Ra khỏi tiệm nét, Thường Trấn Viễn mua một hộp cơm ở tiệm ăn nhanh ăn xong rồi về nhà. Như Lưu Triệu nói, mấy ngày nay hắn vẫn luôn thay ca lúc mười hai giờ đêm, chín mười giờ còn phải tới cục cảnh sát, mỗi ngày tầm ba bốn giờ mới được về nhà, thời gian còn lại chỉ có thể dùng hết cho việc ngủ.
Cũng may hắn không phải Thường Trấn Viễn ban đầu, tuy nhiều tâm sự, nhưng giấc ngủ rất tốt, nói chung đầu chạm gối là có thể thiếp đi luôn, không hề cần tới thuốc ngủ. Đến mười một giờ đêm sẽ tự động tỉnh giấc.
Dậy đánh răng rửa mặt mặc quần áo, thu xếp gọn gàng rồi mới bắt xe tới hộp đêm Danh Lưu. Vào giờ này thì bình thường Chu Tiến vẫn chưa đi. Nếu đi rồi thì người theo dõi sẽ gọi điện thoại tới.
Hắn tới gần hộp đêm Danh Lưu, quả nhiên thấy con Santana quen thuộc, thế nhưng người ngồi bên trong lại là Vương Thụy. Hắn gõ lên cửa xe.
Vương Thụy giật mình ngồi dậy, trông thấy là hắn thì thở phào, dụi mắt nói, “Vẫn chưa ra.”
Thường Trấn Viễn nói, “Chẳng phải cậu làm ca trưa nay à?”
Vương Thụy nói, “Lần trước em nợ ca Gậy trúc, hôm nay trả lại anh ấy.”
Cậu ta ở với Đầu to lâu ngày, cũng bắt đầu không biết lớn nhỏ mà gọi biệt danh, ngoại lệ duy nhất là Thường Trấn Viễn. Áng chừng là bị ảnh hưởng bởi một đấm ở bến xe, cậu ta vẫn luôn xa cách Thường Trấn Viễn, đợt trước không quan tâm không để ý, giờ đỡ hơn rồi, gặp nhau cũng gọi một tiếng anh Thường, nói chuyện cũng khách khí, nhưng người tinh ý xem cái là biết trong lòng cậu ta vẫn còn cấn cái. Chuyện này Đầu to đã hòa giải rồi, lần nào Vương Thụy cũng nói không có việc gì, nhất định sẽ hòa thuận với nhau, quay đầu đi thì mèo lại hoàn mèo. Mà Thường Trấn Viễn thì vốn chẳng để tâm chuyện này. Đầu to hòa giải hai lần không có tác dụng, đành phải để kệ bọn họ.
Thường Trấn Viễn gật đầu nói, “Được rồi, cậu đi đi.”
Vương Thụy đang tính xuống xe thì thấy Thường Trấn Viễn ngồi thụp xuống.
Một con Benz màu đen chạy qua trước mặt bọn họ, nghênh ngang lái vào cổng hộp đêm.
Vương Thụy mở cửa xe liếc hắn nói, “Hộp đêm kinh doanh không tệ, thường xuyên có khách lúc nửa đêm.”
Thường Trấn Viễn đứng lên không nói chuyện. Biển số con xe vừa rồi hắn rất quen, là xe đăng ký dưới tên công ty con của Đằng Phát, hắn nhớ lúc mình trông thấy biển số của xe này có nói, 8484[1], bất tử bất tử. Mà hai người ngồi ở ghế lái và ghế phụ hắn còn quen hơn, là người công ty thuê chuyên môn phụ trách dọn bãi, bị gọi đùa là công nhân vệ sinh. Bọn họ ngày thường vờ vịt làm bảo vệ, ít lộ mặt ở nơi khác, mỗi lần xuất hiện đều là lúc có thứ gì đó cần xử lý.
Mà nguyên nhân để xuất hiện ở đây…
Khóe miệng Thường Trấn Viễn nhếch lên. Xem ra Chu Tiến thật sự ngả bài với Triệu Thác Đường rồi, đây quả là mòn dép tìm không thấy, tự dưng đạt tới tay.
Vương Thụy đưa chìa khóa xe cho hắn, “Thế em về trước đây.”
“Đợi đã.” Thường Trấn Viễn tóm lấy cậu ta nói, “Ngồi với tôi một lúc.”
Vương Thụy ngạc nhiên nhìn hắn.
Thường Trấn Viễn mặc kệ nét mặt của cậu ta, ngồi thẳng vào ghế sau.
“…” Vương Thụy càng thêm khó hiểu. Cậu ta vốn tưởng Thường Trấn Viễn bảo ở lại là vì muốn nói chuyện với cậu ta, nhưng chỗ ngồi một trước một sau lại không có vẻ gì là muốn nói chuyện cả. Cậu ta lừng khừng một chút rồi vẫn chui vào xe. Nói chung Thường Trấn Viễn vẫn là tiền bối của cậu ta, dù trong lòng không hoan nghênh hắn thì cũng phải tôn trọng ở một mức nhất định.
Thường Trấn Viễn ngồi vào ghế sau liền không nói gì nữa, có vẻ là ngủ rồi.
Vương Thụy vừa mệt vừa đói, đợi hắn lúc lâu mà vẫn không thấy nói năng gì, gần như phải nghi ngờ hắn đang chơi xỏ mình. Cậu ta cố nén sự không vui lại nói, “Anh Thường có việc gì không?”
Thường Trấn Viễn nói, “Theo dõi Chu Tiến cho tôi.”
Vương Thụy tức điên lên rồi. Tôi theo dõi Chu Tiến cho anh, thế anh thì làm gì? Ngủ à? Thế thì thà đừng đến, ngủ luôn ở nhà đi, chẳng thoải mái hơn ở đây sao? “Em hết giờ rồi!” Giọng điệu cậu ta ngày càng kém.
Thường Trấn Viễn nói, “Nán lại một lát nữa.”
Vương Thụy cự nự, “Dựa vào đâu chứ?”
Thường Trấn Viễn nói, “Cậu có thể ngủ một lát đi đã, có gì tôi gọi cậu.” Hắn tiện tay ném cái chăn ở bên qua.
Vương Thụy bắt lấy chăn, bắt đầu không chắc về mục đích của hắn, sau khi trừng hắn một lúc lâu phát hiện đối phương vẫn không đau không ngứa, rốt cuộc bại trận, thở phì phì ngửa ghế ra, sau đó đắp chăn ngủ.
Thường Trấn Viễn chuyển qua bên khác, tiếp tục nhìn qua cửa sổ xe dò xét động tĩnh trong hộp đêm.
Qua khoảng nửa giờ, xe của Chu Tiến lái ra.
Thường Trấn Viễn vỗ tỉnh Vương Thụy, kéo chăn của cậu ta ra rồi đẩy cậu ta dậy, nói, “Ra rồi, bám theo.” Hắn dứt lời thì lặng lẽ xuống xe.
Chu Tiến lái xe rất chậm, còn cố ý lượn qua trước mặt bọn họ.
Vương Thụy tỉnh ngủ giữa chừng, người vẫn trong trạng thái lơ mơ, thấy xe Chu Tiến lái ra thì vô thức khởi động xe đi theo, cho đến khi hai xe đều ra đường cái rồi, cậu ta mới đột ngột nhớ ra, chẳng phải mình hết giờ rồi sao?
Thường Trấn Viễn đợi bọn họ đi rồi thì lập tức bắt xe, sau đó giơ thẻ cảnh sát ra, đuổi tài xế sang ghế phụ.
Tài xế nói, “Dù là cảnh sát thì tôi cũng phải làm ăn chứ.”
Thường Trấn Viễn nói, “Yên trí, tiền thanh toán đủ.”
Tài xế cười hì hì nói, “Quy tắc của công ty là bật đồng hồ đo, tôi phải tuân thủ quy tắc. Xe này là tôi thuê, đồng chí cảnh sát lái chầm chậm thôi.”
Thường Trấn Viễn nói, “Anh cứ thắt dây an toàn vào là được.”
Vừa đúng lúc con Benz đen 8484 lái ra, hắn đợi đối phương đi xa một đoạn mới bám theo.
Tài xế rỗi việc bèn bắt đầu tán gẫu với hắn, “Đồng chí, anh đi đâu thế?”
Thường Trấn Viễn nói, “Bắt tội phạm giết người.”
“…” Tài xế nói, “Mang súng không vậy?”
“Không.”
Tài xế hãi, “Bắt tội phạm giết người sao lại không mang súng?”
Thường Trấn Viễn nói, “Quên rồi.”
“…” Tài xế cười khan nói, “Anh chọc tôi phải không?”
Thường Trấn Viễn nói, “Lát súng bắn tới, anh nhớ ở yên trên xe đừng có ra.”
“…” Tài xế nói, “Hay là, anh bảo đồng sự của anh mau mang một khẩu tới cho anh? Tốt nhất là thêm cho tôi cái áo chống đạn.”
Thường Trấn Viễn nói, “Muộn rồi.”
“…” Tài xế nói, “Thế anh xem, chỗ nào tiện thì thả tôi xuống nhé?”
Thường Trấn Viễn nói, “Có di động không?”
“Có. Sao thế? Anh đổi ý à?” Tài xế tích cực cầm di động ra, cũng không nói tới chuyện tiền nong nữa.
“Gọi trước cho xe cứu thương, đỡ cho lát không kịp.”
Tài xế, “…”
Thường Trấn Viễn chợt cười, nghiêng đầu liếc nhìn anh ta, lấy di động của mình ra đưa anh ta, “Gọi cho Lưu Triệu giúp tôi.”
“Đưa súng à?”
“Xin chi viện.”
Lưu Triệu đang ngủ say thì nhận được điện thoại, nghe được một người xa lạ nói cà lăm cái gì mà tội phạm giết người, lập tức sốt sắng, “Giết ai?”
Tài xế bị quát đơ người, nói đưa đám, “Anh mà còn không đến thì chính là giết tôi đấy.”
May sao Lưu Triệu nhìn xuống biểu thị cuộc gọi của di động, mới nhẫn nại hỏi rành mạch nguyên nhân hậu quả. Ông ta nghi ngờ hỏi, “Sao cậu biết bọn họ là tội phạm giết người?”
Tài xế ở giữa làm loa phát thanh.
Thường Trấn Viễn đã nghĩ sẵn rồi, nói dối không chớp mắt, “Em thấy bọn họ khiêng thứ gì lớn lớn lên xe, rất giống thi thể.”
Lưu Triệu nói, “Cậu chắc chứ?”
Thường Trấn Viễn nói, “Tám chín phần mười.”
Lưu Triệu nghĩ một chút, Thường Trấn Viễn không phải người sẽ lấy chuyện này ra để đùa, chắc chừng là nhìn thấy gì thật, quyết định thà tin là có, “Báo vị trí, tôi cho người chi viện cậu.”
Con Benz đen càng lúc càng chạy về nơi hoang vu.
Tài xế taxi sợ hãi, “Hay là anh thả tôi xuống đi?”
Thường Trấn Viễn nói, “Anh chắc không?”
Tài xế nhìn bốn phía tối như mực, cũng không chắc lắm. Biết thế lúc nãy cuộc điện thoại kia để tự hắn gọi, mải nói mà bỏ lỡ luôn cơ hội tốt nhất để xuống xe.
Xe phía trước đột nhiên giảm tốc.
Thường Trấn Viễn vẫn không hề đi chậm lại.
Tài xế giật mình nói, “Sắp vượt qua rồi kìa.”
Đang nói thì Thường Trấn Viễn đã vượt rồi.
Tài xế nói, “Anh không đuổi theo nữa à?”
“Yên tâm.” Bọn họ xử lý thi thể chỉ ở hai chỗ. Mười phút trước khi bọn họ rẽ vào con đường này thì hắn đã rõ phương hướng rồi, và càng rõ mục đích, vì vậy mới điềm nhiên thế này.
Quả nhiên, đi qua hai ngã tư, con Benz đen dần đuổi kịp, sau đó một lần nữa vượt qua.
Tài xế khó hiểu nói, “Chuyện gì thế trời?”
Thường Trấn Viễn nói, “Chơi Need for Speed đó.”
“…”
Lúc hai chiếc xe một trước một sau sắp lái ra khỏi nội thành, bị cảnh sát bày rào cản ngăn lại.
Thường Trấn Viễn cố ý dừng taxi sau con Benz đen, chặn lại đường lui của bọn họ. Hai người trên Benz đen còn chưa hiểu mô tê gì thì đã bị cảnh sát một trái một phải khống chế.
Lưu Triệu tự mình chạy tới đốc thúc mở cốp sau ra thì ngửi được mùi thối xộc vào mũi.
[1] 84 – bāsì, bất tử – búsǐ
Cũng may hắn không phải Thường Trấn Viễn ban đầu, tuy nhiều tâm sự, nhưng giấc ngủ rất tốt, nói chung đầu chạm gối là có thể thiếp đi luôn, không hề cần tới thuốc ngủ. Đến mười một giờ đêm sẽ tự động tỉnh giấc.
Dậy đánh răng rửa mặt mặc quần áo, thu xếp gọn gàng rồi mới bắt xe tới hộp đêm Danh Lưu. Vào giờ này thì bình thường Chu Tiến vẫn chưa đi. Nếu đi rồi thì người theo dõi sẽ gọi điện thoại tới.
Hắn tới gần hộp đêm Danh Lưu, quả nhiên thấy con Santana quen thuộc, thế nhưng người ngồi bên trong lại là Vương Thụy. Hắn gõ lên cửa xe.
Vương Thụy giật mình ngồi dậy, trông thấy là hắn thì thở phào, dụi mắt nói, “Vẫn chưa ra.”
Thường Trấn Viễn nói, “Chẳng phải cậu làm ca trưa nay à?”
Vương Thụy nói, “Lần trước em nợ ca Gậy trúc, hôm nay trả lại anh ấy.”
Cậu ta ở với Đầu to lâu ngày, cũng bắt đầu không biết lớn nhỏ mà gọi biệt danh, ngoại lệ duy nhất là Thường Trấn Viễn. Áng chừng là bị ảnh hưởng bởi một đấm ở bến xe, cậu ta vẫn luôn xa cách Thường Trấn Viễn, đợt trước không quan tâm không để ý, giờ đỡ hơn rồi, gặp nhau cũng gọi một tiếng anh Thường, nói chuyện cũng khách khí, nhưng người tinh ý xem cái là biết trong lòng cậu ta vẫn còn cấn cái. Chuyện này Đầu to đã hòa giải rồi, lần nào Vương Thụy cũng nói không có việc gì, nhất định sẽ hòa thuận với nhau, quay đầu đi thì mèo lại hoàn mèo. Mà Thường Trấn Viễn thì vốn chẳng để tâm chuyện này. Đầu to hòa giải hai lần không có tác dụng, đành phải để kệ bọn họ.
Thường Trấn Viễn gật đầu nói, “Được rồi, cậu đi đi.”
Vương Thụy đang tính xuống xe thì thấy Thường Trấn Viễn ngồi thụp xuống.
Một con Benz màu đen chạy qua trước mặt bọn họ, nghênh ngang lái vào cổng hộp đêm.
Vương Thụy mở cửa xe liếc hắn nói, “Hộp đêm kinh doanh không tệ, thường xuyên có khách lúc nửa đêm.”
Thường Trấn Viễn đứng lên không nói chuyện. Biển số con xe vừa rồi hắn rất quen, là xe đăng ký dưới tên công ty con của Đằng Phát, hắn nhớ lúc mình trông thấy biển số của xe này có nói, 8484[1], bất tử bất tử. Mà hai người ngồi ở ghế lái và ghế phụ hắn còn quen hơn, là người công ty thuê chuyên môn phụ trách dọn bãi, bị gọi đùa là công nhân vệ sinh. Bọn họ ngày thường vờ vịt làm bảo vệ, ít lộ mặt ở nơi khác, mỗi lần xuất hiện đều là lúc có thứ gì đó cần xử lý.
Mà nguyên nhân để xuất hiện ở đây…
Khóe miệng Thường Trấn Viễn nhếch lên. Xem ra Chu Tiến thật sự ngả bài với Triệu Thác Đường rồi, đây quả là mòn dép tìm không thấy, tự dưng đạt tới tay.
Vương Thụy đưa chìa khóa xe cho hắn, “Thế em về trước đây.”
“Đợi đã.” Thường Trấn Viễn tóm lấy cậu ta nói, “Ngồi với tôi một lúc.”
Vương Thụy ngạc nhiên nhìn hắn.
Thường Trấn Viễn mặc kệ nét mặt của cậu ta, ngồi thẳng vào ghế sau.
“…” Vương Thụy càng thêm khó hiểu. Cậu ta vốn tưởng Thường Trấn Viễn bảo ở lại là vì muốn nói chuyện với cậu ta, nhưng chỗ ngồi một trước một sau lại không có vẻ gì là muốn nói chuyện cả. Cậu ta lừng khừng một chút rồi vẫn chui vào xe. Nói chung Thường Trấn Viễn vẫn là tiền bối của cậu ta, dù trong lòng không hoan nghênh hắn thì cũng phải tôn trọng ở một mức nhất định.
Thường Trấn Viễn ngồi vào ghế sau liền không nói gì nữa, có vẻ là ngủ rồi.
Vương Thụy vừa mệt vừa đói, đợi hắn lúc lâu mà vẫn không thấy nói năng gì, gần như phải nghi ngờ hắn đang chơi xỏ mình. Cậu ta cố nén sự không vui lại nói, “Anh Thường có việc gì không?”
Thường Trấn Viễn nói, “Theo dõi Chu Tiến cho tôi.”
Vương Thụy tức điên lên rồi. Tôi theo dõi Chu Tiến cho anh, thế anh thì làm gì? Ngủ à? Thế thì thà đừng đến, ngủ luôn ở nhà đi, chẳng thoải mái hơn ở đây sao? “Em hết giờ rồi!” Giọng điệu cậu ta ngày càng kém.
Thường Trấn Viễn nói, “Nán lại một lát nữa.”
Vương Thụy cự nự, “Dựa vào đâu chứ?”
Thường Trấn Viễn nói, “Cậu có thể ngủ một lát đi đã, có gì tôi gọi cậu.” Hắn tiện tay ném cái chăn ở bên qua.
Vương Thụy bắt lấy chăn, bắt đầu không chắc về mục đích của hắn, sau khi trừng hắn một lúc lâu phát hiện đối phương vẫn không đau không ngứa, rốt cuộc bại trận, thở phì phì ngửa ghế ra, sau đó đắp chăn ngủ.
Thường Trấn Viễn chuyển qua bên khác, tiếp tục nhìn qua cửa sổ xe dò xét động tĩnh trong hộp đêm.
Qua khoảng nửa giờ, xe của Chu Tiến lái ra.
Thường Trấn Viễn vỗ tỉnh Vương Thụy, kéo chăn của cậu ta ra rồi đẩy cậu ta dậy, nói, “Ra rồi, bám theo.” Hắn dứt lời thì lặng lẽ xuống xe.
Chu Tiến lái xe rất chậm, còn cố ý lượn qua trước mặt bọn họ.
Vương Thụy tỉnh ngủ giữa chừng, người vẫn trong trạng thái lơ mơ, thấy xe Chu Tiến lái ra thì vô thức khởi động xe đi theo, cho đến khi hai xe đều ra đường cái rồi, cậu ta mới đột ngột nhớ ra, chẳng phải mình hết giờ rồi sao?
Thường Trấn Viễn đợi bọn họ đi rồi thì lập tức bắt xe, sau đó giơ thẻ cảnh sát ra, đuổi tài xế sang ghế phụ.
Tài xế nói, “Dù là cảnh sát thì tôi cũng phải làm ăn chứ.”
Thường Trấn Viễn nói, “Yên trí, tiền thanh toán đủ.”
Tài xế cười hì hì nói, “Quy tắc của công ty là bật đồng hồ đo, tôi phải tuân thủ quy tắc. Xe này là tôi thuê, đồng chí cảnh sát lái chầm chậm thôi.”
Thường Trấn Viễn nói, “Anh cứ thắt dây an toàn vào là được.”
Vừa đúng lúc con Benz đen 8484 lái ra, hắn đợi đối phương đi xa một đoạn mới bám theo.
Tài xế rỗi việc bèn bắt đầu tán gẫu với hắn, “Đồng chí, anh đi đâu thế?”
Thường Trấn Viễn nói, “Bắt tội phạm giết người.”
“…” Tài xế nói, “Mang súng không vậy?”
“Không.”
Tài xế hãi, “Bắt tội phạm giết người sao lại không mang súng?”
Thường Trấn Viễn nói, “Quên rồi.”
“…” Tài xế cười khan nói, “Anh chọc tôi phải không?”
Thường Trấn Viễn nói, “Lát súng bắn tới, anh nhớ ở yên trên xe đừng có ra.”
“…” Tài xế nói, “Hay là, anh bảo đồng sự của anh mau mang một khẩu tới cho anh? Tốt nhất là thêm cho tôi cái áo chống đạn.”
Thường Trấn Viễn nói, “Muộn rồi.”
“…” Tài xế nói, “Thế anh xem, chỗ nào tiện thì thả tôi xuống nhé?”
Thường Trấn Viễn nói, “Có di động không?”
“Có. Sao thế? Anh đổi ý à?” Tài xế tích cực cầm di động ra, cũng không nói tới chuyện tiền nong nữa.
“Gọi trước cho xe cứu thương, đỡ cho lát không kịp.”
Tài xế, “…”
Thường Trấn Viễn chợt cười, nghiêng đầu liếc nhìn anh ta, lấy di động của mình ra đưa anh ta, “Gọi cho Lưu Triệu giúp tôi.”
“Đưa súng à?”
“Xin chi viện.”
Lưu Triệu đang ngủ say thì nhận được điện thoại, nghe được một người xa lạ nói cà lăm cái gì mà tội phạm giết người, lập tức sốt sắng, “Giết ai?”
Tài xế bị quát đơ người, nói đưa đám, “Anh mà còn không đến thì chính là giết tôi đấy.”
May sao Lưu Triệu nhìn xuống biểu thị cuộc gọi của di động, mới nhẫn nại hỏi rành mạch nguyên nhân hậu quả. Ông ta nghi ngờ hỏi, “Sao cậu biết bọn họ là tội phạm giết người?”
Tài xế ở giữa làm loa phát thanh.
Thường Trấn Viễn đã nghĩ sẵn rồi, nói dối không chớp mắt, “Em thấy bọn họ khiêng thứ gì lớn lớn lên xe, rất giống thi thể.”
Lưu Triệu nói, “Cậu chắc chứ?”
Thường Trấn Viễn nói, “Tám chín phần mười.”
Lưu Triệu nghĩ một chút, Thường Trấn Viễn không phải người sẽ lấy chuyện này ra để đùa, chắc chừng là nhìn thấy gì thật, quyết định thà tin là có, “Báo vị trí, tôi cho người chi viện cậu.”
Con Benz đen càng lúc càng chạy về nơi hoang vu.
Tài xế taxi sợ hãi, “Hay là anh thả tôi xuống đi?”
Thường Trấn Viễn nói, “Anh chắc không?”
Tài xế nhìn bốn phía tối như mực, cũng không chắc lắm. Biết thế lúc nãy cuộc điện thoại kia để tự hắn gọi, mải nói mà bỏ lỡ luôn cơ hội tốt nhất để xuống xe.
Xe phía trước đột nhiên giảm tốc.
Thường Trấn Viễn vẫn không hề đi chậm lại.
Tài xế giật mình nói, “Sắp vượt qua rồi kìa.”
Đang nói thì Thường Trấn Viễn đã vượt rồi.
Tài xế nói, “Anh không đuổi theo nữa à?”
“Yên tâm.” Bọn họ xử lý thi thể chỉ ở hai chỗ. Mười phút trước khi bọn họ rẽ vào con đường này thì hắn đã rõ phương hướng rồi, và càng rõ mục đích, vì vậy mới điềm nhiên thế này.
Quả nhiên, đi qua hai ngã tư, con Benz đen dần đuổi kịp, sau đó một lần nữa vượt qua.
Tài xế khó hiểu nói, “Chuyện gì thế trời?”
Thường Trấn Viễn nói, “Chơi Need for Speed đó.”
“…”
Lúc hai chiếc xe một trước một sau sắp lái ra khỏi nội thành, bị cảnh sát bày rào cản ngăn lại.
Thường Trấn Viễn cố ý dừng taxi sau con Benz đen, chặn lại đường lui của bọn họ. Hai người trên Benz đen còn chưa hiểu mô tê gì thì đã bị cảnh sát một trái một phải khống chế.
Lưu Triệu tự mình chạy tới đốc thúc mở cốp sau ra thì ngửi được mùi thối xộc vào mũi.
[1] 84 – bāsì, bất tử – búsǐ