Câu trả lời từ tổng đài giống như trong dự liệu.
Tám giờ mười bốn phút sáng, đích thật là có một cuộc gọi tới, là số di động. Chủ sở hữu số di động không đăng ký, manh mối này coi như là đứt đoạn. Nhưng ít nhất nó đã chứng minh được một điều, đây là một cuộc mưu sát được xếp đặt kỹ lưỡng.
Thường Trấn Viễn sa sút tinh thần, đi dạo bên ngoài tới sau bữa cơm chiều mới quay về cục cảnh sát. Mấy người Lưu Triệu đều đang ở trong phòng làm việc nghiên cứu tình tiết vụ án, trong không khí pha trộn mùi đồ ăn và mùi thuốc lá. Kết quả giám định pháp y đã có rồi, dựa theo độ vỡ của lá lách, phổi, màng tai, v.v. xác thực hắn chết ngay ở vụ nổ.
Đầu to lại không hài lòng với kết quả này lắm, “Được chết nhanh thế, đỡ đi bao nhiêu đau đớn, thật sự là lợi cho hắn quá.”
Thường Trấn Viễn đứng bật dậy, bởi vì động tác quá lớn, đầu gối va phải bàn trà, bàn trà phát ra tiếng ma sát chói tai.
Mấy người Lưu Triệu đồng loạt quay sang ngó hắn.
Thường Trấn Viễn nói, “Chuyên viên bom mìn có tin tức không?”
Lưu Triệu nói, “Đã loại bỏ khả năng rò rỉ gas.”
Đầu to nói, “Phòng bếp vẫn còn nguyên xi, đương nhiên là không thể nào rò rỉ gas rồi. Anh Cù chẳng nói được câu nào có ích cả.”
“Tên Đầu to này giỏi lắm! Trước mặt thì anh Cù ơi anh Cù à, sau lưng lại kể tội anh mày thế sao?” Cù Vĩ Thành cầm báo cáo đi tới, “Mệt cho anh đây vội vội vàng vàng mấy tiếng đồng hồ để có kết quả cho các cậu.”
Đầu to trơ mặt xán lại gần, “Anh trai tốt của em, tiểu nhân xin lỗi ngài mà còn chưa được sao? Có tin gì tốt thì mau nói ra cho cả nhà cùng vui nào.”
Cù Vĩ Thành bị anh ta chọc cười, “Cậu muốn có tin gì tốt? Trước khi chết Trang Trang nhanh chóng viết tên của hung thủ trong không khí, để tôi kiểm nghiệm ra rồi à?”
Đầu to nói, “Thế từ giờ em gọi anh là Cù thần tiên luôn.”
“Thôi đi.” Cù Vĩ Thành giao báo cáo cho Lưu Triệu, “Bột phấn bên anh đưa tới đã xác định ra là cyclotrimethylenetrinitramine, cũng chính là RDX, là một loại thuốc nổ công nghiệp. Thứ thuốc nổ này uy lực lớn, sức công phá cao, qua ảnh bên anh chụp ở hiện trường, lượng đối phương dùng không ít đâu.”
Lưu Triệu nói, “Thứ thuốc nổ này có thể lấy được ở đâu?”
“Công nghiệp sử dụng khá là nhiều.” Cù Vĩ Thành nói, “Phần tử khủng bố quốc tế cũng từng dùng. Tìm nguồn gốc qua thuốc nổ e là không dễ đâu.”
Cá nhỏ nói, “Việc này thì đúng thế thật. Chẳng phải chúng ta nghi ngờ Trang Tranh bị thuộc hạ của chính hắn tiêu diệt đó sao? Đám bọn hắn ấy mà, buôn lậu thuốc nổ gì gì đó hẳn cũng dễ như bỡn nhỉ.”
Lưu Triệu nói, “Ơ kìa? Không phải còn có linh kiện nữa sao?”
Cù Vĩ Thành nói, “Linh kiện có một phần là linh kiện của đồng hồ báo thức, nhưng vụn vặt bình thường quá, không nhìn ra chỗ nào đặc biệt. Một phần khác, tôi thấy hẳn là linh kiện của điện thoại bàn. Song đây hẳn là một máy điện thoại rất đặc biệt, tôi có ghép vào, có khả năng nó ban đầu là hàng mỹ nghệ.”
Là Venus đang nằm.
Thường Trấn Viễn thò tay vào túi, định kiếm thuốc, nhưng kiếm mãi không ra.
Một viên kẹo bỗng bắn qua.
Thường Trấn Viễn ngẩng đầu. Cá nhỏ khẽ cười với hắn.
Là gì cũng kệ, đỡ nhạt miệng là được rồi. Thường Trấn Viễn xé vỏ, nhét kẹo vào miệng. Vị bạc hà cay nồng khiến hắn nhăn nhúm mặt.
Cá nhỏ cười khẽ một tiếng, “Sảng khoái tinh thần ha?”
Đúng thật là rất sảng khoái tinh thần. Cảm xúc tiêu cực trong Thường Trấn Viễn bị đè xuống một chút, một lần nữa phấn chấn tinh thần.
Lưu Triệu nói, “Sự tồn tại của điện thoại bàn ít nhất cũng khiến mục tiêu của chúng ta trở nên rõ ràng hơn. Qua việc cả khu phòng của Trang Tranh chỉ lắp một cái điện thoại bàn, không lắp máy con có thể thấy thời gian hắn dùng điện thoại không nhiều. Cũng tức là, đại đa số bạn bè của hắn đều liên lạc với hắn qua di động. Như thế, phạm vi người biết số máy bàn của hắn liền hẹp lại rất nhiều rồi.”
Đầu to nói, “Có cần tìm đám thuộc hạ của hắn tới hỏi không?”
“Tốt nhất là đừng.” Thường Trấn Viễn phủ quyết ngay.
Đầu to nói, “Vì sao?”
Mấy người Lưu Triệu cũng tò mò nhìn hắn.
Thường Trấn Viễn nói, “Trước mắt bọn chúng vẫn chưa biết chúng ta đã có được bao nhiêu át chủ bài, nếu như tùy tiện bắt bọn chúng tới đây, rất dễ dàng bị lật bài tẩy, dễ bị người khống chế.”
Đầu to cười, “Cách suy xét vấn đề của cậu hôm nay thật là mới lạ. Có điều chúng ta là cảnh sát phá án chứ có phải đoạt địa bàn đánh bạc với bọn chúng đâu, sợ gì bị lộ bài chứ?”
Thường Trấn Viễn bị hỏi cứng họng. Rõ ràng là, tư duy của hắn vẫn chưa bắt kịp phương thức mà thân phận này nên dùng.
Lưu Triệu nói, “Tôi thì lại thấy A Tiêu nói có lý đấy. Cách giết người dùng bom hẹn giờ thế này, căn bản là không tồn tại vấn đề liên quan tới chứng cứ vắng mặt của hung thủ. Trước mắt trong tay chúng ta có quá ít, làm trực tiếp quá rất dễ đánh rắn động cỏ.”
Cá nhỏ nói, “Nhưng mà hung thủ có tật giật mình, dù không hỏi thì cũng sẽ rất căng thẳng mà.”
Đầu to nói, “Phải đó. Với lại xảy ra chuyện lớn như vậy, chúng ta không tóm chúng tới hỏi mấy câu đâm lại khiến hung thủ cảnh giác.”
Lưu Triệu nói, “Thế nên, chúng ta hỏi thì hỏi, nhưng đừng để bọn chúng phát giác chúng ta đang nghi ngờ cái gì nhanh quá, tốt nhất là có thể khiến cho hung thủ hạ thấp cảnh giác.”
Đầu to vỗ ngực nói, “Cứ yên sờ tâm đi. Sếp Lưu, sếp còn không hiểu bọn em nữa sao, cáo lắm đấy nhé.”
Cá nhỏ nói, “Hay là, chúng ta tạo dấu hiệu hoài nghi kẻ khác? Lúc trước em nghe bên đội phòng chống ma túy truyền qua một tin tức, rằng Trang Tranh hợp tác làm ăn với người Philippines, không dễ chịu cho lắm. Hay là ra tay về phía mục tiêu này nhé?”
Lưu Triệu nói, “Được. Song là nhớ phải có chừng mực, đừng làm quá, đỡ cho dẫn tới tranh chấp quốc tế.”
Cá nhỏ cười nói, “Rõ.”
Đề nghị của Cá nhỏ khiến Thường Trấn Viễn trong lòng rục rịch. Trong đầu hắn lờ mờ trồi lên một kế hoạch dụ rắn khỏi hang.
“A Tiêu.” Lưu Triệu gọi một tiếng, Thường Trấn Viễn không đáp lại, cao giọng gọi thêm tiếng nữa, “A Tiêu!”
Đầu to cầm hộp khăn giấy trên bàn phi về phía Thường Trấn Viễn.
Thường Trấn Viễn vô thức cản lại.
Hộp khăn giấy đập bộp lên người Cù Vĩ Thành.
Cù Vĩ Thành bắt được hộp khăn giấy, cười khổ bảo, “Đuổi khách tinh tế quá. Rồi rồi rồi, sớm nhìn ra mấy người là cái đồ vắt chanh bỏ vỏ, lần sau đừng mơ tôi tăng ca tăng giờ giúp mấy người phá án.”
Đầu to cười làm lành, “Đừng mà. Anh trai tốt, lời anh nói khiến em đau lòng quá.”
Cù Vĩ Thành ném hộp khăn giấy vào ngực anh ta, “Tôi thì bị đau người đây này. Được rồi, các cậu từ từ nghĩ xem nên phá án thế nào đi. Tôi về trước đây.”
Đầu to ném hộp khăn giấy nghịch, “Giờ sao? Có muốn rèn sắt khi còn nóng, tóm đám thuộc hạ của Trang Tranh luôn và ngay không?”
Lưu Triệu nói, “Có lẽ nội bộ bọn chúng giờ đang loạn cào cào đấy.”
Cá nhỏ nói, “Triệu Thác Đường là cánh tay phải của Trang Tranh, nhân vật số hai phía dưới hắn, sau khi Trang Tranh chết, chắc là do gã quyết định rồi. Nếu như vậy thì gã đáng nghi nhất.”
Lưu Triệu nói, “Trang Tranh chết đột ngột như vậy, dù Triệu Thác Đường chỉnh đốn rối loạn thì cũng phải mất một đợt. Với lại, còn có một tên Hầu Nguyên Côn nữa đấy. Lúc trước Trang Tranh đi theo lão, sau khi tự lập bang phái thì hai người luôn là kẻ thù một mất một còn. Trang Tranh chết rồi, không có khả năng Hầu Nguyên Côn không có động tĩnh gì được.”
Đầu nói nói, “Hay là chúng ta dứt khoát không phá án nữa, để bọn chúng chó cắn chó.”
Lưu Triệu nói, “Hay là cậu về nhà ăn tiền của mình, đừng lãng phí tiền của người đóng thuế nữa.”
“Hì hì.” Đầu to cười khan nói, “Em nói thế thôi ấy mà.”
Lưu Triệu vỗ gáy anh ta, “Đừng có nói tầm bậy tầm bạ nữa, tối nay ngủ sơm sớm, nghỉ ngơi dưỡng sức. Ngày mai dẫn đám người kia tới thẩm vấn cho tốt vào.”
Đám người Đầu to nối đuôi nhau đi ra.
Thường Trấn Viễn đi theo Cá nhỏ ra ngoài, Cá nhỏ đột nhiên khựng bước, quay đầu nói với Lưu Triệu vẫn đang nán trong văn phòng, “À phải, sếp, vừa rồi sếp gọi A Tiêu chi vậy?”
Lưu Triệu nghe thế vỗ đầu một cái, kêu, “Ôi chao. Không nói thì tí nữa là quên mất việc này. A Tiêu, chín rưỡi sáng mai cậu tới bến xe khách đón hai người, ám hiệu là cái này.” Ông ta lần mò trong túi mãi lâu mới lôi ra được một bông hồng bị chà đạp bầm dập, “Chậc, nát mất rồi. Dào, cậu chờ chút.” Ông ta lại lấy ra một tờ hai mươi đồng, dúi cho Thường Trấn Viễn, “Ngày mai cậu mua một cành hồng đỏ tới bến xe, bọn họ trông thấy thì tự khắc qua tìm cậu.”
Thường Trấn Viễn nhìn cánh hoa đỏ ối, nhét hai mươi đồng vào túi vo tròn lại, “Ai vậy?”
Lưu Triệu nói, “Hai học sinh vừa được điều tới đội của chúng ta, một người tên là Vương Thụy, một người tên là Lăng Bác Kim.”
Tám giờ mười bốn phút sáng, đích thật là có một cuộc gọi tới, là số di động. Chủ sở hữu số di động không đăng ký, manh mối này coi như là đứt đoạn. Nhưng ít nhất nó đã chứng minh được một điều, đây là một cuộc mưu sát được xếp đặt kỹ lưỡng.
Thường Trấn Viễn sa sút tinh thần, đi dạo bên ngoài tới sau bữa cơm chiều mới quay về cục cảnh sát. Mấy người Lưu Triệu đều đang ở trong phòng làm việc nghiên cứu tình tiết vụ án, trong không khí pha trộn mùi đồ ăn và mùi thuốc lá. Kết quả giám định pháp y đã có rồi, dựa theo độ vỡ của lá lách, phổi, màng tai, v.v. xác thực hắn chết ngay ở vụ nổ.
Đầu to lại không hài lòng với kết quả này lắm, “Được chết nhanh thế, đỡ đi bao nhiêu đau đớn, thật sự là lợi cho hắn quá.”
Thường Trấn Viễn đứng bật dậy, bởi vì động tác quá lớn, đầu gối va phải bàn trà, bàn trà phát ra tiếng ma sát chói tai.
Mấy người Lưu Triệu đồng loạt quay sang ngó hắn.
Thường Trấn Viễn nói, “Chuyên viên bom mìn có tin tức không?”
Lưu Triệu nói, “Đã loại bỏ khả năng rò rỉ gas.”
Đầu to nói, “Phòng bếp vẫn còn nguyên xi, đương nhiên là không thể nào rò rỉ gas rồi. Anh Cù chẳng nói được câu nào có ích cả.”
“Tên Đầu to này giỏi lắm! Trước mặt thì anh Cù ơi anh Cù à, sau lưng lại kể tội anh mày thế sao?” Cù Vĩ Thành cầm báo cáo đi tới, “Mệt cho anh đây vội vội vàng vàng mấy tiếng đồng hồ để có kết quả cho các cậu.”
Đầu to trơ mặt xán lại gần, “Anh trai tốt của em, tiểu nhân xin lỗi ngài mà còn chưa được sao? Có tin gì tốt thì mau nói ra cho cả nhà cùng vui nào.”
Cù Vĩ Thành bị anh ta chọc cười, “Cậu muốn có tin gì tốt? Trước khi chết Trang Trang nhanh chóng viết tên của hung thủ trong không khí, để tôi kiểm nghiệm ra rồi à?”
Đầu to nói, “Thế từ giờ em gọi anh là Cù thần tiên luôn.”
“Thôi đi.” Cù Vĩ Thành giao báo cáo cho Lưu Triệu, “Bột phấn bên anh đưa tới đã xác định ra là cyclotrimethylenetrinitramine, cũng chính là RDX, là một loại thuốc nổ công nghiệp. Thứ thuốc nổ này uy lực lớn, sức công phá cao, qua ảnh bên anh chụp ở hiện trường, lượng đối phương dùng không ít đâu.”
Lưu Triệu nói, “Thứ thuốc nổ này có thể lấy được ở đâu?”
“Công nghiệp sử dụng khá là nhiều.” Cù Vĩ Thành nói, “Phần tử khủng bố quốc tế cũng từng dùng. Tìm nguồn gốc qua thuốc nổ e là không dễ đâu.”
Cá nhỏ nói, “Việc này thì đúng thế thật. Chẳng phải chúng ta nghi ngờ Trang Tranh bị thuộc hạ của chính hắn tiêu diệt đó sao? Đám bọn hắn ấy mà, buôn lậu thuốc nổ gì gì đó hẳn cũng dễ như bỡn nhỉ.”
Lưu Triệu nói, “Ơ kìa? Không phải còn có linh kiện nữa sao?”
Cù Vĩ Thành nói, “Linh kiện có một phần là linh kiện của đồng hồ báo thức, nhưng vụn vặt bình thường quá, không nhìn ra chỗ nào đặc biệt. Một phần khác, tôi thấy hẳn là linh kiện của điện thoại bàn. Song đây hẳn là một máy điện thoại rất đặc biệt, tôi có ghép vào, có khả năng nó ban đầu là hàng mỹ nghệ.”
Là Venus đang nằm.
Thường Trấn Viễn thò tay vào túi, định kiếm thuốc, nhưng kiếm mãi không ra.
Một viên kẹo bỗng bắn qua.
Thường Trấn Viễn ngẩng đầu. Cá nhỏ khẽ cười với hắn.
Là gì cũng kệ, đỡ nhạt miệng là được rồi. Thường Trấn Viễn xé vỏ, nhét kẹo vào miệng. Vị bạc hà cay nồng khiến hắn nhăn nhúm mặt.
Cá nhỏ cười khẽ một tiếng, “Sảng khoái tinh thần ha?”
Đúng thật là rất sảng khoái tinh thần. Cảm xúc tiêu cực trong Thường Trấn Viễn bị đè xuống một chút, một lần nữa phấn chấn tinh thần.
Lưu Triệu nói, “Sự tồn tại của điện thoại bàn ít nhất cũng khiến mục tiêu của chúng ta trở nên rõ ràng hơn. Qua việc cả khu phòng của Trang Tranh chỉ lắp một cái điện thoại bàn, không lắp máy con có thể thấy thời gian hắn dùng điện thoại không nhiều. Cũng tức là, đại đa số bạn bè của hắn đều liên lạc với hắn qua di động. Như thế, phạm vi người biết số máy bàn của hắn liền hẹp lại rất nhiều rồi.”
Đầu to nói, “Có cần tìm đám thuộc hạ của hắn tới hỏi không?”
“Tốt nhất là đừng.” Thường Trấn Viễn phủ quyết ngay.
Đầu to nói, “Vì sao?”
Mấy người Lưu Triệu cũng tò mò nhìn hắn.
Thường Trấn Viễn nói, “Trước mắt bọn chúng vẫn chưa biết chúng ta đã có được bao nhiêu át chủ bài, nếu như tùy tiện bắt bọn chúng tới đây, rất dễ dàng bị lật bài tẩy, dễ bị người khống chế.”
Đầu to cười, “Cách suy xét vấn đề của cậu hôm nay thật là mới lạ. Có điều chúng ta là cảnh sát phá án chứ có phải đoạt địa bàn đánh bạc với bọn chúng đâu, sợ gì bị lộ bài chứ?”
Thường Trấn Viễn bị hỏi cứng họng. Rõ ràng là, tư duy của hắn vẫn chưa bắt kịp phương thức mà thân phận này nên dùng.
Lưu Triệu nói, “Tôi thì lại thấy A Tiêu nói có lý đấy. Cách giết người dùng bom hẹn giờ thế này, căn bản là không tồn tại vấn đề liên quan tới chứng cứ vắng mặt của hung thủ. Trước mắt trong tay chúng ta có quá ít, làm trực tiếp quá rất dễ đánh rắn động cỏ.”
Cá nhỏ nói, “Nhưng mà hung thủ có tật giật mình, dù không hỏi thì cũng sẽ rất căng thẳng mà.”
Đầu to nói, “Phải đó. Với lại xảy ra chuyện lớn như vậy, chúng ta không tóm chúng tới hỏi mấy câu đâm lại khiến hung thủ cảnh giác.”
Lưu Triệu nói, “Thế nên, chúng ta hỏi thì hỏi, nhưng đừng để bọn chúng phát giác chúng ta đang nghi ngờ cái gì nhanh quá, tốt nhất là có thể khiến cho hung thủ hạ thấp cảnh giác.”
Đầu to vỗ ngực nói, “Cứ yên sờ tâm đi. Sếp Lưu, sếp còn không hiểu bọn em nữa sao, cáo lắm đấy nhé.”
Cá nhỏ nói, “Hay là, chúng ta tạo dấu hiệu hoài nghi kẻ khác? Lúc trước em nghe bên đội phòng chống ma túy truyền qua một tin tức, rằng Trang Tranh hợp tác làm ăn với người Philippines, không dễ chịu cho lắm. Hay là ra tay về phía mục tiêu này nhé?”
Lưu Triệu nói, “Được. Song là nhớ phải có chừng mực, đừng làm quá, đỡ cho dẫn tới tranh chấp quốc tế.”
Cá nhỏ cười nói, “Rõ.”
Đề nghị của Cá nhỏ khiến Thường Trấn Viễn trong lòng rục rịch. Trong đầu hắn lờ mờ trồi lên một kế hoạch dụ rắn khỏi hang.
“A Tiêu.” Lưu Triệu gọi một tiếng, Thường Trấn Viễn không đáp lại, cao giọng gọi thêm tiếng nữa, “A Tiêu!”
Đầu to cầm hộp khăn giấy trên bàn phi về phía Thường Trấn Viễn.
Thường Trấn Viễn vô thức cản lại.
Hộp khăn giấy đập bộp lên người Cù Vĩ Thành.
Cù Vĩ Thành bắt được hộp khăn giấy, cười khổ bảo, “Đuổi khách tinh tế quá. Rồi rồi rồi, sớm nhìn ra mấy người là cái đồ vắt chanh bỏ vỏ, lần sau đừng mơ tôi tăng ca tăng giờ giúp mấy người phá án.”
Đầu to cười làm lành, “Đừng mà. Anh trai tốt, lời anh nói khiến em đau lòng quá.”
Cù Vĩ Thành ném hộp khăn giấy vào ngực anh ta, “Tôi thì bị đau người đây này. Được rồi, các cậu từ từ nghĩ xem nên phá án thế nào đi. Tôi về trước đây.”
Đầu to ném hộp khăn giấy nghịch, “Giờ sao? Có muốn rèn sắt khi còn nóng, tóm đám thuộc hạ của Trang Tranh luôn và ngay không?”
Lưu Triệu nói, “Có lẽ nội bộ bọn chúng giờ đang loạn cào cào đấy.”
Cá nhỏ nói, “Triệu Thác Đường là cánh tay phải của Trang Tranh, nhân vật số hai phía dưới hắn, sau khi Trang Tranh chết, chắc là do gã quyết định rồi. Nếu như vậy thì gã đáng nghi nhất.”
Lưu Triệu nói, “Trang Tranh chết đột ngột như vậy, dù Triệu Thác Đường chỉnh đốn rối loạn thì cũng phải mất một đợt. Với lại, còn có một tên Hầu Nguyên Côn nữa đấy. Lúc trước Trang Tranh đi theo lão, sau khi tự lập bang phái thì hai người luôn là kẻ thù một mất một còn. Trang Tranh chết rồi, không có khả năng Hầu Nguyên Côn không có động tĩnh gì được.”
Đầu nói nói, “Hay là chúng ta dứt khoát không phá án nữa, để bọn chúng chó cắn chó.”
Lưu Triệu nói, “Hay là cậu về nhà ăn tiền của mình, đừng lãng phí tiền của người đóng thuế nữa.”
“Hì hì.” Đầu to cười khan nói, “Em nói thế thôi ấy mà.”
Lưu Triệu vỗ gáy anh ta, “Đừng có nói tầm bậy tầm bạ nữa, tối nay ngủ sơm sớm, nghỉ ngơi dưỡng sức. Ngày mai dẫn đám người kia tới thẩm vấn cho tốt vào.”
Đám người Đầu to nối đuôi nhau đi ra.
Thường Trấn Viễn đi theo Cá nhỏ ra ngoài, Cá nhỏ đột nhiên khựng bước, quay đầu nói với Lưu Triệu vẫn đang nán trong văn phòng, “À phải, sếp, vừa rồi sếp gọi A Tiêu chi vậy?”
Lưu Triệu nghe thế vỗ đầu một cái, kêu, “Ôi chao. Không nói thì tí nữa là quên mất việc này. A Tiêu, chín rưỡi sáng mai cậu tới bến xe khách đón hai người, ám hiệu là cái này.” Ông ta lần mò trong túi mãi lâu mới lôi ra được một bông hồng bị chà đạp bầm dập, “Chậc, nát mất rồi. Dào, cậu chờ chút.” Ông ta lại lấy ra một tờ hai mươi đồng, dúi cho Thường Trấn Viễn, “Ngày mai cậu mua một cành hồng đỏ tới bến xe, bọn họ trông thấy thì tự khắc qua tìm cậu.”
Thường Trấn Viễn nhìn cánh hoa đỏ ối, nhét hai mươi đồng vào túi vo tròn lại, “Ai vậy?”
Lưu Triệu nói, “Hai học sinh vừa được điều tới đội của chúng ta, một người tên là Vương Thụy, một người tên là Lăng Bác Kim.”