Người của cục cảnh sát địa phương vốn định đưa Thường Trấn Viễn tới bệnh viện gần đó truyền nước biển, nhưng Thường Trấn Viễn kiên quyết tự chối, miệng khăng khăng bảo việc công làm trọng, không thể vì việc riêng của hắn mà làm trễ nải chuyện chính, những cảnh sát ở cục cảnh sát địa phương nghe vậy ai nấy đều cảm động.
Ba người nhận phạm nhân, mua ít đồ để ăn bữa trưa, rồi vào luôn cao tốc.
Lăng Bác Kim lái xe, Thường Trấn Viễn ngồi ghế lái phụ, Tiểu Lộ và phạm nhân ngồi đằng sau.
Phạm nhân vừa thấy bọn hắn liền lải nhải kể tình huống lúc ấy và sự cực chẳng đã của mình. “Thật đó, các anh tin tôi, tôi không cố ý giết lão đâu mà, tôi phòng vệ mà! Nếu tôi không giết lão thì kẻ chết là tôi rồi. Tôi không có cách nào mà, các anh ơi, các anh giúp tôi, tôi không muốn ngồi tù, tôi không muốn ngồi tù đâu…”
Tiểu Lộ nghe mà sởn hết cả da gà gai ốc, “Em bảo này, tìm giấy dán miệng anh ta lại được không?”
Lăng Bác Kim nói, “Đấy bị xem là ngược đãi tù nhân.”
Tiểu Lộ ngửa đầu thở dài, “Nhưng mà giờ anh ta đang ngược đãi em đấy ạ.”
Phạm nhân vẫn đang gào khản cổ, “Tôi không cố ý thật mà. Tôi không muốn giết người thật mà, tôi không muốn chết đâu. Nhà tôi còn có…”
Tiểu Lộ không chịu được nữa, làm công tác tư tưởng cho hắn, “Chúng tôi chỉ bắt người, bắt người có hiểu không? Đưa ra mức phạt là chuyện của tòa án, toà án anh hiểu không?”
Phạm nhân nói, “Nào phải mà, các anh xin cho tôi. Tôi biết lời nói của các anh có tác dụng, toà án sẽ nghe các anh mà.”
Tiểu Lộ cạn lời.
Thường Trấn Viễn vốn đang sốt, nghe hắn léo nhéo như vậy, đầu bỗng chốc giống như sắp nổ tung, vang ong ong. Thế là Thường Trấn Viễn nổi cáu, “Còn gào nữa tôi bảo toà án đập chết anh!”
Phạm nhân bị dọa đơ, hít mũi, rụt vai tựa vào cửa, không dám hó hé thêm.
Tiểu Lộ vui vẻ, bật ngón cái với Thường Trấn Viễn.
Lăng Bác Kim nhìn vẻ khó chịu của Thường Trấn Viễn, đưa nước khoáng cho hắn, “Sư phụ không sợ tiêm đâu nhỉ?”
Thường Trấn Viễn xỏ dép lê lấy từ khách sạn rúc nghiêng ở chỗ ngồi, đầu gối lên gối ôm, nhận nước khoáng không trả lời.
Lăng Bác Kim nhìn con đường phía trước, “Nếu về mà vẫn chưa hạ sốt thì em đưa anh tới bệnh viện.”
Thường Trấn Viễn nói bực dọc, “Không cần đâu.”
Khóe miệng Lăng Bác Kim nhoẻn lên, “Tiêm không đau đâu.”
Thường Trấn Viễn nói, “Tôi không phải trẻ ranh ba tuổi.”
Lần này Lăng Bác Kim bật cười.
Thường Trấn Viễn vặn nắp ra uống một ngụm nước. Hắn vốn sợ trên đường bị tích nước tiểu, giờ xem ra, hạ sốt đã rồi tính sau. Kỳ thật hắn không hề sợ tiêm, mà là sợ y tá. Trang Tranh đời trước sở dĩ chú trọng rèn luyện và dưỡng sinh như vậy, ít nhiều gì cũng là bởi không muốn tới bệnh viện. Hồi nhỏ Trang Tranh béo, không dễ tìm ven, có y tá phải xiên kim ba bốn lần mới tìm ra, cũng có y tá không xiên vào được sẽ ngoáy kim lung tung dưới da hắn… Trải nghiệm như vậy mang tới tổn thương thật sâu sắc cho tâm hồn ấu thơ của hắn, tới mức dù giảm béo thành công, hắn vẫn né xa mấy thứ thuật ngữ như kim tiêm với truyền nước biển. Dù sao thì uống thuốc cũng đỡ được mà.
Hắn hy vọng từ tận đáy lòng.
Đường về khá suôn sẻ. Lúc ra khỏi cao tốc vẫn chưa tới hai giờ chiều, đến cục cảnh sát khoảng hơn hai giờ.
Phạm nhân giao cho Đầu to tiếp nhận.
Đầu to vừa định xách hắn tới phòng thẩm vấn thì phạm nhân gào lên như điên, “Cảnh sát giết người giết người…”
Đầu to chẳng hiểu mô tê gì, “Anh gào cái gì thế?”
Phạm nhân tựa như chẳng nghe được gì, không ngừng gào về phía cổng, “Cảnh sát bảo toà án giết người…”
Không ít người ra hóng chuyện, nghe đến câu này thì bật cười.
Cá nhỏ đứng trên tầng hai cười nói với Đầu to, “Đầu to, anh giỏi thật, đến tòa án cũng do anh quản lý cơ đó.”
Đầu to nói rầu rĩ, “Anh quản lý được tòa án mà không quản lý được anh ta thì ích gì chứ!”
Người khác nghe vậy cười đi vào.
Đầu to và Tiểu Lộ hợp lực xách hắn vào phòng thẩm vấn.
Lưu Triệu đi tới đầu cầu thang, nhìn Thường Trấn Viễn đang lên tầng, nói, “Tôi nghe Hòa thượng bảo cậu sốt à? Sao rồi? Lui sốt chưa?”
Lăng Bác Kim nói, “Trên đường có đo, ba mươi tám độ ba, đỡ hơn lúc sáng chút, nhưng vẫn còn sốt.”
Lưu Triệu nói, “Được rồi, các cậu về trước đi. Tới bệnh viện khám thử, cần tiêm thì tiêm, cần uống thuốc thì uống thuốc, chỗ tôi vẫn còn dồn một đống vụ án đợi các cậu xử lý đấy.”
Lăng Bác Kim đợi mỗi câu này của ông ta, nghe vậy cười ha hả đỡ Thường Trấn Viễn đi xuống.
Thường Trấn Viễn nói câu đầu tiên sau khi lên xe là, “Tôi không đi bệnh viện.”
Lăng Bác Kim nói, “Sư phụ…”
“Gọi sư tổ cũng vô ích.”
Lăng Bác Kim thở dài, “Vậy thì thế này, uống thuốc rồi nghỉ ngơi xem đã, nếu tới tám giờ tối vẫn chưa hạ sốt thì tới bệnh viện khám.”
Thường Trấn Viễn nhắm mắt dưỡng thần.
Đi mấy tầng cầu thang, Thường Trấn Viễn túa mồ hôi, uống thuốc xong lập tức về phòng trùm chăn ngủ. Đến chập tối, không biết là chăn có tác dụng hay là thuốc có tác dụng, hắn đứng dậy sờ trán thấy mát rười rượi, cầm nhiệt kế đo, ba mươi sáu độ chín.
Hắn vào phòng tắm tắm nước nóng, sau đó xuống dưới rót nước.
Lăng Bác Kim nghe thấy tiếng động đi ra, “Sư phụ, đo nhiệt độ.”
Thường Trấn Viễn nói, “Hạ rồi.”
“Thật ạ?” Lăng Bác Kim vào phòng bếp theo hắn.
Thường Trấn Viễn dừng bước quay người lại, “Tối tôi muốn ăn vịt nướng.”
Lăng Bác Kim nói, “Em đi mua ngay đây.”
Thường Trấn Viễn nằm một buổi chiều, đang cảm thấy bức bí, bèn nói, “Đợi đã, tôi đi với cậu.”
Lăng Bác Kim nhíu mày, “Sư phụ nên ở nhà nghỉ ngơi.”
Thường Trấn Viễn đung đưa đồng hồ, “Tôi muốn ăn trong vòng mười phút.”
Lăng Bác Kim nói, “Em gọi điện cho bên giao hàng.”
Thường Trấn Viễn nói, “Gọi cho KFD[1] à?”
Lăng Bác Kim nói, “Em có thể mang nhiệt kế theo người không?”
Thường Trấn Viễn uống một hớp nước lớn, “Cậu bỏ trong túi thì tôi sẽ không nhìn thấy.”
Hạnh Phúc Điền Viên là một trong những khu dân cư có vùng xung quanh phát triển tương đối hoàn thiện trong thành phố. Ra khỏi cổng, đi sang phải mấy phút là chợ. Xẩm tối người đi chợ không ít, Thường Trấn Viễn đi tới cổng liền nhíu mày.
Lăng Bác Kim biết hắn thích sạch sẽ, bình thường toàn là cậu mua đồ ăn, Thường Trấn Viễn làm, vì vậy biết ý nói, “Ở đây có quán tạp hóa, sư phụ ngồi một lúc, em đi mua, về nhanh thôi ạ.”
Thường Trấn Viễn cất bước vào trong.
Lăng Bác Kim bất đắc dĩ đi theo hắn.
Chợ chia ra hai khu vực, bên ngoài là một con đường chật hẹp, hai bên là quầy hàng, chính giữa chỉ đủ cho hai người đi sóng vai. Đi vào trong là chợ trong nhà, tất cả quầy hàng đều có số hiệu, song mùi nồng hơn, tiếng ồn cũng lớn hơn.
Thường Trấn Viễn trông thấy tiệm vịt nướng từ xa, bước nhanh tới.
Lăng Bác Kim níu hắn lại, “Đó là tiệm vịt nướng mà sư phụ bảo là mặn chết người, tiệm sư phụ thích ăn ở bên này ạ.” Cậu dẫn Thường Trấn Viễn sang bên khác.
“Này, anh chàng đẹp trai, mua ít hành xanh về ăn đi.” Một bà thím bán hành xanh chợt đưa một bó hành xanh tới.
Thường Trấn Viễn thuận tay cầm lấy.
Lăng Bác Kim vội nói, “Nhà vẫn còn.”
Bà thím nói, “Rẻ lắm.”
Lăng Bác Kim nói, “Ở nhà vẫn chưa ăn hết, lần tới sẽ mua ạ.”
Bà thím nói, “Thế mua ít cải thảo đi, rất tươi, mới hái ở ruộng đấy.” Bà ta lại dúi một cây vào lòng Thường Trấn Viễn.
Lăng Bác Kim nói, “Hôm nay bọn cháu có đồ ăn rồi, hôm khác mua sau.”
Bà thím lờ cậu đi, nói không ngừng với Thường Trấn Viễn, “Anh chàng đẹp trai, mua ít cải thảo đi, ăn ngon lắm! Cậu ăn rồi chắc chắn lần sau sẽ mua tiếp.”
Lăng Bác Kim thấy Thường Trấn Viễn không nói gì, đang định hỏi giá thì thấy Thường Trấn Viễn bỏ rau xuống.
Bà thím nói, “Không vừa ý chỗ nào vậy?”
Thường Trấn Viễn chỉ sang Lăng Bác Kim, “Cậu ta quyết định.”
Bà thím ngượng ngùng bỏ hành xanh và cải thảo lại chỗ cũ.
Lăng Bác Kim ngạc nhiên nhìn Thường Trấn Viễn, miệng không giấu nổi ý cười.
Đi được một đoạn đường Thường Trấn Viễn mới nói, “Lấy cậu làm lá chắn không tệ.”
Nụ cười của Lăng Bác Kim không thay đổi, “Thế à? Vậy sư phụ cứ dùng tùy ý.”
Cậu đi ở đằng trước, tầm nhìn của Thường Trấn Viễn không né nổi mà rơi lên … mông của cậu. Hắn rất rõ sao lại có trận ốm này, không biết đây có thể xem là lời cảnh cáo mà ông trời dành cho hắn hay không, đỡ cho hắn cả hai kiếp đều vấp ngã trên cùng một người. Nhưng có một điểm hắn rõ ràng là, với hắn, Lăng Bác Kim và Từ Tắc Thừa không giống nhau.
Lựa chọn Từ Tắc Thừa rất lý trí. Thông qua sự hiểu rõ lẫn nhau khi sớm chiều ở chung, thừa nhận y là người thích hợp với mình nhất một cách lý tính, sau đó từng chút một buông thả cho bản thân sa vào tình cảm, tới khi hắn nghĩ rằng thời cơ đã chín muồi định hái trái cây.
Còn Lăng Bác Kim…
[1] Kentucky Fried Duck, câu đùa xuất phát từ Kentucky Fried Chicken (KFC).
Ba người nhận phạm nhân, mua ít đồ để ăn bữa trưa, rồi vào luôn cao tốc.
Lăng Bác Kim lái xe, Thường Trấn Viễn ngồi ghế lái phụ, Tiểu Lộ và phạm nhân ngồi đằng sau.
Phạm nhân vừa thấy bọn hắn liền lải nhải kể tình huống lúc ấy và sự cực chẳng đã của mình. “Thật đó, các anh tin tôi, tôi không cố ý giết lão đâu mà, tôi phòng vệ mà! Nếu tôi không giết lão thì kẻ chết là tôi rồi. Tôi không có cách nào mà, các anh ơi, các anh giúp tôi, tôi không muốn ngồi tù, tôi không muốn ngồi tù đâu…”
Tiểu Lộ nghe mà sởn hết cả da gà gai ốc, “Em bảo này, tìm giấy dán miệng anh ta lại được không?”
Lăng Bác Kim nói, “Đấy bị xem là ngược đãi tù nhân.”
Tiểu Lộ ngửa đầu thở dài, “Nhưng mà giờ anh ta đang ngược đãi em đấy ạ.”
Phạm nhân vẫn đang gào khản cổ, “Tôi không cố ý thật mà. Tôi không muốn giết người thật mà, tôi không muốn chết đâu. Nhà tôi còn có…”
Tiểu Lộ không chịu được nữa, làm công tác tư tưởng cho hắn, “Chúng tôi chỉ bắt người, bắt người có hiểu không? Đưa ra mức phạt là chuyện của tòa án, toà án anh hiểu không?”
Phạm nhân nói, “Nào phải mà, các anh xin cho tôi. Tôi biết lời nói của các anh có tác dụng, toà án sẽ nghe các anh mà.”
Tiểu Lộ cạn lời.
Thường Trấn Viễn vốn đang sốt, nghe hắn léo nhéo như vậy, đầu bỗng chốc giống như sắp nổ tung, vang ong ong. Thế là Thường Trấn Viễn nổi cáu, “Còn gào nữa tôi bảo toà án đập chết anh!”
Phạm nhân bị dọa đơ, hít mũi, rụt vai tựa vào cửa, không dám hó hé thêm.
Tiểu Lộ vui vẻ, bật ngón cái với Thường Trấn Viễn.
Lăng Bác Kim nhìn vẻ khó chịu của Thường Trấn Viễn, đưa nước khoáng cho hắn, “Sư phụ không sợ tiêm đâu nhỉ?”
Thường Trấn Viễn xỏ dép lê lấy từ khách sạn rúc nghiêng ở chỗ ngồi, đầu gối lên gối ôm, nhận nước khoáng không trả lời.
Lăng Bác Kim nhìn con đường phía trước, “Nếu về mà vẫn chưa hạ sốt thì em đưa anh tới bệnh viện.”
Thường Trấn Viễn nói bực dọc, “Không cần đâu.”
Khóe miệng Lăng Bác Kim nhoẻn lên, “Tiêm không đau đâu.”
Thường Trấn Viễn nói, “Tôi không phải trẻ ranh ba tuổi.”
Lần này Lăng Bác Kim bật cười.
Thường Trấn Viễn vặn nắp ra uống một ngụm nước. Hắn vốn sợ trên đường bị tích nước tiểu, giờ xem ra, hạ sốt đã rồi tính sau. Kỳ thật hắn không hề sợ tiêm, mà là sợ y tá. Trang Tranh đời trước sở dĩ chú trọng rèn luyện và dưỡng sinh như vậy, ít nhiều gì cũng là bởi không muốn tới bệnh viện. Hồi nhỏ Trang Tranh béo, không dễ tìm ven, có y tá phải xiên kim ba bốn lần mới tìm ra, cũng có y tá không xiên vào được sẽ ngoáy kim lung tung dưới da hắn… Trải nghiệm như vậy mang tới tổn thương thật sâu sắc cho tâm hồn ấu thơ của hắn, tới mức dù giảm béo thành công, hắn vẫn né xa mấy thứ thuật ngữ như kim tiêm với truyền nước biển. Dù sao thì uống thuốc cũng đỡ được mà.
Hắn hy vọng từ tận đáy lòng.
Đường về khá suôn sẻ. Lúc ra khỏi cao tốc vẫn chưa tới hai giờ chiều, đến cục cảnh sát khoảng hơn hai giờ.
Phạm nhân giao cho Đầu to tiếp nhận.
Đầu to vừa định xách hắn tới phòng thẩm vấn thì phạm nhân gào lên như điên, “Cảnh sát giết người giết người…”
Đầu to chẳng hiểu mô tê gì, “Anh gào cái gì thế?”
Phạm nhân tựa như chẳng nghe được gì, không ngừng gào về phía cổng, “Cảnh sát bảo toà án giết người…”
Không ít người ra hóng chuyện, nghe đến câu này thì bật cười.
Cá nhỏ đứng trên tầng hai cười nói với Đầu to, “Đầu to, anh giỏi thật, đến tòa án cũng do anh quản lý cơ đó.”
Đầu to nói rầu rĩ, “Anh quản lý được tòa án mà không quản lý được anh ta thì ích gì chứ!”
Người khác nghe vậy cười đi vào.
Đầu to và Tiểu Lộ hợp lực xách hắn vào phòng thẩm vấn.
Lưu Triệu đi tới đầu cầu thang, nhìn Thường Trấn Viễn đang lên tầng, nói, “Tôi nghe Hòa thượng bảo cậu sốt à? Sao rồi? Lui sốt chưa?”
Lăng Bác Kim nói, “Trên đường có đo, ba mươi tám độ ba, đỡ hơn lúc sáng chút, nhưng vẫn còn sốt.”
Lưu Triệu nói, “Được rồi, các cậu về trước đi. Tới bệnh viện khám thử, cần tiêm thì tiêm, cần uống thuốc thì uống thuốc, chỗ tôi vẫn còn dồn một đống vụ án đợi các cậu xử lý đấy.”
Lăng Bác Kim đợi mỗi câu này của ông ta, nghe vậy cười ha hả đỡ Thường Trấn Viễn đi xuống.
Thường Trấn Viễn nói câu đầu tiên sau khi lên xe là, “Tôi không đi bệnh viện.”
Lăng Bác Kim nói, “Sư phụ…”
“Gọi sư tổ cũng vô ích.”
Lăng Bác Kim thở dài, “Vậy thì thế này, uống thuốc rồi nghỉ ngơi xem đã, nếu tới tám giờ tối vẫn chưa hạ sốt thì tới bệnh viện khám.”
Thường Trấn Viễn nhắm mắt dưỡng thần.
Đi mấy tầng cầu thang, Thường Trấn Viễn túa mồ hôi, uống thuốc xong lập tức về phòng trùm chăn ngủ. Đến chập tối, không biết là chăn có tác dụng hay là thuốc có tác dụng, hắn đứng dậy sờ trán thấy mát rười rượi, cầm nhiệt kế đo, ba mươi sáu độ chín.
Hắn vào phòng tắm tắm nước nóng, sau đó xuống dưới rót nước.
Lăng Bác Kim nghe thấy tiếng động đi ra, “Sư phụ, đo nhiệt độ.”
Thường Trấn Viễn nói, “Hạ rồi.”
“Thật ạ?” Lăng Bác Kim vào phòng bếp theo hắn.
Thường Trấn Viễn dừng bước quay người lại, “Tối tôi muốn ăn vịt nướng.”
Lăng Bác Kim nói, “Em đi mua ngay đây.”
Thường Trấn Viễn nằm một buổi chiều, đang cảm thấy bức bí, bèn nói, “Đợi đã, tôi đi với cậu.”
Lăng Bác Kim nhíu mày, “Sư phụ nên ở nhà nghỉ ngơi.”
Thường Trấn Viễn đung đưa đồng hồ, “Tôi muốn ăn trong vòng mười phút.”
Lăng Bác Kim nói, “Em gọi điện cho bên giao hàng.”
Thường Trấn Viễn nói, “Gọi cho KFD[1] à?”
Lăng Bác Kim nói, “Em có thể mang nhiệt kế theo người không?”
Thường Trấn Viễn uống một hớp nước lớn, “Cậu bỏ trong túi thì tôi sẽ không nhìn thấy.”
Hạnh Phúc Điền Viên là một trong những khu dân cư có vùng xung quanh phát triển tương đối hoàn thiện trong thành phố. Ra khỏi cổng, đi sang phải mấy phút là chợ. Xẩm tối người đi chợ không ít, Thường Trấn Viễn đi tới cổng liền nhíu mày.
Lăng Bác Kim biết hắn thích sạch sẽ, bình thường toàn là cậu mua đồ ăn, Thường Trấn Viễn làm, vì vậy biết ý nói, “Ở đây có quán tạp hóa, sư phụ ngồi một lúc, em đi mua, về nhanh thôi ạ.”
Thường Trấn Viễn cất bước vào trong.
Lăng Bác Kim bất đắc dĩ đi theo hắn.
Chợ chia ra hai khu vực, bên ngoài là một con đường chật hẹp, hai bên là quầy hàng, chính giữa chỉ đủ cho hai người đi sóng vai. Đi vào trong là chợ trong nhà, tất cả quầy hàng đều có số hiệu, song mùi nồng hơn, tiếng ồn cũng lớn hơn.
Thường Trấn Viễn trông thấy tiệm vịt nướng từ xa, bước nhanh tới.
Lăng Bác Kim níu hắn lại, “Đó là tiệm vịt nướng mà sư phụ bảo là mặn chết người, tiệm sư phụ thích ăn ở bên này ạ.” Cậu dẫn Thường Trấn Viễn sang bên khác.
“Này, anh chàng đẹp trai, mua ít hành xanh về ăn đi.” Một bà thím bán hành xanh chợt đưa một bó hành xanh tới.
Thường Trấn Viễn thuận tay cầm lấy.
Lăng Bác Kim vội nói, “Nhà vẫn còn.”
Bà thím nói, “Rẻ lắm.”
Lăng Bác Kim nói, “Ở nhà vẫn chưa ăn hết, lần tới sẽ mua ạ.”
Bà thím nói, “Thế mua ít cải thảo đi, rất tươi, mới hái ở ruộng đấy.” Bà ta lại dúi một cây vào lòng Thường Trấn Viễn.
Lăng Bác Kim nói, “Hôm nay bọn cháu có đồ ăn rồi, hôm khác mua sau.”
Bà thím lờ cậu đi, nói không ngừng với Thường Trấn Viễn, “Anh chàng đẹp trai, mua ít cải thảo đi, ăn ngon lắm! Cậu ăn rồi chắc chắn lần sau sẽ mua tiếp.”
Lăng Bác Kim thấy Thường Trấn Viễn không nói gì, đang định hỏi giá thì thấy Thường Trấn Viễn bỏ rau xuống.
Bà thím nói, “Không vừa ý chỗ nào vậy?”
Thường Trấn Viễn chỉ sang Lăng Bác Kim, “Cậu ta quyết định.”
Bà thím ngượng ngùng bỏ hành xanh và cải thảo lại chỗ cũ.
Lăng Bác Kim ngạc nhiên nhìn Thường Trấn Viễn, miệng không giấu nổi ý cười.
Đi được một đoạn đường Thường Trấn Viễn mới nói, “Lấy cậu làm lá chắn không tệ.”
Nụ cười của Lăng Bác Kim không thay đổi, “Thế à? Vậy sư phụ cứ dùng tùy ý.”
Cậu đi ở đằng trước, tầm nhìn của Thường Trấn Viễn không né nổi mà rơi lên … mông của cậu. Hắn rất rõ sao lại có trận ốm này, không biết đây có thể xem là lời cảnh cáo mà ông trời dành cho hắn hay không, đỡ cho hắn cả hai kiếp đều vấp ngã trên cùng một người. Nhưng có một điểm hắn rõ ràng là, với hắn, Lăng Bác Kim và Từ Tắc Thừa không giống nhau.
Lựa chọn Từ Tắc Thừa rất lý trí. Thông qua sự hiểu rõ lẫn nhau khi sớm chiều ở chung, thừa nhận y là người thích hợp với mình nhất một cách lý tính, sau đó từng chút một buông thả cho bản thân sa vào tình cảm, tới khi hắn nghĩ rằng thời cơ đã chín muồi định hái trái cây.
Còn Lăng Bác Kim…
[1] Kentucky Fried Duck, câu đùa xuất phát từ Kentucky Fried Chicken (KFC).