Hằng ngày tan tầm, Lăng Bác Kim sẽ tới tiệm trà Lão Từ ngồi một lúc, uống một ấm trà, có lúc đọc sách, có lúc nhoài lên bàn viết vu vơ, cũng có lúc chẳng làm gì cả, chỉ ngẩn ngơ nhìn người đi đường bên ngoài cửa sổ.
Ngồi liên tiếp mười ba ngày.
Tới ngày thứ mười bốn, người nên xuất hiện cuối cùng cũng xuất hiện.
Lăng Bác Kim nhìn Thành Vân Mạt đi tới trước mặt, khuôn mặt hờ hững khó che đi sự bất đắc dĩ trong mắt, trên mặt tràn ra nụ cười rực rỡ hơn ánh cầu vồng.
“Cậu có biết cậu là một kẻ ngốc không vậy?” Cô ta hỏi.
Lăng Bác Kim nói, “Người biết mình là kẻ ngốc thì nhất định không phải kẻ ngốc.”
Thành Vân Mạt nói, “Thế thì chắc chắn là cậu không biết.”
Lăng Bác Kim cười nói, “Được rồi, tôi có thể tiếp tục không biết.”
Thành Vân Mạt đanh mặt mãi cuối cùng không đanh nổi nữa, nét cười lan ra. Cô ta kéo ghế ngồi xuống, “Tay cậu sao rồi?”
Lăng Bác Kim chậm rãi nhấp một hớp trà, “Giờ tôi biết sao phải nửa tháng sau chị mới xuất hiện rồi.”
Thành Vân Mạt nói, “Tôi tạt ngang qua thôi.”
Lăng Bác Kim rì rầm, “Nhất định là chị sợ tay tôi sưng rồi đòi chị tiền thuốc.”
Thành Vân Mạt hơi nhoài về trước, “Tay cậu sưng lắm à?”
Lăng Bác Kim ngoan ngoãn vươn tay ra cho cô ta xem.
Thành Vân Mạt tính nắm lấy theo bản năng, nhưng tay vươn ra lại rụt về, nhìn qua quýt rồi nói, “Đỡ hơn rồi.”
Lăng Bác Kim nói, “Nói thực bàn tay này bị thương chẳng phải lần đầu, vẫn nhớ lần gần nhất bị thương là hồi cấp hai. Chắc chắn chị không ngờ được là do đâu đâu.”
“Do đâu?”
“Do giúp chủ nhiệm tán tỉnh bạn gái.”
Tuy không phải lần nào tới cũng gặp được Thành Vân Mạt, nhưng dần dần, số lần Thành Vân Mạt tới tiệm trà ngày càng nhiều hơn. Về sau, Lăng Bác Kim cố ý bảo hẹn mai gặp, nếu có thể tới, Thành Vân Mạt sẽ ngầm đồng ý, không thể tới thì Thành Vân Mạt sẽ nói không được. Dù vậy, ngày hôm sau Lăng Bác Kim vẫn tới.
Theo thời gian, quan hệ của hai người dần ổn định.
Lưu Triệu từng hỏi Lăng Bác Kim, định nghĩa quan hệ của bọn cậu thế nào.
Lăng Bác Kim suy nghĩ rồi nói, “Bạn.”
Lưu Triệu không hỏi thêm nữa.
Bạn là một khái niệm bao la nhất mơ hồ nhất, đồng thời cũng có nhiều khả năng nhất. Tiến một bước về hướng tình thân thì là chị em, tiến một bước về hướng tình yêu thì là người yêu, tiến một bước về hướng tình bạn thì là tri kỷ, lùi một bước thì là người xa lạ biết tên nhau.
Lăng Bác Kim cảm thấy mũi chân cậu ta đang xoay về hướng nào vậy?
Câu hỏi này từng xuất hiện trong đầu Thường Trấn Viễn, cuối cùng không hỏi ngay mặt mấy người Lưu Triệu. Song về nhà, hắn hỏi ý nhị hơn, “Nếu cần thì cậu sẽ hy sinh thân thể chứ?”
Hắn hỏi lúc đang mặc xà lỏn mở tủ lạnh, nhìn không nghiêm túc tẹo nào. Vì vậy Lăng Bác Kim cười to, “Em sẽ thấy rất vinh hạnh.”
Thường Trấn Viễn nói, “Vì cô ta là nữ giới à?”
Nụ cười của Lăng Bác Kim trở nên ngỡ ngàng, “Dạ?”
Thường Trấn Viễn nói, “Tôi đang nghĩ, nếu người cậu tiếp cận là Triệu Thác Đường thì sẽ ra sao nhỉ?”
Lăng Bác Kim nói, “Đây chính là mục tiêu của em.”
“Ý tôi là, tiếp cận Triệu Thác Đường theo cách cậu tiếp cận Thành Vân Mạt.” Thường Trấn Viễn chẳng mấy khi có kiên nhẫn để hỏi thấu đáo như vậy.
Lăng Bác Kim nghĩ rồi nói, “Có lẽ gã sẽ dùng cửa xe kẹp gãy ngón tay của em.”
“Nghe không tệ.” Thường Trấn Viễn ngừng chút rồi nói, “Cậu đoán coi, nếu là Trang Tranh thì sẽ ra sao?”
Lăng Bác Kim nhún vai, “Em không biết hắn.”
Thường Trấn Viễn vặn vòi vo gạo.
Tiếng nước rào rào vang lên.
Vo gạo xong, vòi nước vặn lại, phòng bếp quay về yên lặng.
Lăng Bác Kim chợt hỏi, “Sư phụ, anh cảm thấy Trang Tranh sẽ làm thế nào ha?”
Thường Trấn Viễn đổ gạo vào nồi cơm điện, chẳng quay đầu lại mà rằng, “Hắn sẽ tháo cửa xe xuống nện chết cậu.”
Lăng Bác Kim nói, “Chắc hắn phải khỏe lắm đây.”
Thường Trấn Viễn không lên tiếng.
Khi hắn cắm dây điện nồi cơm, Lăng Bác Kim lại bổ sung một câu, “Hoặc là xe hắn lởm lắm.”
“…”
Đối với Thường Trấn Viễn, hôm nay là một ngày trọng đại. Vì rốt cuộc hắn có thể hoàn toàn loại bỏ trọng lượng thừa thãi ở trên người mình —— tất nhiên không phải đang nói tới quần áo.
Lấy số xong, Thường Trấn Viễn ngồi trên ghế xếp hàng.
Lăng Bác Kim bóc quýt cho hắn.
Thường Trấn Viễn vừa ăn vừa nói, “Cậu không đến cũng được.”
Lăng Bác Kim chớp mắt, “Sư phụ, lúc chúng ta lên taxi anh không có nói câu này.”
Thường Trấn Viễn nói, “Khi đó cậu chưa bóc quýt.”
Lăng Bác Kim không nhịn được phì cười.
Ở lâu với Thường Trấn Viễn liền cảm thấy người này quả thực là một ẩn đố. Lần thứ nhất gặp mặt, ấn tượng Thường Trấn Viễn gây cho cậu là thô bạo, sự thô bạo u ám nặng nề hơn cả trong cảm nhận của Vương Thụy, khó mà tưởng tượng nổi một người xa lạ có dáng người mập mạp vẻ ngoài cũng xem như tuấn tú sẽ nảy ra cảm xúc như vậy với mình. Dù sau khi tung xong cú đấm, Thường Trấn Viễn nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, nhưng cơn đau rát trên mặt cho cậu biết rằng, cảnh vừa rồi vô cùng chân thật. Có điều cậu quả tình chẳng nghĩ ra mình rốt cuộc có khúc mắc gì với hắn tới độ hắn thù hằn mình như vậy. Mang theo thắc mắc và tò mò, cậu mượn quan hệ sư đồ chủ động tham gia cuộc sống của hắn, thậm chí không ngừng lấy lòng hắn bởi cậu muốn biết nguyên nhân.
Về sau, trong quá trình làm việc, cậu dần dần chứng kiến một Thường Trấn Viễn khác hẳn.
Bảo hắn giống bố mình không hoàn toàn là kéo quan hệ. Trên người Thường Trấn Viễn đích xác mang theo khí chất giống với bố cậu, ví dụ như thái độ bày mưu tính kế khi xử lý vụ án. Nhất là sau khi mình mở miệng bảo giống, cậu phát hiện mình bắt đầu khai thác những điểm tương tự trên người Thường Trấn Viễn một cách có mục đích.
Rồi sau nữa, giữa bọn cậu có một cuộc tổng vệ sinh.
Cậu không biết điều gì dẫn tới cuộc tổng vệ sinh này, nhưng có thể khẳng định được là, cuộc tổng vệ sinh này khiến mối quan hệ của bọn cậu tăng vọt về chất. Giống như cánh cửa chắn ngang giữa hai người chợt mở ra một khe hẹp. Rốt cuộc hắn cũng cho mình bước vào bên trong.
Khung cảnh trong phòng rất khác.
Thường Trấn Viễn thô bạo trở nên xa xôi, Thường Trấn Viễn cay nghiệt trở nên mơ hồ, Thường Trấn Viễn giống bố vẫn còn ở đó, và trở nên chân thật lại gần gũi. Giống như bây giờ vậy, hắn sẽ nói giỡn với cậu, bằng giọng điệu rất tự nhiên. Hồi mới tới cục cảnh sát, cậu chẳng thể nào ngờ rằng sẽ có một ngày thế này.
“Cậu định cười tới khi nào vậy?”
Miệng tự dưng bị nhét thứ gì đó, Lăng Bác Kim cắn lấy theo phản xạ rồi mới phát hiện ra đó là vỏ quýt.
Thường Trấn Viễn thấy y tá vẫy hắn, chậm rãi đứng lên, chống nạng đi vào trong. Lăng Bác Kim định đi theo nhưng bị ngăn lại, “Chẳng phải cậu định tới tiệm trà à? Đừng lỡ giờ.”
Lăng Bác Kim dừng bước lại, nhìn hắn tập tễnh khuất bóng trong phòng.
Dù là tốt hay xấu, lúc mất đi chắc chắn sẽ thấy không quen.
Thường Trấn Viễn đứng lên, chậm rãi đi lại. Bàn chân trở nên nhẹ nhàng, nhưng không phải sự nhẹ nhàng chỉ muốn nhảy nóc băng tường của tiểu thuyết võ hiệp mà là sự nhẹ nhàng không thuộc về bản thân.
Bác sĩ hỏi hắn mấy câu, xác định không có chỗ nào không thoải mái, đề nghị thêm một lô xích xông, gần đi còn dặn dò, “Cố học đi đường, bằng không sẽ rất dễ biến thành một người thọt khỏe mạnh.”
Thường Trấn Viễn nói, “Học ở đâu được?”
Bác sĩ nói, “Trừ thế giới động vật ra thì cậu cứ tìm phứa cái ti-vi mà coi.”
“…”
Ra khỏi phòng làm việc, Thường Trấn Viễn cố gắng bước đi bình thường, ngẩng đầu lại phát hiện Lăng Bác Kim vẫn còn ở đó.
“Không đi uống trà à?” Hắn hỏi.
Lăng Bác Kim nói, “Em xin nghỉ rồi.”
Thường Trấn Viễn nghiêng đầu nhìn cậu.
Lăng Bác Kim nói, “Thi thoảng cũng chơi chiêu lạt mềm buộc chặt được mà.”
“Cậu có số di động của cô ta à?”
Cậu hỏi của Thường Trấn Viễn vượt ngoài dự liệu của Lăng Bác Kim, nhưng cậu vẫn trả lời, “Không có. Nhưng em có số bàn của tiệm trà.” Cậu vừa nói xong thì di động vang lên. Cậu nhìn số, kinh ngạc nhướn mày, sau đó nghe máy.
Không biết đầu bên kia nói cái gì, sắc mặt Lăng Bác Kim dần trở nên nghiêm túc, “Tôi biết rồi, tôi nhất định sẽ tìm cách tới.”
Đợi cậu cúp máy, Thường Trấn Viễn mới hỏi, “Chuyện gì vậy?”
Lăng Bác Kim nói, “Cắn câu rồi ạ.”
Không cần nói rõ Thường Trấn Viễn cũng biết là cái gì trên móc câu.
Triệu Thác Đường.
Một trong những đối thủ lớn nhất, cũng từng là một trong những người bạn tốt nhất ở kiếp trước của hắn. Hắn hiểu gã hệt như hắn hiểu chính bản thân vậy.
Lăng Bác Kim thấy Thường Trấn Viễn đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhẹ giọng nói, “Em đưa anh về trước rồi đi…”
“Cậu thấy,” Thường Trấn Viễn nói chậm rãi, “Đi như vậy được sao?”
Lăng Bác Kim ngẩn ra.
Trên thực tế, khi nói ra khỏi miệng rồi, Thường Trấn Viễn cũng sững sờ.
Ngồi liên tiếp mười ba ngày.
Tới ngày thứ mười bốn, người nên xuất hiện cuối cùng cũng xuất hiện.
Lăng Bác Kim nhìn Thành Vân Mạt đi tới trước mặt, khuôn mặt hờ hững khó che đi sự bất đắc dĩ trong mắt, trên mặt tràn ra nụ cười rực rỡ hơn ánh cầu vồng.
“Cậu có biết cậu là một kẻ ngốc không vậy?” Cô ta hỏi.
Lăng Bác Kim nói, “Người biết mình là kẻ ngốc thì nhất định không phải kẻ ngốc.”
Thành Vân Mạt nói, “Thế thì chắc chắn là cậu không biết.”
Lăng Bác Kim cười nói, “Được rồi, tôi có thể tiếp tục không biết.”
Thành Vân Mạt đanh mặt mãi cuối cùng không đanh nổi nữa, nét cười lan ra. Cô ta kéo ghế ngồi xuống, “Tay cậu sao rồi?”
Lăng Bác Kim chậm rãi nhấp một hớp trà, “Giờ tôi biết sao phải nửa tháng sau chị mới xuất hiện rồi.”
Thành Vân Mạt nói, “Tôi tạt ngang qua thôi.”
Lăng Bác Kim rì rầm, “Nhất định là chị sợ tay tôi sưng rồi đòi chị tiền thuốc.”
Thành Vân Mạt hơi nhoài về trước, “Tay cậu sưng lắm à?”
Lăng Bác Kim ngoan ngoãn vươn tay ra cho cô ta xem.
Thành Vân Mạt tính nắm lấy theo bản năng, nhưng tay vươn ra lại rụt về, nhìn qua quýt rồi nói, “Đỡ hơn rồi.”
Lăng Bác Kim nói, “Nói thực bàn tay này bị thương chẳng phải lần đầu, vẫn nhớ lần gần nhất bị thương là hồi cấp hai. Chắc chắn chị không ngờ được là do đâu đâu.”
“Do đâu?”
“Do giúp chủ nhiệm tán tỉnh bạn gái.”
Tuy không phải lần nào tới cũng gặp được Thành Vân Mạt, nhưng dần dần, số lần Thành Vân Mạt tới tiệm trà ngày càng nhiều hơn. Về sau, Lăng Bác Kim cố ý bảo hẹn mai gặp, nếu có thể tới, Thành Vân Mạt sẽ ngầm đồng ý, không thể tới thì Thành Vân Mạt sẽ nói không được. Dù vậy, ngày hôm sau Lăng Bác Kim vẫn tới.
Theo thời gian, quan hệ của hai người dần ổn định.
Lưu Triệu từng hỏi Lăng Bác Kim, định nghĩa quan hệ của bọn cậu thế nào.
Lăng Bác Kim suy nghĩ rồi nói, “Bạn.”
Lưu Triệu không hỏi thêm nữa.
Bạn là một khái niệm bao la nhất mơ hồ nhất, đồng thời cũng có nhiều khả năng nhất. Tiến một bước về hướng tình thân thì là chị em, tiến một bước về hướng tình yêu thì là người yêu, tiến một bước về hướng tình bạn thì là tri kỷ, lùi một bước thì là người xa lạ biết tên nhau.
Lăng Bác Kim cảm thấy mũi chân cậu ta đang xoay về hướng nào vậy?
Câu hỏi này từng xuất hiện trong đầu Thường Trấn Viễn, cuối cùng không hỏi ngay mặt mấy người Lưu Triệu. Song về nhà, hắn hỏi ý nhị hơn, “Nếu cần thì cậu sẽ hy sinh thân thể chứ?”
Hắn hỏi lúc đang mặc xà lỏn mở tủ lạnh, nhìn không nghiêm túc tẹo nào. Vì vậy Lăng Bác Kim cười to, “Em sẽ thấy rất vinh hạnh.”
Thường Trấn Viễn nói, “Vì cô ta là nữ giới à?”
Nụ cười của Lăng Bác Kim trở nên ngỡ ngàng, “Dạ?”
Thường Trấn Viễn nói, “Tôi đang nghĩ, nếu người cậu tiếp cận là Triệu Thác Đường thì sẽ ra sao nhỉ?”
Lăng Bác Kim nói, “Đây chính là mục tiêu của em.”
“Ý tôi là, tiếp cận Triệu Thác Đường theo cách cậu tiếp cận Thành Vân Mạt.” Thường Trấn Viễn chẳng mấy khi có kiên nhẫn để hỏi thấu đáo như vậy.
Lăng Bác Kim nghĩ rồi nói, “Có lẽ gã sẽ dùng cửa xe kẹp gãy ngón tay của em.”
“Nghe không tệ.” Thường Trấn Viễn ngừng chút rồi nói, “Cậu đoán coi, nếu là Trang Tranh thì sẽ ra sao?”
Lăng Bác Kim nhún vai, “Em không biết hắn.”
Thường Trấn Viễn vặn vòi vo gạo.
Tiếng nước rào rào vang lên.
Vo gạo xong, vòi nước vặn lại, phòng bếp quay về yên lặng.
Lăng Bác Kim chợt hỏi, “Sư phụ, anh cảm thấy Trang Tranh sẽ làm thế nào ha?”
Thường Trấn Viễn đổ gạo vào nồi cơm điện, chẳng quay đầu lại mà rằng, “Hắn sẽ tháo cửa xe xuống nện chết cậu.”
Lăng Bác Kim nói, “Chắc hắn phải khỏe lắm đây.”
Thường Trấn Viễn không lên tiếng.
Khi hắn cắm dây điện nồi cơm, Lăng Bác Kim lại bổ sung một câu, “Hoặc là xe hắn lởm lắm.”
“…”
Đối với Thường Trấn Viễn, hôm nay là một ngày trọng đại. Vì rốt cuộc hắn có thể hoàn toàn loại bỏ trọng lượng thừa thãi ở trên người mình —— tất nhiên không phải đang nói tới quần áo.
Lấy số xong, Thường Trấn Viễn ngồi trên ghế xếp hàng.
Lăng Bác Kim bóc quýt cho hắn.
Thường Trấn Viễn vừa ăn vừa nói, “Cậu không đến cũng được.”
Lăng Bác Kim chớp mắt, “Sư phụ, lúc chúng ta lên taxi anh không có nói câu này.”
Thường Trấn Viễn nói, “Khi đó cậu chưa bóc quýt.”
Lăng Bác Kim không nhịn được phì cười.
Ở lâu với Thường Trấn Viễn liền cảm thấy người này quả thực là một ẩn đố. Lần thứ nhất gặp mặt, ấn tượng Thường Trấn Viễn gây cho cậu là thô bạo, sự thô bạo u ám nặng nề hơn cả trong cảm nhận của Vương Thụy, khó mà tưởng tượng nổi một người xa lạ có dáng người mập mạp vẻ ngoài cũng xem như tuấn tú sẽ nảy ra cảm xúc như vậy với mình. Dù sau khi tung xong cú đấm, Thường Trấn Viễn nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, nhưng cơn đau rát trên mặt cho cậu biết rằng, cảnh vừa rồi vô cùng chân thật. Có điều cậu quả tình chẳng nghĩ ra mình rốt cuộc có khúc mắc gì với hắn tới độ hắn thù hằn mình như vậy. Mang theo thắc mắc và tò mò, cậu mượn quan hệ sư đồ chủ động tham gia cuộc sống của hắn, thậm chí không ngừng lấy lòng hắn bởi cậu muốn biết nguyên nhân.
Về sau, trong quá trình làm việc, cậu dần dần chứng kiến một Thường Trấn Viễn khác hẳn.
Bảo hắn giống bố mình không hoàn toàn là kéo quan hệ. Trên người Thường Trấn Viễn đích xác mang theo khí chất giống với bố cậu, ví dụ như thái độ bày mưu tính kế khi xử lý vụ án. Nhất là sau khi mình mở miệng bảo giống, cậu phát hiện mình bắt đầu khai thác những điểm tương tự trên người Thường Trấn Viễn một cách có mục đích.
Rồi sau nữa, giữa bọn cậu có một cuộc tổng vệ sinh.
Cậu không biết điều gì dẫn tới cuộc tổng vệ sinh này, nhưng có thể khẳng định được là, cuộc tổng vệ sinh này khiến mối quan hệ của bọn cậu tăng vọt về chất. Giống như cánh cửa chắn ngang giữa hai người chợt mở ra một khe hẹp. Rốt cuộc hắn cũng cho mình bước vào bên trong.
Khung cảnh trong phòng rất khác.
Thường Trấn Viễn thô bạo trở nên xa xôi, Thường Trấn Viễn cay nghiệt trở nên mơ hồ, Thường Trấn Viễn giống bố vẫn còn ở đó, và trở nên chân thật lại gần gũi. Giống như bây giờ vậy, hắn sẽ nói giỡn với cậu, bằng giọng điệu rất tự nhiên. Hồi mới tới cục cảnh sát, cậu chẳng thể nào ngờ rằng sẽ có một ngày thế này.
“Cậu định cười tới khi nào vậy?”
Miệng tự dưng bị nhét thứ gì đó, Lăng Bác Kim cắn lấy theo phản xạ rồi mới phát hiện ra đó là vỏ quýt.
Thường Trấn Viễn thấy y tá vẫy hắn, chậm rãi đứng lên, chống nạng đi vào trong. Lăng Bác Kim định đi theo nhưng bị ngăn lại, “Chẳng phải cậu định tới tiệm trà à? Đừng lỡ giờ.”
Lăng Bác Kim dừng bước lại, nhìn hắn tập tễnh khuất bóng trong phòng.
Dù là tốt hay xấu, lúc mất đi chắc chắn sẽ thấy không quen.
Thường Trấn Viễn đứng lên, chậm rãi đi lại. Bàn chân trở nên nhẹ nhàng, nhưng không phải sự nhẹ nhàng chỉ muốn nhảy nóc băng tường của tiểu thuyết võ hiệp mà là sự nhẹ nhàng không thuộc về bản thân.
Bác sĩ hỏi hắn mấy câu, xác định không có chỗ nào không thoải mái, đề nghị thêm một lô xích xông, gần đi còn dặn dò, “Cố học đi đường, bằng không sẽ rất dễ biến thành một người thọt khỏe mạnh.”
Thường Trấn Viễn nói, “Học ở đâu được?”
Bác sĩ nói, “Trừ thế giới động vật ra thì cậu cứ tìm phứa cái ti-vi mà coi.”
“…”
Ra khỏi phòng làm việc, Thường Trấn Viễn cố gắng bước đi bình thường, ngẩng đầu lại phát hiện Lăng Bác Kim vẫn còn ở đó.
“Không đi uống trà à?” Hắn hỏi.
Lăng Bác Kim nói, “Em xin nghỉ rồi.”
Thường Trấn Viễn nghiêng đầu nhìn cậu.
Lăng Bác Kim nói, “Thi thoảng cũng chơi chiêu lạt mềm buộc chặt được mà.”
“Cậu có số di động của cô ta à?”
Cậu hỏi của Thường Trấn Viễn vượt ngoài dự liệu của Lăng Bác Kim, nhưng cậu vẫn trả lời, “Không có. Nhưng em có số bàn của tiệm trà.” Cậu vừa nói xong thì di động vang lên. Cậu nhìn số, kinh ngạc nhướn mày, sau đó nghe máy.
Không biết đầu bên kia nói cái gì, sắc mặt Lăng Bác Kim dần trở nên nghiêm túc, “Tôi biết rồi, tôi nhất định sẽ tìm cách tới.”
Đợi cậu cúp máy, Thường Trấn Viễn mới hỏi, “Chuyện gì vậy?”
Lăng Bác Kim nói, “Cắn câu rồi ạ.”
Không cần nói rõ Thường Trấn Viễn cũng biết là cái gì trên móc câu.
Triệu Thác Đường.
Một trong những đối thủ lớn nhất, cũng từng là một trong những người bạn tốt nhất ở kiếp trước của hắn. Hắn hiểu gã hệt như hắn hiểu chính bản thân vậy.
Lăng Bác Kim thấy Thường Trấn Viễn đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhẹ giọng nói, “Em đưa anh về trước rồi đi…”
“Cậu thấy,” Thường Trấn Viễn nói chậm rãi, “Đi như vậy được sao?”
Lăng Bác Kim ngẩn ra.
Trên thực tế, khi nói ra khỏi miệng rồi, Thường Trấn Viễn cũng sững sờ.