Cố Diễn Trạch ngồi trong quán café. Đây là lần thứ hai anh gặp có gương mặt xinh đẹp nhưng lạnh lùng này.
“ Tô, lại làm phiền lần nữa rồi”.
Tô Thiên Linh bưng tách cà phê lên, : “Anh Cố, có việc gì mời anh thẳng. Em nghĩ cả anh và em đều muốn lãng phí thời gian với nhau”.
Cố Diễn Trạch mỉm cười lấy lệ: “ Tô quả nhiên là người thẳng thắn”.
“À, em quên mất. Người làm ăn lúc nào cũng tuân theo trình tự nhất định, cơm no rượu say rồi mới đến mục đích chính”.
“Xem ra Tô có chút định kiến với tôi?”.
“ phải là có chút”. Tô Thiên Linh thở dài: “Mà là rất nhiều”.
“Vậy à? Xin hỏi tôi làm gì mất lòng ? Tôi rất xin lỗi”.
Tô Thiên Linh chợt cảm thấy phiền phức, muốn tiếp tục vấn đề này nữa: “Vào việc chính ! Biết gì em , hết”.
Cố Diễn Trạch có phần do dự. Nhưng nếu cứ trốn tránh e rằng, quan hệ giữa anh và Sơ Ảnh càng thêm bế tắc.
“Vì sao lần trước lại dối tôi?”.
“Sao cơ?”.
“ phải bạn của Tưởng Phương Vũ”. Ngữ điệu của anh rất kiên định.
Tô Thiên Linh hơi giật mình. Suy cho cùng, mọi chuyện đều phải đối mặt, nếu Cố Diễn Trạch tìm tới chứng tỏ anh ta biết được nhiều thứ.
“Anh biết rồi?”.
Cố Diễn Trạch trầm mặc.
“Anh hy vọng lúc đó em cho anh biết mọi chuyện ư?”. Tô Thiên Linh hỏi lại.
Đúng vậy, nếu năm xưa biết , biết được mối quan hệ giữa Tưởng Phương Vũ và Bùi Sơ Ảnh, liệu anh có nảy sinh tình cảm với nữa ? . Anh có bất cứ mơ tưởng nào đến .
“Ít nhất tại tôi có quyền được biết”. Cố Diễn Trạch .
Tô Thiên Linh thở dài: “Biết sao mà biết sao? Tất cả trở thành quá khứ rồi. Em chỉ có thể , Tưởng Phương Vũ vì Sơ Ảnh mà từ bỏ cả mạng sống. Còn anh, anh làm được gì cho ấy?”.
Cố Diễn Trạch nhớ tới lần đầu tiên nghe thấy Sơ Ảnh gọi tên Tưởng Phương Vũ. Lúc ấy, anh phẫn nộ đến cực điểm. Anh nghĩ tới khía cạnh cái chết của Tưởng Phương Vũ liên quan tới , mà anh sợ rằng, hai người họ là đôi. Anh sợ lựa chọn mình chỉ vì thân phận bạn thân của Tưởng Phương Vũ, sợ mình chỉ là vật thế thân.
Ý nghĩ ấy giày vò anh, đày đọa anh.
Thế nhưng anh muốn hỏi , muốn làm mọi chuyện. Anh sợ đó là , sợ người mà phải anh, mà là Tưởng Phương Vũ.
tại, anh có thể xóa bỏ ý nghĩ nực cười ấy được rồi.
“Trong hộp đó… đựng cái gì?”.
“Anh muốn biết tự tìm hiểu . Em nghĩ, với anh, đó chỉ là việc cỏn con”.
Cố Diễn Trạch im lặng.
Tô Thiên Linh chợt phát ra, người đàn ông này có nhiều điểm như nghĩ.
“Chẳng lẽ anh dám mở nó? Anh sợ bên trong là nguyên nhân khiến Tưởng Phương Vũ mất mạng sống? Anh sợ chuyện này có liên quan tới Sơ Ảnh?”.
Cố Diễn Trạch ngước mắt lên, anh rút điếu thuốc nhưng rất lâu châm lửa. Cuối cùng, anh lại buông xuống.
Tô Thiên Linh đúng, anh sợ điều đó.
Nếu cái chết của Tưởng Phương Vũ có liên quan tới vợ mình, vậy anh phải đối mặt với ấy thế nào đây? Thà rằng biết, hai người còn có thể tiếp tục ở bên nhau.
Tô Thiên Linh đứng dậy: “Em nghĩ em đoán đúng rồi. Anh Cố, em quan tâm những tin tức báo chí viết về anh là đúng hay sai, em chỉ muốn điều, Tưởng Phương Vũ có thể làm mọi việc vì Sơ Ảnh, anh có thể ? Nếu làm được, trong chiếc hộp kia có cái gì đâu quan trọng. Nhưng mấu chốt là anh phải kiên định, mặc dù Tưởng Phương Vũ qua đời là tai nạn ngoài ý muốn, nhưng nếu phải vì Sơ Ảnh tuyệt đối có tai nạn đó”. xong, Tô Thiên Linhliền rời khỏi.
“Đợi !”.
“…”.
“Đừng với ấy chúng ta gặp nhau”.
Nếu đủ kiên định…
Cố Diễn Trạch nhìn chiếc hộp bàn. Anh cầm chìa khóa vào ổ, xoay chút, nắp hộp bật lên.
Bên trong chỉ có phong thư và bức tranh.
Chữ viết thư là của Tưởng Phương Vũ.
Cố Diễn Trạch cầm bức tranh ố vàng lên, mở ra xem. Trong tranh là chàng trai lao về phía trước để cướp bóng trong trận bóng rổ. Dù bị thương nhưng chàng trai vẫn cười toét miệng, gương mặt cậu ta toát lên sức sống tràn trề và cả kiêu ngạo.
Tranh vẽ rất giống, chỉ cần nhìn thoáng qua, Cố Diễn Trạch cũng nhận ra chàng trai ấy là mình.
Anh mở phong thư ra, đó là bí mật giấu kín nơi đáy lòng của thiếu nữ.
Năm mười bảy tuổi, Bùi Sơ Ảnh đến Xuyên Nhiên tham dự kì thi đại học. Môn thi cuối cùng là khẩu ngữ tiếng Anh. Hôm đó trời nắng gay gắt.
Sơ Ảnh vào cửa hàng mua chai nước ngọt, lúc ra, đám bạn kéo tay rủ xem bóng rổ.
“ có hứng”. Sơ Ảnh từ chối.
“ ! Nghe trận bóng này của các anh khóa trước, lần này họ về Xuyên Nhiên họp lớp bèn rủ nhau thi đấu. Bên thua phải cho tất cả những người đến xem mỗi người đồng. Cậu nhất định hối hận!”.
Sơ Ảnh còn định gì nhưng bị bạn học kéo .
Đừng ngoài sân bóng rổ, hiểu môn thể thao này có gì thú vị mà những nữ sinh kia lại tỏ ra phấn khích đến thế. Suy nghĩ duy nhất của chính là nam sinh đại học quả nhiên khác đám con trai cấp ba trời vực, có vẻ trưởng thành và đàn ông hơn.
Hai đội bóng có thực lực tương đương nhau, mấy lần tỉ số đều duy trì ở mức ngang bằng. Người xem càng lúc càng hưng phấn.
Sơ Ảnh lại bị bạn học kéo vào trong, mấy người đứng xung quanh cáu kỉnh mắng: “Chen cái gì mà chen…”, khiến vừa xấu hổ vừa buồn bực. muốn xem nhưng lúc này chen ra liệu có bị mắng nữa ?
Nghĩ vậy, Sơ Ảnh đành cố nán lại thêm chút nữa, có lẽ trận đấu cũng sắp kết thúc.
Thế nhưng, gần cuối trận đấu, có nam sinh nhảy lên tranh bóng hình như bị ai đó đụng phải, ngã lăn ra đất.
Mọi người ồ lên. Chàng trai nằm im mấy giây rồi lập tức đứng dậy: “ sao, tiếp tục!”.
Chẳng hiểu sao, Sơ Ảnh cảm thấy tim mình lúc đó giật thót. để ý lúc ngã xuống, anh ta ôm lấy cổ chân phải, trán ướt đẫm mồ hôi nhưng anh ta vẫn tươi cười.
Sơ Ảnh nhìn lên bảng điểm, đội của nam sinh đó kém điểm. Nhưng anh hề lo lắng, vẫn bình thản chạy, tranh bóng, ném bóng vào rổ và ghi điểm. Đúng lúc này, trọng tài thông báo hết giờ. cũng vô thức vỗ tay cùng mọi người. Bước của nam sinh kia có phần khó khăn, Sơ Ảnh nhìn thấy tất của anh bị nhuốm máu đỏ, vậy mà anh vẫn cười rất rạng rỡ.
ràng chỉ là trận bóng rổ giao hữu, nhưng anh lại chơi bằng thái độ cực kì nghiêm túc, mỗi giây mỗi phút đều tận lực hoàn thành nhiệm vụ, dù thắng nhưng anh vẫn chưa thực hài lòng. Đây là biểu của người bao giờ chịu từ bỏ, bao giờ chịu khuất phục.
Trận bóng rổ này khiến mọi người hưng phấn đến nỗi quên cả vụ cá cược. Đám đông ùa nhau chạy theo đội thắng cuộc, Sơ Ảnh bị đoàn người chen lấn. Đầu óc lúc này chẳng suy nghĩ được điều gì, chỉ còn hình ảnh người con trai ấy nhảy lên tranh bóng, ràng cú ngã rất đau, ràng chân anh chảy rất nhiều máu.
Lúc ấy, Sơ Ảnh hề biết cú ghi điểm ngoạn mục cuối cùng của anh gọi là “tuyệt sát”, anh chẳng những “tuyệt sát” trận đấu, mà còn “tuyệt sát” cả nữa.
Sơ Ảnh lấy lại tinh thần sân chỉ còn lại vài người. Nghe loáng thoáng mọi người nam sinh đó được đưa đến phòng y tế, vô thức tới đó. Nhưng đến nơi, chô chỉ nghe thấy tiếng y tá phẫn nộ : “Tụi trẻ bây giờ làm sao thế? Cả đám con đuổi theo đến tận đây dọa cho bệnh nhân chạy mất dép…”.
Sơ Ảnh chột dạ đỏ bừng mặt. Đó là lần đầu tiên hành động cách cảm tính như vậy.
Về sau, thỉnh thoảng lại tới trường cấp ba Xuyên Nhiên, nhưng còn thấy người con trai ấy nữa. đành phải tin rằng, đó là lần đầu tiên và cũng lần cuối cùng mình được gặp anh.
thời gian sau, nghe tin anh quay về Mỹ học tiếp, Sơ Ảnh rốt cuộc cũng hiểu thế nào là “đời người chỉ như lần gặp gỡ”.
Gặp gỡ quá muộn, lòng chịu yên.
Rồi ngày, Sơ Ảnh vô tình đọc được đâu đó, định nghĩa về mối tình đầu, chính là người đầu tiên mình thích. nhịn được mà bật khóc. Dựa vào trí nhớ, vẽ bức tranh. Thế rồi phát ra, trong lòng mình, hình ảnh người con trai ấy càng ngày càng nét.
thích người con trai quật cường và bao giờ chấp nhận thua cuộc.
Anh chính là người như thế.
Tình , chính là vào thời điểm chính xác nhất, ta gặp được người thích hợp nhất.
…
Cố Diễn Trạch lật bức tranh lại, mặt sau có ghi vài dòng.
Em anh, vào thời điểm mà ngay cả bản thân em cũng dám tin.
Em anh, từ cái lúc anh còn chưa biết đến tồn tại của em.
Em vẫn anh, cho dù biết rằng anh mãi mãi có cơ hội để em.
Nếu ông trời có thể cho em cơ hội gặp lại anh, em sẵn sàng nắm tay anh đến bạc đầu…
Rốt cuộc, anh cũng hiểu vì sao lại xem Nàng tiên cá cách nghiêm túc như thế. Nàng tiên cá hoàng tử, nhưng hoàng tử hề biết nàng mới là người năm xưa.
Anh biết anh, nhưng biết tình ấy như thế nào.
Anh biết anh, nhưng biết lại sớm như vậy.
Anh biết anh, nhưng biết rằng từng tuyệt vọng về tình ấy.
…
Cố Diễn Trạch lặng người. Giờ anh hiểu vì sao Tưởng Phương Vũ lại tuyệt vọng đến thế.
Trách nhiệm lớn nhất cuộc đời tôi chính là đem lại hạnh phúc cho người tôi .
Tôi làm mọi thứ để người tôi được hạnh phúc, cho dù hạnh phúc của ấy phải là tôi.
…
“Nếu sau này chúng ta cùng thích sao?”
“Đương nhiên mình nhường cậu rồi!”
…
Bất cứ thứ gì anh ấy cũng sẵn sàng nhường cho anh, thậm chí là người quan trọng nhất đối với anh ấy.
…
Nếu tôi , tôi đối xử với ấy tốt, để ấy phải chịu bất kì tổn thương nào, gánh chịu toàn bộ đau khổ của ấy.
...
Cố Diễn Trạch cuối cùng cũng hiểu câu mà Sơ Ảnh hay thốt lên giữa cơn mơ: Nếu đây là những gì em muốn, vậy anh tác thành cho em.
Tưởng Phương Vũ thực ra hề có ý định tự sát. Lúc ấy, sau khi uống say, Tưởng Phương Vũ kích động, muốn đích thân sang Mỹ cho Cố Diễn Trạch biết về Bùi Sơ Ảnh. Nơi xảy ra vụ tai nạn chính là con đường dẫn ra sân bay.
Anh luôn cho rằng Sơ Ảnh làm gì đó khiến Tưởng Phương Vũ thể chịu được. Hóa ra, nguyên nhân khiến Tưởng Phương Vũ rời khỏi thế gian này chính là cả hai người họ.
Anh cũng biết rằng, từ rất lâu rồi, vẫn luôn đứng ở đó, chỉ chờ anh quay đầu nhìn lại.
Cố Diễn Trạch ngồi trong quán café. Đây là lần thứ hai anh gặp có gương mặt xinh đẹp nhưng lạnh lùng này.
“ Tô, lại làm phiền lần nữa rồi”.
Tô Thiên Linh bưng tách cà phê lên, : “Anh Cố, có việc gì mời anh thẳng. Em nghĩ cả anh và em đều muốn lãng phí thời gian với nhau”.
Cố Diễn Trạch mỉm cười lấy lệ: “ Tô quả nhiên là người thẳng thắn”.
“À, em quên mất. Người làm ăn lúc nào cũng tuân theo trình tự nhất định, cơm no rượu say rồi mới đến mục đích chính”.
“Xem ra Tô có chút định kiến với tôi?”.
“ phải là có chút”. Tô Thiên Linh thở dài: “Mà là rất nhiều”.
“Vậy à? Xin hỏi tôi làm gì mất lòng ? Tôi rất xin lỗi”.
Tô Thiên Linh chợt cảm thấy phiền phức, muốn tiếp tục vấn đề này nữa: “Vào việc chính ! Biết gì em , hết”.
Cố Diễn Trạch có phần do dự. Nhưng nếu cứ trốn tránh e rằng, quan hệ giữa anh và Sơ Ảnh càng thêm bế tắc.
“Vì sao lần trước lại dối tôi?”.
“Sao cơ?”.
“ phải bạn của Tưởng Phương Vũ”. Ngữ điệu của anh rất kiên định.
Tô Thiên Linh hơi giật mình. Suy cho cùng, mọi chuyện đều phải đối mặt, nếu Cố Diễn Trạch tìm tới chứng tỏ anh ta biết được nhiều thứ.
“Anh biết rồi?”.
Cố Diễn Trạch trầm mặc.
“Anh hy vọng lúc đó em cho anh biết mọi chuyện ư?”. Tô Thiên Linh hỏi lại.
Đúng vậy, nếu năm xưa biết , biết được mối quan hệ giữa Tưởng Phương Vũ và Bùi Sơ Ảnh, liệu anh có nảy sinh tình cảm với nữa ? . Anh có bất cứ mơ tưởng nào đến .
“Ít nhất tại tôi có quyền được biết”. Cố Diễn Trạch .
Tô Thiên Linh thở dài: “Biết sao mà biết sao? Tất cả trở thành quá khứ rồi. Em chỉ có thể , Tưởng Phương Vũ vì Sơ Ảnh mà từ bỏ cả mạng sống. Còn anh, anh làm được gì cho ấy?”.
Cố Diễn Trạch nhớ tới lần đầu tiên nghe thấy Sơ Ảnh gọi tên Tưởng Phương Vũ. Lúc ấy, anh phẫn nộ đến cực điểm. Anh nghĩ tới khía cạnh cái chết của Tưởng Phương Vũ liên quan tới , mà anh sợ rằng, hai người họ là đôi. Anh sợ lựa chọn mình chỉ vì thân phận bạn thân của Tưởng Phương Vũ, sợ mình chỉ là vật thế thân.
Ý nghĩ ấy giày vò anh, đày đọa anh.
Thế nhưng anh muốn hỏi , muốn làm mọi chuyện. Anh sợ đó là , sợ người mà phải anh, mà là Tưởng Phương Vũ.
tại, anh có thể xóa bỏ ý nghĩ nực cười ấy được rồi.
“Trong hộp đó… đựng cái gì?”.
“Anh muốn biết tự tìm hiểu . Em nghĩ, với anh, đó chỉ là việc cỏn con”.
Cố Diễn Trạch im lặng.
Tô Thiên Linh chợt phát ra, người đàn ông này có nhiều điểm như nghĩ.
“Chẳng lẽ anh dám mở nó? Anh sợ bên trong là nguyên nhân khiến Tưởng Phương Vũ mất mạng sống? Anh sợ chuyện này có liên quan tới Sơ Ảnh?”.
Cố Diễn Trạch ngước mắt lên, anh rút điếu thuốc nhưng rất lâu châm lửa. Cuối cùng, anh lại buông xuống.
Tô Thiên Linh đúng, anh sợ điều đó.
Nếu cái chết của Tưởng Phương Vũ có liên quan tới vợ mình, vậy anh phải đối mặt với ấy thế nào đây? Thà rằng biết, hai người còn có thể tiếp tục ở bên nhau.
Tô Thiên Linh đứng dậy: “Em nghĩ em đoán đúng rồi. Anh Cố, em quan tâm những tin tức báo chí viết về anh là đúng hay sai, em chỉ muốn điều, Tưởng Phương Vũ có thể làm mọi việc vì Sơ Ảnh, anh có thể ? Nếu làm được, trong chiếc hộp kia có cái gì đâu quan trọng. Nhưng mấu chốt là anh phải kiên định, mặc dù Tưởng Phương Vũ qua đời là tai nạn ngoài ý muốn, nhưng nếu phải vì Sơ Ảnh tuyệt đối có tai nạn đó”. xong, Tô Thiên Linhliền rời khỏi.
“Đợi !”.
“…”.
“Đừng với ấy chúng ta gặp nhau”.
Nếu đủ kiên định…
Cố Diễn Trạch nhìn chiếc hộp bàn. Anh cầm chìa khóa vào ổ, xoay chút, nắp hộp bật lên.
Bên trong chỉ có phong thư và bức tranh.
Chữ viết thư là của Tưởng Phương Vũ.
Cố Diễn Trạch cầm bức tranh ố vàng lên, mở ra xem. Trong tranh là chàng trai lao về phía trước để cướp bóng trong trận bóng rổ. Dù bị thương nhưng chàng trai vẫn cười toét miệng, gương mặt cậu ta toát lên sức sống tràn trề và cả kiêu ngạo.
Tranh vẽ rất giống, chỉ cần nhìn thoáng qua, Cố Diễn Trạch cũng nhận ra chàng trai ấy là mình.
Anh mở phong thư ra, đó là bí mật giấu kín nơi đáy lòng của thiếu nữ.
Năm mười bảy tuổi, Bùi Sơ Ảnh đến Xuyên Nhiên tham dự kì thi đại học. Môn thi cuối cùng là khẩu ngữ tiếng Anh. Hôm đó trời nắng gay gắt.
Sơ Ảnh vào cửa hàng mua chai nước ngọt, lúc ra, đám bạn kéo tay rủ xem bóng rổ.
“ có hứng”. Sơ Ảnh từ chối.
“ ! Nghe trận bóng này của các anh khóa trước, lần này họ về Xuyên Nhiên họp lớp bèn rủ nhau thi đấu. Bên thua phải cho tất cả những người đến xem mỗi người đồng. Cậu nhất định hối hận!”.
Sơ Ảnh còn định gì nhưng bị bạn học kéo .
Đừng ngoài sân bóng rổ, hiểu môn thể thao này có gì thú vị mà những nữ sinh kia lại tỏ ra phấn khích đến thế. Suy nghĩ duy nhất của chính là nam sinh đại học quả nhiên khác đám con trai cấp ba trời vực, có vẻ trưởng thành và đàn ông hơn.
Hai đội bóng có thực lực tương đương nhau, mấy lần tỉ số đều duy trì ở mức ngang bằng. Người xem càng lúc càng hưng phấn.
Sơ Ảnh lại bị bạn học kéo vào trong, mấy người đứng xung quanh cáu kỉnh mắng: “Chen cái gì mà chen…”, khiến vừa xấu hổ vừa buồn bực. muốn xem nhưng lúc này chen ra liệu có bị mắng nữa ?
Nghĩ vậy, Sơ Ảnh đành cố nán lại thêm chút nữa, có lẽ trận đấu cũng sắp kết thúc.
Thế nhưng, gần cuối trận đấu, có nam sinh nhảy lên tranh bóng hình như bị ai đó đụng phải, ngã lăn ra đất.
Mọi người ồ lên. Chàng trai nằm im mấy giây rồi lập tức đứng dậy: “ sao, tiếp tục!”.
Chẳng hiểu sao, Sơ Ảnh cảm thấy tim mình lúc đó giật thót. để ý lúc ngã xuống, anh ta ôm lấy cổ chân phải, trán ướt đẫm mồ hôi nhưng anh ta vẫn tươi cười.
Sơ Ảnh nhìn lên bảng điểm, đội của nam sinh đó kém điểm. Nhưng anh hề lo lắng, vẫn bình thản chạy, tranh bóng, ném bóng vào rổ và ghi điểm. Đúng lúc này, trọng tài thông báo hết giờ. cũng vô thức vỗ tay cùng mọi người. Bước của nam sinh kia có phần khó khăn, Sơ Ảnh nhìn thấy tất của anh bị nhuốm máu đỏ, vậy mà anh vẫn cười rất rạng rỡ.
ràng chỉ là trận bóng rổ giao hữu, nhưng anh lại chơi bằng thái độ cực kì nghiêm túc, mỗi giây mỗi phút đều tận lực hoàn thành nhiệm vụ, dù thắng nhưng anh vẫn chưa thực hài lòng. Đây là biểu của người bao giờ chịu từ bỏ, bao giờ chịu khuất phục.
Trận bóng rổ này khiến mọi người hưng phấn đến nỗi quên cả vụ cá cược. Đám đông ùa nhau chạy theo đội thắng cuộc, Sơ Ảnh bị đoàn người chen lấn. Đầu óc lúc này chẳng suy nghĩ được điều gì, chỉ còn hình ảnh người con trai ấy nhảy lên tranh bóng, ràng cú ngã rất đau, ràng chân anh chảy rất nhiều máu.
Lúc ấy, Sơ Ảnh hề biết cú ghi điểm ngoạn mục cuối cùng của anh gọi là “tuyệt sát”, anh chẳng những “tuyệt sát” trận đấu, mà còn “tuyệt sát” cả nữa.
Sơ Ảnh lấy lại tinh thần sân chỉ còn lại vài người. Nghe loáng thoáng mọi người nam sinh đó được đưa đến phòng y tế, vô thức tới đó. Nhưng đến nơi, chô chỉ nghe thấy tiếng y tá phẫn nộ : “Tụi trẻ bây giờ làm sao thế? Cả đám con đuổi theo đến tận đây dọa cho bệnh nhân chạy mất dép…”.
Sơ Ảnh chột dạ đỏ bừng mặt. Đó là lần đầu tiên hành động cách cảm tính như vậy.
Về sau, thỉnh thoảng lại tới trường cấp ba Xuyên Nhiên, nhưng còn thấy người con trai ấy nữa. đành phải tin rằng, đó là lần đầu tiên và cũng lần cuối cùng mình được gặp anh.
thời gian sau, nghe tin anh quay về Mỹ học tiếp, Sơ Ảnh rốt cuộc cũng hiểu thế nào là “đời người chỉ như lần gặp gỡ”.
Gặp gỡ quá muộn, lòng chịu yên.
Rồi ngày, Sơ Ảnh vô tình đọc được đâu đó, định nghĩa về mối tình đầu, chính là người đầu tiên mình thích. nhịn được mà bật khóc. Dựa vào trí nhớ, vẽ bức tranh. Thế rồi phát ra, trong lòng mình, hình ảnh người con trai ấy càng ngày càng nét.
thích người con trai quật cường và bao giờ chấp nhận thua cuộc.
Anh chính là người như thế.
Tình , chính là vào thời điểm chính xác nhất, ta gặp được người thích hợp nhất.
…
Cố Diễn Trạch lật bức tranh lại, mặt sau có ghi vài dòng.
Em anh, vào thời điểm mà ngay cả bản thân em cũng dám tin.
Em anh, từ cái lúc anh còn chưa biết đến tồn tại của em.
Em vẫn anh, cho dù biết rằng anh mãi mãi có cơ hội để em.
Nếu ông trời có thể cho em cơ hội gặp lại anh, em sẵn sàng nắm tay anh đến bạc đầu…
Rốt cuộc, anh cũng hiểu vì sao lại xem Nàng tiên cá cách nghiêm túc như thế. Nàng tiên cá hoàng tử, nhưng hoàng tử hề biết nàng mới là người năm xưa.
Anh biết anh, nhưng biết tình ấy như thế nào.
Anh biết anh, nhưng biết lại sớm như vậy.
Anh biết anh, nhưng biết rằng từng tuyệt vọng về tình ấy.
…
Cố Diễn Trạch lặng người. Giờ anh hiểu vì sao Tưởng Phương Vũ lại tuyệt vọng đến thế.
Trách nhiệm lớn nhất cuộc đời tôi chính là đem lại hạnh phúc cho người tôi .
Tôi làm mọi thứ để người tôi được hạnh phúc, cho dù hạnh phúc của ấy phải là tôi.
…
“Nếu sau này chúng ta cùng thích sao?”
“Đương nhiên mình nhường cậu rồi!”
…
Bất cứ thứ gì anh ấy cũng sẵn sàng nhường cho anh, thậm chí là người quan trọng nhất đối với anh ấy.
…
Nếu tôi , tôi đối xử với ấy tốt, để ấy phải chịu bất kì tổn thương nào, gánh chịu toàn bộ đau khổ của ấy.
...
Cố Diễn Trạch cuối cùng cũng hiểu câu mà Sơ Ảnh hay thốt lên giữa cơn mơ: Nếu đây là những gì em muốn, vậy anh tác thành cho em.
Tưởng Phương Vũ thực ra hề có ý định tự sát. Lúc ấy, sau khi uống say, Tưởng Phương Vũ kích động, muốn đích thân sang Mỹ cho Cố Diễn Trạch biết về Bùi Sơ Ảnh. Nơi xảy ra vụ tai nạn chính là con đường dẫn ra sân bay.
Anh luôn cho rằng Sơ Ảnh làm gì đó khiến Tưởng Phương Vũ thể chịu được. Hóa ra, nguyên nhân khiến Tưởng Phương Vũ rời khỏi thế gian này chính là cả hai người họ.
Anh cũng biết rằng, từ rất lâu rồi, vẫn luôn đứng ở đó, chỉ chờ anh quay đầu nhìn lại.