La Trường Căn thoạt đầu ngẩn ra, tức thì gật đầu nói, “Tôi thấy được, đó cũng là chuyện sớm muộn thôi.”
“Sao lại nói thế?” Lăng Bác Kim cầm bút lên.
La Trường Căn nói, “Từ khi anh Triệu mất, tinh thần của chị ấy không được tốt, cũng tại tôi, không nên nói với chị ấy là anh Triệu bị người ta nổ súng bắn chết. Tôi có khuyên chị ấy nghĩ thoáng hơn, mang tiền anh Triệu để dành cho chị ấy tới nơi khác làm lại từ đầu. Không thì ra nước ngoài cũng được, ban đầu chị ấy có nghe, cũng có đi, song chẳng bao lâu thì chị ấy lại tới tìm tôi, bảo muốn tôi báo thù cho anh Triệu giúp chị ấy. Hê, các anh đang lùng tôi khắp đường khắp phố, bản thân tôi cũng là chuột chạy qua đường thì hơi sức đâu mà giúp chị ấy. Nhưng tôi thấy tinh thần chị ấy ngày càng sa sút, ngày nói sảng, tối gặp ác mộng, cứ mãi như thế thì điên là cái chắc. Dù sao chị ấy cũng là người đàn bà của anh Triệu, chị dâu của tôi, tôi hạ quyết tâm, bèn chỉ cho chị ấy một con đường, bảo chị ấy tới tìm Hầu Nguyên Côn.”
Gậy trúc nói, “Chẳng phải Hầu Nguyên Côn và Triệu Thác Đường luôn hục hặc sao?”
La Trường Căn nói, “Kẻ lăn lộn trong đời, không có bạn bè vĩnh viễn cũng không có kẻ địch vĩnh viễn. Trước kia cảnh sát quản lý lỏng lẻo, làm ăn nhiều lợi nhuận cao, bọn họ tranh giành mối hàng thì đương nhiên là hục hặc. Về sau các anh quản lý ngày càng thắt chặt, theo dõi ngày càng sát sao, không gian sinh tồn của bọn tôi ngày càng thu hẹp, ắt phải hợp tác với nhau thôi.”
Gậy trúc nói, “Hợp tác thế nào?”
“Nhiều phương diện lắm.” La Trường Căn nói, “Thi thoảng chúng tôi bị theo dõi chặt chẽ thì sẽ mượn người bên Hầu Nguyên Côn. Thi thoảng lão thiếu hàng thì sẽ lấy hàng bên chỗ chúng tôi.”
Lưu Triệu nói, “Bọn họ tin tưởng nhau như vậy sao?”
La Trường Căn nói, “Không tin, chuyện lục đục nhiều lắm. Nhưng không trở mặt, ai cũng biết trở mặt chẳng có lợi lộc gì. Dù sao có qua có lại, chẳng ai thiệt thòi thật sự nên cứ thế hợp tác thôi.”
Lưu Triệu nói, “Triệu Thác Đường chết rồi mà Hầu Nguyên Côn vẫn nể mặt các anh à?”
La Trường Căn nhả một vòng khói, cười khùng khục, “Anh khỏi phí công thòng lời tôi, dù sao Hầu Nguyên Côn đã xộ khám rồi, tôi cũng chưa từng nghĩ vào đây rồi còn có thể trở ra, chẳng có gì để mà giấu giếm cả, anh muốn biết gì tôi sẽ nói cả cho anh, cũng coi như là…cảm ơn điếu thuốc các anh cho tôi hút đi.”
Lăng Bác Kim nói, “Thế thì mau lẹ chút, có phải Hầu Nguyên Côn bị các anh bắt thóp không?”
“Không.” La Trường Căn nói, “Có điều lão nợ anh Triệu. Trước khi anh Triệu chết, giao tất cả tuyến hàng trong tay cho Hầu Nguyên Côn. Thứ nhất là vì khi ấy không còn ai để gửi gắm nữa, thứ hai là dù sao Hầu Nguyên Côn cũng có chút thế lực, nhỡ chuyện sau đó không tiến hành như dự liệu của anh Triệu thì vẫn còn có Hầu Nguyên Côn, nhờ lão bảo vệ chị dâu chắc không thành vấn đề.”
Lưu Triệu nói, “Nói tới thì nên cảm ơn tuyến hàng Triệu Thác Đường cho Hầu Nguyên Côn, không thì Hầu Nguyên Côn sẽ không nôn nóng nhập hàng tiêu hàng như tên giàu xổi, càng sẽ không dễ dàng bị chúng tôi túm thóp.”
La Trường Căn thở dài, “Đúng thế đó. Tôi cũng không ngờ Hầu Nguyên Côn thận trọng hơn nửa đời người lại lật thuyền trong mương vào giây phút cuối cùng.”
Gậy trúc nói, “Đây là lưới trời ***g lộng, thưa nhưng khó lọt!”
Lưu Triệu nói, “Anh vừa bảo Thành Vân Mạt tới nhờ Hầu Nguyên Côn báo thù, Hầu Nguyên Côn đồng ý hả?”
La Trường Căn hút hết điếu thuốc, lại mong mỏi nhìn Thường Trấn Viễn.
Thường Trấn Viễn ném cả bao thuốc cho gã.
La Trường Căn tiếp tục vừa hút vừa nói, “Đồng ý. Anh Triệu hài cốt chưa lạnh, Hầu Nguyên Côn cũng sợ bị kẻ khác nói lão vong ân phụ nghĩa, qua cầu rút ván. Nhưng, lão bảo phải cho lão ít thời gian tìm người. Chẳng ngờ, bọn tôi đợi tái đợi hồi, không đợi được tin của lão mà chỉ đợi được tin lão bị tóm, đây đúng là người tính không bằng trời tính. Tâm trạng của chị dâu trải qua mấy lần lên lên xuống xuống, rốt cuộc chui vào ngõ cụt. Chẳng hiểu sao chị ấy lại nghĩ ra cách dùng tiền mua mạng, bèn để mắt tới những người có bệnh không có tiền khám ở mỗi khu bệnh viện lớn, mua mạng của bọn họ.” Gã nhìn sang Thường Trấn Viễn, “Có điều tìm người như vậy tới giết hung thủ giết anh Triệu, chẳng đáng tin chút nào. Tôi cũng tính tự mình ra tay, nhưng mãi không có dũng khí. Dù gì tôi cũng là người có vợ có con, trong lòng luôn giữ lấy một tia hy vọng, hy vọng đầu sóng ngọn gió qua đi, tôi có thể tránh được một kiếp. Vẫn là câu đó, người tính không bằng trời tính.”
Lưu Triệu nói, “Chẳng phải khi ấy còn có năm người ở cạnh anh sao? Bọn họ đi dâu rồi?”
La Trường Căn gẩy tàn thuốc, lắc đầu nói, “Không biết. Anh Triệu mất thì bọn tôi tách ra.”
“Ai phóng hỏa biệt thự?”
“Có thể là tiểu Thái, chắc nó với A Mãnh làm đấy.”
Thường Trấn Viễn chú ý tới tần suất gẩy tàn thuốc của gã tăng lên.
“Người làm chết ở biệt thự thì sao?”
La Trường Căn nhíu mày, “Người làm chết rồi sao? Tôi không rõ lắm, phải hỏi bọn họ mới biết được.”
Lưu Triệu nói, “Các anh tách ra thế nào? Ai đi đầu tiên ai đi cuối cùng, ai bảo muốn đốt biệt thự, trước khi chết Triệu Thác Đường có nói gì không? Anh và những người khác còn giữ liên lạc không? Thành Vân Mạt có biết tung tích của những người khác không? Tốt nhất là anh khai thành khẩn ra.”
“Tôi còn có thể không khai được sao? La Trường Căn cười khổ một tiếng, bắt đầu khai báo sự việc từ đầu tới đuôi. Gã kể rất tường tận, mỗi chi tiết bị hỏi vặn mấy lần đều có thể đỡ được, không hề sơ hở.
Lưu Triệu tạm giam gã lại, sau đó gọi giao hàng, cả nhóm người vừa ăn vừa nói chuyện.
“Các cậu thấy sao?” Ông ta hỏi.
Gậy trúc gặm một miếng đùi gà, “Nghe không thấy có vấn đề gì cả.”
Thường Trấn Viễn nói, “Đó là vấn đề lớn nhất.”
Lưu Triệu nhìn hắn, “Ồ?”
Thường Trấn Viễn nói, “Cái chết của Triệu Thác Đường là một đòn đánh trí mệnh đối với tập đoàn này. Bọn chúng từ thắng lợi trong tay tới thất bại thê thảm, thời gian chỉ có vài tiếng ngắn ngủi, dù tố chất tâm lý của La Trường Căn có tốt hơn nữa cũng khó lòng bình tĩnh nhớ tất cả chi tiết vào lúc đó. Thay vì nói lúc ấy gã nhớ được tất cả chi tiết thì chi bằng nói là…sau khi sự việc xảy ra gã đã tưởng tượng và cân nhắc tất cả chi tiết.”
Lưu Triệu nói, “Gã làm thế để làm gì?”
Lăng Bác Kim thuận miệng nói, “Gã sợ chúng ta hỏi…”
Cá nhỏ ngậm đũa, “Hê, sao vụ án tưởng chừng đã phá rồi bị các anh nói thế lại thành ra dày đặc sương mù vậy?”
Thường Trấn Viễn nói, “Sương mù nằm ở năm kẻ mất tích.”
Lăng Bác Kim ngày càng có thể suy đoán ý nghĩ của hắn, ngẫm một chút rồi nói, “Sư phụ nghi ngờ năm tên đó đã bị giết người diệt khẩu rồi sao?”
Thường Trấn Viễn nói, “Ừ.”
Gậy trúc nói, “Sao lại khẳng định như vậy?”
Vì nếu là hắn thì nhất định hắn sẽ làm vậy. Muốn chăm sóc Thành Vân Mạt, giữ lại một vị cố mệnh đại thần là đủ rồi, nhiều người chỉ tổ tăng thêm nhân tố không ổn định, dù sao một nửa tài sản của Triệu Thác Đường nằm cả trong tay Thành Vân Mạt, đám anh em từng đi theo gã không có khả năng không có lấy một kẻ nóng mắt. Tin chắc rằng Triệu Thác Đường giữ La Trường Căn lại nếu không vì nhìn trúng nhân phẩm của gã thì là ràng buộc bằng lợi ích nào đó, dù là loại nào thì đều không cần sự tồn tại của một kẻ thứ hai. Triệu Thác Đường là một kẻ có dục vọng kiểm soát rất mạnh, nếu như gã còn sống, có lẽ sẽ dựa theo tình nghĩa anh em mà mạo hiểm đánh cược, nhưng gã chết rồi, gã sẽ không dùng Thành Vân Mạt để đặt cược. Chắc chắn không.
Nhưng những lời này không nói ra được, vì thế hắn nói, “Trực giác.”
Gậy trúc nhíu mày, “Chẳng phải đó là thứ đàn bà con gái mới chú ý sao?”
Lăng Bác Kim cười nói, “Sai, đó là điều kiện bắt buộc để trở thành thám tử lừng danh.”
“Được rồi. Đừng nhắng nhít nữa.” Lưu Triệu ăn cơm xong, lau miệng đứng lên, “Ngồi đây đoán vô dụng, cuối cùng vẫn phải nói có sách mách có chứng. Nếu chúng ta nghi ngờ thì điều tra theo hướng nghi ngờ đi!”
Bọn họ tiến hành rà soát kỹ lưỡng ở nơi ở tạm thời của La Trường Căn, nhà Trần Viễn, biệt thự của Triệu Thác Đường, ô tô của Lương Nhuận Phát.
Thường Trấn Viễn và Lăng Bác Kim phụ trách nơi ở tạm thời của La Trường Căn, là một căn nhà mái bằng thấp lè tè giấu trong ngõ sâu, âm u ẩm ướt hơn căn phòng Thường Trấn Viễn trông thấy lúc tỉnh lại. Cửa sổ dán báo, chỉ có một cái lỗ nhỏ ở góc.
Trong phòng có sô-pha có giường có ti-vi, bếp chồng chất các loại mì ăn liền, đi qua là ngửi thấy được mùi mì ăn liền nồng nặc.
Cửa nhà vệ sinh đang đóng, Lăng Bác Kim vừa mở cửa ra thì những người khác đồng loạt lùi lại ba bước.
Thường Trấn Viễn bịt mũi, “Gã lắp hố ga trong nhà đấy à?”
Lăng Bác Kim bật đèn lên, đi vào trong hai bước, ló đầu nhìn rồi nhanh chóng chạy ra, “Tắc rồi.”
Thường Trấn Viễn nói, “Ờ.”
Lăng Bác Kim đăm chiêu nhìn hắn.
Thường Trấn Viễn nói, “Em nhìn anh làm gì?”
Lăng Bác Kim đột nhiêm tóm lấy cái kìm trong tay đồng sự rồi lao vào trong, một lúc sau thì gắp một cái điện thoại di động sũng nước đi ra.
“Sao lại nói thế?” Lăng Bác Kim cầm bút lên.
La Trường Căn nói, “Từ khi anh Triệu mất, tinh thần của chị ấy không được tốt, cũng tại tôi, không nên nói với chị ấy là anh Triệu bị người ta nổ súng bắn chết. Tôi có khuyên chị ấy nghĩ thoáng hơn, mang tiền anh Triệu để dành cho chị ấy tới nơi khác làm lại từ đầu. Không thì ra nước ngoài cũng được, ban đầu chị ấy có nghe, cũng có đi, song chẳng bao lâu thì chị ấy lại tới tìm tôi, bảo muốn tôi báo thù cho anh Triệu giúp chị ấy. Hê, các anh đang lùng tôi khắp đường khắp phố, bản thân tôi cũng là chuột chạy qua đường thì hơi sức đâu mà giúp chị ấy. Nhưng tôi thấy tinh thần chị ấy ngày càng sa sút, ngày nói sảng, tối gặp ác mộng, cứ mãi như thế thì điên là cái chắc. Dù sao chị ấy cũng là người đàn bà của anh Triệu, chị dâu của tôi, tôi hạ quyết tâm, bèn chỉ cho chị ấy một con đường, bảo chị ấy tới tìm Hầu Nguyên Côn.”
Gậy trúc nói, “Chẳng phải Hầu Nguyên Côn và Triệu Thác Đường luôn hục hặc sao?”
La Trường Căn nói, “Kẻ lăn lộn trong đời, không có bạn bè vĩnh viễn cũng không có kẻ địch vĩnh viễn. Trước kia cảnh sát quản lý lỏng lẻo, làm ăn nhiều lợi nhuận cao, bọn họ tranh giành mối hàng thì đương nhiên là hục hặc. Về sau các anh quản lý ngày càng thắt chặt, theo dõi ngày càng sát sao, không gian sinh tồn của bọn tôi ngày càng thu hẹp, ắt phải hợp tác với nhau thôi.”
Gậy trúc nói, “Hợp tác thế nào?”
“Nhiều phương diện lắm.” La Trường Căn nói, “Thi thoảng chúng tôi bị theo dõi chặt chẽ thì sẽ mượn người bên Hầu Nguyên Côn. Thi thoảng lão thiếu hàng thì sẽ lấy hàng bên chỗ chúng tôi.”
Lưu Triệu nói, “Bọn họ tin tưởng nhau như vậy sao?”
La Trường Căn nói, “Không tin, chuyện lục đục nhiều lắm. Nhưng không trở mặt, ai cũng biết trở mặt chẳng có lợi lộc gì. Dù sao có qua có lại, chẳng ai thiệt thòi thật sự nên cứ thế hợp tác thôi.”
Lưu Triệu nói, “Triệu Thác Đường chết rồi mà Hầu Nguyên Côn vẫn nể mặt các anh à?”
La Trường Căn nhả một vòng khói, cười khùng khục, “Anh khỏi phí công thòng lời tôi, dù sao Hầu Nguyên Côn đã xộ khám rồi, tôi cũng chưa từng nghĩ vào đây rồi còn có thể trở ra, chẳng có gì để mà giấu giếm cả, anh muốn biết gì tôi sẽ nói cả cho anh, cũng coi như là…cảm ơn điếu thuốc các anh cho tôi hút đi.”
Lăng Bác Kim nói, “Thế thì mau lẹ chút, có phải Hầu Nguyên Côn bị các anh bắt thóp không?”
“Không.” La Trường Căn nói, “Có điều lão nợ anh Triệu. Trước khi anh Triệu chết, giao tất cả tuyến hàng trong tay cho Hầu Nguyên Côn. Thứ nhất là vì khi ấy không còn ai để gửi gắm nữa, thứ hai là dù sao Hầu Nguyên Côn cũng có chút thế lực, nhỡ chuyện sau đó không tiến hành như dự liệu của anh Triệu thì vẫn còn có Hầu Nguyên Côn, nhờ lão bảo vệ chị dâu chắc không thành vấn đề.”
Lưu Triệu nói, “Nói tới thì nên cảm ơn tuyến hàng Triệu Thác Đường cho Hầu Nguyên Côn, không thì Hầu Nguyên Côn sẽ không nôn nóng nhập hàng tiêu hàng như tên giàu xổi, càng sẽ không dễ dàng bị chúng tôi túm thóp.”
La Trường Căn thở dài, “Đúng thế đó. Tôi cũng không ngờ Hầu Nguyên Côn thận trọng hơn nửa đời người lại lật thuyền trong mương vào giây phút cuối cùng.”
Gậy trúc nói, “Đây là lưới trời ***g lộng, thưa nhưng khó lọt!”
Lưu Triệu nói, “Anh vừa bảo Thành Vân Mạt tới nhờ Hầu Nguyên Côn báo thù, Hầu Nguyên Côn đồng ý hả?”
La Trường Căn hút hết điếu thuốc, lại mong mỏi nhìn Thường Trấn Viễn.
Thường Trấn Viễn ném cả bao thuốc cho gã.
La Trường Căn tiếp tục vừa hút vừa nói, “Đồng ý. Anh Triệu hài cốt chưa lạnh, Hầu Nguyên Côn cũng sợ bị kẻ khác nói lão vong ân phụ nghĩa, qua cầu rút ván. Nhưng, lão bảo phải cho lão ít thời gian tìm người. Chẳng ngờ, bọn tôi đợi tái đợi hồi, không đợi được tin của lão mà chỉ đợi được tin lão bị tóm, đây đúng là người tính không bằng trời tính. Tâm trạng của chị dâu trải qua mấy lần lên lên xuống xuống, rốt cuộc chui vào ngõ cụt. Chẳng hiểu sao chị ấy lại nghĩ ra cách dùng tiền mua mạng, bèn để mắt tới những người có bệnh không có tiền khám ở mỗi khu bệnh viện lớn, mua mạng của bọn họ.” Gã nhìn sang Thường Trấn Viễn, “Có điều tìm người như vậy tới giết hung thủ giết anh Triệu, chẳng đáng tin chút nào. Tôi cũng tính tự mình ra tay, nhưng mãi không có dũng khí. Dù gì tôi cũng là người có vợ có con, trong lòng luôn giữ lấy một tia hy vọng, hy vọng đầu sóng ngọn gió qua đi, tôi có thể tránh được một kiếp. Vẫn là câu đó, người tính không bằng trời tính.”
Lưu Triệu nói, “Chẳng phải khi ấy còn có năm người ở cạnh anh sao? Bọn họ đi dâu rồi?”
La Trường Căn gẩy tàn thuốc, lắc đầu nói, “Không biết. Anh Triệu mất thì bọn tôi tách ra.”
“Ai phóng hỏa biệt thự?”
“Có thể là tiểu Thái, chắc nó với A Mãnh làm đấy.”
Thường Trấn Viễn chú ý tới tần suất gẩy tàn thuốc của gã tăng lên.
“Người làm chết ở biệt thự thì sao?”
La Trường Căn nhíu mày, “Người làm chết rồi sao? Tôi không rõ lắm, phải hỏi bọn họ mới biết được.”
Lưu Triệu nói, “Các anh tách ra thế nào? Ai đi đầu tiên ai đi cuối cùng, ai bảo muốn đốt biệt thự, trước khi chết Triệu Thác Đường có nói gì không? Anh và những người khác còn giữ liên lạc không? Thành Vân Mạt có biết tung tích của những người khác không? Tốt nhất là anh khai thành khẩn ra.”
“Tôi còn có thể không khai được sao? La Trường Căn cười khổ một tiếng, bắt đầu khai báo sự việc từ đầu tới đuôi. Gã kể rất tường tận, mỗi chi tiết bị hỏi vặn mấy lần đều có thể đỡ được, không hề sơ hở.
Lưu Triệu tạm giam gã lại, sau đó gọi giao hàng, cả nhóm người vừa ăn vừa nói chuyện.
“Các cậu thấy sao?” Ông ta hỏi.
Gậy trúc gặm một miếng đùi gà, “Nghe không thấy có vấn đề gì cả.”
Thường Trấn Viễn nói, “Đó là vấn đề lớn nhất.”
Lưu Triệu nhìn hắn, “Ồ?”
Thường Trấn Viễn nói, “Cái chết của Triệu Thác Đường là một đòn đánh trí mệnh đối với tập đoàn này. Bọn chúng từ thắng lợi trong tay tới thất bại thê thảm, thời gian chỉ có vài tiếng ngắn ngủi, dù tố chất tâm lý của La Trường Căn có tốt hơn nữa cũng khó lòng bình tĩnh nhớ tất cả chi tiết vào lúc đó. Thay vì nói lúc ấy gã nhớ được tất cả chi tiết thì chi bằng nói là…sau khi sự việc xảy ra gã đã tưởng tượng và cân nhắc tất cả chi tiết.”
Lưu Triệu nói, “Gã làm thế để làm gì?”
Lăng Bác Kim thuận miệng nói, “Gã sợ chúng ta hỏi…”
Cá nhỏ ngậm đũa, “Hê, sao vụ án tưởng chừng đã phá rồi bị các anh nói thế lại thành ra dày đặc sương mù vậy?”
Thường Trấn Viễn nói, “Sương mù nằm ở năm kẻ mất tích.”
Lăng Bác Kim ngày càng có thể suy đoán ý nghĩ của hắn, ngẫm một chút rồi nói, “Sư phụ nghi ngờ năm tên đó đã bị giết người diệt khẩu rồi sao?”
Thường Trấn Viễn nói, “Ừ.”
Gậy trúc nói, “Sao lại khẳng định như vậy?”
Vì nếu là hắn thì nhất định hắn sẽ làm vậy. Muốn chăm sóc Thành Vân Mạt, giữ lại một vị cố mệnh đại thần là đủ rồi, nhiều người chỉ tổ tăng thêm nhân tố không ổn định, dù sao một nửa tài sản của Triệu Thác Đường nằm cả trong tay Thành Vân Mạt, đám anh em từng đi theo gã không có khả năng không có lấy một kẻ nóng mắt. Tin chắc rằng Triệu Thác Đường giữ La Trường Căn lại nếu không vì nhìn trúng nhân phẩm của gã thì là ràng buộc bằng lợi ích nào đó, dù là loại nào thì đều không cần sự tồn tại của một kẻ thứ hai. Triệu Thác Đường là một kẻ có dục vọng kiểm soát rất mạnh, nếu như gã còn sống, có lẽ sẽ dựa theo tình nghĩa anh em mà mạo hiểm đánh cược, nhưng gã chết rồi, gã sẽ không dùng Thành Vân Mạt để đặt cược. Chắc chắn không.
Nhưng những lời này không nói ra được, vì thế hắn nói, “Trực giác.”
Gậy trúc nhíu mày, “Chẳng phải đó là thứ đàn bà con gái mới chú ý sao?”
Lăng Bác Kim cười nói, “Sai, đó là điều kiện bắt buộc để trở thành thám tử lừng danh.”
“Được rồi. Đừng nhắng nhít nữa.” Lưu Triệu ăn cơm xong, lau miệng đứng lên, “Ngồi đây đoán vô dụng, cuối cùng vẫn phải nói có sách mách có chứng. Nếu chúng ta nghi ngờ thì điều tra theo hướng nghi ngờ đi!”
Bọn họ tiến hành rà soát kỹ lưỡng ở nơi ở tạm thời của La Trường Căn, nhà Trần Viễn, biệt thự của Triệu Thác Đường, ô tô của Lương Nhuận Phát.
Thường Trấn Viễn và Lăng Bác Kim phụ trách nơi ở tạm thời của La Trường Căn, là một căn nhà mái bằng thấp lè tè giấu trong ngõ sâu, âm u ẩm ướt hơn căn phòng Thường Trấn Viễn trông thấy lúc tỉnh lại. Cửa sổ dán báo, chỉ có một cái lỗ nhỏ ở góc.
Trong phòng có sô-pha có giường có ti-vi, bếp chồng chất các loại mì ăn liền, đi qua là ngửi thấy được mùi mì ăn liền nồng nặc.
Cửa nhà vệ sinh đang đóng, Lăng Bác Kim vừa mở cửa ra thì những người khác đồng loạt lùi lại ba bước.
Thường Trấn Viễn bịt mũi, “Gã lắp hố ga trong nhà đấy à?”
Lăng Bác Kim bật đèn lên, đi vào trong hai bước, ló đầu nhìn rồi nhanh chóng chạy ra, “Tắc rồi.”
Thường Trấn Viễn nói, “Ờ.”
Lăng Bác Kim đăm chiêu nhìn hắn.
Thường Trấn Viễn nói, “Em nhìn anh làm gì?”
Lăng Bác Kim đột nhiêm tóm lấy cái kìm trong tay đồng sự rồi lao vào trong, một lúc sau thì gắp một cái điện thoại di động sũng nước đi ra.