Ngày hôm sau, khi trời vừa hửng sáng, hoàng đế liền dẫn theo Lệ phi đến Duệ vương phủ, đám Mạc Tồn Phong tất nhiên cũng theo sau.
Trước cổng Duệ vương phủ, Phương Minh kính cẩn nghênh đón hoàng đế vào trong phủ, nhưng không thấy Duệ vương tự mình ra tiếp đãi. Lệ phi thoáng ngờ hoặc, Duệ vương xưa này cực hiểu phép đối nhân xử thế, sao lại để mình Phương Minh ra đón?
Vừa vào cửa, Phương Minh liền đi về một hướng, Lệ phi nhìn theo thì thấy Lang Lâm Linh đang tiến lại.
Lang Lâm Linh nhanh chóng hành lễ với hoàng đế và Lệ phi, mỉm cười thông báo Duệ vương đang bận chút việc.
Lệ phi chỉ cười cười, dù vẻ mặt Lang phi có ngụy trang tốt đến đâu thì nỗi mất mát trong mắt cũng không thể che giấu được. Hiện tại Duệ vương sủng ái Kiều phi, Lang phi dù là chính phi sợ rằng cuộc sống cũng không thoải mái gì.
Nét mặt hoàng đế vẫn vui vẻ, cũng không ngại, chỉ thong thả đi theo Lang phi.
Lang Lâm Linh liếc nhanh về phía Lệ phi, thầm nghĩ, hoàng đế rõ ràng cực sủng Trang phi, Duệ vương lúc trước cũng do Trang phi nuôi dưỡng, sao hôm nay lại mang Lệ phi đến?
Không để nàng nghĩ ngợi tiếp, hoàng đế đã lên tiếng: “Lang phi, gọi Kinh Hồng đến đây.”
Lang Lâm Linh đáp một tiếng rồi đi về phía thư phòng Duệ vương.
Hương Nhi nhíu nhíu mày, nói: “Tiểu thư, bây giờ Duệ vương rất sủng ái con yêu tinh kia.”
Lang Lâm Linh tức giận trừng mắt với nàng ta, lộ ra chút không vui trong lòng, chuyện Duệ vương sủng ái Kiều Sở trong phủ ai chẳng biết, nhưng dám can đảm nói trước mặt nàng chắc chỉ có nha đầu ngốc này.
Hương Nhi thấy tiểu thư nhà mình không vui liền cúi đầu không dám nói gì nữa.
Dù sao cũng sống bên nhau từ nhỏ đến giờ, Lang Lâm Linh có chút không đành lòng, thản nhiên đáp một câu: “Tiểu thư nhà ngươi có bao giờ thất bại chưa?”
Hương Nhi vừa ngẩng đầu đã thấy trong mắt Lang Lâm Linh thoáng hiện lên vẻ tàn nhẫn. Nàng cả kinh, “Tiểu thư muốn làm gì?” Dù sao Hương Nhi cũng chỉ là một nha đầu nhỏ dại, tuy có ý muốn hại người nhưng cũng sẽ không dám làm thật.
Lang Lâm Linh cười nhạt, mắt nhìn về phía thư phòng, người kia đang làm gì bên trong? Lâu lắm rồi không gặp hắn, tựa như đã qua nửa đời vậy.
Lần gặp nhau ở Hội đèn lồng, nàng vốn là thiên chi kiêu nữ, còn hắn chẳng qua chỉ là một hoàng tử thất thế, nàng coi thường hắn nghèo túng, hắn lại chướng mắt nàng kiêu căng.
Vậy mà ngọn đèn lại nên duyên cả đời.
Nàng vì hắn dâng lên trái tim mình, còn hắn đối với nàng ra sao?
Luôn cảm thấy có lẽ hắn yêu nàng, nên mới dịu dàng với nàng như vậy. Song mấy ngày nay, hắn lại lạnh nhạt với nàng mà vô cùng sủng ái Kiều Sở.
Hắn thích Kiều Sở sao? Hay hắn vốn không hề yêu nàng?
Nha đầu Bích Thủy cũng có mấy phần mơ tưởng đến hắn, nhưng chuyện ấy nàng không ngại. Nếu Duệ vương có tình ý với Bích Thủy, cũng không tới phiên nàng vào phủ. Song Kiều Sở thì khác, nữ nhân phương Bắc này cũng có vài phần tài hoa, lại thêm chuyện sống nương tựa lẫn nhau dưới vách núi…
Nàng bỗng nhiên hoảng hốt, nhớ tới cái tát mà Kiều Dung phải chịu trước cửa vương phủ. Người ngoài nhìn không rõ, nhưng nàng đứng ngay bên hắn, chỉ cách nửa thước, nàng thấy hắn giận đến nghiến răng. Nếu không phải có hoàng đế ở đó, Kiều Dung, chắc không thể sống.
Lần đó ở bãi săn, hắn vốn không muốn so đo với Kiều Dung, còn Kiều Sở chẳng qua chỉ là quân cờ của hắn. Kiều Sở cũng nói, người hắn yêu là nàng, mấy việc kia chẳng qua là diễn cho hoàng đế xem mà thôi. Nhưng… nàng thực rối rắm, luôn cảm thấy đã xảy ra sai sót ở đâu đó.
Nàng rất sợ hắn sẽ phải lòng Kiều Sở, nàng muốn hắn chỉ thích nàng.
Có thể là thế, cũng có thể không.
Nàng chiếm được hắn là vì hắn chỉ yêu tiền, không phải sao? Tuy hắn không muốn nhận sự trợ giúp của Lang gia, nhưng cũng đâu chối từ. Còn Kiều Sở kia đâu thể cho hắn cái gì, nàng ta chỉ là một Tam công chúa phương Bắc hữu danh vô thực mà thôi.
Lang Lâm Linh cười trào phúng, Tam công chúa gì chứ, ai mà không biết lãnh chúa phương Bắc chỉ thương mình Nhị công chúa Kiều Mi.
Thư phòng Duệ vương đã ở ngay trước mắt, nàng đang định gõ cửa thì chợt nghe bên trong vọng ra tiếng cười khẽ khiến nàng thất thần.
Điệu cười ấy, nàng đâu lạ gì, không phải Kiều Sở thì còn ai nữa.
Nhưng tại sao nàng ta lại ở trong thư phòng hắn? Không phải nói, thư phòng của hắn là cấm địa sao? Đã là cấm địa, vì sao Kiều Sở có thể vào, mà nàng lại không?
Lang Lâm Linh âm thầm oán hận một phen, rồi lại đưa tay lên. Dù sao nàng cũng là tiểu thư danh gia vọng tộc, hiểu tri thức lễ nghĩa, sao lại đi so đo với loại nữ nhân phương Bắc không hiểu cấp bậc lễ nghĩa kia chứ.
Tay nàng chưa chạm đến cửa thì cửa phòng bỗng nhiên mở ra.
Nàng nhìn vào trong, nương theo ánh sáng lờ mờ do bị khuất bóng cây, nàng chỉ thấy được sách vở cùng tranh chữ bày ngay ngắn bên trong, thêm một chiếc giường nhỏ đặt hơi chếch mà thôi.
Bên trong, Kiều Sở đứng sau Duệ vương, cúi đầu khẽ bước theo hắn.
Nàng không thấy được vẻ mặt Kiều Sở, nhưng lại nhớ tới tiếng cười ban nãy… Nàng thầm nghiến răng, song vẻ mặt vẫn tươi cười rạng rỡ. Duệ vương trầm giọng gọi: “Linh nhi”.
Ánh nhìn của hắn khiến nàng đỏ mặt, cười nói: “Hoàng thượng truyền Gia đến gặp.”
Ngày hôm sau, khi trời vừa hửng sáng, hoàng đế liền dẫn theo Lệ phi đến Duệ vương phủ, đám Mạc Tồn Phong tất nhiên cũng theo sau.
Trước cổng Duệ vương phủ, Phương Minh kính cẩn nghênh đón hoàng đế vào trong phủ, nhưng không thấy Duệ vương tự mình ra tiếp đãi. Lệ phi thoáng ngờ hoặc, Duệ vương xưa này cực hiểu phép đối nhân xử thế, sao lại để mình Phương Minh ra đón?
Vừa vào cửa, Phương Minh liền đi về một hướng, Lệ phi nhìn theo thì thấy Lang Lâm Linh đang tiến lại.
Lang Lâm Linh nhanh chóng hành lễ với hoàng đế và Lệ phi, mỉm cười thông báo Duệ vương đang bận chút việc.
Lệ phi chỉ cười cười, dù vẻ mặt Lang phi có ngụy trang tốt đến đâu thì nỗi mất mát trong mắt cũng không thể che giấu được. Hiện tại Duệ vương sủng ái Kiều phi, Lang phi dù là chính phi sợ rằng cuộc sống cũng không thoải mái gì.
Nét mặt hoàng đế vẫn vui vẻ, cũng không ngại, chỉ thong thả đi theo Lang phi.
Lang Lâm Linh liếc nhanh về phía Lệ phi, thầm nghĩ, hoàng đế rõ ràng cực sủng Trang phi, Duệ vương lúc trước cũng do Trang phi nuôi dưỡng, sao hôm nay lại mang Lệ phi đến?
Không để nàng nghĩ ngợi tiếp, hoàng đế đã lên tiếng: “Lang phi, gọi Kinh Hồng đến đây.”
Lang Lâm Linh đáp một tiếng rồi đi về phía thư phòng Duệ vương.
Hương Nhi nhíu nhíu mày, nói: “Tiểu thư, bây giờ Duệ vương rất sủng ái con yêu tinh kia.”
Lang Lâm Linh tức giận trừng mắt với nàng ta, lộ ra chút không vui trong lòng, chuyện Duệ vương sủng ái Kiều Sở trong phủ ai chẳng biết, nhưng dám can đảm nói trước mặt nàng chắc chỉ có nha đầu ngốc này.
Hương Nhi thấy tiểu thư nhà mình không vui liền cúi đầu không dám nói gì nữa.
Dù sao cũng sống bên nhau từ nhỏ đến giờ, Lang Lâm Linh có chút không đành lòng, thản nhiên đáp một câu: “Tiểu thư nhà ngươi có bao giờ thất bại chưa?”
Hương Nhi vừa ngẩng đầu đã thấy trong mắt Lang Lâm Linh thoáng hiện lên vẻ tàn nhẫn. Nàng cả kinh, “Tiểu thư muốn làm gì?” Dù sao Hương Nhi cũng chỉ là một nha đầu nhỏ dại, tuy có ý muốn hại người nhưng cũng sẽ không dám làm thật.
Lang Lâm Linh cười nhạt, mắt nhìn về phía thư phòng, người kia đang làm gì bên trong? Lâu lắm rồi không gặp hắn, tựa như đã qua nửa đời vậy.
Lần gặp nhau ở Hội đèn lồng, nàng vốn là thiên chi kiêu nữ, còn hắn chẳng qua chỉ là một hoàng tử thất thế, nàng coi thường hắn nghèo túng, hắn lại chướng mắt nàng kiêu căng.
Vậy mà ngọn đèn lại nên duyên cả đời.
Nàng vì hắn dâng lên trái tim mình, còn hắn đối với nàng ra sao?
Luôn cảm thấy có lẽ hắn yêu nàng, nên mới dịu dàng với nàng như vậy. Song mấy ngày nay, hắn lại lạnh nhạt với nàng mà vô cùng sủng ái Kiều Sở.
Hắn thích Kiều Sở sao? Hay hắn vốn không hề yêu nàng?
Nha đầu Bích Thủy cũng có mấy phần mơ tưởng đến hắn, nhưng chuyện ấy nàng không ngại. Nếu Duệ vương có tình ý với Bích Thủy, cũng không tới phiên nàng vào phủ. Song Kiều Sở thì khác, nữ nhân phương Bắc này cũng có vài phần tài hoa, lại thêm chuyện sống nương tựa lẫn nhau dưới vách núi…
Nàng bỗng nhiên hoảng hốt, nhớ tới cái tát mà Kiều Dung phải chịu trước cửa vương phủ. Người ngoài nhìn không rõ, nhưng nàng đứng ngay bên hắn, chỉ cách nửa thước, nàng thấy hắn giận đến nghiến răng. Nếu không phải có hoàng đế ở đó, Kiều Dung, chắc không thể sống.
Lần đó ở bãi săn, hắn vốn không muốn so đo với Kiều Dung, còn Kiều Sở chẳng qua chỉ là quân cờ của hắn. Kiều Sở cũng nói, người hắn yêu là nàng, mấy việc kia chẳng qua là diễn cho hoàng đế xem mà thôi. Nhưng… nàng thực rối rắm, luôn cảm thấy đã xảy ra sai sót ở đâu đó.
Nàng rất sợ hắn sẽ phải lòng Kiều Sở, nàng muốn hắn chỉ thích nàng.
Có thể là thế, cũng có thể không.
Nàng chiếm được hắn là vì hắn chỉ yêu tiền, không phải sao? Tuy hắn không muốn nhận sự trợ giúp của Lang gia, nhưng cũng đâu chối từ. Còn Kiều Sở kia đâu thể cho hắn cái gì, nàng ta chỉ là một Tam công chúa phương Bắc hữu danh vô thực mà thôi.
Lang Lâm Linh cười trào phúng, Tam công chúa gì chứ, ai mà không biết lãnh chúa phương Bắc chỉ thương mình Nhị công chúa Kiều Mi.
Thư phòng Duệ vương đã ở ngay trước mắt, nàng đang định gõ cửa thì chợt nghe bên trong vọng ra tiếng cười khẽ khiến nàng thất thần.
Điệu cười ấy, nàng đâu lạ gì, không phải Kiều Sở thì còn ai nữa.
Nhưng tại sao nàng ta lại ở trong thư phòng hắn? Không phải nói, thư phòng của hắn là cấm địa sao? Đã là cấm địa, vì sao Kiều Sở có thể vào, mà nàng lại không?
Lang Lâm Linh âm thầm oán hận một phen, rồi lại đưa tay lên. Dù sao nàng cũng là tiểu thư danh gia vọng tộc, hiểu tri thức lễ nghĩa, sao lại đi so đo với loại nữ nhân phương Bắc không hiểu cấp bậc lễ nghĩa kia chứ.
Tay nàng chưa chạm đến cửa thì cửa phòng bỗng nhiên mở ra.
Nàng nhìn vào trong, nương theo ánh sáng lờ mờ do bị khuất bóng cây, nàng chỉ thấy được sách vở cùng tranh chữ bày ngay ngắn bên trong, thêm một chiếc giường nhỏ đặt hơi chếch mà thôi.
Bên trong, Kiều Sở đứng sau Duệ vương, cúi đầu khẽ bước theo hắn.
Nàng không thấy được vẻ mặt Kiều Sở, nhưng lại nhớ tới tiếng cười ban nãy… Nàng thầm nghiến răng, song vẻ mặt vẫn tươi cười rạng rỡ. Duệ vương trầm giọng gọi: “Linh nhi”.
Ánh nhìn của hắn khiến nàng đỏ mặt, cười nói: “Hoàng thượng truyền Gia đến gặp.”