Lăng Bác Kim lanh lợi, bước nhanh hai bước chen qua Lịch Sâm và Thường Trấn Viễn để mở cửa.
Lịch Sâm nghiêng người, tự động đi theo Thường Trấn Viễn.
Người đã đến tận cửa rồi, đương nhiên không có lý gì để không cho vào cả. Thường Trấn Viễn rất hào phóng nói một câu “Mời vào.”
Lịch Sâm cười, áng chừng là cảm thấy hiếm có. Từ lúc hai người gặp lại tới giờ, uống một bữa cà phê, ăn một bữa cơm, vẫn chưa ra đâu vào đâu cả, đến bây giờ mới xem như thật sự bước qua ngưỡng cửa. Nhớ tới ngày xưa hắn mang một khuôn mặt thon thon trẻ trung líu tíu theo bên cạnh mình, vậy nhưng lại thấy xa xôi. Có lẽ thói hư tật xấu của con người là vậy đó, vươn tay lấy được dễ dàng quá nên thấy không thú vị, đối xử chẳng nóng chẳng lạnh chẳng nói chẳng rằng như thế này thì lại thấy thích thú.
Gã vừa khẽ cười vừa đĩnh đạc ngồi xuống sô-pha.
Thường Trấn Viễn và Lăng Bác Kim đều là người tàn tật, có điều chia ra thương nhẹ thương nặng. Lăng Bác Kim đỡ hơn Thường Trấn Viễn, chuyện bưng trà đưa nước cậu đành phải làm. Kỳ thật, nếu Lăng Bác Kim không đi thì Thường Trấn Viễn cũng chẳng nói gì đâu, dù sao hắn vốn không có ý định tiếp đãi gã.
Lăng Bác Kim rót nước xong xuôi thì biết ý đi về phòng.
Thường Trấn Viễn không muốn ngồi một đối một với Lịch Sâm, nhưng không có lý do gì giữ cậu lại, đành phải trơ mắt nhìn cậu vào phòng đóng cửa.
Lịch Sâm thì không coi mình là người ngoài, cười híp mắt quan sát cách bày biện nội thất, “Tôi nhớ ngày xưa cậu thích màu xanh da trời.”
Thường Trấn Viễn nói dửng dưng, “Tôi chẳng nhớ được nữa.”
Hắn nói thật, nhưng vào tai Lịch Sâm thì lại mang nghĩa khác.
Lịch Sâm tự giác chuyển đề tài, “Chân sao lại bị thương vậy?”
Thường Trấn Viễn nói, “Chẳng may ngã.”
Lịch Sâm nói bóng gió, “Ngã cùng khách trọ à?”
Thường Trấn Viễn nghĩ tới nguyên nhân Lăng Bác Kim bị thương, nảy ý dò la, “Cậu ta là tai nạn lao động, bị viên đạn quẹt qua.”
Lịch Sâm “Ờm” một tiếng, “Đồng sự của cậu à?”
Thường Trấn Viễn gật đầu, “Chuyện ngay sáng nay.”
Lịch Sâm cúi đầu uống trà.
Ánh mắt Thường Trấn Viễn lóe lên, có lẽ động tác này có thể hiểu là lảng tránh nhỉ?
Lịch Sâm nói, “Ở đây có quen không?” Hoàn toàn không đả động tới việc hồi trước thấy hắn chuyển qua.
Thường Trấn Viễn nói, “Không tệ.”
“Chân bị thương leo cầu thang không tiện nhỉ, mà lại không có thang máy.” Lịch Sâm lấy bao thuốc lá ra khỏi túi, cầm nghịch trên tay, “Hay là qua chỗ tôi ở một đợt. Lên lên xuống xuống đều có thang máy, tiện lắm.”
Thường Trấn Viễn nói, “Tôi có nhà, chẳng lý gì phải đi ăn nhờ ở đậu cả.”
“Với tôi mà còn khách khí thế sao?” Ánh mắt Lịch Sâm nhìn hắn tăng thêm chút gì đó khó nói, mang theo thứ hấp dẫn khiến người phải tìm tòi, ngời sáng có thần.
Thường Trấn Viễn nói, “Tôi thích người khác nói sổ toẹt ra hơn.” Tốt nhất là khai báo quá khứ của hắn ra sạch sành sanh đi, đỡ cho hắn cứ phải bất ổn lo sợ.
Lịch Sâm nhướn mày, “Tôi tưởng cậu thích kín đáo cơ đấy.”
Thường Trấn Viễn nói, “Kín đáo quá sẽ trở nên ngột ngạt, ngột ngạt nhiều thì sẽ mốc meo.”
Lịch Sâm cười váng lên, mãi sau mới ngừng lại, ánh mắt thay đổi, dường như bắt một đống đom đóm bỏ vào trong con ngươi, tỏa sáng lập lòe, “Cậu thật hy vọng tôi thẳng thắn sao?”
Thường Trấn Viễn nhíu mày, thầm nghĩ, Gã hiểu nhầm cái gì à?
Thật sự là sợ gì trúng nấy.
Lịch Sâm thẳng thắn lấy chìa khóa ra, gỡ một chìa trong đó ra đặt lên bàn, “Một người sống trong nhà rất cô quạnh, nó cần thêm một vị chủ nhân, cậu muốn đến không?”
Đến cái đầu mày!
Nắm đấm đặt trên đầu gối của Thường Trấn Viễn thình lình siết lại.
Đời trước mãi mới hạ quyết tâm tìm một người để sống cùng, lại rơi vào kết cục như bây giờ, đời này hạ quyết tâm sống một mình thì lại có một kẻ không rõ lai lịch chạy ra trải lòng…
Hắn đúng là làm quá nhiều chuyện xấu rồi, báo ứng!
Lịch Sâm thấy hắn nhíu mày, cả người bốc khói phừng phừng như đang ở trên lò lửa, vội nói, “Tôi không đòi câu trả lời của cậu ngay đâu, tôi có thời gian, cũng có kiên nhẫn, có thể đợi từ từ.”
Thường Trấn Viễn chợt ngả người ra sau, chẳng cố kỵ gì mà để lộ cái bị thịt tuy đã nhỏ đi rồi nhưng vẫn đeo bám dai dẳng, liếc hắn, “Cậu nhìn trúng gì ở tôi?”
Khóe miệng Lịch Sâm giật giật, không rõ là muốn cười hay muốn nói chuyện, đôi mắt nhìn thẳng vào hắn một lúc lâu mới nói, “Chúng ta quen nhau quá lâu, thời gian xóa nhòa nguyên nhân, chỉ chừa lại kết quả đã khắc tận đáy lòng.”
“…” Bình thường nhất định là gã lén lút xem phim thần tượng phim tình cảm phải không?
Thường Trấn Viễn cầm chìa khóa lên định dúi về, Lịch Sâm đã đứng dậy rồi.
“Không còn sớm nữa, tôi về trước đây.” Gã nhìn xuống hắn từ trên cao, ánh mắt dịu dàng như nước, “Cậu có việc hay không có việc thì đều có thể gọi cho tôi, dù là… việc công cũng được.”
Thường Trấn Viễn ngẩn người. Việc công cũng được nghĩa là, gã bằng lòng cung cấp tin tức nội tình sao? Lẽ nào là như Lưu Triệu nói, Lịch Sâm muốn mượn tay cảnh sát để nhổ triệt để thế lực của Triệu Thác Đường?
Ý nghĩ này khiến hắn bỗng thấy không vui.
Không cần biết hắn và Triệu Thác Đường có ân oán gì, giờ Triệu Thác Đường đại biểu cho phe phái của Trang Tranh, Lịch Sâm muốn nhổ Triệu Thác Đường chẳng khác nào muốn chiếm giang sơn mà Trang Tranh vất vả gây dựng thành của riêng.
Đúng là nghĩ hay thật đấy!
Suy nghĩ của Thường Trấn Viễn thay đổi nhanh chóng, chìa khóa cầm trong tay thành ra không vội trả.
Cũng tốt, nếu gã muốn cung cấp tư liệu thì hắn cũng chẳng có lý do gì để từ chối.
Sống tới kiếp này, hắn vốn không định so đo gì với Hầu Nguyên Côn, nhưng nếu gã chịu lội nước đục thì hắn cũng chẳng phiền kéo gã xuống lội theo. Có đôi khi, nước càng đục thì càng dễ béo cò.
Lịch Sâm không đợi Thường Trấn Viễn đứng dậy tiễn đã biết điều rời đi rồi.
Cửa bên đó vừa đóng lại thì cửa phòng Lăng Bác Kim liền mở ra. Cậu cầm cốc trong tay, vẻ như muốn ra ngoài rót nước, “Bạn sư phụ về nhanh thế?”
Cậu chỉ thuận miệng một câu, rơi vào tai Thường Trấn Viễn lại mang theo ý thăm dò. Hắn không biết có phải Lăng Bác Kim nhận ra thân phận của Lịch Sâm rồi hay không, nhưng giấy không gói được lửa, dù giờ chưa nhận ra thì về sau vẫn còn nhiều cơ hội, bèn chủ động nói, “Cậu ta là Lịch Sâm.”
Thoạt tiên Lăng Bác Kim chưa vỡ vạc, nghĩ một chút mới nói, “Cái người hợp tác với Hầu Nguyên Côn ấy ạ?”
Thường Trấn Viễn gật đầu.
Ánh mắt Lăng Bác Kim nhìn hắn tăng thêm mấy phần lo lắng.
Thường Trấn Viễn nhướn mày, “Cậu sợ tôi… sa đọa hả?”
Lăng Bác Kim thở dài, “Em sợ sư phụ gặp nguy hiểm.”
Qua lại một thời gian với Lịch Sâm, Thường Trấn Viễn cảm thấy người này tuy lòng dạ thâm sâu khó lường nhưng không cảm thấy gã có địch ý gì với mình, vì vậy nói qua loa, “Chỉ là đánh bạn bình thường thôi, nguy hiểm gì chứ.”
Lăng Bác Kim cầm cốc trà, không nói một lời nhìn hắn.
Thường Trấn Viễn bị cậu nhìn mà thấy kỳ cục. Cảm giác đầu tiên mà Lăng Bác Kim gây cho người khác là cởi mở, chuyện gì cũng hí há bộp chộp, ở chung một thời gian, lại thấy cậu kỹ tính, khéo léo, giỏi nhìn mặt lựa lời, nhưng Thường Trấn Viễn luôn cảm thấy đây vẫn chưa phải tất cả khuôn mặt thật của cậu. Cậu có thể trở thành Từ Tắc Thừa nằm vùng ba năm, trên người chắc chắn có tính cách của Từ Tắc Thừa, ví dụ như thờ ơ, ví dụ như trầm lặng, ví dụ như tàn độc… Nhưng những thứ này đến giờ vẫn chưa bộc lộ ra, người kiểu đó đến hắn cũng không tự chủ được mà cảm thấy đáng sợ.
Có thể hòa tan thứ tính cách mâu thuẫn này, cũng thung dung lựa chọn thời điểm xuất hiện của chúng, thung dung khống chế chúng, cậu quả thực là vua màn ảnh trong những vua màn ảnh. Hay là hai nhân cách?
Thường Trấn Viễn bị ý nghĩ của mình dọa đơ, ngay sau đó phát hiện ánh sáng trước mặt tối đi, cái đầu của Lăng Bác Kim chòi tới.
“Cậu làm gì vậy hả?” Hắn hỏi nghiêm nghị.
Lăng Bác Kim ngớ người, nước trong cốc sóng sánh, may mà không bị văng ra. “Sắc mặt sư phụ khó coi lắm, có phải là mệt quá không, em rót trà sâm, sư phụ uống rồi đi ngủ đi.”
Thường Trấn Viễn nhìn trà sâm cậu đưa tới, mặt nước lăn tăn phản chiếu khuôn mặt yên ổn con ngươi bối rối của hắn.
Lăng Bác Kim thấy hắn nhận trà sâm mới mỉm cười, “Tuy rằng điều tra án quan trọng, nhưng sức khỏe và an toàn cũng quan trọng y như thế, em không hy vọng sư phụ sẽ bị như bố…”
Thường Trấn Viễn bóp trán. Cậu đâm trúng chỗ đau của hắn rồi!
Lăng Bác Kim tưởng hắn ngầm thừa nhận, nói tiếp, “Bản án Hầu Nguyên Côn hiện giờ do bên lão Hổ theo, sư phụ không cần lấy thân mạo hiểm.”
“Tôi lấy thân mạo hiểm thế nào cơ?” Thường Trấn Viễn ngẩng đầu.
Lăng Bác Kim tần ngần chút rồi nói, “Cửa cách âm không tốt lắm ạ.”
Cậu định phàn nàn chất lượng phòng ở, tiện đó kì kèo tiền thuê sao? Thường Trấn Viễn nghĩ xong tức thì vỡ lẽ, sắc mặt sầm xuống, “Cậu nghe được rồi à?”
Lăng Bác Kim nói chân thành, “Điều tra án rất quan trọng, nhưng mà, trinh tiết của sư phụ cũng rất quan trọng.”
“…”
Không cần biết có phải cậu hai nhân cách hay không, không cần biết cậu là Lăng Bác Kim hay là Từ Tắc Thừa, hắn muốn cậu biến mất khỏi thế giới này!
Lịch Sâm nghiêng người, tự động đi theo Thường Trấn Viễn.
Người đã đến tận cửa rồi, đương nhiên không có lý gì để không cho vào cả. Thường Trấn Viễn rất hào phóng nói một câu “Mời vào.”
Lịch Sâm cười, áng chừng là cảm thấy hiếm có. Từ lúc hai người gặp lại tới giờ, uống một bữa cà phê, ăn một bữa cơm, vẫn chưa ra đâu vào đâu cả, đến bây giờ mới xem như thật sự bước qua ngưỡng cửa. Nhớ tới ngày xưa hắn mang một khuôn mặt thon thon trẻ trung líu tíu theo bên cạnh mình, vậy nhưng lại thấy xa xôi. Có lẽ thói hư tật xấu của con người là vậy đó, vươn tay lấy được dễ dàng quá nên thấy không thú vị, đối xử chẳng nóng chẳng lạnh chẳng nói chẳng rằng như thế này thì lại thấy thích thú.
Gã vừa khẽ cười vừa đĩnh đạc ngồi xuống sô-pha.
Thường Trấn Viễn và Lăng Bác Kim đều là người tàn tật, có điều chia ra thương nhẹ thương nặng. Lăng Bác Kim đỡ hơn Thường Trấn Viễn, chuyện bưng trà đưa nước cậu đành phải làm. Kỳ thật, nếu Lăng Bác Kim không đi thì Thường Trấn Viễn cũng chẳng nói gì đâu, dù sao hắn vốn không có ý định tiếp đãi gã.
Lăng Bác Kim rót nước xong xuôi thì biết ý đi về phòng.
Thường Trấn Viễn không muốn ngồi một đối một với Lịch Sâm, nhưng không có lý do gì giữ cậu lại, đành phải trơ mắt nhìn cậu vào phòng đóng cửa.
Lịch Sâm thì không coi mình là người ngoài, cười híp mắt quan sát cách bày biện nội thất, “Tôi nhớ ngày xưa cậu thích màu xanh da trời.”
Thường Trấn Viễn nói dửng dưng, “Tôi chẳng nhớ được nữa.”
Hắn nói thật, nhưng vào tai Lịch Sâm thì lại mang nghĩa khác.
Lịch Sâm tự giác chuyển đề tài, “Chân sao lại bị thương vậy?”
Thường Trấn Viễn nói, “Chẳng may ngã.”
Lịch Sâm nói bóng gió, “Ngã cùng khách trọ à?”
Thường Trấn Viễn nghĩ tới nguyên nhân Lăng Bác Kim bị thương, nảy ý dò la, “Cậu ta là tai nạn lao động, bị viên đạn quẹt qua.”
Lịch Sâm “Ờm” một tiếng, “Đồng sự của cậu à?”
Thường Trấn Viễn gật đầu, “Chuyện ngay sáng nay.”
Lịch Sâm cúi đầu uống trà.
Ánh mắt Thường Trấn Viễn lóe lên, có lẽ động tác này có thể hiểu là lảng tránh nhỉ?
Lịch Sâm nói, “Ở đây có quen không?” Hoàn toàn không đả động tới việc hồi trước thấy hắn chuyển qua.
Thường Trấn Viễn nói, “Không tệ.”
“Chân bị thương leo cầu thang không tiện nhỉ, mà lại không có thang máy.” Lịch Sâm lấy bao thuốc lá ra khỏi túi, cầm nghịch trên tay, “Hay là qua chỗ tôi ở một đợt. Lên lên xuống xuống đều có thang máy, tiện lắm.”
Thường Trấn Viễn nói, “Tôi có nhà, chẳng lý gì phải đi ăn nhờ ở đậu cả.”
“Với tôi mà còn khách khí thế sao?” Ánh mắt Lịch Sâm nhìn hắn tăng thêm chút gì đó khó nói, mang theo thứ hấp dẫn khiến người phải tìm tòi, ngời sáng có thần.
Thường Trấn Viễn nói, “Tôi thích người khác nói sổ toẹt ra hơn.” Tốt nhất là khai báo quá khứ của hắn ra sạch sành sanh đi, đỡ cho hắn cứ phải bất ổn lo sợ.
Lịch Sâm nhướn mày, “Tôi tưởng cậu thích kín đáo cơ đấy.”
Thường Trấn Viễn nói, “Kín đáo quá sẽ trở nên ngột ngạt, ngột ngạt nhiều thì sẽ mốc meo.”
Lịch Sâm cười váng lên, mãi sau mới ngừng lại, ánh mắt thay đổi, dường như bắt một đống đom đóm bỏ vào trong con ngươi, tỏa sáng lập lòe, “Cậu thật hy vọng tôi thẳng thắn sao?”
Thường Trấn Viễn nhíu mày, thầm nghĩ, Gã hiểu nhầm cái gì à?
Thật sự là sợ gì trúng nấy.
Lịch Sâm thẳng thắn lấy chìa khóa ra, gỡ một chìa trong đó ra đặt lên bàn, “Một người sống trong nhà rất cô quạnh, nó cần thêm một vị chủ nhân, cậu muốn đến không?”
Đến cái đầu mày!
Nắm đấm đặt trên đầu gối của Thường Trấn Viễn thình lình siết lại.
Đời trước mãi mới hạ quyết tâm tìm một người để sống cùng, lại rơi vào kết cục như bây giờ, đời này hạ quyết tâm sống một mình thì lại có một kẻ không rõ lai lịch chạy ra trải lòng…
Hắn đúng là làm quá nhiều chuyện xấu rồi, báo ứng!
Lịch Sâm thấy hắn nhíu mày, cả người bốc khói phừng phừng như đang ở trên lò lửa, vội nói, “Tôi không đòi câu trả lời của cậu ngay đâu, tôi có thời gian, cũng có kiên nhẫn, có thể đợi từ từ.”
Thường Trấn Viễn chợt ngả người ra sau, chẳng cố kỵ gì mà để lộ cái bị thịt tuy đã nhỏ đi rồi nhưng vẫn đeo bám dai dẳng, liếc hắn, “Cậu nhìn trúng gì ở tôi?”
Khóe miệng Lịch Sâm giật giật, không rõ là muốn cười hay muốn nói chuyện, đôi mắt nhìn thẳng vào hắn một lúc lâu mới nói, “Chúng ta quen nhau quá lâu, thời gian xóa nhòa nguyên nhân, chỉ chừa lại kết quả đã khắc tận đáy lòng.”
“…” Bình thường nhất định là gã lén lút xem phim thần tượng phim tình cảm phải không?
Thường Trấn Viễn cầm chìa khóa lên định dúi về, Lịch Sâm đã đứng dậy rồi.
“Không còn sớm nữa, tôi về trước đây.” Gã nhìn xuống hắn từ trên cao, ánh mắt dịu dàng như nước, “Cậu có việc hay không có việc thì đều có thể gọi cho tôi, dù là… việc công cũng được.”
Thường Trấn Viễn ngẩn người. Việc công cũng được nghĩa là, gã bằng lòng cung cấp tin tức nội tình sao? Lẽ nào là như Lưu Triệu nói, Lịch Sâm muốn mượn tay cảnh sát để nhổ triệt để thế lực của Triệu Thác Đường?
Ý nghĩ này khiến hắn bỗng thấy không vui.
Không cần biết hắn và Triệu Thác Đường có ân oán gì, giờ Triệu Thác Đường đại biểu cho phe phái của Trang Tranh, Lịch Sâm muốn nhổ Triệu Thác Đường chẳng khác nào muốn chiếm giang sơn mà Trang Tranh vất vả gây dựng thành của riêng.
Đúng là nghĩ hay thật đấy!
Suy nghĩ của Thường Trấn Viễn thay đổi nhanh chóng, chìa khóa cầm trong tay thành ra không vội trả.
Cũng tốt, nếu gã muốn cung cấp tư liệu thì hắn cũng chẳng có lý do gì để từ chối.
Sống tới kiếp này, hắn vốn không định so đo gì với Hầu Nguyên Côn, nhưng nếu gã chịu lội nước đục thì hắn cũng chẳng phiền kéo gã xuống lội theo. Có đôi khi, nước càng đục thì càng dễ béo cò.
Lịch Sâm không đợi Thường Trấn Viễn đứng dậy tiễn đã biết điều rời đi rồi.
Cửa bên đó vừa đóng lại thì cửa phòng Lăng Bác Kim liền mở ra. Cậu cầm cốc trong tay, vẻ như muốn ra ngoài rót nước, “Bạn sư phụ về nhanh thế?”
Cậu chỉ thuận miệng một câu, rơi vào tai Thường Trấn Viễn lại mang theo ý thăm dò. Hắn không biết có phải Lăng Bác Kim nhận ra thân phận của Lịch Sâm rồi hay không, nhưng giấy không gói được lửa, dù giờ chưa nhận ra thì về sau vẫn còn nhiều cơ hội, bèn chủ động nói, “Cậu ta là Lịch Sâm.”
Thoạt tiên Lăng Bác Kim chưa vỡ vạc, nghĩ một chút mới nói, “Cái người hợp tác với Hầu Nguyên Côn ấy ạ?”
Thường Trấn Viễn gật đầu.
Ánh mắt Lăng Bác Kim nhìn hắn tăng thêm mấy phần lo lắng.
Thường Trấn Viễn nhướn mày, “Cậu sợ tôi… sa đọa hả?”
Lăng Bác Kim thở dài, “Em sợ sư phụ gặp nguy hiểm.”
Qua lại một thời gian với Lịch Sâm, Thường Trấn Viễn cảm thấy người này tuy lòng dạ thâm sâu khó lường nhưng không cảm thấy gã có địch ý gì với mình, vì vậy nói qua loa, “Chỉ là đánh bạn bình thường thôi, nguy hiểm gì chứ.”
Lăng Bác Kim cầm cốc trà, không nói một lời nhìn hắn.
Thường Trấn Viễn bị cậu nhìn mà thấy kỳ cục. Cảm giác đầu tiên mà Lăng Bác Kim gây cho người khác là cởi mở, chuyện gì cũng hí há bộp chộp, ở chung một thời gian, lại thấy cậu kỹ tính, khéo léo, giỏi nhìn mặt lựa lời, nhưng Thường Trấn Viễn luôn cảm thấy đây vẫn chưa phải tất cả khuôn mặt thật của cậu. Cậu có thể trở thành Từ Tắc Thừa nằm vùng ba năm, trên người chắc chắn có tính cách của Từ Tắc Thừa, ví dụ như thờ ơ, ví dụ như trầm lặng, ví dụ như tàn độc… Nhưng những thứ này đến giờ vẫn chưa bộc lộ ra, người kiểu đó đến hắn cũng không tự chủ được mà cảm thấy đáng sợ.
Có thể hòa tan thứ tính cách mâu thuẫn này, cũng thung dung lựa chọn thời điểm xuất hiện của chúng, thung dung khống chế chúng, cậu quả thực là vua màn ảnh trong những vua màn ảnh. Hay là hai nhân cách?
Thường Trấn Viễn bị ý nghĩ của mình dọa đơ, ngay sau đó phát hiện ánh sáng trước mặt tối đi, cái đầu của Lăng Bác Kim chòi tới.
“Cậu làm gì vậy hả?” Hắn hỏi nghiêm nghị.
Lăng Bác Kim ngớ người, nước trong cốc sóng sánh, may mà không bị văng ra. “Sắc mặt sư phụ khó coi lắm, có phải là mệt quá không, em rót trà sâm, sư phụ uống rồi đi ngủ đi.”
Thường Trấn Viễn nhìn trà sâm cậu đưa tới, mặt nước lăn tăn phản chiếu khuôn mặt yên ổn con ngươi bối rối của hắn.
Lăng Bác Kim thấy hắn nhận trà sâm mới mỉm cười, “Tuy rằng điều tra án quan trọng, nhưng sức khỏe và an toàn cũng quan trọng y như thế, em không hy vọng sư phụ sẽ bị như bố…”
Thường Trấn Viễn bóp trán. Cậu đâm trúng chỗ đau của hắn rồi!
Lăng Bác Kim tưởng hắn ngầm thừa nhận, nói tiếp, “Bản án Hầu Nguyên Côn hiện giờ do bên lão Hổ theo, sư phụ không cần lấy thân mạo hiểm.”
“Tôi lấy thân mạo hiểm thế nào cơ?” Thường Trấn Viễn ngẩng đầu.
Lăng Bác Kim tần ngần chút rồi nói, “Cửa cách âm không tốt lắm ạ.”
Cậu định phàn nàn chất lượng phòng ở, tiện đó kì kèo tiền thuê sao? Thường Trấn Viễn nghĩ xong tức thì vỡ lẽ, sắc mặt sầm xuống, “Cậu nghe được rồi à?”
Lăng Bác Kim nói chân thành, “Điều tra án rất quan trọng, nhưng mà, trinh tiết của sư phụ cũng rất quan trọng.”
“…”
Không cần biết có phải cậu hai nhân cách hay không, không cần biết cậu là Lăng Bác Kim hay là Từ Tắc Thừa, hắn muốn cậu biến mất khỏi thế giới này!