Đứng trong phòng khách số nhà 502 cùng với “đại sư” Đầu to mời tới, trong lòng Thường Trấn Viễn hơi dao động.
Giá ba ngàn một mét vuông dù ở hiện tại giá nhà chưa tăng lên cũng là có thể ngộ nhưng không thể cầu, với dự trù trước mắt của hắn, mua căn nhà này còn có thể trích tiền mua xe hơi để thay đi bộ, như vậy không cần chen xe buýt hay đội mũ bảo hiểm nữa.
Đợi tới lúc giá nhà lên cao, hắn có thể sang tay lại căn nhà, chuyển tới khu mới đang khai phát. Nhớ là giá nhà giai đoạn sơ cấp ở khu mới rất rẻ, song khi xung quanh dần xây dựng hoàn thiện, giá tiền của nó gần như ngang với khu cũ.
Hiện hắn không dư dả tiền, không thể buôn nhà quy mô lớn, chỉ có thể chơi nhỏ lẻ để dành chút tiền, nhưng nhìn chung là tích chút vốn liếng cho cuộc sống độc lập về sau. Không cần biết Thường Trấn Viễn sống bao nhiêu tuổi, linh hồn của Trang Tranh đã bốn mươi có lẻ rồi, không có khả năng đi theo từng bước một bố Thường an bài như đứa trẻ con chưa dứt sữa, cũng không có khả năng liều lĩnh không kiêng nể như thiếu niên giai đoạn phản nghịch.
Thứ hắn muốn là cuộc sống thảnh thơi.
Đương nhiên, trước đó trừ đi gút mắc khiến lòng hắn không cách nào thảnh thơi cũng là điều bắt buộc.
Mỗi lần tới một gian phòng, Đại sư liền sờ chuỗi tràng hạt hô to, “Vô lượng thọ Phật!” Hắn vô cùng trung khí, giọng nói như chuông đồng, mỗi tiếng hô đều như dội vào đầu, khiến người tỉnh ngủ.
Đầu to đi tới bên Thường Trấn Viễn nói rì rầm, “Đại sư anh mời lợi hại không? Có cảm thấy đi một vòng xuống mà nhà cửa sáng sủa hẳn lên không?”
“Có.” Thường Trấn Viễn vừa xuống cầu thang vừa chỉ vào đèn phòng khách nói, “Lúc lên tầng tôi vô ý bật đèn.”
Đầu to, “…”
Lão Tiêu khẩn trương nhìn đại sư, “Đại sư, thầy thấy sao? Nhà lúc trước tôi cũng mời thầy phong thủy xem, tuyệt đối không có sao đâu. Kết cục bố trí nhà cửa đều có nghiên cứu cả đấy.”
Đại sư nói, “Nhà không tệ.” Hắn quay qua nói với Đầu to và Thường Trấn Viễn, “Có thể mua. Tới lúc chuyển nhà, tôi làm lễ cho các anh, đảm bảo sau này ở đây phúc nhiều thọ lớn con đàn cháu đống.”
Lão Tiêu nhìn sang Thường Trấn Viễn, “Giờ cậu yên tâm rồi chứ?”
Thường Trấn Viễn không nói năng gì, mắt vẫn nhìn xung quanh.
Lão Tiêu bất mãn trừng Đầu to.
Đầu to cười làm lành, “Mua nhà là chuyện lớn, không nghe đại sư nói đấy sao? Con đàn cháu đống đó, về sau cưới vợ sinh con đều ở đây, tất nhiên là phải xem cẩn thận rồi.” Nói thì nói thế chứ anh ta vẫn len lén hỏi Thường Trấn Viễn, “Sao rồi? Cậu yên tâm, anh nhờ người bên sở địa chính điều tra rồi, nhà ở đích thật là của ông ta, chỉ có một cái tên thôi.”
Thường Trấn Viễn chậm rãi nói, “Giá này…”
Lão Tiêu cuống lên, “Giá này là giá chót rồi! Không thấp hơn được nữa, thấp hơn thì chết tôi mất thôi! Tôi còn một cái ga-ra, khoảng mười bốn mét vuông, nếu cậu cần thì tôi bán cho cậu hai ngàn mốt một mét vuông.”
“Một ngàn.” Thường Trấn Viễn nói.
Lão Tiêu nói, “Thế thì tôi không bán.”
Thường Trấn Viễn quay đầu nhìn ông ta, “Ga-ra với nhà ở trọn gói, giữ lại mỗi ga-ra thì ích gì?”
Lão Tiêu nói, “Cái đó không cần cậu quan tâm! Tôi nói thật với cậu nhé, nếu không phải ở quê tôi có người cần gấp một khoản tiền lớn thì tôi sẽ không bán với cái giá này đâu. Vùng này sắp xây siêu thị cỡ lớn, môi trường địa lý tốt không thể tốt hơn, nếu không phải chuyện vợ tôi… tóm lại, nhà ở ba ngàn, ga-ra hai ngàn, chốt giá!”
Thường Trấn Viễn chậm rãi nói, “Một ngàn năm.”
Lão Tiêu hung dữ nhìn chòng chọc vào hắn, giống như đang nhìn một tên Chu Bác Bì ăn không nhả xương.
Thường Trấn Viễn đứng yên mặc ông ta nhìn.
Đầu to mấy lần muốn nói, đều bị vẻ mặt của hai bên chặn lại.
Chỉ có đại sư thực tế nhất, chủ động ngồi xuống sô-pha, tiện tay cầm một cuốn tạp chí lên đọc.
Đầu to nhìn qua.
《 Tri Âm 》.[1]
Một lúc sau.
Lão Tiêu rốt cuộc bại trận, miệng hùm gan sứa kêu, “Một ngàn tám.”
Thường Trấn Viễn nhàn nhã nói tiếp, “Một ngàn sáu.”
“…Một ngàn bảy!”
“Đồng ý.”
Đầu to nhảy lên nói, “Cậu mua à?”
Thường Trẫn Viễn gật đầu nói, “Mua.”
Đầu to lập tức lấy di động ra.
Thường Trấn Viễn thắc mắc nhìn anh ta, “Gọi ai vậy?”
“Hòa thượng chứ ai, bảo nó mau chóng dọn hành lý.”
Đại sư vểnh tai nhìn qua, “Hòa thượng?”
Đầu to vội nói, “Biệt danh của đồng sự tôi, đợt rồi nó cạo trọc.”
Đại sư nói, “Vô lượng thọ Phật! Chứng tỏ cậu ta có lòng hướng Phật, có rảnh bảo cậu ta tới chỗ tôi nghe kinh Phật nhé.”
Lăng Bác Kim bị hóa phép xuất gia cũng là kết cục không tệ. Thường Trấn Viễn vội nói, “Tôi cho thầy số nhé?”
Đại sư xua tay, lấy hộp danh thiếp mạ vàng ra khỏi túi rồi rút một tấm cho hắn, “Nói dài thì gửi vào hòm thư, nói ngắn thì gửi QQ, di động tôi liên tuyến. Bình thường không nghe điện thoại, vì tôi có thể đang ở nước ngoài, chi phí roaming phát sinh đắt lắm.”
Thường Trấn Viễn cất danh thiếp vào túi, “Tôi sẽ chuyển lại cho cậu ta.”
Lão Tiêu kéo hắn sang một bên, “Bao giờ làm thủ tục đây?”
Thường Trấn Viễn nói, “Khi nào thì anh rảnh?”
Lão Tiêu nói, “Hôm nay ngày mai đều được, nhưng không lần chần được nữa đâu.”
Thường Trấn Viễn nói, “Thế thì ngày mai.”
Lão Tiêu nói, “Được!”
Chuyện mua nhà vậy là quyết định xong, còn việc rốt cuộc vì sao lão Tiêu vội bán nhà như vậy, Thường Trấn Viễn không quan tâm cho lắm. Hắn chỉ cần để ý kỹ thủ tục không có sai lầm thì không sợ ông ta gian trá.
Song để đảm bảo, đêm đó hắn vẫn gọi điện cho thư ký Liêu, nói cho ông ta việc mua nhà của mình.
Đầu dây bên thư ký Liêu rất ồn ào, hẳn là đang xã giao, nhưng ông ta vẫn hỏi kỹ càng chi tiết về giá nhà, chủ nhà, v.v cuối cùng nhắc nhở hắn phải cẩn thận lúc sang tên, chú ý cho kỹ.
Thường Trấn Viễn nhất nhất đáp lời.
Đến cuối cùng, thư ký Liêu chợt hỏi hắn, “Thứ bảy tuần sau có rảnh không?”
Thường Trấn Viễn nói, “Tạm thời thì có, đến lúc đó thì không chắc.”
Thư ký Liêu nói, “Cháu nói trước với lãnh đạo của cháu, bảo chuyện rất quan trọng, nhất định phải để thời gian ra.”
Thường Trấn Viễn đoán, “Bố cháu đến ạ?”
Thư ký Liêu cười nói, “Không phải, song cũng là chuyện vui. Cụ thể thế nào lát chú nói tiếp với cháu.”
Nhưng mãi tới lúc Thường Trấn Viễn ngủ, thư ký Liêu cũng không gọi lại. Hắn biết xã giao bình thường đều khó tránh khỏi có mấy người gục xuống nên không bận tâm.
Rạng sáng hôm sau, Thường Trấn Viễn vừa tập thể dục xong, đang nấu bữa sáng thì lão Tiêu gọi điện tới giục giã.
Chẳng bao lâu sau, điện thoại của Đầu to cũng tới, nói đang ở dưới, đồ ăn sáng mua rồi, bảo hắn mang giấy tờ và sổ tiết kiệm lên đường.
Thường Trấn Viễn đành phải vội vàng thay quần áo đi xuống.
Đầu to ném cho hắn một túi bánh quẩy bánh nướng và một cốc sữa đậu, nói, “Mang đủ đồ chưa?”
“Đủ rồi.” Thường Trấn Viễn nhíu mày nhìn bánh nướng bánh quẩy. Sau khi Trang Tranh bước sang tuổi ba mươi lăm thì hắn quen ăn đồ ăn thanh đạm, đến bây giờ vẫn không sửa được.
Đầu to đưa mũ bảo hiểm cho hắn rồi nói, “Hòa thượng với lão Tiêu đi trước rồi, chúng ta cũng phải nhanh lên.”
Thường Trấn Viễn nói, “Cậu ta đi làm cái gì?”
Tuy hắn không chỉ đích danh, nhưng cái người dôi ra lúc này rõ ràng là Lăng Bác Kim. Đầu to cười nói, “Quan tâm cậu chứ sao nữa. Nó sợ giá nhà hời như vậy, lão Tiêu sẽ gian lận. Thực ra thì lão Tiêu ở đây gần bốn năm năm rồi, trong lòng anh cũng biết hòm hòm, không thì sao giới thiệu cho cậu được. Song đề phòng chút cũng tốt.”
Hai người đi tới sở địa chính, Lăng Bác Kim và lão Tiêu quả nhiên đang ngồi chờ ở đại sảnh.
Thường Trấn Viễn thấy hai tay Lăng Bác Kim trống trơn, liền thuận tay đưa bánh nướng bánh quẩy cho cậu, giữ lại sữa đậu cho mình.
Đầu to cười nói, “Thương đồ đệ cũng không nên thương như vậy đâu, để bụng mình đói nhường đồ đệ ăn.”
Lăng Bác Kim vội nói, “Em ăn không được nhiều thế này đâu ạ.”
Thường Trấn Viễn xua tay nói, “Tôi ăn ở nhà rồi.”
“Sao cậu không nói sớm. Tự dưng đoạt mất công của anh.” Đầu to cười hì hì nói. Anh ta thấy lúc Lăng Bác Kim mới tới, Thường Trấn Viễn nhìn cậu ta không vừa mắt, đến hôm nay chủ động nhường đồ ăn sáng, cảm thấy vui vẻ từ tận đáy lòng.
Lão Tiêu đợi mất kiên nhẫn, thúc giục liên miên, vì vậy một hàng bốn người bắt đầu làm thủ tục sang tên.
May sao tới sớm, người xếp hàng không nhiều lắm, tuy thủ tục rườm rà nhưng rất nhanh thì xong xuôi. Sau đó Thường Trấn Viễn lại cầm sổ đỏ đi ngân hàng vay một trăm năm mươi ngàn, trả nợ hàng tháng.
Lão Tiêu nhìn sổ tiết kiệm, cuối cùng cũng thở phào một hơi, nắm chặt tay Thường Trấn Viễn nói, “Nhà mai hoặc mốt tôi giao cho cậu.”
Đầu to nói, “Lão Tiêu à, đồ dùng trong nhà chắc anh không cần nữa đâu nhỉ?”
Lão Tiêu cười khổ nói, “Thật sự không thể cho nữa đâu, cậu cũng biết đấy, tôi bán nhà này là bán lỗ vốn rồi, nếu không vội đi thì tôi quả tình không nỡ bán đâu.”
Đầu to nhíu mày nói, “Mình anh đi à? Thế chị nhà sao đây?”
Sắc mặt lão Tiêu trở nên rất khó coi, thấp giọng nói, “Nếu không phải biết các cậu là cảnh sát thì tôi thật không dám bán nhà cho cậu đâu. Tôi nói thật vậy, bệnh của vợ tôi di truyền, trước lúc cưới tôi không biết, cưới rồi mới lộ ra. Cậu có biết sao bao nhiêu năm mà tôi chưa có con không? Đều là bị bà ấy hành hạ bản thân mà chết rồi! Tôi quả tình là không nhịn được nữa, bà ấy còn có ba người anh, uy hiếp tôi rằng nếu dám gửi em gái họ vào viện tâm thần thì sẽ giết tôi… Tôi liều thôi! Dù sao tôi không thể sống thế này được nữa! Trung Quốc lớn nhường vậy, tôi không tin bọn họ có thể tìm thấy tôi thật. Song nhà thì cậu yên tâm, tôi mua trước khi kết hôn, đã làm chứng nhận tài sản tiền hôn nhân rồi, tuyệt không bẫy cậu đâu.”
Đầu to nghe mà trợn mắt há mồm. Anh ta với chị Tiêu cũng gặp nhau không ít lần rồi, tuy rằng cảm thấy bà ta khi thì niềm nở khi thì hờ hững có khi còn hơi hâm hấp, song tới bây giờ chưa từng nghĩ bà ta lại mắc bệnh nhiều năm vậy rồi.
Thanh quan khó phán việc nhà. Đầu to thổn thức trong lòng, những cũng không biết an ủi thế nào, chỉ đành chúc ông ta thuận buồm xuôi gió.
[1] Tạp chí dành cho nữ giới, giống Hạnh phúc gia đình của Việt Nam.
liyuwiki_com_1405073819
Giá ba ngàn một mét vuông dù ở hiện tại giá nhà chưa tăng lên cũng là có thể ngộ nhưng không thể cầu, với dự trù trước mắt của hắn, mua căn nhà này còn có thể trích tiền mua xe hơi để thay đi bộ, như vậy không cần chen xe buýt hay đội mũ bảo hiểm nữa.
Đợi tới lúc giá nhà lên cao, hắn có thể sang tay lại căn nhà, chuyển tới khu mới đang khai phát. Nhớ là giá nhà giai đoạn sơ cấp ở khu mới rất rẻ, song khi xung quanh dần xây dựng hoàn thiện, giá tiền của nó gần như ngang với khu cũ.
Hiện hắn không dư dả tiền, không thể buôn nhà quy mô lớn, chỉ có thể chơi nhỏ lẻ để dành chút tiền, nhưng nhìn chung là tích chút vốn liếng cho cuộc sống độc lập về sau. Không cần biết Thường Trấn Viễn sống bao nhiêu tuổi, linh hồn của Trang Tranh đã bốn mươi có lẻ rồi, không có khả năng đi theo từng bước một bố Thường an bài như đứa trẻ con chưa dứt sữa, cũng không có khả năng liều lĩnh không kiêng nể như thiếu niên giai đoạn phản nghịch.
Thứ hắn muốn là cuộc sống thảnh thơi.
Đương nhiên, trước đó trừ đi gút mắc khiến lòng hắn không cách nào thảnh thơi cũng là điều bắt buộc.
Mỗi lần tới một gian phòng, Đại sư liền sờ chuỗi tràng hạt hô to, “Vô lượng thọ Phật!” Hắn vô cùng trung khí, giọng nói như chuông đồng, mỗi tiếng hô đều như dội vào đầu, khiến người tỉnh ngủ.
Đầu to đi tới bên Thường Trấn Viễn nói rì rầm, “Đại sư anh mời lợi hại không? Có cảm thấy đi một vòng xuống mà nhà cửa sáng sủa hẳn lên không?”
“Có.” Thường Trấn Viễn vừa xuống cầu thang vừa chỉ vào đèn phòng khách nói, “Lúc lên tầng tôi vô ý bật đèn.”
Đầu to, “…”
Lão Tiêu khẩn trương nhìn đại sư, “Đại sư, thầy thấy sao? Nhà lúc trước tôi cũng mời thầy phong thủy xem, tuyệt đối không có sao đâu. Kết cục bố trí nhà cửa đều có nghiên cứu cả đấy.”
Đại sư nói, “Nhà không tệ.” Hắn quay qua nói với Đầu to và Thường Trấn Viễn, “Có thể mua. Tới lúc chuyển nhà, tôi làm lễ cho các anh, đảm bảo sau này ở đây phúc nhiều thọ lớn con đàn cháu đống.”
Lão Tiêu nhìn sang Thường Trấn Viễn, “Giờ cậu yên tâm rồi chứ?”
Thường Trấn Viễn không nói năng gì, mắt vẫn nhìn xung quanh.
Lão Tiêu bất mãn trừng Đầu to.
Đầu to cười làm lành, “Mua nhà là chuyện lớn, không nghe đại sư nói đấy sao? Con đàn cháu đống đó, về sau cưới vợ sinh con đều ở đây, tất nhiên là phải xem cẩn thận rồi.” Nói thì nói thế chứ anh ta vẫn len lén hỏi Thường Trấn Viễn, “Sao rồi? Cậu yên tâm, anh nhờ người bên sở địa chính điều tra rồi, nhà ở đích thật là của ông ta, chỉ có một cái tên thôi.”
Thường Trấn Viễn chậm rãi nói, “Giá này…”
Lão Tiêu cuống lên, “Giá này là giá chót rồi! Không thấp hơn được nữa, thấp hơn thì chết tôi mất thôi! Tôi còn một cái ga-ra, khoảng mười bốn mét vuông, nếu cậu cần thì tôi bán cho cậu hai ngàn mốt một mét vuông.”
“Một ngàn.” Thường Trấn Viễn nói.
Lão Tiêu nói, “Thế thì tôi không bán.”
Thường Trấn Viễn quay đầu nhìn ông ta, “Ga-ra với nhà ở trọn gói, giữ lại mỗi ga-ra thì ích gì?”
Lão Tiêu nói, “Cái đó không cần cậu quan tâm! Tôi nói thật với cậu nhé, nếu không phải ở quê tôi có người cần gấp một khoản tiền lớn thì tôi sẽ không bán với cái giá này đâu. Vùng này sắp xây siêu thị cỡ lớn, môi trường địa lý tốt không thể tốt hơn, nếu không phải chuyện vợ tôi… tóm lại, nhà ở ba ngàn, ga-ra hai ngàn, chốt giá!”
Thường Trấn Viễn chậm rãi nói, “Một ngàn năm.”
Lão Tiêu hung dữ nhìn chòng chọc vào hắn, giống như đang nhìn một tên Chu Bác Bì ăn không nhả xương.
Thường Trấn Viễn đứng yên mặc ông ta nhìn.
Đầu to mấy lần muốn nói, đều bị vẻ mặt của hai bên chặn lại.
Chỉ có đại sư thực tế nhất, chủ động ngồi xuống sô-pha, tiện tay cầm một cuốn tạp chí lên đọc.
Đầu to nhìn qua.
《 Tri Âm 》.[1]
Một lúc sau.
Lão Tiêu rốt cuộc bại trận, miệng hùm gan sứa kêu, “Một ngàn tám.”
Thường Trấn Viễn nhàn nhã nói tiếp, “Một ngàn sáu.”
“…Một ngàn bảy!”
“Đồng ý.”
Đầu to nhảy lên nói, “Cậu mua à?”
Thường Trẫn Viễn gật đầu nói, “Mua.”
Đầu to lập tức lấy di động ra.
Thường Trấn Viễn thắc mắc nhìn anh ta, “Gọi ai vậy?”
“Hòa thượng chứ ai, bảo nó mau chóng dọn hành lý.”
Đại sư vểnh tai nhìn qua, “Hòa thượng?”
Đầu to vội nói, “Biệt danh của đồng sự tôi, đợt rồi nó cạo trọc.”
Đại sư nói, “Vô lượng thọ Phật! Chứng tỏ cậu ta có lòng hướng Phật, có rảnh bảo cậu ta tới chỗ tôi nghe kinh Phật nhé.”
Lăng Bác Kim bị hóa phép xuất gia cũng là kết cục không tệ. Thường Trấn Viễn vội nói, “Tôi cho thầy số nhé?”
Đại sư xua tay, lấy hộp danh thiếp mạ vàng ra khỏi túi rồi rút một tấm cho hắn, “Nói dài thì gửi vào hòm thư, nói ngắn thì gửi QQ, di động tôi liên tuyến. Bình thường không nghe điện thoại, vì tôi có thể đang ở nước ngoài, chi phí roaming phát sinh đắt lắm.”
Thường Trấn Viễn cất danh thiếp vào túi, “Tôi sẽ chuyển lại cho cậu ta.”
Lão Tiêu kéo hắn sang một bên, “Bao giờ làm thủ tục đây?”
Thường Trấn Viễn nói, “Khi nào thì anh rảnh?”
Lão Tiêu nói, “Hôm nay ngày mai đều được, nhưng không lần chần được nữa đâu.”
Thường Trấn Viễn nói, “Thế thì ngày mai.”
Lão Tiêu nói, “Được!”
Chuyện mua nhà vậy là quyết định xong, còn việc rốt cuộc vì sao lão Tiêu vội bán nhà như vậy, Thường Trấn Viễn không quan tâm cho lắm. Hắn chỉ cần để ý kỹ thủ tục không có sai lầm thì không sợ ông ta gian trá.
Song để đảm bảo, đêm đó hắn vẫn gọi điện cho thư ký Liêu, nói cho ông ta việc mua nhà của mình.
Đầu dây bên thư ký Liêu rất ồn ào, hẳn là đang xã giao, nhưng ông ta vẫn hỏi kỹ càng chi tiết về giá nhà, chủ nhà, v.v cuối cùng nhắc nhở hắn phải cẩn thận lúc sang tên, chú ý cho kỹ.
Thường Trấn Viễn nhất nhất đáp lời.
Đến cuối cùng, thư ký Liêu chợt hỏi hắn, “Thứ bảy tuần sau có rảnh không?”
Thường Trấn Viễn nói, “Tạm thời thì có, đến lúc đó thì không chắc.”
Thư ký Liêu nói, “Cháu nói trước với lãnh đạo của cháu, bảo chuyện rất quan trọng, nhất định phải để thời gian ra.”
Thường Trấn Viễn đoán, “Bố cháu đến ạ?”
Thư ký Liêu cười nói, “Không phải, song cũng là chuyện vui. Cụ thể thế nào lát chú nói tiếp với cháu.”
Nhưng mãi tới lúc Thường Trấn Viễn ngủ, thư ký Liêu cũng không gọi lại. Hắn biết xã giao bình thường đều khó tránh khỏi có mấy người gục xuống nên không bận tâm.
Rạng sáng hôm sau, Thường Trấn Viễn vừa tập thể dục xong, đang nấu bữa sáng thì lão Tiêu gọi điện tới giục giã.
Chẳng bao lâu sau, điện thoại của Đầu to cũng tới, nói đang ở dưới, đồ ăn sáng mua rồi, bảo hắn mang giấy tờ và sổ tiết kiệm lên đường.
Thường Trấn Viễn đành phải vội vàng thay quần áo đi xuống.
Đầu to ném cho hắn một túi bánh quẩy bánh nướng và một cốc sữa đậu, nói, “Mang đủ đồ chưa?”
“Đủ rồi.” Thường Trấn Viễn nhíu mày nhìn bánh nướng bánh quẩy. Sau khi Trang Tranh bước sang tuổi ba mươi lăm thì hắn quen ăn đồ ăn thanh đạm, đến bây giờ vẫn không sửa được.
Đầu to đưa mũ bảo hiểm cho hắn rồi nói, “Hòa thượng với lão Tiêu đi trước rồi, chúng ta cũng phải nhanh lên.”
Thường Trấn Viễn nói, “Cậu ta đi làm cái gì?”
Tuy hắn không chỉ đích danh, nhưng cái người dôi ra lúc này rõ ràng là Lăng Bác Kim. Đầu to cười nói, “Quan tâm cậu chứ sao nữa. Nó sợ giá nhà hời như vậy, lão Tiêu sẽ gian lận. Thực ra thì lão Tiêu ở đây gần bốn năm năm rồi, trong lòng anh cũng biết hòm hòm, không thì sao giới thiệu cho cậu được. Song đề phòng chút cũng tốt.”
Hai người đi tới sở địa chính, Lăng Bác Kim và lão Tiêu quả nhiên đang ngồi chờ ở đại sảnh.
Thường Trấn Viễn thấy hai tay Lăng Bác Kim trống trơn, liền thuận tay đưa bánh nướng bánh quẩy cho cậu, giữ lại sữa đậu cho mình.
Đầu to cười nói, “Thương đồ đệ cũng không nên thương như vậy đâu, để bụng mình đói nhường đồ đệ ăn.”
Lăng Bác Kim vội nói, “Em ăn không được nhiều thế này đâu ạ.”
Thường Trấn Viễn xua tay nói, “Tôi ăn ở nhà rồi.”
“Sao cậu không nói sớm. Tự dưng đoạt mất công của anh.” Đầu to cười hì hì nói. Anh ta thấy lúc Lăng Bác Kim mới tới, Thường Trấn Viễn nhìn cậu ta không vừa mắt, đến hôm nay chủ động nhường đồ ăn sáng, cảm thấy vui vẻ từ tận đáy lòng.
Lão Tiêu đợi mất kiên nhẫn, thúc giục liên miên, vì vậy một hàng bốn người bắt đầu làm thủ tục sang tên.
May sao tới sớm, người xếp hàng không nhiều lắm, tuy thủ tục rườm rà nhưng rất nhanh thì xong xuôi. Sau đó Thường Trấn Viễn lại cầm sổ đỏ đi ngân hàng vay một trăm năm mươi ngàn, trả nợ hàng tháng.
Lão Tiêu nhìn sổ tiết kiệm, cuối cùng cũng thở phào một hơi, nắm chặt tay Thường Trấn Viễn nói, “Nhà mai hoặc mốt tôi giao cho cậu.”
Đầu to nói, “Lão Tiêu à, đồ dùng trong nhà chắc anh không cần nữa đâu nhỉ?”
Lão Tiêu cười khổ nói, “Thật sự không thể cho nữa đâu, cậu cũng biết đấy, tôi bán nhà này là bán lỗ vốn rồi, nếu không vội đi thì tôi quả tình không nỡ bán đâu.”
Đầu to nhíu mày nói, “Mình anh đi à? Thế chị nhà sao đây?”
Sắc mặt lão Tiêu trở nên rất khó coi, thấp giọng nói, “Nếu không phải biết các cậu là cảnh sát thì tôi thật không dám bán nhà cho cậu đâu. Tôi nói thật vậy, bệnh của vợ tôi di truyền, trước lúc cưới tôi không biết, cưới rồi mới lộ ra. Cậu có biết sao bao nhiêu năm mà tôi chưa có con không? Đều là bị bà ấy hành hạ bản thân mà chết rồi! Tôi quả tình là không nhịn được nữa, bà ấy còn có ba người anh, uy hiếp tôi rằng nếu dám gửi em gái họ vào viện tâm thần thì sẽ giết tôi… Tôi liều thôi! Dù sao tôi không thể sống thế này được nữa! Trung Quốc lớn nhường vậy, tôi không tin bọn họ có thể tìm thấy tôi thật. Song nhà thì cậu yên tâm, tôi mua trước khi kết hôn, đã làm chứng nhận tài sản tiền hôn nhân rồi, tuyệt không bẫy cậu đâu.”
Đầu to nghe mà trợn mắt há mồm. Anh ta với chị Tiêu cũng gặp nhau không ít lần rồi, tuy rằng cảm thấy bà ta khi thì niềm nở khi thì hờ hững có khi còn hơi hâm hấp, song tới bây giờ chưa từng nghĩ bà ta lại mắc bệnh nhiều năm vậy rồi.
Thanh quan khó phán việc nhà. Đầu to thổn thức trong lòng, những cũng không biết an ủi thế nào, chỉ đành chúc ông ta thuận buồm xuôi gió.
[1] Tạp chí dành cho nữ giới, giống Hạnh phúc gia đình của Việt Nam.
liyuwiki_com_1405073819