Không được?
Sao lại không được?
Đây rõ ràng chính là mục đích ngay từ đầu của họ, mượn quan hệ của Thành Vân Mạt để Lăng Bác Kim tiếp cận Triệu Thác Đường, hy vọng ở ngay trước mắt, được quá đi ấy chứ. Nhưng trong lòng hắn biết, với tích cách của Triệu Thác Đường, Lăng Bác Kim tiếp cận gã bằng phương thức đó sẽ khiến gã cảnh giác. Song thế thì sao nào? Để Lăng Bác Kim và Triệu Thác Đường trai cò cắn nhau chẳng phải là điều mà ngư ông hắn đây muốn làm nhất đó sao? Giờ chính là cơ hội tốt, dù là Lăng Bác Kim nằm vùng thành công lật đổ Triệu Thác Đường hay Triệu Thác Đường không kiềm nén nổi mà khử Lăng Bác Kim, đó đều là kết quả mà hắn muốn.
Thường Trấn Viễn liên tục thuyết phục bản thân, tay vô thức lấy một điếu thuốc ra.
Thuốc bị giữ lại. Lăng Bác Kim nói, “Đây là bệnh viện.”
Thường Trấn Viễn vân vê điếu thuốc trong tay, “Tôi sờ thôi.”
Lăng Bác Kim hỏi, “Sư phụ cảm thấy em không nên đi sao?”
Thường Trấn Viễn bỏ thuốc lại bao, chậm rãi đứng lên, bước đi cứng ngắc, “Cẩn thận chút.” Không có lý do gì để ngăn cản cả, dù là cản hắn, hay là cản Lăng Bác Kim.
Lúc Lăng Bác Kim tới tiệm trà Lão Từ đã là khoảng bốn mươi phút sau, giữa chừng Thành Vân Mạt còn gọi một cuộc điện thoại, thông qua giọng điệu, cô ta rất coi trọng lần gặp mặt này, có lẽ đã nói tốt cho cậu không ít trước mặt Triệu Thác Đường. Vì vậy cậu vừa bước vào tiệm trà liền trông thấy ánh mắt săm soi lạnh buốt của Triệu Thác Đường ghim trên người mình, cảm xúc trong mắt chắc chắn không gọi là thân thiện được.
“Đường tắc lắm à?” Thành Vân Mạt không hề ngồi bên Triệu Thác Đường, mà là đứng phía trong tủ quầy, thấy cậu vào mới đi ra.
Lăng Bác Kim nói, “Bệnh viên hơi xa chỗ này.”
Thành Vân Mạt nói, “Bạn cậu không sao chứ?”
Lăng Bác Kim nói, “Tháo bột, không sao cả.”
“Ờ.” Thành Vân Mạt dẫn cậu tới ngồi ở vị trí trước mặt Triệu Thác Đường.
Triệu Thác Đường nói, “Người bạn cậu nói là Thường Trấn Viễn phải không?”
Mặc dù biết nhất định gã sẽ điều tra người và chuyện bên mình, nhưng trong tích tắc nghe thấy ba chữ Thường Trấn Viễn từ miệng gã, cậu vẫn hơi sợ, “Triệu tiên sinh quen sư phụ tôi à?”
Triệu Thác Đường nói, “Không thể nói là quen được, nhưng lần rồi tới cục cảnh sát có chạm mặt một lần, trẻ trung đầy triển vọng giống cậu đó.”
So sánh với thái độ hằm hè lần trước, Lăng Bác Kim cảm thấy thái độ lần này của gã thay đổi rõ rệt, không còn là sự khinh miệt nhìn từ trên xuống nữa mà mang theo địch ý vi diệu. Là bởi Thành Vân Mạt sao? Cậu vụng trộm phân tích.
“Vân Mạt bảo cậu muốn gặp tôi à?” Triệu Thác Đường nâng chén trà trước mặt lên, nhẹ nhàng hớp trà.
Lăng Bác Kim nói, “Tôi muốn đi theo anh.”
Triệu Thác Đường nói, “Vẫn là điều kiện tôi nói lúc rời đi lần trước, cậu bỏ việc có thể tới làm ở công ty tôi.”
Lăng Bác Kim nói, “Không phải kiểu này, mà là… kiểu Z nói cơ.”
“Anh ta nói kiểu gì?”
“Hợp tác.”
Triệu Thác Đường cười, “Hợp tác thế nào? Các cậu bỏ tiền hay bỏ người?”
Lăng Bác Kim nói, “Z có vài thứ trong tay, anh biết đấy, là tư liệu rất quan trọng.”
Triệu Thác Đường nói, “Ý cậu là Băng gia ở Phillippines đấy à?”
Lăng Bác Kim chẳng ngờ gã lại nói thẳng ra như thế, không khỏi nhìn sang Thành Vân Mạt đang ngồi bên cạnh.
Thành Vân Mạt cúi đầu nhìn lá trà trong chén, dường như chẳng hề hứng thú gì với cuộc chuyện của họ.
“Sao? Hay là có gì mà tôi không biết?” Triệu Thác Đường hỏi.
Lăng Bác Kim nói, “Rốt cuộc anh ấy biết bao nhiêu thì tôi cũng không rõ lắm. Nói trắng ra, tôi chỉ là tên giúp việc muốn chia lợi nhuận kiếm lợi ích trung gian thôi.”
Triệu Thác Đường cười lạnh, “Cậu biết thân biết phận đấy.”
Lăng Bác Kim nói, “Đây có thể xem là năng khiếu của tôi.”
“Nhưng thứ năng khiếu này không có tác dụng gì cho tôi cả.” Triệu Thác Đường nói, “Nếu cậu biết hát mấy câu thì còn có thể chọc tôi cười, nếu cậu biết lái xe thì còn có thể làm tài xế, tệ hơn, nếu biết nhìn ánh mắt thì còn có thể bưng trà dâng nước…”
Gã vừa nói xong, Lăng Bác Kim liền đứng lên lấy ấm nước chỗ tủ quầy tới rót nước cho gã. Vòi ấm không ngắn nhưng cậu rót không sánh lấy một giọt. Sau đó cậu lấy bằng lái ra nói, “Tôi biết lái xe. Hát hò cũng được, chẳng hay Triệu tiên sinh thích nghe thể loại nào?”
Triệu Thác Đường nheo mắt lại.
Thành Vân Mạt chợt nói, “Cậu biết hát bài gì?”
Triệu Thác Đường nói, “Bài hát không phải là để người khác chọn sao?”
Thành Vân Mạt nói, “Biết hát Ngọt Ngào[1] không?”
Lăng Bác Kim hắng giọng, há miệng hát, “Ngọt ngào, em cười thật ngọt ngào…”
Cậu hát trôi chảy quá, không quên lấy một câu một từ, tới nỗi Triệu Thác Đường không thể không nhìn Thành Vân Mạt, vẻ như hoài nghi cô ta đã thông đồng trước với cậu.
Thành Vân Mạt cũng có vẻ kinh ngạc, rõ ràng không ngờ một câu giải vây mình thuận miệng nói lại có chút tác dụng.
Triệu Thác Đường lập tức xua tan nghi ngờ. Không thể có chuyện thông đồng được, vì hát là chuyện gã đưa ra, Lăng Bác Kim và Thành Vân Mạt không có khả năng biết trước. Trừ khi Thành Vân Mạt đã nghe Lăng Bác Kim hát Ngọt Ngào trước đó rồi, nghĩ tới đây, sắc mặt của gã càng thêm âm u.
Lăng Bác Kim hát xong, uống một ngụm trà, mong mỏi nhìn phản ứng của Triệu Thác Đường.
Triệu Thác Đường nâng tay lên vỗ, “Là một nhân tài.”
Lăng Bác Kim cười ngây ngô, “Vẫn phải nhờ Triệu tiên sinh chỉ bảo nhiều hơn.”
“Kỳ thật công chức là bát cơm sắt, bên tôi là bát cơm sứt. Cậu thật sự đã cân nhắc kỹ càng muốn vất bát cơm sắt của cậu để đi ăn bát cơm sứt của tôi sao?”
Lăng Bác Kim nói, “Anh cứ đùa, ai chẳng biết trong tay anh là bát cơm vàng.”
Triệu Thác Đường nói, “Có nguy hiểm đấy.”
Lăng Bác Kim nói, “Làm cảnh sát cũng có nguy hiểm như vậy.”
Triệu Thác Đường nói, “Chí ít sẽ không xộ khám.”
Lăng Bác Kim nói, “Chưa chắc, có lẽ tôi sẽ bị.”
Ánh mắt của Triệu Thác Đường ngưng lại, “Cậu xác định rõ tương lai của bản thân đấy.”
“Có được tất có mất.” Lăng Bác Kim nói kiên quyết, “Từ lúc tôi đồng ý với Z thì tôi đã chuẩn bị cho tình huống tệ nhất rồi.”
“Vậy à?” Triệu Thác Đường hỏi lại một câu vô thưởng vô phạt, sau đó ngồi thẳng người lên, nói, “Ý cậu tôi đã hiểu rồi, cụ thể ra sao tôi sẽ liên hệ thêm với Z. Để tránh cậu chưa ra tay đã bị cảnh sát để mắt tới, tôi hy vọng cậu có thể hạn chế số lần tới đây. Còn cả, tôi không biết sao cậu biết được quan hệ giữa tôi và Vân Mạt, nhưng hy vọng cậu có thể khống chế số người biết chuyện ở con số hai.”
Lăng Bác Kim nói, “Gồm cả anh sao?”
“Nếu cậu bằng lòng gộp cả vào thì tôi cũng không có ý kiến gì.” Triệu Thác Đường nhún vai.
Lăng Bác Kim nhìn gã, rồi lại nhìn Thành Vân Mạt, sau đó đứng dậy, “Được, tôi và Z sẽ chờ tin tốt từ anh, tôi đi trước đây.”
Triệu Thác Đường đợi cậu bước được ba bốn bước, chợt nói, “Bảo sư phụ cậu lần sau gửi thư đừng có gửi ngắn gọn như vậy, tôi ghét đoán tới đoán lui, chơi trò câu chữ.”
Lăng Bác Kim khựng chân, mặt mũi đầy vẻ ngạc nhiên nhìn gã, nhưng không bác bỏ, đẩy cửa ra giống như ngầm thừa nhận.
Đợi bóng dáng cậu biến mất hoàn toàn, Thành Vân Mạt mới nhẹ giọng nói, “Anh không tin cậu ta sao?”
Triệu Thác Đường vỗ tay cô ta, nói nhẹ nhàng, “Anh muốn kiểm tra cậu ta thôi.”
Thành Vân Mạt cúi đầu nhìn tay gã, nói xa xăm, “Anh tin em chứ?”
Bàn tay Triệu Thác Đường đang đặt trên mu bàn tay cô ta hơi cứng lại, “Sao hỏi thế?”
Thành Vân Mạt nói, “Mỗi lần anh chột dạ hoặc tức giận, sẽ lảng tránh ánh mắt của em.”
Triệu Thác Đường quay sang nhìn cô ta, “Anh đang suy nghĩ thôi.”
Thành Vân Mạt rút tay mình ra khỏi tay gã.
Triệu Thác Đường chậm rãi nắm tay lại.
“Nghe bảo Liên Giác Tu có bộ phim mới lên sóng, được khen ngợi lắm. Nếu ăn cơm tối nhanh chút thì chắc có thể về nhà trước mười giờ.” Thành Vân Mạt nói ra bộ dửng dưng.
Khóe miệng của Triệu Thác Đường không tự chủ được mà nhếch lên.
Lăng Bác Kim ngồi trong xe taxi, trái tim vẫn còn đập thình thịch.
Cậu biết Triệu Thác Đường đang thăm dò, vì vậy cố tình ra vẻ mập mờ, khiến cho đối phương không dám chắc phản ứng của mình là ngầm thừa nhận hay trót thì trét, nhưng làm thì làm, làm xong cậu lại không hề nắm chắc Triệu Thác Đường sẽ có phản ứng thế nào. Không thể không thừa nhận, vào khoảnh khắc đó, ý nghĩ hiện lên trong đầu cậu là thà để Triệu Thác Đường hiểu nhầm Lưu Triệu cũng không hy vọng lôi sư phụ vào. Tuy đại đa số thời điểm nhìn Thường Trấn Viễn rất mạnh mẽ, mạnh tới nỗi vững như thành đồng, nhưng có đôi khi cậu lại ngẩn ngơ cảm thấy hắn rất mong manh, sự mong manh trăm rạn ngàn nứt.
Cậu lắc lắc đầu, kéo cửa sổ xe xuống, để gió cuốn đi những suy nghĩ linh tinh trong đầu.
[1] Ngọt Ngào – Đặng Lệ Quân. (https://www.youtube.com/watch?v=8EoOSwLWtmw)
Sao lại không được?
Đây rõ ràng chính là mục đích ngay từ đầu của họ, mượn quan hệ của Thành Vân Mạt để Lăng Bác Kim tiếp cận Triệu Thác Đường, hy vọng ở ngay trước mắt, được quá đi ấy chứ. Nhưng trong lòng hắn biết, với tích cách của Triệu Thác Đường, Lăng Bác Kim tiếp cận gã bằng phương thức đó sẽ khiến gã cảnh giác. Song thế thì sao nào? Để Lăng Bác Kim và Triệu Thác Đường trai cò cắn nhau chẳng phải là điều mà ngư ông hắn đây muốn làm nhất đó sao? Giờ chính là cơ hội tốt, dù là Lăng Bác Kim nằm vùng thành công lật đổ Triệu Thác Đường hay Triệu Thác Đường không kiềm nén nổi mà khử Lăng Bác Kim, đó đều là kết quả mà hắn muốn.
Thường Trấn Viễn liên tục thuyết phục bản thân, tay vô thức lấy một điếu thuốc ra.
Thuốc bị giữ lại. Lăng Bác Kim nói, “Đây là bệnh viện.”
Thường Trấn Viễn vân vê điếu thuốc trong tay, “Tôi sờ thôi.”
Lăng Bác Kim hỏi, “Sư phụ cảm thấy em không nên đi sao?”
Thường Trấn Viễn bỏ thuốc lại bao, chậm rãi đứng lên, bước đi cứng ngắc, “Cẩn thận chút.” Không có lý do gì để ngăn cản cả, dù là cản hắn, hay là cản Lăng Bác Kim.
Lúc Lăng Bác Kim tới tiệm trà Lão Từ đã là khoảng bốn mươi phút sau, giữa chừng Thành Vân Mạt còn gọi một cuộc điện thoại, thông qua giọng điệu, cô ta rất coi trọng lần gặp mặt này, có lẽ đã nói tốt cho cậu không ít trước mặt Triệu Thác Đường. Vì vậy cậu vừa bước vào tiệm trà liền trông thấy ánh mắt săm soi lạnh buốt của Triệu Thác Đường ghim trên người mình, cảm xúc trong mắt chắc chắn không gọi là thân thiện được.
“Đường tắc lắm à?” Thành Vân Mạt không hề ngồi bên Triệu Thác Đường, mà là đứng phía trong tủ quầy, thấy cậu vào mới đi ra.
Lăng Bác Kim nói, “Bệnh viên hơi xa chỗ này.”
Thành Vân Mạt nói, “Bạn cậu không sao chứ?”
Lăng Bác Kim nói, “Tháo bột, không sao cả.”
“Ờ.” Thành Vân Mạt dẫn cậu tới ngồi ở vị trí trước mặt Triệu Thác Đường.
Triệu Thác Đường nói, “Người bạn cậu nói là Thường Trấn Viễn phải không?”
Mặc dù biết nhất định gã sẽ điều tra người và chuyện bên mình, nhưng trong tích tắc nghe thấy ba chữ Thường Trấn Viễn từ miệng gã, cậu vẫn hơi sợ, “Triệu tiên sinh quen sư phụ tôi à?”
Triệu Thác Đường nói, “Không thể nói là quen được, nhưng lần rồi tới cục cảnh sát có chạm mặt một lần, trẻ trung đầy triển vọng giống cậu đó.”
So sánh với thái độ hằm hè lần trước, Lăng Bác Kim cảm thấy thái độ lần này của gã thay đổi rõ rệt, không còn là sự khinh miệt nhìn từ trên xuống nữa mà mang theo địch ý vi diệu. Là bởi Thành Vân Mạt sao? Cậu vụng trộm phân tích.
“Vân Mạt bảo cậu muốn gặp tôi à?” Triệu Thác Đường nâng chén trà trước mặt lên, nhẹ nhàng hớp trà.
Lăng Bác Kim nói, “Tôi muốn đi theo anh.”
Triệu Thác Đường nói, “Vẫn là điều kiện tôi nói lúc rời đi lần trước, cậu bỏ việc có thể tới làm ở công ty tôi.”
Lăng Bác Kim nói, “Không phải kiểu này, mà là… kiểu Z nói cơ.”
“Anh ta nói kiểu gì?”
“Hợp tác.”
Triệu Thác Đường cười, “Hợp tác thế nào? Các cậu bỏ tiền hay bỏ người?”
Lăng Bác Kim nói, “Z có vài thứ trong tay, anh biết đấy, là tư liệu rất quan trọng.”
Triệu Thác Đường nói, “Ý cậu là Băng gia ở Phillippines đấy à?”
Lăng Bác Kim chẳng ngờ gã lại nói thẳng ra như thế, không khỏi nhìn sang Thành Vân Mạt đang ngồi bên cạnh.
Thành Vân Mạt cúi đầu nhìn lá trà trong chén, dường như chẳng hề hứng thú gì với cuộc chuyện của họ.
“Sao? Hay là có gì mà tôi không biết?” Triệu Thác Đường hỏi.
Lăng Bác Kim nói, “Rốt cuộc anh ấy biết bao nhiêu thì tôi cũng không rõ lắm. Nói trắng ra, tôi chỉ là tên giúp việc muốn chia lợi nhuận kiếm lợi ích trung gian thôi.”
Triệu Thác Đường cười lạnh, “Cậu biết thân biết phận đấy.”
Lăng Bác Kim nói, “Đây có thể xem là năng khiếu của tôi.”
“Nhưng thứ năng khiếu này không có tác dụng gì cho tôi cả.” Triệu Thác Đường nói, “Nếu cậu biết hát mấy câu thì còn có thể chọc tôi cười, nếu cậu biết lái xe thì còn có thể làm tài xế, tệ hơn, nếu biết nhìn ánh mắt thì còn có thể bưng trà dâng nước…”
Gã vừa nói xong, Lăng Bác Kim liền đứng lên lấy ấm nước chỗ tủ quầy tới rót nước cho gã. Vòi ấm không ngắn nhưng cậu rót không sánh lấy một giọt. Sau đó cậu lấy bằng lái ra nói, “Tôi biết lái xe. Hát hò cũng được, chẳng hay Triệu tiên sinh thích nghe thể loại nào?”
Triệu Thác Đường nheo mắt lại.
Thành Vân Mạt chợt nói, “Cậu biết hát bài gì?”
Triệu Thác Đường nói, “Bài hát không phải là để người khác chọn sao?”
Thành Vân Mạt nói, “Biết hát Ngọt Ngào[1] không?”
Lăng Bác Kim hắng giọng, há miệng hát, “Ngọt ngào, em cười thật ngọt ngào…”
Cậu hát trôi chảy quá, không quên lấy một câu một từ, tới nỗi Triệu Thác Đường không thể không nhìn Thành Vân Mạt, vẻ như hoài nghi cô ta đã thông đồng trước với cậu.
Thành Vân Mạt cũng có vẻ kinh ngạc, rõ ràng không ngờ một câu giải vây mình thuận miệng nói lại có chút tác dụng.
Triệu Thác Đường lập tức xua tan nghi ngờ. Không thể có chuyện thông đồng được, vì hát là chuyện gã đưa ra, Lăng Bác Kim và Thành Vân Mạt không có khả năng biết trước. Trừ khi Thành Vân Mạt đã nghe Lăng Bác Kim hát Ngọt Ngào trước đó rồi, nghĩ tới đây, sắc mặt của gã càng thêm âm u.
Lăng Bác Kim hát xong, uống một ngụm trà, mong mỏi nhìn phản ứng của Triệu Thác Đường.
Triệu Thác Đường nâng tay lên vỗ, “Là một nhân tài.”
Lăng Bác Kim cười ngây ngô, “Vẫn phải nhờ Triệu tiên sinh chỉ bảo nhiều hơn.”
“Kỳ thật công chức là bát cơm sắt, bên tôi là bát cơm sứt. Cậu thật sự đã cân nhắc kỹ càng muốn vất bát cơm sắt của cậu để đi ăn bát cơm sứt của tôi sao?”
Lăng Bác Kim nói, “Anh cứ đùa, ai chẳng biết trong tay anh là bát cơm vàng.”
Triệu Thác Đường nói, “Có nguy hiểm đấy.”
Lăng Bác Kim nói, “Làm cảnh sát cũng có nguy hiểm như vậy.”
Triệu Thác Đường nói, “Chí ít sẽ không xộ khám.”
Lăng Bác Kim nói, “Chưa chắc, có lẽ tôi sẽ bị.”
Ánh mắt của Triệu Thác Đường ngưng lại, “Cậu xác định rõ tương lai của bản thân đấy.”
“Có được tất có mất.” Lăng Bác Kim nói kiên quyết, “Từ lúc tôi đồng ý với Z thì tôi đã chuẩn bị cho tình huống tệ nhất rồi.”
“Vậy à?” Triệu Thác Đường hỏi lại một câu vô thưởng vô phạt, sau đó ngồi thẳng người lên, nói, “Ý cậu tôi đã hiểu rồi, cụ thể ra sao tôi sẽ liên hệ thêm với Z. Để tránh cậu chưa ra tay đã bị cảnh sát để mắt tới, tôi hy vọng cậu có thể hạn chế số lần tới đây. Còn cả, tôi không biết sao cậu biết được quan hệ giữa tôi và Vân Mạt, nhưng hy vọng cậu có thể khống chế số người biết chuyện ở con số hai.”
Lăng Bác Kim nói, “Gồm cả anh sao?”
“Nếu cậu bằng lòng gộp cả vào thì tôi cũng không có ý kiến gì.” Triệu Thác Đường nhún vai.
Lăng Bác Kim nhìn gã, rồi lại nhìn Thành Vân Mạt, sau đó đứng dậy, “Được, tôi và Z sẽ chờ tin tốt từ anh, tôi đi trước đây.”
Triệu Thác Đường đợi cậu bước được ba bốn bước, chợt nói, “Bảo sư phụ cậu lần sau gửi thư đừng có gửi ngắn gọn như vậy, tôi ghét đoán tới đoán lui, chơi trò câu chữ.”
Lăng Bác Kim khựng chân, mặt mũi đầy vẻ ngạc nhiên nhìn gã, nhưng không bác bỏ, đẩy cửa ra giống như ngầm thừa nhận.
Đợi bóng dáng cậu biến mất hoàn toàn, Thành Vân Mạt mới nhẹ giọng nói, “Anh không tin cậu ta sao?”
Triệu Thác Đường vỗ tay cô ta, nói nhẹ nhàng, “Anh muốn kiểm tra cậu ta thôi.”
Thành Vân Mạt cúi đầu nhìn tay gã, nói xa xăm, “Anh tin em chứ?”
Bàn tay Triệu Thác Đường đang đặt trên mu bàn tay cô ta hơi cứng lại, “Sao hỏi thế?”
Thành Vân Mạt nói, “Mỗi lần anh chột dạ hoặc tức giận, sẽ lảng tránh ánh mắt của em.”
Triệu Thác Đường quay sang nhìn cô ta, “Anh đang suy nghĩ thôi.”
Thành Vân Mạt rút tay mình ra khỏi tay gã.
Triệu Thác Đường chậm rãi nắm tay lại.
“Nghe bảo Liên Giác Tu có bộ phim mới lên sóng, được khen ngợi lắm. Nếu ăn cơm tối nhanh chút thì chắc có thể về nhà trước mười giờ.” Thành Vân Mạt nói ra bộ dửng dưng.
Khóe miệng của Triệu Thác Đường không tự chủ được mà nhếch lên.
Lăng Bác Kim ngồi trong xe taxi, trái tim vẫn còn đập thình thịch.
Cậu biết Triệu Thác Đường đang thăm dò, vì vậy cố tình ra vẻ mập mờ, khiến cho đối phương không dám chắc phản ứng của mình là ngầm thừa nhận hay trót thì trét, nhưng làm thì làm, làm xong cậu lại không hề nắm chắc Triệu Thác Đường sẽ có phản ứng thế nào. Không thể không thừa nhận, vào khoảnh khắc đó, ý nghĩ hiện lên trong đầu cậu là thà để Triệu Thác Đường hiểu nhầm Lưu Triệu cũng không hy vọng lôi sư phụ vào. Tuy đại đa số thời điểm nhìn Thường Trấn Viễn rất mạnh mẽ, mạnh tới nỗi vững như thành đồng, nhưng có đôi khi cậu lại ngẩn ngơ cảm thấy hắn rất mong manh, sự mong manh trăm rạn ngàn nứt.
Cậu lắc lắc đầu, kéo cửa sổ xe xuống, để gió cuốn đi những suy nghĩ linh tinh trong đầu.
[1] Ngọt Ngào – Đặng Lệ Quân. (https://www.youtube.com/watch?v=8EoOSwLWtmw)