Tới cục cảnh sát đón người xong, bọn họ liền bước vào hành trình trở về.
Trải qua một đêm ổn định, trông Dư Siêu đã bình tĩnh hơn nhiều, suốt hành trình lặng lẽ ngồi trong xe, chỉ có lúc Lăng Bác Kim hỏi y có uống nước không mới dè dặt mở miệng.
Ô-tô ra khỏi cao tốc, đi qua trạm thu phí, băng qua từng con đường lớn, cuối cùng cũng tới cục cảnh sát vào buổi trưa.
Lúc xuống xe Dư Siêu cứ cúi đầu mãi, bờ vai hơi run rẩy.
Không cần nhìn Lăng Bác Kim cũng biết giờ chắc chắn là y đang khóc lem nhem. Cậu cảm khái, “Lúc yêu chọn đối tượng tốt quan trọng lắm đấy.”
Thường Trấn Viễn nói, “Chọn sai thì chỉ đành tự nuốt quả đắng thôi.”
Lăng Bác Kim tưởng hắn đang nói tới Dư Siêu, cười tíu tít, “Không phải ai cũng có ánh mắt tốt như sư phụ đâu.”
Tuy biết không phải cậu đang kháy khỉa, nhưng mà… nghe vẫn thấy hơi kỳ kỳ. Thường Trấn Viễn ho khan một tiếng, “Luận văn tốt nghiệp giỏi thì mới là giỏi thật.”
Nụ cười của Lăng Bác Kim càng thêm thâm thúy, “Thế bài tập về nhà thì sao?”
Thường Trấn Viễn nói tỉnh queo, “Anh chưa giao bao giờ cả.”
Lăng Bác Kim không nhịn được bật cười. Lúc mới quen, quả thực cậu cảm thấy Thường Trấn Viễn từa tựa bố ở một vài đặc điểm, nhưng quen lâu rồi, kỹ rồi thì sẽ phát hiện hắn và bố hoàn toàn là hai kiểu người. Ít nhất là độ dày da mặt khác nhau một trời một vực.
“A Tiêu! Hòa Thượng!” Đầu to nhoài người trên ban công, hưng phấn vẫy tay, “Mau, mau lên đây! Có đồ ăn ngon này!”
Thường Trấn Viễn và Lăng Bác Kim nhìn nhau cười, lên tầng vào văn phòng, quả nhiên thấy trên bàn có mấy túi thổ sản to sụ. Đầu to bá vai Gậy trúc, hớn hở kể lại trải nghiệm tuần trăng mật của mình, thấy bọn họ vào thì vội gọi, “Đừng ngại, ăn tẹt ga, ăn không hết thì mang về! Chị dâu cậu nói rồi, hôm cưới các cậu giúp nhiều lắm, nhất định phải đáp lễ cho xứng!”
Thường Trấn Viễn không khách khí xách một túi lên, bới đồ mình thích ăn trong đó.
Lăng Bác Kim ngồi trên ghế sô-pha bên cạnh hắn, đón lấy từng thứ hắn lọc từ túi ra, bỏ vào một cái túi, sau đó dựa theo sở thích của hắn, bới đồ hắn thích ăn ở một túi khác.
Cá nhỏ cười nói, “Hai người này ăn ý quá vậy.”
Gậy trúc mẫn cảm nhìn thoáng qua bọn họ.
Lưu Triệu cầm sổ và bút từ ngoài đi vào, “Ái chà, Đầu to, ở nhà mẹ đẻ về rồi đấy à?”
Đầu to cười nói, “Sếp Lưu, mấy ngày không gặp, em nhớ sếp quá chừng luôn.”
“Lúc nằm mơ không gọi tên tôi đấy chứ? Tôi không muốn lần tới gặp em dâu bị ép khai báo đâu.” Lưu Triệu cười nhận lấy quẩy xoắn bọn họ đưa qua, “Sao, trả phép đi làm luôn hay là chơi thêm ngày nữa?”
Đầu to nói, “Theo sếp cả, nếu có vụ án thì em lập tức nhảy vào làm việc!”
Lưu Triệu nói, “Cám ơn, cậu vừa tới thì bản án nào cũng phá hết cả rồi.”
Đầu to nói, “A Tiêu với Hòa thượng đi công tác một chuyến phải không? Sao rồi? Kẻ địch nhận tội chưa? Cần anh dùng đại hình chăm sóc không?”
Lưu Triệu nói, “Em dâu truyền thụ đại hình gì cho cậu thế?”
Nụ cười của Đầu to cứng đờ, sờ đầu xấu hổ, “Có đâu có đâu.”
Người khác phá ra cười.
Lưu Triệu nói, “Không có vụ án, có một chuyện tốt. Gậy trúc, Đầu to và A Tiêu chuẩn bị phỏng vấn và thi thăng chức. Cá nhỏ cố gắng thêm, sắp rồi. Tuy chuyện Hòa thượng lập công lần trước bị nhỡ, nhưng vào biên chế chắc không có vấn đề gì đâu.”
Cá nhỏ nói, “Sao nghe thấy em bèo nhất vậy.”
Lưu Triệu nói, “Ai bảo cô kẹt ở giữa chứ.”
Cá nhỏ nói, “Chuyện khác không nói, dù sao cũng phải điều thêm mấy người tới chứ nhỉ? Giờ chưa có bản án, nếu có bản án thì chỗ chúng ta có mỗi ba người dùng được thôi.”
Lưu Triệu nói, “Sao lại là ba người?”
Cá nhỏ nói, “Không tính người có gia đình.”
Lưu Triệu cười mắng, “Cái cách tính của khỉ gì vậy!”
Đầu to nói, “Đừng nói nữa, hôm nay nhất định phải tụ tập!”
Lưu Triệu nói, “Cậu định tụ tập thế nào?”
Đầu to nói, “Thì ba người không thể phá án mời khách, sao?”
Cá nhỏ vỗ tay khen ngợi.
Thường Trấn Viễn nói, “Tính cả phần tôi nữa.”
Đầu to xua tay, “Cậu ê sắc ế, còn phải tiết kiệm tiền cưới vợ, bon chen làm gì?”
Thường Trấn Viễn nói, “Thăng chức dù sao cũng có phần tôi đúng không?”
Gậy trúc đăm chiêu cười nói, “Có người xì tiền mà còn không ổn à? Được đó, tính cả phần cậu nữa.”
Cá nhỏ nói với Lăng Bác Kim, “Mình là người trẻ tuổi, chỉ việc chén thôi.”
Lăng Bác Kim cười không nói.
Cả nhóm người vừa tan tầm cái là chạy thẳng tới tiệm cơm, gọi đồ ăn gọi rượu, uống được một nửa thì ba vị phu nhân và bạn trai Cá nhỏ đến tới tấp, khung cảnh càng thêm sôi động, ăn cơm xong lại đi karaoke, tới rạng sáng mới giải tán.
Thường Trấn Viễn uống rượu rất hạn chế, còn ba người Lăng Bác Kim, Đầu to và Gậy trúc thì nốc khá nhiều.
Đầu to hát oang oang “Sông lớn đổ về Đông, chúng sao trên trời trông về Bắc Đẩu[1]” chân đăm đá chân chiêu đi ra, vợ Đầu to không đỡ được, phải nhờ Lưu Triệu dắt phụ. Gậy trúc khá khẩm hơn chút, có điều đi mấy bước phải ngồi xuống một lúc, vợ Gậy trúc đành phải theo bên anh ta.
Lăng Bác Kim là người bình thường nhất trong ba người, đi đường thẳng tắp, song Thường Trấn Viễn biết ý thức của cậu đã rời rạc ra rồi, cả người chỉ biết đi theo Thường Trấn Viễn, hắn đi đâu cậu theo đấy, thành ra khó mà cắt đuôi.
Nhóm người chia làm mấy tốp rời đi. Thường Trấn Viễn và Lăng Bác Kim là tốp thứ hai tính từ cuối lên, trước khi đi, Lưu Triệu nắm tay Thường Trấn Viễn nói, “Có mấy việc, tôi biết trong lòng. Cảm ơn gì gì đó, anh em với nhau, tôi không nói, nhưng tôi biết trong lòng.”
Thường Trấn Viễn ngẩn ra, Lưu Triệu đã ấn hắn vào trong xe rồi.
Lăng Bác Kim cũng nhanh chóng bị ấn vào, Thường Trấn Viễn trở tay ôm lấy cậu.
Lưu Triệu rất tỉnh táo đọc địa chỉ nhà Thường Trấn Viễn cho tài xế, sau đó cùng vợ vẫy tay với hắn.
Thường Trấn Viễn một tay ôm Lăng Bác Kim, tựa vào cửa sổ. Ngưng thần suy nghĩ, đại khái đã nghĩ tỏ tường Lưu Triệu nói gì rồi. Hắn từng nói chuyện Lưu Triệu điều tra Lịch Sâm bị đình chỉ với bố Thường, sau đó không bao lâu thì Lưu Triệu liền phục chức, hắn không biết phải đi bao nhiêu đường ngang ngõ tắt, nhưng khẳng định được là Lưu Triệu biết. Nói tới thì, tuổi của Thường Trấn Viễn nhỏ hơn cả Đầu to và Gậy trúc, nền tảng của anh chàng Thường Trấn Viễn hồi xưa lại không được tốt lắm, dù sau này biểu hiện của hắn cộng điểm vào thì cũng khó lòng cộng theo cấp số nhân được. Hắn có thể thăng chức cùng đám Đầu to, nếu bảo không có trò mèo thì khướt hắn mới tin. Hắn nhớ lần trước bố Thường từng nói, chỉ cần hắn thể hiện tốt vào, tiền đồ không thành vấn đề, xem ra không phải là một câu nói suông cho có.
Có điều…
Thường Trấn Viễn bóp trán, cảm thấy hơi đau đầu.
Kỳ thật sau khi quyết định ở bên Lăng Bác Kim thì hắn liền có ý định ra biển làm ăn. Đây không chỉ bởi hắn vốn theo nghề này, quay lại ba năm trước, có bố Thường làm chỗ dựa rồi, dù không kiếm tiền phi pháp thì hắn vẫn tự tin có thể tay trắng dựng cơ nghiệp, mà còn vì ở chốn cửa công, rất nhiều chuyện không được tự do, kể cả chuyện gia đình. Quan hệ của hắn và Lăng Bác Kim rất có thể sẽ trở thành chướng ngại trong con đường thăng tiến của bọn hắn về sau. Hắn không muốn tới lúc đó lại phải đưa ra quyết định cho chuyện này, vì vậy muốn quy hoạch xong xuôi mọi chuyện trước luôn. Trong hai người chỉ cần có một người không ở cục cảnh sát thì tỷ lệ bị lộ sẽ giảm đi nhiều. Nhưng hôm nay nghe Lưu Triệu bảo thăng chức, vậy nhưng hắn lại thấy sung sướng từ tận đáy lòng, kéo theo ý định từ chức cũng nhạt đi, thứ cảm giác này thật sự khiến hắn thấy mâu thuẫn và mờ mịt.
Lẽ nào hắn thích làm cảnh sát thật à?
Thường Trấn Viễn bị suy nghĩ này dọa cho giật nảy.
Bảo hắn cải tà quy chính, hắn thừa nhận. Hắn không phải bẩm sinh thích làm những chuyện kia, nói trút ruột trút gan ra thì kỳ thật hắn bài xích làm những chuyện đó. Song có đôi khi, mức độ cự tuyệt của con người không ngăn được mức độ thích nghi. Nhưng điều này không đồng nghĩa với việc hắn cho rằng mình đã thích cái nghề cảnh sát này, chí ít thì trước ngày hôm nay, hắn cảm thấy sở dĩ mình vẫn còn làm cảnh sát hoàn toàn là do suy xét tới kế sinh nhai.
Về tới nhà, đặt Lăng Bác Kim lên giường cậu xong, Thường Trấn Viễn lên tầng tắm rửa. Tắm xong, hắn lại không yên tâm nên đi xuống dưới xem Lăng Bác Kim, xác định cậu say xỉn không chảy nước mắt mà là ngủ yên ổn mới lên tầng đi ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, hắn đánh răng rửa mặt xong, chuyện đầu tiên làm là xuống dưới xem người ta.
Người vẫn đang ngủ, ngủ say sưa.
Thường Trấn Viễn sờ quầng thâm mắt của mình, dụi mắt. Có nhiều lúc, nghĩ ít là may mắn.
Di động chợt réo lên.
Thường Trấn Viễn lập tức đóng cửa lại nghe điện thoại.
“Tối nay rảnh không?” Bố Thường hỏi.
Thường Trấn Viễn nói, “Nếu con bảo không rảnh thì sao?”
“Thì dành thời gian ra. Chiều nay bố họp bên chỗ con, tối có lẽ có ít thời gian, ra ngoài ăn cơm gặp mặt.” Bố Thường nói, “Thời gian cụ thể tới lúc đó bố báo cho con, đừng có tắt di động, để trống toàn bộ thời gian, tùy thời đợi lệnh!”
Thường Trấn Viễn không lên tiếng.
“Có vấn đề à?” Bố Thường cảm thấy từ sau khi Thường Trấn Viễn tham gia hôn lễ của em trai hắn, tính cách liền ngày càng quái dị, khó lòng đoán nổi.
Thường Trấn Viễn nói, “Được rồi ạ.”
“Ừ!” Bấy giờ bố Thường mới hài lòng cúp máy.
[1] Hảo Hán Ca, nhạc phim Thủy Hử.
Trải qua một đêm ổn định, trông Dư Siêu đã bình tĩnh hơn nhiều, suốt hành trình lặng lẽ ngồi trong xe, chỉ có lúc Lăng Bác Kim hỏi y có uống nước không mới dè dặt mở miệng.
Ô-tô ra khỏi cao tốc, đi qua trạm thu phí, băng qua từng con đường lớn, cuối cùng cũng tới cục cảnh sát vào buổi trưa.
Lúc xuống xe Dư Siêu cứ cúi đầu mãi, bờ vai hơi run rẩy.
Không cần nhìn Lăng Bác Kim cũng biết giờ chắc chắn là y đang khóc lem nhem. Cậu cảm khái, “Lúc yêu chọn đối tượng tốt quan trọng lắm đấy.”
Thường Trấn Viễn nói, “Chọn sai thì chỉ đành tự nuốt quả đắng thôi.”
Lăng Bác Kim tưởng hắn đang nói tới Dư Siêu, cười tíu tít, “Không phải ai cũng có ánh mắt tốt như sư phụ đâu.”
Tuy biết không phải cậu đang kháy khỉa, nhưng mà… nghe vẫn thấy hơi kỳ kỳ. Thường Trấn Viễn ho khan một tiếng, “Luận văn tốt nghiệp giỏi thì mới là giỏi thật.”
Nụ cười của Lăng Bác Kim càng thêm thâm thúy, “Thế bài tập về nhà thì sao?”
Thường Trấn Viễn nói tỉnh queo, “Anh chưa giao bao giờ cả.”
Lăng Bác Kim không nhịn được bật cười. Lúc mới quen, quả thực cậu cảm thấy Thường Trấn Viễn từa tựa bố ở một vài đặc điểm, nhưng quen lâu rồi, kỹ rồi thì sẽ phát hiện hắn và bố hoàn toàn là hai kiểu người. Ít nhất là độ dày da mặt khác nhau một trời một vực.
“A Tiêu! Hòa Thượng!” Đầu to nhoài người trên ban công, hưng phấn vẫy tay, “Mau, mau lên đây! Có đồ ăn ngon này!”
Thường Trấn Viễn và Lăng Bác Kim nhìn nhau cười, lên tầng vào văn phòng, quả nhiên thấy trên bàn có mấy túi thổ sản to sụ. Đầu to bá vai Gậy trúc, hớn hở kể lại trải nghiệm tuần trăng mật của mình, thấy bọn họ vào thì vội gọi, “Đừng ngại, ăn tẹt ga, ăn không hết thì mang về! Chị dâu cậu nói rồi, hôm cưới các cậu giúp nhiều lắm, nhất định phải đáp lễ cho xứng!”
Thường Trấn Viễn không khách khí xách một túi lên, bới đồ mình thích ăn trong đó.
Lăng Bác Kim ngồi trên ghế sô-pha bên cạnh hắn, đón lấy từng thứ hắn lọc từ túi ra, bỏ vào một cái túi, sau đó dựa theo sở thích của hắn, bới đồ hắn thích ăn ở một túi khác.
Cá nhỏ cười nói, “Hai người này ăn ý quá vậy.”
Gậy trúc mẫn cảm nhìn thoáng qua bọn họ.
Lưu Triệu cầm sổ và bút từ ngoài đi vào, “Ái chà, Đầu to, ở nhà mẹ đẻ về rồi đấy à?”
Đầu to cười nói, “Sếp Lưu, mấy ngày không gặp, em nhớ sếp quá chừng luôn.”
“Lúc nằm mơ không gọi tên tôi đấy chứ? Tôi không muốn lần tới gặp em dâu bị ép khai báo đâu.” Lưu Triệu cười nhận lấy quẩy xoắn bọn họ đưa qua, “Sao, trả phép đi làm luôn hay là chơi thêm ngày nữa?”
Đầu to nói, “Theo sếp cả, nếu có vụ án thì em lập tức nhảy vào làm việc!”
Lưu Triệu nói, “Cám ơn, cậu vừa tới thì bản án nào cũng phá hết cả rồi.”
Đầu to nói, “A Tiêu với Hòa thượng đi công tác một chuyến phải không? Sao rồi? Kẻ địch nhận tội chưa? Cần anh dùng đại hình chăm sóc không?”
Lưu Triệu nói, “Em dâu truyền thụ đại hình gì cho cậu thế?”
Nụ cười của Đầu to cứng đờ, sờ đầu xấu hổ, “Có đâu có đâu.”
Người khác phá ra cười.
Lưu Triệu nói, “Không có vụ án, có một chuyện tốt. Gậy trúc, Đầu to và A Tiêu chuẩn bị phỏng vấn và thi thăng chức. Cá nhỏ cố gắng thêm, sắp rồi. Tuy chuyện Hòa thượng lập công lần trước bị nhỡ, nhưng vào biên chế chắc không có vấn đề gì đâu.”
Cá nhỏ nói, “Sao nghe thấy em bèo nhất vậy.”
Lưu Triệu nói, “Ai bảo cô kẹt ở giữa chứ.”
Cá nhỏ nói, “Chuyện khác không nói, dù sao cũng phải điều thêm mấy người tới chứ nhỉ? Giờ chưa có bản án, nếu có bản án thì chỗ chúng ta có mỗi ba người dùng được thôi.”
Lưu Triệu nói, “Sao lại là ba người?”
Cá nhỏ nói, “Không tính người có gia đình.”
Lưu Triệu cười mắng, “Cái cách tính của khỉ gì vậy!”
Đầu to nói, “Đừng nói nữa, hôm nay nhất định phải tụ tập!”
Lưu Triệu nói, “Cậu định tụ tập thế nào?”
Đầu to nói, “Thì ba người không thể phá án mời khách, sao?”
Cá nhỏ vỗ tay khen ngợi.
Thường Trấn Viễn nói, “Tính cả phần tôi nữa.”
Đầu to xua tay, “Cậu ê sắc ế, còn phải tiết kiệm tiền cưới vợ, bon chen làm gì?”
Thường Trấn Viễn nói, “Thăng chức dù sao cũng có phần tôi đúng không?”
Gậy trúc đăm chiêu cười nói, “Có người xì tiền mà còn không ổn à? Được đó, tính cả phần cậu nữa.”
Cá nhỏ nói với Lăng Bác Kim, “Mình là người trẻ tuổi, chỉ việc chén thôi.”
Lăng Bác Kim cười không nói.
Cả nhóm người vừa tan tầm cái là chạy thẳng tới tiệm cơm, gọi đồ ăn gọi rượu, uống được một nửa thì ba vị phu nhân và bạn trai Cá nhỏ đến tới tấp, khung cảnh càng thêm sôi động, ăn cơm xong lại đi karaoke, tới rạng sáng mới giải tán.
Thường Trấn Viễn uống rượu rất hạn chế, còn ba người Lăng Bác Kim, Đầu to và Gậy trúc thì nốc khá nhiều.
Đầu to hát oang oang “Sông lớn đổ về Đông, chúng sao trên trời trông về Bắc Đẩu[1]” chân đăm đá chân chiêu đi ra, vợ Đầu to không đỡ được, phải nhờ Lưu Triệu dắt phụ. Gậy trúc khá khẩm hơn chút, có điều đi mấy bước phải ngồi xuống một lúc, vợ Gậy trúc đành phải theo bên anh ta.
Lăng Bác Kim là người bình thường nhất trong ba người, đi đường thẳng tắp, song Thường Trấn Viễn biết ý thức của cậu đã rời rạc ra rồi, cả người chỉ biết đi theo Thường Trấn Viễn, hắn đi đâu cậu theo đấy, thành ra khó mà cắt đuôi.
Nhóm người chia làm mấy tốp rời đi. Thường Trấn Viễn và Lăng Bác Kim là tốp thứ hai tính từ cuối lên, trước khi đi, Lưu Triệu nắm tay Thường Trấn Viễn nói, “Có mấy việc, tôi biết trong lòng. Cảm ơn gì gì đó, anh em với nhau, tôi không nói, nhưng tôi biết trong lòng.”
Thường Trấn Viễn ngẩn ra, Lưu Triệu đã ấn hắn vào trong xe rồi.
Lăng Bác Kim cũng nhanh chóng bị ấn vào, Thường Trấn Viễn trở tay ôm lấy cậu.
Lưu Triệu rất tỉnh táo đọc địa chỉ nhà Thường Trấn Viễn cho tài xế, sau đó cùng vợ vẫy tay với hắn.
Thường Trấn Viễn một tay ôm Lăng Bác Kim, tựa vào cửa sổ. Ngưng thần suy nghĩ, đại khái đã nghĩ tỏ tường Lưu Triệu nói gì rồi. Hắn từng nói chuyện Lưu Triệu điều tra Lịch Sâm bị đình chỉ với bố Thường, sau đó không bao lâu thì Lưu Triệu liền phục chức, hắn không biết phải đi bao nhiêu đường ngang ngõ tắt, nhưng khẳng định được là Lưu Triệu biết. Nói tới thì, tuổi của Thường Trấn Viễn nhỏ hơn cả Đầu to và Gậy trúc, nền tảng của anh chàng Thường Trấn Viễn hồi xưa lại không được tốt lắm, dù sau này biểu hiện của hắn cộng điểm vào thì cũng khó lòng cộng theo cấp số nhân được. Hắn có thể thăng chức cùng đám Đầu to, nếu bảo không có trò mèo thì khướt hắn mới tin. Hắn nhớ lần trước bố Thường từng nói, chỉ cần hắn thể hiện tốt vào, tiền đồ không thành vấn đề, xem ra không phải là một câu nói suông cho có.
Có điều…
Thường Trấn Viễn bóp trán, cảm thấy hơi đau đầu.
Kỳ thật sau khi quyết định ở bên Lăng Bác Kim thì hắn liền có ý định ra biển làm ăn. Đây không chỉ bởi hắn vốn theo nghề này, quay lại ba năm trước, có bố Thường làm chỗ dựa rồi, dù không kiếm tiền phi pháp thì hắn vẫn tự tin có thể tay trắng dựng cơ nghiệp, mà còn vì ở chốn cửa công, rất nhiều chuyện không được tự do, kể cả chuyện gia đình. Quan hệ của hắn và Lăng Bác Kim rất có thể sẽ trở thành chướng ngại trong con đường thăng tiến của bọn hắn về sau. Hắn không muốn tới lúc đó lại phải đưa ra quyết định cho chuyện này, vì vậy muốn quy hoạch xong xuôi mọi chuyện trước luôn. Trong hai người chỉ cần có một người không ở cục cảnh sát thì tỷ lệ bị lộ sẽ giảm đi nhiều. Nhưng hôm nay nghe Lưu Triệu bảo thăng chức, vậy nhưng hắn lại thấy sung sướng từ tận đáy lòng, kéo theo ý định từ chức cũng nhạt đi, thứ cảm giác này thật sự khiến hắn thấy mâu thuẫn và mờ mịt.
Lẽ nào hắn thích làm cảnh sát thật à?
Thường Trấn Viễn bị suy nghĩ này dọa cho giật nảy.
Bảo hắn cải tà quy chính, hắn thừa nhận. Hắn không phải bẩm sinh thích làm những chuyện kia, nói trút ruột trút gan ra thì kỳ thật hắn bài xích làm những chuyện đó. Song có đôi khi, mức độ cự tuyệt của con người không ngăn được mức độ thích nghi. Nhưng điều này không đồng nghĩa với việc hắn cho rằng mình đã thích cái nghề cảnh sát này, chí ít thì trước ngày hôm nay, hắn cảm thấy sở dĩ mình vẫn còn làm cảnh sát hoàn toàn là do suy xét tới kế sinh nhai.
Về tới nhà, đặt Lăng Bác Kim lên giường cậu xong, Thường Trấn Viễn lên tầng tắm rửa. Tắm xong, hắn lại không yên tâm nên đi xuống dưới xem Lăng Bác Kim, xác định cậu say xỉn không chảy nước mắt mà là ngủ yên ổn mới lên tầng đi ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, hắn đánh răng rửa mặt xong, chuyện đầu tiên làm là xuống dưới xem người ta.
Người vẫn đang ngủ, ngủ say sưa.
Thường Trấn Viễn sờ quầng thâm mắt của mình, dụi mắt. Có nhiều lúc, nghĩ ít là may mắn.
Di động chợt réo lên.
Thường Trấn Viễn lập tức đóng cửa lại nghe điện thoại.
“Tối nay rảnh không?” Bố Thường hỏi.
Thường Trấn Viễn nói, “Nếu con bảo không rảnh thì sao?”
“Thì dành thời gian ra. Chiều nay bố họp bên chỗ con, tối có lẽ có ít thời gian, ra ngoài ăn cơm gặp mặt.” Bố Thường nói, “Thời gian cụ thể tới lúc đó bố báo cho con, đừng có tắt di động, để trống toàn bộ thời gian, tùy thời đợi lệnh!”
Thường Trấn Viễn không lên tiếng.
“Có vấn đề à?” Bố Thường cảm thấy từ sau khi Thường Trấn Viễn tham gia hôn lễ của em trai hắn, tính cách liền ngày càng quái dị, khó lòng đoán nổi.
Thường Trấn Viễn nói, “Được rồi ạ.”
“Ừ!” Bấy giờ bố Thường mới hài lòng cúp máy.
[1] Hảo Hán Ca, nhạc phim Thủy Hử.