“—— chọn nó! Tao chọn nó!” Lưu Vũ Phi kích động duỗi tay chỉ thẳng vào Mục Dịch Nhiên.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía gã, sắc mặt mỗi người một kiểu.
“Chọn nó! Tất cả mọi người chọn nó đi! Chọn họ Mục!” Ngũ quan của Lưu Vũ Phi vì quá kích động mà trở nên vặn vẹo, “Ai đã từng vào hai bức tranh trước đều biết bất cứ đứa nào tổ đội với nó thì đến cuối cùng cũng chỉ có mình nó thoát được! Đồng đội của nó thì sao?! Các người có nghĩ đến việc đồng đội của nó đi đâu không? Tại sao chỉ có mình nó ra được khỏi tranh? Nghe đây —— mấy người đừng bị vẻ ngoài của nó lừa, nếu những người chúng ta ngày càng ít thì cuối cùng sẽ chỉ còn lại một mình nhóm của nó, mấy người nghĩ xem sẽ có hậu quả là gì? Chắc chắn là nó sẽ lại rời đi một mình, tất cả những người còn lại đều sẽ chết trong tranh! Vậy nên chọn nó đi! Chúng ta cùng chọn nó, để nó chết trước! Chọn nó!”
Không ai lên tiếng, trong căn phòng rách nát chỉ còn tiếng gào thét của Lưu Vũ Phi vấn vít cùng bụi đất.
“Các người còn do dự cái gì?” Vẻ mặt Lưu Vũ Phi đã gần như phát điên, hai tay khua loạn xạ, “Các người quên rồi à? Các người không biết đúng không —— nếu không thể chọn được một người trước chín giờ thì tất cả chúng ta sẽ chết hết! Không còn thời gian nữa! Ai có thể cam đoan đến tối bản thân không phải người bị ngẫu nhiên lựa chọn về chầu ông bà?! Chọn đi! Mau chọn đi! Chẳng nhẽ chúng mày muốn kéo dài đến chín giờ à?”
Thấy mọi người cụp mắt không chịu mở miệng, Lưu Vũ Phi kéo mạnh vạt áo của ông chủ hàng bánh rán, trợn trừng nhìn ông: “Nói! Ông chọn ai?! Mau chọn đi! Nếu không tôi sẽ chọn ông! Biết chưa, ông sẽ chết! Sẽ chết đấy! Mau chọn đi!”
Ông chủ tiệm bánh rán run lẩy bẩy, hoàn toàn mất đi ý chí và năng lực tư duy, chỉ nghe lời Lưu Vũ Phi theo bản năng, nâng tay chỉ về phía Mục Dịch Nhiên.
Mục Dịch Nhiên bình tĩnh đảo mắt qua tất cả mọi người, thản nhiên mở miệng: “Chúng ta cũng biết không thể đảo ngược hay chống lại quy tắc trong tranh. Vì vậy ít nhất có một câu mà Lưu Vũ Phi nói đúng, kéo dài đến chín giờ không có bất cứ tác dụng nào hết, dù thế nào đi nữa thì cuối cùng vẫn sẽ có một người chết ở đây, trừ phi tất cả mọi người không còn muốn sống mà ra khỏi đây nữa.”
Bác sĩ ngẩng lên nhìn hắn: “Đúng vậy, dù chúng ta có bằng lòng hay không thì vẫn phải chọn ra một người theo quy tắc, tuy là… sẽ gặp chướng ngại về đạo đức nhưng so với việc cả đám chết tập thể ở đây thì chỉ có thể chọn phương án ít tổn hại hơn thôi.”
“Đù rồi! Khỏi phải giả nhân giả nghĩa ở đây nữa!” Lưu Vũ Phi cáu giận cắt lời, “Ở nơi này tính người chẳng là cái chó má gì! Tao chỉ biết là tao không muốn chết, mạng đứa nào cũng không quan trọng bằng mạng mình! Đừng có nói với tao chúng mày không nghĩ thế, có ai mà không biết loài người ích kỷ đến thế nào?! Tao không phải loại ngụy quân tử như chúng mày, rõ ràng trong lòng chỉ thầm ước người khác chết, ngoài mặt lại còn tỏ ra bất đắc dĩ với chả bị ép buộc, chọn người như thế nào, chọn bao nhiêu người, ai nặng ai nhẹ! Tất cả chỉ là ngụy biện cho cái tư tưởng xấu xa ngấm ngầm của bản thân thôi! Tranh thủ thời gian đi, chúng mày chọn ai thì nói ra!”
Không biết bác sĩ đã bị nói trúng tim đen hay không muốn quan tâm kẻ điên này nữa mà lại cụp mắt không lên tiếng.
Lưu Vũ Phi càng thêm nóng nảy, tóm lấy Vệ Đông ép hỏi: “Nói đi! Mày chọn ai?”
Vệ Đông hoang mang sợ hãi, quay sang nhìn Kha Tầm bên cạnh.
Kha Tầm lại bình tĩnh, thản nhiên mà nói: “Tôi không vote.”
Vệ Đông vội vàng nói theo: “Tôi cũng không vote, không chọn ai hết, mấy người muốn chọn ai thì chọn!”
Lưu Vũ Phi cười lạnh buông cậu ta ra: “Ồ, ra cái vẻ thánh mẫu, không chọn ai thì có thể thể hiện được là mày cao thượng đầy tính người sao? Cái trò đẩy gánh nặng trách nhiệm cho người khác còn đê tiện vô sỉ hơn cả chủ động chọn người!”
Kha Tầm hất cằm, buông mi thản nhiên nhìn gã: “Anh nói đúng, tôi vừa đê tiện vừa không có liêm sỉ đấy, anh chọn tôi đi.”
Lưu Vũ Phi lườm cậu rách mắt, lại quay sang ép hỏi bác sĩ: “Mày chọn ai? Đừng có tiếp tục nói đạo đức nhân nghĩa nữa, chọn luôn!”
Bác sĩ bình thản nhìn gã: “Hãy để tôi suy nghĩ đã, dù sao thì việc này không khác gì giết người cả.”
Lưu Vũ Phi không lằng nhằng nữa, gã lại đi ép hỏi hai người khác: “Chúng mày không chọn người khác thì người khác sẽ chọn chúng mày, qua chín giờ thì ai cũng chết, chết một người vẫn còn hơn là chết cả lũ, còn do dự cái gì nữa? Một người được bầu ra hi sinh vì mọi người là kết quả tốt nhất, dù sao cũng phải có một người như vậy bị chọn, đừng có do dự nữa, chọn nhanh lên, thời gian không chờ đợi ai đâu, tạo chọn họ Mục, nó là thằng mưu mẹo nhất, khi nói đến lợi ích cá nhân thì chắc chắn nó sẽ hại người khác để bảo vệ chính mình, chọn nó! Chọn nó mới có lợi cho chúng ta!”
“Ê,” Kha Tầm nheo mắt lại đi tới trước mặt Lưu Vũ Phi, “Anh đừng có quá đà, người khác chọn ai thì phải xem nguyện vọng cá nhân của họ, anh tay đấm chân đá can thiệp một cách ngang ngược như vậy, đến lúc có kết quả vote tôi sẽ không chấp nhận.”
Lưu Vũ Phi thấp hơn Kha Tầm hơn nửa cái đầu, muốn đáp trả ánh mắt của cậu thì buộc phải ngửa mặt lên, gã cười lạnh: “Mày tức giận hay không chẳng quan trọng, chỉ cần có kết quả thì bức tranh cũng sẽ tự động duyệt thôi, mày làm được gì?!”
Kha Tầm cũng cười nhưng mắt hoàn toàn không cười: “Anh chọn xong rồi phải không? Vậy thì giờ tôi đánh ngất anh cũng sẽ không gây trở ngại với quy tắc nhỉ?”
“Mày —— mày muốn làm gì?” Lưu Vũ Phi kinh hãi lui về phía sau hai bước.
“Tôi đã nói rất rõ ràng,” Kha Tầm nâng tay, “Tôi làm được gì ấy à, anh trải nghiệm thử nắm đấm của tôi rồi đánh giá lại xem.”
“Hai đứa chúng mày ——” Lưu Vũ Phi hoảng sợ quay đầu gào thét với hai người khác, “Chọn họ Mục! Chọn họ Mục!”
“Tôi có chuyện muốn nói.” Mục Dịch Nhiên bỗng mở miệng, ánh mắt quét sang Kha Tầm.
Kha Tầm xoay người trở lại: “Tôi thích nghe anh nói, nói đi.”
Vệ Đông: “…”
Mục Dịch Nhiên lại nhìn sang những người khác: “Nếu buộc phải chọn ra một người thì chẳng việc gì phải nói lời dư thừa cả. Ở đây mỗi người đều có thể trở thành kẻ bị chọn, nhưng chúng ta là người, không phải sơn dương chỉ chờ bị làm thịt, người và con vật khác nhau ở chỗ ít nhất con người sẽ có quyền lợi được trình bày lý do mà mình đáng được sống, những người khác có thể căn cứ theo lý do của mỗi người mà quyết định chọn ai. Không biết ý các vị thế nào?”
“Tôi đồng ý.” Kha Tầm nói.
“Tôi cũng đồng ý.” Vệ Đông hùa theo.
“Tôi cũng thấy đề nghị này ổn.” Bác sĩ bình tĩnh nói, “Ít nhất cũng cho mỗi người một cơ hội.”
Hai người kia cũng tỏ vẻ đồng ý, ông chủ quán bánh rán thì vẫn hồn vía lên mây không nói câu nào.
Lưu Vũ Phi thì lại kích động: “Tao không đồng ý! Họ Mục muốn lừa đảo, nó muốn lừa đảo!”
“Năm người đồng ý, một người bỏ vote, một người phản đối, vậy đề nghị này sẽ có hiệu lực.” Kha Tầm nói xong thì bước lên hai bước đấm thẳng một phát vào mặt Lưu Vũ Phi.
Sức dồn vào cú đấm này trực tiếp đẩy ngược Lưu Vũ Phi về phía sau ba bốn bước, máu mũi chảy ra, đồng thời thành công chặn đứng trò gào khóc của gã.
“Bắt đầu đi.” Kha Tầm nói.
Mọi người không để ý tới Lưu Vũ Phi bị đánh cho ngu người nữa, chỉ nhìn nhau vài lần, bác sĩ nói: “Ai trước đây?”
Một trong hai người phụ trách đào mộ đêm qua mở miệng đầu tiên: “Tôi biết ai cũng muốn sống sót ra ngoài, không ai muốn trở thành người bị vote đi chết cả. Nên đừng nói mấy thứ như tính người nữa.”
“Tôi chỉ muốn nói tôi chỉ là một người dân bình thường, sống từ nhỏ đến giờ chưa từng làm chuyện xấu, mỗi ngày thành thật trôi qua. Tôi và vợ đã ly hôn hai năm trước, bỏ đi để lại mình tôi và con.”
“Con tôi năm nay mới ba tuổi, cha mẹ tôi già rồi, sức khỏe không tốt, cả năm trời thì một nửa thời gian đã nằm trong viện. Nếu tôi chết ở đây thì không biết tương lai con trai mình sẽ thế nào nữa…”
“Có lẽ ăn được bữa nay không có bữa mai, có lẽ ngày ngày đều mở to mắt mờ mịt chẳng hiểu tại sao không có cha mẹ, có lẽ bị bệnh không ai chăm, cơ thể nhỏ gầy như vậy chỉ có thể cuộn tròn trong góc đầy đáng thương…
“Thật sự xin lỗi… Tôi cũng không muốn lôi con mình ra để cầu xin thương hại, nhưng mà tôi, tôi thật sự không muốn bỏ lại con mình mà chết ở đây. Tôi chỉ hi vọng, hi vọng lát nữa khi mọi người bỏ phiếu thì có thể, có thể cân nhắc tới tình cảnh của tôi, tôi, tôi cảm ơn các vị…”
Người này vừa nói thì đã khóc giàn giụa.
Mọi người bỗng chốc im bặt, một lúc sau bác sĩ mới mở miệng: “Vậy thì tôi cũng nói mấy lời. Tôi là bác sĩ, mặc dù trong tranh không có công cụ và thuốc men nhưng cũng có thể cấp cứu chữa trị vết thương kịp thời trong một vài tình huống. Tôi không biết sau khi ra khỏi bức tranh này thì có phải vào bức tiếp theo, bức tiếp theo nữa hay không, nhưng tôi nghĩ với chuyên môn của mình thì sẽ có thời điểm trợ giúp được mọi người, hi vọng lát nữa mọi người bỏ phiếu thì cân nhắc tới tác dụng của tôi, cảm ơn.”
Một người khác phụ trách đào mộ vội vàng tiếp lời bác sĩ: “Tôi cũng có tác dụng, tôi cũng có, tôi là chủ của một công ty tư nhân, tôi có tiền, chỉ cần các vị cho tôi một con đường sống thì sau khi ra khỏi tranh, tôi sẽ tặng cho mỗi người ., tôi thề! Nếu các vị không tin tôi thì giờ tôi sẽ viết giấy nợ mỗi người .! Không, . luôn! Tôi cho mỗi người .!”
Lúc này Lưu Vũ Phi cũng hoàn hồn sau cú đánh của Kha Tầm, gã không màng tới cú đấm khi nãy của Kha Tầm nữa mà kêu lên: “Các người đừng chọn tôi, tôi không thể chết được, tôi đang học Tiến sĩ ở một trường danh giá của Bắc Kinh, tôi là nhân tài mà đất nước chú trọng bồi dưỡng, tôi có tác dụng với quốc gia!”
“Các người biết hiện tại nước mình khan hiếm nhân tài lắm không? Có biết quốc gia trau dồi nhân tài vất vả thế nào không? Đất nước này cần tôi, xã hội tiến bộ cũng cần tôi, các người có được cuộc sống tốt đẹp trong tương lai hay không đều phụ thuộc vào nhân tài chúng tôi đấy.”
“Hẳn là các người biết câu khôn sống mống chết nhỉ? Bất kể là một xã hội lớn vĩ mô hay một tập thể lâm thời bé nhỏ như chúng ta bây giờ thì việc giữ lại nhân tài vĩ đại, loại bỏ kẻ vô dụng và những kẻ tầm thường gây cản trở chính là phương pháp tốt nhất để đảm bảo sức mạnh và hiệu suất của đoàn thể!”
“Thế nên các người không thể chọn tôi, các người hẳn là nên chọn người mà không có bất cứ tác dụng nào với tập thể của chúng ta! Ví dụ như ông già kia, ví dụ như lũ này! Các người động não suy nghĩ kỹ đi!”
Lưu Vũ Phi chỉ vào ông chủ hàng bánh rán cùng với Kha Tầm và Vệ Đông.
Vệ Đông thật sự cạn lời: “Tố chất này mà làm được tiến sĩ trường to? Đùa hả?”
Kha Tầm mặt không đổi sắc: “Bằng cấp và tố chất vốn không có mối liên quan nhất định nào.”
“Vậy chúng mày nói ra xem chúng mày có ưu điểm và tác dụng gì mà đáng được giữ lại?!” Lưu Vũ Phi trợn mắt dữ dằn nhìn hai người.
“Ồ, vốn tôi không định nói gì, nhưng sau khi thấy biểu hiện của anh thì tôi bỗng nhận ra ưu điểm của mình.” Kha Tầm nói, “Ít nhất tôi sẽ không vì mạng của mình mà cắn chết người khác trước như một con chó điên.”
Lời vừa dứt, ánh nhìn của mọi người bỗng lóe lên suy tư.
Mục Dịch Nhiên nhìn Kha Tầm, ánh mắt đầy sâu xa.
Tên này, đúng là thường xuyên hành động nằm ngoài dự liệu của hắn.
Dáng vẻ cậu phô bày ra trước mặt người khác dường như luôn là kiểu cẩu thả vô vị, cũng mang tới cho người khác ấn tượng rằng cậu là một kẻ hư hỏng luôn làm theo ý mình, chẳng ai cản được.
Nhưng câu vừa rồi của cậu, chẳng biết là cố tình hay vô ý mà dù chẳng để lộ ra chút sắc bén nào nhưng vẫn có thể đâm người khác một nhát trí mạng… quá xảo quyệt.
Đúng vậy, một nhát trí mạng.
Thậm chí cậu còn chẳng dùng nửa câu hay một chữ để nói về giá trị khiến bản thân được sống, cậu chỉ tóm lấy điểm mà mọi người để ý, e ngại, kiêng kị nhất, dùng một câu so sánh đã đủ để khiến mình đứng ở thế bất bại.
—— so với một kẻ ích kỷ điên cuồng mà cắn càn khắp nơi như Lưu Vũ Phi, người khác có chọn kiểu gì cũng sẽ không chọn cậu, vì dưới cậu vẫn còn Lưu Vũ Phi lót đáy.
Bây giờ nghĩ lại, chưa biết chừng việc bỏ vote ngay từ đầu của cậu lại chỉ là mánh khóe để tạo tiền đề.
… Người này thông minh như vậy sao?
Con người có cả ngàn khuôn mặt.
Có lẽ… thật sự không nên khinh thường người tên Kha Tầm này.
Hết chương .