Sa Liễu đi mà hơi thở dốc, nghe vậy vội nuốt nước miếng, nói: “Tôi từng nghe về Hắc Thi Thiên rồi, là người bạn của mẹ tôi từng ăn Tuệ Lộ đan rồi khỏi ung thư ấy, người đó về sau rất tín Sa Đà giáo, mua rất nhiều sách liên quan, tôi từng đọc được đoạn miêu tả về Hắc Thi Thiên có tám cánh tay trong phòng sách của chú đó.”
“Trên sách nói nó mặc áo da người, cổ đeo vòng đầu người, lấy sọ làm bát, bên trong đựng não người, ngoài những cái đó thì cũng có nhắc tới đồ tế cung phụng Hắc Thi Thiên, ví dụ như…”
“Ví dụ như tim người, ruột, chân và cánh tay, đầu sọ bị lột da, cây đèn dùng mỡ người làm dầu và tóc làm bấc đèn, hoa được tạo ra từ ngũ quan người, lấy óc người, máu và mật làm chất lỏng, sau đó lấy gan người, não, máu và nội tạng để nhào thành cục bột v.v..”
Lý Tử Linh nghe xong lại ói, Triệu Đan ở trong lòng Chu Bân không ngừng nôn khan.
Chu Bân thì sáng bừng hai mắt: “Mấy cái này có phải là Đa Mỗ, Dát Lạp gì đó người kia nói không? Với cả cô nói bát đầu lâu có phải là chén cúng không? Rượu tế cũng không phải là rượu bình thường, hẳn phải dùng óc người, máu và mật chế thành, còn có đèn, cây đèn bình thường hôm qua tìm được hẳn là không đúng, phải lấy người làm đèn mới đúng!”
Sa Liễu cẩn thận suy nghĩ một lát, sau đó gật đầu: “Tôi nghĩ có lẽ là vậy, tôi chỉ nhớ có một đống danh từ dịch âm ra thôi, lúc đó chỉ lướt qua thôi nên không nhớ rõ… đúng rồi, tôi nhớ ra Đa Mỗ rồi! Ý là bánh cúng —— chẳng lẽ là… cục bột kia…”
“Thế thì đúng rồi!” Chu Bân hưng phấn vung nắm tay lên, “Chúng ta chỉ cần tìm được mấy thứ này là được!”
Tần Tứ vẫn rất cẩn thận, trầm giọng hỏi Mục Dịch Nhiên nãy giờ không nói gì: “Tiểu Mục, cậu thấy thế nào?”
Mục Dịch Nhiên nhìn Chu Bân đang phấn khởi kích động: “Tôi vẫn cảm thấy nghi ngờ về cái này, cũng không quá xác định tất cả đồ tế mà người kia nói có đúng là mấy thứ Sa Liễu nhắc tới không, với lại tôi không cho rằng mấy thứ này sẽ phát huy tác dụng gì.”
Tần Tứ nhìn hắn: “Là sao?”
“Kha Tầm nói bóng đen tối hôm qua có vẻ to hơn đêm hôm kia,” Mục Dịch Nhiên nói, “tại sao lại có sự thay đổi như vậy, tôi nghi là có liên quan tới vật tế chúng ta tìm được. Thần nào cũng tồn tại nhờ tín ngưỡng, lực tín ngưỡng càng mạnh thì sức mạnh của thần minh càng lớn. Hiến tế là cách thức tín đồ thể hiện tín ngưỡng trực tiếp nhất, đồ tế cũng tương đương với mức độ tín ngưỡng, là ngọn nguồn cho sức mạnh của thần minh.”
“Ý của cậu là do đồ tế chúng ta thu thập được nên Hắc Thi Thiên hấp thu được tín ngưỡng trong đó, vậy nên mới to lớn và mạnh mẽ hơn so với đêm trước đó?” Tần Tứ hiểu ra.
“Vậy nên tôi mới nói đi tìm mấy thứ đồ tế này chưa chắc đã là chuyện tốt đối với chúng ta.” Mục Dịch Nhiên nói.
Chu Bân nhíu mày: “Nhưng nếu chúng ta không đi chuẩn bị đồ tế theo yêu cầu thì vẫn sẽ bị thứ kia giết, huống chi anh cũng nói nếu đồ tế tương đương với tín ngưỡng thì làm gì có thần minh nào sẽ giết hại tín đồ của mình cơ chứ? Nói không chừng nó giết chúng ta là vì chưa gom đủ đồ tế, một khi gom đủ, chính thức cử hành nghi thức hiến tế thì nó sẽ bảo vệ chúng ta như tín đồ vậy.”
“Với lại còn có một cách nói nữa,” Sa Liễu nói, “Nghe nói trước khi Hắc Thi Thiên quy thuận theo Sa Đà giáo thì là một con quỷ cực kỳ tàn bạo của dị giáo, cho dù về sau có thần cách thì vẫn là tượng ma thần, vẫn còn bản tính sát sinh. Nếu người tu hành muốn sai khiến nó thì sẽ phải trả một cái giá nhất định, ví dụ như dâng lên đồ tế và pháp khí mà nó thích, ma quỷ càng hung ác và ác độc thì càng có tác dụng lớn với người tu hành.”
Chu Bân như tìm thấy chân lý, đấm vào lòng bàn tay: “Nó cần đồ tế và pháp khí, cô vừa nói nó mặc da người, cổ đeo vòng đầu người, tay cầm bát đầu lâu —— ngẫm lại mà xem Đàm Tranh và Mã Chấn Hoa đã chết thế nào! Một người bị phanh thây mất đầu, một người bị lột da, có phải thứ kia đang dùng chúng ta làm trang phục và đạo cụ cho nó? Bởi vì chúng ta không gom đủ những gì nó cần nên nó tự lấy, có phải là đồng nghĩa với việc nếu chúng ta gom đủ đồ thì sẽ không bị nó giết nữa, thậm chí nó sẽ để chúng ta sai khiến? Ví dụ như dẫn chúng ta đi tìm ấn để rời khỏi bức tranh này?”
Mấy người còn lại thấy gã nói cũng có lý, gật đầu.
“Vậy chúng ta còn chờ cái gì nữa?” Mau đi tìm mấy thứ này đi!” Chu Bân nôn nóng nhìn mọi người.
Tần Tứ vẫn cẩn thận hỏi Mục Dịch Nhiên: “Tiểu Mục đi về hướng Bắc có phải là để tìm mấy đồ cúng tế này?”
“Tìm đồ chỉ là phụ, tôi muốn qua bên kia xem.” Mục Dịch Nhiên nói.
“Bên đó có cái gì?” Sa Liễu hỏi.
“Một đàn kền kền.” Mục Dịch Nhiên lạnh lùng nói.
Chu Bân chẳng hiểu ra sao, hỏi kền kền thì làm sao, lại thấy sắc mặt Sa Liễu trắng nhợt, nói một câu: “Đài thiên táng.”
Thiên táng (điểu táng) là hình thức mai táng của người Tây Tạng. Thay vì chôn cất người chết trong lòng đất, người Tây Tạng đưa thi thể lên đài táng hoặc núi cao làm mồi cho đàn kền kền đói.
Thiên táng cũng không phải tập tục của riêng một tôn giáo nào, rất nhiều giáo hội tại quốc gia Đông Nam Á, thậm chí dân tộc Maasai của châu Phi cũng có vết tích của tập tục này.
Sa Đà giáo cũng thi hành nghi thức thiên táng, mọi người ít nhiều cũng có nghe nói tới, thấy Mục Dịch Nhiên nói vậy thì không hỏi nữa, với lại đã đi lâu như vậy rồi, giờ mà quay lại thì mất nhiều hơn được, vậy nên quyết định cùng đi tới đài thiên táng nhìn xem.
Đi qua một ngọn núi lớn, hiện ra trước mắt là hơn mười con kền kền bay vòng quanh.
Trên đài thiên táng trước mặt đang cử hành một nghi thức thiên táng trang nghiêm.
Ba đến năm người đang đứng ở đó, có người đang châm hương khói, có người khoanh chân ngồi niệm kinh trên tấm da cừu, có người đang lựa chọn công cụ trên mặt đất, có dao, có búa, có xẻng.
Ở chính giữa đài thiên táng là một thi thể đặt nằm ngửa. Trên những tảng đá xung quanh thi thể là hơn mười con kền kền đang tham lam đang nhìn lom lom.
Mọi người không đi tới quá gần, trốn sau một tảng đá lớn cẩn thận quan sát trên đài.
Một lát sau, người niệm kinh đứng lên nói vài câu gì đó, người cầm dao bước tới gần thi thể rồi lật thi thể lại, dao găm lóe sáng lập tức cắm vào bàn tọa, sau đó rạch một đường đi xuống, từ mông kéo tới mắt cá chân, cắt thành đỏ trắng đan xen, một đoạn thịt thật dài.
Lý Tử Linh sợ hãi hét toáng lên, người trên đài thiên táng lập tức nhìn sang, trên mặt lộ vẻ hung ác, giơ dao búa xẻng chạy vọt về phía này!
“Chạy mau!” Tần Tứ kêu lên, quay đầu bỏ chạy, những người còn lại cũng luống cuống chạy đi, dưới chân là núi đá gập ghềnh, mới chạy được vài bước thì Lý Tử Linh và Triệu Đan đã bị trẹo chân ngã sấp xuống.
Chu Bân đỡ Triệu Đan dậy cõng trên lưng, loạng choạng chạy đi, Lý Tử Linh ngã dưới đất không ai để ý thì hoảng sợ khóc lóc: “Đừng bỏ lại tôi —— cầu xin mọi người —— cứu tôi với —— tôi không muốn chết! Tôi không muốn chết —— Sa Liễu! Sa Liễu! Cậu đừng đi, cứu tớ với ——”
Sa Liễu cũng chưa chạy được bao xa, ngay phía trước Lý Tử Linh, vừa bị vấp đá ngã sấp xuống, lồm cồm bò dậy mà không đứng lên nổi, Lý Tử Linh vươn cánh tay dài túm lấy ống quần cô ta, Sa Liễu giãy thế nào cũng không thoát ra được.
“Tử Linh buông ra ——” Sa Liễu tái cả mặt.
“Không —— cậu đỡ tớ đi với —— chúng ta là bạn tốt, cậu không thể bỏ lại tớ, muốn sống cùng sống, muốn chết cùng chết ——” Tiếng Lý Tử Linh khóc lóc về sau lại có vẻ thê lương mà ác liệt.
Hai người rối thành một nùi, chợt thấy trong tầm mắt xuất hiện đôi chân dài, còn chưa kịp ngẩng đầu nhìn xem là ai thì đã bị người kia xách cổ áo kéo lên.
“Chị em cây khế à?” Kha Tầm nhướng mày, sau đó tiếp tục chạy đi.
Sa Liễu và Lý Tử Linh không dám lề mề, hiển nhiên là Kha Tầm sẽ không quay lại lần nữa.
Đối mặt với sinh tử thì con người ta sẽ bộc lộ khả năng tiềm tàng, Lý Tử Linh cố nén cơn đau ở chân, cà nhắc cà nhắc chạy đi, may mà từ đài thiên táng tới chỗ bọn họ nấp còn cách một đoạn nên mấy người kia còn chưa kịp đuổi tới.
Mọi người hốt hoảng chạy chừng mười phút, Chu Bân cõng Triệu Đan cũng hết hơi, quay đầu lại nhìn, thấy có vẻ đã thoát khỏi những người kia thì mới dừng chân đặt Triệu Đan xuống.
“Chúng ta mau đi nhanh đi,” Triệu Đan khóc lóc nói, “thật là đáng sợ, chỉ là thiên táng thôi mà, chẳng có gì để xem, rời đi được không?”
Chu Bân ấn ấn bả vai cô: “Không sao, những người đó không đuổi theo nữa, em nghỉ ngơi chút đi, chân còn đau không? Để bác sĩ Tần kiểm tra cho em.”
Vài giây sau thì mọi người cũng lục tục chạy tới, đi cuối là Lý Tử Linh và Sa Liễu, nhưng không thấy ba người Kha Tầm, Vệ Đông và Mục Dịch Nhiên.
“Bọn họ đi đâu rồi?” Chu Bân hỏi Sa Liễu.
Sa Liễu thở gấp chỉ về phía sau: “Tôi thấy bọn họ vòng qua ngọn núi bên kia, cách đài thiên táng không xa, không biết là để tránh những người đó hay là dẫn bọn họ rời đi.”
Chu Bân nhìn về phía đài thiên táng một lúc, quay đầu lại hỏi Tần Tứ: “Bác sĩ Tần, anh bảo đài thiên táng này có đầu mối gì không?”
Tần Tứ lắc đầu: “Tạm thời thì tôi chưa nghĩ ra cái gì.”
Ánh mắt Chu Bân ẩn ý nhìn anh: “Tôi cảm thấy là có. Mục Dịch Nhiên kia không đơn giản, sẽ không làm chuyện vô bổ, nếu anh ta muốn tới đây thì nhất định là có ý đồ gì đó, mấu chốt có lẽ là ở trên đài thiên táng, anh không thấy dù chạy trốn mà anh ta cũng không muốn cách xa chỗ đó sao? Nói không chừng lại vòng tới vòng lui, dẫn những người đó rời đi rồi lại tranh thủ đi vào, tìm cơ hội đi lên đài thiên táng.”
Tần Tứ nhìn về phía gã: “Vậy ý của cậu là?”
Trong mắt Chu Bân hiện lên thứ ánh sáng kì dị: “Xâu chuỗi với đồ cúng lúc nãy chúng ta nói tới, mỡ não gan máu người, rồi thì đầu tim tay chân tóc, có cả bát đầu lâu, mấy thứ này mọi người nghĩ sẽ lấy ở đâu?”
Sa Liễu hoảng hốt: “Ý của anh là… thi thể trên đài thiên táng có thể cung cấp mấy thứ này?”
“Chắc chắn là thế rồi, nếu không thì vì sao Mục Dịch Nhiên lại tới đây?” Chu Bân nói chắc như đinh đóng cột, “Cái tên Vệ Đông kia còn nói một câu, bảo là bọn họ đã hỏi được người trong thôn, có người chỉ cho bọn họ đi về hướng Bắc —— đây rõ ràng là một gợi ý nhiệm vụ, giải thích thứ chúng ta cần ở chỗ này, chúng ta cần cái gì? Tất nhiên là đồ tế rồi! Mà ở đây có cái gì? Chỉ có thi thể kia, thi thể có thể cung cấp cho chúng ta tất cả đồ tế, chúng ta nhất định phải nghĩ cách lấy được!”
“Nhưng mấy người kia hung dữ như vậy, chúng ta phải làm thế nào?” Triệu Đan lo lắng không thôi, “Trong tay bọn họ có dao và công cụ, chúng ta tay không không phải là đối thủ của bọn họ.”
“Nhưng chúng ta có nhiều người,” Chu Bân cắn răng nói, “tôi có ý tưởng.”
Kha Tầm và Vệ Đông đi theo Mục Dịch Nhiên vòng qua một ngọn núi, men theo vách núi dốc đứng rồi lại quay trở về.
Quanh quẩn trong đống đá lởm chởm kì quái một hồi mới thấy được một col.
Col là điểm thấp nhất giữa hai ngọn núi.
“Sếp ơi cho tôi nghỉ một chút đi, tôi không còn xíu sức lực nào nữa rồi…” Vệ Đông chống hông thở hồng hộc.
“Cái thân xác này của ông từ sau tám tuổi bị vét sạch thì không bù lại nổi.” Kha Tầm nói.
“Tôi sao so được với ông? Lúc đi học ngày nào các ông cũng gánh ba môn phối hợp, còn tôi trên cổ gánh cái đầu đm cũng cảm thấy mệt rồi.” Vệ Đông nói.
Mục Dịch Nhiên không để ý tới hai tên dở hơi luôn phải nói giỡn để giải tỏa sợ hãi/ căng thẳng/ áp lực/ lúng túng/ mệt mỏi này, chỉ thản nhiên nói một câu: “Chờ ở đây.” Sau đó một mình đi về phía trước.
Hết chương .