Nói thế nào đó cũng là nhà của hắn, cớ gì phải bắt mình ép dạ cầu toàn thế này?
Thường Trấn Viễn vừa lựa đồ bếp vừa thuyết phục chính mình.
Lăng Bác Kim muốn ăn chung cũng được, mua thức ăn nấu đồ ăn mình cậu ta làm hết! Cùng lắm thì coi như mình có thêm một đứa hầu miễn phí thôi.
Nghĩ như vậy, trong lòng quả nhiên dễ chịu rất nhiều, kéo theo đó đồ bếp cũng mua màu ấm.
Mua đồ bếp xong, hắn lại mua không ít đồ dùng sinh hoạt nhỏ. Lúc trước vì hoàn cảnh tồi tệ mà không thể không sống được chăng hay chớ, giờ có điều kiện rồi, đương nhiên phải đầy đủ hết sức có thể.
Tốc độ mua đồ của hắn cũng xem như là nhanh, trừ nội thất lúc ban đầu phải chọn chọn lựa lựa ra thì những thứ khác đều nhắm mắt trả tiền, nhưng dù là vậy, tới lúc hắn mua đủ đồ đi ra, sắc trời bên ngoài đã tối rồi. Từng ngọn đèn đường đứng thẳng tắp dọc đường đi, tỏa ra ánh sáng màu cam, ô tô nườm nượp trên đường cái.
Thường Trấn Viễn xách túi lớn túi nhỏ đi trên phố, trong lòng sinh ra thứ cảm giác kì dị.
Kẻ đang đi trên phố này thật là mình sao?
Hắn là Thường Trấn Viễn?
Hay là Trang Tranh?
Thường Trấn Viễn sẽ không chú ý nhiều tiểu tiết sinh hoạt như vậy.
Trang Tranh sẽ không dùng sản phẩm thấp kém như vậy.
Hắn chợt phát hiện ra, kỳ thật hắn chẳng là ai cả.
Quá khứ của Trang Tranh dần trở nên mơ hồ xa xôi, quá khứ của Thường Trấn Viễn trước giờ vẫn mơ hồ xa xôi, hắn trở thành một kẻ không nhớ rõ quá khứ. Mà giờ đây, cuộc sống hắn có là một cuộc sống chắp vá. Hiện tại của hắn không hoàn chỉnh, vì hắn không có ký ức của Thường Trấn Viễn, không cách nào thật sự tồn tại thay tên đó. Nhưng hắn lại vì có ký ức và tình cảm của Trang Tranh mà muốn tồn tại thay Trang Tranh… Mâu thuẫn pha trộn khiến hắn lại dần mờ mịt hiện tại.
Còn tương lai…
Tương lai ở đâu? Là nhà họ Thường của Thường Trấn Viễn? Hay nhà họ Trang của Trang Tranh?
Rõ ràng không cái nào hợp với hắn cả.
Bụp.
Lăng Bác Kim tròn mắt nhìn Thường Trấn Viễn đâm đầu vào cột đèn, sau đó tỉnh queo lùi nửa bước về sau, nhìn cột đèn, nhấc chân lên, đi vòng qua như không có chuyện gì cả.
Bởi toàn bộ quá trình Thường Trấn Viễn biểu hiện vô cùng thờ ơ bình tĩnh, cứ như người mới rồi va cột đèn không phải là hắn, chỉ là một lớp không khí thôi, đến nỗi lời thăm hỏi đang định bật thốt của Lăng Bác Kim tan hết thành mây khói, lẳng lặng tản ra trong màn đêm tĩnh mịch chỉ có tiếng ô tô lao vùn vụt.
Nội thất phải ngày mai mới chuyển tới được, Thường Trấn Viễn đêm đó vẫn ngủ trong gian phòng cũ xác xơ. Trước đó hắn đã tìm được chủ nhà thông qua bản hợp đồng lục ra được để bàn việc trả phòng. Chủ nhà cũng rất dễ tính, chỉ trừ một tháng tiền thuê của hắn rồi trả lại hắn năm tháng tiền thuê, tổng cộng hai ngàn đồng, không nhiều không ít thì cũng là một khoản.
Hắn đếm tiền mua đồ xong còn dư, cộng thêm hai mươi ngàn chưa động tới trong sổ tiết kiệm, trước mắt trong tay hắn còn khoảng ba mươi ngàn. Chỗ tiền đó đem mua xe sợ chỉ mua được Chery QQ[1] thôi.
Ý nghĩ này xoay chuyển trong đầu hắn, hắn quyết định tạm thời để dành tiền rồi tính tiếp.
Khoảng chín giờ tối hôm đó, cuộc điện thoại đến muộn của thư ký Liêu cuối cùng cũng tới rồi.
Thường Trấn Viễn vậy mới biết được chuyện vui mà ông ta nói trước đó là xem mặt.
Nhớ lúc trước bố Thường đúng là có nói thư ký Liêu sẽ giải quyết chuyện bạn gái, chẳng ngờ lại giải quyết nhanh như vậy.
Thư ký Liêu khen đàng gái đủ điều trong điện thoại, “Bố con bé là thường ủy tỉnh ủy[2], rất trẻ, rất được nể nang, rất có tiền đồ. Bản thân con bé cũng tốt nghiệp trường nổi tiếng, biết hát biết múa, mặt mũi cũng xinh xắn. Cụ thể thế nào cháu gặp sẽ biết thôi.” Ông ta dùng hẳn ba chữ “rất” về vị thường ủy tỉnh ủy kia, vô cùng sùng bái.
Thường Trấn Viễn biết chuyện này do bố Thường đề nghị, nể mặt hai trăm ngàn tiền mua nhà nên cũng không tiện từ chối, liền ậm ờ đồng ý. Nếu điều kiện của đối phương tốt như vậy thật, chắc chừng chẳng để ý mình đâu. Hắn cúi đầu nhìn bụng, tuy rằng mấy ngày này ngày ngày dậy sớm tập tành, nhưng tiến triển chậm chạp, xem bằng mắt thường, số đo eo hắn tối đa là nhỏ lại chút, chứ muốn lấy lại dáng của đời trước thì còn phải cố gắng tiếp. Nếu điều kiện của đối phương đừng tốt như thư ký Liêu nói thì đơn giản hơn rồi, hắn dùng luôn lý do không lọt mắt để từ chối.
Tóm lại với chuyện xem mặt này, thái độ của hắn chính là hoặc đàng gái chướng mắt hắn, hoặc hắn chướng mắt đàng gái.
Tóm lại, không được.
Để dọn nhà, Thường Trấn Viễn lại xin Lưu Triệu nghỉ mấy ngày.
Lưu Triệu thấy gần đây Triệu Thác Đường không có động tĩnh gì, mà đội phòng chống ma túy bên cạnh lại có dấu hiệu động thủ, bèn vui vẻ cho phép. Song đợt nghỉ phép này cũng nằm trong trạng thái tùy thời đợi lệnh, gió thổi cỏ lay gì là phải về ngay.
Như vậy tương đương với việc toàn bộ cục cảnh sát trở thành tai mắt giám thị Triệu Thác Đường của Thường Trấn Viễn, hắn nghỉ phép càng thêm yên dạ yên lòng.
Quét tước vệ sinh kê nội thất lắp đồ điện, nhân viên lắp đặt đến từng tốp từng tốp, Thường Trấn Viễn trông chừng hai ngày trời, cuối cùng cũng thu dọn nhà ở ổn thỏa. Ngay lúc hắn dọn dẹp xong thì Đầu to và Vương Thụy đi lên.
Đầu to nhìn gian phòng khác xa ban đầu thì không ngừng tấm tắc, “Không ngờ thằng nhóc cậu có thẩm mỹ ghê đó. Trên bàn trà đặt cả lẵng hoa con, đẹp đấy.”
Vương Thụy đi theo một vòng, đột nhiên chỉ vào một gian phòng khác ở tầng dưới nói, “Chỗ anh cho một người nữa ở vẫn được nè.”
Đầu to sán lại nói, “Hê, đúng vậy thật.”
Thường Trấn Viễn nói, “Cậu muốn giới thiệu ai tới ở?”
Vương Thụy nói, “Em đó.”
Đầu to nhảy lên, kêu, “Thằng nhóc vô lương tâm này! Ngày nào anh cũng hầu ăn hầu uống cậu mà cậu còn muốn nhảy chuồng.”
Vương Thụy nói, “Em muốn ở cùng Bác Kim.”
Nếu cậu ta không nhắc tới Lăng Bác Kim thì có lẽ Thường Trấn Viễn đã đồng ý rồi. Cậu ta vừa nhắc tới Lăng Bác Kim thì Thường Trấn Viễn liền nghĩ tới cảnh tượng hai người các cậu cá mè một lứa cá đối bằng đầu, lập tức phủ quyết, “Tôi muốn dùng để chứa đồ.”
Vương Thụy nói, “Chẳng phải tầng trên vẫn còn chỗ đó sao?”
Thường Trấn Viễn nói, “Tôi muốn dùng để chứa đồ khác.”
Đầu to nói, “Được rồi, cậu biết ý tí chứ, đừng phá bĩnh thế giới hai người của người ta.”
Vương Thụy thấy Thường Trấn Viễn không có ý cho thuê thật nên đành phải thôi. May sao cậu ta với Lăng Bác Kim tầng trên tầng dưới, lên chơi cũng tiện.
Đầu to nói, “Khi nào thì Hòa thượng chuyển tới?”
Thường Trấn Viễn nói, “Cậu ta bảo ngày mai.”
Đầu to nói, “Cậu tính khi nào bày tiệc tân gia? Anh thấy để thứ bảy này đi, bảo sếp Lưu cho chúng ta tan làm sớm tí.”
Thường Trấn Viễn lộ vẻ khó xử, “Thứ bảy tôi có việc rồi.”
“Việc gì vậy?” Đầu to hỏi theo thói quen.
Thường Trấn Viễn nói, “Gặp bạn.” Bạn mà hắn nói đương nhiên là chỉ thiên kim của ông thường ủy tỉnh ủy mà thư ký Liêu nói.
Sắc mặt Đầu to chợt hơi mất tự nhiên. Anh ta quay sang nhìn Vương Thụy, thấy cậu ta đang máy mó ti-vi mới mới lại gần Thường Trấn Viễn, nhỏ giọng nói, “Lịch Sâm à?”
Thường Trấn Viễn vỡ vạc. Xem ra người nói mình với Lịch Sâm qua lại thân mật hẳn là Đầu to rồi. Chẳng ngờ bình thường xem anh ta rất bỗ bã mà cũng biết làm cái trò tơn hớt. Song cũng may là anh ta tơn hớt mới khiến chuyện Chu Tiến có lời giải thích khá hợp lý, gián tiếp giải vây cho hắn.
“Không phải cậu ta.” Thường Trấn Viễn ngừng chút rồi nói, “Sao anh biết chuyện Lịch Sâm?”
“Lần trước anh thấy cậu uống cà phê với gã.” Đầu to thú nhận rất sảng khoái, “Anh còn nói với sếp Lưu, bảo sếp khuyên cậu, tên Lịch Sâm này không đơn giản đâu, cậu tiếp xúc quá gần với gã, sớm muộn gì cũng chịu thiệt.”
Lời thú nhận thản nhiên của anh ta khiến sắc mặt Thường Trấn Viễn thoáng tốt hơn, “Yên tâm, tôi có chừng mực.”
Đồ đạc chuyển tới của Lăng Bác Kim cực ít, trừ một va-li hành lý ra thì chỉ còn một thùng các-tông đĩa CD và máy CD. Cậu vốn định để máy CD trong phòng khách, nhưng bị Thường Trấn Viễn quắc mắt nhìn thì lập tức ngoan ngoãn mang đồ về.
Không phải Thường Trấn Viễn cố ý kiếm chuyện với cậu, mà là hắn thích yên lặng, ghét nhất cái thứ âm nhạc cãi nhau. Đĩa CD trong thùng các-tông hắn có nghía qua, toàn là mấy ngôi sao ăn mặc sành điệu, âm nhạc làm ra quá nửa là inh tai nhức óc.
Lăng Bác Kim nhanh chóng dọn đồ xong, đi vào phòng bếp.
Thường Trấn Viễn để ý lúc vào cửa cậu có bỏ một túi đồ vào phòng bếp, chẳng bao lâu sau liền nghe được tiếng lạo xạo quen thuộc truyền từ phòng bếp ra. Hắn ra vẻ không biết quay người lên tầng, thuận tiện nhìn giờ giấc trên đồng hồ đeo tay.
Mười giờ hai mươi chín phút…
Còn một tiếng đồng hồ là tới giờ cơm trưa.
Mười một giờ ba mươi sáu phút, tiếng gõ cửa cuối cùng cũng vang lên.
Thường Trấn Viễn mở cửa, trông thấy Lăng Bác Kim đeo tạp dề thỏ trắng cả người tỏa mùi dầu khói cười tít mắt đứng ở cửa, “Sư phụ, ăn cơm thôi.”
“Cậu nấu à?” Tuy biết tỏng trong lòng rồi những hắn vẫn hỏi một câu, để chứng tỏ trước đó mình thật sự không biết cậu đang làm gì cả.
Lăng Bác Kim lắc đầu nói, “Mua ạ.”
“…” Hể?
[1]
Chery_QQ_rear_-_Morocco
[2] Viết tắt của Ủy viên ban thường vụ tỉnh ủy.
Thường Trấn Viễn vừa lựa đồ bếp vừa thuyết phục chính mình.
Lăng Bác Kim muốn ăn chung cũng được, mua thức ăn nấu đồ ăn mình cậu ta làm hết! Cùng lắm thì coi như mình có thêm một đứa hầu miễn phí thôi.
Nghĩ như vậy, trong lòng quả nhiên dễ chịu rất nhiều, kéo theo đó đồ bếp cũng mua màu ấm.
Mua đồ bếp xong, hắn lại mua không ít đồ dùng sinh hoạt nhỏ. Lúc trước vì hoàn cảnh tồi tệ mà không thể không sống được chăng hay chớ, giờ có điều kiện rồi, đương nhiên phải đầy đủ hết sức có thể.
Tốc độ mua đồ của hắn cũng xem như là nhanh, trừ nội thất lúc ban đầu phải chọn chọn lựa lựa ra thì những thứ khác đều nhắm mắt trả tiền, nhưng dù là vậy, tới lúc hắn mua đủ đồ đi ra, sắc trời bên ngoài đã tối rồi. Từng ngọn đèn đường đứng thẳng tắp dọc đường đi, tỏa ra ánh sáng màu cam, ô tô nườm nượp trên đường cái.
Thường Trấn Viễn xách túi lớn túi nhỏ đi trên phố, trong lòng sinh ra thứ cảm giác kì dị.
Kẻ đang đi trên phố này thật là mình sao?
Hắn là Thường Trấn Viễn?
Hay là Trang Tranh?
Thường Trấn Viễn sẽ không chú ý nhiều tiểu tiết sinh hoạt như vậy.
Trang Tranh sẽ không dùng sản phẩm thấp kém như vậy.
Hắn chợt phát hiện ra, kỳ thật hắn chẳng là ai cả.
Quá khứ của Trang Tranh dần trở nên mơ hồ xa xôi, quá khứ của Thường Trấn Viễn trước giờ vẫn mơ hồ xa xôi, hắn trở thành một kẻ không nhớ rõ quá khứ. Mà giờ đây, cuộc sống hắn có là một cuộc sống chắp vá. Hiện tại của hắn không hoàn chỉnh, vì hắn không có ký ức của Thường Trấn Viễn, không cách nào thật sự tồn tại thay tên đó. Nhưng hắn lại vì có ký ức và tình cảm của Trang Tranh mà muốn tồn tại thay Trang Tranh… Mâu thuẫn pha trộn khiến hắn lại dần mờ mịt hiện tại.
Còn tương lai…
Tương lai ở đâu? Là nhà họ Thường của Thường Trấn Viễn? Hay nhà họ Trang của Trang Tranh?
Rõ ràng không cái nào hợp với hắn cả.
Bụp.
Lăng Bác Kim tròn mắt nhìn Thường Trấn Viễn đâm đầu vào cột đèn, sau đó tỉnh queo lùi nửa bước về sau, nhìn cột đèn, nhấc chân lên, đi vòng qua như không có chuyện gì cả.
Bởi toàn bộ quá trình Thường Trấn Viễn biểu hiện vô cùng thờ ơ bình tĩnh, cứ như người mới rồi va cột đèn không phải là hắn, chỉ là một lớp không khí thôi, đến nỗi lời thăm hỏi đang định bật thốt của Lăng Bác Kim tan hết thành mây khói, lẳng lặng tản ra trong màn đêm tĩnh mịch chỉ có tiếng ô tô lao vùn vụt.
Nội thất phải ngày mai mới chuyển tới được, Thường Trấn Viễn đêm đó vẫn ngủ trong gian phòng cũ xác xơ. Trước đó hắn đã tìm được chủ nhà thông qua bản hợp đồng lục ra được để bàn việc trả phòng. Chủ nhà cũng rất dễ tính, chỉ trừ một tháng tiền thuê của hắn rồi trả lại hắn năm tháng tiền thuê, tổng cộng hai ngàn đồng, không nhiều không ít thì cũng là một khoản.
Hắn đếm tiền mua đồ xong còn dư, cộng thêm hai mươi ngàn chưa động tới trong sổ tiết kiệm, trước mắt trong tay hắn còn khoảng ba mươi ngàn. Chỗ tiền đó đem mua xe sợ chỉ mua được Chery QQ[1] thôi.
Ý nghĩ này xoay chuyển trong đầu hắn, hắn quyết định tạm thời để dành tiền rồi tính tiếp.
Khoảng chín giờ tối hôm đó, cuộc điện thoại đến muộn của thư ký Liêu cuối cùng cũng tới rồi.
Thường Trấn Viễn vậy mới biết được chuyện vui mà ông ta nói trước đó là xem mặt.
Nhớ lúc trước bố Thường đúng là có nói thư ký Liêu sẽ giải quyết chuyện bạn gái, chẳng ngờ lại giải quyết nhanh như vậy.
Thư ký Liêu khen đàng gái đủ điều trong điện thoại, “Bố con bé là thường ủy tỉnh ủy[2], rất trẻ, rất được nể nang, rất có tiền đồ. Bản thân con bé cũng tốt nghiệp trường nổi tiếng, biết hát biết múa, mặt mũi cũng xinh xắn. Cụ thể thế nào cháu gặp sẽ biết thôi.” Ông ta dùng hẳn ba chữ “rất” về vị thường ủy tỉnh ủy kia, vô cùng sùng bái.
Thường Trấn Viễn biết chuyện này do bố Thường đề nghị, nể mặt hai trăm ngàn tiền mua nhà nên cũng không tiện từ chối, liền ậm ờ đồng ý. Nếu điều kiện của đối phương tốt như vậy thật, chắc chừng chẳng để ý mình đâu. Hắn cúi đầu nhìn bụng, tuy rằng mấy ngày này ngày ngày dậy sớm tập tành, nhưng tiến triển chậm chạp, xem bằng mắt thường, số đo eo hắn tối đa là nhỏ lại chút, chứ muốn lấy lại dáng của đời trước thì còn phải cố gắng tiếp. Nếu điều kiện của đối phương đừng tốt như thư ký Liêu nói thì đơn giản hơn rồi, hắn dùng luôn lý do không lọt mắt để từ chối.
Tóm lại với chuyện xem mặt này, thái độ của hắn chính là hoặc đàng gái chướng mắt hắn, hoặc hắn chướng mắt đàng gái.
Tóm lại, không được.
Để dọn nhà, Thường Trấn Viễn lại xin Lưu Triệu nghỉ mấy ngày.
Lưu Triệu thấy gần đây Triệu Thác Đường không có động tĩnh gì, mà đội phòng chống ma túy bên cạnh lại có dấu hiệu động thủ, bèn vui vẻ cho phép. Song đợt nghỉ phép này cũng nằm trong trạng thái tùy thời đợi lệnh, gió thổi cỏ lay gì là phải về ngay.
Như vậy tương đương với việc toàn bộ cục cảnh sát trở thành tai mắt giám thị Triệu Thác Đường của Thường Trấn Viễn, hắn nghỉ phép càng thêm yên dạ yên lòng.
Quét tước vệ sinh kê nội thất lắp đồ điện, nhân viên lắp đặt đến từng tốp từng tốp, Thường Trấn Viễn trông chừng hai ngày trời, cuối cùng cũng thu dọn nhà ở ổn thỏa. Ngay lúc hắn dọn dẹp xong thì Đầu to và Vương Thụy đi lên.
Đầu to nhìn gian phòng khác xa ban đầu thì không ngừng tấm tắc, “Không ngờ thằng nhóc cậu có thẩm mỹ ghê đó. Trên bàn trà đặt cả lẵng hoa con, đẹp đấy.”
Vương Thụy đi theo một vòng, đột nhiên chỉ vào một gian phòng khác ở tầng dưới nói, “Chỗ anh cho một người nữa ở vẫn được nè.”
Đầu to sán lại nói, “Hê, đúng vậy thật.”
Thường Trấn Viễn nói, “Cậu muốn giới thiệu ai tới ở?”
Vương Thụy nói, “Em đó.”
Đầu to nhảy lên, kêu, “Thằng nhóc vô lương tâm này! Ngày nào anh cũng hầu ăn hầu uống cậu mà cậu còn muốn nhảy chuồng.”
Vương Thụy nói, “Em muốn ở cùng Bác Kim.”
Nếu cậu ta không nhắc tới Lăng Bác Kim thì có lẽ Thường Trấn Viễn đã đồng ý rồi. Cậu ta vừa nhắc tới Lăng Bác Kim thì Thường Trấn Viễn liền nghĩ tới cảnh tượng hai người các cậu cá mè một lứa cá đối bằng đầu, lập tức phủ quyết, “Tôi muốn dùng để chứa đồ.”
Vương Thụy nói, “Chẳng phải tầng trên vẫn còn chỗ đó sao?”
Thường Trấn Viễn nói, “Tôi muốn dùng để chứa đồ khác.”
Đầu to nói, “Được rồi, cậu biết ý tí chứ, đừng phá bĩnh thế giới hai người của người ta.”
Vương Thụy thấy Thường Trấn Viễn không có ý cho thuê thật nên đành phải thôi. May sao cậu ta với Lăng Bác Kim tầng trên tầng dưới, lên chơi cũng tiện.
Đầu to nói, “Khi nào thì Hòa thượng chuyển tới?”
Thường Trấn Viễn nói, “Cậu ta bảo ngày mai.”
Đầu to nói, “Cậu tính khi nào bày tiệc tân gia? Anh thấy để thứ bảy này đi, bảo sếp Lưu cho chúng ta tan làm sớm tí.”
Thường Trấn Viễn lộ vẻ khó xử, “Thứ bảy tôi có việc rồi.”
“Việc gì vậy?” Đầu to hỏi theo thói quen.
Thường Trấn Viễn nói, “Gặp bạn.” Bạn mà hắn nói đương nhiên là chỉ thiên kim của ông thường ủy tỉnh ủy mà thư ký Liêu nói.
Sắc mặt Đầu to chợt hơi mất tự nhiên. Anh ta quay sang nhìn Vương Thụy, thấy cậu ta đang máy mó ti-vi mới mới lại gần Thường Trấn Viễn, nhỏ giọng nói, “Lịch Sâm à?”
Thường Trấn Viễn vỡ vạc. Xem ra người nói mình với Lịch Sâm qua lại thân mật hẳn là Đầu to rồi. Chẳng ngờ bình thường xem anh ta rất bỗ bã mà cũng biết làm cái trò tơn hớt. Song cũng may là anh ta tơn hớt mới khiến chuyện Chu Tiến có lời giải thích khá hợp lý, gián tiếp giải vây cho hắn.
“Không phải cậu ta.” Thường Trấn Viễn ngừng chút rồi nói, “Sao anh biết chuyện Lịch Sâm?”
“Lần trước anh thấy cậu uống cà phê với gã.” Đầu to thú nhận rất sảng khoái, “Anh còn nói với sếp Lưu, bảo sếp khuyên cậu, tên Lịch Sâm này không đơn giản đâu, cậu tiếp xúc quá gần với gã, sớm muộn gì cũng chịu thiệt.”
Lời thú nhận thản nhiên của anh ta khiến sắc mặt Thường Trấn Viễn thoáng tốt hơn, “Yên tâm, tôi có chừng mực.”
Đồ đạc chuyển tới của Lăng Bác Kim cực ít, trừ một va-li hành lý ra thì chỉ còn một thùng các-tông đĩa CD và máy CD. Cậu vốn định để máy CD trong phòng khách, nhưng bị Thường Trấn Viễn quắc mắt nhìn thì lập tức ngoan ngoãn mang đồ về.
Không phải Thường Trấn Viễn cố ý kiếm chuyện với cậu, mà là hắn thích yên lặng, ghét nhất cái thứ âm nhạc cãi nhau. Đĩa CD trong thùng các-tông hắn có nghía qua, toàn là mấy ngôi sao ăn mặc sành điệu, âm nhạc làm ra quá nửa là inh tai nhức óc.
Lăng Bác Kim nhanh chóng dọn đồ xong, đi vào phòng bếp.
Thường Trấn Viễn để ý lúc vào cửa cậu có bỏ một túi đồ vào phòng bếp, chẳng bao lâu sau liền nghe được tiếng lạo xạo quen thuộc truyền từ phòng bếp ra. Hắn ra vẻ không biết quay người lên tầng, thuận tiện nhìn giờ giấc trên đồng hồ đeo tay.
Mười giờ hai mươi chín phút…
Còn một tiếng đồng hồ là tới giờ cơm trưa.
Mười một giờ ba mươi sáu phút, tiếng gõ cửa cuối cùng cũng vang lên.
Thường Trấn Viễn mở cửa, trông thấy Lăng Bác Kim đeo tạp dề thỏ trắng cả người tỏa mùi dầu khói cười tít mắt đứng ở cửa, “Sư phụ, ăn cơm thôi.”
“Cậu nấu à?” Tuy biết tỏng trong lòng rồi những hắn vẫn hỏi một câu, để chứng tỏ trước đó mình thật sự không biết cậu đang làm gì cả.
Lăng Bác Kim lắc đầu nói, “Mua ạ.”
“…” Hể?
[1]
Chery_QQ_rear_-_Morocco
[2] Viết tắt của Ủy viên ban thường vụ tỉnh ủy.