“Khốn kiếp! Cái thằng chó chết này lại giở trò quỷ như thế?” Lục Phiến nóng giận cầm tờ báo đập mạnh xuống bàn, đứng bật dậy nhìn ra cửa sổ hít thở để điểu chỉnh cơn nổi nóng đang sôi sục.
Lục Tuấn đứng gần đó cũng phải giật mình.
Anh được Thượng Hân chỉ thị chia sẻ công tác thu mua đất lần này, tình hình cụ thể xem như cũng đã nắm rõ.
“Ban đầu Tép...!Thượng Thần Hi mua miếng đất chúng ta chỉ nghĩ rằng phía họ muốn nhân cơ hội đẩy cao giá đất lên thôi.
Ngờ đâu quảng cáo rầm rộ thế này, còn không biết nhằm vào mục đích gì khác nữa.”
“Mục đích gì? Thì là chữ ‘tiền’ thôi mà.
Còn có chữ ‘liều’ nữa.” Lục Phiến gay gắt nói.
“Tập đoàn sắp sửa thi công công trình, như vậy không chỉ ảnh hưởng đến mức giá đã định của chúng ta còn ảnh hưởng đến sổ sách hàng tháng và cổ giá nữa.” Giám đốc dưới trướng của Lục Phiến lo ngại phân tích.
“Tôi biết chứ, nhưng phải làm sao đây anh nói đi?” Lục Phiến quay sang chất vấn, thấy đối phương chỉ cúi đầu im lặng thì ông càng buồn bực hơn, “Anh có chút chuyện cũng không lo nổi, chẳng làm được gì hết.
Ra ngoài đi!” Lục Phiến phất tay gầm lớn giọng.
Lục Tuấn thấy vậy thì tiến lại an ủi:
“Chú à, chúng ta cần phải giải quyết chuyện này trước khi cổ phiếu của tập đoàn Thượng Thần mở cửa phiên giao dịch.”
Lục Tuấn chỉ muốn chuyển lời nhắc nhở của mẹ mình đến Lục Phiến, để ông có thể thấu hiểu, rằng chuyện này càng kéo dài thì càng thêm gánh nặng.
Lục Phiến lão luyện đương nhiên nghe ra được tâm ý sâu xa bên trong, huống chi ông quá rành Lục Tuấn, kiểu cách am hiểu bình tĩnh như thế nó không nắm được đâu.
Nhưng mà...!bắt ông xuống nước trước tên oắt con Thượng Thần Hi kì thực không cam lòng.
Chuyện bỏ tiền cá nhân ra đền bù cho phí chênh lệch ông có thể cắn răng gánh vào người...
“Đều cùng trang lứa...!để con thay chú ra mặt thương thảo với phía Thượng Thần Hi.
Như vậy xem như rất nể mặt họ rồi.” Lục Tuấn nói.
“Cháu đường đường là người thừa kế Tập đoàn Thượng Thần, như vậy cho bọn người đó thể diện quá!”
“Không sao.
Coi như con giao lưu học hỏi vậy thôi.”
Lục Phiến rất muốn như vậy, nhưng chuyện đến nước này cần nhất là chắc chắn.
Lục Tuấn trẻ người non dạ, nhỡ bị Thượng Thần Hi kích động vài câu thì nổi tính công tử ra, đến chừng đó lại rước thêm phiền phức.
Vẫn là ông ra mặt giám sát vẫn hơn.
Nghĩ rồi ông cũng lựa lời mà nói ra khỏi miệng: “Jay! Cháu có lòng nhưng chuyện này do chú mà ra, tự chú phải gánh trách nhiệm.
Nhưng cũng không để bọn nhải bên Dật Vĩ đắc ý được, hai chú cháu mình cùng đến đó.
Cháu vừa trải nghiệm, vừa có thể đóng góp công sức cho dự án.”
“Vâng.
Nghe theo chú cả.” Lục Tuấn thoải mái đáp.
Mấy ngày trôi qua Cố Thừa Luân vẫn chuyên tâm với các công trình mà bản thân theo hoàn toàn phớt lờ những tính toán mà Thượng Thần Hi bày ra.
Anh không cố dò hỏi càng không muốn làm khó đến mọi người.
Công ty mới chuyển chỗ và tuyển thêm nhân sự anh cũng không thể buồn phiền thì phất áo ra đi được.
Cố Thừa Luân trở về văn phòng làm việc, bực dọc lại kéo tới, không biết làm gì hơn anh đành lấy tờ giấy viết thư cho mẹ và em gái.
Hôm nay Uông Thành cũng đến làm nửa buổi để kiểm tra tài vụ của công ty, làm báo cáo tài chính...!rất tất bật, có lẽ Thượng Thần Hi thật sự có động thái mới.
Buổi chiều tan sở anh mang lá thư giao cho Ân Hi nhờ cô chuyển phát giấy tờ nhân tiện gửi đi giúp anh.
Nhưng Ân Hi vùi đầu trong sổ sách đến hai mắt cũng xuất hiện quầng thâm, nhìn đến thật đáng thương.
“Bận rộn lắm ư? Tép nhỏ giao việc gì cho em?”
“Tan sở rồi, đi ăn cơm thôi.” Uông Thành đi ra khỏi phòng làm việc, chạy đến ôm lấy vai Thừa Luân nhưng ánh mắt lại dừng trên người Ân Hi.
Giống như muốn rủ rê cô là chính.
“Chúng ta chưa về được đâu, anh Thần Hi vừa gọi điện thoại nhắn lại, một lúc nữa đại diện Tập đoàn Thượng Thần sẽ đến đây, có cả người thừa kế Lục Tuấn.
Anh Thần Hi hẹn họ rồi.
Các anh khoang hả về nhé!”
Hai nhân viên tài chính cũng đứng đấy trong tư thế hoang nghênh đón chào, giờ mới để ý họ rất háo hức đối với sự kiện sắp diễn ra.
Uông Thành thì giống như bị hù dọa, không hiểu gì hết.
Anh quay sang nhìn Ân Hi, lần nữa xác minh: “Tập đoàn Thượng Thần hẹn gặp chúng ta? Có chuyện để bàn sao?”
“Đúng vậy.
Anh Thần Hi nói là đi đón Windy tới.
Nhưng tôi đang lo họ sẽ không về kịp khách đến.
Cho nên hai anh càng không nên về trong lúc này nhé!”
“Luôn cả Windy cũng đến...!bàn chuyện hợp đồng sao?”
“Có lẽ bàn chuyện xây chùa.” Cố Thừa Luân điềm tĩnh giải đáp thắc mắc cho Uông Thành.
Thái độ khinh khỉnh khác thường.
Nhưng Uông Thành vẫn không thể hiểu được, anh không ngừng cảm khái: “Nhưng luôn cả con trai của Tập đoàn Thượng Thần cũng đến đây.
Hơi ngoài dự liệu đó.”
Ân Hi vừa muốn nói thêm gì nữa thì bấy giờ đã trông thấy Thượng Thần Hi kéo mở cánh cửa mời Windy đi vào bên trong công ty.
Bản thân theo sau, dáng dấp cao lớn nổi trội...!mà thần thái thì đặc biệt đắc ý.
“Họ về rồi!”
“Tép Nhỏ! Thật ra mày còn gì giấu tụi tao vậy?” Uông Thành lập tức hỏi.
Đến nước này thì Cố Thừa Luân dường như đã hiểu hết câu chuyện, chỉ là...!không dám tin điều đó đã trở thành sự thật mà thôi.
Tép Nhỏ đúng thực không ‘tép nhỏ’ chút nào, nó liều lĩnh và hống hách quá mức.
Cố Thừa Luân hậm hực ở trong lòng.
Mặc dù câu hỏi là của Uông Thành nhưng Thượng Thần Hi lại nhìn vào mắt Cố Thừa Luân để trả lời: “Một chút nữa tao sẽ báo cho hai đứa mày tin mừng.”
Doãn Ân Hi trông thấy Windy thì tâm trạng cũng bớt ngột ngạt, cô chạy đến gần họ, biết giờ này đã tan tầm ai cũng đang đói bụng, cô không suy nghĩ liền hỏi: “Một lúc nữa xong việc cùng nhau ăn tối nhé.
Tôi đặt bàn giúp mọi người.”
Thượng Thần Hi hào hứng: “Tôi đã đặt sẳn rồi, xong việc thì đi ăn vi cá.”
Vi cá? Không phải đùa chứ.
Cố Thừa Luân và Uông Thành mặt đơ như phỗng.
Lúc này ngoài cửa có nhóm người đi vào, hai người vào trước giữ cánh cửa cho ba người khác tiến đến, thái độ lịch sự cung kính.
Mà trong ba người đó không ngoài dự liệu chính là hai gương mặt có thể diện bậc nhất nhì Thượng Thần.
Thượng Thần Hi và Windy là hai người đứng ra đại diện nghênh đón.
Không khí vừa hồi hộp vừa hưng phấn, cực kì kch thích bản năng háo thắng của bất kì ai.
Thượng Thần Hi chính là điển hình.
Doãn Ân Hi dõi theo người đàn ông đó tràn ngập xúc động không tả nổi thành lời.
Anh ấy đã làm được, vươn cao và nắm bắt tự tin chiến thắng trong tay, thứ mà anh ấy khao khát nhất.
Cho dù đối phương có là Lục Phiến, Ân Hi cũng không hề nao núng và sợ sệt.
Tận sâu trong lòng mọi người đều như nhau nhỏ bé.
Ông ấy cũng chẳng thể một tay che trời như cô từng tưởng tượng.
Cô biết Thượng Thần Hi làm ra mọi thứ, phô trương rền rang ngoài nắm giữ cảm giác chiến thắng còn muốn qua đó bắt nạt ngược lại Lục Phiến và Lục Tuấn.
Hai con người mà anh chán ghét, cũng có thể đôi chút là vì cô.
Hay cả khi...!vì tổn thương của Cố Thừa Luân.
Ván cờ này Thượng Thần Hi đi thật vất vả...
Mọi người nên ủng hộ cho anh ấy nhiều hơn!
“Tao đi trước!” Cố Thừa Luân cuối cùng không nhịn được cơn khó chịu, nhìn mọi người vào trong phòng họp thì nói với Uông Thành liền xoay lưng bỏ đi.
“Luân à, chờ mọi người luôn đi.” Uông Thành đuổi theo, nhưng đến cửa thì dừng lại.
Anh quay mặt lại nhìn Thượng Thần Hi cách mình lớp tường kính trong suốt, có thể trông thấy được dáng vẻ tự tin của nó khi bàn chuyện đại sự.
Đó là lý tưởng của nó! Mặc dù dại dột...!nhưng đả kích kẻ thù, ăn miếng trả miếng là dã tính trong con người nó.
Uông Thành không trách, chỉ thấy thương nhiều hơn.
Anh cũng muốn được tận tình tìm hiểu, rốt cuộc nó đã bày trò gì..