Thường Trấn Viễn mấp máy môi, cuối cùng không có phun mấy lời ác độc ra. Hắn đứng lên nói, “Tiếp theo là ai?”
“Tên là Lương Ức,” Lăng Bác Kim ngừng một chút rồi nói, “Sư phụ có biết không?”
Thường Trấn Viễn nói, “Đừng gọi tôi là sư phụ, gọi tôi là… A Tiêu.” Hắn chẳng có cảm tình hay cảm giác thân thuộc với cái biệt danh này, dù cậu ta gọi thì cũng như là đang gọi người khác, hắn không quan tâm.
Lăng Bác Kim cười nói, “Được ạ.”
Thường Trấn Viễn từ xưa đã không thích người cười đùa tí tửng, người như vậy không phải miệng nam bô bụng bồ dao găm thì chính là không đứng đắn, Lăng Bác Kim có vẻ không thuộc hai loại này, nhưng lại còn chướng mắt hơn hai loại này gộp lại.
Hắn trở lại phòng thẩm vấn, chỉ chốc lát sau Lăng Bác Kim đã dẫn Lương Ức đi vào.
Về Lương Ức, Thường Trấn Viễn không ấn tượng lắm, hình như là quản lý của công ty nhánh. Trong công ty không có quyền ăn nói, sự vụ tham dự cũng không nhiều, tìm y tới hỏi chỉ mang tính tung hỏa mù. Thường Trấn Viễn không có hứng thú gì với y, bèn để Lăng Bác Kim hỏi.
Lăng Bác Kim cũng không kém, hỏi rõ ràng mạch lạc, thi thoảng còn đào hố bẫy.
Thường Trấn Viễn không khỏi nhìn cậu thêm mấy lần. Từ Tắc Thừa trong ấn tượng là một người vô cùng kiệm lời, lặng lẽ mà thiết thực. Hắn thích kiểu người này, sẽ không nói huyên thiên, cũng không đòi hỏi quá nhiều. Lúc anh cần cô độc cho anh không gian cô độc, lúc anh cần người ở bên, quay đầu liền thấy được bóng dáng lặng lẽ của người đó. Có điều nhìn Lăng Bác Kim biết ăn biết nói hay cười toe toét, hắn cảm thấy sự yêu thích của mình khi trước quả thực là một nỗi châm chọc chẳng gì sánh bằng.
“Cuộc đối thoại của chúng ta hôm nay có truyền ra ngoài không?” Lương Ức chợt hỏi một câu.
Lăng Bác Kim cười nhếch một bên miệng, “Không đâu.” Lúc cậu cười như vậy nhìn giống hệt một con hồ ly, lộ ra vẻ bày mưu nghĩ kế quyết thắng thiên lý. Đương nhiên, chủ yếu nhất là do, vị trí của Lương Ức và Thường Trấn Viễn khéo sao lại không thấy rõ khóe miệng bị thương của Lăng Bác Kim.
Lương Ức thấp giọng nói, “Thật là không sao?”
Trong lòng Lăng Bác Kim khẽ động, nói tỉnh queo, “Anh có lời nào sợ người khác biết, cứ nói ra, tôi sẽ xin giữ bí mật cho anh.”
Lương Ức nói, “Có thể giữ bí mật sao?”
Y hỏi vậy, khiến Thường Trấn Viễn dù biết rõ y rồi cũng thấy hơi tò mò. Nếu Trang Tranh có thể chết trước thời hạn ba năm, Từ Tắc Thừa có thể không làm cảnh sát chìm bên Trang Tranh, vậy thì Lương Ức có thể biết chút ít bí mật cũng không đáng lấy làm lạ.
Lăng Bác Kim nói, “Anh yên tâm. Trong hiện thực sao mà lắm Vô gián đạo[1] thế được, sẽ không truyền ra đâu.”
Thường Trấn Viễn chợt hừ một tiếng.
Đương nhiên là hắn hừ câu “trong hiện thực sao mà lắm Vô gián đạo thế được” của cậu, nhưng rơi vào tai Lương Ức lại giống như là đang hừ y. Vì thế y không nhử nữa, nói thẳng ra, “Thực ra thì tôi biết, trước khi chủ tịch Trang gặp chuyện, từng có chút cãi vã nhỏ với tổng giám đốc Triệu.”
Thường Trấn Viễn nghệch ra. Không biết đây có thể coi là có lòng trồng hoa hoa chẳng nở, vô tình cắm liễu liễu xanh rờn hay không.
Lăng Bác Kim hỏi, “Sao lại cãi vã?”
Lương Ức nói, “Cụ thể thì tôi không được rõ. Có lần tôi ăn cơm với bạn hàng, vừa khéo đi qua phòng tách biệt thì trông thấy chủ tịch Trang và tổng giám đốc Triệu ở bên trong, tôi vốn định vào chào hỏi thì nghe thấy chủ tịch nói, chuyện này tự anh xem rồi làm đi! Khi ấy tổng giám đốc Triệu không nói gì. Tôi thấy bầu không khí giữa họ không tốt lắm, đang tính đi thì lại nghe được chủ tịch Trang nói, muốn chết hay muốn sống đều là chuyện của chính anh. Sau đó tổng giám đốc Triệu nói, chuyện này không thể trách tôi hết được… Về sau thì tôi không biết nữa.”
Lăng Bác Kim nói, “Chuyện này ngày bao nhiêu?”
Lương Ức nói, “Ngày mười lăm tháng mười hai. Tôi nhớ rõ lắm, vì hôm trước đó tôi đón lễ tình nhân với vợ.”
Thường Trấn Viễn nhíu mày không nói chuyện.
Lăng Bác Kim nói, “Còn chuyện gì nữa không?”
Lương Ức lắc đầu nói, “Hết rồi. Tôi chỉ là quản lý thị trường của công ty nhánh, sao có nhiều cơ hội được gặp sếp bự chứ.”
Lăng Bác Kim nói, “Tin tức của anh rất quan trọng cho chúng tôi, cám ơn đã hợp tác.”
Lương Ức vội vàng cười nói, “Phối hợp với cảnh sát phá án là nghĩa vụ của thị dân chúng tôi mà.”
Lương Bác Kim gượng cười hai tiếng. Kiểu lời này thoát ra từ miệng một người có bối cảnh xã hội đen thật là quái dị nói chẳng nên lời.
Lương Ức có vẻ cũng cảm thấy lời mình nói hơi giả dối, thở dài nói, “Thành thực thì tôi cũng muốn sớm ngày bắt được hung thủ giết chủ tịch Trang.”
Lăng Bác Kim nói, “Yên tâm. Chúng tôi sẽ hết sức.”
Đợi Lương Ức đi rồi, Lăng Bác Kim thấy Thường Trấn Viễn trầm tư, hỏi, “Sư phụ, anh nghĩ gì thế?”
“Không có gì.” Thường Trấn Viễn đứng lên, đột nhiên ngừng bước hỏi, “Mới rồi cậu gọi tôi là gì?”
Lăng Bác Kim cười nói, “Sư phụ A Tiêu.”
Thường Trấn Viễn nhìn cậu một cái, đi ra ngoài.
Lăng Bác Kim cúi đầu xử lý bản khai.
Thường Trấn Viễn không đi xa, mà trở lại chỗ ban nãy trầm tư đốt điếu thuốc.
Chuyện Lương Ức nói hắn có ấn tượng. Kỳ thật, hắn và Triệu Thác Đường bất hòa xưa nay rồi. Tuy bảo Triệu Thác Đường là do hắn một tay cất nhắc, nhưng trong quá trình trợ giúp mở rộng sự nghiệp và khuếch trương thế lực, Triệu Thác Đường có công hàng đầu. Vì lý do này, dã tâm của Triệu Thác Đường càng ngày càng bành trướng, bắt đầu không cam lòng ở phía dưới kẻ khác. Hắn phát hiện được thì có ám chỉ mấy lần, nhưng lại bị coi như gió thoảng bên tai, tới nỗi quan hệ giữa hai người ngày càng căng thẳng.
Chuyện Lương Ức nói là ngòi nổ khiến bọn hắn công khai trở mặt. Kiếp trước, nhờ sự xuất hiện của Từ Tắc Thừa, kẻ thắng là hắn, mà kiếp này, kẻ thắng lại là Triệu Thác Đường.
Chớm nghĩ vậy, Thường Trấn Viễn chán chẳng buồn nói.
Tuy Từ Tắc Thừa là hung thủ giết hắn, nhưng đồng thời, cũng là ân nhân để hắn kéo dài thêm được ba năm sinh mạng, dù kẻ đó chỉ vô tình thôi. Nhưng được hai kiếp người so sánh, thứ ân tình này trở nên rõ vô cùng.
Nếu hắn phát hiện được thời gian thay đổi ngay lúc tỉnh lại thì có phải tốt không, như thế Trang Tranh sẽ không bị chết nổ, mà hắn cũng sẽ đi được một con đường bằng phẳng hơn. Đáng tiếc, hắn bỏ lỡ cơ hội tốt nhất rồi.
“A Tiêu, cậu ngồi thừ ra đây chi vậy? Thẩm vấn xong hết rồi à?” Đầu to ra khỏi phòng thẩm vấn, mệt mỏi xoa vai.
Thường Trấn Viễn vất đầu lọc xuống đất, giẫm chân di tắt, “Chưa xong.”
Đầu to nói, “Vậy là vụ án có tiến triển mới hả?”
“Coi vậy đi.” Thường Trấn Viễn nói.
Đầu to nói, “Thế thẩm vấn xong chúng ta nói chuyện với nhau chút.”
Thường Trấn Viễn nghĩ một chút rồi gật đầu.
Quá trình thẩm vấn tiếp theo cũng chẳng còn gì bất ngờ cả. Những kẻ khác đều trăm miệng một lời không biết, không rõ.
Sau đó, Lưu Triệu triệu tập tất cả mọi người lại, hỏi xem có thu hoạch gì không.
Cá nhỏ lắc đầu nói, “Nhân duyên của Trang Tranh không tốt. Người chết rồi mà đám thuộc hại lại không chịu xì tin tức ra để báo thù cho hắn.”
Đầu to nói, “Vậy em không hiểu rồi. Người lăn lộn trong giới như bọn họ không thích để cảnh sát can thiệp chuyện của mình đâu, thích dùng cách của mình để giải quyết hơn.”
Gậy trúc nói, “Vậy bọn họ biết ai là hung thủ sao?”
Thường Trấn Viễn nói, “Tự hung thủ biết.”
Đầu to nói, “Nói như không à.”
Lăng Bác Kim nói, “Hôm nay có người tên là Lương Ức cung cấp một chút manh mối.” Cậu kể lại việc Lương Ức đã trông thấy.
Đầu to nghe xong nói ầm lên, “Tên Lương Ức này làm chức gì, vì sao kẻ khác chẳng ai nói mà chỉ có mình hắn nói thôi?”
Lăng Bác Kim nói, “Là quản lý thị trường của một công ty con ngoại thương thuộc Đằng Phát.”
Đầu to nói, “Nghe không giống ở trong giới.”
Lưu Triệu nói, “Chớ có quên, Trang Tranh lập nghiệp bằng việc buôn lậu. Công ty ngoại thương là một cái vỏ bọc rất tốt không phải sao?”
Đầu to gãi đầu, thắc mắc, “Dù vậy, tên Lương Ức này cũng chỉ là quản lý cỏn con ở công ty con, sao lại nghĩ luẩn quẩn mà ra mặt như vậy?”
Lăng Bác Kim nói, “Anh ta năm lần bảy lượt hỏi bọn em có thể giữ bí mật hay không, dường như kiêng kỵ Triệu Thác Đường.”
“Kiêng kỵ là phải.” Đầu to nói, “Nếu đúng là Triệu Thác Đường, đến Trang Tranh gã còn dám xử nữa là một tên Lương Ức thấp cổ bé họng.”
Lưu Triệu ôm ngực nói, “Vậy mới lạ chứ. Chức vụ của Lương Ức không cao, Triệu Thác Đường có tội hay không đều không có quan hệ lợi ích trực tiếp với y, vậy nên hoàn toàn không có động cơ mở miệng.”
Cá nhỏ nói, “Có khi nào là Trang Tranh có ơn với y, y muốn đền ơn.”
Không đâu.
Thường Trấn Viễn giúp cô phủ định đáp án ở trong lòng.
Lưu Triệu nói, “Nếu là muốn đền ơn, bằng chút manh mối như thế cũng không có tác dụng gì.”
Trong lòng Thường Trấn Viễn đã nghĩ đến động cơ có khả năng có của Lương Ức, nhưng hắn không định nói ra. Bởi vì lời khai của Lương Ức hiện giờ có lợi cho hắn, vậy nên hắn muốn để mọi người nghĩ theo hướng rằng lời khai của Lương Ức đáng tin.
Lăng Bác Kim chợt nói, “Trang Tranh chết rồi thì Triệu Thác Đường chính là sếp sòng, có khi nào là đối thủ của gã muốn đối phó với gã, vậy nên cố ý mượn tay cảnh sát để diệt gã không? Dù sao cũng có mỗi câu, chẳng đau ngứa gì.”
Thường Trấn Viễn nheo mắt lại.
Lưu Triệu vỗ vai cậu, “Cái này nghe lọt đấy.”
[1] Vô gián đạo là cuộc đấu trí căng thẳng giữa viên cảnh sát Trần Vĩnh Nhân (Lương Triều Vĩ) hoạt động bí mật trong một băng xã hội đen và tên tội phạm Lưu Kiến Minh (Lưu Đức Hoa) do chính băng xã hội đen này gài vào lực lượng cảnh sát.
“Tên là Lương Ức,” Lăng Bác Kim ngừng một chút rồi nói, “Sư phụ có biết không?”
Thường Trấn Viễn nói, “Đừng gọi tôi là sư phụ, gọi tôi là… A Tiêu.” Hắn chẳng có cảm tình hay cảm giác thân thuộc với cái biệt danh này, dù cậu ta gọi thì cũng như là đang gọi người khác, hắn không quan tâm.
Lăng Bác Kim cười nói, “Được ạ.”
Thường Trấn Viễn từ xưa đã không thích người cười đùa tí tửng, người như vậy không phải miệng nam bô bụng bồ dao găm thì chính là không đứng đắn, Lăng Bác Kim có vẻ không thuộc hai loại này, nhưng lại còn chướng mắt hơn hai loại này gộp lại.
Hắn trở lại phòng thẩm vấn, chỉ chốc lát sau Lăng Bác Kim đã dẫn Lương Ức đi vào.
Về Lương Ức, Thường Trấn Viễn không ấn tượng lắm, hình như là quản lý của công ty nhánh. Trong công ty không có quyền ăn nói, sự vụ tham dự cũng không nhiều, tìm y tới hỏi chỉ mang tính tung hỏa mù. Thường Trấn Viễn không có hứng thú gì với y, bèn để Lăng Bác Kim hỏi.
Lăng Bác Kim cũng không kém, hỏi rõ ràng mạch lạc, thi thoảng còn đào hố bẫy.
Thường Trấn Viễn không khỏi nhìn cậu thêm mấy lần. Từ Tắc Thừa trong ấn tượng là một người vô cùng kiệm lời, lặng lẽ mà thiết thực. Hắn thích kiểu người này, sẽ không nói huyên thiên, cũng không đòi hỏi quá nhiều. Lúc anh cần cô độc cho anh không gian cô độc, lúc anh cần người ở bên, quay đầu liền thấy được bóng dáng lặng lẽ của người đó. Có điều nhìn Lăng Bác Kim biết ăn biết nói hay cười toe toét, hắn cảm thấy sự yêu thích của mình khi trước quả thực là một nỗi châm chọc chẳng gì sánh bằng.
“Cuộc đối thoại của chúng ta hôm nay có truyền ra ngoài không?” Lương Ức chợt hỏi một câu.
Lăng Bác Kim cười nhếch một bên miệng, “Không đâu.” Lúc cậu cười như vậy nhìn giống hệt một con hồ ly, lộ ra vẻ bày mưu nghĩ kế quyết thắng thiên lý. Đương nhiên, chủ yếu nhất là do, vị trí của Lương Ức và Thường Trấn Viễn khéo sao lại không thấy rõ khóe miệng bị thương của Lăng Bác Kim.
Lương Ức thấp giọng nói, “Thật là không sao?”
Trong lòng Lăng Bác Kim khẽ động, nói tỉnh queo, “Anh có lời nào sợ người khác biết, cứ nói ra, tôi sẽ xin giữ bí mật cho anh.”
Lương Ức nói, “Có thể giữ bí mật sao?”
Y hỏi vậy, khiến Thường Trấn Viễn dù biết rõ y rồi cũng thấy hơi tò mò. Nếu Trang Tranh có thể chết trước thời hạn ba năm, Từ Tắc Thừa có thể không làm cảnh sát chìm bên Trang Tranh, vậy thì Lương Ức có thể biết chút ít bí mật cũng không đáng lấy làm lạ.
Lăng Bác Kim nói, “Anh yên tâm. Trong hiện thực sao mà lắm Vô gián đạo[1] thế được, sẽ không truyền ra đâu.”
Thường Trấn Viễn chợt hừ một tiếng.
Đương nhiên là hắn hừ câu “trong hiện thực sao mà lắm Vô gián đạo thế được” của cậu, nhưng rơi vào tai Lương Ức lại giống như là đang hừ y. Vì thế y không nhử nữa, nói thẳng ra, “Thực ra thì tôi biết, trước khi chủ tịch Trang gặp chuyện, từng có chút cãi vã nhỏ với tổng giám đốc Triệu.”
Thường Trấn Viễn nghệch ra. Không biết đây có thể coi là có lòng trồng hoa hoa chẳng nở, vô tình cắm liễu liễu xanh rờn hay không.
Lăng Bác Kim hỏi, “Sao lại cãi vã?”
Lương Ức nói, “Cụ thể thì tôi không được rõ. Có lần tôi ăn cơm với bạn hàng, vừa khéo đi qua phòng tách biệt thì trông thấy chủ tịch Trang và tổng giám đốc Triệu ở bên trong, tôi vốn định vào chào hỏi thì nghe thấy chủ tịch nói, chuyện này tự anh xem rồi làm đi! Khi ấy tổng giám đốc Triệu không nói gì. Tôi thấy bầu không khí giữa họ không tốt lắm, đang tính đi thì lại nghe được chủ tịch Trang nói, muốn chết hay muốn sống đều là chuyện của chính anh. Sau đó tổng giám đốc Triệu nói, chuyện này không thể trách tôi hết được… Về sau thì tôi không biết nữa.”
Lăng Bác Kim nói, “Chuyện này ngày bao nhiêu?”
Lương Ức nói, “Ngày mười lăm tháng mười hai. Tôi nhớ rõ lắm, vì hôm trước đó tôi đón lễ tình nhân với vợ.”
Thường Trấn Viễn nhíu mày không nói chuyện.
Lăng Bác Kim nói, “Còn chuyện gì nữa không?”
Lương Ức lắc đầu nói, “Hết rồi. Tôi chỉ là quản lý thị trường của công ty nhánh, sao có nhiều cơ hội được gặp sếp bự chứ.”
Lăng Bác Kim nói, “Tin tức của anh rất quan trọng cho chúng tôi, cám ơn đã hợp tác.”
Lương Ức vội vàng cười nói, “Phối hợp với cảnh sát phá án là nghĩa vụ của thị dân chúng tôi mà.”
Lương Bác Kim gượng cười hai tiếng. Kiểu lời này thoát ra từ miệng một người có bối cảnh xã hội đen thật là quái dị nói chẳng nên lời.
Lương Ức có vẻ cũng cảm thấy lời mình nói hơi giả dối, thở dài nói, “Thành thực thì tôi cũng muốn sớm ngày bắt được hung thủ giết chủ tịch Trang.”
Lăng Bác Kim nói, “Yên tâm. Chúng tôi sẽ hết sức.”
Đợi Lương Ức đi rồi, Lăng Bác Kim thấy Thường Trấn Viễn trầm tư, hỏi, “Sư phụ, anh nghĩ gì thế?”
“Không có gì.” Thường Trấn Viễn đứng lên, đột nhiên ngừng bước hỏi, “Mới rồi cậu gọi tôi là gì?”
Lăng Bác Kim cười nói, “Sư phụ A Tiêu.”
Thường Trấn Viễn nhìn cậu một cái, đi ra ngoài.
Lăng Bác Kim cúi đầu xử lý bản khai.
Thường Trấn Viễn không đi xa, mà trở lại chỗ ban nãy trầm tư đốt điếu thuốc.
Chuyện Lương Ức nói hắn có ấn tượng. Kỳ thật, hắn và Triệu Thác Đường bất hòa xưa nay rồi. Tuy bảo Triệu Thác Đường là do hắn một tay cất nhắc, nhưng trong quá trình trợ giúp mở rộng sự nghiệp và khuếch trương thế lực, Triệu Thác Đường có công hàng đầu. Vì lý do này, dã tâm của Triệu Thác Đường càng ngày càng bành trướng, bắt đầu không cam lòng ở phía dưới kẻ khác. Hắn phát hiện được thì có ám chỉ mấy lần, nhưng lại bị coi như gió thoảng bên tai, tới nỗi quan hệ giữa hai người ngày càng căng thẳng.
Chuyện Lương Ức nói là ngòi nổ khiến bọn hắn công khai trở mặt. Kiếp trước, nhờ sự xuất hiện của Từ Tắc Thừa, kẻ thắng là hắn, mà kiếp này, kẻ thắng lại là Triệu Thác Đường.
Chớm nghĩ vậy, Thường Trấn Viễn chán chẳng buồn nói.
Tuy Từ Tắc Thừa là hung thủ giết hắn, nhưng đồng thời, cũng là ân nhân để hắn kéo dài thêm được ba năm sinh mạng, dù kẻ đó chỉ vô tình thôi. Nhưng được hai kiếp người so sánh, thứ ân tình này trở nên rõ vô cùng.
Nếu hắn phát hiện được thời gian thay đổi ngay lúc tỉnh lại thì có phải tốt không, như thế Trang Tranh sẽ không bị chết nổ, mà hắn cũng sẽ đi được một con đường bằng phẳng hơn. Đáng tiếc, hắn bỏ lỡ cơ hội tốt nhất rồi.
“A Tiêu, cậu ngồi thừ ra đây chi vậy? Thẩm vấn xong hết rồi à?” Đầu to ra khỏi phòng thẩm vấn, mệt mỏi xoa vai.
Thường Trấn Viễn vất đầu lọc xuống đất, giẫm chân di tắt, “Chưa xong.”
Đầu to nói, “Vậy là vụ án có tiến triển mới hả?”
“Coi vậy đi.” Thường Trấn Viễn nói.
Đầu to nói, “Thế thẩm vấn xong chúng ta nói chuyện với nhau chút.”
Thường Trấn Viễn nghĩ một chút rồi gật đầu.
Quá trình thẩm vấn tiếp theo cũng chẳng còn gì bất ngờ cả. Những kẻ khác đều trăm miệng một lời không biết, không rõ.
Sau đó, Lưu Triệu triệu tập tất cả mọi người lại, hỏi xem có thu hoạch gì không.
Cá nhỏ lắc đầu nói, “Nhân duyên của Trang Tranh không tốt. Người chết rồi mà đám thuộc hại lại không chịu xì tin tức ra để báo thù cho hắn.”
Đầu to nói, “Vậy em không hiểu rồi. Người lăn lộn trong giới như bọn họ không thích để cảnh sát can thiệp chuyện của mình đâu, thích dùng cách của mình để giải quyết hơn.”
Gậy trúc nói, “Vậy bọn họ biết ai là hung thủ sao?”
Thường Trấn Viễn nói, “Tự hung thủ biết.”
Đầu to nói, “Nói như không à.”
Lăng Bác Kim nói, “Hôm nay có người tên là Lương Ức cung cấp một chút manh mối.” Cậu kể lại việc Lương Ức đã trông thấy.
Đầu to nghe xong nói ầm lên, “Tên Lương Ức này làm chức gì, vì sao kẻ khác chẳng ai nói mà chỉ có mình hắn nói thôi?”
Lăng Bác Kim nói, “Là quản lý thị trường của một công ty con ngoại thương thuộc Đằng Phát.”
Đầu to nói, “Nghe không giống ở trong giới.”
Lưu Triệu nói, “Chớ có quên, Trang Tranh lập nghiệp bằng việc buôn lậu. Công ty ngoại thương là một cái vỏ bọc rất tốt không phải sao?”
Đầu to gãi đầu, thắc mắc, “Dù vậy, tên Lương Ức này cũng chỉ là quản lý cỏn con ở công ty con, sao lại nghĩ luẩn quẩn mà ra mặt như vậy?”
Lăng Bác Kim nói, “Anh ta năm lần bảy lượt hỏi bọn em có thể giữ bí mật hay không, dường như kiêng kỵ Triệu Thác Đường.”
“Kiêng kỵ là phải.” Đầu to nói, “Nếu đúng là Triệu Thác Đường, đến Trang Tranh gã còn dám xử nữa là một tên Lương Ức thấp cổ bé họng.”
Lưu Triệu ôm ngực nói, “Vậy mới lạ chứ. Chức vụ của Lương Ức không cao, Triệu Thác Đường có tội hay không đều không có quan hệ lợi ích trực tiếp với y, vậy nên hoàn toàn không có động cơ mở miệng.”
Cá nhỏ nói, “Có khi nào là Trang Tranh có ơn với y, y muốn đền ơn.”
Không đâu.
Thường Trấn Viễn giúp cô phủ định đáp án ở trong lòng.
Lưu Triệu nói, “Nếu là muốn đền ơn, bằng chút manh mối như thế cũng không có tác dụng gì.”
Trong lòng Thường Trấn Viễn đã nghĩ đến động cơ có khả năng có của Lương Ức, nhưng hắn không định nói ra. Bởi vì lời khai của Lương Ức hiện giờ có lợi cho hắn, vậy nên hắn muốn để mọi người nghĩ theo hướng rằng lời khai của Lương Ức đáng tin.
Lăng Bác Kim chợt nói, “Trang Tranh chết rồi thì Triệu Thác Đường chính là sếp sòng, có khi nào là đối thủ của gã muốn đối phó với gã, vậy nên cố ý mượn tay cảnh sát để diệt gã không? Dù sao cũng có mỗi câu, chẳng đau ngứa gì.”
Thường Trấn Viễn nheo mắt lại.
Lưu Triệu vỗ vai cậu, “Cái này nghe lọt đấy.”
[1] Vô gián đạo là cuộc đấu trí căng thẳng giữa viên cảnh sát Trần Vĩnh Nhân (Lương Triều Vĩ) hoạt động bí mật trong một băng xã hội đen và tên tội phạm Lưu Kiến Minh (Lưu Đức Hoa) do chính băng xã hội đen này gài vào lực lượng cảnh sát.