Dạo chơi cả một ngày trời, toàn thân Sơ Ảnh đau ê ẩm, các khớp xương mỏi rã rời, trong khi đó, Cố Diễn Trạch vẫn ung dung tự tại chẳng hề hấn gì, cô cảm thấy cực kì bất mãn.
Cố Diễn Trạch đưa Sơ Ảnh về tới trường thì trời đã tối, dưới ánh đèn đường vàng vọt, bóng hai người gần sát bên nhau. Đột nhiên anh cảm thấy có chút phiền muộn, rõ ràng suốt cả ngày hai người đã vô tư nói cười, vậy mà lúc này ngay cả mở miệng nói một câu cũng không nổi. Cô im lặng, anh càng thêm căng thẳng. Anh chậm rãi giơ tay phải ra, muốn cầm lấy tay cô.
“Giờ anh đang ở đâu?” Sơ Ảnh bỗng hỏi.
Cố Diễn Trạch vội thu tay về, anh ho khan một tiếng rồi trả lời: “Ở ngay cạnh trường em”.
Thấy ánh mắt dò xét của cô, anh giải thích: “Anh vừa thuê một căn hộ”.
“Sao…” Sơ Ảnh im bặt, lúc này hỏi anh vì sao lại chuyển tới đây ở thì có vẻ hơi…Hầu hết các khu chung cư quanh trường đều đã cho sinh viên thuê, hiện giờ tìm được căn hộ còn trống không phải dễ dàng.
Ánh đèn lờ mờ, Cố Diễn Trạch nhìn không rõ vẻ mặt của Sơ Ảnh, anh chỉ cảm thấy một loại ảo giác rằng gương mặt cô được một lớp vải mỏng che khuất, đợi anh vén lên. Khoảnh khắc này, anh đột nhiên thấy cổ họng khô rát.
“Sao thế?” Sơ Ảnh nhận ra thái độ của anh có phần kì lạ.
Cố Diễn Trạch mỉm cười nhìn cô, sau đó, không để cô kịp trở tay đã ôm cô vào lòng. Nụ hôn lần này không hời hợt như những lần trước, anh có thể cảm nhận được cơ thể cô đang run rẩy. Anh nhẹ nhàng di chuyển tay lên sau gáy cô.
Không hiểu sao, Sơ Ảnh cảm thấy anh đã có chủ ý từ trước. Khi bàn tay ấm áp chạm tới mặt cô, Cố Diễn Trạch bỗng nhiên gượng cười. Lúc này trên đường cũng có một vài đôi tình nhân qua lại, Sơ Ảnh trở nên lung túng.
Dường như ngay lập tức, Cố Diễn Trạch nắm chặt lấy tay cô, lẳng lặng kéo cô đi thẳng tới cổng kí túc xá nữ. Lúc này anh mới cảm nhận được thế nào gọi là chia li. Trước kia thấy đám bạn mình tiễn người yêu tới san bay liền khóc như ngày tận thế, anh chỉ thấy buồn cười. Hiện giờ, anh mới biết, chia tay người yêu có bao nhiêu lưu luyến, bao nhiêu không nỡ.
“Sơ Ảnh.”
“Ừm?”
“Anh chưa từng yêu ai, nhưng …” Cố Diễn Trạch lúng túng, nghe nói nhiều nữ sinh hiện nay đều thích con trai có kinh nghiệm yêu đương, anh không muốn giấu cô: “Vì thế, anh không biết phải biểu hiện thế nào”.
“Thì sao?” Sơ Ảnh nghiêng nghiêng đầu, thấy vẻ mặt ngượng ngùng của anh, cô vô cùng khoái chí.
“Nếu anh làm gì khiến em không vừa ý, em…ừm…hãy rộng lượng bỏ qua…”
Sơ Ảnh bật cười khúc khích, sau đó cô chỉ vào một đôi nam nữ phía xa, từ tốn nói: “Anh thấy người con trai kia không?”
Cố Diễn Trạch nhìn theo hướng cô chỉ, gật đầu.
Cậu ta đi học luôn đi sớm để giữ chỗ giúp bạn gái, hẹn đi đâu luôn đúng giờ đến đón bạn gái, buổi sáng luôn mua đồ ăn mang đến cổng kí túc, buổi tối đi lấy nước nóng cho bạn gái. Cuối tuần cậu ta thường đưa bạn gái đi dạo phố, mua đồ,…ừm” Sơ Ảnh liếc Cố Diễn Trạch một cái: “Anh làm được không?”
Cố Diễn Trạch hơi chau mày.
Sơ Ảnh chột dạ, đúng là có một người bạn trai tốt như vậy thì còn gì bằng, nhưng không biết mấy lời nói bừa này của cô có lừa nổi anh không.
Cố Diễn Trạch nhìn thẳng cô, bình tĩnh nói: “anh sẽ cố gắng hết sức!”
Sơ Ảnh kinh ngạc
Từ sau hôm đó, sinh viên nội trú trường Trình Lý luôn thấy một chàng trai tuấn tú hằng sáng đều mang đồ ăn đến trước cổng ký túc xá nữ. Cố Diễn Trạch thuộc lòng thời khóa biểu của Sơ Ảnh, luôn đến lớp sớm để giữ chỗ giúp cô, buổi trưa anh xếp hàng giữa căng tin đông nghịt mua cơm cho cô, sau đó chờ cô chậm chạp đi tới. Anh không hề thấy phiền hay tức giận, trái lại còn cảm thấy rất hài lòng vì cuộc sống của mình xoay quanh cô.
Phương Hiểu lúc nào cũng tỏ ra ngưỡng mộ Bùi Sơ Ảnh: “Trời ơi! Cậu làm thế nào mà điều khiển được anh ấy thế! Thật kính nể cậu quá đi”.
Sơ Ảnh liếc Phương Hiểu một cái: “Cậu đi mà hỏi anh ấy”.
Phương Hiểu bĩu môi: Này, tớ là bà mối của cậu đấy nhé”.
Bạch Hoa xen ngang: “Phương Hiểu nó đang nhắc nhở cậu nếu được làm dâu nhà giàu thì không được quên công mai mối của nó đấy”.
“Tớ là người hám lợi như thế chắc?”
“Ừ!” Ba người còn lại đồng thanh đáp.
Sơ Ảnh tủm tỉm cười. Di động của cô chợt rung lên.
“Lại là anh ấy hả? Còn không mau xuống đi!” Bạn cùng phòng giục.
Cố Diễn Trạch đứng dưới cổng kí túc, đang chơi trò gì đó trên điện thoại, thỉnh thoảng lại nhìn về phía chân cầu thang. Lúc thấy Sơ Ảnh đi xuống, anh liền bỏ di động vào túi.
“Đợi lâu chưa?” Cô hỏi.
“Từ lúc em ra khỏi phòng. Nếu em muốn anh đợi lâu thì lần sau đi chậm lại, nếu không muốn anh đợi lâu thì đi nhanh hơn một chút.”
“Nghe như đang ra lệnh không bằng!” Sơ Ảnh phụng phịu nói, “Hôm nay làm gì?”
“Cứ đi theo anh khắc biết.”
Sơ Ảnh không ngờ Cố Diễn Trạch lại đưa mình đi mua sắm,hơn nữa trông anh còn phấn khích hơn cả cô. Xem ra, anh đã coi những lời nói bừa của cô là thật và thực hiện rất nghiêm túc. Thấy anh hào hứng như vậy, cô chẳng còn dũng khí để nhận tội với anh.
“Cái này rất đẹp này!” Cố Diễn Trạch chỉ vào một chiếc váy màu đỏ.
Sơ Ảnh lắc đầu: “Em không thích kiểu này”.
“Thử đi xem có hợp không? Biết đâu mặc lên sẽ thích.” Anh dỗ dành cô.
“Thích hay không, chỉ bằng cái nhìn đầu tiên em đã biết rồi.” Cô liếc nhìn chiếc váy rồi nói.
Cố Diễn Trạch im lặng một lúc rồi thì thầm: “Với người cũng như vậy sao?”
“Anh nói gì cơ?” Sơ Ảnh quay lại nhìn anh.
“Nói em thật kén chọn!” Anh bước lên trước, nắm lấy tay cô: “Mau xem xem ở đây có bộ nào khiến em nhất kiến chung tình không?”
Ngay lúc được bàn tay anh nắm lấy, Sơ Ảnh dường như không còn nghe thấy anh nói gì nữa, chỉ vô thức gật đầu.
Sau khi cô thử mấy bộ quần áo, Cố Diễn Trạch rầu rĩ mở miệng: “Sao em chọn toàn màu xanh lá cây thế?”
“Em thích màu này.” Sơ Ảnh đứng trước gương: “anh thấy đẹp không?”
Cố Diễn Trạch đi tới bên cạnh cô, nhìn vào trong gương rồi gật đầu: “Có anh đứng bên cạnh mới hoàn hảo”.
“Vớ vẩn.” Cô đẩy anh.
“Anh nói thật, em mặc gì cũng đẹp.” Trong mắt anh chỉ còn thấy nụ cười rạng rỡ của cô.
Thực ra, màu xanh lá cây rất kén người mặc, nhưng khi mặc lên người cô lại có một vẻ đẹp vô cùng thanh nhã.
Phần 2
Sơ Ảnh cho rằng Cố Diễn Trạch ít khi ra ngoài nên mới hứng thú như vậy, thế nhưng, hầu hết thời gian rảnh rỗi của cô đều bị anh chiếm lấy, đưa ra ngoài đi chơi, dạo phố, mua sắm, đến khi cô mệt mới thôi. Mỗi lần như vậy, anh sẽ cõng cô trên lưng, thỉnh thoảng có người qua đường chép miệng: “Đúng là thanh niên”.
Cố Diễn Trạch nghiêm túc nói: “Bạn gái tôi bị bệnh”.
Sơ Ảnh tóm lấy cổ tay anh: “Anh mới bị bệnh”.
“Vâng vâng. Anh không bệnh sao chịu để em hành hạ phải không?”
Cố Diễn Trạch ảo não: “Thôi thôi anh xin nhận tội được chưa? Em mắng anh đánh anh cũng được, anh bảo đảm sẽ không nói lại, không đánh lại”.
“Không thèm, chỉ thêm đau tay em!”
Cố Diễn Trạch bật cười. Đột nhiên anh nhớ tới ai đó từng nói, đã biết con gái rất vô lí rồi thì tốt nhất đừng nên nói lí với họ làm gì, cứ nhận lỗi về mình là xong. Quả nhiên là vậy, hiện tại anh đã lĩnh hội sâu sắc điều này. Anh nhún vai, nghĩ tới việc trên lưng mình đang ôm cõng cô, trong lòng bỗng thấy ngọt ngào.
Cố Diễn Trạch không ngại phiền phức đưa cô đi khắp nơi trong thành phố này, tới đâu cũng tìm ra những trò thú vị. Sơ Ảnh nhận ra, từ sau khi anh xuất hiện, cuộc sống của mình dường như trở nên thật hoàn hảo.
Chuyện giữa Cố Diễn Trạch và Bùi Sơ Ảnh chẳng mấy chốc đã truyền tới tai Trần Cảnh Minh. Vừa gặp nhau, Trần Cảnh Minh đã vội nói: “Tên khốn kia, cậu ở lại đây lâu vậy mà cũng không thèm gọi điện cho tớ lấy một lần”.
“Cậu biết rồi à?” Cố Diễn Trạch lười nhác nói.
“Ôi dào, mấy chuyện tầm phào này ở trường có muốn không biết cũng chẳng được”.
“Đấy là chuyện tầm phào à?”
“Người khác thì không phải, nhưng Cố Diễn Trạch cậu còn không phải sao?”
Cố Diễn Trạch cười: “Thế cậu bảo tớ phải làm thế nào mới được?”.
Hồi học cấp ba, mấy người cùng phòng đều cho rằng Cố Diễn Trạch có người yêu, chắc chắn cô gái đó sẽ hầu hạ anh đến nơi đến chốn mà không cần anh sai bảo. Nói như vậy có phần khoa trương nhưng ai cũng cho đó là điều đương nhiên, vì Cố Diễn Trạch tuyệt đối không phải người chủ động.
“Cậu phải như thế này”. Trần Cảnh Minh hắng giọng: “Hừm… Lấy cho anh cái kia…Mang cái kia ra đây…Em làm không tốt thì anh sẽ lập tức đổi người khác làm bạn gái…”
Cố Diễn Trạch lườm Trần Cảnh Minh: “Cậu điên à!”
“Buồn cười nhỉ? Rõ ràng cậu từng nói Sơ Ảnh là một cô gái sống nội tâm, sao giờ biến thành kẻ lừa đảo thế?”
Trần Cảnh Minh nhìn chằm chằm Cố Diễn Trạch một lúc rồi nói: “Cậu thật sự thích con bé đó à?”
Cố Diễn Trạch xoay chiếc di động trong tay, ngẫm nghĩ hồi lâu: “Chẳng nhẽ cậu cho rằng tớ đang đùa giỡn à? Nhân phẩm của tớ rẻ rúng thế chắc?”
“Không. Tớ chỉ thấy khó tin thôi”. Trần Cảnh Minh thật sự không dám tin, Cố Diễn Trạch yêu vào lại trở thành người như vậy.
“Haizz…Tớ cũng chỉ là một người bình thường như người ta thôi. Có gì lạ”.
Trần Cảnh Minh chuyển sang chủ đề khác: “Cậu sắp phải về Thâm Hạ rồi, định thế nào?.
“Đến lúc đó rồi tính”.
Vấn đề này thực sự khiến Cố Diễn Trạch đau đầu. Một tháng qua, anh luôn cố gắng lảng tránh nó, chỉ nghĩ được ngày nào hay ngày ấy. Bố anh cũng không nổi giận hay thúc ép anh quay về, chỉ nói cho anh biết Cố Vân Tu sắp kết hôn, ngầm ra lệnh anh phải về trước lễ cưới.
Thực ra, điều khiến anh khó xử nhất là không biết phải mở miệng thế nào với Sơ Ảnh.
Cuộc sống hiện tại rất vui vẻ, nhưng anh buộc phải tự mình kết thúc nó.
Bùi Sơ Ảnh trằn trọc cả đêm không ngủ được, cô nhớ tới những lời Cố Diễn Trạch nói với mình, trong lòng trống rỗng. Cô nhẹ nhàng rời giường, ra khỏi phòng, đứng ngoài ban công ngắm nhìn màn đêm. Nền trời dày đặc sao, nhưng chúng không thể chiếu sáng cõi lòng cô.
Khi còn bé, Sơ Ảnh là một đứa trẻ ngoan ngoãn, rất ít khi giận dỗi ai. Nhưng có một hôm, cô được mẹ mua cho một quả cầu thủy tinh, cô rất thích, đáng tiếc nó lại bị đứa trẻ hàng xóm cướp mất. Sơ Ảnh khóc nức nở, người lớn dỗ dành cô thế nào cũng không được, cuối cùng mẹ phải di mua một quả cầu mới về cho cô. Thế nhưng cô vẫn không chịu nghe mà còn ném vỡ tan. Trong mắt cô, cho dù cái mới có đẹp thế nào thì cũng không thể bằng cái ban đầu cô đã thích.
Đó có lẽ là lần nổi giận ầm ĩ nhất của Sơ Ảnh. Cô đã thích cái gì thì sẽ một mực không thay đổi.
Với chuyện tình cảm, có phải cũng như vậy không?
Gần đây, Sơ Ảnh hay mất ngủ, cô nhớ tới rất nhiều chuyện trong quá khứ. Cô biết mình nên hài lòng với cuộc sống hiện tại, nhưng chẳng hiểu sao, cô cản thấy bản thân giống nhưn đang đứng trên mây ngắm nhìn phong cảnh, bất cứ lúc nào cũng có thể bị ngã xuống, tan xương nát thịt. Cảm giác bất an ấy luôn thường trực trong cô.
Niềm hạnh phúc hiện tại có được là do cô quyết định trả tự do cho bản thân, cô nên biết quý trọng nó mới đúng.
Những ngày qua, Cố Diễn Trạch luôn ở bên cô, cùng cô lên lớp, cùng cô đi dạo phố. Hai người nếm trải cảm giác hạnh phúc và bình yên khi ở bên nhau.
Hôm nay, anh có phần kì lạ, đi cạnh cô, anh chỉ giữ im lặng.
Cố Diễn Trạch nhìn cô hồi lâu: “Có lẽ anh sắp phải quay về Thâm Hạ”.
Sơ Ảnh ngây người, cô biết chuyện này không thể tránh khỏi, nhưng không ngờ lại sớm như vậy. Anh không thuộc về Xuyên Nhiên, thành phố Thâm Hạ sôi động kia mới là nơi dành cho anh, đó là nhà của anh, là người thân của anh, anh không thể không về.
Thấy Sơ Ảnh im lặng, Cố Diễn Trạch vội giải thích: “Anh họ anh sắp kết hôn”. Anh còn muốn nói cho cô biết, anh không hề muốn quay về, nhưng ánh mắt của cô khiến anh không thể thốt nên lời. Bản thân anh rõ hơn ai hết, một khi anh đã về Thâm Hạ thì chắc chắn bố sẽ không thể anh đi. Anh không muốn cô thất vọng, nhưng hơn hết càng không muốn lừa dối cô.
“Anh ở đây lâu như vậy cũng nên về nhà thôi, bố mẹ nhất định rất lo lắng”. Sơ Ảnh nói. Cô không ngờ mình còn có thể bình tĩnh đến vậy.
Thái độ này của cô khiến Cố Diễn Trạch có phần hoang mang: “Anh chỉ đơn giản là về nhà, không có ý nghĩa gì cả”.
“Em biết”.
Cô biết thật không? Cố Diễn Trạch sợ hãi.
Tình cảm dành cho cô mang theo một chút xốc nổi khiến lí trí của anh bị kìm hãm. Thực lòng mà nói, sau khi bình tĩnh lại, anh có phần hối hận, hối hận vì đã để bản thân dễ dàng chìm đắm trong đó. Thế nhưng, anh không thể phủ nhận rằng anh lưu luyến cô, không nỡ rời xa cô. Hơn bất cứ ai, anh hiểu rõ khi quay về Thâm Hạ, khả năng mất cô là không thể nói trước, mà anh không muốn điều đó xảy ra.
Cố Diễn Trạch mỉm cười, nhìn cô đầy cưng chiều: “Anh không ở đây cũng không có gì thay đổi hết”.
Bàn tay cầm đôi đũa của Sơ Ảnh khẽ run lên, rất lâu, cô mới ngẩng đầu cười đáp lại anh.
Mấy ngày còn lại, hai người đi hết sức trân trọng. Không lời hứa hẹn, không đi chơi, không đi mua sắm, hai người chỉ đơn giản nắm tay nhau dạo phố. Lúc bước lên cây cầu hình vòm, Cố Diễn Trạch nói: “Em từng nghe truyền thuyết về cây cầu này chưa?”
“Chưa”. Sơ Ảnh ngẩng đầu nhìn anh.
“Hai người yêu nhau nắm lấy tay nhau đi qua cây cầu này, họ sẽ ở bên nhau mãi mãi”. Cố Diễn Trạch chậm rãi nói, ngữ điệu nhẹ tựa lông chim.
Sơ Ảnh nhìn xuống bàn tay đang nắm chặt: “Anh cũng tin mấy chuyện này à?”
“Thà tin còn hơn không”. Cố Diễn Trạch siết chặt tay cô.
Hai người thong thả bước đi bên nhau, bỗng nhiên Sơ Ảnh cười rồi nói: “Cho dù sau này có chuyện gì xảy ra, em chỉ mong anh nhớ mãi ngày hôm nay”.
“Đương nhiên”. Cố Diễn Trạch lập tức đáp lại.
Thực lòng, cô muốn anh nhớ rằng mình đã từng trao lời hứa hẹn suốt đời với một người con gái. Có thể cô không phải người duy nhất, nhưng vẫn muốn anh nói về mình.
Cho dù họ có bao nhiêu không nỡ thì ngày chia tay vẫn cứ đến.
Trần Cảnh Minh đưa Cố Diễn Trạch ra sân bay. Cố Diễn Trạch liên tục quay đầu lại nhìn, mỗi lần đều không khỏi thất vọng.
“Sơ Ảnh đã nói không ra tiễn cậu rồi còn gì?”. Trần Cảnh Minh lắc đầu: “Cứ như sinh ly tử biệt không bằng. Hai thành phố cách nhau có một chuyến máy bay chứ mấy”.
“Ngậm cái miệng xui xẻo của cậu vào”. Cố Diễn Trạch bực mình gắt.
Bóng dáng anh chờ đợi rốt cuộc cũng không xuất hiện. Anh vô cùng thất vọng. Kéo vali hành lí trong tay, Cố Diễn Trạch nhớ lại cảnh trượng Sơ Ảnh ngồi trong phòng anh, giúp anh gấp từng bộ quần áo. Lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy gấp quần áo thú vị đến vậy, động tác của cô thành thạo chẳng mấy chốc mà đã gọn gàng hết cả. Nhưng anh chỉ mong cô chậm lại một chút, chậm lại một chút.
Thấy Cố Diễn Trạch lần nữa ngoảnh nhìn ra phía sau cửa sân bay, Trần Cảnh Minh lắc đầu thở dài, anh không ngờ một người cao ngạo như Cố Diễn Trạch cũng có lúc để lộ vẻ mặt bất đắc dĩ như vậy.
Giờ khắc này, Cố Diễn Trạch không ngờ trong đầu mình lại nảy sinh ý nghĩ không trở lại Thâm Hạ, nhưng may mắn anh đã khống chế được bản thân, anh biết rõ người con gái kia đã khiến anh đánh mất quá nhiều lí trí, anh không cho phép chuyện này xảy ra. Hơn nữa, Cố Diễn Trạch không thể phủ nhận rằng, anh và cô thuộc hai thế giới khác nhau, anh không dám đảm bảo mang đến một tương laic ho cô. Có lẽ, ra đi càng sớm thì càng tốt cho cả hai, anh cũng không cần lo lắng bản thân chìm đắm quá sâu vào tình cảm này.
Chuyện nữ nhi tình trường xưa nay đều không dành cho anh. Nghĩ vậy, Cố Diễn Trạch kiên định đi thẳng vào cửa soát vé, không quay đầu lại nữa. Trần Cảnh Minh bây giờ mới yên tâm rời khỏi sân bay.
Có điều, bọn họ không một ai biết, trên sảnh tầng hai, người con gái kia đứng bên lan can, chăm chú quan sát cảnh tượng bên dưới. Cô thấy Cố Diễn Trạch liên tục ngoảnh đầu nhìn ra cửa, thấy anh thất vọng, thấy anh do dự, nhưng cô không đi xuống.
Có lẽ cô đứng quá lâu gây sự chú ý, nhân viên sân bay quan tâm hỏi: “Cô có sao không?”
Sơ Ảnh lắc đầu, ánh mắt vẫn chưa chịu rời khỏi cánh cửa kia, nhưng hơn ai hết, cô biết rõ, anh đã không còn ở đó nữa rồi.
Khoảnh khắc bóng dáng anh khuất khỏi tầm nhìn của cô, cô thầm tự nhủ: “Tạm biệt, tuổi mười bảy của tôi!”. Phần 3
Sau khi Cố Diễn Trạch đi, người hụt hẫng nhất không phải Bùi Sơ Ảnh , mà là mấy cô bạn cùng phòng.
Phương Hiểu vừa ngủ dậy đã làu bàu: “Ôi thế là mình phải tự đi mua bữa sáng rồi”.
“Phải tự lên lớp xí chỗ rồi…”.
“Trưa phải tự xếp hàng lấy cơm rồi…”.
“Tối phải tự đi lấy nước nóng rồi…”
Cuối cùng, Phương Hiểu chốt lại: “Sơ Ảnh, cậu gọi điện bảo anh Cố Diễn Trạch quay về đây đi!!!!”.
Sơ Ảnh tủm tỉm cười: “Thế để tớ gọi điện cho anh ấy rồi cậu qua nói cho anh ấy biết tầm quan trọng của anh ấy đối với cậu nhé”.
Phương Hiểu ngẫm nghĩ lại một lúc rồi phất tay: “Thôi khỏi!”
“Bạch Hoa tò mò nhìn Sơ Ảnh: “Cậu không thấy lo à, mặc dù Cố Diễn Trạch là một người đàn ông tốt nhưng cậu cũng phải cẩn thận. Thời buổi này, đàn ông yên phận nhưng chưa chắc đàn bà đã chịu bỏ qua. Hơn nữa, giai nhà cậu còn chưa có năng lực miễn dịch với phụ nữ”.
“Nếu đã là của mình thì mãi là của mình, không phải của mình thì giữ cũng không được”. Sơ Ảnh từ tốn đáp.
“Bó tay với cậu”. Bạch Hoa ngán ngẩm nói.
Sơ Ảnh mỉm cười không nói gì nữa. Cô mở ngăn kéo, lấy ra một chiếc hộp, phủi phủi lớp bụi bên ngoài. Ngỡ rằng đã quên mất sự tồn tại của nó, nhưng cô không biết mình không thể quên. Cô lặng im nhìn chiếc hộp chứa toàn bộ bí mật thời thanh xuân của mình, trong lòng bỗng khó chịu đến cồn cào. Cô khẽ vuốt ve chiếc hộp, nhớ lại những khát khao, những mong mỏi của thời thiếu nữ.
“Hộp đựng gì thế?” Phương Hiểu đột nhiên hỏi.
Sơ Ảnh giật mình: “Tưởng cậu đi ăn rồi cơ mà?”
“Thì đợi mãi không thấy cậu xuống nên quay lại gọi”.
“Ờ…giờ đi đây”.
“Đừng có đánh trống lảng. Trả lời đi, hộp gì thế?”. Phương Hiểu giữ lấy chiệc hộp: “Trong này có cái gì? Mở ra xem nào”.
Sơ Ảnh mím môi: “Không có chìa khóa”.
Giọng nói của cô hết sức bình thản, nhưng thoáng chút bi thương. Trước kia, người ấy từng hỏi cô, có phải chỉ chiếc chìa khóa này mới mở được trái tim em ra không? Hiện giờ, người ấy đã không còn nữa rồi, vĩnh viễn không bao giờ trở lại được nữa.
“Sao lại thế?” Phương Hiểu phụng phịu, “Thôi đi ăn sáng!”
Sơ Ảnh cất chiếc hộp vào chỗ cũ. Chiếc hộp không thể mở ra, tựa như không thể trở lại như xưa.
Cố Diễn Trạch thỉnh thoảng vẫn gọi điện nói chuyện với cô. Mặc dù cơ chưa bao giờ chủ động gọi cho anh nhưng cũng không cúp máy trước. Cô lắng nghe giọng nói của anh, tưởng tượng ra điệu bộ của anh, dường như muốn gần anh thêm một chút bằng cách thức đó.
Thế nhưng, thứ duy nhất không thay đổi trên đời này, không phải lời hứa hẹn, mà chính là sự thay đổi.