Về phòng, Thường Trấn Viễn hơi hối hận.
Làm bố thì có gì không tốt chứ? Ông già trị thằng con, bình thường như cân đường hộp sữa, thế thì nên bảo cậu ta đi chắn họng súng của Triệu Thác Đường chứ sao.
Hắn đang hằn học thì Lăng Bác Kim lên gõ cửa.
Thường Trấn Viễn khôi phục vẻ bình thản, “Vào đi.”
Trong tay Lăng Bác Kim cầm một bộ đồ thể thao, “Lúc về thấy trung tâm thương mại hạ giá, nên em dạo loăng quăng trong đấy, thấy bộ đồ thể thao này không tệ, quần rộng thùng thình, bó thạch cao cũng che đi được nên mua một bộ. Không biết sư phụ thích không nữa?” Cậu dè dặt quan sát vẻ mặt của Thường Trấn Viễn.
Bất ngờ rằng, Thường Trấn Viễn vậy nhưng lại cười, “Màu không tệ, có lòng quá.”
Mắt Lăng Bác Kim tức thì cong thành hai vệt trăng lưỡi liềm, “Sư phụ thích là được rồi.”
Nụ cười của Thường Trấn Viễn duy trì tới lúc cậu đóng cửa lại mới trở nên u ám.
Bó thạch cao cũng che đi được?
Lẽ nào định để hắn bó thạch cao cả đời hả?
Thường Trấn Viễn cầm nạng lên, chọc bộ quần áo trên giường xuống đất.
Từ sau khi nhật ký bị mang đi giám định thì không có tin tức gì cả. Thường Trấn Viễn đã kiểm tra di động của mình rồi, không có vấn đề, vậy thì là Lưu Triệu quyết định đá văng hắn ra, thực hành sách lược danh nghĩa cho nghỉ kỳ thực đình chỉ.
Bởi bất đắc dĩ nên Thường Trấn Viễn đành phải thừa lúc ăn sáng moi tin từ Lăng Bác Kim.
Lăng Bác Kim rất nghi hoặc, “Chưa nghe đội trưởng nói tới chuyện này bao giờ ạ.”
Lẽ nào nhật ký bị tìm ra vấn đề?
Thường Trấn Viễn ra vẻ vô ý hỏi, “Thế có tin tức gì khác truyền ra không?”
Lăng Bác Kim lắc đầu nói, “Vẫn như bình thường ạ.”
Thường Trấn Viễn bồn chồn. Từ lúc sống lại tới giờ, trừ cái chết của Trang Tranh nằm ngoài dự đoán ra, hắn luôn vững vàng nắm quyền chủ động, dù đối mặt với Triệu Thác Đường đang như diều gặp gió, hắn vẫn có thể ở trong tối lập mưu khiến gã đứng ngồi không yên, nhưng lần này hắn tự tay giao lại quyền chủ động, giao cho một người tâm cơ lòng dạ đều không đơn giản như Lưu Triệu, kết quả có như hắn mong muốn hay không, hắn không chắc chắn hoàn toàn, nhất là khi thời gian dần trôi đi, sự chắc chắn ngày càng nhỏ lại.
Lăng Bác Kim ăn cơm xong đi làm, Thường Trấn Viễn ngẩn người nhìn di động.
Số máy của bố Thường hắn đã xem mấy lần rồi, dường như đang do dự coi có nên sử dụng mối quan hệ này không. Một khi sử dụng thì e sẽ tăng thêm ràng buộc và liên hệ giữa hắn và bố Thường, trước khi hắn nắm được đầy đủ bối cảnh và ký ức của Thường Trấn Viễn, hắn không hề muốn mạo hiểm như vậy. Nhưng không sử dụng thì có nghĩa là hắn phải trơ mắt nhìn cơ hội này vuột mất… Thế thì hắn không cam lòng.
Di động chợt réo lên.
Thường Trấn Viễn nhìn số di động mà tim đập bình bịch.
Biểu thị số gọi tới chính là Lưu Triệu.
Hắn nghe máy, giọng điệu bình thản, “Đội trưởng.”
“Nhà cậu ở tầng mấy?” Lưu Triệu hỏi.
Thường Trấn Viễn ngớ ra, “Tầng năm.”
“Tôi lên tới nơi rồi.” Lưu Triệu cúp máy gọn ghẽ.
Thường Trấn Viễn đứng lên vào bếp rót chén nước, lập tức nghe được tiếng chuông cửa vang lên. Hắn mở cửa ra, trông thấy Lưu Triệu xách hai túi trái cây đứng ở cửa.
“Sao hả? Không hoan nghênh à?” Lưu Triệu thấy hắn chắn ở cửa không nhúc nhích, nói hơi giễu cợt. Từ sau hôm Thường Trấn Viễn vừa đấm vừa xoa, dùng đủ mười tám loại vũ khí với ông ta ở văn phòng thì thái độ của ông ta đối với Thường Trấn Viễn liền thay đổi, không còn ám chỉ bóng gió và dè chừng như hồi trước, mà là trút bỏ lớp da ngoài, lộ ra đầu mũi nhọn hoắt.
Thường Trấn Viễn bưng chén trà, “Em đang nghĩ coi có phải anh tới đưa tin sa thải hay không.”
Lưu Triệu cười lạnh, “Cậu cũng biết chuyện cậu làm có thể sẽ bị đuổi à?”
Thường Trấn Viễn nhường đường, “Mời vào.”
Lưu Triệu đi vào, khuỷu tay đủn cửa ra, “Không sợ bị đuổi nữa à?”
Thường Trấn Viễn nói, “Là phúc thì không phải họa, là họa thì né chẳng qua.”
Lưu Triệu đặt túi trái cây xuống bên cạnh, quan sát nhà cửa, “Không tệ, xem ra dù không có công việc này thì cậu cũng không ế vợ đâu.”
Thường Trấn Viễn làm ngơ ngồi xuống, đặt chén trà lên bàn trà, “Mời dùng trà.”
Lưu Triệu đi một vòng mới ngồi xuống sô-pha đối diện hắn, cầm chén trà lên, chậm rãi uống một hớp, “Kết quả giám định nhật ký có rồi.”
Thường Trấn Viễn nhìn ông ta.
“Trên quyển nhật ký có vân tay của hai người.” Lưu Triệu nói, “Một người là cậu, một người là tôi. Cậu có định giải thích tí không?”
Thường Trấn Viễn nói bình tĩnh, “Em không biết.”
Lưu Triệu nhìn chằm chằm vào mắt hắn, tựa như đang dùng kính hiển vi để soi vi sinh vật vậy, “Không biết?”
Thường Trấn Viễn nói, “Em có được một quyển nhật ký, phát hiện nó tới từ Trang Tranh, vậy thôi.”
Lưu Triệu nói, “Rốt cuộc là cậu có được quyển nhật ký này thế nào, đừng có lại nói cái lý do nhặt được nực cười này nữa.”
Thường Trấn Viễn xòe tay bất đắc dĩ, “Em nói thật.”
Lưu Triệu nhìn hắn không chớp mắt một hồi lâu mới nói, “Cậu nhặt được ở đâu?”
Thường Trấn Viễn nói, “Trên đường về nhà, ở ngay trước tòa nhà.”
Lưu Triệu bán tín bán nghi, “Xung quanh không có người nào khác sao?”
“Không có. Lúc ấy là buổi tối.” Thường Trấn Viễn nói, “Em vừa vặn làm ca đêm xong đi về, nó ở ngay dưới đèn đường, rất bắt mắt, em tiện tay nhặt lên định giao cho bên quản lý. Nhưng lúc đó nó để mở, vì tò mò lên em có nghía qua… sau đó thì mang về.”
“Sao không nộp?”
Thường Trấn Viễn nói, “Chuyện này em đã giải thích rồi, lúc trước em muốn tự lập công, nhưng lại gặp chuyện chẳng ngờ.”
Lưu Triệu hít sau một hơi, đứng lên nói, “Cậu nói là thật cả chứ?”
Thường Trấn Viễn thở dài, “Em thừa nhận thái độ trước kia của em không tốt, bởi thực sự em không biết nên giải thích nguồn gốc của quyển nhật ký này thế nào, cũng cảm thấy rất hổ thẹn vì mục đích ém nhẹm nó của em. Có lẽ nếu em nộp lên sớm thì có thể Triệu Thác Đường sẽ sớm bị đưa ra công lý. Quả tình là nó xuất hiện rất kỳ lạ, đừng nói anh không tin, đến chính em cũng thấy khó có thể tưởng tượng.”
Lưu Triệu nói, “Vì sao cậu cảm thấy nó chắc chắn là nhật ký của Trang Tranh?”
Thường Trấn Viễn ngơ ngác ngẩng đầu lên, “Lẽ nào không phải?”
Lưu Triệu nói, “Cậu không sợ là hố bẫy sao?”
Thường Trấn Viễn ra vẻ mù mờ nói, “Lúc đó em không có nghĩ nhiều như vậy, với cả, ai lại đi hãm hại em chứ?”
Lưu Triệu nói, “Có lẽ quyển nhật ký này là giả, có người cố ý dùng quyển nhật ký này làm mồi nhử, muốn kéo chệch hướng của cục cảnh sát.”
Thường Trấn Viễn đờ ra. Đương nhiên không phải hắn đờ người vì thừa nhận cách nghĩ của Lưu Triệu, mà bởi hắn không biết phải phản bác lời của Lưu Triệu thế nào. Đúng vậy, nguồn gốc của quyển nhật ký này chồng chất sơ hở. Hắn từng nghĩ, nếu như thừa nhận mình lén lấy nhật ký từ nhà Trang Tranh, chẳng những khó mà giải thích diễn biến tâm lý khi ấy, mà còn có khả năng bị buộc tội, vì vậy hắn chọn một lý do nghe không thể tưởng tượng nổi, ít nhất để cho mình được an toàn. Nhưng rõ ràng Lưu Triệu khó gạt hơn tưởng tượng của hắn nhiều. Lẽ nào lại thất bại trong gang tấc sao?
Hắn bức bối lấy thuốc ra, gõ nhè nhẹ trên bàn trà, “Ý anh là, kẻ bỏ lại quyển nhật ký này có thể là Triệu Thác Đường à?”
Lưu Triệu nói, “Sao lại nghĩ vậy?”
Thường Trấn Viễn sắp xếp suy nghĩ, ngẩng đầu lên nói, “Vì nhìn từ trao đổi thư từ giữa em và gã, gã đã mắc câu rồi. Nếu như quyển nhật ký là để dắt mũi chúng ta, rất có thể gã là kẻ chủ mưu, không thì không có khả năng hợp tác thế vậy.”
Lưu Triệu nói trầm giọng, “Cậu cảm thấy gã đã mắc câu rồi sao?”
Thường Trấn Viễn gật đầu, “Đúng thế, với lại nhìn từ giọng điệu trả lời thư của gã, gã rất chú ý tới vật Trang Tranh để lại.”
Lưu Triệu nói, “Kỳ thật trong nhật ký không nhắc quá nhiều về chuyện liên quan tới Triệu Thác Đường, trừ việc tay Băng gia Philippines ra.”
Thường Trấn Viễn nói, “Thì em dùng Băng gia làm manh mối đột phá đấy ạ.”
Lưu Triệu đặt chén trà xuống, đứng lên, đi qua đi lại trước ti-vi.
Thường Trấn Viễn chợt yên tâm lại. Hắn đã đoán đúng rồi! Cho dù Lưu Triệu nghi ngờ đây là một cái bẫy, là một âm mưu, nhưng vẫn xiêu lòng khó cưỡng lại được!
Quả nhiên, Lưu Triệu dừng bước lại, “Kiểm tra nét chữ chứng minh, chủ nhân quyển nhật ký đích thật là Trang Tranh.”
Thường Trấn Viễn ra vẻ kinh ngạc.
Lưu Triệu nói, “Với cả một số nội dung trong nhật ký trùng khớp với tư liệu cảnh sát hiện có, chứng tỏ nội dung trong nhật ký rất có thể là thật.”
Thường Trấn Viễn nói, “Vì sao Triệu Thác Đường phải làm vậy chứ?”
“Nếu kẻ sau màn là Triệu Thác Đường thì tôi chỉ có thể cho rằng gã định liên kết với Băng gia đào hố bẫy để hốt gọn cảnh sát thành phố ta, không thì khó mà giải thích vì sao gã phải tự phơi bày tội lỗi với cảnh sát.” Lưu Triệu ngừng một chút rồi nói, “Nhưng chuyển sang góc độ khác, nếu như quyển nhật ký này không phải do Triệu Thác Đường tiết lộ ra, mà là kẻ muốn Triệu Thác Đường ngã đài tiết lộ ra, vậy thì tất thảy đều giải thích được rồi. Đối phương tặng nhật ký là muốn mượn đao giết người, trên nhật ký không có dấu vân tay là vì có kẻ sợ làm lộ vân tay của mình nên đã lau sạch sẵn rồi.”
Thường Trấn Viễn cười hả dạ trong lòng, mặt thì không lộ vẻ khác thường, “Đó là ai chứ?”
“Bao nhiêu cảnh sát như vậy, đối phương sao người khác không chọn mà cứ đi chọn cậu, xem ra khá là quen thuộc cậu đấy.” Lưu Triệu nói gần xa, “Quyển nhật ký này cậu nhặt được thật sao?”
Thường Trấn Viễn không trả lời mà chỉ vuốt mặt bất đắc dĩ.
Vuốt mặt có thể là ngầm thừa nhận, là tránh né, cũng có thể là phủ nhận một cách bất lực, nhưng dù là kiểu nào thì Lưu Triệu cũng không căn vặn nữa, “Giờ tôi chỉ muốn biết một chuyện, vô cùng quan trọng.” Lưu Triệu đi tới trước mặt hắn, nhìn xuống từ trên cao, “Cậu thật sự gửi tư liệu về Hòa thượng cho Triệu Thác Đường rồi sao?”
Lưu Triệu cao một mét bảy mươi bảy, không tính là cao lắm, thân thể cũng không quá vạm vỡ, nhưng khi ông ta đứng lặng thinh thì Thường Trấn Viễn cảm nhận được một luồng áp lực vô hình.
Làm bố thì có gì không tốt chứ? Ông già trị thằng con, bình thường như cân đường hộp sữa, thế thì nên bảo cậu ta đi chắn họng súng của Triệu Thác Đường chứ sao.
Hắn đang hằn học thì Lăng Bác Kim lên gõ cửa.
Thường Trấn Viễn khôi phục vẻ bình thản, “Vào đi.”
Trong tay Lăng Bác Kim cầm một bộ đồ thể thao, “Lúc về thấy trung tâm thương mại hạ giá, nên em dạo loăng quăng trong đấy, thấy bộ đồ thể thao này không tệ, quần rộng thùng thình, bó thạch cao cũng che đi được nên mua một bộ. Không biết sư phụ thích không nữa?” Cậu dè dặt quan sát vẻ mặt của Thường Trấn Viễn.
Bất ngờ rằng, Thường Trấn Viễn vậy nhưng lại cười, “Màu không tệ, có lòng quá.”
Mắt Lăng Bác Kim tức thì cong thành hai vệt trăng lưỡi liềm, “Sư phụ thích là được rồi.”
Nụ cười của Thường Trấn Viễn duy trì tới lúc cậu đóng cửa lại mới trở nên u ám.
Bó thạch cao cũng che đi được?
Lẽ nào định để hắn bó thạch cao cả đời hả?
Thường Trấn Viễn cầm nạng lên, chọc bộ quần áo trên giường xuống đất.
Từ sau khi nhật ký bị mang đi giám định thì không có tin tức gì cả. Thường Trấn Viễn đã kiểm tra di động của mình rồi, không có vấn đề, vậy thì là Lưu Triệu quyết định đá văng hắn ra, thực hành sách lược danh nghĩa cho nghỉ kỳ thực đình chỉ.
Bởi bất đắc dĩ nên Thường Trấn Viễn đành phải thừa lúc ăn sáng moi tin từ Lăng Bác Kim.
Lăng Bác Kim rất nghi hoặc, “Chưa nghe đội trưởng nói tới chuyện này bao giờ ạ.”
Lẽ nào nhật ký bị tìm ra vấn đề?
Thường Trấn Viễn ra vẻ vô ý hỏi, “Thế có tin tức gì khác truyền ra không?”
Lăng Bác Kim lắc đầu nói, “Vẫn như bình thường ạ.”
Thường Trấn Viễn bồn chồn. Từ lúc sống lại tới giờ, trừ cái chết của Trang Tranh nằm ngoài dự đoán ra, hắn luôn vững vàng nắm quyền chủ động, dù đối mặt với Triệu Thác Đường đang như diều gặp gió, hắn vẫn có thể ở trong tối lập mưu khiến gã đứng ngồi không yên, nhưng lần này hắn tự tay giao lại quyền chủ động, giao cho một người tâm cơ lòng dạ đều không đơn giản như Lưu Triệu, kết quả có như hắn mong muốn hay không, hắn không chắc chắn hoàn toàn, nhất là khi thời gian dần trôi đi, sự chắc chắn ngày càng nhỏ lại.
Lăng Bác Kim ăn cơm xong đi làm, Thường Trấn Viễn ngẩn người nhìn di động.
Số máy của bố Thường hắn đã xem mấy lần rồi, dường như đang do dự coi có nên sử dụng mối quan hệ này không. Một khi sử dụng thì e sẽ tăng thêm ràng buộc và liên hệ giữa hắn và bố Thường, trước khi hắn nắm được đầy đủ bối cảnh và ký ức của Thường Trấn Viễn, hắn không hề muốn mạo hiểm như vậy. Nhưng không sử dụng thì có nghĩa là hắn phải trơ mắt nhìn cơ hội này vuột mất… Thế thì hắn không cam lòng.
Di động chợt réo lên.
Thường Trấn Viễn nhìn số di động mà tim đập bình bịch.
Biểu thị số gọi tới chính là Lưu Triệu.
Hắn nghe máy, giọng điệu bình thản, “Đội trưởng.”
“Nhà cậu ở tầng mấy?” Lưu Triệu hỏi.
Thường Trấn Viễn ngớ ra, “Tầng năm.”
“Tôi lên tới nơi rồi.” Lưu Triệu cúp máy gọn ghẽ.
Thường Trấn Viễn đứng lên vào bếp rót chén nước, lập tức nghe được tiếng chuông cửa vang lên. Hắn mở cửa ra, trông thấy Lưu Triệu xách hai túi trái cây đứng ở cửa.
“Sao hả? Không hoan nghênh à?” Lưu Triệu thấy hắn chắn ở cửa không nhúc nhích, nói hơi giễu cợt. Từ sau hôm Thường Trấn Viễn vừa đấm vừa xoa, dùng đủ mười tám loại vũ khí với ông ta ở văn phòng thì thái độ của ông ta đối với Thường Trấn Viễn liền thay đổi, không còn ám chỉ bóng gió và dè chừng như hồi trước, mà là trút bỏ lớp da ngoài, lộ ra đầu mũi nhọn hoắt.
Thường Trấn Viễn bưng chén trà, “Em đang nghĩ coi có phải anh tới đưa tin sa thải hay không.”
Lưu Triệu cười lạnh, “Cậu cũng biết chuyện cậu làm có thể sẽ bị đuổi à?”
Thường Trấn Viễn nhường đường, “Mời vào.”
Lưu Triệu đi vào, khuỷu tay đủn cửa ra, “Không sợ bị đuổi nữa à?”
Thường Trấn Viễn nói, “Là phúc thì không phải họa, là họa thì né chẳng qua.”
Lưu Triệu đặt túi trái cây xuống bên cạnh, quan sát nhà cửa, “Không tệ, xem ra dù không có công việc này thì cậu cũng không ế vợ đâu.”
Thường Trấn Viễn làm ngơ ngồi xuống, đặt chén trà lên bàn trà, “Mời dùng trà.”
Lưu Triệu đi một vòng mới ngồi xuống sô-pha đối diện hắn, cầm chén trà lên, chậm rãi uống một hớp, “Kết quả giám định nhật ký có rồi.”
Thường Trấn Viễn nhìn ông ta.
“Trên quyển nhật ký có vân tay của hai người.” Lưu Triệu nói, “Một người là cậu, một người là tôi. Cậu có định giải thích tí không?”
Thường Trấn Viễn nói bình tĩnh, “Em không biết.”
Lưu Triệu nhìn chằm chằm vào mắt hắn, tựa như đang dùng kính hiển vi để soi vi sinh vật vậy, “Không biết?”
Thường Trấn Viễn nói, “Em có được một quyển nhật ký, phát hiện nó tới từ Trang Tranh, vậy thôi.”
Lưu Triệu nói, “Rốt cuộc là cậu có được quyển nhật ký này thế nào, đừng có lại nói cái lý do nhặt được nực cười này nữa.”
Thường Trấn Viễn xòe tay bất đắc dĩ, “Em nói thật.”
Lưu Triệu nhìn hắn không chớp mắt một hồi lâu mới nói, “Cậu nhặt được ở đâu?”
Thường Trấn Viễn nói, “Trên đường về nhà, ở ngay trước tòa nhà.”
Lưu Triệu bán tín bán nghi, “Xung quanh không có người nào khác sao?”
“Không có. Lúc ấy là buổi tối.” Thường Trấn Viễn nói, “Em vừa vặn làm ca đêm xong đi về, nó ở ngay dưới đèn đường, rất bắt mắt, em tiện tay nhặt lên định giao cho bên quản lý. Nhưng lúc đó nó để mở, vì tò mò lên em có nghía qua… sau đó thì mang về.”
“Sao không nộp?”
Thường Trấn Viễn nói, “Chuyện này em đã giải thích rồi, lúc trước em muốn tự lập công, nhưng lại gặp chuyện chẳng ngờ.”
Lưu Triệu hít sau một hơi, đứng lên nói, “Cậu nói là thật cả chứ?”
Thường Trấn Viễn thở dài, “Em thừa nhận thái độ trước kia của em không tốt, bởi thực sự em không biết nên giải thích nguồn gốc của quyển nhật ký này thế nào, cũng cảm thấy rất hổ thẹn vì mục đích ém nhẹm nó của em. Có lẽ nếu em nộp lên sớm thì có thể Triệu Thác Đường sẽ sớm bị đưa ra công lý. Quả tình là nó xuất hiện rất kỳ lạ, đừng nói anh không tin, đến chính em cũng thấy khó có thể tưởng tượng.”
Lưu Triệu nói, “Vì sao cậu cảm thấy nó chắc chắn là nhật ký của Trang Tranh?”
Thường Trấn Viễn ngơ ngác ngẩng đầu lên, “Lẽ nào không phải?”
Lưu Triệu nói, “Cậu không sợ là hố bẫy sao?”
Thường Trấn Viễn ra vẻ mù mờ nói, “Lúc đó em không có nghĩ nhiều như vậy, với cả, ai lại đi hãm hại em chứ?”
Lưu Triệu nói, “Có lẽ quyển nhật ký này là giả, có người cố ý dùng quyển nhật ký này làm mồi nhử, muốn kéo chệch hướng của cục cảnh sát.”
Thường Trấn Viễn đờ ra. Đương nhiên không phải hắn đờ người vì thừa nhận cách nghĩ của Lưu Triệu, mà bởi hắn không biết phải phản bác lời của Lưu Triệu thế nào. Đúng vậy, nguồn gốc của quyển nhật ký này chồng chất sơ hở. Hắn từng nghĩ, nếu như thừa nhận mình lén lấy nhật ký từ nhà Trang Tranh, chẳng những khó mà giải thích diễn biến tâm lý khi ấy, mà còn có khả năng bị buộc tội, vì vậy hắn chọn một lý do nghe không thể tưởng tượng nổi, ít nhất để cho mình được an toàn. Nhưng rõ ràng Lưu Triệu khó gạt hơn tưởng tượng của hắn nhiều. Lẽ nào lại thất bại trong gang tấc sao?
Hắn bức bối lấy thuốc ra, gõ nhè nhẹ trên bàn trà, “Ý anh là, kẻ bỏ lại quyển nhật ký này có thể là Triệu Thác Đường à?”
Lưu Triệu nói, “Sao lại nghĩ vậy?”
Thường Trấn Viễn sắp xếp suy nghĩ, ngẩng đầu lên nói, “Vì nhìn từ trao đổi thư từ giữa em và gã, gã đã mắc câu rồi. Nếu như quyển nhật ký là để dắt mũi chúng ta, rất có thể gã là kẻ chủ mưu, không thì không có khả năng hợp tác thế vậy.”
Lưu Triệu nói trầm giọng, “Cậu cảm thấy gã đã mắc câu rồi sao?”
Thường Trấn Viễn gật đầu, “Đúng thế, với lại nhìn từ giọng điệu trả lời thư của gã, gã rất chú ý tới vật Trang Tranh để lại.”
Lưu Triệu nói, “Kỳ thật trong nhật ký không nhắc quá nhiều về chuyện liên quan tới Triệu Thác Đường, trừ việc tay Băng gia Philippines ra.”
Thường Trấn Viễn nói, “Thì em dùng Băng gia làm manh mối đột phá đấy ạ.”
Lưu Triệu đặt chén trà xuống, đứng lên, đi qua đi lại trước ti-vi.
Thường Trấn Viễn chợt yên tâm lại. Hắn đã đoán đúng rồi! Cho dù Lưu Triệu nghi ngờ đây là một cái bẫy, là một âm mưu, nhưng vẫn xiêu lòng khó cưỡng lại được!
Quả nhiên, Lưu Triệu dừng bước lại, “Kiểm tra nét chữ chứng minh, chủ nhân quyển nhật ký đích thật là Trang Tranh.”
Thường Trấn Viễn ra vẻ kinh ngạc.
Lưu Triệu nói, “Với cả một số nội dung trong nhật ký trùng khớp với tư liệu cảnh sát hiện có, chứng tỏ nội dung trong nhật ký rất có thể là thật.”
Thường Trấn Viễn nói, “Vì sao Triệu Thác Đường phải làm vậy chứ?”
“Nếu kẻ sau màn là Triệu Thác Đường thì tôi chỉ có thể cho rằng gã định liên kết với Băng gia đào hố bẫy để hốt gọn cảnh sát thành phố ta, không thì khó mà giải thích vì sao gã phải tự phơi bày tội lỗi với cảnh sát.” Lưu Triệu ngừng một chút rồi nói, “Nhưng chuyển sang góc độ khác, nếu như quyển nhật ký này không phải do Triệu Thác Đường tiết lộ ra, mà là kẻ muốn Triệu Thác Đường ngã đài tiết lộ ra, vậy thì tất thảy đều giải thích được rồi. Đối phương tặng nhật ký là muốn mượn đao giết người, trên nhật ký không có dấu vân tay là vì có kẻ sợ làm lộ vân tay của mình nên đã lau sạch sẵn rồi.”
Thường Trấn Viễn cười hả dạ trong lòng, mặt thì không lộ vẻ khác thường, “Đó là ai chứ?”
“Bao nhiêu cảnh sát như vậy, đối phương sao người khác không chọn mà cứ đi chọn cậu, xem ra khá là quen thuộc cậu đấy.” Lưu Triệu nói gần xa, “Quyển nhật ký này cậu nhặt được thật sao?”
Thường Trấn Viễn không trả lời mà chỉ vuốt mặt bất đắc dĩ.
Vuốt mặt có thể là ngầm thừa nhận, là tránh né, cũng có thể là phủ nhận một cách bất lực, nhưng dù là kiểu nào thì Lưu Triệu cũng không căn vặn nữa, “Giờ tôi chỉ muốn biết một chuyện, vô cùng quan trọng.” Lưu Triệu đi tới trước mặt hắn, nhìn xuống từ trên cao, “Cậu thật sự gửi tư liệu về Hòa thượng cho Triệu Thác Đường rồi sao?”
Lưu Triệu cao một mét bảy mươi bảy, không tính là cao lắm, thân thể cũng không quá vạm vỡ, nhưng khi ông ta đứng lặng thinh thì Thường Trấn Viễn cảm nhận được một luồng áp lực vô hình.