Mạc Tồn Phong nghĩ rằng Hoàng đế hạ lệnh cho người dọn dẹp tẩm điện là vì đáp ứng yêu cầu của Duệ vương, nên cứ tưởng là phòng trường hợp Duệ vương dọn vào ở đột xuất.
Vậy mà, ban đêm, hoàng đế lại nói muốn ở lại đây.
Tẩm điện này tuy đã được dọn dẹp, nhưng dù sao vẫn rất đơn sơ, đường đường là vua một nước sao có thể ở một nơi như vậy. Mạc Tồn Phong muốn khuyên Hoàng đế đến một điện khác, tỷ như Lăng các của Lệ phi chẳng hạn.
Hoàng đế lạnh lùng nhìn hắn một cái, khiến hắn đổ mồ hôi lanh. Cung nhân theo sau đương nhiên không dám hó hé gì, Mạc Tồn Phong không thể làm gì khác hơn, đành nhìn sang Lệ phi cầu cứu.
Nhớ tới chuyện xưa, trong lòng Lệ phi có chút khó chịu, nhưng nàng sớm đã quen, quen với việc đợi chờ, và quen một mình trông coi khoảng trời của riêng mình.
Đến bây giờ nàng cũng không biết mình phải đợi bao lâu, mà nếu đợi chờ cũng không có kết quả, vậy đợi chờ để làm gì? Nhớ thương, rất vô vọng, bởi đến bây giờ cũng không thấy được kết quả.
Chỉ là, nhớ thương vốn đâu cần kết quả, cùng lắm chỉ để chứng minh rằng, y cũng từng tồn tại trong tim nàng.
Nàng nghĩ ngợi một chút rồi khẽ cười nhạo bản thân, ngu muội và ngoan cố mấy năm gần đây của nàng, sao lại giống Thường phi đã mất đến thế! Mà tựa hồ, nàng còn bi thảm hơn cả Thường phi, trong thế giới của y, nàng còn chẳng bằng một làn khói nhạt, dù có tồn tại cũng chẳng được để tâm.
“Hoàng thượng muốn ở điện nào thì ở, nô tài ngươi nhiều chuyện như vậy làm gì.”
Cuối cùng nàng vẫn không đủ nhẫn tâm, vô luận là với bản thân hay với y. Dù mỗi lần nhớ đến là lòng lại thấy đau, nhưng nàng vẫn muốn trấn an y một chút. Đối với cái chết của Thường phi, y luôn thẹn trong lòng, nếu ở đây một đêm có thể khiến y thấy khá hơn, thì có làm sao.
Mọi lời muốn nói đều đã nói, tựa hồ cũng không còn lý do gì để ở lại nữa, đến lúc nàng nên trở lại tẩm điện của mình, ngủ một giấc thật ngon rồi.
Dường như Hoàng đế cũng nhận ra trong giọng nói của nàng có mang chút sầu khổ, y thản nhiên nhìn, rồi lại thản nhiên nói, muộn rồi, quay về đi.
Vì vậy, nàng cười.
Thế giới của y không có nàng, mà thế giới của nàng lại chỉ có y. Thế giới chính là như vậy, chưa bao giờ công bằng. Đây là một cuộc chiến vô thời hạn, càng quan tâm nhiều, lại càng thua thê thảm.
Hậu cung ba ngàn mỹ nhân, cuối cùng đều thành kẻ trắng tay, người chiến thắng chẳng có mấy ai.
Lang hoàng hậu thắng được vị trí tôn quý nhất, lại không có được chút quyến luyến nào của y. Trang phi kia, thắng vài phần, nhưng nếu mất đi đôi mắt, vài phần ấy cũng chẳng còn.
Thắng được nhiều nhất, có lẽ là Thường phi và vị ngoài cung kia, song hai nàng ấy thì có khác nào một người, cũng chẳng biết là Thường phi mang bóng dáng người kia, hay người kia mang bóng dáng Thường phi nữa.
Đây là một trò chơi mà ai cũng không rõ nguyên nhân bắt đầu, và cũng chẳng ai biết được kết thúc.
Chẳng thể nào nói rõ cảm giác trong lòng y khi nhìn theo bóng Lệ phi đã đi xa, phảng phất như thể bóng hình kia dung chứa rất nhiều thương yêu, tựa như khi Bất Tạ quỳ xuống trong điện Kim Loan năm xưa vậy.
Tâm tư của y, chỉ mình Bất Tạ hiểu được, ngoại trừ nàng chẳng còn bất cứ ai.
Y quấy nhiễu nàng, độc ác nhẫn tâm, chẳng qua cũng chỉ chờ nàng khuyên giải an ủi mà thôi. Y rất thích nghe giọng nàng nhỏ nhẹ trêu chọc y. Trên đời này chẳng có giọng nói nào ngọt ngào đến thế, điểm này nàng không giống Phương Phỉ.
Phương Phỉ luôn luôn điềm tĩnh kiều mị, lúc nói chuyện với y luôn thỏ thẻ, nhưng nàng không như thế, tuy rằng ngay cả khi giục ngựa chạy vẫn rất tao nhã. Chỉ khi ở trước mặt Tiểu Bát, nàng mới có thể tháo bỏ lớp ngụy trang, ôm lấy đứa nhỏ, dịu dàng cười.
Thậm chí y còn ghen tỵ với Tiểu Bát, Tiểu Bát được nàng dịu dàng khuyên giải an ủi, nhưng y thì không.
Vì vậy, y kiêu căng, ngạo mạn, điên cuồng, độc ác… nhưng dù thế nào cũng không sao chiếm được chút dịu dàng nào của nàng. Mỗi lần như thế, y vô cùng buồn chán, nhưng có buồn chán đến đâu, thì cũng chẳng quan trọng với nàng.
Mấy hôm y và nàng chiến tranh lạnh, có lúc y không kiềm lòng được, lặng lẽ đến thăm nàng.
Một ngày nọ, y đứng đằng xa trông thấy nàng ngồi ngây người bên cây thu hải đường, trong lòng ôm một con cáo nhỏ lông trắng. Con cáo trắng rất thông mình, bắt lấy bàn tay nàng, nàng liền nhẹ nhàng cười, lông mày cong cong.
Đã rất lâu rồi y chẳng thấy nàng cười, giờ khắc ấy tâm trạng cũng tốt lên, y chợt nghĩ, Bất Tạ cười rộ lên trông thật đẹp mắt, hơn cả Phương Phỉ.
Nàng chợt nghiêng mặt về phía y, khẽ cười với y, chất chứa trào phúng.
Y hoảng hốt, quay đầu đi.
Lúc nhìn lại, nàng đang vân vê mấy đóa thu hải đường trong tay, dịch hoa đỏ rực chảy dọc theo ngón tay nàng, nhiễu xuống bô lông trắng của con cáo nhỏ. Nàng vỗ về nó, cười nói, cáo đỏ, trông cũng đẹp mắt thật.
Con cáo nhỏ hình như tức giận, nhảy khỏi người nàng, chạy tới bên chân y.
Y xưa nay không thích… mấy con vật nhỏ như thế này, nhưng khi ấy lại thấy con cáo lông chỗ trắng chỗ đỏ thế này trông cũng có vẻ đáng yêu, vươn tay vuốt ve nó. Con cáo kia há miệng cắn y, y nhíu chặt lông mày, đá văng nó ra xa.
Mặt Bất Tạ trắng bệch đầy nghiêm túc, đi vài bước đến bên y, xem qua vết thương của y, thấy có vẻ không đáng ngại, liền bế con cáo lên.
Y đương nhiên không hài lòng, nhưng cũng không mở miệng, chờ nàng nhận lỗi.
Bất Tạ hiểu biết lễ nghi, biết lần này tuy là cáo nhỏ cắn y, nhưng cũng xem như lỗi của nàng. Vì vậy, nàng khẽ nhận lỗi, chưa chờ y mở miệng đã quỳ xuống.
Y nắm lấy cổ tay nàng, cố sức nắm chặt. Y thậm chí thấy nàng phải cắn môi nén đau song vẫn cố cười, y từng nói nàng cười rất đẹp.
Cuối cùng y cũng rụt tay lại, nhìn vào đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng kia. Trong lòng y hoảng hốt, thấy trong mắt nàng chỉ phản chiếu duy nhất hình bóng y, không còn gì khác. Sự hoảng hốt ấy khiến y rụt tay lại, mặc cho nàng rời đi.
Sau cùng, nàng tựa cửa, cười như có như không nói, Hoàng thượng có muốn vào ngồi một chút không?
Mạc Tồn Phong nghĩ rằng Hoàng đế hạ lệnh cho người dọn dẹp tẩm điện là vì đáp ứng yêu cầu của Duệ vương, nên cứ tưởng là phòng trường hợp Duệ vương dọn vào ở đột xuất.
Vậy mà, ban đêm, hoàng đế lại nói muốn ở lại đây.
Tẩm điện này tuy đã được dọn dẹp, nhưng dù sao vẫn rất đơn sơ, đường đường là vua một nước sao có thể ở một nơi như vậy. Mạc Tồn Phong muốn khuyên Hoàng đế đến một điện khác, tỷ như Lăng các của Lệ phi chẳng hạn.
Hoàng đế lạnh lùng nhìn hắn một cái, khiến hắn đổ mồ hôi lanh. Cung nhân theo sau đương nhiên không dám hó hé gì, Mạc Tồn Phong không thể làm gì khác hơn, đành nhìn sang Lệ phi cầu cứu.
Nhớ tới chuyện xưa, trong lòng Lệ phi có chút khó chịu, nhưng nàng sớm đã quen, quen với việc đợi chờ, và quen một mình trông coi khoảng trời của riêng mình.
Đến bây giờ nàng cũng không biết mình phải đợi bao lâu, mà nếu đợi chờ cũng không có kết quả, vậy đợi chờ để làm gì? Nhớ thương, rất vô vọng, bởi đến bây giờ cũng không thấy được kết quả.
Chỉ là, nhớ thương vốn đâu cần kết quả, cùng lắm chỉ để chứng minh rằng, y cũng từng tồn tại trong tim nàng.
Nàng nghĩ ngợi một chút rồi khẽ cười nhạo bản thân, ngu muội và ngoan cố mấy năm gần đây của nàng, sao lại giống Thường phi đã mất đến thế! Mà tựa hồ, nàng còn bi thảm hơn cả Thường phi, trong thế giới của y, nàng còn chẳng bằng một làn khói nhạt, dù có tồn tại cũng chẳng được để tâm.
“Hoàng thượng muốn ở điện nào thì ở, nô tài ngươi nhiều chuyện như vậy làm gì.”
Cuối cùng nàng vẫn không đủ nhẫn tâm, vô luận là với bản thân hay với y. Dù mỗi lần nhớ đến là lòng lại thấy đau, nhưng nàng vẫn muốn trấn an y một chút. Đối với cái chết của Thường phi, y luôn thẹn trong lòng, nếu ở đây một đêm có thể khiến y thấy khá hơn, thì có làm sao.
Mọi lời muốn nói đều đã nói, tựa hồ cũng không còn lý do gì để ở lại nữa, đến lúc nàng nên trở lại tẩm điện của mình, ngủ một giấc thật ngon rồi.
Dường như Hoàng đế cũng nhận ra trong giọng nói của nàng có mang chút sầu khổ, y thản nhiên nhìn, rồi lại thản nhiên nói, muộn rồi, quay về đi.
Vì vậy, nàng cười.
Thế giới của y không có nàng, mà thế giới của nàng lại chỉ có y. Thế giới chính là như vậy, chưa bao giờ công bằng. Đây là một cuộc chiến vô thời hạn, càng quan tâm nhiều, lại càng thua thê thảm.
Hậu cung ba ngàn mỹ nhân, cuối cùng đều thành kẻ trắng tay, người chiến thắng chẳng có mấy ai.
Lang hoàng hậu thắng được vị trí tôn quý nhất, lại không có được chút quyến luyến nào của y. Trang phi kia, thắng vài phần, nhưng nếu mất đi đôi mắt, vài phần ấy cũng chẳng còn.
Thắng được nhiều nhất, có lẽ là Thường phi và vị ngoài cung kia, song hai nàng ấy thì có khác nào một người, cũng chẳng biết là Thường phi mang bóng dáng người kia, hay người kia mang bóng dáng Thường phi nữa.
Đây là một trò chơi mà ai cũng không rõ nguyên nhân bắt đầu, và cũng chẳng ai biết được kết thúc.
Chẳng thể nào nói rõ cảm giác trong lòng y khi nhìn theo bóng Lệ phi đã đi xa, phảng phất như thể bóng hình kia dung chứa rất nhiều thương yêu, tựa như khi Bất Tạ quỳ xuống trong điện Kim Loan năm xưa vậy.
Tâm tư của y, chỉ mình Bất Tạ hiểu được, ngoại trừ nàng chẳng còn bất cứ ai.
Y quấy nhiễu nàng, độc ác nhẫn tâm, chẳng qua cũng chỉ chờ nàng khuyên giải an ủi mà thôi. Y rất thích nghe giọng nàng nhỏ nhẹ trêu chọc y. Trên đời này chẳng có giọng nói nào ngọt ngào đến thế, điểm này nàng không giống Phương Phỉ.
Phương Phỉ luôn luôn điềm tĩnh kiều mị, lúc nói chuyện với y luôn thỏ thẻ, nhưng nàng không như thế, tuy rằng ngay cả khi giục ngựa chạy vẫn rất tao nhã. Chỉ khi ở trước mặt Tiểu Bát, nàng mới có thể tháo bỏ lớp ngụy trang, ôm lấy đứa nhỏ, dịu dàng cười.
Thậm chí y còn ghen tỵ với Tiểu Bát, Tiểu Bát được nàng dịu dàng khuyên giải an ủi, nhưng y thì không.
Vì vậy, y kiêu căng, ngạo mạn, điên cuồng, độc ác… nhưng dù thế nào cũng không sao chiếm được chút dịu dàng nào của nàng. Mỗi lần như thế, y vô cùng buồn chán, nhưng có buồn chán đến đâu, thì cũng chẳng quan trọng với nàng.
Mấy hôm y và nàng chiến tranh lạnh, có lúc y không kiềm lòng được, lặng lẽ đến thăm nàng.
Một ngày nọ, y đứng đằng xa trông thấy nàng ngồi ngây người bên cây thu hải đường, trong lòng ôm một con cáo nhỏ lông trắng. Con cáo trắng rất thông mình, bắt lấy bàn tay nàng, nàng liền nhẹ nhàng cười, lông mày cong cong.
Đã rất lâu rồi y chẳng thấy nàng cười, giờ khắc ấy tâm trạng cũng tốt lên, y chợt nghĩ, Bất Tạ cười rộ lên trông thật đẹp mắt, hơn cả Phương Phỉ.
Nàng chợt nghiêng mặt về phía y, khẽ cười với y, chất chứa trào phúng.
Y hoảng hốt, quay đầu đi.
Lúc nhìn lại, nàng đang vân vê mấy đóa thu hải đường trong tay, dịch hoa đỏ rực chảy dọc theo ngón tay nàng, nhiễu xuống bô lông trắng của con cáo nhỏ. Nàng vỗ về nó, cười nói, cáo đỏ, trông cũng đẹp mắt thật.
Con cáo nhỏ hình như tức giận, nhảy khỏi người nàng, chạy tới bên chân y.
Y xưa nay không thích… mấy con vật nhỏ như thế này, nhưng khi ấy lại thấy con cáo lông chỗ trắng chỗ đỏ thế này trông cũng có vẻ đáng yêu, vươn tay vuốt ve nó. Con cáo kia há miệng cắn y, y nhíu chặt lông mày, đá văng nó ra xa.
Mặt Bất Tạ trắng bệch đầy nghiêm túc, đi vài bước đến bên y, xem qua vết thương của y, thấy có vẻ không đáng ngại, liền bế con cáo lên.
Y đương nhiên không hài lòng, nhưng cũng không mở miệng, chờ nàng nhận lỗi.
Bất Tạ hiểu biết lễ nghi, biết lần này tuy là cáo nhỏ cắn y, nhưng cũng xem như lỗi của nàng. Vì vậy, nàng khẽ nhận lỗi, chưa chờ y mở miệng đã quỳ xuống.
Y nắm lấy cổ tay nàng, cố sức nắm chặt. Y thậm chí thấy nàng phải cắn môi nén đau song vẫn cố cười, y từng nói nàng cười rất đẹp.
Cuối cùng y cũng rụt tay lại, nhìn vào đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng kia. Trong lòng y hoảng hốt, thấy trong mắt nàng chỉ phản chiếu duy nhất hình bóng y, không còn gì khác. Sự hoảng hốt ấy khiến y rụt tay lại, mặc cho nàng rời đi.
Sau cùng, nàng tựa cửa, cười như có như không nói, Hoàng thượng có muốn vào ngồi một chút không?