Thường Trấn Viễn nhân giờ cơm trưa gọi điện lại.
Thư ký Liêu không bắt máy, vang hai tiếng liền tắt đi, tới một rưỡi chiều mới gọi lại.
Thường Trấn Viễn đang đi vệ sinh, thắt quần xong mới nghe máy.
“Ngại thật, hai ngày nay chú bận quá, mãi không có thời gian gọi cho cháu.” Thư ký Liêu nói, “Thường ủy Sở hai hôm trước có nhắc tới cháu, hỏi cháu dạo này thế nào, có vẻ là quan tâm cháu lắm đấy.”
Thường Trấn Viễn lấy làm lạ. Qua thái độ sốt sắng rời đi của Sở tiểu thư, hắn tưởng gặp mặt xong là đường ai nấy đi, không có dính dáng gì nữa, ai mà ngờ lại còn tiếp nữa? Lẽ nào Sở tiểu thư bỏ đi là để lạt mềm buộc chặt? Vậy thì không có chuyện không nói lấy một câu tạm biệt, gây cho đàng trai ấn tượng không lễ phép được.
Hắn ngơ ngác ngắn thôi, nhanh chóng nghĩ tỏ duyên cớ. Thư ký Liêu nói là thường ủy Sở, không hề nhắc tới Sở tiểu thư, việc này nói rõ sự tiếp tục của mối quan hệ này được khống chế trong tay thường ủy Sở. Khiến một thường ủy tỉnh ủy biệt đãi như vậy, thậm chí sẵn sàng làm trái ý con gái, có thể thấy được địa vị của ông bố đằng sau hắn sẽ không quá nhỏ.
Nếu như vậy thì hắn cũng không cần tiếp tục lá mặt lá trái, trực tiếp nói, “Cháu thấy cháu với Sở tiểu thư không hợp.”
“Chuyện duyên phận quả thật là khó nói.” Thư ký Liêu không tiếc gì cả, đổi giọng, “Tối nay có thời gian không, ra gặp nhau đi. Chú đặt chỗ ở Shangri-La rồi, đến thì gọi cho chú.”
Chỗ đã đặt rồi chứng tỏ không cho hắn cơ hội cự tuyệt.
Thường Trấn Viễn cũng không từ chối, “Được ạ.”
Thư ký Liêu nghe vậy không nói nữa, chỉ dặn nhất định phải tới.
Thường Trấn Viễn thầm nghĩ, Giờ hắn ăn lương chính phủ, nếu lúc ấy có việc thì cũng chẳng trách được hắn. Song thư ký Liêu hẹn gấp như vậy, nhất định là có chuyện gì quan trọng. Hắn chẳng buồn nghĩ, dù sao tới tối sẽ biết thôi.
Lưu Triệu và Đồng Chấn Hổ bị vít trong văn phòng cục trưởng một buổi chiều.
Đám Thường Trấn Viễn liền trở thành ruồi mất đầu, ai qua phòng khác thì qua phòng khác, ai ngủ thì ngủ, ai ra ngoài đi dạo thì đi dạo. Cho tới lúc tan tầm, Lưu Triệu vẫn chưa được thả ra, bọn họ liền vui vẻ dọn đồ đi về.
Xe mô-tô của Đầu to chỉ chở được một người, hiện tại tất nhiên tặng cho người ở chung với anh ta là Vương Thụy. Vương Thụy thì cảm thấy hơi xấu hổ, nói lần chần, “Hay là em đi với Bác Kim, anh Tiêu đi với Đầu to đi.”
Thường Trấn Viễn khoát tay nói, “Không được, tôi đi chỗ khác rồi.”
Đầu to nói, “Hở? Hôm qua quần quật cả một tối cậu còn không về ngủ mà đi đâu hành xác nữa? Lát nếu chẳng may có nhiệm vụ gì, anh sợ cậu không mở mắt nổi đâu.”
Thường Trấn Viễn nói, “Mắt tôi mở một nửa vẫn còn to hơn anh mở hết, anh khỏi lo.”
Đầu to kháng nghị, “Đầu anh to nên thành ra mắt anh trông nhỏ chứ theo kích cỡ thì chúng không tính là cỡ nhỏ đâu, ít nhất cũng phải cỡ trung.”
Thường Trấn Viễn sợ nói tào lao với anh ta mãi không dứt, vỗ vai Đầu to rời đi.
Lăng Bác Kim đi theo hắn hai bước, bị Vương Thụy gọi lại.
“Ông đi đâu thế?” Thường Trấn Viễn nghe thấy Vương Thụy ở đằng sau gọi vậy.
“Đi xe buýt về chứ sao.” Lăng Bác Kim nói.
Vương Thụy ở sau nói lầm rầm gì nữa nhưng Thường Trấn Viễn không nghe rõ.
Hắn bước nhanh tới cổng, đúng lúc một chiếc taxi tạt qua, nhanh nhẹn ngồi vào xe. Đợi cửa xe đóng lại, hắn lại vô thức quay đầu nhìn về phía cục cảnh sát, chỉ thấy Vương Thụy và Lăng Bác Kim sóng vai đi ra, Đầu to dắt xe đi sau bọn họ, ba người tôi nhìn anh anh nhìn tôi, cười cười nói nói, khung cảnh ấm áp.
“Đi đâu vậy?” Gần đó phát ra tiếng nói lạnh lẽo của tài xế.
Thường Trấn Viễn hoàn hồn, “Shangri-La.”
Taxi khởi động, bóng dáng ba người loáng qua trước mắt.
Thường Trấn Viễn ngồi một mình ở ghế sau, chợt cảm thấy… cô quạnh.
Khi hắn còn là Trang Tranh, trừ thời gian cá nhân đặc biệt ra, hắn quen với việc luôn có một người ở bên cạnh, lúc trước là Triệu Thác Đường, về sau là Từ Tắc Thừa… Mà bây giờ, hắn chỉ còn lại bản thân mình.
Một bản thân không phải là chính mình.
Lúc xe sắp tới Shangri-La, Thường Trấn Viễn gọi điện cho thư ký Liêu.
Thư ký Liêu ngắn gọn báo số phòng rồi cúp máy.
Thường Trấn Viễn đã quen với tác phong giành giật từng giây từng phút của ông ta, vào Shangri-La bảo người đưa tới phòng, không ngờ bên trong có một người ngồi sẵn rồi, mà còn là người quen nữa.
“Có thể xem như là tìm được cơ hội ăn với nhau bữa cơm rồi.” Lịch Sâm cười híp mắt đứng lên. Bản thân gã nom rất không tệ, lại biết cách ăn mặc, được phông nền vàng son lộng lẫy phía sau tôn lên, càng thêm sáng sủa. Nếu có người khác phái ở đây, quá nửa sẽ thầm ca ngợi gã, song rõ ràng Thường Trấn Viễn không nằm trong tốp này. Hắn trông thấy Lịch Sâm thì trong lòng chỉ có một suy nghĩ —— giữ vững cảnh giác.
Tới giờ hắn vẫn chưa hiểu rõ rốt cuộc có chuyện gì xảy ra giữa Thường Trấn Viễn và Lịch Sâm, nghe giọng điệu của bố Thường và của Lịch Sâm lúc mới gặp, dường như hai người từng có liên quan gì đó, sau Lịch Sâm có lỗi với hắn. Ngẫm lại hành động vội vàng giới thiệu đối tượng cho hắn của bố Thường, lẽ nào lại là tiết mục giật tình gì đây? Nếu như vậy, hắn phải cẩn thận giữ khoảng cách với bạn gái hoặc vợ của Lịch Sâm.
Thường Trấn Viễn vừa nghĩ vừa ngồi xuống.
Lịch Sâm cho nhân viên phục vụ lui xuống, tự mình cầm ấm rót trà.
Thường Trấn Viễn nhận bằng hai tay, nói câu cảm ơn.
Lịch Sâm nhìn hắn uống trà, cảm khái, “Nhớ thời đi học chúng ta thân tới độ mặc chung quần, lúc tới trường thì chuyền giấy, tan học thì cùng tới nhà tôi làm bài tập, gì cũng chơi cùng nhau, giống như trẻ sơ sinh dính liền vậy. Giờ thì, cậu lo việc cậu, tôi bận việc tôi, ngay gặp nhau cũng khó. Nếu không có thư ký Liêu làm trung gian thì chẳng biết tới khi nào cậu mới rảnh.”
Lời này nói đến là ghê răng.
Thường Trấn Viễn nhìn bộ dạng cười nhàn nhã của hắn, nói dửng dưng, “Đó là do cậu chọn không đúng lúc.”
Lịch Sâm cười nói, “Cậu biết kiếm cớ đấy. Cậu có thời gian mà không chủ động hẹn tôi được à? Lẽ nào cứ phải tôi tới tìm cậu thì cậu mới ra?”
Thường Trấn Viễn nói, “Khác nhau.”
“Khác thế nào?” Nụ cười của Lịch Sâm hơi lịm đi, trong mắt hiện lên mấy phần khí thế ép người, “Tôi vẫn là Lịch Sâm, không phải cậu cũng vẫn là Thường Trấn Viễn đó sao?”
Thường Trấn Viễn nói, “Giờ tôi là cảnh sát.”
Lịch Sâm muốn cười, nhưng lại ngừng, đầu ngón tay gõ nhịp trên chuôi thìa, “Sao? Làm công chức rồi là không nhớ được đứa bạn nối khố vẫn đang vùng vẫy trong ranh giới cơ cực sao?”
Nếu gã đang vùng vẫy trong ranh giới cơ cực vậy thì cầm một cái bát cũng đủ chứa số người đã vượt lên lằn ranh này rồi.
Thường Trấn Viễn sờ thuốc lá trong túi, rồi nhịn lại. Một khi mà dính vào nghiện thuốc thì sẽ rất khó cai, hắn không muốn đời này cũng đoản mệnh, dù có thế nào thì cũng phải sống tới lúc về hưu lãnh lương hưu mới được, bằng không thì uổng tiền thuế nộp mấy năm nay rồi.
Hắn nhấp một hớp trà, “Tôi sợ ở gần cậu, khiến người ta nói tôi bợ đỡ.”
Gương mặt Lịch Sâm càng lúc càng đanh theo sự im lặng của hắn thả lỏng ra, lặng yên một lúc rồi mới cười bảo, “Bao nhiêu năm vậy rồi mà cậu vẫn còn nhớ à.”
Thường Trấn Viễn vốn thuận miệng nói thôi, nhưng nghe giọng điệu của Lịch Sâm lại thực sự từng xảy ra chuyện như vậy sao?
Lịch Sâm nói, “Hồi ấy tôi còn trẻ, bao nhiêu tuổi ấy nhỉ? Mười tám hay mười chín?”
Thường Trấn Viễn nhún vai.
Lịch Sâm nói, “Người trẻ tuổi da mặt mỏng. Có một vài chuyện, cậu và tôi của khi đó không thể gánh vác được.”
Thường Trấn Viễn nâng mắt, thấy gã đang bình tĩnh nhìn mình, ánh đèn khúc xạ từ đồng tử của gã, giống như hai ngọn lửa nho nhỏ. Trong lòng hắn giật thịch, rốt cuôc là diễn tuồng gì đây vậy?
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.
Ngay sau đó nhân viên phục vụ dẫn thư ký Liêu vào trong.
Ánh mắt của Lịch Sâm lưu luyến trên khuôn mặt của Thường Trấn Viễn đủ ba giây mới chuyển về phía thư ký Liêu, vừa cười vừa đứng dậy nói, “Cháu với Trấn Viễn nghển cổ đợi chờ, cuối cùng cũng đợi được chú đến rồi.”
Thường Trấn Viễn cũng đứng lên, bắt tay với thư ký Liêu.
Ba người hỏi han mấy câu xong thư ký Liêu mới ngồi vào chỗ.
Cái bàn không lớn, nhưng đồ ăn rất nhiều.
Lúc đồ ăn được đưa lên, thư ký liêu và Lịch Sâm nói đủ chuyện trời nam đất bắc, hai người một kẻ lăn lộn chính trị, một kẻ lăn lộn thương trường, đều là người giỏi tán chuyện, đến Thường Trấn Viễn cũng hứng thú nghe. Song hắn biết rõ với học thức của Thường Trấn Viễn thì không thích hợp chen vào, bèn vừa ăn vừa nghe, vậy nên cũng nhàn nhã, thi thoảng Lịch Sâm hoặc thư ký Liêu quăng mấy câu hỏi tới, đều bị hắn bốn lạng đẩy ngàn cân đùn đi.
Đợi đồ ăn đưa lên đủ, nhân viên phục vụ đóng cửa lại, bầu không khí nhẹ nhàng mới dần dần cô đọng.
Lịch Sâm lắc ly rượu, biết ý ngừng miệng lại.
Thư ký Liêu rót đầy ly rượu trước mặt Thường Trấn Viễn.
Thường Trấn Viễn trong lòng vỡ lẽ, hóa ra bàn đồ ăn này bày ra là nhằm vào hắn, Lịch Sâm chỉ là kẻ tiếp khách thôi.
“Trấn Viễn à.” Thư ký Liêu thở dài, “Đợt chiến dịch hôm qua của công an các cháu khiến chú mệt chết mất thôi.”
Thường Trấn Viễn miệng thì nói, “Sao vậy được chứ.” Đầu không khỏi liên tưởng tới tên xui xẻo tông người bỏ trốn bị bắt lại kia. Nếu nhớ không lầm, chỗ dựa mà tên đó lôi ra là phó thị trưởng thành phố này? Liên hệ tới thân phận của thư ký Liêu, trong lòng hắn tức thì sáng tỏ.
Thư ký Liêu nói, “Cháu biết đám cháu với văn phòng tòa thị chính bên chú cách nhau xa thế nào rồi đấy, đợi báo cáo công tác tới tay chú cũng chẳng biết là ngày tháng năm nào nữa, thế nên chú muốn hỏi thăm trước từ phía cháu. Vụ tai nạn giao thông mà hôm qua bên cháu bắt gặp, rốt cuộc là tình hình thế nào? Cháu có biết không?”
Thường Trấn Viễn gật đầu. Biết quan hệ của thư ký Liêu và thằng ranh tông người kia rồi thì đương nhiên hắn sẽ không nói mấy câu đại loại như tên đó sa lưới mình có công đầu, vì vậy nói qua loa, “Lúc nghi can bị bắt, cháu ở ngay hiện trường.”
Thư ký Liêu nói, “Cháu trông thấy cậu ta tông người à?”
“Cái đó thì không ạ.” Thường Trấn Viễn nói, “Cháu chỉ chứng kiến quá trình cậu ta bị bắt giữ thôi.”
Thư ký Liêu nói, “Cháu nói cụ thể đi.”
Thường Trấn Viễn nói ngắn gọn ra.
Thư ký Liêu nói trầm ngâm, “Lúc ấy đám cháu lái xe cảnh sát à?”
Thường Trấn Viễn nói, “Xe cháu đi thì không phải, xe xuất hiện lúc sau thì đúng.” Hắn nói xong, trong lòng chấn động. Lúc hắn lái xe đuổi người đêm qua không hề nói rõ thân phận, trên xe cũng không có ký hiệu của xe cảnh sát, sau cùng hắn ép thân xe ngăn trước mặt đối phương, có thể nói là gây ra một sự uy hiếp nhất định cho an toàn tính mạng của đối phương, có bị xem là chấp pháp sai lầm không?
“Ừm, vậy chú biết tình hình rồi.” Thư ký Liêu thấy bầu không khí ngưng trọng, nhanh chóng cười chuyển đề tài.
Thường Trấn Viễn đang do dự có cần nói thẳng chuyện mình là người lái cái xe đó ra không, để tránh thư ký Liêu làm căng chuyện này, nhưng tới tận lúc ăn cơm xong hắn vẫn không tìm được cơ hội để nói tới chuyện đó, đành phải nhịn lại, dù sao nếu có truy cứu thật thì kẻ dính đạn đầu tiên chính là tổng chỉ huy của chiến dịch săn nhạn, Đồng Chấn Hổ.
Ăn cơm xong, thư ký Liêu vội đi, trọng trách đưa Thường Trấn Viễn về nhà liền rơi vào Lịch Sâm.
Thường Trấn Viễn nhớ tới ánh mắt lúc nãy của Lịch Sâm, tự dưng hơi khó chịu, vốn định từ chối, nhưng gió bên ngoài thật sự rất lạnh, hắn nuốt câu từ chối lại, yên lặng ngồi vào xe.
Lịch Sâm tiện tay bật nhạc lên.
Khác với thứ âm nhạc heavy metal khiến tai người ta đau nhức của Lăng Bác Kim, Lịch Sâm mở khúc đàn tranh, du dương êm tai, khiến người ta vô thức thả lỏng tâm tình.
Thường Trấn Viễn điều chỉnh chỗ ngồi, nhắm mắt lại. Hắn làm thế chẳng khác gì cự tuyệt nói chuyện cả.
Lịch Sâm nhìn hắn một cái, không nói năng gì khởi động ô tô.
Thư ký Liêu không bắt máy, vang hai tiếng liền tắt đi, tới một rưỡi chiều mới gọi lại.
Thường Trấn Viễn đang đi vệ sinh, thắt quần xong mới nghe máy.
“Ngại thật, hai ngày nay chú bận quá, mãi không có thời gian gọi cho cháu.” Thư ký Liêu nói, “Thường ủy Sở hai hôm trước có nhắc tới cháu, hỏi cháu dạo này thế nào, có vẻ là quan tâm cháu lắm đấy.”
Thường Trấn Viễn lấy làm lạ. Qua thái độ sốt sắng rời đi của Sở tiểu thư, hắn tưởng gặp mặt xong là đường ai nấy đi, không có dính dáng gì nữa, ai mà ngờ lại còn tiếp nữa? Lẽ nào Sở tiểu thư bỏ đi là để lạt mềm buộc chặt? Vậy thì không có chuyện không nói lấy một câu tạm biệt, gây cho đàng trai ấn tượng không lễ phép được.
Hắn ngơ ngác ngắn thôi, nhanh chóng nghĩ tỏ duyên cớ. Thư ký Liêu nói là thường ủy Sở, không hề nhắc tới Sở tiểu thư, việc này nói rõ sự tiếp tục của mối quan hệ này được khống chế trong tay thường ủy Sở. Khiến một thường ủy tỉnh ủy biệt đãi như vậy, thậm chí sẵn sàng làm trái ý con gái, có thể thấy được địa vị của ông bố đằng sau hắn sẽ không quá nhỏ.
Nếu như vậy thì hắn cũng không cần tiếp tục lá mặt lá trái, trực tiếp nói, “Cháu thấy cháu với Sở tiểu thư không hợp.”
“Chuyện duyên phận quả thật là khó nói.” Thư ký Liêu không tiếc gì cả, đổi giọng, “Tối nay có thời gian không, ra gặp nhau đi. Chú đặt chỗ ở Shangri-La rồi, đến thì gọi cho chú.”
Chỗ đã đặt rồi chứng tỏ không cho hắn cơ hội cự tuyệt.
Thường Trấn Viễn cũng không từ chối, “Được ạ.”
Thư ký Liêu nghe vậy không nói nữa, chỉ dặn nhất định phải tới.
Thường Trấn Viễn thầm nghĩ, Giờ hắn ăn lương chính phủ, nếu lúc ấy có việc thì cũng chẳng trách được hắn. Song thư ký Liêu hẹn gấp như vậy, nhất định là có chuyện gì quan trọng. Hắn chẳng buồn nghĩ, dù sao tới tối sẽ biết thôi.
Lưu Triệu và Đồng Chấn Hổ bị vít trong văn phòng cục trưởng một buổi chiều.
Đám Thường Trấn Viễn liền trở thành ruồi mất đầu, ai qua phòng khác thì qua phòng khác, ai ngủ thì ngủ, ai ra ngoài đi dạo thì đi dạo. Cho tới lúc tan tầm, Lưu Triệu vẫn chưa được thả ra, bọn họ liền vui vẻ dọn đồ đi về.
Xe mô-tô của Đầu to chỉ chở được một người, hiện tại tất nhiên tặng cho người ở chung với anh ta là Vương Thụy. Vương Thụy thì cảm thấy hơi xấu hổ, nói lần chần, “Hay là em đi với Bác Kim, anh Tiêu đi với Đầu to đi.”
Thường Trấn Viễn khoát tay nói, “Không được, tôi đi chỗ khác rồi.”
Đầu to nói, “Hở? Hôm qua quần quật cả một tối cậu còn không về ngủ mà đi đâu hành xác nữa? Lát nếu chẳng may có nhiệm vụ gì, anh sợ cậu không mở mắt nổi đâu.”
Thường Trấn Viễn nói, “Mắt tôi mở một nửa vẫn còn to hơn anh mở hết, anh khỏi lo.”
Đầu to kháng nghị, “Đầu anh to nên thành ra mắt anh trông nhỏ chứ theo kích cỡ thì chúng không tính là cỡ nhỏ đâu, ít nhất cũng phải cỡ trung.”
Thường Trấn Viễn sợ nói tào lao với anh ta mãi không dứt, vỗ vai Đầu to rời đi.
Lăng Bác Kim đi theo hắn hai bước, bị Vương Thụy gọi lại.
“Ông đi đâu thế?” Thường Trấn Viễn nghe thấy Vương Thụy ở đằng sau gọi vậy.
“Đi xe buýt về chứ sao.” Lăng Bác Kim nói.
Vương Thụy ở sau nói lầm rầm gì nữa nhưng Thường Trấn Viễn không nghe rõ.
Hắn bước nhanh tới cổng, đúng lúc một chiếc taxi tạt qua, nhanh nhẹn ngồi vào xe. Đợi cửa xe đóng lại, hắn lại vô thức quay đầu nhìn về phía cục cảnh sát, chỉ thấy Vương Thụy và Lăng Bác Kim sóng vai đi ra, Đầu to dắt xe đi sau bọn họ, ba người tôi nhìn anh anh nhìn tôi, cười cười nói nói, khung cảnh ấm áp.
“Đi đâu vậy?” Gần đó phát ra tiếng nói lạnh lẽo của tài xế.
Thường Trấn Viễn hoàn hồn, “Shangri-La.”
Taxi khởi động, bóng dáng ba người loáng qua trước mắt.
Thường Trấn Viễn ngồi một mình ở ghế sau, chợt cảm thấy… cô quạnh.
Khi hắn còn là Trang Tranh, trừ thời gian cá nhân đặc biệt ra, hắn quen với việc luôn có một người ở bên cạnh, lúc trước là Triệu Thác Đường, về sau là Từ Tắc Thừa… Mà bây giờ, hắn chỉ còn lại bản thân mình.
Một bản thân không phải là chính mình.
Lúc xe sắp tới Shangri-La, Thường Trấn Viễn gọi điện cho thư ký Liêu.
Thư ký Liêu ngắn gọn báo số phòng rồi cúp máy.
Thường Trấn Viễn đã quen với tác phong giành giật từng giây từng phút của ông ta, vào Shangri-La bảo người đưa tới phòng, không ngờ bên trong có một người ngồi sẵn rồi, mà còn là người quen nữa.
“Có thể xem như là tìm được cơ hội ăn với nhau bữa cơm rồi.” Lịch Sâm cười híp mắt đứng lên. Bản thân gã nom rất không tệ, lại biết cách ăn mặc, được phông nền vàng son lộng lẫy phía sau tôn lên, càng thêm sáng sủa. Nếu có người khác phái ở đây, quá nửa sẽ thầm ca ngợi gã, song rõ ràng Thường Trấn Viễn không nằm trong tốp này. Hắn trông thấy Lịch Sâm thì trong lòng chỉ có một suy nghĩ —— giữ vững cảnh giác.
Tới giờ hắn vẫn chưa hiểu rõ rốt cuộc có chuyện gì xảy ra giữa Thường Trấn Viễn và Lịch Sâm, nghe giọng điệu của bố Thường và của Lịch Sâm lúc mới gặp, dường như hai người từng có liên quan gì đó, sau Lịch Sâm có lỗi với hắn. Ngẫm lại hành động vội vàng giới thiệu đối tượng cho hắn của bố Thường, lẽ nào lại là tiết mục giật tình gì đây? Nếu như vậy, hắn phải cẩn thận giữ khoảng cách với bạn gái hoặc vợ của Lịch Sâm.
Thường Trấn Viễn vừa nghĩ vừa ngồi xuống.
Lịch Sâm cho nhân viên phục vụ lui xuống, tự mình cầm ấm rót trà.
Thường Trấn Viễn nhận bằng hai tay, nói câu cảm ơn.
Lịch Sâm nhìn hắn uống trà, cảm khái, “Nhớ thời đi học chúng ta thân tới độ mặc chung quần, lúc tới trường thì chuyền giấy, tan học thì cùng tới nhà tôi làm bài tập, gì cũng chơi cùng nhau, giống như trẻ sơ sinh dính liền vậy. Giờ thì, cậu lo việc cậu, tôi bận việc tôi, ngay gặp nhau cũng khó. Nếu không có thư ký Liêu làm trung gian thì chẳng biết tới khi nào cậu mới rảnh.”
Lời này nói đến là ghê răng.
Thường Trấn Viễn nhìn bộ dạng cười nhàn nhã của hắn, nói dửng dưng, “Đó là do cậu chọn không đúng lúc.”
Lịch Sâm cười nói, “Cậu biết kiếm cớ đấy. Cậu có thời gian mà không chủ động hẹn tôi được à? Lẽ nào cứ phải tôi tới tìm cậu thì cậu mới ra?”
Thường Trấn Viễn nói, “Khác nhau.”
“Khác thế nào?” Nụ cười của Lịch Sâm hơi lịm đi, trong mắt hiện lên mấy phần khí thế ép người, “Tôi vẫn là Lịch Sâm, không phải cậu cũng vẫn là Thường Trấn Viễn đó sao?”
Thường Trấn Viễn nói, “Giờ tôi là cảnh sát.”
Lịch Sâm muốn cười, nhưng lại ngừng, đầu ngón tay gõ nhịp trên chuôi thìa, “Sao? Làm công chức rồi là không nhớ được đứa bạn nối khố vẫn đang vùng vẫy trong ranh giới cơ cực sao?”
Nếu gã đang vùng vẫy trong ranh giới cơ cực vậy thì cầm một cái bát cũng đủ chứa số người đã vượt lên lằn ranh này rồi.
Thường Trấn Viễn sờ thuốc lá trong túi, rồi nhịn lại. Một khi mà dính vào nghiện thuốc thì sẽ rất khó cai, hắn không muốn đời này cũng đoản mệnh, dù có thế nào thì cũng phải sống tới lúc về hưu lãnh lương hưu mới được, bằng không thì uổng tiền thuế nộp mấy năm nay rồi.
Hắn nhấp một hớp trà, “Tôi sợ ở gần cậu, khiến người ta nói tôi bợ đỡ.”
Gương mặt Lịch Sâm càng lúc càng đanh theo sự im lặng của hắn thả lỏng ra, lặng yên một lúc rồi mới cười bảo, “Bao nhiêu năm vậy rồi mà cậu vẫn còn nhớ à.”
Thường Trấn Viễn vốn thuận miệng nói thôi, nhưng nghe giọng điệu của Lịch Sâm lại thực sự từng xảy ra chuyện như vậy sao?
Lịch Sâm nói, “Hồi ấy tôi còn trẻ, bao nhiêu tuổi ấy nhỉ? Mười tám hay mười chín?”
Thường Trấn Viễn nhún vai.
Lịch Sâm nói, “Người trẻ tuổi da mặt mỏng. Có một vài chuyện, cậu và tôi của khi đó không thể gánh vác được.”
Thường Trấn Viễn nâng mắt, thấy gã đang bình tĩnh nhìn mình, ánh đèn khúc xạ từ đồng tử của gã, giống như hai ngọn lửa nho nhỏ. Trong lòng hắn giật thịch, rốt cuôc là diễn tuồng gì đây vậy?
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.
Ngay sau đó nhân viên phục vụ dẫn thư ký Liêu vào trong.
Ánh mắt của Lịch Sâm lưu luyến trên khuôn mặt của Thường Trấn Viễn đủ ba giây mới chuyển về phía thư ký Liêu, vừa cười vừa đứng dậy nói, “Cháu với Trấn Viễn nghển cổ đợi chờ, cuối cùng cũng đợi được chú đến rồi.”
Thường Trấn Viễn cũng đứng lên, bắt tay với thư ký Liêu.
Ba người hỏi han mấy câu xong thư ký Liêu mới ngồi vào chỗ.
Cái bàn không lớn, nhưng đồ ăn rất nhiều.
Lúc đồ ăn được đưa lên, thư ký liêu và Lịch Sâm nói đủ chuyện trời nam đất bắc, hai người một kẻ lăn lộn chính trị, một kẻ lăn lộn thương trường, đều là người giỏi tán chuyện, đến Thường Trấn Viễn cũng hứng thú nghe. Song hắn biết rõ với học thức của Thường Trấn Viễn thì không thích hợp chen vào, bèn vừa ăn vừa nghe, vậy nên cũng nhàn nhã, thi thoảng Lịch Sâm hoặc thư ký Liêu quăng mấy câu hỏi tới, đều bị hắn bốn lạng đẩy ngàn cân đùn đi.
Đợi đồ ăn đưa lên đủ, nhân viên phục vụ đóng cửa lại, bầu không khí nhẹ nhàng mới dần dần cô đọng.
Lịch Sâm lắc ly rượu, biết ý ngừng miệng lại.
Thư ký Liêu rót đầy ly rượu trước mặt Thường Trấn Viễn.
Thường Trấn Viễn trong lòng vỡ lẽ, hóa ra bàn đồ ăn này bày ra là nhằm vào hắn, Lịch Sâm chỉ là kẻ tiếp khách thôi.
“Trấn Viễn à.” Thư ký Liêu thở dài, “Đợt chiến dịch hôm qua của công an các cháu khiến chú mệt chết mất thôi.”
Thường Trấn Viễn miệng thì nói, “Sao vậy được chứ.” Đầu không khỏi liên tưởng tới tên xui xẻo tông người bỏ trốn bị bắt lại kia. Nếu nhớ không lầm, chỗ dựa mà tên đó lôi ra là phó thị trưởng thành phố này? Liên hệ tới thân phận của thư ký Liêu, trong lòng hắn tức thì sáng tỏ.
Thư ký Liêu nói, “Cháu biết đám cháu với văn phòng tòa thị chính bên chú cách nhau xa thế nào rồi đấy, đợi báo cáo công tác tới tay chú cũng chẳng biết là ngày tháng năm nào nữa, thế nên chú muốn hỏi thăm trước từ phía cháu. Vụ tai nạn giao thông mà hôm qua bên cháu bắt gặp, rốt cuộc là tình hình thế nào? Cháu có biết không?”
Thường Trấn Viễn gật đầu. Biết quan hệ của thư ký Liêu và thằng ranh tông người kia rồi thì đương nhiên hắn sẽ không nói mấy câu đại loại như tên đó sa lưới mình có công đầu, vì vậy nói qua loa, “Lúc nghi can bị bắt, cháu ở ngay hiện trường.”
Thư ký Liêu nói, “Cháu trông thấy cậu ta tông người à?”
“Cái đó thì không ạ.” Thường Trấn Viễn nói, “Cháu chỉ chứng kiến quá trình cậu ta bị bắt giữ thôi.”
Thư ký Liêu nói, “Cháu nói cụ thể đi.”
Thường Trấn Viễn nói ngắn gọn ra.
Thư ký Liêu nói trầm ngâm, “Lúc ấy đám cháu lái xe cảnh sát à?”
Thường Trấn Viễn nói, “Xe cháu đi thì không phải, xe xuất hiện lúc sau thì đúng.” Hắn nói xong, trong lòng chấn động. Lúc hắn lái xe đuổi người đêm qua không hề nói rõ thân phận, trên xe cũng không có ký hiệu của xe cảnh sát, sau cùng hắn ép thân xe ngăn trước mặt đối phương, có thể nói là gây ra một sự uy hiếp nhất định cho an toàn tính mạng của đối phương, có bị xem là chấp pháp sai lầm không?
“Ừm, vậy chú biết tình hình rồi.” Thư ký Liêu thấy bầu không khí ngưng trọng, nhanh chóng cười chuyển đề tài.
Thường Trấn Viễn đang do dự có cần nói thẳng chuyện mình là người lái cái xe đó ra không, để tránh thư ký Liêu làm căng chuyện này, nhưng tới tận lúc ăn cơm xong hắn vẫn không tìm được cơ hội để nói tới chuyện đó, đành phải nhịn lại, dù sao nếu có truy cứu thật thì kẻ dính đạn đầu tiên chính là tổng chỉ huy của chiến dịch săn nhạn, Đồng Chấn Hổ.
Ăn cơm xong, thư ký Liêu vội đi, trọng trách đưa Thường Trấn Viễn về nhà liền rơi vào Lịch Sâm.
Thường Trấn Viễn nhớ tới ánh mắt lúc nãy của Lịch Sâm, tự dưng hơi khó chịu, vốn định từ chối, nhưng gió bên ngoài thật sự rất lạnh, hắn nuốt câu từ chối lại, yên lặng ngồi vào xe.
Lịch Sâm tiện tay bật nhạc lên.
Khác với thứ âm nhạc heavy metal khiến tai người ta đau nhức của Lăng Bác Kim, Lịch Sâm mở khúc đàn tranh, du dương êm tai, khiến người ta vô thức thả lỏng tâm tình.
Thường Trấn Viễn điều chỉnh chỗ ngồi, nhắm mắt lại. Hắn làm thế chẳng khác gì cự tuyệt nói chuyện cả.
Lịch Sâm nhìn hắn một cái, không nói năng gì khởi động ô tô.