Lau người, lên giường, đi ngủ.
Mấy ngày dưỡng thương, cuộc sống của hắn dần khôi phục quy luật trong quá khứ, nếu không soi gương có lẽ vẫn có thể coi mình là Trang Tranh.
Trước khi ngủ, hắn nghĩ lơ mơ:
Nếu là Trang Tranh thì nên sinh hoạt thế nào?
Lăng Bác Kim vừa rời giường liền thấy Thường Trấn Viễn ngồi trên sô-pha, giơ sách lên như nhấc tạ. Đợi cậu đánh răng rửa mặt xong, Thường Trấn Viễn vẫn còn giơ, chỉ có điều chuyển từ tay này sang tay khác, “Sư phụ, em đi đây.”
Thường Trấn Viễn nói tỉnh queo, “Đi cẩn thận.”
Lăng Bác Kim đang xỏ giày mém tí thì trặc chân. Cậu ngạc nhiên nhìn sườn mặt của Thường Trấn Viễn, khóe miệng kéo sang hai bên, nói vui vẻ, “Sư phụ, anh có cần em mua gì không?”
“Có.” Thường Trấn Viễn hếch miệng về phía cửa, “Dán trên cửa ấy.”
Lăng Bác Kim quay đầu lại, quả nhiên thấy có tờ giấy dán trên cửa, phía trên viết chi chít các thứ đồ.
Thường Trấn Viễn nói, “Nhớ mang hóa đơn về.”
“Không cần đâu, em…” Lăng Bác Kim mới nói một nửa đã bại trận trong ánh nhìn lom lom của Thường Trấn Viễn, “Dạ.” Cậu mở cửa, đúng lúc gặp Vương Thụy đang chạy lên, “Ủa? Tới gọi tôi dậy à?”
“Không phải.” Vương Thụy giận dữ nhét đồ ăn sáng trong tay vào tay cậu, “Sư phụ ông bắt sư phụ tôi mua đồ ăn!”
Lăng Bác Kim ngoái lại, trông thấy Thường Trấn Viễn gật đầu nói, “Đặt lên bàn đi.”
Lăng Bác Kim đành phải cởi một cái giày ra, nhảy lò cò vào trong. Cậu biết Thường Trấn Viễn rất chú ý chuyện vệ sinh.
“Tối nay đừng về muộn quá.” Thường Trấn Viễn nói trong tích tắc Lăng Bác Kim khép cửa lại.
Lăng Bác Kim thò đầu vào, “Buổi tối có chuyện gì ạ?”
“Tổng vệ sinh.” Thường Trấn Viễn nói.
“…Dạ.”
Vương Thụy nhìn Lăng Bác Kim đóng cửa xong thì mặt mày khoái trá, nhíu mày thắc mắc, “Hồi trước ký túc xá tổng vệ sinh có thấy ông hí hửng vậy đâu?”
Lăng Bác Kim cười nói, “Ông không hiểu đâu.”
“Có gì mà không hiểu.” Vương Thụy cười lạnh, “Chẳng phải là anh ta mới cho ông ba phần màu, ông đã muốn mở xưởng nhuộm luôn sao?”
Lăng Bác Kim nói, “Tục ngữ này không dùng thế đâu.”
Vương Thụy nói, “Xì, lời nói chẳng phải chỉ để dùng biểu đạt ý tứ thôi sao, ông hiểu ý tôi chứng tỏ tôi không dùng sai.”
“Được rồi.” Lăng Bác Kim cười híp mắt đi xuống, lại bị Vương Thụy ở đằng sau đập một cái vào đầu, tức giận nói, “Làm cái trò gì vậy?”
“Ông cười gai mắt quá!”
Thường Trấn Viễn tập thể dục xong, trở về phòng lấy nước lau rồi xuống dưới ăn sáng. Lỡ một lúc vậy thôi mà đồ ăn sáng hơi nguội rồi. Hắn vừa ăn vừa nghĩ, có lẽ nên gọi điện thoại bảo Lăng Bác Kim mua thêm cái lò vi ba. Không biết lò vi ba của hiện tại có chức năng nướng không nữa, nếu có thì buổi sáng còn có thể ăn mì nướng.
Hắn ăn sáng xong, ghi lại mấy chuyện này.
Sau đó chống nạng đi lại một lúc trong phòng khách rồi mới ngồi xuống đọc sách.
Trang Tranh trước tuổi ba mươi luôn sống dưới cái bóng của Diêu Khải Long, lo sợ ngơm ngớp. Trang Tranh từ tuổi ba mươi tới bốn mươi dốc sức vì sự nghiệp, lao tâm lao lực. Trang Tranh sau tuổi bốn mươi mới bắt đầu trải qua cuộc sống mà Trang Tranh thật sự muốn, đơn giản, quy luật, tĩnh lặng.
Thường Trấn Viễn ngủ một đêm, chuyện cũ ngày trước cũng hành hạ hắn một đêm. Tỉnh lại khỏi cơn ác mộng, hắn chợt nhận ra mình giờ này không phải Trang Tranh trước tuổi ba mươi, cũng không phải Trang Tranh từ tuổi ba mươi tới bốn mươi.
Diêu Khải Long không còn tồn tại nữa, không còn ai có thể uy hiếp sinh mạng của hắn, không còn ai khiến hắn phải sống kinh hồn bạt vía dưới cái bóng của kẻ đó nữa. Còn sự nghiệp, rất rõ ràng, sự nghiệp cảnh sát không phải điều hắn muốn, bởi tỉ lệ hồi báo quá thấp, mà báo thù, nếu xem như một hạng sự nghiệp thì tỉ lệ hồi báo của nó còn thấp hơn, đúc kết lại chỉ có hai chữ —— sảng khoái. Mà nguy hiểm thì sao? Rất lớn. Thế thì việc gì hắn phải làm một chuyện nguy hiểm cao hồi báo thấp như vậy chứ?
Việc này Trang Tranh trước ba mươi tuổi sẽ không làm, vì hắn của khi đó rất tỉnh táo.
Trang Tranh tuổi từ ba mươi tới bốn mươi sẽ không làm, vì hắn của khi đó rất khôn khéo.
Trang Tranh sau bốn mươi thì sao?
Hắn sẽ làm. Vì cuộc sống nhàn nhã giàu sang khiến hắn coi việc có được tất thảy là lẽ đương nhiên. Kỳ thật nghĩ lại, Diêu Khải Long của kiếp trước, Triệu Thác Đường của kiếp trước… bọn họ chết không hề nhẹ nhàng hơn mình. Một kẻ bị người mình yêu nhất và tin tưởng nhất bán rẻ, một kẻ bị sếp của mình hãm hại… Thường Trấn Viễn thình lình ngừng mạch suy nghĩ.
Hắn không muốn nghĩ tiếp. Bởi hắn phát hiện tâm trạng của mình đang dần phát triển về hướng người già, người già luôn thích nghĩ về quá khứ, sau đó hối lỗi, ân hận… Hắn không muốn thế.
Hắn không phải là Trang Tranh nữa, hắn là Thường Trấn Viễn. Một Thường Trấn Viễn có tư duy của Trang Tranh lại không cần phải mang gánh nặng của Trang Tranh.
Như vậy thì có gì không tốt chứ?
Hắn ngồi ở sô-pha, nhìn bóng của mình trên màn hình ti-vi đen kịt, lần đầu tiên, cố ý nén lại những cảm xúc tiêu cực như phẫn nộ, tởm lợm, thù hận, bất cam trong ngực.
Điện thoại bất ngờ đổ chuông, cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn, một lần nữa dấy lên những cảm xúc tiêu cực đang chuẩn bị phẳng lặng.
Thường Trấn Viễn không vui cầm điện thoại lên, nhưng không lên tiếng.
“A Tiêu?” Đầu kia là Lưu Triệu.
“Dạ.”
Lưu Triệu nói, “Vẫn chưa dậy à?”
“Dậy rồi.”
“Ờ.” Kỳ thật Lưu Triệu chẳng hứng thú với việc hắn dậy khi nào, nhanh chóng chuyển sang chủ đề ông ta muốn hỏi, “Cậu liên lạc với Triệu Thác Đường chưa?”
“Chưa.” Thường Trấn Viễn nói.
Lưu Triệu nói, “Thế không được đâu. Tốt nhất là mau chóng liên lạc với gã, cứ để không đấy sẽ bất lợi cho Hòa thượng đó.”
Lòng Thường Trấn Viễn xảy ra sự biến hóa vi diệu, ngay tích tắc ấy muốn ném hết mọi chuyện chẳng ngó ngàng tới nữa, nhưng hắn cũng biết không thể hấp tấp như vậy được, không thì chắc chắn sẽ khiến Lưu Triệu nghi ngờ. Bảo mình chợt nghĩ thoáng ra, muốn lui một bước trời cao bể rộng, Lưu Triệu tin được chăng? Chỉ sợ đến chính hắn cũng chẳng tin nữa là. Thậm chí Thường Trấn Viễn còn chẳng biết mình lùi một bước này là tạm thời hay vĩnh viễn nữa.
Nếu là tạm thời.
Hắn nói, “Vậy anh coi nên nói ra sao?”
Lưu Triệu nghĩ một chút rồi nói, “Thì, cái chính là tôi không biết lịch sử nội dung liên lạc phía cậu hồi trước, khó nói lắm. Hay là cậu cứ đề xuất rồi chúng ta nghiên cứu xem.”
Thường Trấn Viễn nói, “Em cân nhắc giọng điệu, ý tứ thì anh quyết định đi.”
Hắn đùng cái nhún nhường như vậy đâm ra khiến Lưu Triệu bối rối, nghĩ rồi nói, “Chủ yếu là thăm dò gã, rồi quyết định kế hoạch tiếp theo thế nào.”
Thường Trấn Viễn nói, “Được.”
Hắn cúp máy gọn ghẽ, không muốn thảo luận thêm bất cứ thứ gì về đề tài này, ai ngờ vừa gác ống nghe, di động trong túi áo liền réo lên. Hắn vốn tưởng Lưu Triệu định léo nhéo tiếp, nhưng nghe máy mới biết đầu bên kia là ông bố thần long thấy đầu không thấy đuôi của hắn.
Bố Thường vừa vào lời đã hỏi mấy chuyện gần đây của hắn, nghe bảo chân hắn bị thương nghỉ ngơi ở nhà vậy mà lại nói, “Cũng tốt.”
Thường Trấn Viễn cười lạnh. Trần đời có ông bố hiếm thấy như vậy, nghe bảo con mình què chân mà lại nói cũng tốt.
Song bố Thường nhanh chóng giải thích, “Gần đây bố thuyên chuyển công tác, người khác biết con là con bố, muốn tới thăm. Nếu chân con không thoải mái, bác sĩ bảo con tĩnh dưỡng thì bố sẽ bảo họ sau hẵng tới.”
Thường Trấn Viễn nói, “Chuyển tới đâu ạ?”
Bố Thường nói, “Con để ý mấy chuyện này từ khi nào thế?”
Thường Trấn Viễn không nói gì.
“Thuyên chuyển ngang, như nhau cả ấy mà.” Bố Thường nói, “Tóm lại, chuyện bên bố con không phải lo. Bố biết con mua nhà rồi, chắc vẫn còn nợ hả, bố chuyển thêm cho con năm mươi ngàn, cứ dùng tạm đi đã.”
“Cám ơn bố.” Lần đầu làm cậu ấm, Thường Trấn Viễn thấy hơi kỳ cục.
May sao bố Thường không để ý, hỏi thêm mấy câu về chuyện Lịch Sâm, nghe bảo bọn hắn có qua lại, giọng điệu trầm xuống, nói, “Lịch Sâm ấy mà, nhà bọn nó là nhà ra sao con hẳn biết trong lòng rồi. Xã giao không né được, nhưng tuyệt đối đừng gắn tới lợi ích. Nhà họ Lịch ấy, có ít tiền kiếm quá phi pháp. Con mà cứ dính vào, chưa chừng cả nhà chúng ta cũng đi đời nhà ma đấy.”
Đây là lần đầu Thường Trấn Viễn nghe thấy bố Thường nói chuyện nghiêm khắc như vậy, nói dò, “Buôn lậu thuốc phiện sao?”
“Buôn lậu thuốc phiện?” Bố Thường cười khinh thường, “Được rồi, con đừng bận tâm chuyện này, dưỡng thương tốt vào nhé. Tóm lại, tương lai của con bố sẽ sắp xếp kỹ càng, đừng nghĩ nhiều.”
Thường Trấn Viễn cúp máy, mặt hồ mới ổn định lại bị khuấy lung tung.
Xem ra, bên Thường Trấn Viễn cũng chẳng yên lành.
Mấy ngày dưỡng thương, cuộc sống của hắn dần khôi phục quy luật trong quá khứ, nếu không soi gương có lẽ vẫn có thể coi mình là Trang Tranh.
Trước khi ngủ, hắn nghĩ lơ mơ:
Nếu là Trang Tranh thì nên sinh hoạt thế nào?
Lăng Bác Kim vừa rời giường liền thấy Thường Trấn Viễn ngồi trên sô-pha, giơ sách lên như nhấc tạ. Đợi cậu đánh răng rửa mặt xong, Thường Trấn Viễn vẫn còn giơ, chỉ có điều chuyển từ tay này sang tay khác, “Sư phụ, em đi đây.”
Thường Trấn Viễn nói tỉnh queo, “Đi cẩn thận.”
Lăng Bác Kim đang xỏ giày mém tí thì trặc chân. Cậu ngạc nhiên nhìn sườn mặt của Thường Trấn Viễn, khóe miệng kéo sang hai bên, nói vui vẻ, “Sư phụ, anh có cần em mua gì không?”
“Có.” Thường Trấn Viễn hếch miệng về phía cửa, “Dán trên cửa ấy.”
Lăng Bác Kim quay đầu lại, quả nhiên thấy có tờ giấy dán trên cửa, phía trên viết chi chít các thứ đồ.
Thường Trấn Viễn nói, “Nhớ mang hóa đơn về.”
“Không cần đâu, em…” Lăng Bác Kim mới nói một nửa đã bại trận trong ánh nhìn lom lom của Thường Trấn Viễn, “Dạ.” Cậu mở cửa, đúng lúc gặp Vương Thụy đang chạy lên, “Ủa? Tới gọi tôi dậy à?”
“Không phải.” Vương Thụy giận dữ nhét đồ ăn sáng trong tay vào tay cậu, “Sư phụ ông bắt sư phụ tôi mua đồ ăn!”
Lăng Bác Kim ngoái lại, trông thấy Thường Trấn Viễn gật đầu nói, “Đặt lên bàn đi.”
Lăng Bác Kim đành phải cởi một cái giày ra, nhảy lò cò vào trong. Cậu biết Thường Trấn Viễn rất chú ý chuyện vệ sinh.
“Tối nay đừng về muộn quá.” Thường Trấn Viễn nói trong tích tắc Lăng Bác Kim khép cửa lại.
Lăng Bác Kim thò đầu vào, “Buổi tối có chuyện gì ạ?”
“Tổng vệ sinh.” Thường Trấn Viễn nói.
“…Dạ.”
Vương Thụy nhìn Lăng Bác Kim đóng cửa xong thì mặt mày khoái trá, nhíu mày thắc mắc, “Hồi trước ký túc xá tổng vệ sinh có thấy ông hí hửng vậy đâu?”
Lăng Bác Kim cười nói, “Ông không hiểu đâu.”
“Có gì mà không hiểu.” Vương Thụy cười lạnh, “Chẳng phải là anh ta mới cho ông ba phần màu, ông đã muốn mở xưởng nhuộm luôn sao?”
Lăng Bác Kim nói, “Tục ngữ này không dùng thế đâu.”
Vương Thụy nói, “Xì, lời nói chẳng phải chỉ để dùng biểu đạt ý tứ thôi sao, ông hiểu ý tôi chứng tỏ tôi không dùng sai.”
“Được rồi.” Lăng Bác Kim cười híp mắt đi xuống, lại bị Vương Thụy ở đằng sau đập một cái vào đầu, tức giận nói, “Làm cái trò gì vậy?”
“Ông cười gai mắt quá!”
Thường Trấn Viễn tập thể dục xong, trở về phòng lấy nước lau rồi xuống dưới ăn sáng. Lỡ một lúc vậy thôi mà đồ ăn sáng hơi nguội rồi. Hắn vừa ăn vừa nghĩ, có lẽ nên gọi điện thoại bảo Lăng Bác Kim mua thêm cái lò vi ba. Không biết lò vi ba của hiện tại có chức năng nướng không nữa, nếu có thì buổi sáng còn có thể ăn mì nướng.
Hắn ăn sáng xong, ghi lại mấy chuyện này.
Sau đó chống nạng đi lại một lúc trong phòng khách rồi mới ngồi xuống đọc sách.
Trang Tranh trước tuổi ba mươi luôn sống dưới cái bóng của Diêu Khải Long, lo sợ ngơm ngớp. Trang Tranh từ tuổi ba mươi tới bốn mươi dốc sức vì sự nghiệp, lao tâm lao lực. Trang Tranh sau tuổi bốn mươi mới bắt đầu trải qua cuộc sống mà Trang Tranh thật sự muốn, đơn giản, quy luật, tĩnh lặng.
Thường Trấn Viễn ngủ một đêm, chuyện cũ ngày trước cũng hành hạ hắn một đêm. Tỉnh lại khỏi cơn ác mộng, hắn chợt nhận ra mình giờ này không phải Trang Tranh trước tuổi ba mươi, cũng không phải Trang Tranh từ tuổi ba mươi tới bốn mươi.
Diêu Khải Long không còn tồn tại nữa, không còn ai có thể uy hiếp sinh mạng của hắn, không còn ai khiến hắn phải sống kinh hồn bạt vía dưới cái bóng của kẻ đó nữa. Còn sự nghiệp, rất rõ ràng, sự nghiệp cảnh sát không phải điều hắn muốn, bởi tỉ lệ hồi báo quá thấp, mà báo thù, nếu xem như một hạng sự nghiệp thì tỉ lệ hồi báo của nó còn thấp hơn, đúc kết lại chỉ có hai chữ —— sảng khoái. Mà nguy hiểm thì sao? Rất lớn. Thế thì việc gì hắn phải làm một chuyện nguy hiểm cao hồi báo thấp như vậy chứ?
Việc này Trang Tranh trước ba mươi tuổi sẽ không làm, vì hắn của khi đó rất tỉnh táo.
Trang Tranh tuổi từ ba mươi tới bốn mươi sẽ không làm, vì hắn của khi đó rất khôn khéo.
Trang Tranh sau bốn mươi thì sao?
Hắn sẽ làm. Vì cuộc sống nhàn nhã giàu sang khiến hắn coi việc có được tất thảy là lẽ đương nhiên. Kỳ thật nghĩ lại, Diêu Khải Long của kiếp trước, Triệu Thác Đường của kiếp trước… bọn họ chết không hề nhẹ nhàng hơn mình. Một kẻ bị người mình yêu nhất và tin tưởng nhất bán rẻ, một kẻ bị sếp của mình hãm hại… Thường Trấn Viễn thình lình ngừng mạch suy nghĩ.
Hắn không muốn nghĩ tiếp. Bởi hắn phát hiện tâm trạng của mình đang dần phát triển về hướng người già, người già luôn thích nghĩ về quá khứ, sau đó hối lỗi, ân hận… Hắn không muốn thế.
Hắn không phải là Trang Tranh nữa, hắn là Thường Trấn Viễn. Một Thường Trấn Viễn có tư duy của Trang Tranh lại không cần phải mang gánh nặng của Trang Tranh.
Như vậy thì có gì không tốt chứ?
Hắn ngồi ở sô-pha, nhìn bóng của mình trên màn hình ti-vi đen kịt, lần đầu tiên, cố ý nén lại những cảm xúc tiêu cực như phẫn nộ, tởm lợm, thù hận, bất cam trong ngực.
Điện thoại bất ngờ đổ chuông, cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn, một lần nữa dấy lên những cảm xúc tiêu cực đang chuẩn bị phẳng lặng.
Thường Trấn Viễn không vui cầm điện thoại lên, nhưng không lên tiếng.
“A Tiêu?” Đầu kia là Lưu Triệu.
“Dạ.”
Lưu Triệu nói, “Vẫn chưa dậy à?”
“Dậy rồi.”
“Ờ.” Kỳ thật Lưu Triệu chẳng hứng thú với việc hắn dậy khi nào, nhanh chóng chuyển sang chủ đề ông ta muốn hỏi, “Cậu liên lạc với Triệu Thác Đường chưa?”
“Chưa.” Thường Trấn Viễn nói.
Lưu Triệu nói, “Thế không được đâu. Tốt nhất là mau chóng liên lạc với gã, cứ để không đấy sẽ bất lợi cho Hòa thượng đó.”
Lòng Thường Trấn Viễn xảy ra sự biến hóa vi diệu, ngay tích tắc ấy muốn ném hết mọi chuyện chẳng ngó ngàng tới nữa, nhưng hắn cũng biết không thể hấp tấp như vậy được, không thì chắc chắn sẽ khiến Lưu Triệu nghi ngờ. Bảo mình chợt nghĩ thoáng ra, muốn lui một bước trời cao bể rộng, Lưu Triệu tin được chăng? Chỉ sợ đến chính hắn cũng chẳng tin nữa là. Thậm chí Thường Trấn Viễn còn chẳng biết mình lùi một bước này là tạm thời hay vĩnh viễn nữa.
Nếu là tạm thời.
Hắn nói, “Vậy anh coi nên nói ra sao?”
Lưu Triệu nghĩ một chút rồi nói, “Thì, cái chính là tôi không biết lịch sử nội dung liên lạc phía cậu hồi trước, khó nói lắm. Hay là cậu cứ đề xuất rồi chúng ta nghiên cứu xem.”
Thường Trấn Viễn nói, “Em cân nhắc giọng điệu, ý tứ thì anh quyết định đi.”
Hắn đùng cái nhún nhường như vậy đâm ra khiến Lưu Triệu bối rối, nghĩ rồi nói, “Chủ yếu là thăm dò gã, rồi quyết định kế hoạch tiếp theo thế nào.”
Thường Trấn Viễn nói, “Được.”
Hắn cúp máy gọn ghẽ, không muốn thảo luận thêm bất cứ thứ gì về đề tài này, ai ngờ vừa gác ống nghe, di động trong túi áo liền réo lên. Hắn vốn tưởng Lưu Triệu định léo nhéo tiếp, nhưng nghe máy mới biết đầu bên kia là ông bố thần long thấy đầu không thấy đuôi của hắn.
Bố Thường vừa vào lời đã hỏi mấy chuyện gần đây của hắn, nghe bảo chân hắn bị thương nghỉ ngơi ở nhà vậy mà lại nói, “Cũng tốt.”
Thường Trấn Viễn cười lạnh. Trần đời có ông bố hiếm thấy như vậy, nghe bảo con mình què chân mà lại nói cũng tốt.
Song bố Thường nhanh chóng giải thích, “Gần đây bố thuyên chuyển công tác, người khác biết con là con bố, muốn tới thăm. Nếu chân con không thoải mái, bác sĩ bảo con tĩnh dưỡng thì bố sẽ bảo họ sau hẵng tới.”
Thường Trấn Viễn nói, “Chuyển tới đâu ạ?”
Bố Thường nói, “Con để ý mấy chuyện này từ khi nào thế?”
Thường Trấn Viễn không nói gì.
“Thuyên chuyển ngang, như nhau cả ấy mà.” Bố Thường nói, “Tóm lại, chuyện bên bố con không phải lo. Bố biết con mua nhà rồi, chắc vẫn còn nợ hả, bố chuyển thêm cho con năm mươi ngàn, cứ dùng tạm đi đã.”
“Cám ơn bố.” Lần đầu làm cậu ấm, Thường Trấn Viễn thấy hơi kỳ cục.
May sao bố Thường không để ý, hỏi thêm mấy câu về chuyện Lịch Sâm, nghe bảo bọn hắn có qua lại, giọng điệu trầm xuống, nói, “Lịch Sâm ấy mà, nhà bọn nó là nhà ra sao con hẳn biết trong lòng rồi. Xã giao không né được, nhưng tuyệt đối đừng gắn tới lợi ích. Nhà họ Lịch ấy, có ít tiền kiếm quá phi pháp. Con mà cứ dính vào, chưa chừng cả nhà chúng ta cũng đi đời nhà ma đấy.”
Đây là lần đầu Thường Trấn Viễn nghe thấy bố Thường nói chuyện nghiêm khắc như vậy, nói dò, “Buôn lậu thuốc phiện sao?”
“Buôn lậu thuốc phiện?” Bố Thường cười khinh thường, “Được rồi, con đừng bận tâm chuyện này, dưỡng thương tốt vào nhé. Tóm lại, tương lai của con bố sẽ sắp xếp kỹ càng, đừng nghĩ nhiều.”
Thường Trấn Viễn cúp máy, mặt hồ mới ổn định lại bị khuấy lung tung.
Xem ra, bên Thường Trấn Viễn cũng chẳng yên lành.