Thành Vân Mạt vừa bước vào tiệm trà Lão Từ liền trông thấy bóng lưng cô độc ngồi bên cửa sổ nọ. Tóc dài chấm vai, áo sơ mi trắng rộng lùng bùng, ánh trời chiều rọi lên bờ vai, lắc rắc đốm sáng.
Đó là bóng lưng kết hợp giữa hồi tưởng và tưởng tượng. Nếu như có thể có nếu như, Trần Phi hẳn cũng mang dáng vẻ như vậy.
Cô ta nhìn tới nỗi ngẩn ngơ.
“Chị chủ à?” Phục vụ đi tới, hai mắt tràn ngập mong ngóng.
Tiệm trà khác rất sợ chủ tuần sát, duy chỉ có tiệm bọn họ là ngóng bà chủ từ đầu tháng tới cuối tháng, bởi vì điều đó có nghĩa là tiền công tháng này tới rồi.
Thành Vân Mạt thu lại tầm nhìn, lấy một phong bì ra khỏi túi, giao bằng hai tay cho cậu ta.
Phục vụ cười tít cả mắt, “Cảm ơn chị chủ.”
Ánh mắt của Thành Vân Mạt không tự chủ được mà lại nhìn sang bên cửa sổ.
Phục vụ nói, “Anh này là khách quen, Lăng tiên sinh. Lần trước Triệu tiên sinh…”
Lăng Bác Kim bỗng ngoái lại, ánh mặt trời rọi phía sau đầu cậu, mỗi sợi tóc như chải một lớp vàng, khuôn mặt đẹp trai như đang phát sáng, thần thánh tựa thiên sứ.
Phục vụ nhìn đến độ ngẩn người.
“Thêm cho tôi chút nước.” Lăng Bác Kim mỉm cười, nhưng ánh mắt lại lạnh nhạt xa cách.
“Vâng.” Phục vụ đi lấy nước.
Đến lúc cậu ta trở ra, Thành Vân Mạt vẫn đứng ở chỗ cũ, đáy mắt phủ sương, cả người phả ra sự sắc bén trước giờ chưa từng thấy.
Phục vụ hơi cả kinh. Đây là lần đầu tiên cậu ta thấy bà chủ như vậy.
“Để tôi.” Cô ta chẳng nói hai lời nhận lấy ấm nước từ tay cậu ta, đi thẳng tới chỗ Lăng Bác Kim.
Vẻ như cảm thấy có người lại gần, Lăng Bác Kim nghiêng người, đẩy ấm trà sang trái.
“Nghe bảo cậu hay tới.” Thành Vân Mạt mở nắp trà ra chậm rãi rót nước vào, nhụy hồng ủ rũ trong nước một lần nữa tẽ cánh.
Lăng Bác Kim nhìn cô ta, “Đúng thế, nhưng hình như đây là lần đầu tôi thấy chị ở đây.”
“Tôi là chủ chỗ này.” Thành Vân Mạt rót nước xong, hờ hững nhìn cậu, “Cậu tới vì lão Triệu hả?”
Lăng Bác Kim ngẩn ra, có lẽ bởi không ngờ cô ta lại hỏi thẳng thừng như thế.
“Tới đây vô ích, tìm tôi càng vô ích.” Thành Vân Mạt nói, “Nước trà chỗ tôi không rẻ, cậu đừng tới nữa, tôi không muốn trông thấy cậu.” Cô ta nhấc ấm nước lên đi tới tủ quầy, lấy hai phòng bì khác ở trong túi ra đặt lên tủ rồi quay đầu bước đi.
Lăng Bác Kim lấy tiền bỏ lên bàn, đuổi theo.
Thành Vân Mạt bước nhanh về trước.
“Thành tiểu thư!” Lăng Bác Kim gọi.
Thành Vân Mạt thình lình khựng bước, quay đầu lại nhìn cậu phẫn nộ, “Cậu điều tra tôi!”
Lăng Bác Kim dừng chân lại, đôi con ngươi lấp lóe tránh đi ánh mắt hùng hổ của cô ta.
“Vậy nên cậu cố ý ăn vận như thế này, uống trà hoa hồng nó thích uống sao?” Ngực cô ta dồn dập phập phồng.
Lăng Bác Kim tháo tóc giả ra khỏi đầu, “Cả cái này nữa.”
Vành mắt Thành Vân Mạt đỏ hoen, che miệng sụt sịt mũi, quay đầu bước đi. Cô ta đi gấp gáp, giống như đằng sau có mãnh thú đang truy đuổi, sau đó gần như là chạy tới bên ô tô, mở cửa xe ngồi vào.
“Thành tiểu thư!” Lăng Bác Kim ở đằng sau gọi.
Thành Vân Mạt dùng sức đóng cửa xe thì lại nghe thấy một tiếng gào đau đớn.
Cửa chưa sập lại.
Cô ta nghiêng đầu, trông thấy Lăng Bác Kim ôm tay ngồi xuống.
“Cậu…” Thành Vân Mạt vẫn giữ tay nắm cửa, hơi ổn định lại rồi, “Tự cậu đưa tay vào đó.”
Lăng Bác Kim chậm rãi đứng lên, hai mắt ầng ậng nước, nói khẽ khàng, “Tôi muốn xin lỗi chị.”
Thành Vân Mạt quay đầu đi, “Khỏi cần.”
“Nhưng mà, tôi…” Có vẻ cậu đau quá rồi, không nhịn được thổi tay.
Thành Vân Mạt không nén được mà nhìn sang cậu, “Tay cậu…”
“Không sao đâu.” Cậu cười rất gượng gạo.
Thành Vân Mạt nói, “Lên xe.”
Lăng Bác Kim ngạc nhiên nhìn cô ta.
“Tôi đưa cậu tới bệnh viện khám.”
“Không cần đâu, vết thương cỏn con thôi.”
“Thế thì thôi vậy.” Thành Vân Mạt đóng cửa xe, khởi động ô tô, đang định lùi bánh thì phát hiện cửa sau xe bị mở ra bất chợt, cậu co người vào ngồi. Cô ta giận dữ nhìn cậu trong gương chiếu hậu.
Lăng Bác Kim nói tội nghiệp, “Tới hiệu thuốc mua ít thuốc giảm đau được không?”
Thành Vân Mạt tần ngần một chút rồi nhả chân ga, “Chỉ thuốc giảm đau thôi đấy.”
“Cám ơn.” Lăng Bác Kim cười.
Thành Vân Mạt bỗng nhiên phát hiện, kỳ thật lúc cậu trai trẻ họ Lăng này thật sự cười nom rất ấm áp, giống như ánh nắng rơi vãi trên người cậu ta hôm nay, khiến người ta không nhịn nổi mà muốn nhìn thêm mấy lần.
Nhìn Lăng Bác Kim đi xe của Thành Vân Mạt rời đi xong Đầu to mới thở phào, nói với Thường Trấn Viễn ngồi bên cạnh, “Đồ đệ cậu được đó, cao thủ sát gái.”
Thường Trấn Viễn sầm mặt không nói gì.
Đầu to nói, “Thương tay của đồ đệ à?”
Thường Trấn Viễn nói, “Về thôi.”
Đầu to cả kinh, “Không đi theo chi viện à?”
“Không cần.” Thường Trấn Viễn nhìn hướng họ rời đi, “Cậu ta xử lý khá lắm.”
Không thể không nói, Lăng Bác Kim đúng là một cao thủ kể chuyện.
Mười lăm phút ngắn ngủi, cậu đã khiến Thành Vân Mạt mới đầu cảm thấy mất bình tĩnh khi cậu cứ léo nhéo về thân thế nghe mê mẩn tới nỗi suýt nữa đi nhầm đường, lúc tới hiệu thuốc, cậu vừa khéo dừng ngay chỗ hấp dẫn, sau đó xuống xe.
Thành Vân Mạt lưỡng lự dừng xe lại ven đường, nhìn cậu đi vào hiệu thuốc.
Đến lúc Lăng Bác Kim ra khỏi hiệu thuốc thì cô ta vẫn còn ở đó.
Pim.
Sợ cậu không thấy xe của mình, Thành Vân Mạt ấn còi.
Lăng Bác Kim kinh ngạc mở to mắt, lập tức hớn hở lên xe, “Thành tiểu thư.”
Thành Vân Mạt nói, “Sống ở đâu?”
Lăng Bác Kim nói, “Hạnh Phúc Điền Viên.”
Thành Vân Mạt xoay vô lăng.
Lăng Bác Kim ngồi yên lặng.
Bầu không khí trong xe tĩnh lặng một lúc, Thành Vân Mạt hỏi, “Cậu nói cô cậu bị một kẻ có tiền có thế quấy rầy, về sau thì sao?”
“Về sau ấy à…” Tiên sinh kể chuyện họ Lăng thở dài một hơi rồi mới tiếp tục kể ra cái “thân thế” cậu đã chuẩn bị ba ngày trời.
Lúc tới Hạnh Phúc Điền Viên, bà cô trên trời rơi xuống của Lăng Bác Kim nhất thời nghĩ quẩn nhảy sông, cậu cũng lưu lạc tới cô nhi viện, câu chuyện đi qua cao trào, cuối cùng cũng tới hồi kết, nhưng câu chuyện vẫn chưa chấm dứt, cuộc sống vẫn đang tiếp diễn.
“Giờ cậu sống ổn không?” Có vẻ Thành Vân Mạt nhớ lại chuyện gì, mờ mịt nhìn phía trước.
Lăng Bác Kim cười tự giễu, “Chẳng nói được là có ổn hay không, giờ tôi chỉ muốn kiếm thêm ít tiền. Tôi sống ngần này chỉ lĩnh hội được một đạo lý rằng, thật sự không thể không có tiền.”
Thành Vân Mạt nói, “Cậu sai rồi.”
Lăng Bác Kim nói, “Có phải chị có rất nhiều tiền không?”
Thành Vân Mạt im lặng.
Lăng Bác Kim nói, “Vì vậy chị thấy tiền không phải tất cả. Nhưng với kẻ bần cùng thì có lúc tiền sẽ là tất cả, dù không phải thì cũng là trụ cột cho tất cả.”
Thành Vân Mạt nắm chặt vô-lăng, “Đến rồi.”
Lăng Bác Kim mở cửa xe, trù trừ nhìn cô ta, “Chị có thể…”
Thành Vân Mạt nhìn cậu qua gương chiếu hậu.
Lăng Bác Kim lấy hết can đảm nói ra, “Có thể tiến cử tôi với sếp Triệu không?”
Mặt Thành Vân Mạt xụ xuống, “Tôi nói rồi, việc này tìm tới tôi vô dụng thôi.”
Lăng Bác Kim cười, có chút ngại ngùng, có chút cô đơn, pha cả chút gượng gạo, “Xin lỗi, hình như tôi lại khiến chị tức giận rồi.”
“Không đâu.” Thành Vân Mạt dịu mặt lại, “Về nghỉ ngơi cho tốt.”
Lăng Bác Kim ngoan ngoãn gật đầu.
Đóng cửa xe, xe lao đi trong nháy mắt, giống như đang gấp rút cắt đuôi thứ gì đó.
Lăng Bác Kim sờ cái tay sưng phù rõ rệt, cười khổ trở về. Dù trước đó đã chuẩn bị tinh thần sẵn rồi nên cố ý giơ tay ra chặn, ai ngờ lại đánh giá thấp sức của chị ta.
Thật là…
Đau quá!
Về tới nhà, cậu mở tủ lạnh, xác định trong nhà vẫn còn đồ ăn. Trừ lúc tới nhà Đầu to ăn rình ra, cậu và Thường Trấn Viễn tự hiểu ngầm mà chia rõ công việc, cậu mua đồ ăn rửa đồ ăn rửa bát đũa, Thường Trấn Viễn nấu nướng. Vì vậy đảm bảo tủ lạnh đầy ăm ắp là nhiệm vụ của cậu.
Tối nay ăn gì nhỉ?
Cậu nghĩ rồi lấy dẻ sườn từ ngăn đá ra nhúng nước để rã đông, sau đó bắt đầu lột măng.
Thường Trấn Viễn trở về liền thấy Lăng Bác Kim cầm măng bằng bàn tay phải sưng vù, tay trái không bị gì vụng về lột măng.
“Tay hết sưng rồi à?” Hắn tựa vào khung cửa, hỏi lợt lạt.
Lăng Bác Kim ngừng lột măng, nói, “Chưa ạ.”
Thường Trấn Viễn nói, “Đi gọi điện đi.”
Lăng Bác Kim không hiểu, “Gọi ai ạ?”
“Đầu to hoặc Vương Thụy, bảo họ nấu thêm cơm.”
“…Dạ.” Lăng Bác Kim nói, “Thế măng với dẻ sườn thì sao giờ?”
Thường Trấn Viễn nói, “Cầm theo, góp đồ ăn cho họ.”
Vì vậy, chẳng mấy lâu sau, Vương Thụy vừa mới thắt xong tạp dề thì trông thấy Thường Trấn Viễn và Lăng Bác Kim, một người cầm thịt chưa tan hết, một người cầm măng chưa lột xong, chạy tới góp đồ nấu cơm chung.
Đó là bóng lưng kết hợp giữa hồi tưởng và tưởng tượng. Nếu như có thể có nếu như, Trần Phi hẳn cũng mang dáng vẻ như vậy.
Cô ta nhìn tới nỗi ngẩn ngơ.
“Chị chủ à?” Phục vụ đi tới, hai mắt tràn ngập mong ngóng.
Tiệm trà khác rất sợ chủ tuần sát, duy chỉ có tiệm bọn họ là ngóng bà chủ từ đầu tháng tới cuối tháng, bởi vì điều đó có nghĩa là tiền công tháng này tới rồi.
Thành Vân Mạt thu lại tầm nhìn, lấy một phong bì ra khỏi túi, giao bằng hai tay cho cậu ta.
Phục vụ cười tít cả mắt, “Cảm ơn chị chủ.”
Ánh mắt của Thành Vân Mạt không tự chủ được mà lại nhìn sang bên cửa sổ.
Phục vụ nói, “Anh này là khách quen, Lăng tiên sinh. Lần trước Triệu tiên sinh…”
Lăng Bác Kim bỗng ngoái lại, ánh mặt trời rọi phía sau đầu cậu, mỗi sợi tóc như chải một lớp vàng, khuôn mặt đẹp trai như đang phát sáng, thần thánh tựa thiên sứ.
Phục vụ nhìn đến độ ngẩn người.
“Thêm cho tôi chút nước.” Lăng Bác Kim mỉm cười, nhưng ánh mắt lại lạnh nhạt xa cách.
“Vâng.” Phục vụ đi lấy nước.
Đến lúc cậu ta trở ra, Thành Vân Mạt vẫn đứng ở chỗ cũ, đáy mắt phủ sương, cả người phả ra sự sắc bén trước giờ chưa từng thấy.
Phục vụ hơi cả kinh. Đây là lần đầu tiên cậu ta thấy bà chủ như vậy.
“Để tôi.” Cô ta chẳng nói hai lời nhận lấy ấm nước từ tay cậu ta, đi thẳng tới chỗ Lăng Bác Kim.
Vẻ như cảm thấy có người lại gần, Lăng Bác Kim nghiêng người, đẩy ấm trà sang trái.
“Nghe bảo cậu hay tới.” Thành Vân Mạt mở nắp trà ra chậm rãi rót nước vào, nhụy hồng ủ rũ trong nước một lần nữa tẽ cánh.
Lăng Bác Kim nhìn cô ta, “Đúng thế, nhưng hình như đây là lần đầu tôi thấy chị ở đây.”
“Tôi là chủ chỗ này.” Thành Vân Mạt rót nước xong, hờ hững nhìn cậu, “Cậu tới vì lão Triệu hả?”
Lăng Bác Kim ngẩn ra, có lẽ bởi không ngờ cô ta lại hỏi thẳng thừng như thế.
“Tới đây vô ích, tìm tôi càng vô ích.” Thành Vân Mạt nói, “Nước trà chỗ tôi không rẻ, cậu đừng tới nữa, tôi không muốn trông thấy cậu.” Cô ta nhấc ấm nước lên đi tới tủ quầy, lấy hai phòng bì khác ở trong túi ra đặt lên tủ rồi quay đầu bước đi.
Lăng Bác Kim lấy tiền bỏ lên bàn, đuổi theo.
Thành Vân Mạt bước nhanh về trước.
“Thành tiểu thư!” Lăng Bác Kim gọi.
Thành Vân Mạt thình lình khựng bước, quay đầu lại nhìn cậu phẫn nộ, “Cậu điều tra tôi!”
Lăng Bác Kim dừng chân lại, đôi con ngươi lấp lóe tránh đi ánh mắt hùng hổ của cô ta.
“Vậy nên cậu cố ý ăn vận như thế này, uống trà hoa hồng nó thích uống sao?” Ngực cô ta dồn dập phập phồng.
Lăng Bác Kim tháo tóc giả ra khỏi đầu, “Cả cái này nữa.”
Vành mắt Thành Vân Mạt đỏ hoen, che miệng sụt sịt mũi, quay đầu bước đi. Cô ta đi gấp gáp, giống như đằng sau có mãnh thú đang truy đuổi, sau đó gần như là chạy tới bên ô tô, mở cửa xe ngồi vào.
“Thành tiểu thư!” Lăng Bác Kim ở đằng sau gọi.
Thành Vân Mạt dùng sức đóng cửa xe thì lại nghe thấy một tiếng gào đau đớn.
Cửa chưa sập lại.
Cô ta nghiêng đầu, trông thấy Lăng Bác Kim ôm tay ngồi xuống.
“Cậu…” Thành Vân Mạt vẫn giữ tay nắm cửa, hơi ổn định lại rồi, “Tự cậu đưa tay vào đó.”
Lăng Bác Kim chậm rãi đứng lên, hai mắt ầng ậng nước, nói khẽ khàng, “Tôi muốn xin lỗi chị.”
Thành Vân Mạt quay đầu đi, “Khỏi cần.”
“Nhưng mà, tôi…” Có vẻ cậu đau quá rồi, không nhịn được thổi tay.
Thành Vân Mạt không nén được mà nhìn sang cậu, “Tay cậu…”
“Không sao đâu.” Cậu cười rất gượng gạo.
Thành Vân Mạt nói, “Lên xe.”
Lăng Bác Kim ngạc nhiên nhìn cô ta.
“Tôi đưa cậu tới bệnh viện khám.”
“Không cần đâu, vết thương cỏn con thôi.”
“Thế thì thôi vậy.” Thành Vân Mạt đóng cửa xe, khởi động ô tô, đang định lùi bánh thì phát hiện cửa sau xe bị mở ra bất chợt, cậu co người vào ngồi. Cô ta giận dữ nhìn cậu trong gương chiếu hậu.
Lăng Bác Kim nói tội nghiệp, “Tới hiệu thuốc mua ít thuốc giảm đau được không?”
Thành Vân Mạt tần ngần một chút rồi nhả chân ga, “Chỉ thuốc giảm đau thôi đấy.”
“Cám ơn.” Lăng Bác Kim cười.
Thành Vân Mạt bỗng nhiên phát hiện, kỳ thật lúc cậu trai trẻ họ Lăng này thật sự cười nom rất ấm áp, giống như ánh nắng rơi vãi trên người cậu ta hôm nay, khiến người ta không nhịn nổi mà muốn nhìn thêm mấy lần.
Nhìn Lăng Bác Kim đi xe của Thành Vân Mạt rời đi xong Đầu to mới thở phào, nói với Thường Trấn Viễn ngồi bên cạnh, “Đồ đệ cậu được đó, cao thủ sát gái.”
Thường Trấn Viễn sầm mặt không nói gì.
Đầu to nói, “Thương tay của đồ đệ à?”
Thường Trấn Viễn nói, “Về thôi.”
Đầu to cả kinh, “Không đi theo chi viện à?”
“Không cần.” Thường Trấn Viễn nhìn hướng họ rời đi, “Cậu ta xử lý khá lắm.”
Không thể không nói, Lăng Bác Kim đúng là một cao thủ kể chuyện.
Mười lăm phút ngắn ngủi, cậu đã khiến Thành Vân Mạt mới đầu cảm thấy mất bình tĩnh khi cậu cứ léo nhéo về thân thế nghe mê mẩn tới nỗi suýt nữa đi nhầm đường, lúc tới hiệu thuốc, cậu vừa khéo dừng ngay chỗ hấp dẫn, sau đó xuống xe.
Thành Vân Mạt lưỡng lự dừng xe lại ven đường, nhìn cậu đi vào hiệu thuốc.
Đến lúc Lăng Bác Kim ra khỏi hiệu thuốc thì cô ta vẫn còn ở đó.
Pim.
Sợ cậu không thấy xe của mình, Thành Vân Mạt ấn còi.
Lăng Bác Kim kinh ngạc mở to mắt, lập tức hớn hở lên xe, “Thành tiểu thư.”
Thành Vân Mạt nói, “Sống ở đâu?”
Lăng Bác Kim nói, “Hạnh Phúc Điền Viên.”
Thành Vân Mạt xoay vô lăng.
Lăng Bác Kim ngồi yên lặng.
Bầu không khí trong xe tĩnh lặng một lúc, Thành Vân Mạt hỏi, “Cậu nói cô cậu bị một kẻ có tiền có thế quấy rầy, về sau thì sao?”
“Về sau ấy à…” Tiên sinh kể chuyện họ Lăng thở dài một hơi rồi mới tiếp tục kể ra cái “thân thế” cậu đã chuẩn bị ba ngày trời.
Lúc tới Hạnh Phúc Điền Viên, bà cô trên trời rơi xuống của Lăng Bác Kim nhất thời nghĩ quẩn nhảy sông, cậu cũng lưu lạc tới cô nhi viện, câu chuyện đi qua cao trào, cuối cùng cũng tới hồi kết, nhưng câu chuyện vẫn chưa chấm dứt, cuộc sống vẫn đang tiếp diễn.
“Giờ cậu sống ổn không?” Có vẻ Thành Vân Mạt nhớ lại chuyện gì, mờ mịt nhìn phía trước.
Lăng Bác Kim cười tự giễu, “Chẳng nói được là có ổn hay không, giờ tôi chỉ muốn kiếm thêm ít tiền. Tôi sống ngần này chỉ lĩnh hội được một đạo lý rằng, thật sự không thể không có tiền.”
Thành Vân Mạt nói, “Cậu sai rồi.”
Lăng Bác Kim nói, “Có phải chị có rất nhiều tiền không?”
Thành Vân Mạt im lặng.
Lăng Bác Kim nói, “Vì vậy chị thấy tiền không phải tất cả. Nhưng với kẻ bần cùng thì có lúc tiền sẽ là tất cả, dù không phải thì cũng là trụ cột cho tất cả.”
Thành Vân Mạt nắm chặt vô-lăng, “Đến rồi.”
Lăng Bác Kim mở cửa xe, trù trừ nhìn cô ta, “Chị có thể…”
Thành Vân Mạt nhìn cậu qua gương chiếu hậu.
Lăng Bác Kim lấy hết can đảm nói ra, “Có thể tiến cử tôi với sếp Triệu không?”
Mặt Thành Vân Mạt xụ xuống, “Tôi nói rồi, việc này tìm tới tôi vô dụng thôi.”
Lăng Bác Kim cười, có chút ngại ngùng, có chút cô đơn, pha cả chút gượng gạo, “Xin lỗi, hình như tôi lại khiến chị tức giận rồi.”
“Không đâu.” Thành Vân Mạt dịu mặt lại, “Về nghỉ ngơi cho tốt.”
Lăng Bác Kim ngoan ngoãn gật đầu.
Đóng cửa xe, xe lao đi trong nháy mắt, giống như đang gấp rút cắt đuôi thứ gì đó.
Lăng Bác Kim sờ cái tay sưng phù rõ rệt, cười khổ trở về. Dù trước đó đã chuẩn bị tinh thần sẵn rồi nên cố ý giơ tay ra chặn, ai ngờ lại đánh giá thấp sức của chị ta.
Thật là…
Đau quá!
Về tới nhà, cậu mở tủ lạnh, xác định trong nhà vẫn còn đồ ăn. Trừ lúc tới nhà Đầu to ăn rình ra, cậu và Thường Trấn Viễn tự hiểu ngầm mà chia rõ công việc, cậu mua đồ ăn rửa đồ ăn rửa bát đũa, Thường Trấn Viễn nấu nướng. Vì vậy đảm bảo tủ lạnh đầy ăm ắp là nhiệm vụ của cậu.
Tối nay ăn gì nhỉ?
Cậu nghĩ rồi lấy dẻ sườn từ ngăn đá ra nhúng nước để rã đông, sau đó bắt đầu lột măng.
Thường Trấn Viễn trở về liền thấy Lăng Bác Kim cầm măng bằng bàn tay phải sưng vù, tay trái không bị gì vụng về lột măng.
“Tay hết sưng rồi à?” Hắn tựa vào khung cửa, hỏi lợt lạt.
Lăng Bác Kim ngừng lột măng, nói, “Chưa ạ.”
Thường Trấn Viễn nói, “Đi gọi điện đi.”
Lăng Bác Kim không hiểu, “Gọi ai ạ?”
“Đầu to hoặc Vương Thụy, bảo họ nấu thêm cơm.”
“…Dạ.” Lăng Bác Kim nói, “Thế măng với dẻ sườn thì sao giờ?”
Thường Trấn Viễn nói, “Cầm theo, góp đồ ăn cho họ.”
Vì vậy, chẳng mấy lâu sau, Vương Thụy vừa mới thắt xong tạp dề thì trông thấy Thường Trấn Viễn và Lăng Bác Kim, một người cầm thịt chưa tan hết, một người cầm măng chưa lột xong, chạy tới góp đồ nấu cơm chung.