánh kẹo. Đồ ăn vặt ởnhà vẫn còn nhiều mà - cậu ngạc nhiên hỏinó.
- em mua em ăn. Anh hỏi chi? - nó nhàn nhạt đáp lại, mắt vẫn nhắm.
- ờ - cậu chả biết nói gì với nó.
- Linh - hắn bỗng lên tiếng, giọng lạnh lùng.
Tiếng gọi của hắn làm mọi người im lặng quay lại nhìn hắn nhưng nó lại không, vẫn thái độ đó, vẫn tư thế đó.
Thấy vậy hắn hơi nhíu mày nhưng rồi lại giãn ra hắn hỏi- hôm nay tại sao em uống rượu? Và có phải em đẩy Hà ngã?- Thành. Mày hỏi cái gì vớ vẩn vậy? Mày không hiểu em ấy sao mà hỏi vậy? Mày lên hỏi cô ả đang trong lòng mày kìa - anh tức giận.
- hức hức.... em có làm gì đâu. Hức... anh Thành à, bỏ qua chuyện này đi. Em khôngsao hức....
, - ả tỏ vẻ ấp ức và phải cam chịu, yếu ớt lay tay hắn năn nỉ.
Nghe hắn hỏi nó từ từ mở mắt rồi ngồi thẳng dậy, đôi mắt lóe lên tia gì đó nhưng rất nhanh biến mất. Giọng nhạt nhạt bất cần vang lên- tôi làm gì anh đâu có quyền quản.
- nhưng em đang ở nhà tôi và em còn là...... - hắn định nói nó là người yêu hắn nhưng sao câu nói đó không thể thốt lên được.
Nhếch môi nó tiếp tục nói- giúp việc nhà anh đúng không? - vẻ bất cần luôn hiện hữu trong nó, khoanh tay trước ngực nó ngả người ra phía sau, chânvắt tréo.
- không phải - theo phản xạ hắn phủ nhận rồi ngồi hẳn dậy không ôm ả nữa.
Điều đó làm ả khó chịu bọn nhả và anh, chị hân cười thầm, nó có chút hài lòng, môi hơi nhếch.
Biết mình hớ hắn vội lảng- vậy chuyện Hà ngã? Và sao em uống rượu? Em trả lời cho tôi biết.
Ngồi thẳng dậy nó nhìn thẳng vào mắt hắnnhư có thể đọc được suy nghĩ của hắn.
- tôi uống là quyền của tôi, thích thì uống. Còn việc chị ta ngã anh nghĩ sao tùy anh, tôi không có nhiệm vụ giải thích....... - nó lạnh giọng đáp và ngưng 1 lúc nó hỏi hắn 1 câu - anh tin tôi không?.
- anh tin - hắn không chần chừ mà đáp luôn và ngay.
Môi khẽ nhếch nó hài lòng đứng dậy đi thẳng lên lầu, trước khi đi còn vọng lại 1 câu- chị Hân và mọi người cứ ăn em không đói.
Mọi người giờ mới tiêu hóa hết mọi chuyệnvà mỉm cười nhìn hắn, ả ngồi cạnh tức hộcmáu mà không thể làm gì. Anh đi lại vỗ vaihắn và nói- vô cơm mày.
- ừHắn đáp rồi dìu Hà vô phòng ăn, mọi người cũng vô phòng ăn cùng rồi lại phòngai người đó về.
Từ hôm đó ả luôn tức nó và coi nó là 1 vật cản đường, ả ngày nào cũng gây khó dễ cho nó, làm hắn luôn hiểu nhầm nó, nó lạikhông giải thích, ả nói gì mó mặc kệ, nó chỉ nhìn hắn như dò hỏi hắn có tin nó nhưng mà so 1 con cáo già với 1 con thỏ non thì đương nhiên cáo sẽ thắng, hắn ngày càng khó chịu với nó, nó ngày càng lậm lì. Nhật luôn tranh thủ lúc ả gây khó dễ cho nó và nó bị hắn nói thì lại đi bên cạnh an ủi.
* 1 số vấn đề ả gây hiểu nhầm cho nó và hắn *Có hôm nó đang làm đồ ăn dưới bếp thì ả từ đâu ra bay lại hết đổ chảo dầu nóng ra khỏi bếp, kết quả ả bị bỏng nhưng người bị nặng lại là nó nhưng hắn lại chỉ lo cho ả ta.
Có lúc nó đang đi xuống lầu thì bị ả chặn đường rồi cư nhiên cầm lấy tay nó đưa lên đầu mình rồi khóc lóc van xin, chỉ có chờ tới lúc hắn chạy lên thì tự mình đập đầu vô tường rồi ngất sỉu.
Lần lại cố tình cầm con dao nam trong tay rồi đi lại nắm chặt tay nó khóc sướt mướt xin tha cho đến khi hắn chạy vào rồi nhìn nó bằng ánh mắt không thể tin và tức giận mắng nó, đuổi nó nhưng ả lại xin lên đànhthôi, lúc nào nó lủi thủi thất thần bỏ đi trong tình trạng thương tích đầy mình mà không hề để tâm thì Nhật luôn là người bên cạnh nó băng bó, cắm sóc và an ủi.
Nhưng tuyệt nhiên qua bao việc nó không hề rơi 1 giọt nước mắt, Nhật đến bên nó nó coi như không khí, nó không hề cho thứ gì nọt vô mắt hay gì cả.
Và...
,Mọi việc đều được bọn nhỏ, anh và Chị Hân quay lại hết, nhiều lúc họ muốn sông vô cho ả 1 trận nhưng nghĩ phải kìm chết lên thôi, nó không hề biết vụ này. Nhiều lúc mọi người thấy hắn quá đáng với mó quá không chịu được mà cho hắn mấy cú đấm cú tát trười dáng. Ả đạt được mục đích cười mãn nguyện và thi thoảng gọi cho ai đó, hầu như những cuộc gọi đó đềucó người nghe thấy, người đó không nói gì, không cảm xúc chỉ nhíu mày rồi quay đi Kể ra hôm nay cũng đã gần 2 tuần ả làm khó nó, nó hôm nay vẫn như mọi hôm, lạnh nhạt, bất cần với mọi thứ, bọn hắn thì hôm nay không biết đi đâu đó từ sớm rồi chỉ còn nó, chị Hân, bọn nhỏ và ả ở nhà. Nó vừa bước chân ra khỏi phòng đã dáp mặt ngay ả, phớt lờ nó đi xuống lầu nhưng ả lại muốn gây khó dễ cho nó.
- gặp cô chủ mà không chào 1 tiếng sao người giúp việc? Có vẻ như cô không có aidạy? - ả mỉa mai nó.
Nó chả cho bất kì cái gì ả nói vô tai cứ vậy bước đi, thấy nó tỏ thái độ như vậy ả điên tiết chạy lại kéo dật nó quay mặt đối diện với mình- mày đang tỏ thái độ hì với tao vậy?" chát "Kèm theo câu nói là 1 cái tát tai đau rát.
- có chuyện gì vậy? - chị Hân, nhỏ và cô thấy ồn liền mở cửa phòng ra hỏi.
- chị làm cái quái gì vậy hả? Chị có quyền gì mà đánh bạn tôi? - nhỏ đi lại thấy má nóđỏ nự 5 đầu ngón tay thì tức giận mắng ả.
- mày im mồm. Mày không xứng nói chuyện với tao. Coi chừng tao cho thằng chồng mày đi xuống gặp diêm vương đấy - ả kiêu ngạo cảnh cáo nhỏ, tay còn vỗ bômbốp vào má nhỏ.
- chị cút ra. Đừng đụng vào bạn tôi - cô thấy vậy cũng tức giận mà ra sô ả khiến ả loạng choạng síu ngã.
Tức giận ả quát rồi dơ tay tát cô- con nhỏ láo toét này- con điên này, bỏ tay ra - ả tức giận quát lại chị Hân vì chị đăng nắm chặt cánh tay ảđang đưa lên chuyển bị tát Dương.
- hừ. 1 con hồ li chính hiệu. Mày đi làm diễn viên được đấy. Nếu tao là 1 bầu sô tao sẽ bầu mày lên làm diễn viên chính xuất xắc cho các bộ phim - chị Hân lạnh lùng nói rồi đẩy tay ả ra khiến ả ngã nhào xuống sàn nhà.
- hừ.... tụi bay.... tụi bay hùa nhau chơi tao. Chút về tao sẽ nói hết cho Thành biết. -ả tức giận nhìn bọn nó và chị Hân.
- hư bà giả ác quỷ. Bà không còn cái gì để uy hiếp nữa à? Lúc nào cũng Thành Thành. Hư bà chuẩn bị cuốn gói cút ra khỏi nhà đi - nhỏ nhếch mép nhìn ả đang ngồi bệt dưới sàn.
- hừ người cuốn gói là tụi bay chứ không phải tao. Haha.... đợi đi rồi tao sẽ cho tụi bay chết hết. Kể cả mấy thằng chồng tụi bay haha.... - ả cười man giợ.
- con điên - chị Hân thẳng thừng phang cho ả 1 câu y như cái búa tạ đập thẳng vô mặt ả.
Ả tức giận đứng lên lao vào chị Hân ý muốn đánh chị nhưng lại bị nó cản lại.
Đứng im lặng lãy giờ nó không nói 1 câu nào chỉ đứng nhìn mọi việc, thấy ả chuyểnbị đánh chị Hân nó liền đưa tay ra đỡ tay chị ta lại, ánh mắt tím than ( nếu nhìn kĩ mới thấy) vô hồn lạnh lẽo nhìn chị ta khiếnchị ta hơn run sợ mà lùi lại 1 bước nhỏ, taymuốn rụt lại nhưng không được vì nó nắm quá chặt. Bỗng tiếng mở cổng làm mỏi người chú ý kể cả ả nhưng nó lại không. Kéo cổ áo ả xuống nó nói nhỏ đủ để cả đám ở đó nghe thấy.
- chị diễn rất tài. Chị muốn diễn.... được... tôi sẽ diễn cùng chị - chất giọng nhẹ nhàng nhưng lại lạnh đến đáng sợ, y như làn gió mát nhưng lại khiến người nghe runsợ.
" chát " " chát "Ả và bọn nhỏ, chị Hân vẫn còn đang ngơ ngác trước câu nói của nó thì nó thẳng tay tát ả 2 cái, không dừng lại nó thẳng tay đẩy ả từ trên cầu thang xuống xuống ả hốt hoảng sợ hãi cố níu lấy tay nó nhưng lại không được. Kết quả ả lăm từ trên bậc thang xuống ngất tại chỗ. Bọn nhỏ và chị như không tin những việc vừa rồi nên vẫn tròn mắt nhìn ả đang nằm dưới sàn nhà cùng cái đầu chảy máu, còn nó nó vẫn dửng dưng lạnh nhạt liếc mắt nhìn ả, môi hơi nhếch- Linh. Em làm gì vậy? - bọn hắn vừa đi chạy bộ về, bước vô nhà bọn hắn đã thấy nó tát ả và đẩy ả ngã, hắn tức giận như không tin vào mắt mình. Chạy lại bên ả hắn ngước lên nhìn nó quát lớn.
Nó chả sợ hãi hay hốt hoảng và thấy có lỗi, ngược lại nó dửng dưng như không đáp lại 1 câu rồi đi ngược lại phòng- không thấy sao hỏi? Lo đưa đi viện đi không chết - giọng nhẹ như làn gió mát nhưng sao nghe nó lại đáng sợ như vậy.
Hắn không thể nói gì chỉ biết gọi xe cứu thương đưa ả đi viện.
Bọn anh và nhỏ giờ mới nhận thức được mọi việc mà đi theo phía sau.