Cơn đau lúc viên đạn xuyên qua tim cứ dai dẳng mãi trong cơ thể, khiến hắn run bần bật.
“Ha!”
Hắn thở hộc một tiếng rồi choàng dậy.
Khung cảnh lạ lẫm trước mắt gây cho hắn một loại ảo giác như vừa bước từ cơn ác mộng này sang một cơn ác mộng khác.
Giấy dán tường nhăn nhúm bị bong một góc, khéo sao lại rũ lên nóc ti-vi, để lộ ra mảng tường mốc meo. Hai bên ti-vi là cửa sổ dán báo kín mít, cửa sổ khép hờ, gió lạnh lật phật.
Hắn mịt mờ đưa mắt trở về. Bản thân đang ngủ trên một cái giường đơn, đắp một cái chăn hoa rách, trên vỏ chăn có một mảng ố lớn, giống như là do canh rớt lên — hắn không biết đây là giường của ai, nhưng có thể khẳng định được rằng, chắc chắn không phải là của hắn. Trừ thời còn học đại học ra thì hắn không bao giờ ngủ giường đơn, cũng không có thói quen ăn uống trên giường.
Tít tít tít.
Đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường vang inh ỏi.
Hắn nhanh chóng quay đầu lại, tìm được cái đồng hồ báo thức mất một chân trong đống đồ linh tinh bị quăng bừa bộn, nhấn mãi lâu mới tắt được nó đi.
Gian phòng vắng tiếng réo rắt của đồng hồ báo thức trở nên quỷ dị hơn.
“Ai ở đây vậy?” Trong miệng hắn lẩm nhẩm từng cái tên, rồi lần lượt phủ quyết. Trong những người mà hắn quen, hẳn sẽ không có ai đưa hắn tới cái chốn như vầy.
Tiếng súng y hệt ác mộng và cơn đau ở trái tim đột nhiên tuồn vào trong đầu hắn.
Cơn lạnh do gió biển mơn man trên da mặt, vẻ khiếp sợ của Từ Tắc Thừa khi rút súng chĩa vào mình, còn cả sự ngọt ngào lúc mình ghi âm, đều từng tồn tại một cách chân thật như thế. Hắn không nghĩ đây là một giấc mơ. Thậm chí, hắn nhớ được cả tâm trạng của mình lúc lái xe tới tiệm hoa cùng với nụ cười mập mờ của cô chủ tiệm.
“Từ Tắc Thừa!”
Hắn nghe thấy bản thân gầm lên khó kiềm chế.
Lẽ nào hắn không chết, mà bị Từ Tắc Thừa giam lại ở một nơi xa lạ? Nhưng sao trên người hắn không có lấy một vết thương?
Hắn sờ chỗ tim, chợt lật chăn lên, sau đó phát hiện ra vấn đề kỳ dị nhất —
Hắn béo ra.
Đây chắc chắn không phải là phù thũng, mà là vùng bụng dưới săn chắc chợt mọc thêm một tảng thịt thừa, lại còn phồng cả quần áo lên nữa.
Hắn véo cái chỗ thịt phì, dạo quanh phòng một vòng, thử đi vào trong gian buồng tối bốc mùi hôi rình, quờ quạng bật đèn lên.
Tạch.
Ngọn đèn ánh xanh lá khiến hắn không tự chủ được mà nheo mắt lại.
Nơi này quả đúng là phòng vệ sinh, mà lại còn là một phòng vệ sinh sơ sài tới nỗi có thể sánh vai cùng với nhà vệ sinh công cộng. Bệ xổm đường vệ chiếm nửa giang sơn, bên cạnh nó là ống dẫn nước, phía trên đặt một cái ống nước oặt ẹo bằng nhựa dẻo, nhìn có vẻ là dùng để tắm. Bên còn lại là la-va-bô, bức tường phía trên bệ gắn một tấm gương hình bầu dục.
Hắn khiếp sợ nhìn khuôn mặt trong tấm gương — một khuôn mặt tròn vo thấp thoáng nét bệnh trạng. Kỳ thật nhìn kỹ thì ngũ quan rất thanh tú, hai hàng lông mày giương lên, đồng tử màu nâu đậm, sống mũi dọc dừa, với cả cái mũi không lớn không nhỏ nữa. Nếu như cái mặt đừng tròn như vậy, cằm đừng có nọng như vậy, kiểu tóc đừng tụt hậu như vậy, thì hẳn là nhìn đẹp hơn khuôn mặt khi trước của hắn nhiều lắm.
Khuôn mặt khi trước…
Hắn vỗ má mình, vừa nhằm xác nhận người trong gương chính là mình, vừa nhằm xác nhận không phải mình đang mơ.
Sao lại thế chứ!
Ngủ xong một giấc mà hắn biến thành một người khác sao?!
Không, không phải hắn ngủ xong một giấc, lúc trước hắn đang —
Đoàng.
Viên đạn trong trí nhớ lại một lần nữa xuyên qua trái tim.
Hắn túm lấy chỗ tim, miệng há hốc hít khí, liền đó bịt mũi lao ra khỏi phòng vệ sinh bởi cái mùi khó ngửi trong đó. Bước chân đang lao ra chợt đụng phải cái ghế đẩu chắn ngang giữa phòng vệ sinh và giường, cả người bổ nhào về trước!
Hắn vô thức rụt tay về, sau đó xoay người ở giữa không trung, ép mông tiếp đất để tránh gãy tay, nhưng đầu gối vẫn va vào góc ghế, hắn đau tới độ mày nhíu tít.
Thứ đau nhức này chắc chắn sẽ không có ở trong mơ.
Hắn xoa đầu gối, chậm rãi đứng lên, bắt đầu tìm kiếm manh mối về thân phận của tên bụng phệ này.
Trước là moi tủ đầu giường.
Ngăn kéo thứ nhất chứa đủ thứ tạp pí lù, hóa đơn, thẻ điện thoại, phiếu giảm giá, móc chìa khóa, pin, vân vân vũ vũ, trong khe hở còn dính cả vụn bánh nữa. Hắn một lần nữa xác định, đây chắc chắn không phải nhà của hắn.
Ngăn kéo thứ hai có một cái hộp bánh bích quy, mở ra xem, bên trong có sổ tiết kiệm ngân hàng, đồng hồ, một tập tiền kỷ niệm tròn ba mươi năm xây dựng đất nước, một tấm bằng. Hắn mở bằng ra, phát hiện tên của kẻ kia là Thường Trấn Viễn, sinh năm 1976, chỉ là một học sinh trung cấp, ngành kỹ thuật ô tô, thứ mà hắn mù tịt. Lại giở sổ tiết kiệm ra, bên trong có hai mươi lăm ngàn[1] tiền mặt, khiến hắn hơi giật mình. Xem nơi mà kẻ này ở, hắn tưởng trong sổ tiết kiệm căng lắm là hai mươi lăm đồng thôi ấy chứ.
Hắn cất hộp đi, kéo ngăn trên cùng ra.
Túi bánh bích quy ăn dở, túi bóng không biết là từng đựng cái gì, tinh dầu, v.v… đồ vật đủ loại mùi quện lại với nhau, y như một bãi rác nhỏ. Song hắn cũng bới ra được hai thứ có ích, một cái điện thoại cổ lỗ sĩ tới mức không thể cổ lỗ sĩ hơn được nữa — Nokia 8210, một lọ thuốc, trên viết Triazolam.
Thuốc ngủ à?
Chẳng lẽ tên này dùng thuốc ngủ quá liều nên mới…
Hắn vặn nắp lọ, phát hiện ra là mới mua chưa sử dụng. Loại đi khả năng tự sát hoặc ít hoặc nhiều cũng khiến hắn thả lỏng ra, một kẻ có hai mươi ngàn mà tự sát chứng tỏ kẻ đó gặp phải một vấn đề rất khó giải quyết, mà hiện tại thứ hắn không muốn gặp nhất chính là vấn đề rất khó giải quyết, trừ phi hắn có thể biến trở về Trang Tranh, cơ thể quen thuộc kia.
Hắn trông thấy một đống quần áo chất chồng trên ghế cạnh ti vi, lập tức đi tới. Quần thắt sẵn xanh-tuya, áo thun và áo len bị cởi đồng thời, áo này bao lấy áo kia, hẳn là cởi ra lúc ngủ. Hắn sờ soạng túi quần, kiếm được cái ví tiền. Trong ví có chứng minh thư, hai trăm bốn mươi sáu đồng và một tờ hóa đơn siêu thị. Hắn đang tính quẳng hóa đơn vào trong thùng giác thì chợt bàng hoàng, đưa về xem lần nữa —
Thời gian:
17:38:09, ngày 2 tháng 4 năm 2004
…
Tên này giữ tờ hóa đơn của ba năm trước làm gì, mà lại còn giữ mới toanh thế chứ? Rõ ràng phía trên chỉ có bích quy, mì ăn liền với xà bông thôi mà.
Điện thoại bị hắn vất bừa trên giường chợt đổ chuông.
Hắn ngẩn ra, mới đi qua bắt máy. Vào lúc này đây, hắn rất cần một người cứu hắn khỏi cái không gian quỷ dị, tĩnh lặng, dễ dàng nghĩ ngợi lung tung này. Không cần biết hắn có quen đối phương hay không.
Nhận cuộc gọi, liền nghe thấy một chất giọng thô kệch nói, “A Tiêu! Hôm nay anh muốn ăn bánh quẩy sữa đậu, năm phút nữa đợi dưới nhà cậu.”
A Tiêu?
Hắn ngẩn ngơ nhìn cái điện thoại đã bị dập máy.
Vậy bây giờ rốt cuộc hắn tên là Thường Trấn Viễn hay là A Tiêu đây?
Hắn lặng lẽ so sánh một chặp, cuối cùng chọn cái tên Thường Trấn Viễn nói khách quan ra thì vẫn có ý nghĩa đôi chút.
Hắn không biết cái tên này sẽ đồng hành với hắn trong bao lâu, nhưng giờ xem ra, trước khi hắn hoàn toàn hiểu rõ đây rốt cuộc là chuyện gì, hắn không thể không vất bỏ cái tên Trang Tranh để học cách quen với cuộc sống mới trong cái phòng vừa dơ dáy vừa bừa bãi này.
Đầu to sốt ruột nhìn đồng hồ, lại nhìn chỗ cầu thang, cuối cùng không nhịn nổi nữa mà lôi điện thoại ra gọi.
Điện thoại vang mấy tiếng thì bị tắt đi.
Đầu to giật nảy mình, nhảy khỏi mô-tô, đúng lúc trông thấy Thường Trấn Viễn xách hai túi rác lớn đi xuống cầu thang, tức thì há hốc miệng, “Cậu… đổ rác á?”
Thường Trấn Viễn đoán chừng anh ta là cái người ban nãy gọi cho mình đây, gật đầu với anh ta.
“Cậu đi đâu thế?” Đầu to nhìn hắn lướt thẳng qua mình đi về bên trái.
Thường Trấn Viễn nói, “Đổ rác.”
Đầu to chỉ vào hướng ngược lại với hắn, “Thùng rác ở đằng kia kìa.”
Thường Trấn Viễn bình tĩnh lộn trở về, đi qua bên phải.
Đầu to ngờ vực nhìn hắn, rõ ràng là cùng một người, nhưng có cảm giác như thứ gì đó đã thay đổi vậy.
Thường Trấn Viễn đi chầm chậm, hắn biết người kia đang dắt mô-tô theo sau hắn. Có điều ngay đến người tự trải nghiệm mà còn khó chấp nhận nổi việc bản thân trở thành một người khác thì người bên ngoài càng khó tưởng tượng được rồi, huống hồ chuyện này dù có nghĩ tới thì cũng chẳng cách nào kiểm chứng được. Vả lại chỉ cần không làm chuyện gì quá lố thì rất ít người sẽ truy tận gốc tận rễ vì sự thay đổi trong tính cách của một ai đó. Đi được vài bước thì trông thấy một đám ruồi đang bay tán loạn quanh một cái lán bằng xi măng. Trong lán đặt ba thùng rác song song.
Hắn dừng lại ở chỗ cách ba bước, thuận tay ném rác vào, sau đó quay người nói với Đầu to, “Ngại thật, quên mua đồ ăn sáng rồi.”
“Đồ ăn sang á? À, ờ, cậu nói bánh quẩy ha.” Đầu to nhìn Thường Trấn Viễn đó giờ thích cúi đầu nói chuyện uể oải chợt thẳng tắp sống lưng nhìn mình một cách thản nhiên, không khỏi thấy kỳ cục, “Không sao đâu, tí đi đường cũng mua được thôi. Cậu, có định lên xe không?”
Thường Trấn Viễn gật đầu, sau đó vòng qua sau xe, vô cùng tự nhiên với lấy cái mũ bảo hiểm móc trên tay lái đội lên đầu.
Đầu to nhìn hắn, không nói năng gì nữa, lấy một cái mũ bảo hiểm nhỏ trong cốp xe đội lên, sau đó nổ máy đi.
Trên đường đi, Đầu to quả nhiên là đỗ xe ở bên quán ăn sáng lề đường, Thường Trấn Viễn tự giác mua hai suất đồ ăn, hai người lặng lẽ ăn xong rồi lại lặng lẽ đi tiếp.
Bấy giờ là giờ cao điểm, trên đường người xe chen chúc.
Nhìn từng chiếc xe con sang trọng lướt qua bên người, trong lòng Thường Trấn Viễn sinh ra cảm giác không thoải mái không thăng bằng. Từ lúc xe máy đi vào đại lộ là hắn đã nhận ra đây vẫn là thành phố mà hắn quen thuộc, nhưng hắn nhận thấy góc độ quan sát thành phố của mình đã thay đổi rồi. Khi xưa, hắn luôn đứng ở cao ốc nhìn xuống toàn cảnh thành phố, mà giờ đây, hắn chỉ có thể ngồi trên một con mô-tô giá mấy ngàn, nhìn lên nhà cao tầng ở hai bên.
Hắn không biết công việc của Thường Trấn Viễn là gì, nhưng nhìn chất lượng sinh hoạt hiện tại của hắn cùng với phương tiện giao thông của người bạn tới đón hắn, chắc chắn sẽ chẳng phải cái đáp án gì khiến người ta kinh ngạc rồi.
…
Đáp án quả thật không khiến người ta kinh ngạc, nhưng rất khiến người ta kinh sợ.
Thường Trấn Viễn nhìn con xe đĩnh đạc lái qua cái cổng treo quốc huy viết công an và Police, phát hiện ra bức tường tâm lý mãi mới đắp lên được của mình lại sụp đổ rồi.
[1] ≈ 88.000.000 Vnd
“Ha!”
Hắn thở hộc một tiếng rồi choàng dậy.
Khung cảnh lạ lẫm trước mắt gây cho hắn một loại ảo giác như vừa bước từ cơn ác mộng này sang một cơn ác mộng khác.
Giấy dán tường nhăn nhúm bị bong một góc, khéo sao lại rũ lên nóc ti-vi, để lộ ra mảng tường mốc meo. Hai bên ti-vi là cửa sổ dán báo kín mít, cửa sổ khép hờ, gió lạnh lật phật.
Hắn mịt mờ đưa mắt trở về. Bản thân đang ngủ trên một cái giường đơn, đắp một cái chăn hoa rách, trên vỏ chăn có một mảng ố lớn, giống như là do canh rớt lên — hắn không biết đây là giường của ai, nhưng có thể khẳng định được rằng, chắc chắn không phải là của hắn. Trừ thời còn học đại học ra thì hắn không bao giờ ngủ giường đơn, cũng không có thói quen ăn uống trên giường.
Tít tít tít.
Đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường vang inh ỏi.
Hắn nhanh chóng quay đầu lại, tìm được cái đồng hồ báo thức mất một chân trong đống đồ linh tinh bị quăng bừa bộn, nhấn mãi lâu mới tắt được nó đi.
Gian phòng vắng tiếng réo rắt của đồng hồ báo thức trở nên quỷ dị hơn.
“Ai ở đây vậy?” Trong miệng hắn lẩm nhẩm từng cái tên, rồi lần lượt phủ quyết. Trong những người mà hắn quen, hẳn sẽ không có ai đưa hắn tới cái chốn như vầy.
Tiếng súng y hệt ác mộng và cơn đau ở trái tim đột nhiên tuồn vào trong đầu hắn.
Cơn lạnh do gió biển mơn man trên da mặt, vẻ khiếp sợ của Từ Tắc Thừa khi rút súng chĩa vào mình, còn cả sự ngọt ngào lúc mình ghi âm, đều từng tồn tại một cách chân thật như thế. Hắn không nghĩ đây là một giấc mơ. Thậm chí, hắn nhớ được cả tâm trạng của mình lúc lái xe tới tiệm hoa cùng với nụ cười mập mờ của cô chủ tiệm.
“Từ Tắc Thừa!”
Hắn nghe thấy bản thân gầm lên khó kiềm chế.
Lẽ nào hắn không chết, mà bị Từ Tắc Thừa giam lại ở một nơi xa lạ? Nhưng sao trên người hắn không có lấy một vết thương?
Hắn sờ chỗ tim, chợt lật chăn lên, sau đó phát hiện ra vấn đề kỳ dị nhất —
Hắn béo ra.
Đây chắc chắn không phải là phù thũng, mà là vùng bụng dưới săn chắc chợt mọc thêm một tảng thịt thừa, lại còn phồng cả quần áo lên nữa.
Hắn véo cái chỗ thịt phì, dạo quanh phòng một vòng, thử đi vào trong gian buồng tối bốc mùi hôi rình, quờ quạng bật đèn lên.
Tạch.
Ngọn đèn ánh xanh lá khiến hắn không tự chủ được mà nheo mắt lại.
Nơi này quả đúng là phòng vệ sinh, mà lại còn là một phòng vệ sinh sơ sài tới nỗi có thể sánh vai cùng với nhà vệ sinh công cộng. Bệ xổm đường vệ chiếm nửa giang sơn, bên cạnh nó là ống dẫn nước, phía trên đặt một cái ống nước oặt ẹo bằng nhựa dẻo, nhìn có vẻ là dùng để tắm. Bên còn lại là la-va-bô, bức tường phía trên bệ gắn một tấm gương hình bầu dục.
Hắn khiếp sợ nhìn khuôn mặt trong tấm gương — một khuôn mặt tròn vo thấp thoáng nét bệnh trạng. Kỳ thật nhìn kỹ thì ngũ quan rất thanh tú, hai hàng lông mày giương lên, đồng tử màu nâu đậm, sống mũi dọc dừa, với cả cái mũi không lớn không nhỏ nữa. Nếu như cái mặt đừng tròn như vậy, cằm đừng có nọng như vậy, kiểu tóc đừng tụt hậu như vậy, thì hẳn là nhìn đẹp hơn khuôn mặt khi trước của hắn nhiều lắm.
Khuôn mặt khi trước…
Hắn vỗ má mình, vừa nhằm xác nhận người trong gương chính là mình, vừa nhằm xác nhận không phải mình đang mơ.
Sao lại thế chứ!
Ngủ xong một giấc mà hắn biến thành một người khác sao?!
Không, không phải hắn ngủ xong một giấc, lúc trước hắn đang —
Đoàng.
Viên đạn trong trí nhớ lại một lần nữa xuyên qua trái tim.
Hắn túm lấy chỗ tim, miệng há hốc hít khí, liền đó bịt mũi lao ra khỏi phòng vệ sinh bởi cái mùi khó ngửi trong đó. Bước chân đang lao ra chợt đụng phải cái ghế đẩu chắn ngang giữa phòng vệ sinh và giường, cả người bổ nhào về trước!
Hắn vô thức rụt tay về, sau đó xoay người ở giữa không trung, ép mông tiếp đất để tránh gãy tay, nhưng đầu gối vẫn va vào góc ghế, hắn đau tới độ mày nhíu tít.
Thứ đau nhức này chắc chắn sẽ không có ở trong mơ.
Hắn xoa đầu gối, chậm rãi đứng lên, bắt đầu tìm kiếm manh mối về thân phận của tên bụng phệ này.
Trước là moi tủ đầu giường.
Ngăn kéo thứ nhất chứa đủ thứ tạp pí lù, hóa đơn, thẻ điện thoại, phiếu giảm giá, móc chìa khóa, pin, vân vân vũ vũ, trong khe hở còn dính cả vụn bánh nữa. Hắn một lần nữa xác định, đây chắc chắn không phải nhà của hắn.
Ngăn kéo thứ hai có một cái hộp bánh bích quy, mở ra xem, bên trong có sổ tiết kiệm ngân hàng, đồng hồ, một tập tiền kỷ niệm tròn ba mươi năm xây dựng đất nước, một tấm bằng. Hắn mở bằng ra, phát hiện tên của kẻ kia là Thường Trấn Viễn, sinh năm 1976, chỉ là một học sinh trung cấp, ngành kỹ thuật ô tô, thứ mà hắn mù tịt. Lại giở sổ tiết kiệm ra, bên trong có hai mươi lăm ngàn[1] tiền mặt, khiến hắn hơi giật mình. Xem nơi mà kẻ này ở, hắn tưởng trong sổ tiết kiệm căng lắm là hai mươi lăm đồng thôi ấy chứ.
Hắn cất hộp đi, kéo ngăn trên cùng ra.
Túi bánh bích quy ăn dở, túi bóng không biết là từng đựng cái gì, tinh dầu, v.v… đồ vật đủ loại mùi quện lại với nhau, y như một bãi rác nhỏ. Song hắn cũng bới ra được hai thứ có ích, một cái điện thoại cổ lỗ sĩ tới mức không thể cổ lỗ sĩ hơn được nữa — Nokia 8210, một lọ thuốc, trên viết Triazolam.
Thuốc ngủ à?
Chẳng lẽ tên này dùng thuốc ngủ quá liều nên mới…
Hắn vặn nắp lọ, phát hiện ra là mới mua chưa sử dụng. Loại đi khả năng tự sát hoặc ít hoặc nhiều cũng khiến hắn thả lỏng ra, một kẻ có hai mươi ngàn mà tự sát chứng tỏ kẻ đó gặp phải một vấn đề rất khó giải quyết, mà hiện tại thứ hắn không muốn gặp nhất chính là vấn đề rất khó giải quyết, trừ phi hắn có thể biến trở về Trang Tranh, cơ thể quen thuộc kia.
Hắn trông thấy một đống quần áo chất chồng trên ghế cạnh ti vi, lập tức đi tới. Quần thắt sẵn xanh-tuya, áo thun và áo len bị cởi đồng thời, áo này bao lấy áo kia, hẳn là cởi ra lúc ngủ. Hắn sờ soạng túi quần, kiếm được cái ví tiền. Trong ví có chứng minh thư, hai trăm bốn mươi sáu đồng và một tờ hóa đơn siêu thị. Hắn đang tính quẳng hóa đơn vào trong thùng giác thì chợt bàng hoàng, đưa về xem lần nữa —
Thời gian:
17:38:09, ngày 2 tháng 4 năm 2004
…
Tên này giữ tờ hóa đơn của ba năm trước làm gì, mà lại còn giữ mới toanh thế chứ? Rõ ràng phía trên chỉ có bích quy, mì ăn liền với xà bông thôi mà.
Điện thoại bị hắn vất bừa trên giường chợt đổ chuông.
Hắn ngẩn ra, mới đi qua bắt máy. Vào lúc này đây, hắn rất cần một người cứu hắn khỏi cái không gian quỷ dị, tĩnh lặng, dễ dàng nghĩ ngợi lung tung này. Không cần biết hắn có quen đối phương hay không.
Nhận cuộc gọi, liền nghe thấy một chất giọng thô kệch nói, “A Tiêu! Hôm nay anh muốn ăn bánh quẩy sữa đậu, năm phút nữa đợi dưới nhà cậu.”
A Tiêu?
Hắn ngẩn ngơ nhìn cái điện thoại đã bị dập máy.
Vậy bây giờ rốt cuộc hắn tên là Thường Trấn Viễn hay là A Tiêu đây?
Hắn lặng lẽ so sánh một chặp, cuối cùng chọn cái tên Thường Trấn Viễn nói khách quan ra thì vẫn có ý nghĩa đôi chút.
Hắn không biết cái tên này sẽ đồng hành với hắn trong bao lâu, nhưng giờ xem ra, trước khi hắn hoàn toàn hiểu rõ đây rốt cuộc là chuyện gì, hắn không thể không vất bỏ cái tên Trang Tranh để học cách quen với cuộc sống mới trong cái phòng vừa dơ dáy vừa bừa bãi này.
Đầu to sốt ruột nhìn đồng hồ, lại nhìn chỗ cầu thang, cuối cùng không nhịn nổi nữa mà lôi điện thoại ra gọi.
Điện thoại vang mấy tiếng thì bị tắt đi.
Đầu to giật nảy mình, nhảy khỏi mô-tô, đúng lúc trông thấy Thường Trấn Viễn xách hai túi rác lớn đi xuống cầu thang, tức thì há hốc miệng, “Cậu… đổ rác á?”
Thường Trấn Viễn đoán chừng anh ta là cái người ban nãy gọi cho mình đây, gật đầu với anh ta.
“Cậu đi đâu thế?” Đầu to nhìn hắn lướt thẳng qua mình đi về bên trái.
Thường Trấn Viễn nói, “Đổ rác.”
Đầu to chỉ vào hướng ngược lại với hắn, “Thùng rác ở đằng kia kìa.”
Thường Trấn Viễn bình tĩnh lộn trở về, đi qua bên phải.
Đầu to ngờ vực nhìn hắn, rõ ràng là cùng một người, nhưng có cảm giác như thứ gì đó đã thay đổi vậy.
Thường Trấn Viễn đi chầm chậm, hắn biết người kia đang dắt mô-tô theo sau hắn. Có điều ngay đến người tự trải nghiệm mà còn khó chấp nhận nổi việc bản thân trở thành một người khác thì người bên ngoài càng khó tưởng tượng được rồi, huống hồ chuyện này dù có nghĩ tới thì cũng chẳng cách nào kiểm chứng được. Vả lại chỉ cần không làm chuyện gì quá lố thì rất ít người sẽ truy tận gốc tận rễ vì sự thay đổi trong tính cách của một ai đó. Đi được vài bước thì trông thấy một đám ruồi đang bay tán loạn quanh một cái lán bằng xi măng. Trong lán đặt ba thùng rác song song.
Hắn dừng lại ở chỗ cách ba bước, thuận tay ném rác vào, sau đó quay người nói với Đầu to, “Ngại thật, quên mua đồ ăn sáng rồi.”
“Đồ ăn sang á? À, ờ, cậu nói bánh quẩy ha.” Đầu to nhìn Thường Trấn Viễn đó giờ thích cúi đầu nói chuyện uể oải chợt thẳng tắp sống lưng nhìn mình một cách thản nhiên, không khỏi thấy kỳ cục, “Không sao đâu, tí đi đường cũng mua được thôi. Cậu, có định lên xe không?”
Thường Trấn Viễn gật đầu, sau đó vòng qua sau xe, vô cùng tự nhiên với lấy cái mũ bảo hiểm móc trên tay lái đội lên đầu.
Đầu to nhìn hắn, không nói năng gì nữa, lấy một cái mũ bảo hiểm nhỏ trong cốp xe đội lên, sau đó nổ máy đi.
Trên đường đi, Đầu to quả nhiên là đỗ xe ở bên quán ăn sáng lề đường, Thường Trấn Viễn tự giác mua hai suất đồ ăn, hai người lặng lẽ ăn xong rồi lại lặng lẽ đi tiếp.
Bấy giờ là giờ cao điểm, trên đường người xe chen chúc.
Nhìn từng chiếc xe con sang trọng lướt qua bên người, trong lòng Thường Trấn Viễn sinh ra cảm giác không thoải mái không thăng bằng. Từ lúc xe máy đi vào đại lộ là hắn đã nhận ra đây vẫn là thành phố mà hắn quen thuộc, nhưng hắn nhận thấy góc độ quan sát thành phố của mình đã thay đổi rồi. Khi xưa, hắn luôn đứng ở cao ốc nhìn xuống toàn cảnh thành phố, mà giờ đây, hắn chỉ có thể ngồi trên một con mô-tô giá mấy ngàn, nhìn lên nhà cao tầng ở hai bên.
Hắn không biết công việc của Thường Trấn Viễn là gì, nhưng nhìn chất lượng sinh hoạt hiện tại của hắn cùng với phương tiện giao thông của người bạn tới đón hắn, chắc chắn sẽ chẳng phải cái đáp án gì khiến người ta kinh ngạc rồi.
…
Đáp án quả thật không khiến người ta kinh ngạc, nhưng rất khiến người ta kinh sợ.
Thường Trấn Viễn nhìn con xe đĩnh đạc lái qua cái cổng treo quốc huy viết công an và Police, phát hiện ra bức tường tâm lý mãi mới đắp lên được của mình lại sụp đổ rồi.
[1] ≈ 88.000.000 Vnd