Để giống hình tượng của Trần Phi hơn, Lăng Bác Kim đặc biệt mua một bộ tóc giả. Tuy tóc cậu đã dài hơn hẳn, nhưng so với Trần Phi ăn dầm nằm dề trong bệnh viện, hai ba tháng mới cắt được một lần thì vẫn quá ngắn.
Lăng Bác Kim đội tóc giả mặc áo sơ-mi thùng thình vào xong, lập tức giống như biến thành người khác. Nếu nói Lăng Bác Kim khi trước giống vầng thái dương tràn ngập sức sống và hơi ấm thì Lăng Bác Kim giờ này giống như ánh trăng tràn ngập u buồn và tang thương.
Vương Thụy nhìn mà xoa tay liên tục, “Ông bạn, giờ tôi mới biết hóa ra ông còn có một mặt như vậy đấy.”
Lăng Bác Kim nhe răng cười, tầng sương u buồn hư ảo bao phủ trên người cũng tản đi theo, “Không khó đâu, chỉ là đừng làm quá nhiều biểu cảm, nghĩ mấy chuyện bi thương.”
Vương Thụy nói, “Chuyện bi thương gì? Tôi nhớ hồi học đại học ông đâu có rớt môn.”
Lăng Bác Kim ngừng cười, “Ví dụ như cái đùi gà bị ông nẫng mất.”
Vương Thụy nói, “Mỗi cái đùi gà mà ông nhớ dai vậy á? Ai không biết còn tưởng là con gà đó có một chân với ông đấy.”
Cá nhỏ không yên tâm lắm, “Chẳng phải quan hệ giữa Thành Vân Mạt và Triệu Thác Đường rất mập mờ sao? Em xuất hiện ở tiệm trà nhiều lần như vậy chắc chắn sẽ bị gã chú ý, em còn đội cả tóc giả nữa, như thế lộ liễu quá nhỉ?”
“Thì là muốn để Triệu Thác Đường chú ý tới mà. Triệu Thác Đường này bản tính đa nghi, chúng ta phải tìm cơ hội xóa bỏ sự hoài nghi của gã thì mới có thể thật sự tiếp cận gã.” Lưu Triệu ném quả quýt trên bàn cho Thường Trấn Viễn nãy giờ không nói năng gì, “Sao? Không đề nghị chút gì à?”
Thường Trấn Viễn thuận tay đưa quýt cho Lăng Bác Kim ngồi bên cạnh, đợi cậu bóc xong thì giật về, “Cơ hội chỉ có một lần.”
Cá nhỏ nói, “Không phải mỗi tháng một lần à?”
Lưu Triệu nói, “Ý cậu là, Triệu Thác Đường sẽ hạn chế Thành Vân Mạt gặp Lăng Bác Kim?”
Thường Trấn Viễn gật đầu.
Đầu to hít sâu một hơi, “Nghe mọi người nói thế chẳng hiểu sao em thấy khẩn trương rồi đấy. Hay buổi tối chúng ta cùng đánh chén một bữa khởi động nhé?
Lưu Triệu xua tay, “Còn có mấy hôm nữa là tới cuối tháng, yên phận chút đỡ khiến đối phương chú ý.”
Cá nhỏ nói, “Sếp cảm thấy Triệu Thác Đường vẫn đang theo dõi chúng ta à?”
Lưu Triệu nói, “Cẩn tắc vô áy náy.”
Ông ta nói xong câu này chẳng được mấy lâu thì xảy ra một chuyện, chứng minh không cẩn thận thì sẽ phải áy náy cỡ nào.
Có lẽ những chuyện chất chứa trong lòng bớt đi một chút, mấy ngày nay Thường Trấn Viễn ngủ rất sớm. Thi thoảng lúc chín rưỡi Lịch Sâm sẽ gửi tin nhắn chúc ngủ ngon, hắn toàn đọc được vào sáng hôm sau, nên chẳng trả lời lại.
Nửa đêm ngày hôm nay, hắn đang ngủ say thì nghe thấy tiếng đập cửa vang dồn dập trong giấc mơ, đờ đẫn một lát mới tỉnh dậy, phát hiện có người đang gõ cửa thật. Hắn bật đèn, nhìn đồng hồ báo thức, mười hai giờ năm phút, là thời gian vàng của giấc ngủ.
“Sư phụ.” Lăng Bác Kim vừa gõ vừa gọi.
“Chuyện gì vậy?” Làm cảnh sát không tốt ở điểm này đấy, cứ gọi là phải tới, vì vậy hắn thành thói quen tắt di động khi ngủ, dù sao tiếng điện thoại hắn đã chỉnh nhỏ lại, tầng trên tầng dưới không nghe thấy, chẳng sao cả, nhưng ngừa được tiếng chuông khó lường tiếng cửa. Hắn đang tính coi có nên đổi một khách trọ yên tĩnh hơn không đây.
Lăng Bác Kim đẩy cửa ra, “Sếp gặp chuyện rồi. Sếp bị một đám người đánh.”
Ai ăn gan hùm mật báo nửa đêm canh ba chạy đi hành hiệp trượng nghĩa thế?
Thường Trấn Viễn nghĩ tới bộ dạng mưu mô ngày thường của Lưu Triệu, trong lòng hả hê, nhưng bên ngoài vẫn phải làm bộ quan tâm, “Không sao chứ?”
Lăng Bác Kim nói, “Thấy bảo người bầm mấy chỗ, ghi cung ở cục cảnh sát xong thì phải tới bệnh viện. Sư phụ, chúng ta…”
“Chúng ta mai tới thăm đội trưởng.” Thường Trấn Viễn tiếp lời nhanh chóng.
Lăng Bác Kim nghĩ rồi gật đầu, “Cũng được. Dù sao thì Đầu to với Vương Thụy đã đi rồi.”
Thường Trấn Viễn hừ lạnh trong lòng, bầm mấy chỗ thì đã là gì, đáng để cậu ta nửa đêm nửa hôm chạy tới làm phiền giấc ngủ của người khác à! Hồi trước hắn què cái chân, chẳng phải như thường lệ là tới ngày hôm sau mới có người tới thăm hắn sao. Xem ra mạng đội trưởng quý hơn mạng người khác một chút.
Hắn nằm lại giường, trằn trọc một lúc mới ngủ tiếp được.
Sang ngày hôm sau, Lưu Triệu vẫn đến làm như cũ, nhưng vết ứ ở trán và khóe mắt khiến ông ta trông không hề nhã nhặn ôn hòa như thường ngày, rất mắc cười. Đến nỗi mấy người Đồng Chấn Hổ, Cù Vĩ Thành cũng không nhịn nổi mà chạy sang tham quan.
Lúc Thường Trấn Viễn và Lăng Bác Kim tới, Cá nhỏ đang hỏi han Lưu Triệu.
Lưu Triệu che trán, không biết là do vết thương đau hay bị cô ta làm phiền, trông thấy bọn hắn đi vào thì lập tức thở phào, “Chẳng phải thành phố lân cận nói có đào phạm chạy tới thành phố chúng ta sao? Cô cậu điều tra thế nào rồi? Cá nhỏ, cô dẫn người đi tìm đi.”
Cá nhỏ dẩu môi, “Chuyện này không phải em phụ trách, có Gậy trúc rồi mà.”
“Không phải cô phụ trách thì không cần phụ trách à? Đi giúp đi.” Lưu Triệu không kiên nhẫn phất tay.
Cá nhỏ thè lưỡi, dùng dằng đi ra ngoài.
Lăng Bác Kim nói, “Đám Đầu to vẫn chưa tới à?”
Lưu Triệu nói, “Bọn họ hôm qua làm việc giúp tôi tới tận hai giờ, kiệt sức rồi, tôi bảo bọn họ tới muộn chút.”
Thường Trấn Viễn nói, “Ai làm vậy?”
Hắn hỏi không đầu không đuôi, nhưng Lưu Triệu hiểu. Ông ta nói, “Thằng du côn say rượu. Ha, không cần điều tra nữa, tám chín phần mười là liên quan tới Triệu Thác Đường. Tôi nghĩ, chắc gã bắt đầu nghi tôi là người biết chuyện Z, vì vậy đánh phủ đầu xem tôi có nhẫn nhịn được không.”
Nói thật, giờ phút này Thường Trấn Viễn rất biết ơn Lưu Triệu. Nếu không có Lưu Triệu xung phong gánh vác một nửa nhân vật người biết chuyện Z thì kẻ bầm dập bây giờ sẽ là hắn.
Lưu Triệu nói, “Tôi thấy, nên cho gã biết mặt.”
Thường Trấn Viễn nói, “Đây chẳng phải là cái cớ tốt nhất cho Hòa thượng tiếp cận Thành Vân Mạt đó sao?”
Lưu Triệu ngẩn ra.
Thường Trấn Viễn nói dửng dưng, “Thẹn quá hóa giận, vì thế muốn không từ thủ đoạn…”
Ánh mắt Lưu Triệu hơi sáng lên. Điện thoại trên bàn réo lên, ông ta nghe điện thoại, tức thì cười khổ, “Em tới liền.” Cúp máy, ông ta xòe tay bất đắc dĩ, “Chắc cục trưởng sẽ bảo tôi giải thích về phong cách mới, chưa về ngay được đâu, các cậu giúp tôi tới chỗ chuyên viên giám định xem đã có kết quả xét nghiệm của vật chứng trong vụ gây thương tích nghiêm trọng chưa.”
Thường Trấn Viễn gật đầu.
Đợi Lưu Triệu đi rồi, Lăng Bác Kim chợt hỏi, “Sư phụ, anh từng nằm vùng rồi à?”
Ngón tay của Thường Trấn Viễn căng cứng, “Từng gặp.” Không chỉ từng gặp mà còn từng bị lừa nữa.
Lăng Bác Kim nói, “Có rất nhiều phim ảnh về việc nằm vùng, tuy kết cục là chính nghĩa thắng gian tà, nhưng người nằm vùng thật ra không vui trọn vẹn đâu, có người rất đau khổ, vì họ cũng là con người, người với người ở với nhau lâu ngày thì ắt sẽ sinh cảm tình.”
“Thế à?” Thường Trấn Viễn móc thuốc ngậm trong miệng, cầm bật lửa ra nhưng không châm thuốc, sau đó lại bỏ thuốc lá ra khỏi miệng, “Cậu cảm thấy người nằm vùng và nghi can cũng sẽ có cảm tình sao?”
Lăng Bác Kim nghĩ một chút rồi nói, “Có.”
“Nhưng hôm tôi hỏi cậu rằng cậu sẽ nổ súng vào một tên tội phạm yêu cậu chứ, cậu nói cậu sẽ làm thế.” Biết rằng đáp án của Lăng Bác Kim không sai, nhưng hắn vẫn đau đáu trong lòng.
Lăng Bác Kim nói, “Kẻ đó uy hiếp an toàn sinh mạng của người dân.”
Thường Trấn Viễn, “Nhưng kẻ đó thích cậu.”
“Chưa chắc em đã thích người ta.” Lăng Bác Kim nói.
Thường Trấn Viễn châm lửa, yên lặng hút thuốc.
Lăng Bác Kim dè dặt dò hỏi, “Sư phụ từng gặp phải à?”
Thường Trấn Viễn nói ậm ờ, “Coi là vậy đi.”
“Sư phụ nổ súng sao?” Lăng Bác Kim hỏi.
Thường Trấn Viễn không trả lời thẳng, mà cười lạnh như thể chế nhạo, “Cậu nói đúng, người ta thích cậu nhưng chưa chắc cậu đã thích người ta.”
Lăng Bác Kim cảm thấy thái độ của hắn là lạ, cho rằng đã động chạm tới chuyện cũ đau lòng của hắn, không dám chõ vào nữa.
Thường Trấn Viễn nói, “Cậu mới nói người với người ở với nhau sẽ sinh cảm tình. Thế nếu tên tội phạm mang súng kia ở cùng cậu ba năm, có mức cảm tình nhất định thì sao?”
Lăng Bác Kim nghĩ một chút rồi nói, “Nếu như có thể thì em sẽ bắn vào cổ tay kẻ đó.”
Thường Trấn Viễn liếc nhìn, “Thật sao?”
Lăng Bác Kim gật đầu nghiêm túc.
“Vậy tình huống thế nào thì bị xem là không thể?”
“Góc độ bắn, cảm xúc của nghi phạm khi ấy, hoặc là tâm lý của của con tin bị khống chế khi ấy vân vân.” Lăng Bác Kim vò đầu, “Cụ thể thì em cũng chưa gặp bao giờ. Có lẽ gặp phải thì sẽ không có cách nào nói bình tĩnh như bây giờ.” Cậu nói xong mới phát hiện Thường Trấn Viễn đang nhìn mình không chớp mắt, hai con ngươi u ám thâm trầm, trong hai quầng đen tựa như xen kẽ cả thứ cảm tình vô cùng sâu sắc phức tạp, nhưng đang ẩn mình đi, nếu có chút ánh sáng chắc sẽ lộ ra. Cậu nghiêng đầu, thử tìm điểm sáng trong mắt hắn… nhưng một giây sau Thường Trấn Viễn quay đầu đi, tiếp tục nuốt mây nhả khói.
Trong làn khói bảng lảng, mặt Thường Trấn Viễn nhòa đi, như giả như thật.
“Sư phụ.” Cậu chợt lên tiếng, như đang nóng lòng xác định sự chân thật của con người đang ngồi trước mắt.
Thường Trấn Viễn quay sang, cúi đầu nhìn bàn tay đang đắp trên cánh tay mình.
Lăng Bác Kim hoàn hồn, vô thức cười, “Nên đi tìm chuyên viên giám định thôi ạ.”
Thường Trấn Viễn nói, “Cậu định cầu hôn chuyên viên giám định à?”
“Hả? Nào có chứ.” Lăng Bác Kim bị dọa giật nảy.
Thường Trấn Viễn nói, “Thế dắt phụ huynh đi làm gì? Mà còn là một tên què quặt nữa.”
Lăng Bác Kim xấu hổ đứng dậy, “Em sợ sư phụ ngồi một mình ở đây sẽ buồn.”
Thường Trấn Viễn nhướn mày.
Lăng Bác Kim tự giác mở cửa đi.
Ánh sáng chiếu vào, rơi vào trong mắt Thường Trấn Viễn, khiến cho cảm xúc trong mắt hiện lên không cách nào giấu giếm.
Tiếc rằng, Lăng Bác Kim đã đi xa rồi.
Lăng Bác Kim đội tóc giả mặc áo sơ-mi thùng thình vào xong, lập tức giống như biến thành người khác. Nếu nói Lăng Bác Kim khi trước giống vầng thái dương tràn ngập sức sống và hơi ấm thì Lăng Bác Kim giờ này giống như ánh trăng tràn ngập u buồn và tang thương.
Vương Thụy nhìn mà xoa tay liên tục, “Ông bạn, giờ tôi mới biết hóa ra ông còn có một mặt như vậy đấy.”
Lăng Bác Kim nhe răng cười, tầng sương u buồn hư ảo bao phủ trên người cũng tản đi theo, “Không khó đâu, chỉ là đừng làm quá nhiều biểu cảm, nghĩ mấy chuyện bi thương.”
Vương Thụy nói, “Chuyện bi thương gì? Tôi nhớ hồi học đại học ông đâu có rớt môn.”
Lăng Bác Kim ngừng cười, “Ví dụ như cái đùi gà bị ông nẫng mất.”
Vương Thụy nói, “Mỗi cái đùi gà mà ông nhớ dai vậy á? Ai không biết còn tưởng là con gà đó có một chân với ông đấy.”
Cá nhỏ không yên tâm lắm, “Chẳng phải quan hệ giữa Thành Vân Mạt và Triệu Thác Đường rất mập mờ sao? Em xuất hiện ở tiệm trà nhiều lần như vậy chắc chắn sẽ bị gã chú ý, em còn đội cả tóc giả nữa, như thế lộ liễu quá nhỉ?”
“Thì là muốn để Triệu Thác Đường chú ý tới mà. Triệu Thác Đường này bản tính đa nghi, chúng ta phải tìm cơ hội xóa bỏ sự hoài nghi của gã thì mới có thể thật sự tiếp cận gã.” Lưu Triệu ném quả quýt trên bàn cho Thường Trấn Viễn nãy giờ không nói năng gì, “Sao? Không đề nghị chút gì à?”
Thường Trấn Viễn thuận tay đưa quýt cho Lăng Bác Kim ngồi bên cạnh, đợi cậu bóc xong thì giật về, “Cơ hội chỉ có một lần.”
Cá nhỏ nói, “Không phải mỗi tháng một lần à?”
Lưu Triệu nói, “Ý cậu là, Triệu Thác Đường sẽ hạn chế Thành Vân Mạt gặp Lăng Bác Kim?”
Thường Trấn Viễn gật đầu.
Đầu to hít sâu một hơi, “Nghe mọi người nói thế chẳng hiểu sao em thấy khẩn trương rồi đấy. Hay buổi tối chúng ta cùng đánh chén một bữa khởi động nhé?
Lưu Triệu xua tay, “Còn có mấy hôm nữa là tới cuối tháng, yên phận chút đỡ khiến đối phương chú ý.”
Cá nhỏ nói, “Sếp cảm thấy Triệu Thác Đường vẫn đang theo dõi chúng ta à?”
Lưu Triệu nói, “Cẩn tắc vô áy náy.”
Ông ta nói xong câu này chẳng được mấy lâu thì xảy ra một chuyện, chứng minh không cẩn thận thì sẽ phải áy náy cỡ nào.
Có lẽ những chuyện chất chứa trong lòng bớt đi một chút, mấy ngày nay Thường Trấn Viễn ngủ rất sớm. Thi thoảng lúc chín rưỡi Lịch Sâm sẽ gửi tin nhắn chúc ngủ ngon, hắn toàn đọc được vào sáng hôm sau, nên chẳng trả lời lại.
Nửa đêm ngày hôm nay, hắn đang ngủ say thì nghe thấy tiếng đập cửa vang dồn dập trong giấc mơ, đờ đẫn một lát mới tỉnh dậy, phát hiện có người đang gõ cửa thật. Hắn bật đèn, nhìn đồng hồ báo thức, mười hai giờ năm phút, là thời gian vàng của giấc ngủ.
“Sư phụ.” Lăng Bác Kim vừa gõ vừa gọi.
“Chuyện gì vậy?” Làm cảnh sát không tốt ở điểm này đấy, cứ gọi là phải tới, vì vậy hắn thành thói quen tắt di động khi ngủ, dù sao tiếng điện thoại hắn đã chỉnh nhỏ lại, tầng trên tầng dưới không nghe thấy, chẳng sao cả, nhưng ngừa được tiếng chuông khó lường tiếng cửa. Hắn đang tính coi có nên đổi một khách trọ yên tĩnh hơn không đây.
Lăng Bác Kim đẩy cửa ra, “Sếp gặp chuyện rồi. Sếp bị một đám người đánh.”
Ai ăn gan hùm mật báo nửa đêm canh ba chạy đi hành hiệp trượng nghĩa thế?
Thường Trấn Viễn nghĩ tới bộ dạng mưu mô ngày thường của Lưu Triệu, trong lòng hả hê, nhưng bên ngoài vẫn phải làm bộ quan tâm, “Không sao chứ?”
Lăng Bác Kim nói, “Thấy bảo người bầm mấy chỗ, ghi cung ở cục cảnh sát xong thì phải tới bệnh viện. Sư phụ, chúng ta…”
“Chúng ta mai tới thăm đội trưởng.” Thường Trấn Viễn tiếp lời nhanh chóng.
Lăng Bác Kim nghĩ rồi gật đầu, “Cũng được. Dù sao thì Đầu to với Vương Thụy đã đi rồi.”
Thường Trấn Viễn hừ lạnh trong lòng, bầm mấy chỗ thì đã là gì, đáng để cậu ta nửa đêm nửa hôm chạy tới làm phiền giấc ngủ của người khác à! Hồi trước hắn què cái chân, chẳng phải như thường lệ là tới ngày hôm sau mới có người tới thăm hắn sao. Xem ra mạng đội trưởng quý hơn mạng người khác một chút.
Hắn nằm lại giường, trằn trọc một lúc mới ngủ tiếp được.
Sang ngày hôm sau, Lưu Triệu vẫn đến làm như cũ, nhưng vết ứ ở trán và khóe mắt khiến ông ta trông không hề nhã nhặn ôn hòa như thường ngày, rất mắc cười. Đến nỗi mấy người Đồng Chấn Hổ, Cù Vĩ Thành cũng không nhịn nổi mà chạy sang tham quan.
Lúc Thường Trấn Viễn và Lăng Bác Kim tới, Cá nhỏ đang hỏi han Lưu Triệu.
Lưu Triệu che trán, không biết là do vết thương đau hay bị cô ta làm phiền, trông thấy bọn hắn đi vào thì lập tức thở phào, “Chẳng phải thành phố lân cận nói có đào phạm chạy tới thành phố chúng ta sao? Cô cậu điều tra thế nào rồi? Cá nhỏ, cô dẫn người đi tìm đi.”
Cá nhỏ dẩu môi, “Chuyện này không phải em phụ trách, có Gậy trúc rồi mà.”
“Không phải cô phụ trách thì không cần phụ trách à? Đi giúp đi.” Lưu Triệu không kiên nhẫn phất tay.
Cá nhỏ thè lưỡi, dùng dằng đi ra ngoài.
Lăng Bác Kim nói, “Đám Đầu to vẫn chưa tới à?”
Lưu Triệu nói, “Bọn họ hôm qua làm việc giúp tôi tới tận hai giờ, kiệt sức rồi, tôi bảo bọn họ tới muộn chút.”
Thường Trấn Viễn nói, “Ai làm vậy?”
Hắn hỏi không đầu không đuôi, nhưng Lưu Triệu hiểu. Ông ta nói, “Thằng du côn say rượu. Ha, không cần điều tra nữa, tám chín phần mười là liên quan tới Triệu Thác Đường. Tôi nghĩ, chắc gã bắt đầu nghi tôi là người biết chuyện Z, vì vậy đánh phủ đầu xem tôi có nhẫn nhịn được không.”
Nói thật, giờ phút này Thường Trấn Viễn rất biết ơn Lưu Triệu. Nếu không có Lưu Triệu xung phong gánh vác một nửa nhân vật người biết chuyện Z thì kẻ bầm dập bây giờ sẽ là hắn.
Lưu Triệu nói, “Tôi thấy, nên cho gã biết mặt.”
Thường Trấn Viễn nói, “Đây chẳng phải là cái cớ tốt nhất cho Hòa thượng tiếp cận Thành Vân Mạt đó sao?”
Lưu Triệu ngẩn ra.
Thường Trấn Viễn nói dửng dưng, “Thẹn quá hóa giận, vì thế muốn không từ thủ đoạn…”
Ánh mắt Lưu Triệu hơi sáng lên. Điện thoại trên bàn réo lên, ông ta nghe điện thoại, tức thì cười khổ, “Em tới liền.” Cúp máy, ông ta xòe tay bất đắc dĩ, “Chắc cục trưởng sẽ bảo tôi giải thích về phong cách mới, chưa về ngay được đâu, các cậu giúp tôi tới chỗ chuyên viên giám định xem đã có kết quả xét nghiệm của vật chứng trong vụ gây thương tích nghiêm trọng chưa.”
Thường Trấn Viễn gật đầu.
Đợi Lưu Triệu đi rồi, Lăng Bác Kim chợt hỏi, “Sư phụ, anh từng nằm vùng rồi à?”
Ngón tay của Thường Trấn Viễn căng cứng, “Từng gặp.” Không chỉ từng gặp mà còn từng bị lừa nữa.
Lăng Bác Kim nói, “Có rất nhiều phim ảnh về việc nằm vùng, tuy kết cục là chính nghĩa thắng gian tà, nhưng người nằm vùng thật ra không vui trọn vẹn đâu, có người rất đau khổ, vì họ cũng là con người, người với người ở với nhau lâu ngày thì ắt sẽ sinh cảm tình.”
“Thế à?” Thường Trấn Viễn móc thuốc ngậm trong miệng, cầm bật lửa ra nhưng không châm thuốc, sau đó lại bỏ thuốc lá ra khỏi miệng, “Cậu cảm thấy người nằm vùng và nghi can cũng sẽ có cảm tình sao?”
Lăng Bác Kim nghĩ một chút rồi nói, “Có.”
“Nhưng hôm tôi hỏi cậu rằng cậu sẽ nổ súng vào một tên tội phạm yêu cậu chứ, cậu nói cậu sẽ làm thế.” Biết rằng đáp án của Lăng Bác Kim không sai, nhưng hắn vẫn đau đáu trong lòng.
Lăng Bác Kim nói, “Kẻ đó uy hiếp an toàn sinh mạng của người dân.”
Thường Trấn Viễn, “Nhưng kẻ đó thích cậu.”
“Chưa chắc em đã thích người ta.” Lăng Bác Kim nói.
Thường Trấn Viễn châm lửa, yên lặng hút thuốc.
Lăng Bác Kim dè dặt dò hỏi, “Sư phụ từng gặp phải à?”
Thường Trấn Viễn nói ậm ờ, “Coi là vậy đi.”
“Sư phụ nổ súng sao?” Lăng Bác Kim hỏi.
Thường Trấn Viễn không trả lời thẳng, mà cười lạnh như thể chế nhạo, “Cậu nói đúng, người ta thích cậu nhưng chưa chắc cậu đã thích người ta.”
Lăng Bác Kim cảm thấy thái độ của hắn là lạ, cho rằng đã động chạm tới chuyện cũ đau lòng của hắn, không dám chõ vào nữa.
Thường Trấn Viễn nói, “Cậu mới nói người với người ở với nhau sẽ sinh cảm tình. Thế nếu tên tội phạm mang súng kia ở cùng cậu ba năm, có mức cảm tình nhất định thì sao?”
Lăng Bác Kim nghĩ một chút rồi nói, “Nếu như có thể thì em sẽ bắn vào cổ tay kẻ đó.”
Thường Trấn Viễn liếc nhìn, “Thật sao?”
Lăng Bác Kim gật đầu nghiêm túc.
“Vậy tình huống thế nào thì bị xem là không thể?”
“Góc độ bắn, cảm xúc của nghi phạm khi ấy, hoặc là tâm lý của của con tin bị khống chế khi ấy vân vân.” Lăng Bác Kim vò đầu, “Cụ thể thì em cũng chưa gặp bao giờ. Có lẽ gặp phải thì sẽ không có cách nào nói bình tĩnh như bây giờ.” Cậu nói xong mới phát hiện Thường Trấn Viễn đang nhìn mình không chớp mắt, hai con ngươi u ám thâm trầm, trong hai quầng đen tựa như xen kẽ cả thứ cảm tình vô cùng sâu sắc phức tạp, nhưng đang ẩn mình đi, nếu có chút ánh sáng chắc sẽ lộ ra. Cậu nghiêng đầu, thử tìm điểm sáng trong mắt hắn… nhưng một giây sau Thường Trấn Viễn quay đầu đi, tiếp tục nuốt mây nhả khói.
Trong làn khói bảng lảng, mặt Thường Trấn Viễn nhòa đi, như giả như thật.
“Sư phụ.” Cậu chợt lên tiếng, như đang nóng lòng xác định sự chân thật của con người đang ngồi trước mắt.
Thường Trấn Viễn quay sang, cúi đầu nhìn bàn tay đang đắp trên cánh tay mình.
Lăng Bác Kim hoàn hồn, vô thức cười, “Nên đi tìm chuyên viên giám định thôi ạ.”
Thường Trấn Viễn nói, “Cậu định cầu hôn chuyên viên giám định à?”
“Hả? Nào có chứ.” Lăng Bác Kim bị dọa giật nảy.
Thường Trấn Viễn nói, “Thế dắt phụ huynh đi làm gì? Mà còn là một tên què quặt nữa.”
Lăng Bác Kim xấu hổ đứng dậy, “Em sợ sư phụ ngồi một mình ở đây sẽ buồn.”
Thường Trấn Viễn nhướn mày.
Lăng Bác Kim tự giác mở cửa đi.
Ánh sáng chiếu vào, rơi vào trong mắt Thường Trấn Viễn, khiến cho cảm xúc trong mắt hiện lên không cách nào giấu giếm.
Tiếc rằng, Lăng Bác Kim đã đi xa rồi.