La Trường Căn vuốt mặt, lộ vẻ áy náy, “Chồng của mấy cô ấy mất tăm hơi, bèn tới hỏi vợ tôi. Tôi nghe được thì nghĩ tới bọn họ đi theo anh Triệu lâu lắm rồi, đều có chút của nải, nên muốn… nên muốn kiếm một khoản. Vì vậy tôi nhờ Trần Viễn mua di động mới và một cái sim điện thoại chưa đăng ký, dùng nó liên hệ với vợ của đám lão Tứ. Bảo bên ngoài đang căng lắm, muốn chạy trốn, không có tiền, bảo mấy cô ấy mỗi người chuyển hai trăm ngàn vào ngân hàng.”
“Hai trăm ngàn cơ đấy?” Cá nhỏ chậc lưỡi, “Lòng anh độc thật.”
La Trường Căn nói, “Không phải ai cũng chuyển, có người chuyển mấy chục ngàn, cũng có người chẳng có tin tức gì. Dù sao cũng được hai tháng rồi, tiền chuyển tới chỉ khoảng năm trăm ngàn. Vì thẻ ngân hàng làm bằng chứng minh thư giả, tôi không dám ra mặt, đành bảo vợ tôi mỗi ngày rút năm ngàn từ những cây ATM khác nhau.”
Lăng Bác Kim nói, “Chả trách anh không nỡ xóa tin tức trong di động đi, té ra là dùng để lừa tiền.”
La Trường Căn nói, “Tôi sợ cắt đứt liên lạc thì mấy cô ấy sẽ sinh nghi, vì vậy luôn liên lạc ngắt quãng. Cho tới hôm đó… Ôi. Đây có lẽ là số mệnh, có lẽ là báo ứng mà các anh nói.”
Thường Trấn Viễn nói, “Anh thật sự không tham dự vào vụ án Thành Vân Mạt sao?”
“Không hề.” La Trường Căn nói, “Tôi vốn không tán thành chị ấy ám sát. Chị ấy làm gì có kinh nghiệm ở mặt này, còn biết tung tích của tôi nữa, nhỡ chuyện bại lộ chưa chừng tôi sẽ bị chị ấy khai ra. Nhưng chị ấy cố chấp lắm, tôi nhắc tới anh Triệu cũng vô dụng, đành phải bảo Trần Viễn giữ liên lạc với chị ấy, có biến thì báo tôi biết, tôi cũng dễ bề chuẩn bị. Chẳng ngờ cuối cùng vấn đề không ở chị ấy mà lại ở Trần Viễn.”
Lưu Triệu nói, “Vậy anh có biết thi thể năm người kia ở đâu không?”
La Trường Căn nói, “Chắc chắn Hầu Nguyên Côn biết.”
Lăng Bác Kim chợt nói, “Anh vừa bảo cuộc điện xúi Hầu Nguyên Côn giết người là Triệu Thác Đường gọi đúng không? Song chẳng phải lúc ấy gã đã thoi thóp rồi đó sao?”
La Trường Căn nói, “Chắc hồi quang phản chiếu. Vào giây phút cuối cùng, tinh thần anh Triệu vẫn tốt.”
Thường Trấn Viễn cười nói, “Nếu muốn biết là ai gọi điện, hỏi Hầu Nguyên Côn thì biết ngay ấy mà.”
La Trước Căn đang cầm thuốc lá hơi run tay, ra bộ hờ hững nói, “Cái chết của đám lão Tứ thật sự không liên quan tới tôi. Các anh xem, thái độ tôi thế này có thể xin khoan hồng được không?”
Lưu Triệu nói, “Nhiệm vụ của chúng tôi là điều tra vụ án, đồng thời báo cáo sự thật. Còn tiếp sau đó là chuyện của viện kiểm sát và tòa án.”
La Trường Căn thấy bọn họ đứng dậy thu dọn đồ đạc, nói, “Có thể cho tôi hút điếu nữa được không?”
Lưu Triệu nhìn qua Thường Trấn Viễn.
Thường Trấn Viễn nói, “Trả tiền được không?”
Lưu Triệu dở khóc dở cười, “Mỗi điếu thuốc mà phải thế sao?”
“Không chỉ một điếu.”
Lưu Triệu nói, “Lương cậu lĩnh hằng năm có ít hơn người khác đâu? Sao bủn xỉn thế?”
Thường Trấn Viễn nói, “Người tới trung tuổi, phải tích tiền cưới vợ.”
Trong lúc người khác cười to, Thường Trấn Viễn và Lăng Bác Kim trao đổi một ánh nhìn chỉ họ mới hiểu.
Sau đó bọn họ tìm Đồng Chấn Hổ để cùng tra hỏi chuyện Hầu Nguyên Côn giết người. Hầu Nguyên Côn khá là dứt khoát, nhận cả rồi. Dù sao lão vốn đã ôm tội chết, nhiều một việc ít một việc cũng chẳng khác gì nhau.
Đồng Chấn Hổ ghẹo, “Các anh hời thật đấy nhỉ. Người do tôi tóm về, các anh tới ngồi có một lát là lại phá được một vụ án.”
Lưu Triệu cười nói, “Ăn sái thôi ăn sái thôi.”
Đồng Chấn Hổ nói, “Tối mời khách!”
Lưu Triệu nói, “Không được, nhà có vợ.”
Đồng Chấn Hổ kéo Thường Trấn Viễn sang càm ràm, “Lão Lưu này, anh biết hai bọn tôi vẫn còn độc thân[1] nên cố tình khoe khoang phỏng?”
Thường Trấn Viễn nói, “Trước giờ tôi luôn mặc quần áo.”
Đồng Chấn Hổ nói, “Ý gì đấy? Chả lẽ ngày nào tôi cũng trần trùng trục đi làm tan tầm à?”
Lưu Triệu nói, “Được rồi, không còn sớm nữa. Tôi thu xếp tài liệu xong mới đi, đám anh đi trước đi.”
Đồng Chấn Hổ nói, “Được. Thế anh vất vả rồi. A Tiêu, hay là hai chúng ta cùng đi…Ê, cậu đi đâu thế?”
Thường Trấn Viễn chẳng thèm quay đầu lại mà rằng, “Tôi không ra ngoài với người trần truồng.”
Đồng Chấn Hổ ở cùng phòng ban với hắn một thời gian, hơi hiểu cách nói chuyện của hắn rồi, nhưng vẫn không ngừng than phiền với Lưu Triệu.
Lưu Triệu muốn xong việc sớm về nhà với vợ, song không thể đi không nể nang được, trong đầu xoay chuyển ý nghĩ, đột nhiên nói, “Quên bảo A Tiêu cái này rồi. Nói chuyện với anh sau nhé.”
Đồng Chấn Hổ túm ông ta lại, “Lão Lưu này, có phải anh chê tôi dông dài nên kiếm cớ chuồn không?”
“Không phải thật mà.”
“Vậy anh chạy cái gì, gọi điện thoại là được rồi mà.”
Lưu Triệu cười nói, “Tôi định tiết kiệm mấy đồng.”
Đồng Chấn Hổ phóng khoáng lấy di động của mình ra đưa ông ta, “Lấy mà dùng, anh đây bao.”
Lưu Triệu không khách khí, cầm lấy ấn số, sau đó đặt bên tai nghe một lát rồi nói, “Hết tiền rồi.”
Đồng Chấn Hổ nói, “Nạp tí tiền vào đấy là dùng được ngay đúng không?”
Lưu Triệu, “…”
Thường Trấn Viễn và Lăng Bác Kim nhận được điện thoại của Lưu Triệu khi đang ăn thịt nướng, bảo bọn hắn đi công tác, xử lý bản án Tưởng Hiểu.
Lăng Bác Kim cười nói, “Tí thì quên cái tên Khổ Vì Tình kia rồi.”
Ánh mắt Thường Trấn Viễn lóe lóe, “Thành phố M sao?”
“Đúng đó.” Lăng Bác Kim cười như một con mèo trộm thịt.
Thường Trấn Viễn cúi đầu ăn thịt.
Lăng Bác Kim nướng cho hắn.
“Mẹ em thích cái gì?” Thường Trấn Viễn chợt hỏi một câu.
Lăng Bác Kim nói, “Sô-cô-la.”
Thường Trấn Viễn nói, “Có nhãn hiệu cố định không?”
“Không.”
“Kiêng cái gì?”
Lăng Bác Kim nghĩ rồi nói, “Dáng người, còn cả thẩm mỹ ăn mặc nữa. Đây là hai tử huyệt.”
Thường Trấn Viễn tiếp tục ăn thịt trầm tư.
Lăng Bác Kim dò la, “Thế tối mai nhé?”
Thường Trấn Viễn nói, “Nhỡ trưa mai chúng ta đã về rồi thì sao đây?”
Lăng Bác Kim cười hì hì sán tới, “Sư phụ đang lo lắng điều gì à?”
Thường Trấn Viễn nói, “Không, anh đang nghĩ coi loại trừ những nhân tố ngoài ý muốn ấy thế nào đây.”
“Mẹ mà biết nhất định sẽ vui lắm đấy.”
Thường Trấn Viễn nói, “Thế thì làm ơn nhất định phải cho cô ấy biết nhé.”
Lăng Bác Kim nhìn vẻ nghiêm túc của hắn, rốt cuộc không nhịn được bật cười.
Đối với Thường Trấn Viễn, gặp phụ huynh thật là một chuyện xa xôi và lạ lẫm. Khác với tâm trạng khi gặp bố Thường, về việc gặp phụ huynh của Lăng Bác Kim, trong lòng hắn đích thật có mấy phần thấp thỏm.
Mua hai túi to sô-cô-la và thực phẩm chức năng xong, Thường Trấn Viễn rửa mặt đánh răng lên giường đi ngủ từ sớm, để đảm bảo ngày mai có được trạng thái tinh thần tốt nhất, ngay Lăng Bác Kim mời hắn tối cùng bàn vụ án cũng bị từ chối.
Lăng Bác Kim chưa từ bỏ ý định đứng ở cửa nói, “Sư phụ, anh thật sự không cần đọc lại tình tiết vụ án sao?”
Thường Trấn Viễn nói, “Em đọc à?”
“Đọc chứ. Mấy ngày nay trong đầu toàn La Trường Căn, dù sao cũng phải gột đi.” Lăng Bác Kim vặn cái cổ mỏi nhừ.
Thường Trấn Viễn gọn ghẽ tắt di động đi, kéo chăn tới nằm xuống, “Thế là được rồi.”
Lăng Bác Kim nói, “Sư phụ…”
“Đóng cửa lại.”
“…Được rồi, sư phụ ngủ ngon.” Lăng Bác Kim đang định đóng cửa thì thấy Thường Trấn Viễn đột nhiên ngồi dậy, ngoắc tay với cậu, “Lại đây.”
Lăng Bác Kim sáng mắt lên, ôm tài liệu tí tởn chạy tới.
Thường Trấn Viễn nói, “Cúi đầu xuống.”
Lăng Bác Kim ngoan ngoãn cúi xuống.
Thường Trấn Viễn hôn lên má trái má phải của cậu mỗi má một cái, “Ngủ ngon.”
Lăng Bác Kim nhìn Thường Trấn Viễn lại nằm xuống, chỉ vào miệng mình nói, “Có phải chỗ này cũng…”
Thường Trấn Viễn nhắm mắt nói, “Mai cần dậy sớm, đừng nghĩ quá nhiều.”
Lăng Bác Kim cúi thấp đầu, hai tay chống hai bên đầu hắn, cười sâu xa, “Sư phụ nói nghĩ quá nhiều là sao cơ?”
Thường Trấn Viễn mở mắt ra, nói lạnh te, “Có nhớ Tưởng Hiểu chia bạn bè ra làm mấy bậc trên QQ không?”
“Năm bậc.”
“Năm bậc nào?”
Lăng Bác Kim bị hỏi khó, nghĩ rồi nói, “Đại khái là năm bậc từ không thể qua lại tới nhất định qua lại ha?”
Thường Trấn Viễn nhếch miệng.
Lăng Bác Kim cũng cười theo.
“Bỏ qua, để đấy, phát triển được, cắn câu, lên bờ.”
Lăng Bác Kim kinh ngạc nói, “Sư phụ nhớ rõ vậy.”
Thường Trấn Viễn nói, “Vì chúng ta giờ vẫn ở vị trí phát triển được.”
Lăng Bác Kim trầm ngâm nói, “Đợi mai anh gặp mẹ em rồi, có thể nhảy qua cắn câu rồi lên bờ luôn không?”
Thường Trấn Viễn nhướn mày.
Bốn mắt lại chạm nhau lần nữa, cười ha ha, nhưng mỗi người một suy nghĩ riêng.
[1] Độc thân và Trần truồng đồng âm.
“Hai trăm ngàn cơ đấy?” Cá nhỏ chậc lưỡi, “Lòng anh độc thật.”
La Trường Căn nói, “Không phải ai cũng chuyển, có người chuyển mấy chục ngàn, cũng có người chẳng có tin tức gì. Dù sao cũng được hai tháng rồi, tiền chuyển tới chỉ khoảng năm trăm ngàn. Vì thẻ ngân hàng làm bằng chứng minh thư giả, tôi không dám ra mặt, đành bảo vợ tôi mỗi ngày rút năm ngàn từ những cây ATM khác nhau.”
Lăng Bác Kim nói, “Chả trách anh không nỡ xóa tin tức trong di động đi, té ra là dùng để lừa tiền.”
La Trường Căn nói, “Tôi sợ cắt đứt liên lạc thì mấy cô ấy sẽ sinh nghi, vì vậy luôn liên lạc ngắt quãng. Cho tới hôm đó… Ôi. Đây có lẽ là số mệnh, có lẽ là báo ứng mà các anh nói.”
Thường Trấn Viễn nói, “Anh thật sự không tham dự vào vụ án Thành Vân Mạt sao?”
“Không hề.” La Trường Căn nói, “Tôi vốn không tán thành chị ấy ám sát. Chị ấy làm gì có kinh nghiệm ở mặt này, còn biết tung tích của tôi nữa, nhỡ chuyện bại lộ chưa chừng tôi sẽ bị chị ấy khai ra. Nhưng chị ấy cố chấp lắm, tôi nhắc tới anh Triệu cũng vô dụng, đành phải bảo Trần Viễn giữ liên lạc với chị ấy, có biến thì báo tôi biết, tôi cũng dễ bề chuẩn bị. Chẳng ngờ cuối cùng vấn đề không ở chị ấy mà lại ở Trần Viễn.”
Lưu Triệu nói, “Vậy anh có biết thi thể năm người kia ở đâu không?”
La Trường Căn nói, “Chắc chắn Hầu Nguyên Côn biết.”
Lăng Bác Kim chợt nói, “Anh vừa bảo cuộc điện xúi Hầu Nguyên Côn giết người là Triệu Thác Đường gọi đúng không? Song chẳng phải lúc ấy gã đã thoi thóp rồi đó sao?”
La Trường Căn nói, “Chắc hồi quang phản chiếu. Vào giây phút cuối cùng, tinh thần anh Triệu vẫn tốt.”
Thường Trấn Viễn cười nói, “Nếu muốn biết là ai gọi điện, hỏi Hầu Nguyên Côn thì biết ngay ấy mà.”
La Trước Căn đang cầm thuốc lá hơi run tay, ra bộ hờ hững nói, “Cái chết của đám lão Tứ thật sự không liên quan tới tôi. Các anh xem, thái độ tôi thế này có thể xin khoan hồng được không?”
Lưu Triệu nói, “Nhiệm vụ của chúng tôi là điều tra vụ án, đồng thời báo cáo sự thật. Còn tiếp sau đó là chuyện của viện kiểm sát và tòa án.”
La Trường Căn thấy bọn họ đứng dậy thu dọn đồ đạc, nói, “Có thể cho tôi hút điếu nữa được không?”
Lưu Triệu nhìn qua Thường Trấn Viễn.
Thường Trấn Viễn nói, “Trả tiền được không?”
Lưu Triệu dở khóc dở cười, “Mỗi điếu thuốc mà phải thế sao?”
“Không chỉ một điếu.”
Lưu Triệu nói, “Lương cậu lĩnh hằng năm có ít hơn người khác đâu? Sao bủn xỉn thế?”
Thường Trấn Viễn nói, “Người tới trung tuổi, phải tích tiền cưới vợ.”
Trong lúc người khác cười to, Thường Trấn Viễn và Lăng Bác Kim trao đổi một ánh nhìn chỉ họ mới hiểu.
Sau đó bọn họ tìm Đồng Chấn Hổ để cùng tra hỏi chuyện Hầu Nguyên Côn giết người. Hầu Nguyên Côn khá là dứt khoát, nhận cả rồi. Dù sao lão vốn đã ôm tội chết, nhiều một việc ít một việc cũng chẳng khác gì nhau.
Đồng Chấn Hổ ghẹo, “Các anh hời thật đấy nhỉ. Người do tôi tóm về, các anh tới ngồi có một lát là lại phá được một vụ án.”
Lưu Triệu cười nói, “Ăn sái thôi ăn sái thôi.”
Đồng Chấn Hổ nói, “Tối mời khách!”
Lưu Triệu nói, “Không được, nhà có vợ.”
Đồng Chấn Hổ kéo Thường Trấn Viễn sang càm ràm, “Lão Lưu này, anh biết hai bọn tôi vẫn còn độc thân[1] nên cố tình khoe khoang phỏng?”
Thường Trấn Viễn nói, “Trước giờ tôi luôn mặc quần áo.”
Đồng Chấn Hổ nói, “Ý gì đấy? Chả lẽ ngày nào tôi cũng trần trùng trục đi làm tan tầm à?”
Lưu Triệu nói, “Được rồi, không còn sớm nữa. Tôi thu xếp tài liệu xong mới đi, đám anh đi trước đi.”
Đồng Chấn Hổ nói, “Được. Thế anh vất vả rồi. A Tiêu, hay là hai chúng ta cùng đi…Ê, cậu đi đâu thế?”
Thường Trấn Viễn chẳng thèm quay đầu lại mà rằng, “Tôi không ra ngoài với người trần truồng.”
Đồng Chấn Hổ ở cùng phòng ban với hắn một thời gian, hơi hiểu cách nói chuyện của hắn rồi, nhưng vẫn không ngừng than phiền với Lưu Triệu.
Lưu Triệu muốn xong việc sớm về nhà với vợ, song không thể đi không nể nang được, trong đầu xoay chuyển ý nghĩ, đột nhiên nói, “Quên bảo A Tiêu cái này rồi. Nói chuyện với anh sau nhé.”
Đồng Chấn Hổ túm ông ta lại, “Lão Lưu này, có phải anh chê tôi dông dài nên kiếm cớ chuồn không?”
“Không phải thật mà.”
“Vậy anh chạy cái gì, gọi điện thoại là được rồi mà.”
Lưu Triệu cười nói, “Tôi định tiết kiệm mấy đồng.”
Đồng Chấn Hổ phóng khoáng lấy di động của mình ra đưa ông ta, “Lấy mà dùng, anh đây bao.”
Lưu Triệu không khách khí, cầm lấy ấn số, sau đó đặt bên tai nghe một lát rồi nói, “Hết tiền rồi.”
Đồng Chấn Hổ nói, “Nạp tí tiền vào đấy là dùng được ngay đúng không?”
Lưu Triệu, “…”
Thường Trấn Viễn và Lăng Bác Kim nhận được điện thoại của Lưu Triệu khi đang ăn thịt nướng, bảo bọn hắn đi công tác, xử lý bản án Tưởng Hiểu.
Lăng Bác Kim cười nói, “Tí thì quên cái tên Khổ Vì Tình kia rồi.”
Ánh mắt Thường Trấn Viễn lóe lóe, “Thành phố M sao?”
“Đúng đó.” Lăng Bác Kim cười như một con mèo trộm thịt.
Thường Trấn Viễn cúi đầu ăn thịt.
Lăng Bác Kim nướng cho hắn.
“Mẹ em thích cái gì?” Thường Trấn Viễn chợt hỏi một câu.
Lăng Bác Kim nói, “Sô-cô-la.”
Thường Trấn Viễn nói, “Có nhãn hiệu cố định không?”
“Không.”
“Kiêng cái gì?”
Lăng Bác Kim nghĩ rồi nói, “Dáng người, còn cả thẩm mỹ ăn mặc nữa. Đây là hai tử huyệt.”
Thường Trấn Viễn tiếp tục ăn thịt trầm tư.
Lăng Bác Kim dò la, “Thế tối mai nhé?”
Thường Trấn Viễn nói, “Nhỡ trưa mai chúng ta đã về rồi thì sao đây?”
Lăng Bác Kim cười hì hì sán tới, “Sư phụ đang lo lắng điều gì à?”
Thường Trấn Viễn nói, “Không, anh đang nghĩ coi loại trừ những nhân tố ngoài ý muốn ấy thế nào đây.”
“Mẹ mà biết nhất định sẽ vui lắm đấy.”
Thường Trấn Viễn nói, “Thế thì làm ơn nhất định phải cho cô ấy biết nhé.”
Lăng Bác Kim nhìn vẻ nghiêm túc của hắn, rốt cuộc không nhịn được bật cười.
Đối với Thường Trấn Viễn, gặp phụ huynh thật là một chuyện xa xôi và lạ lẫm. Khác với tâm trạng khi gặp bố Thường, về việc gặp phụ huynh của Lăng Bác Kim, trong lòng hắn đích thật có mấy phần thấp thỏm.
Mua hai túi to sô-cô-la và thực phẩm chức năng xong, Thường Trấn Viễn rửa mặt đánh răng lên giường đi ngủ từ sớm, để đảm bảo ngày mai có được trạng thái tinh thần tốt nhất, ngay Lăng Bác Kim mời hắn tối cùng bàn vụ án cũng bị từ chối.
Lăng Bác Kim chưa từ bỏ ý định đứng ở cửa nói, “Sư phụ, anh thật sự không cần đọc lại tình tiết vụ án sao?”
Thường Trấn Viễn nói, “Em đọc à?”
“Đọc chứ. Mấy ngày nay trong đầu toàn La Trường Căn, dù sao cũng phải gột đi.” Lăng Bác Kim vặn cái cổ mỏi nhừ.
Thường Trấn Viễn gọn ghẽ tắt di động đi, kéo chăn tới nằm xuống, “Thế là được rồi.”
Lăng Bác Kim nói, “Sư phụ…”
“Đóng cửa lại.”
“…Được rồi, sư phụ ngủ ngon.” Lăng Bác Kim đang định đóng cửa thì thấy Thường Trấn Viễn đột nhiên ngồi dậy, ngoắc tay với cậu, “Lại đây.”
Lăng Bác Kim sáng mắt lên, ôm tài liệu tí tởn chạy tới.
Thường Trấn Viễn nói, “Cúi đầu xuống.”
Lăng Bác Kim ngoan ngoãn cúi xuống.
Thường Trấn Viễn hôn lên má trái má phải của cậu mỗi má một cái, “Ngủ ngon.”
Lăng Bác Kim nhìn Thường Trấn Viễn lại nằm xuống, chỉ vào miệng mình nói, “Có phải chỗ này cũng…”
Thường Trấn Viễn nhắm mắt nói, “Mai cần dậy sớm, đừng nghĩ quá nhiều.”
Lăng Bác Kim cúi thấp đầu, hai tay chống hai bên đầu hắn, cười sâu xa, “Sư phụ nói nghĩ quá nhiều là sao cơ?”
Thường Trấn Viễn mở mắt ra, nói lạnh te, “Có nhớ Tưởng Hiểu chia bạn bè ra làm mấy bậc trên QQ không?”
“Năm bậc.”
“Năm bậc nào?”
Lăng Bác Kim bị hỏi khó, nghĩ rồi nói, “Đại khái là năm bậc từ không thể qua lại tới nhất định qua lại ha?”
Thường Trấn Viễn nhếch miệng.
Lăng Bác Kim cũng cười theo.
“Bỏ qua, để đấy, phát triển được, cắn câu, lên bờ.”
Lăng Bác Kim kinh ngạc nói, “Sư phụ nhớ rõ vậy.”
Thường Trấn Viễn nói, “Vì chúng ta giờ vẫn ở vị trí phát triển được.”
Lăng Bác Kim trầm ngâm nói, “Đợi mai anh gặp mẹ em rồi, có thể nhảy qua cắn câu rồi lên bờ luôn không?”
Thường Trấn Viễn nhướn mày.
Bốn mắt lại chạm nhau lần nữa, cười ha ha, nhưng mỗi người một suy nghĩ riêng.
[1] Độc thân và Trần truồng đồng âm.