Sự xuất hiện của mảnh thủy tinh xác thực nơi vụ án xảy ra quả nhiên là hộp đêm Danh Lưu, nhưng công ty sửa chữa xác nhận, kiểu thủy tinh hoa văn màu trà này có ở trong tất cả phòng của hộp đêm, vì vậy dù tìm được thủy tinh cũng không thể tìm ra rốt cuộc là phòng nào.
Thường Trấn Viễn đứng ở bàn lễ tân hộp đêm, nhìn một loạt phòng biểu thị trên máy vi tính. Kỳ thật trong lòng hắn đã có phạm vi đại khái rồi, nhưng phạm vi này là hắn dựa theo thân phận của hung thủ để suy ngược lại, vẫn chưa có cớ để suy luận thẳng ra.
Nhân viên lễ tân dè dặt giới thiệu tình huống tổng thể của hộp đêm.
Thường Trấn Viễn biết, cô ta dè dặt không phải vì hắn là cảnh sát, mà là sợ bản thân nói sai.
Lăng Bác Kim chợt nhoài lên bàn lễ tân, sán tới, “Sư phụ, em xem qua rồi, nơi này đều dùng thảm cao cấp giống hệt nhau.”
Thường Trấn Viễn nhíu mày nói, “Cậu tính xẻo một miếng về làm chăn…” Hắn chợt ngộ ra, “Đi xem thảm ở Đế Hậu Cung, Lăng Tiêu Đài, Bồng Lai Tiên Các, Trường Sinh Điện có thay đổi không.” Bốn nơi này là phòng kín lớn nhất xa hoa nhất ở hộp đêm, với thân phận địa vị của hung thủ, tất sẽ chọn một trong bốn nơi này.
Nhân viên lễ tân cố giữ bình tĩnh, nhưng bả vai run khe khẽ lại tiết lộ sự sợ hãi trong lòng cô ta.
Tâm trạng Thường Trấn Viễn rất tốt.
Với cá tính của Chu Tiến, chắc chắn sẽ không gánh tội vào người, gã quá sợ chết, cho nên người kia nhất định sẽ bị khai ra. Đến lúc đó, e bố người kia sẽ chẳng hòa nhã với Triệu Thác Đường đâu. Không có lão đó chống lưng, Triệu Thác Đường muốn tiếp tục buôn lậu an ổn, ắt sẽ phải động não nhiều hơn tìm mối nhiều hơn, nhưng lô hàng ở Philippines sợ sẽ không cho gã nhiều thời gian mà suy xét. Đến lúc đó có trò hay để xem rồi.
Thường Trấn Viễn ra khỏi khu lễ tân, tiện tay kéo một cái ghế của tiền sảnh ra ngồi xuống, châm điếu thuốc hút chậm rãi. Kế hoạch vốn chỉ có hình dáng sơ lược đang men theo quá trình phát triển sự việc bước từng bước về phía mục tiêu của mình một cách suôn sẻ, thật là tuyệt vời.
Vương Thụy và Lăng Bác Kim từ trên tầng chạy xuống, trông thấy vẻ khoan thai tự đắc của hắn, Vương Thụy nhoằng cái phát hỏa, “Anh không cần làm việc à?”
Thường Trấn Viễn nói dửng dưng, “Có vài người làm việc bằng chân, có vài người làm việc bằng đầu. Quan trọng nhất là thành quả.”
Vương Thụy tức tới nỗi mắt trợn trắng dã.
Lăng Bác Kim kéo cậu ta, “Sư phụ, bọn em kiểm tra rồi, thảm ở Đế Hậu Cung bị đổi sang kiểu khác.”
Thường Trấn Viễn đứng lên nói, “Bảo chuyên viên giám định tới, chẳng phải họ có thứ gì có thể kiểm tra phản ứng máu đó sao? Dùng thử xem.”
Lăng Bác Kim nói, “Phản ứng Luminol.”
Thường Trấn Viễn nói, “Tôi tới Đế Hậu Cung xem, nhân tiện gọi Đầu to sang cùng nhé.”
Lăng Bác Kim gật đầu.
Vương Thụy nhìn bóng lưng nhàn nhã của hắn, trề môi, “Kiểu gì vậy không biết.”
Lăng Bác Kim cười vỗ vai cậu ta.
Vương Thụy nói, “Có mỗi ông là chịu được anh ta thôi.”
Lăng Bác Kim nói, “Anh ấy là sư phụ tôi.”
Vương Thụy nói, “Anh ta như vậy mà giống sư phụ à?”
Lăng Bác Kim nói, “Anh ấy có phải sư phụ tốt không không quan trọng, quan trọng là anh ấy là một cảnh sát tốt.”
Vương Thụy cười nhạo.
Lăng Bác Kim nói, “Đừng cấn cái nữa, tôi đi gọi điện thoại, ông đi tìm Đầu to.”
Trong Đế Hậu Cung, Thường Trấn Viễn đút tay túi quần đứng ở cửa.
Để tôn lên hai chữ Đế Hậu, toàn bộ phòng dùng gỗ lim, đồ vàng và đồ ngọc. Ti vi được khảm trong gỗ lim cẩn phỉ thúy, bàn gỗ lim to lớn sang trọng, trên bàn trà đặt lư hương bằng vàng ròng, phong vị cổ xưa.
“Sao rồi? Phát hiện gì thế?” Đầu to người chưa đến tiếng đã đến rồi.
Thường Trấn Viễn nói, “Đợi chuyên viên giám định đã.”
Đầu to vậy nhưng rất sắc mắt, chỉ nhìn một cái liền nói, “Thảm trong này không giống với bên ngoài đâu.”
Tuy rằng mỗi phòng kín lớn trong hộp đêm đều có phong cách riêng rẽ, nhưng thảm thì là cùng một kiểu. Đó là nhằm để nền đất của hành lang và phòng kín ghép liền mạch. Vì vậy nếu không nhìn kỹ thì tuyệt nhiên không nhìn ra đường nối giữa các tấm thảm, giống như toàn bộ hộp đêm dùng nguyên một tấm thảm lớn.
Chuyên viên giám định đến rất nhanh.
Thường Trấn Viễn chỉ vào đồ gỗ lim nói, “Xem coi phía trên có dấu máu không.”
Trên người Hứa Hải Hồng có không ít vết đập, hẳn là va vào vật cứng, thảm mềm, có thể loại trừ đầu tiên, như vậy thứ có khả năng nhất chính là đồ gỗ và tường.
Thường Trấn Viễn đập Đầu to, “Anh ở đây coi, tôi đi loăng quăng xem nào.”
Đầu to ngẩn ra, “Cậu gọi anh tới để coi chỗ này à?”
Thường Trấn Viễn, “Người khác tôi không yên tâm.”
Đầu to cười mắng, “Lạy hồn. Từ khi nào mà miệng ngọt thế. Được rồi, nơi này anh coi, cậu dẫn đồ đệ của cậu đi xung quanh đi. Cậu giờ thành thám tử chủ chốt trong đội chúng ta rồi, đương nhiên phải truyền chút kinh nghiệm chứ. Không uổng công nó vì cậu mà vừa gặp tai nạn vừa khâu chỉ ha.”
Thường Trấn Viễn nhìn Lăng Bác Kim một cái, quay đầu bước đi.
Lăng Bác Kim chào Đầu to rồi mới đi theo.
Thường Trấn Viễn thật sự đi loăng quăng như đang dạo phố.
Lăng Bác Kim không hỏi cũng không hối, cứ thế đi dạo khắp cao ốc với hắn.
Nếu cậu không phải là Từ Tắc Thừa, có lẽ Thường Trấn Viễn sẽ thật sự xem cậu như đồ đệ. Dù sao Lăng Bác Kim trừ việc biết tùy mặt gửi lời ra, còn kín miệng, kỹ tính, gây cho người cảm giác lanh lợi đáng tin.
Hắn chợt dừng bước, nhíu mày.
Lăng Bác Kim nghi hoặc nhìn xung quanh, nói nhỏ, “Sư phụ sao thế?”
Thường Trấn Viễn không nói chuyện, một lần nữa cất bước.
Nếu không có những ưu điểm này thì cảnh sát sẽ chẳng phái cậu ta đi nằm vùng đâu nhỉ?
Hắn ép buộc bản thân lật ký ức trước khi chết của mình đời trước ra, không ngừng nhớ lại đôi mắt tràn ngập kinh hoảng và sát ý của Từ Tắc Thừa. Chính vì việc này, hắn sẽ không tha thứ cho cậu! Lúc Từ Tắc Thừa ra tay không có lấy một chút lưỡng lự, điều này chứng tỏ đáy lòng y đã sớm mô phỏng cảnh giết mình rồi, thậm chí có thể là không lúc nào không mong ngóng giờ khắc ấy, vậy nên mới dứt khoát gọn ghẽ như một phản xạ bản năng!
Nghĩ tới đây, ấn tượng tốt về Lăng Bác Kim liền hoàn toàn tan biến, sự ghê tởm một lần nữa chiếm cứ cảm quan của hắn.
Một tên cảnh sát không có lực kiềm chế căn bản thì là cảnh sát tốt cái khỉ gì.
Ánh mắt hắn lạnh lẽo lia qua, đúng lúc trông thấy mục tiêu tìm kiếm của mình xẹt qua trước mắt, lập tức guồng chân đuổi theo.
Động tác của Lăng Bác Kim nhanh hơn cả hắn, giống như những pha diễn thường xuất hiện trên phim ảnh, tay nắm lấy lan can cầu thang, nhảy thẳng từ tầng trên xuống, bằng hai ba bước chặn trước mặt mục tiêu.
Sau đó Thường Trấn Viễn bắt kịp, hờ hững liếc cậu rồi nói với nhân viên phục vụ đang sợ thon thót, “Anh tên gì?”
Nhân viên phục vụ rùng mình một cái hoàn hồn lại, cười đon đả, “Tôi là Lâm Toàn Thắng, là nhân viên phục vụ ở đây, có thể giúp gì cho anh không?”
Thường Trấn Viễn nói, “Biết Hứa Hải Hồng không?”
Vẻ mặt Lâm Toàn Thắng hơi sượng, cười khan nói, “Chưa nghe bao giờ. Cô ta làm gì vậy?”
Thường Trấn Viễn nói, “Chi bằng chúng ta về cục cảnh sát để nghĩ cho kỹ nhé?”
Lâm Toàn Thắng gắng cười nói, “Thì ra là công an à. Tôi không biết thật mà, cô ta rất nổi tiếng sao?”
Thường Trấn Viễn ra hiệu cho Lăng Bác Kim.
Nước mắt của Lâm Toàn Thắng rớt cái tạch xuống, toàn bộ quá trình không hề cần thời gian để chuẩn bị, “Đừng mà! Hu hu, anh cảnh sát ơi, tôi không biết thật mà. Tôi chỉ là người tới nơi này kiếm miếng ăn, chuyện của ông chủ sao mà tôi dám nói chứ.”
Thường Trấn Viễn nói, “Nơi này chỉ có ba người chúng ta, anh không nói tôi không nói cậu ta không nói, thì sao ông chủ anh biết là anh nói được?”
Lâm Toàn Thắng nói, “Chỗ nào ở đây cũng có màn hình giám sát, nhất định ông chủ có thể đoán được là tôi nói với anh đấy.”
“Số di động bao nhiêu?” Thường Trấn Viễn hỏi.
“Tôi, sao lại cần số di động?”
Thường Trấn Viễn nói, “Chứ không anh gửi tin nhắn cho tôi thế nào?”
Lâm Toàn Thắng ngẩn ra.
Thường Trấn Viễn nói, “Lát tôi sẽ hỏi thêm vài người khác để tung hỏa mù. Song nếu trước tám giờ tối mà chưa nhận được tin nhắn của anh thì tối nay anh thu dọn đồ đạc, tự mình tới cục cảnh sát báo tên đi.”
Lâm Toàn Thắng ngô nghê nghe hết, bày vẻ không thể tưởng tượng nổi, vẻ chừng không ngờ được cảnh sát bây giờ lại dùng cách này để hỏi án.
Ghi lại số di động y đọc xong, Thường Trấn Viễn thấp giọng nói, “Khóc mấy tiếng nữa nghe thử coi.”
“Hu hu hu, khóc gì chứ?” Tuy không biết là vì sao, nhưng Lâm Toàn Thắng rất phối hợp.
Thường Trấn Viễn vỗ vai y, tỏ vẻ bó tay rồi đi mất hút.
Thường Trấn Viễn đứng ở bàn lễ tân hộp đêm, nhìn một loạt phòng biểu thị trên máy vi tính. Kỳ thật trong lòng hắn đã có phạm vi đại khái rồi, nhưng phạm vi này là hắn dựa theo thân phận của hung thủ để suy ngược lại, vẫn chưa có cớ để suy luận thẳng ra.
Nhân viên lễ tân dè dặt giới thiệu tình huống tổng thể của hộp đêm.
Thường Trấn Viễn biết, cô ta dè dặt không phải vì hắn là cảnh sát, mà là sợ bản thân nói sai.
Lăng Bác Kim chợt nhoài lên bàn lễ tân, sán tới, “Sư phụ, em xem qua rồi, nơi này đều dùng thảm cao cấp giống hệt nhau.”
Thường Trấn Viễn nhíu mày nói, “Cậu tính xẻo một miếng về làm chăn…” Hắn chợt ngộ ra, “Đi xem thảm ở Đế Hậu Cung, Lăng Tiêu Đài, Bồng Lai Tiên Các, Trường Sinh Điện có thay đổi không.” Bốn nơi này là phòng kín lớn nhất xa hoa nhất ở hộp đêm, với thân phận địa vị của hung thủ, tất sẽ chọn một trong bốn nơi này.
Nhân viên lễ tân cố giữ bình tĩnh, nhưng bả vai run khe khẽ lại tiết lộ sự sợ hãi trong lòng cô ta.
Tâm trạng Thường Trấn Viễn rất tốt.
Với cá tính của Chu Tiến, chắc chắn sẽ không gánh tội vào người, gã quá sợ chết, cho nên người kia nhất định sẽ bị khai ra. Đến lúc đó, e bố người kia sẽ chẳng hòa nhã với Triệu Thác Đường đâu. Không có lão đó chống lưng, Triệu Thác Đường muốn tiếp tục buôn lậu an ổn, ắt sẽ phải động não nhiều hơn tìm mối nhiều hơn, nhưng lô hàng ở Philippines sợ sẽ không cho gã nhiều thời gian mà suy xét. Đến lúc đó có trò hay để xem rồi.
Thường Trấn Viễn ra khỏi khu lễ tân, tiện tay kéo một cái ghế của tiền sảnh ra ngồi xuống, châm điếu thuốc hút chậm rãi. Kế hoạch vốn chỉ có hình dáng sơ lược đang men theo quá trình phát triển sự việc bước từng bước về phía mục tiêu của mình một cách suôn sẻ, thật là tuyệt vời.
Vương Thụy và Lăng Bác Kim từ trên tầng chạy xuống, trông thấy vẻ khoan thai tự đắc của hắn, Vương Thụy nhoằng cái phát hỏa, “Anh không cần làm việc à?”
Thường Trấn Viễn nói dửng dưng, “Có vài người làm việc bằng chân, có vài người làm việc bằng đầu. Quan trọng nhất là thành quả.”
Vương Thụy tức tới nỗi mắt trợn trắng dã.
Lăng Bác Kim kéo cậu ta, “Sư phụ, bọn em kiểm tra rồi, thảm ở Đế Hậu Cung bị đổi sang kiểu khác.”
Thường Trấn Viễn đứng lên nói, “Bảo chuyên viên giám định tới, chẳng phải họ có thứ gì có thể kiểm tra phản ứng máu đó sao? Dùng thử xem.”
Lăng Bác Kim nói, “Phản ứng Luminol.”
Thường Trấn Viễn nói, “Tôi tới Đế Hậu Cung xem, nhân tiện gọi Đầu to sang cùng nhé.”
Lăng Bác Kim gật đầu.
Vương Thụy nhìn bóng lưng nhàn nhã của hắn, trề môi, “Kiểu gì vậy không biết.”
Lăng Bác Kim cười vỗ vai cậu ta.
Vương Thụy nói, “Có mỗi ông là chịu được anh ta thôi.”
Lăng Bác Kim nói, “Anh ấy là sư phụ tôi.”
Vương Thụy nói, “Anh ta như vậy mà giống sư phụ à?”
Lăng Bác Kim nói, “Anh ấy có phải sư phụ tốt không không quan trọng, quan trọng là anh ấy là một cảnh sát tốt.”
Vương Thụy cười nhạo.
Lăng Bác Kim nói, “Đừng cấn cái nữa, tôi đi gọi điện thoại, ông đi tìm Đầu to.”
Trong Đế Hậu Cung, Thường Trấn Viễn đút tay túi quần đứng ở cửa.
Để tôn lên hai chữ Đế Hậu, toàn bộ phòng dùng gỗ lim, đồ vàng và đồ ngọc. Ti vi được khảm trong gỗ lim cẩn phỉ thúy, bàn gỗ lim to lớn sang trọng, trên bàn trà đặt lư hương bằng vàng ròng, phong vị cổ xưa.
“Sao rồi? Phát hiện gì thế?” Đầu to người chưa đến tiếng đã đến rồi.
Thường Trấn Viễn nói, “Đợi chuyên viên giám định đã.”
Đầu to vậy nhưng rất sắc mắt, chỉ nhìn một cái liền nói, “Thảm trong này không giống với bên ngoài đâu.”
Tuy rằng mỗi phòng kín lớn trong hộp đêm đều có phong cách riêng rẽ, nhưng thảm thì là cùng một kiểu. Đó là nhằm để nền đất của hành lang và phòng kín ghép liền mạch. Vì vậy nếu không nhìn kỹ thì tuyệt nhiên không nhìn ra đường nối giữa các tấm thảm, giống như toàn bộ hộp đêm dùng nguyên một tấm thảm lớn.
Chuyên viên giám định đến rất nhanh.
Thường Trấn Viễn chỉ vào đồ gỗ lim nói, “Xem coi phía trên có dấu máu không.”
Trên người Hứa Hải Hồng có không ít vết đập, hẳn là va vào vật cứng, thảm mềm, có thể loại trừ đầu tiên, như vậy thứ có khả năng nhất chính là đồ gỗ và tường.
Thường Trấn Viễn đập Đầu to, “Anh ở đây coi, tôi đi loăng quăng xem nào.”
Đầu to ngẩn ra, “Cậu gọi anh tới để coi chỗ này à?”
Thường Trấn Viễn, “Người khác tôi không yên tâm.”
Đầu to cười mắng, “Lạy hồn. Từ khi nào mà miệng ngọt thế. Được rồi, nơi này anh coi, cậu dẫn đồ đệ của cậu đi xung quanh đi. Cậu giờ thành thám tử chủ chốt trong đội chúng ta rồi, đương nhiên phải truyền chút kinh nghiệm chứ. Không uổng công nó vì cậu mà vừa gặp tai nạn vừa khâu chỉ ha.”
Thường Trấn Viễn nhìn Lăng Bác Kim một cái, quay đầu bước đi.
Lăng Bác Kim chào Đầu to rồi mới đi theo.
Thường Trấn Viễn thật sự đi loăng quăng như đang dạo phố.
Lăng Bác Kim không hỏi cũng không hối, cứ thế đi dạo khắp cao ốc với hắn.
Nếu cậu không phải là Từ Tắc Thừa, có lẽ Thường Trấn Viễn sẽ thật sự xem cậu như đồ đệ. Dù sao Lăng Bác Kim trừ việc biết tùy mặt gửi lời ra, còn kín miệng, kỹ tính, gây cho người cảm giác lanh lợi đáng tin.
Hắn chợt dừng bước, nhíu mày.
Lăng Bác Kim nghi hoặc nhìn xung quanh, nói nhỏ, “Sư phụ sao thế?”
Thường Trấn Viễn không nói chuyện, một lần nữa cất bước.
Nếu không có những ưu điểm này thì cảnh sát sẽ chẳng phái cậu ta đi nằm vùng đâu nhỉ?
Hắn ép buộc bản thân lật ký ức trước khi chết của mình đời trước ra, không ngừng nhớ lại đôi mắt tràn ngập kinh hoảng và sát ý của Từ Tắc Thừa. Chính vì việc này, hắn sẽ không tha thứ cho cậu! Lúc Từ Tắc Thừa ra tay không có lấy một chút lưỡng lự, điều này chứng tỏ đáy lòng y đã sớm mô phỏng cảnh giết mình rồi, thậm chí có thể là không lúc nào không mong ngóng giờ khắc ấy, vậy nên mới dứt khoát gọn ghẽ như một phản xạ bản năng!
Nghĩ tới đây, ấn tượng tốt về Lăng Bác Kim liền hoàn toàn tan biến, sự ghê tởm một lần nữa chiếm cứ cảm quan của hắn.
Một tên cảnh sát không có lực kiềm chế căn bản thì là cảnh sát tốt cái khỉ gì.
Ánh mắt hắn lạnh lẽo lia qua, đúng lúc trông thấy mục tiêu tìm kiếm của mình xẹt qua trước mắt, lập tức guồng chân đuổi theo.
Động tác của Lăng Bác Kim nhanh hơn cả hắn, giống như những pha diễn thường xuất hiện trên phim ảnh, tay nắm lấy lan can cầu thang, nhảy thẳng từ tầng trên xuống, bằng hai ba bước chặn trước mặt mục tiêu.
Sau đó Thường Trấn Viễn bắt kịp, hờ hững liếc cậu rồi nói với nhân viên phục vụ đang sợ thon thót, “Anh tên gì?”
Nhân viên phục vụ rùng mình một cái hoàn hồn lại, cười đon đả, “Tôi là Lâm Toàn Thắng, là nhân viên phục vụ ở đây, có thể giúp gì cho anh không?”
Thường Trấn Viễn nói, “Biết Hứa Hải Hồng không?”
Vẻ mặt Lâm Toàn Thắng hơi sượng, cười khan nói, “Chưa nghe bao giờ. Cô ta làm gì vậy?”
Thường Trấn Viễn nói, “Chi bằng chúng ta về cục cảnh sát để nghĩ cho kỹ nhé?”
Lâm Toàn Thắng gắng cười nói, “Thì ra là công an à. Tôi không biết thật mà, cô ta rất nổi tiếng sao?”
Thường Trấn Viễn ra hiệu cho Lăng Bác Kim.
Nước mắt của Lâm Toàn Thắng rớt cái tạch xuống, toàn bộ quá trình không hề cần thời gian để chuẩn bị, “Đừng mà! Hu hu, anh cảnh sát ơi, tôi không biết thật mà. Tôi chỉ là người tới nơi này kiếm miếng ăn, chuyện của ông chủ sao mà tôi dám nói chứ.”
Thường Trấn Viễn nói, “Nơi này chỉ có ba người chúng ta, anh không nói tôi không nói cậu ta không nói, thì sao ông chủ anh biết là anh nói được?”
Lâm Toàn Thắng nói, “Chỗ nào ở đây cũng có màn hình giám sát, nhất định ông chủ có thể đoán được là tôi nói với anh đấy.”
“Số di động bao nhiêu?” Thường Trấn Viễn hỏi.
“Tôi, sao lại cần số di động?”
Thường Trấn Viễn nói, “Chứ không anh gửi tin nhắn cho tôi thế nào?”
Lâm Toàn Thắng ngẩn ra.
Thường Trấn Viễn nói, “Lát tôi sẽ hỏi thêm vài người khác để tung hỏa mù. Song nếu trước tám giờ tối mà chưa nhận được tin nhắn của anh thì tối nay anh thu dọn đồ đạc, tự mình tới cục cảnh sát báo tên đi.”
Lâm Toàn Thắng ngô nghê nghe hết, bày vẻ không thể tưởng tượng nổi, vẻ chừng không ngờ được cảnh sát bây giờ lại dùng cách này để hỏi án.
Ghi lại số di động y đọc xong, Thường Trấn Viễn thấp giọng nói, “Khóc mấy tiếng nữa nghe thử coi.”
“Hu hu hu, khóc gì chứ?” Tuy không biết là vì sao, nhưng Lâm Toàn Thắng rất phối hợp.
Thường Trấn Viễn vỗ vai y, tỏ vẻ bó tay rồi đi mất hút.