“Ông chắc cách này có ích chứ?” Gửi tin nhắn xong, Lăng Bác Kim lập tức gọi cho Vương Thụy.
Vương Thụy nói, “Người có tuổi thích kiểu vậy lắm.”
Lăng Bác Kim nói, “Sư phụ tôi đã đến ba mươi đâu.”
Vương Thụy nói, “Thế thì càng thích kiểu vậy.”
“…” Lăng Bác Kim nói, “Sao tôi thấy không đáng tin lắm nhỉ. Ông từng áp dụng với Đầu to à?”
Di động mãi chẳng có tiếng gì.
“À lố?”
“Không.” Giọng Vương Thụy hơi quạu.
Lăng Bác Kim nói, “Thế nên tôi là chuột bạch hử?”
Vương Thụy nói, “Nói thật chứ sư phụ ông dở dở ương ương, ông mà nghiêm túc nói chuyện với anh ta chắc chắn sẽ bị liếc trắng cả mắt, chi bằng dùng cách ngoắt ngoéo này vẫn hơn. Chưa chừng anh ta vui cái là chuyện này sẽ xong ngay thôi. Nhỏ em họ tôi toàn dùng chiêu này đối phó mẹ nhỏ, thi không tốt, muốn mua đồ mới, mất di động, mười lần chẳng sai.”
Lăng Bác Kim nói, “Tôi thấy càng không đáng tin rồi đấy.”
“Được rồi, dù sao tệ nhất cũng chỉ thế này thôi.” Vương Thụy an ủi cậu hai câu rồi tắt máy đi ngủ, bỏ lại Lăng Bác Kim một mình ngẩn ngơ nhìn màn hình điện thoại.
Đợi tới mười một giờ, Lăng Bác Kim biết có lẽ không nhận được câu trả lời rồi, bất đắc dĩ đặt điện thoại lên tủ đầu giường, nhìn ánh sáng màn hình dần tối lại.
Ngày hôm sau, Lăng Bác Kim dậy thật sớm xuống mua đồ ăn sáng.
Thường Trấn Viễn hít đất xong, tắm rồi đi xuống dưới, trông thấy Lăng Bác Kim đang mở từng hộp thức ăn ra, “Sư phụ, cháo trắng anh thích, tranh thủ lúc còn nóng ăn đi ạ.” Cậu vừa nói vừa lén quan sát sắc mặt của Thường Trấn Viễn, tới tận lúc hắn ngồi vào bàn, tiện tay cầm thìa lên mới thở phào một hơi.
“Sư phụ, ăn thử trứng tráng đi ạ.” Cậu đủn đống hộp đồ ăn tới trước mặt Thường Trấn Viễn.
Thường Trấn Viễn mở miệng, “Tôi giống cảnh sát lắm à?”
Lăng Bác Kim ngẩn ra. Đây thật là một câu hỏi quái lạ, giống như một người đàn ông đang hỏi tôi giống đàn ông lắm à? Cậu đưa đôi đũa đang gắp đồ ăn về, cười ha ha, “Sư phụ vốn là cảnh sát mà.”
Thường Trấn Viễn nói, “Có cảnh sát rất giống lưu manh.”
Lăng Bác Kim nói, “Người cảnh sát giống cảnh sát nhất trong cảm nhận của em là bố em, nhưng sư phụ là người cảnh sát giống bố em nhất.”
Thường Trấn Viễn nói, “Ý cậu là tôi nhì[1] à?”
Lăng Bác Kim suýt thì bị cháo làm bỏng mồm, cuống quýt lấy khăn giấy lau miệng, “Không, sư phụ, sao anh lại nghĩ thế?”
“Bố cậu là thứ nhất, tôi là thứ nhì, không phải nhì sao?” Thường Trấn Viễn cúi đầu húp cháo.
“Em không có ý này.” Lăng Bác Kim nhìn hắn không có vẻ tức giận mới yên lòng. Nghĩ tỉ mỉ lại thì hình như mới rồi sư phụ nói đùa với cậu? Cậu phân vân múc cháo trong bát.
Kỳ thật thì Thường Trấn Viễn không định nói đùa với cậu. Chẳng qua là hắn thích nhìn cảm xúc của đối phương không ngừng biến động bởi vì thái độ của hắn, cái cảm giác khi có thể ảnh hưởng tới người khác một cách dễ dàng không tệ lắm. Do vậy ăn cháo xong, tâm trạng của Thường Trấn Viễn thoáng tốt hơn, sắc mặt cũng không khó ngửi như đêm qua nữa.
Giống như ngày thường, Đầu to lái xe, bốn người cùng đi làm.
Tới cục cảnh sát, như bình thường thì ba người xuống xe Đầu to đỗ xe, nhưng lần này Đầu to gọi Thường Trấn Viễn lại, bảo là có chuyện muốn nói. Sắc mặt Vương Thụy biến đổi, lập tức sập cửa nặng nề, chẳng buồn ngoái lại mà đi theo Lăng Bác Kim.
Thường Trấn Viễn tựa cửa sổ liếc Đầu to.
Đầu to đỗ xe xong rút chìa khóa ra mới gãi đầu nói, “Cậu có cảm thấy dạo này Vương Thụy khang khác không?”
Thường Trấn Viễn nói hờ hững, “Có à?”
“Có mà.” Đầu to nói, “Cái hôm nó xỉn ở Bánh Quẩy Giòn cậu nhớ không? Kể từ hôm đó, nó trở nên quái gở, nói chuyện với anh cũng lạnh nhạt, bàn vụ án không tích cực như đợt trước. Anh hỏi nó lý do nó không nói, cậu ở cùng nhà với Hòa thượng, có biết chuyện gì xảy ra không?”
Thường Trấn Viễn nói, “Anh ở cùng nhà với cậu ta mà còn không biết thì tôi biết làm sao?”
Đầu to vò đầu nói, “Cậu nói coi, có phải là nhớ nhà không nhỉ? Đám mình đều không phải dân địa phương, nhớ nhà cũng khó tránh. Oài, anh có cần nói cho sếp để sếp nói chuyện với nó không?”
Thường Trấn Viễn nói, “Sao anh không tự nói chuyện với cậu ta?”
Đầu to nói, “Thì nó cũng phải chịu nói với anh mới được chứ. Mấy ngày nay nó thấy anh cứ như chuột thấy mèo ấy.”
Thường Trấn Viễn không có hứng với chuyện của người khác, nhún vai, “Anh xem rồi làm đi.”
Đầu to nói, “À, phải rồi, hôm qua Hòa thượng về lúc mấy giờ vậy? Chỗ tiệm trà sao rồi?”
“Cậu ta với Thành Vân Mạt ăn một bữa cơm xem một bộ phim, anh cảm thấy thế nào?”
Lúc nói chuyện Thường Trấn Viễn không nhìn anh ta, nhưng Đầu to vẫn cảm thấy lạnh lẽo, cười khan, “Thế thì tốt rồi, đánh vào nội bộ rồi nha. Nói tới thì thật là sáng suốt khi ra tay từ phía Thành Vân Mạt!”
Thường Trấn Viễn mở cửa xuống xe.
Đầu to từ đằng sau đuổi theo, khoác lấy vai hắn, “Anh bảo này, cậu mấy ngày nay cũng thất thường đấy. Hai anh em mình có gì không nói được với nhau chứ? Nếu cậu thấy anh làm chỗ nào không đúng thì nói cho anh anh sửa.”
Thường Trấn Viễn nói, “Tôi không thích việc đầu anh to bằng này mà tế bào có bấy nhiêu.”
“…” Đầu to dùng sức bóp vai hắn, “Đừng tưởng là anh không hiểu cậu đang bóng gió mắng người nhé.”
Hai người tới văn phòng, Lưu Triệu vẫn chưa đến.
Thường Trấn Viễn bật máy tính kiểm tra thư. Từ khi quyết định diệt trừ Triệu Thác Đường, hắn lại có hứng thú với vụ án.
Đầu to sán tới, “Có hồi âm chưa?”
Thường Trấn Viễn mở hòm thư, vậy nhưng trông thấy một bức thư tới từ Triệu Thác Đường thật. Hắn mở thư ra, thấy trên đó viết: Được.
Đầu to nói, “Có ý gì vậy?”
Thường Trấn Viễn lạnh tanh tắt hòm thư đi, mở trang mạng khác đọc tin tức.
Lăng Bác Kim chợt đi tới, cầm di động ra đặt trước mặt bọn họ, “Triệu Thác Đường bảo em tối thứ năm tuần sau để trống lịch ra.”
Đầu to cầm di động lên đọc mấy lượt, nói, “Ý gì vậy?”
Lăng Bác Kim nói, “Có phải là có hành động không?”
Đầu to nói, “Chẳng phải chúng ta cho gã biết rằng đội phòng chống ma túy đã nghe được tin tức rồi sao? Sao gã vẫn hành động vậy?”
Lăng Bác Kim nói, “Có lẽ gã vẫn đang thăm dò em.”
Đầu to nói, “Chí lý. Hê, thăm dò không ngừng có phải chứng tỏ Triệu Thác Đường cắn câu rồi không?” Anh ta nhìn sang Thường Trấn Viễn, phát hiện hắn vẫn không có biểu cảm gì, “Sao cậu chẳng vui vẻ gì hết vậy?”
Hôm qua Lăng Bác Kim ăn cơm xem phim với Thành Vân Mạt, hôm nay Triệu Thác Đường gửi tin nhắn cắn câu… Hai chuyện này thật sự không liên quan gì tới nhau sao?
Thường Trấn Viễn nhìn chằm chằm vào ngôi sao nữ trên trang mạng. Là tin tưởng lời tâm tình bên tai? Hay là giận dữ vì bóng hồng?
Lưu Triệu đi vào. Đầu to báo lại hai việc cho ông ta, ông ta lập tức nói, “Tôi tới chỗ lão Hổ ngóng tình hình, xem anh ta có lấy được tin tức gì nữa không.”
Tin tức tới hơi muộn, nhưng dù sao cũng là lấy được rồi.
Buổi tối lão Hổ nhận được tin, rằng thứ năm tuần sau có hàng tới bến cảng bỏ hoang ở thành Đông.
Đám Thường Trấn Viễn nhận được tin tức là lúc đang ăn cơm ở nhà Đầu to.
Đầu to cả kinh, “Chuyện gì vậy trời? Cũng là thứ năm á? Lẽ nào Triệu Thác Đường định bắt Hòa thượng nhận hàng, tiện đó hãm hại Hòa thượng sao?”
Vương Thụy nói, “Không phải gã biết đội phòng chống ma túy đã thu được tin tức rồi sao?”
Lăng Bác Kim nói, “Có lẽ là thủ thuật che mắt nhỉ? Tin tức em với đội phòng chống ma tuy nhận được là giả, gã chỉ lợi dụng bọn em để dời tầm nhìn đi. Cuộc giao dịch thì tiến hành vào thời gian khác.”
Đầu to nói, “Nghe đáng tin đấy. A Tiêu, cậu thấy thế nào?”
Thường Trấn Viễn nói, “Đội trưởng nghĩ sao?”
Đầu to nói, “Đội trưởng yêu cầu chúng ta nhất định phải ngăn không cho số hàng này tuồn vào thị trường trong nước.”
Thường Trấn Viễn nhíu mày, “Dù là lộ thân phận nằm vùng?”
Đầu to đang gắp thức ăn khựng tay lại, nghi hoặc nhìn hắn, “Đương nhiên rồi. Nằm vùng là để bắt Triệu Thác Đường, bắt Triệu Thác Đường là để ngăn không cho vụ án xảy ra. Giờ việc chúng ta cần làm là ngăn không cho vụ án xảy ra.”
Lăng Bác Kim nghe vậy nhìn sang Thường Trấn Viễn.
Vương Thụy nhếch môi với Thường Trấn Viễn, trên mặt lộ rõ vẻ khinh miệt.
Thường Trấn Viễn cụp mắt để bọn họ không thấy vẻ không đồng tình chợt lướt qua trong mắt mình. Dù bên ngoài có giống thế nào thì bên trong hắn vẫn không phải một cảnh sát thực sự. Giống như Đầu to nói vậy, chức trách của cảnh sát là ngăn không cho vụ án xảy ra, nhưng mục đích của hắn là khiến Triệu Thác Đường biến mất. Kết quả sau cùng khi mục đích không đồng nhất chính là những mánh khóe và phương pháp hoàn toàn khác nhau.
Đầu to mới rồi cũng chỉ nói thuận miệng, nói tiếp, “Chúng ta bàn cái đã, xem moi tin tức xác thực từ miệng Triệu Thác Đường như thế nào đây.”
Lăng Bác Kim ngập ngừng mở miệng, “Có cần em hỏi thăm Thành Vân Mạt không?” Cậu vừa nói vừa nhìn Thường Trấn Viễn.
Thường Trấn Viễn uống canh.
Đầu to huých chân vào hắn, cười nói, “Anh thấy được đó. Cậu nói sao?”
Thường Trấn Viễn đặt thìa xuống, nhìn Lăng Bác Kim, “Tôi cũng thấy được đó.” Hắn thật sự muốn biết, Triệu Thác Đường thật sự nể mặt Thành Vân Mạt nên định dùng Lăng Bác Kim hay là muốn…
Khử cậu.
Nghi can trong vụ giết người ở chợ sa lưới, cục cảnh sát muốn phái người áp giải hắn về. Hai thành phố cách nhau không xa, một ngày là có thể cả đi cả về, Lưu Triệu bèn bảo Thường Trấn Viễn và Lăng Bác Kim đi cùng cảnh sát khu vực Tiểu Lộ.
Thường Trấn Viễn lên xe chủ động ngồi vào ghế sau.
Tiểu Lộ biết điều vào ghế lái, Lăng Bác Kim nghĩ một chút rồi lựa chọn ngồi phía trước, trên đường đi trò chuyện với Tiểu Lộ, thời gian trôi qua rất nhanh. Ai ngờ vừa vào cao tốc được một tiếng thì ở đằng trước, xe cộ xếp hàng dài nối đuôi nhau. Đường cao tốc uốn lượn, từ chỗ này nhìn sang, giống như một con rắn béo đen sì sì chiếm đường đi.
Tiểu Lộ lấy di động gọi điện.
Thường Trấn Viễn xuống xe hút thuốc. Tuy dạo này tâm trạng không gay go như lúc mới sống lại, hút thuốc cũng bớt đi rồi, nhưng đã thành thói nghiện thuốc lá, hằng ngày không hút lấy dăm điếu thì cảm thấy mồm miệng nhạt toèn toẹt, ngón tay ngứa ngay ngáy.
Lăng Bác Kim cầm chai nước khoáng xuống xe, “Phía trước xảy ra tai nạn ô tô, đâm nghiêm trọng lắm.”
Thường Trấn Viễn kẹp điếu thuốc trên tay, thoải mái đáp một tiếng.
Lăng Bác Kim rì rầm, “Mong là kịp tới trạm xăng trước giờ cơm trưa.”
Cho tới giờ cơm trưa, đoàn xe dài dằng dặc vẫn anh nhích một chút tôi dịch một tẹo như sên bò.
Lăng Bác Kim với chủ mấy xe bên cạnh đã làm quen với nhau rồi, trò chuyện trời nam bể bắc. Con gái của một chủ xe trong số đó cho cậu một cây xúc xích hun khói. Lăng Bác Kim đưa xúc xích cho Thường Trấn Viễn, Thường Trấn Viễn ăn sạch sẽ không hề khách khí.
Tiểu Lộ cởi đồng phục cảnh sát, chẳng biết kiếm được cái áo khoác ở đâu ra, mặc lên rồi vào xe người khác chơi đấu địa chủ.
Chỉ có Thường Trấn Viễn một mình một chỗ.
Một chủ xe với Lăng Bác Kim nói chuyện tràng giang đại hải, bèn nói, “Lãnh đạo của các cậu đó ha.”
Lăng Bác Kim nói, “Nói thế cũng được.”
Chủ xe nói, “Nhìn khí thế đã thấy khác rồi.”
Lăng Bác Kim nói, “Đúng thế đó, rất chính khí.”
“Không phải chính khí.” Chủ xe hạ giọng xuống, “Rất quan liêu.”
Lăng Bác Kim ngẩn ra, cười nói, “Nào có chứ.” Cậu ở cùng Thường Trấn Viễn lâu rồi, thành ra không cảm thấy hắn quan liêu, thậm chí nhiều lúc cảm thấy hắn có hơi phỉ khí.
Chủ xe nói, “Nói thật với cậu nhé, mắt anh tinh lắm, đối phương rốt cuộc là người thế nào anh nhìn cái là rõ. Anh ta nhìn đã biết không thường khom eo cúi đầu với người khác.”
Lăng Bác Kim nói, “Cái này thì đúng vậy thật.”
Chủ xe đắc ý, “Đúng phỏng? Với lại không dễ hầu lắm.”
Lăng Bác Kim nghe giọng anh ta hơi lớn, gượng cười không nói.
Hai người tán dóc một lát, Lăng Bác Kim quay về uống nước liền nghe Thường Trấn Viễn nói ơ hờ, “Cậu định hầu tôi thế nào vậy?”
[1] Nhì còn có nghĩa là ngốc trong tiếng Trung.
Vương Thụy nói, “Người có tuổi thích kiểu vậy lắm.”
Lăng Bác Kim nói, “Sư phụ tôi đã đến ba mươi đâu.”
Vương Thụy nói, “Thế thì càng thích kiểu vậy.”
“…” Lăng Bác Kim nói, “Sao tôi thấy không đáng tin lắm nhỉ. Ông từng áp dụng với Đầu to à?”
Di động mãi chẳng có tiếng gì.
“À lố?”
“Không.” Giọng Vương Thụy hơi quạu.
Lăng Bác Kim nói, “Thế nên tôi là chuột bạch hử?”
Vương Thụy nói, “Nói thật chứ sư phụ ông dở dở ương ương, ông mà nghiêm túc nói chuyện với anh ta chắc chắn sẽ bị liếc trắng cả mắt, chi bằng dùng cách ngoắt ngoéo này vẫn hơn. Chưa chừng anh ta vui cái là chuyện này sẽ xong ngay thôi. Nhỏ em họ tôi toàn dùng chiêu này đối phó mẹ nhỏ, thi không tốt, muốn mua đồ mới, mất di động, mười lần chẳng sai.”
Lăng Bác Kim nói, “Tôi thấy càng không đáng tin rồi đấy.”
“Được rồi, dù sao tệ nhất cũng chỉ thế này thôi.” Vương Thụy an ủi cậu hai câu rồi tắt máy đi ngủ, bỏ lại Lăng Bác Kim một mình ngẩn ngơ nhìn màn hình điện thoại.
Đợi tới mười một giờ, Lăng Bác Kim biết có lẽ không nhận được câu trả lời rồi, bất đắc dĩ đặt điện thoại lên tủ đầu giường, nhìn ánh sáng màn hình dần tối lại.
Ngày hôm sau, Lăng Bác Kim dậy thật sớm xuống mua đồ ăn sáng.
Thường Trấn Viễn hít đất xong, tắm rồi đi xuống dưới, trông thấy Lăng Bác Kim đang mở từng hộp thức ăn ra, “Sư phụ, cháo trắng anh thích, tranh thủ lúc còn nóng ăn đi ạ.” Cậu vừa nói vừa lén quan sát sắc mặt của Thường Trấn Viễn, tới tận lúc hắn ngồi vào bàn, tiện tay cầm thìa lên mới thở phào một hơi.
“Sư phụ, ăn thử trứng tráng đi ạ.” Cậu đủn đống hộp đồ ăn tới trước mặt Thường Trấn Viễn.
Thường Trấn Viễn mở miệng, “Tôi giống cảnh sát lắm à?”
Lăng Bác Kim ngẩn ra. Đây thật là một câu hỏi quái lạ, giống như một người đàn ông đang hỏi tôi giống đàn ông lắm à? Cậu đưa đôi đũa đang gắp đồ ăn về, cười ha ha, “Sư phụ vốn là cảnh sát mà.”
Thường Trấn Viễn nói, “Có cảnh sát rất giống lưu manh.”
Lăng Bác Kim nói, “Người cảnh sát giống cảnh sát nhất trong cảm nhận của em là bố em, nhưng sư phụ là người cảnh sát giống bố em nhất.”
Thường Trấn Viễn nói, “Ý cậu là tôi nhì[1] à?”
Lăng Bác Kim suýt thì bị cháo làm bỏng mồm, cuống quýt lấy khăn giấy lau miệng, “Không, sư phụ, sao anh lại nghĩ thế?”
“Bố cậu là thứ nhất, tôi là thứ nhì, không phải nhì sao?” Thường Trấn Viễn cúi đầu húp cháo.
“Em không có ý này.” Lăng Bác Kim nhìn hắn không có vẻ tức giận mới yên lòng. Nghĩ tỉ mỉ lại thì hình như mới rồi sư phụ nói đùa với cậu? Cậu phân vân múc cháo trong bát.
Kỳ thật thì Thường Trấn Viễn không định nói đùa với cậu. Chẳng qua là hắn thích nhìn cảm xúc của đối phương không ngừng biến động bởi vì thái độ của hắn, cái cảm giác khi có thể ảnh hưởng tới người khác một cách dễ dàng không tệ lắm. Do vậy ăn cháo xong, tâm trạng của Thường Trấn Viễn thoáng tốt hơn, sắc mặt cũng không khó ngửi như đêm qua nữa.
Giống như ngày thường, Đầu to lái xe, bốn người cùng đi làm.
Tới cục cảnh sát, như bình thường thì ba người xuống xe Đầu to đỗ xe, nhưng lần này Đầu to gọi Thường Trấn Viễn lại, bảo là có chuyện muốn nói. Sắc mặt Vương Thụy biến đổi, lập tức sập cửa nặng nề, chẳng buồn ngoái lại mà đi theo Lăng Bác Kim.
Thường Trấn Viễn tựa cửa sổ liếc Đầu to.
Đầu to đỗ xe xong rút chìa khóa ra mới gãi đầu nói, “Cậu có cảm thấy dạo này Vương Thụy khang khác không?”
Thường Trấn Viễn nói hờ hững, “Có à?”
“Có mà.” Đầu to nói, “Cái hôm nó xỉn ở Bánh Quẩy Giòn cậu nhớ không? Kể từ hôm đó, nó trở nên quái gở, nói chuyện với anh cũng lạnh nhạt, bàn vụ án không tích cực như đợt trước. Anh hỏi nó lý do nó không nói, cậu ở cùng nhà với Hòa thượng, có biết chuyện gì xảy ra không?”
Thường Trấn Viễn nói, “Anh ở cùng nhà với cậu ta mà còn không biết thì tôi biết làm sao?”
Đầu to vò đầu nói, “Cậu nói coi, có phải là nhớ nhà không nhỉ? Đám mình đều không phải dân địa phương, nhớ nhà cũng khó tránh. Oài, anh có cần nói cho sếp để sếp nói chuyện với nó không?”
Thường Trấn Viễn nói, “Sao anh không tự nói chuyện với cậu ta?”
Đầu to nói, “Thì nó cũng phải chịu nói với anh mới được chứ. Mấy ngày nay nó thấy anh cứ như chuột thấy mèo ấy.”
Thường Trấn Viễn không có hứng với chuyện của người khác, nhún vai, “Anh xem rồi làm đi.”
Đầu to nói, “À, phải rồi, hôm qua Hòa thượng về lúc mấy giờ vậy? Chỗ tiệm trà sao rồi?”
“Cậu ta với Thành Vân Mạt ăn một bữa cơm xem một bộ phim, anh cảm thấy thế nào?”
Lúc nói chuyện Thường Trấn Viễn không nhìn anh ta, nhưng Đầu to vẫn cảm thấy lạnh lẽo, cười khan, “Thế thì tốt rồi, đánh vào nội bộ rồi nha. Nói tới thì thật là sáng suốt khi ra tay từ phía Thành Vân Mạt!”
Thường Trấn Viễn mở cửa xuống xe.
Đầu to từ đằng sau đuổi theo, khoác lấy vai hắn, “Anh bảo này, cậu mấy ngày nay cũng thất thường đấy. Hai anh em mình có gì không nói được với nhau chứ? Nếu cậu thấy anh làm chỗ nào không đúng thì nói cho anh anh sửa.”
Thường Trấn Viễn nói, “Tôi không thích việc đầu anh to bằng này mà tế bào có bấy nhiêu.”
“…” Đầu to dùng sức bóp vai hắn, “Đừng tưởng là anh không hiểu cậu đang bóng gió mắng người nhé.”
Hai người tới văn phòng, Lưu Triệu vẫn chưa đến.
Thường Trấn Viễn bật máy tính kiểm tra thư. Từ khi quyết định diệt trừ Triệu Thác Đường, hắn lại có hứng thú với vụ án.
Đầu to sán tới, “Có hồi âm chưa?”
Thường Trấn Viễn mở hòm thư, vậy nhưng trông thấy một bức thư tới từ Triệu Thác Đường thật. Hắn mở thư ra, thấy trên đó viết: Được.
Đầu to nói, “Có ý gì vậy?”
Thường Trấn Viễn lạnh tanh tắt hòm thư đi, mở trang mạng khác đọc tin tức.
Lăng Bác Kim chợt đi tới, cầm di động ra đặt trước mặt bọn họ, “Triệu Thác Đường bảo em tối thứ năm tuần sau để trống lịch ra.”
Đầu to cầm di động lên đọc mấy lượt, nói, “Ý gì vậy?”
Lăng Bác Kim nói, “Có phải là có hành động không?”
Đầu to nói, “Chẳng phải chúng ta cho gã biết rằng đội phòng chống ma túy đã nghe được tin tức rồi sao? Sao gã vẫn hành động vậy?”
Lăng Bác Kim nói, “Có lẽ gã vẫn đang thăm dò em.”
Đầu to nói, “Chí lý. Hê, thăm dò không ngừng có phải chứng tỏ Triệu Thác Đường cắn câu rồi không?” Anh ta nhìn sang Thường Trấn Viễn, phát hiện hắn vẫn không có biểu cảm gì, “Sao cậu chẳng vui vẻ gì hết vậy?”
Hôm qua Lăng Bác Kim ăn cơm xem phim với Thành Vân Mạt, hôm nay Triệu Thác Đường gửi tin nhắn cắn câu… Hai chuyện này thật sự không liên quan gì tới nhau sao?
Thường Trấn Viễn nhìn chằm chằm vào ngôi sao nữ trên trang mạng. Là tin tưởng lời tâm tình bên tai? Hay là giận dữ vì bóng hồng?
Lưu Triệu đi vào. Đầu to báo lại hai việc cho ông ta, ông ta lập tức nói, “Tôi tới chỗ lão Hổ ngóng tình hình, xem anh ta có lấy được tin tức gì nữa không.”
Tin tức tới hơi muộn, nhưng dù sao cũng là lấy được rồi.
Buổi tối lão Hổ nhận được tin, rằng thứ năm tuần sau có hàng tới bến cảng bỏ hoang ở thành Đông.
Đám Thường Trấn Viễn nhận được tin tức là lúc đang ăn cơm ở nhà Đầu to.
Đầu to cả kinh, “Chuyện gì vậy trời? Cũng là thứ năm á? Lẽ nào Triệu Thác Đường định bắt Hòa thượng nhận hàng, tiện đó hãm hại Hòa thượng sao?”
Vương Thụy nói, “Không phải gã biết đội phòng chống ma túy đã thu được tin tức rồi sao?”
Lăng Bác Kim nói, “Có lẽ là thủ thuật che mắt nhỉ? Tin tức em với đội phòng chống ma tuy nhận được là giả, gã chỉ lợi dụng bọn em để dời tầm nhìn đi. Cuộc giao dịch thì tiến hành vào thời gian khác.”
Đầu to nói, “Nghe đáng tin đấy. A Tiêu, cậu thấy thế nào?”
Thường Trấn Viễn nói, “Đội trưởng nghĩ sao?”
Đầu to nói, “Đội trưởng yêu cầu chúng ta nhất định phải ngăn không cho số hàng này tuồn vào thị trường trong nước.”
Thường Trấn Viễn nhíu mày, “Dù là lộ thân phận nằm vùng?”
Đầu to đang gắp thức ăn khựng tay lại, nghi hoặc nhìn hắn, “Đương nhiên rồi. Nằm vùng là để bắt Triệu Thác Đường, bắt Triệu Thác Đường là để ngăn không cho vụ án xảy ra. Giờ việc chúng ta cần làm là ngăn không cho vụ án xảy ra.”
Lăng Bác Kim nghe vậy nhìn sang Thường Trấn Viễn.
Vương Thụy nhếch môi với Thường Trấn Viễn, trên mặt lộ rõ vẻ khinh miệt.
Thường Trấn Viễn cụp mắt để bọn họ không thấy vẻ không đồng tình chợt lướt qua trong mắt mình. Dù bên ngoài có giống thế nào thì bên trong hắn vẫn không phải một cảnh sát thực sự. Giống như Đầu to nói vậy, chức trách của cảnh sát là ngăn không cho vụ án xảy ra, nhưng mục đích của hắn là khiến Triệu Thác Đường biến mất. Kết quả sau cùng khi mục đích không đồng nhất chính là những mánh khóe và phương pháp hoàn toàn khác nhau.
Đầu to mới rồi cũng chỉ nói thuận miệng, nói tiếp, “Chúng ta bàn cái đã, xem moi tin tức xác thực từ miệng Triệu Thác Đường như thế nào đây.”
Lăng Bác Kim ngập ngừng mở miệng, “Có cần em hỏi thăm Thành Vân Mạt không?” Cậu vừa nói vừa nhìn Thường Trấn Viễn.
Thường Trấn Viễn uống canh.
Đầu to huých chân vào hắn, cười nói, “Anh thấy được đó. Cậu nói sao?”
Thường Trấn Viễn đặt thìa xuống, nhìn Lăng Bác Kim, “Tôi cũng thấy được đó.” Hắn thật sự muốn biết, Triệu Thác Đường thật sự nể mặt Thành Vân Mạt nên định dùng Lăng Bác Kim hay là muốn…
Khử cậu.
Nghi can trong vụ giết người ở chợ sa lưới, cục cảnh sát muốn phái người áp giải hắn về. Hai thành phố cách nhau không xa, một ngày là có thể cả đi cả về, Lưu Triệu bèn bảo Thường Trấn Viễn và Lăng Bác Kim đi cùng cảnh sát khu vực Tiểu Lộ.
Thường Trấn Viễn lên xe chủ động ngồi vào ghế sau.
Tiểu Lộ biết điều vào ghế lái, Lăng Bác Kim nghĩ một chút rồi lựa chọn ngồi phía trước, trên đường đi trò chuyện với Tiểu Lộ, thời gian trôi qua rất nhanh. Ai ngờ vừa vào cao tốc được một tiếng thì ở đằng trước, xe cộ xếp hàng dài nối đuôi nhau. Đường cao tốc uốn lượn, từ chỗ này nhìn sang, giống như một con rắn béo đen sì sì chiếm đường đi.
Tiểu Lộ lấy di động gọi điện.
Thường Trấn Viễn xuống xe hút thuốc. Tuy dạo này tâm trạng không gay go như lúc mới sống lại, hút thuốc cũng bớt đi rồi, nhưng đã thành thói nghiện thuốc lá, hằng ngày không hút lấy dăm điếu thì cảm thấy mồm miệng nhạt toèn toẹt, ngón tay ngứa ngay ngáy.
Lăng Bác Kim cầm chai nước khoáng xuống xe, “Phía trước xảy ra tai nạn ô tô, đâm nghiêm trọng lắm.”
Thường Trấn Viễn kẹp điếu thuốc trên tay, thoải mái đáp một tiếng.
Lăng Bác Kim rì rầm, “Mong là kịp tới trạm xăng trước giờ cơm trưa.”
Cho tới giờ cơm trưa, đoàn xe dài dằng dặc vẫn anh nhích một chút tôi dịch một tẹo như sên bò.
Lăng Bác Kim với chủ mấy xe bên cạnh đã làm quen với nhau rồi, trò chuyện trời nam bể bắc. Con gái của một chủ xe trong số đó cho cậu một cây xúc xích hun khói. Lăng Bác Kim đưa xúc xích cho Thường Trấn Viễn, Thường Trấn Viễn ăn sạch sẽ không hề khách khí.
Tiểu Lộ cởi đồng phục cảnh sát, chẳng biết kiếm được cái áo khoác ở đâu ra, mặc lên rồi vào xe người khác chơi đấu địa chủ.
Chỉ có Thường Trấn Viễn một mình một chỗ.
Một chủ xe với Lăng Bác Kim nói chuyện tràng giang đại hải, bèn nói, “Lãnh đạo của các cậu đó ha.”
Lăng Bác Kim nói, “Nói thế cũng được.”
Chủ xe nói, “Nhìn khí thế đã thấy khác rồi.”
Lăng Bác Kim nói, “Đúng thế đó, rất chính khí.”
“Không phải chính khí.” Chủ xe hạ giọng xuống, “Rất quan liêu.”
Lăng Bác Kim ngẩn ra, cười nói, “Nào có chứ.” Cậu ở cùng Thường Trấn Viễn lâu rồi, thành ra không cảm thấy hắn quan liêu, thậm chí nhiều lúc cảm thấy hắn có hơi phỉ khí.
Chủ xe nói, “Nói thật với cậu nhé, mắt anh tinh lắm, đối phương rốt cuộc là người thế nào anh nhìn cái là rõ. Anh ta nhìn đã biết không thường khom eo cúi đầu với người khác.”
Lăng Bác Kim nói, “Cái này thì đúng vậy thật.”
Chủ xe đắc ý, “Đúng phỏng? Với lại không dễ hầu lắm.”
Lăng Bác Kim nghe giọng anh ta hơi lớn, gượng cười không nói.
Hai người tán dóc một lát, Lăng Bác Kim quay về uống nước liền nghe Thường Trấn Viễn nói ơ hờ, “Cậu định hầu tôi thế nào vậy?”
[1] Nhì còn có nghĩa là ngốc trong tiếng Trung.