“Dừng tay!” Lăng Bác Kim thừa lúc mình xuất hiện khiến một tên khác ngơ ra, nhanh chóng xông tới, bắt lấy cánh tay kẻ đó vặn mạnh, cướp lấy cái ghế, sau đó bắt chéo tay đối phương ra sau lấy còng khóa lại, đẩy qua một bên, rồi đi cứu Gậy trúc bị kéo đập vào tường.
Người nọ hai mắt đỏ ngầu, hoàn toàn điên cuồng, cả người bất chấp đâm vào đường. Gậy trúc cắn răng, tay phải đã đau tới mất cảm giác, nhưng anh ta chỉ có thể ôm chặt lấy y, nếu buông ra sẽ càng khó lường. May sao Lăng Bác Kim thân thủ mạnh mẽ, xông lên, vặn tay người nọ, quặt tay y ra sau lưng, một tay khác ấn mạnh đầu y lên mặt bàn, thân thể ghì lên người đối phương, gầm lên, “Không được động đậy!”
Người nọ mặt dán lên bàn, miệng vẫn còn phát ra tiếng a a a, thân thể không ngừng giãy lên giãy xuống.
Gậy trúc được cứu ra, ôm tay không nói được lấy một câu.
Trải qua cuộc quần ẩu của bọn họ, Thường Trấn Viễn một lần nữa đứng lên, đi tới bên Gậy trúc, thấp giọng hỏi, “Tay không sao chứ?”
Gậy trúc nhăn mặt lắc đầu.
Thường Trấn Viễn kiểm tra cánh tay của anh ta, nói, “Có thể là trật khớp rồi, để tôi bảo… Lăng Bác Kim tới phòng y tế kiểm tra cùng anh.”
Gậy trúc ngẩng đầu nhìn hắn, “Chuyện ở đây…”
“Mình tôi là được rồi.” Thường Trấn Viễn nhìn nghi can vẫn đang ngọ nguậy không ngừng, bổ sung một câu, “Trói y lại đã.”
Gậy trúc tần ngần chút rồi nói, “Tự tôi tới phòng y tế thôi.” Anh ta hơi ngừng lại, nói tiếp, “Rồi báo cáo chuyện xảy ra ở đây cho sếp.” Anh ta nhìn Thường Trấn Viễn một cái, quay đầu đi ra ngoài, còn tiện tay khép cửa lại.
Thường Trấn Viễn nhìn Lăng Bác Kim, chậm rãi đi tới trước bàn, hai tay chống lên bàn, từ trên cao nhìn xuống nghi can mắt đỏ ngầu, miệng không ngừng phát ra tiếng hộc hộc, “Anh giết tôi thì ích gì? Ở ngoài vẫn còn rất nhiều cảnh sát. Anh giết được hết sao? Mà không lâu sau, chưa chừng anh bị dựa cột vì giết người, đến lúc đó, dù mẹ anh có gặp chuyện thì anh còn làm gì được nữa hả?”
Người nọ giống như trúng tà rít lên, “Đừng có làm gì mẹ tao! Mày mà động tới bà ấy thì tao giết mày… giết chết mày!”
Thường Trấn Viễn nói, “Bà Tiền Ngọc Lan là một người mẹ vĩ đại. Bà ấy vì anh mà hy sinh rất nhiều, anh đi theo Trang Tranh và Triệu Thác Đường cũng là muốn kiếm thêm chút tiền báo hiếu bà ấy đúng không? Anh không chịu nói gì, có phải là cảm thấy chỉ cần không nói, ôm lấy mọi chuyện thì Triệu Thác Đường sẽ bố trí ổn thỏa cho mẹ anh, cho bà ấy một khoản tiền an dưỡng?”
Người nọ yên tĩnh lại.
Thường Trấn Viễn thở dài nói, “Anh chẳng hiểu được lòng mẹ.”
Nghi can khác chợt cười lạnh bảo, “Mày lắm lời như vậy chẳng phải là muốn dụ tụi tao khai người khác ra đó thôi?”
“Đây đương nhiên là mục đích của tôi. Tôi là cảnh sát, cho nên muốn đưa tội phạm ra ngoài công lý.” Lúc Thường Trấn Viễn nói câu này giọng điệu và ánh mắt tự nhiên mà kiên định, giống như làm cảnh sát trừ bạo an dân là lý tưởng từ nhỏ tới lớn của hắn, “Vậy thì hy vọng của mỗi người mẹ là gì? Tôi nghĩ hẳn là đều mong con mình có tiền đồ. Dù không có tiền đồ thì cũng mong chúng có thể sống một đời bình an. Quách Kiệt, anh ngẫm kỹ lại coi, mẹ anh vì anh mà đánh đổi nhiều như vậy, thậm chí bán rẻ thể xác và tự tôn, bà ấy thực sự mong anh dùng tiền đồ và mạng sống của mình để kiếm lấy một khoản tiền dưỡng già cho bà ấy sao? Hằng năm anh về nhà, lúc bà ấy vui nhất là thấy anh trở về bình an hay là thấy anh cầm tiền ra đưa bà? Với bà ấy mà nói, rốt cuộc thì anh quan trọng hay tiền quan trọng, chẳng lẽ trong lòng anh không hiểu được một chút sao? Nếu điểm ấy mà anh cũng phân không rõ thì lúc trước bà ấy đừng sinh anh ra vẫn hơn.”
Trong mắt Quách Kiệt bị Lăng Bác Kim ghì lên bàn chảy ra hai dòng nước mắt.
Thường Trấn Viễn nói, “Bản án của anh sớm muộn gì cũng xét xử, mẹ anh sớm muộn gì rồi cũng biết. Anh mong mẹ mình lớn tuổi rồi mà còn phải chịu nỗi đau con mình có khả năng bị phán tử hình sao? Anh thật sự mong bà ngần ấy tuổi rồi còn suốt ngày lo lắng con mình chẳng biết ngày nào sẽ dựa cột, sau đó nửa đời sau không người nương tựa sao?”
Quách Kiệt sịt mạnh mũi, thân thể không còn giãy giụa nữa.
Thường Trấn Viễn không ngừng cố gắng nói, “Nói thực lòng nhé. Hai kẻ Trang Tranh và Triệu Thác Đường chúng tôi cũng hiểu không ít đâu. Tính cách Trang Tranh thế nào, tôi rất rõ ràng. Nếu anh thật sự gánh tội cho hắn, chưa chừng hắn còn có thể chiếu cố mẹ anh. Còn Triệu Thác Đường ấy à… Hà hà, anh biết thư ký đắc lực của gã có kết cục gì không?”
Quách Kiệt biến sắc.
Đương nhiên là y biết. Thư ký đó chịu tội thay Triệu Thác Đường bị công ty đuổi việc, tới nỗi không bám trụ ở thành phố này được, một thân một mình ảm đạm rời bỏ quê hương. Cho đến tận ngày y rời đi, Triệu Thác Đường không hề tìm y thêm lần nào nữa.
Vì sợ thư ký đó chây ỳ không đi, Quách Kiệt còn được lệnh của Trang Tranh, bảo y phải nhìn tận mắt thư ký đó rời đi. Nghĩ tới bộ dáng bị giày xéo chán chường của thư ký, sự kiên trì của y liền dần tróc ra.
Thường Trấn Viễn nhìn vẻ mặt của y là biết trong lòng y nghĩ gì rồi. Đương nhiên, hắn tuyệt đối sẽ không nói cho Quách Kiệt biết, kỳ thật hồi trước thư ký đó rời đi chẳng phải vì chịu oan thay Triệu Thác Đường, mà bởi y muốn hất văng Triệu Thác Đường để bản thân thượng vị, có điều không đề phòng Triệu Thác Đường đào hố bẫy cho y nhảy vào, hại y một lần sảy chân ôm hận ngàn đời, vĩnh viễn không lật người được. Người biết nội tình chuyện này không nhiều, hắn trước giờ không muốn ngồi lê đôi mách chuyện người khác, Triệu Thác Đường không muốn bị người khác cười nhạo mình nuôi ong tay áo, nên không công khai ra, vì vậy tam sao thất bản, lời đồn càng truyền ra mạnh, rồi trở thành phiên bản hồi sau. Quách Kiệt năm đó còn vì chuyện này mà cầu xin Trang Tranh, có điều bị Trang Tranh cười híp mắt xua đi, chẳng ngờ lời đồn năm đó bây giờ lại có tác dụng.
“Hai người các anh đều có chân có tay, lẽ nào còn sợ để mẹ mình vợ mình chết đói sao?” Thường Trấn Viễn liếc mắt với Lăng Bác Kim.
Lăng Bác Kim chậm rãi thả lỏng kiềm chế với Quách Kiệt.
Quách Kiệt chậm rãi đứng lên, ánh mắt nhìn về phía đồng bọn.
Vẻ mặt đồng bọn chợp sáng chợp tối. Lời phía trước không hề hấn gì, nhưng “vết xe đổ” của thư ký Triệu Thác Đường thì lại khiến y sợ hãi, nghĩ tới khả năng mình sẽ bị xem như vật hy sinh, y trở nên bất an.
Thường Trấn Viễn nói, “Vợ anh rất đẹp, còn có lúm đồng tiền nữa.”
Đồng bọn biến sắc.
Thường Trấn Viễn nói, “Nếu tôi có người vợ xinh đẹp như vậy, nhất định sẽ không nỡ chết để cô ấy lấy người đàn ông khác.”
Cửa bị đột ngột đẩy từ ngoài vào.
Lưu Triệu xông vào trước tiên, phía sau là Gậy trúc.
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Sắc mặt Lưu Triệu khó coi, nhìn hai nghi can xong thì chằm chằm vào Thường Trấn Viễn.
Thường Trấn Viễn nói ung dung, “Đang hỏi án.”
Lưu Triệu nói tỉnh rụi, “Có tiến triển gì không?”
Thường Trấn Viễn nhìn về phía Quách Kiệt, “Anh nói thử coi?”
Quách Kiệt giơ tay lau mắt, thấp giọng nói, “Tôi khai.”
Kỳ thật Quách Kiệt và đồng bọn của y chỉ là người dọn bãi, không hề rõ ràng vụ giết người này rốt cuộc là xảy ra thế nào. Nhưng lời khai của bọn họ ít nhất cũng xác nhận một điểm, đó là thi thể đào từ hộp đêm Danh Lưu ra, mà người hạ lệnh cho bọn họ là Triệu Thác Đường.
Bên trên vốn không định đánh rắn động cỏ, dù sao Triệu Thác Đường không chỉ gánh án mạng mà còn có một lượng thuốc phiện khổng lồ, phá cái trước thành công là để người chết được rửa nỗi oan, nhưng phá cái sau thành công lại có thể đỡ cho ngàn vạn gia đình không bị tan nát. Nhưng hiện giờ hướng khẩu cung rõ ràng như vậy, nếu cảnh sát không hành động thì lại khiến người khác ngờ vực, vì vậy bên trên cuối cùng vẫn ký lệnh khám xét hộp đêm Danh Lưu và lệnh bắt Triệu Thác Đường.
Người hai lần cung cấp manh mối mấu chốt cho bản án này đều là Thường Trấn Viễn, vì thế Lưu Triệu sai Thường Trấn Viễn mang người tới hộp đêm Danh Lưu tìm chứng cứ, còn mình thì dẫn Cá nhỏ đích thân thẩm vấn Triệu Thác Đường.
Qua điểm khác biệt giữa hai tờ danh sách, Đầu to đã tìm ra thân phận của người chết là Hứa Hải Hồng, đồng thời liên lạc với người ở quê cô ta tới nhận xác, hiện tại việc bọn họ cần làm là tìm ra hiện trường án đầu tiên và hung thủ.
Nói thật thì, tìm hiện trường án đầu tiên ở hộp đêm Danh Lưu quả đúng là làm khó Thường Trấn Viễn. Chưa bàn tới việc hồi xưa Chu Tiến có báo cáo tỉ mỉ như vậy với hắn hay không, dù có báo thì nhiều năm vậy rồi chắc cũng quên thôi.
May sao cảnh sát không hề vô dụng như trong tưởng tượng của hắn, may hơn nữa là công ty sửa chữa vì tiết kiệm tiền, chất từng đống từng đống rác lại, đợi gom đủ số lượng mới cho xe chở đi. Thế nên tuy hiện trường đã biến đổi tương đối vì sửa chữa rồi, nhưng Gậy trúc và Đầu to vẫn tìm được mảnh thủy tinh giống với vụn thủy tinh phát hiện trên người người chết.
Người nọ hai mắt đỏ ngầu, hoàn toàn điên cuồng, cả người bất chấp đâm vào đường. Gậy trúc cắn răng, tay phải đã đau tới mất cảm giác, nhưng anh ta chỉ có thể ôm chặt lấy y, nếu buông ra sẽ càng khó lường. May sao Lăng Bác Kim thân thủ mạnh mẽ, xông lên, vặn tay người nọ, quặt tay y ra sau lưng, một tay khác ấn mạnh đầu y lên mặt bàn, thân thể ghì lên người đối phương, gầm lên, “Không được động đậy!”
Người nọ mặt dán lên bàn, miệng vẫn còn phát ra tiếng a a a, thân thể không ngừng giãy lên giãy xuống.
Gậy trúc được cứu ra, ôm tay không nói được lấy một câu.
Trải qua cuộc quần ẩu của bọn họ, Thường Trấn Viễn một lần nữa đứng lên, đi tới bên Gậy trúc, thấp giọng hỏi, “Tay không sao chứ?”
Gậy trúc nhăn mặt lắc đầu.
Thường Trấn Viễn kiểm tra cánh tay của anh ta, nói, “Có thể là trật khớp rồi, để tôi bảo… Lăng Bác Kim tới phòng y tế kiểm tra cùng anh.”
Gậy trúc ngẩng đầu nhìn hắn, “Chuyện ở đây…”
“Mình tôi là được rồi.” Thường Trấn Viễn nhìn nghi can vẫn đang ngọ nguậy không ngừng, bổ sung một câu, “Trói y lại đã.”
Gậy trúc tần ngần chút rồi nói, “Tự tôi tới phòng y tế thôi.” Anh ta hơi ngừng lại, nói tiếp, “Rồi báo cáo chuyện xảy ra ở đây cho sếp.” Anh ta nhìn Thường Trấn Viễn một cái, quay đầu đi ra ngoài, còn tiện tay khép cửa lại.
Thường Trấn Viễn nhìn Lăng Bác Kim, chậm rãi đi tới trước bàn, hai tay chống lên bàn, từ trên cao nhìn xuống nghi can mắt đỏ ngầu, miệng không ngừng phát ra tiếng hộc hộc, “Anh giết tôi thì ích gì? Ở ngoài vẫn còn rất nhiều cảnh sát. Anh giết được hết sao? Mà không lâu sau, chưa chừng anh bị dựa cột vì giết người, đến lúc đó, dù mẹ anh có gặp chuyện thì anh còn làm gì được nữa hả?”
Người nọ giống như trúng tà rít lên, “Đừng có làm gì mẹ tao! Mày mà động tới bà ấy thì tao giết mày… giết chết mày!”
Thường Trấn Viễn nói, “Bà Tiền Ngọc Lan là một người mẹ vĩ đại. Bà ấy vì anh mà hy sinh rất nhiều, anh đi theo Trang Tranh và Triệu Thác Đường cũng là muốn kiếm thêm chút tiền báo hiếu bà ấy đúng không? Anh không chịu nói gì, có phải là cảm thấy chỉ cần không nói, ôm lấy mọi chuyện thì Triệu Thác Đường sẽ bố trí ổn thỏa cho mẹ anh, cho bà ấy một khoản tiền an dưỡng?”
Người nọ yên tĩnh lại.
Thường Trấn Viễn thở dài nói, “Anh chẳng hiểu được lòng mẹ.”
Nghi can khác chợt cười lạnh bảo, “Mày lắm lời như vậy chẳng phải là muốn dụ tụi tao khai người khác ra đó thôi?”
“Đây đương nhiên là mục đích của tôi. Tôi là cảnh sát, cho nên muốn đưa tội phạm ra ngoài công lý.” Lúc Thường Trấn Viễn nói câu này giọng điệu và ánh mắt tự nhiên mà kiên định, giống như làm cảnh sát trừ bạo an dân là lý tưởng từ nhỏ tới lớn của hắn, “Vậy thì hy vọng của mỗi người mẹ là gì? Tôi nghĩ hẳn là đều mong con mình có tiền đồ. Dù không có tiền đồ thì cũng mong chúng có thể sống một đời bình an. Quách Kiệt, anh ngẫm kỹ lại coi, mẹ anh vì anh mà đánh đổi nhiều như vậy, thậm chí bán rẻ thể xác và tự tôn, bà ấy thực sự mong anh dùng tiền đồ và mạng sống của mình để kiếm lấy một khoản tiền dưỡng già cho bà ấy sao? Hằng năm anh về nhà, lúc bà ấy vui nhất là thấy anh trở về bình an hay là thấy anh cầm tiền ra đưa bà? Với bà ấy mà nói, rốt cuộc thì anh quan trọng hay tiền quan trọng, chẳng lẽ trong lòng anh không hiểu được một chút sao? Nếu điểm ấy mà anh cũng phân không rõ thì lúc trước bà ấy đừng sinh anh ra vẫn hơn.”
Trong mắt Quách Kiệt bị Lăng Bác Kim ghì lên bàn chảy ra hai dòng nước mắt.
Thường Trấn Viễn nói, “Bản án của anh sớm muộn gì cũng xét xử, mẹ anh sớm muộn gì rồi cũng biết. Anh mong mẹ mình lớn tuổi rồi mà còn phải chịu nỗi đau con mình có khả năng bị phán tử hình sao? Anh thật sự mong bà ngần ấy tuổi rồi còn suốt ngày lo lắng con mình chẳng biết ngày nào sẽ dựa cột, sau đó nửa đời sau không người nương tựa sao?”
Quách Kiệt sịt mạnh mũi, thân thể không còn giãy giụa nữa.
Thường Trấn Viễn không ngừng cố gắng nói, “Nói thực lòng nhé. Hai kẻ Trang Tranh và Triệu Thác Đường chúng tôi cũng hiểu không ít đâu. Tính cách Trang Tranh thế nào, tôi rất rõ ràng. Nếu anh thật sự gánh tội cho hắn, chưa chừng hắn còn có thể chiếu cố mẹ anh. Còn Triệu Thác Đường ấy à… Hà hà, anh biết thư ký đắc lực của gã có kết cục gì không?”
Quách Kiệt biến sắc.
Đương nhiên là y biết. Thư ký đó chịu tội thay Triệu Thác Đường bị công ty đuổi việc, tới nỗi không bám trụ ở thành phố này được, một thân một mình ảm đạm rời bỏ quê hương. Cho đến tận ngày y rời đi, Triệu Thác Đường không hề tìm y thêm lần nào nữa.
Vì sợ thư ký đó chây ỳ không đi, Quách Kiệt còn được lệnh của Trang Tranh, bảo y phải nhìn tận mắt thư ký đó rời đi. Nghĩ tới bộ dáng bị giày xéo chán chường của thư ký, sự kiên trì của y liền dần tróc ra.
Thường Trấn Viễn nhìn vẻ mặt của y là biết trong lòng y nghĩ gì rồi. Đương nhiên, hắn tuyệt đối sẽ không nói cho Quách Kiệt biết, kỳ thật hồi trước thư ký đó rời đi chẳng phải vì chịu oan thay Triệu Thác Đường, mà bởi y muốn hất văng Triệu Thác Đường để bản thân thượng vị, có điều không đề phòng Triệu Thác Đường đào hố bẫy cho y nhảy vào, hại y một lần sảy chân ôm hận ngàn đời, vĩnh viễn không lật người được. Người biết nội tình chuyện này không nhiều, hắn trước giờ không muốn ngồi lê đôi mách chuyện người khác, Triệu Thác Đường không muốn bị người khác cười nhạo mình nuôi ong tay áo, nên không công khai ra, vì vậy tam sao thất bản, lời đồn càng truyền ra mạnh, rồi trở thành phiên bản hồi sau. Quách Kiệt năm đó còn vì chuyện này mà cầu xin Trang Tranh, có điều bị Trang Tranh cười híp mắt xua đi, chẳng ngờ lời đồn năm đó bây giờ lại có tác dụng.
“Hai người các anh đều có chân có tay, lẽ nào còn sợ để mẹ mình vợ mình chết đói sao?” Thường Trấn Viễn liếc mắt với Lăng Bác Kim.
Lăng Bác Kim chậm rãi thả lỏng kiềm chế với Quách Kiệt.
Quách Kiệt chậm rãi đứng lên, ánh mắt nhìn về phía đồng bọn.
Vẻ mặt đồng bọn chợp sáng chợp tối. Lời phía trước không hề hấn gì, nhưng “vết xe đổ” của thư ký Triệu Thác Đường thì lại khiến y sợ hãi, nghĩ tới khả năng mình sẽ bị xem như vật hy sinh, y trở nên bất an.
Thường Trấn Viễn nói, “Vợ anh rất đẹp, còn có lúm đồng tiền nữa.”
Đồng bọn biến sắc.
Thường Trấn Viễn nói, “Nếu tôi có người vợ xinh đẹp như vậy, nhất định sẽ không nỡ chết để cô ấy lấy người đàn ông khác.”
Cửa bị đột ngột đẩy từ ngoài vào.
Lưu Triệu xông vào trước tiên, phía sau là Gậy trúc.
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Sắc mặt Lưu Triệu khó coi, nhìn hai nghi can xong thì chằm chằm vào Thường Trấn Viễn.
Thường Trấn Viễn nói ung dung, “Đang hỏi án.”
Lưu Triệu nói tỉnh rụi, “Có tiến triển gì không?”
Thường Trấn Viễn nhìn về phía Quách Kiệt, “Anh nói thử coi?”
Quách Kiệt giơ tay lau mắt, thấp giọng nói, “Tôi khai.”
Kỳ thật Quách Kiệt và đồng bọn của y chỉ là người dọn bãi, không hề rõ ràng vụ giết người này rốt cuộc là xảy ra thế nào. Nhưng lời khai của bọn họ ít nhất cũng xác nhận một điểm, đó là thi thể đào từ hộp đêm Danh Lưu ra, mà người hạ lệnh cho bọn họ là Triệu Thác Đường.
Bên trên vốn không định đánh rắn động cỏ, dù sao Triệu Thác Đường không chỉ gánh án mạng mà còn có một lượng thuốc phiện khổng lồ, phá cái trước thành công là để người chết được rửa nỗi oan, nhưng phá cái sau thành công lại có thể đỡ cho ngàn vạn gia đình không bị tan nát. Nhưng hiện giờ hướng khẩu cung rõ ràng như vậy, nếu cảnh sát không hành động thì lại khiến người khác ngờ vực, vì vậy bên trên cuối cùng vẫn ký lệnh khám xét hộp đêm Danh Lưu và lệnh bắt Triệu Thác Đường.
Người hai lần cung cấp manh mối mấu chốt cho bản án này đều là Thường Trấn Viễn, vì thế Lưu Triệu sai Thường Trấn Viễn mang người tới hộp đêm Danh Lưu tìm chứng cứ, còn mình thì dẫn Cá nhỏ đích thân thẩm vấn Triệu Thác Đường.
Qua điểm khác biệt giữa hai tờ danh sách, Đầu to đã tìm ra thân phận của người chết là Hứa Hải Hồng, đồng thời liên lạc với người ở quê cô ta tới nhận xác, hiện tại việc bọn họ cần làm là tìm ra hiện trường án đầu tiên và hung thủ.
Nói thật thì, tìm hiện trường án đầu tiên ở hộp đêm Danh Lưu quả đúng là làm khó Thường Trấn Viễn. Chưa bàn tới việc hồi xưa Chu Tiến có báo cáo tỉ mỉ như vậy với hắn hay không, dù có báo thì nhiều năm vậy rồi chắc cũng quên thôi.
May sao cảnh sát không hề vô dụng như trong tưởng tượng của hắn, may hơn nữa là công ty sửa chữa vì tiết kiệm tiền, chất từng đống từng đống rác lại, đợi gom đủ số lượng mới cho xe chở đi. Thế nên tuy hiện trường đã biến đổi tương đối vì sửa chữa rồi, nhưng Gậy trúc và Đầu to vẫn tìm được mảnh thủy tinh giống với vụn thủy tinh phát hiện trên người người chết.