Đầu to nói, “Rốt cuộc là Triệu Thác Đường nghĩ gì trong bụng vậy nữa?”
Lưu Triệu nói, “Giả sử Triệu Thác Đường nghi ngờ Hòa thượng là nằm vùng, như vậy nhất định gã sẽ tạo cơ hội khiến Hòa thượng tự cho là có thể tiếp xúc với bí mật phạm tội của gã, lộ ra sơ hở.”
Đồng Chấn Hổ nói, “Giờ Hòa thượng vẫn chưa thâm nhập được vào nội bộ công ty, chẳng có quan hệ gì với Triệu Thác Đường, vì sao cứ phải thăm dò cậu ta? Lờ cậu ta đi chẳng phải xong rồi sao?”
Lưu Triệu nói, “Về điểm này, tôi nghĩ chỉ có thể giải thích thông qua Thành Vân Mạt thôi. Ngay từ đầu quả đúng là Triệu Thác Đường không quan tâm tới Hòa thượng, nhưng khi Hòa thượng nhiều lần xuất hiện bên Thành Vân Mạt, Triệu Thác Đường xuất hiện. Điều này chứng tỏ Thành Vân Mạt có ảnh hưởng vô cùng lớn đối với Triệu Thác Đường, thậm chí có thể chi phối quyết định của gã. Với lại ở lần gặp mặt thứ hai, Triệu Thác Đường từng ám chỉ Hòa thượng đừng có quấn lấy Thành Vân Mạt nữa, nhưng Hòa thượng ngó lơ đi. Có nhớ tin nhắn lần trước gửi tới khi nào không? Gửi tới ngay sau khi Hòa thượng và Thành Vân Mạt ăn cơm xem phim đó. Tôi nghĩ, một khả năng là Thành Vân Mạt lại nói thêm gì đó với Triệu Thác Đường, khiến gã không thể không cân nhắc việc dùng Hòa thượng một lần nữa. Khả năng khác là, Triệu Thác Đường nể mặt Thành Vân Mạt, muốn biết rõ bối cảnh của Hòa thượng.”
Còn có loại thứ ba nữa.
Thường Trấn Viễn vuốt bật lửa.
Đồng Chấn Hổ nhích mông nói, “Lúc trước xem anh thần thần bí bí, tôi cứ ngỡ rằng cách thành công chẳng còn mấy xa. Ai ngờ loay hoay mãi lâu mà nằm vùng bên anh vẫn chưa nằm vào được, đang loanh quanh ở biên giới.”
Lưu Triệu nói, “Việc này thì cần đội trưởng Đồng tận tình giúp đỡ mà.”
Đồng Chấn Hổ nói, “Tôi giúp gì? Còn chẳng biết tình hình ra làm sao nữa là. Nhỡ mồm miệng không kín lại hỏng mất việc của đội trưởng Lưu.”
“Được rồi mà, đội trưởng Đồng, Lưu Triệu tôi nhận lỗi với anh. Lần này tôi sai rồi, không nên tự tung tự tác. Lát tan tầm tôi mời, đền tội với anh.” Lưu Triệu khoác vai anh ta, “Người ai chả có lúc hồ đồ, anh cứ coi là tôi hồ đồ đi nhé?”
Đồng Chấn Hổ chẳng ngờ ông ta dứt khoát nhận sai xin lỗi ngay trước mặt thuộc cấp của mình, nhất thời vừa bất ngờ vừa xấu hổ, đấm lên vai ông ta, “Lời hay ý đẹp để anh nói cả rồi, tôi còn nói gì được nữa chứ?”
Lưu Triệu cười nói, “Ai cũng biết đội trưởng Đồng dồi dào kinh nghiệm, phạm nhân từng bắt không mấy ngàn thì cũng phải vài trăm, có thể phân tích cho chúng tôi bước tiếp theo nên làm thế nào được không?”
Đồng Chấn Hổ nói, “Nếu nằm vùng tới mức này rồi thì còn thế nào được hả? Tiếp tục nằm chứ sao. Song cẩn thận một chút, Triệu Thác Đường chẳng phải tay mơ. Nói thật, hồi đối phó Trang Tranh tôi đã sử dụng nằm vùng rồi, nhưng không thành công. Tên Trang Tranh lì lợm, Triệu Thác Đường được hắn dẫn dắt, tính cách hai tên rất giống nhau, đều thích nghi thần nghi quỷ, lấy được lòng tin của bọn hắn không dễ. Huống chi lần này Hòa thượng còn dùng thân phận cảnh sát? Tôi thấy càng nguy hiểm đấy.”
Nghe anh ta nhắc tới thái độ của Trang Tranh đối với kẻ nằm vùng, tâm tình của Thường Trấn Viễn khá là vi diệu.
Lưu Triệu nói, “Tôi cũng nghĩ thế, đã tới nước này rồi, vứt bỏ thì tiếc lắm. Dù sao bên Triệu Thác Đường chỉ có một Thành Vân Mạt, cơ hội như vậy có thể sẽ không gặp lại nữa đâu.”
Đồng Chấn Hổ nói, “Ừ.”
Lưu Triệu nhìn sang phía Đầu to và Thường Trấn Viễn, đương nhiên đại bộ phận tầm nhìn rơi vào Thường Trấn Viễn. “Bản án này giao cho các cậu phụ trách, kế hoạch và trình tự cụ thể các cậu phải nghĩ tường tận. Điều quan trọng nhất là đảm bảo an toàn thân thể cho Hòa thượng. Bản án không phá được thì chúng ta vẫn còn cơ hội lần sau.”
Đầu to nói, “Sếp yên tâm, bọn em nhất định sẽ bảo vệ tốt Hòa thượng!”
Lưu Triệu nói, “Qua cuộc họp này, tôi chủ yếu là muốn biểu đạt thái độ, nhất định phải tích cực tăng cường sự phối hợp giữa hai đội. Hôm nay đội trưởng Đồng ở đây, anh là nhân chứng đồng thời là người giám sát, có chỗ nào tôi lại làm không đúng thì cứ nói thẳng với tôi, tôi nhất định sẽ sửa.”
Đồng Chấn Hổ nói, “Việc hợp tác nhiều năm giữa hai đội chúng ta là giả cả à? Nói mấy lời này làm gì?”
Việc này tương đương bỏ qua khúc mắc rồi.
Lưu Triệu gật đầu nói, “Được, vậy từ sau tôi không nhắc tới chuyện này nữa.”
Thường Trấn Viễn không thể không bội phục thủ đoạn của Lưu Triệu, dăm ba câu đã vuốt xuôi lông của Đồng Chấn Hổ rồi.
Sau khi cuộc họp chấm dứt, Lưu Triệu đơn độc họp riêng với Đầu to và Thường Trấn Viễn.
Lưu Triệu nói, “Kỳ thật, trong lòng tôi nghĩ thế này, nói cho các cậu nghe thử, cứ coi như là đề xuất. Triệu Thác Đường thả mồi, bất kể là mục đích gì, trong điều kiện bảo đảm an toàn thân thể của Hòa thượng, có thể để cậu ta thử cắn lấy. Phía đội phòng chống ma túy, tôi sẽ bàn với đội trưởng Đồng, bảo anh ta chắn cho, làm như không biết gì cả, trước phối hợp diễn tuồng với Triệu Thác Đường.”
Thường Trấn Viễn nói, “Nhỡ Triệu Thác Đường muốn hại Hòa thượng vào tù thì sao?”
Lưu Triệu nói, “Chỉ cần Hòa thượng không làm những loại chuyện đi quá giới hạn như giết người phóng hỏa gian *** cướp bóc, tôi nhất định sẽ nghĩ cách bảo vệ cậu ta!”
Đầu to nói, “Vận chuyển ma túy thì sao? Xem là loại nào?”
Lưu Triệu im lặng.
Đầu to nói, “Điều này có khả năng lắm. Chẳng phải Triệu Thác Đường làm việc này đó sao?”
Thường Trấn Viễn nhìn Lưu Triệu bằng ánh mắt sáng lóa.
Lưu Triệu gõ lên mặt bàn, khẽ thở dài, “Nếu là một chút…” Ông ta đứng lên, chắp tay sau lưng đứng một lát, “Nhớ có một đề triết học thế này, phanh tàu điện không ăn, sắp đâm chết năm người, song khi đó phát hiện ra một nhánh rẽ, ở đó chỉ có một người. Lựa chọn đường cũ đâm chết năm người, hay xoay vô-lăng đâm chết một người…”
Đầu to nói, “Điều này liên quan gì tới chuyện chúng ta đang nói?”
Thường Trấn Viễn nói, “Ý đội trưởng là Hòa thượng lựa chọn vận chuyển ma túy, có lẽ có thể nằm vùng thành công bắt được Triệu Thác Đường, cứu rất nhiều con nghiện, Hòa thượng chọn không vận chuyển ma túy thì không thể cứu đám nghiện kia.”
Đầu to nói, “Ồ, ra thế à.”
Lưu Triệu nói, “Nếu là các cậu thì các cậu sẽ chọn thế nào?”
Đầu to vò đầu nói, “Em nghĩ đã.”
Thường Trấn Viễn nói, “Kỳ thật đề này không giống đề triết học kia. Người tài xế kia đối mặt với một đề mục không thể không lựa chọn, nhưng không vận chuyển ma túy không có nghĩa là không thể bắt được Triệu Thác Đường.”
Lưu Triệu rướn mày.
Đầu to gật đầu nói, “Chí lý.”
Lưu Triệu nhìn Thường Trấn Viễn, chậm rãi cười.
Đầu to nói, “Đây là đáp án chính xác à?”
Lưu Triệu nói với Thường Trấn Viễn, “Đáp án của cậu khiến tôi rất bất ngờ. Tôi cứ tưởng cậu sẽ không bỏ qua để đạt được mục đích cơ đấy, ít nhất, trước ngày hôm nay thì là như vậy.”
Thường Trấn Viễn chẳng hề ngạc nhiên với sự thay đổi của mình. Hắn vẫn muốn bắt Triệu Thác Đường, nhưng hắn bắt đầu học cách dùng thân phận của một người cảnh sát để bắt Triệu Thác Đường. Dù sao, mục đích và tâm trạng bắt Triệu Thác Đường của hắn đã biến đổi rồi, vậy nên phương thức đương nhiên cũng điều chỉnh theo.
“Có lẽ có vài biến cố vô tình đang ngấm ngầm xảy ra à?” Lưu Triệu hỏi dò.
Thường Trấn Viễn nói, “Thấy bảo trạng thái tâm lý của người ba mươi tuổi và người sáu mươi tuổi không như nhau, điều này chứng tỏ con người đang thay đổi mỗi ngày, chẳng qua mức độ ít nhiều không giống nhau thôi.”
Lưu Triệu nói, “Tôi hy vọng là chiều hướng tốt.”
Thường Trấn Viễn nói, “Dù là ai thì cũng sẽ kỳ vọng vậy.”
Đầu to nói, “Mấy người đang nói gì vậy?”
Lưu Triệu nói, “Không có gì đâu. Cậu nói xem Mũi trâu có chuyện gì trước đã nhỉ?”
Sắc mặt Đầu to cứng ngắc, cười khan, “Còn chuyện gì được chứ, cậu chàng nhớ nhà rồi chứ sao.”
Thường Trấn Viễn đứng dậy ra ngoài. Mấy chuyện buôn dưa lê bán dưa chuột này hắn không có hứng thú.
Mãi mới tới cuối tuần, Thường Trấn Viễn vốn định tìm Lăng Bác Kim ra ngoài ăn cơm, ai ngờ Vương Thụy chạy lên, không nói một lời mà rúc ở sô-pha, bộ dạng sống dở chết dở. Lăng Bác Kim không thể không ngồi bên cậu ta làm anh Tri Tâm, đến nỗi kế hoạch ra ngoài của Thường Trấn Viễn chưa ra khỏi miệng đã chết từ trong trứng nước.
“Hay tôi nấu cho ông bát canh đậu xanh nhé?” Lăng Bác Kim nói.
Vương Thụy không đanh mặt nổi nữa, cười ngồi dậy, “Thôi ạ, bằng tài nấu nướng của ông ấy à. Ông ngồi đấy, để tôi làm.” Cậu ta lại hừng hực chạy vào bếp.
Cuối cùng, Thường Trấn Viễn và Lăng Bác Kim được ăn một bữa cơm trưa thịnh soạn có thể sánh ngang với tiệc búp-phê.
Lăng Bác Kim vừa ăn vừa nhìn sắc mặt của Vương Thụy.
Vương Thụy ăn thoải mái hơn bọn họ.
Thường Trấn Viễn ăn được nửa chừng thì tới tủ lạnh ngó thử, gần như tất cả đồ ăn đã bị Vương Thụy bày lên bàn rồi.
Cơm nước xong, Vương Thụy chạy vào phòng Lăng Bác Kim ngủ trưa.
Lăng Bác Kim nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, nói khẽ, “Tâm trạng cậu ấy không tốt.”
Thường Trấn Viễn cầm khăn lau ra khỏi phòng bếp, “Không sao, dù sao tâm trạng của tôi cũng không tốt.”
Lăng Bác Kim giành lấy khăn lau trong tay hắn, “Để em dọn ạ.”
Thường Trấn Viễn không định tranh với cậu.
Lăng Bác Kim nói, “Vương Thụy định về nhà tìm việc.”
“Ừ.”
Lăng Bác Kim nói, “Đợt rồi mẹ em bị rạn lưng.”
Thường Trấn Viễn đang bật ti-vi hơi khựng lại, ra vẻ thờ ơ hỏi, “Cậu cũng định về à?”
Lưu Triệu nói, “Giả sử Triệu Thác Đường nghi ngờ Hòa thượng là nằm vùng, như vậy nhất định gã sẽ tạo cơ hội khiến Hòa thượng tự cho là có thể tiếp xúc với bí mật phạm tội của gã, lộ ra sơ hở.”
Đồng Chấn Hổ nói, “Giờ Hòa thượng vẫn chưa thâm nhập được vào nội bộ công ty, chẳng có quan hệ gì với Triệu Thác Đường, vì sao cứ phải thăm dò cậu ta? Lờ cậu ta đi chẳng phải xong rồi sao?”
Lưu Triệu nói, “Về điểm này, tôi nghĩ chỉ có thể giải thích thông qua Thành Vân Mạt thôi. Ngay từ đầu quả đúng là Triệu Thác Đường không quan tâm tới Hòa thượng, nhưng khi Hòa thượng nhiều lần xuất hiện bên Thành Vân Mạt, Triệu Thác Đường xuất hiện. Điều này chứng tỏ Thành Vân Mạt có ảnh hưởng vô cùng lớn đối với Triệu Thác Đường, thậm chí có thể chi phối quyết định của gã. Với lại ở lần gặp mặt thứ hai, Triệu Thác Đường từng ám chỉ Hòa thượng đừng có quấn lấy Thành Vân Mạt nữa, nhưng Hòa thượng ngó lơ đi. Có nhớ tin nhắn lần trước gửi tới khi nào không? Gửi tới ngay sau khi Hòa thượng và Thành Vân Mạt ăn cơm xem phim đó. Tôi nghĩ, một khả năng là Thành Vân Mạt lại nói thêm gì đó với Triệu Thác Đường, khiến gã không thể không cân nhắc việc dùng Hòa thượng một lần nữa. Khả năng khác là, Triệu Thác Đường nể mặt Thành Vân Mạt, muốn biết rõ bối cảnh của Hòa thượng.”
Còn có loại thứ ba nữa.
Thường Trấn Viễn vuốt bật lửa.
Đồng Chấn Hổ nhích mông nói, “Lúc trước xem anh thần thần bí bí, tôi cứ ngỡ rằng cách thành công chẳng còn mấy xa. Ai ngờ loay hoay mãi lâu mà nằm vùng bên anh vẫn chưa nằm vào được, đang loanh quanh ở biên giới.”
Lưu Triệu nói, “Việc này thì cần đội trưởng Đồng tận tình giúp đỡ mà.”
Đồng Chấn Hổ nói, “Tôi giúp gì? Còn chẳng biết tình hình ra làm sao nữa là. Nhỡ mồm miệng không kín lại hỏng mất việc của đội trưởng Lưu.”
“Được rồi mà, đội trưởng Đồng, Lưu Triệu tôi nhận lỗi với anh. Lần này tôi sai rồi, không nên tự tung tự tác. Lát tan tầm tôi mời, đền tội với anh.” Lưu Triệu khoác vai anh ta, “Người ai chả có lúc hồ đồ, anh cứ coi là tôi hồ đồ đi nhé?”
Đồng Chấn Hổ chẳng ngờ ông ta dứt khoát nhận sai xin lỗi ngay trước mặt thuộc cấp của mình, nhất thời vừa bất ngờ vừa xấu hổ, đấm lên vai ông ta, “Lời hay ý đẹp để anh nói cả rồi, tôi còn nói gì được nữa chứ?”
Lưu Triệu cười nói, “Ai cũng biết đội trưởng Đồng dồi dào kinh nghiệm, phạm nhân từng bắt không mấy ngàn thì cũng phải vài trăm, có thể phân tích cho chúng tôi bước tiếp theo nên làm thế nào được không?”
Đồng Chấn Hổ nói, “Nếu nằm vùng tới mức này rồi thì còn thế nào được hả? Tiếp tục nằm chứ sao. Song cẩn thận một chút, Triệu Thác Đường chẳng phải tay mơ. Nói thật, hồi đối phó Trang Tranh tôi đã sử dụng nằm vùng rồi, nhưng không thành công. Tên Trang Tranh lì lợm, Triệu Thác Đường được hắn dẫn dắt, tính cách hai tên rất giống nhau, đều thích nghi thần nghi quỷ, lấy được lòng tin của bọn hắn không dễ. Huống chi lần này Hòa thượng còn dùng thân phận cảnh sát? Tôi thấy càng nguy hiểm đấy.”
Nghe anh ta nhắc tới thái độ của Trang Tranh đối với kẻ nằm vùng, tâm tình của Thường Trấn Viễn khá là vi diệu.
Lưu Triệu nói, “Tôi cũng nghĩ thế, đã tới nước này rồi, vứt bỏ thì tiếc lắm. Dù sao bên Triệu Thác Đường chỉ có một Thành Vân Mạt, cơ hội như vậy có thể sẽ không gặp lại nữa đâu.”
Đồng Chấn Hổ nói, “Ừ.”
Lưu Triệu nhìn sang phía Đầu to và Thường Trấn Viễn, đương nhiên đại bộ phận tầm nhìn rơi vào Thường Trấn Viễn. “Bản án này giao cho các cậu phụ trách, kế hoạch và trình tự cụ thể các cậu phải nghĩ tường tận. Điều quan trọng nhất là đảm bảo an toàn thân thể cho Hòa thượng. Bản án không phá được thì chúng ta vẫn còn cơ hội lần sau.”
Đầu to nói, “Sếp yên tâm, bọn em nhất định sẽ bảo vệ tốt Hòa thượng!”
Lưu Triệu nói, “Qua cuộc họp này, tôi chủ yếu là muốn biểu đạt thái độ, nhất định phải tích cực tăng cường sự phối hợp giữa hai đội. Hôm nay đội trưởng Đồng ở đây, anh là nhân chứng đồng thời là người giám sát, có chỗ nào tôi lại làm không đúng thì cứ nói thẳng với tôi, tôi nhất định sẽ sửa.”
Đồng Chấn Hổ nói, “Việc hợp tác nhiều năm giữa hai đội chúng ta là giả cả à? Nói mấy lời này làm gì?”
Việc này tương đương bỏ qua khúc mắc rồi.
Lưu Triệu gật đầu nói, “Được, vậy từ sau tôi không nhắc tới chuyện này nữa.”
Thường Trấn Viễn không thể không bội phục thủ đoạn của Lưu Triệu, dăm ba câu đã vuốt xuôi lông của Đồng Chấn Hổ rồi.
Sau khi cuộc họp chấm dứt, Lưu Triệu đơn độc họp riêng với Đầu to và Thường Trấn Viễn.
Lưu Triệu nói, “Kỳ thật, trong lòng tôi nghĩ thế này, nói cho các cậu nghe thử, cứ coi như là đề xuất. Triệu Thác Đường thả mồi, bất kể là mục đích gì, trong điều kiện bảo đảm an toàn thân thể của Hòa thượng, có thể để cậu ta thử cắn lấy. Phía đội phòng chống ma túy, tôi sẽ bàn với đội trưởng Đồng, bảo anh ta chắn cho, làm như không biết gì cả, trước phối hợp diễn tuồng với Triệu Thác Đường.”
Thường Trấn Viễn nói, “Nhỡ Triệu Thác Đường muốn hại Hòa thượng vào tù thì sao?”
Lưu Triệu nói, “Chỉ cần Hòa thượng không làm những loại chuyện đi quá giới hạn như giết người phóng hỏa gian *** cướp bóc, tôi nhất định sẽ nghĩ cách bảo vệ cậu ta!”
Đầu to nói, “Vận chuyển ma túy thì sao? Xem là loại nào?”
Lưu Triệu im lặng.
Đầu to nói, “Điều này có khả năng lắm. Chẳng phải Triệu Thác Đường làm việc này đó sao?”
Thường Trấn Viễn nhìn Lưu Triệu bằng ánh mắt sáng lóa.
Lưu Triệu gõ lên mặt bàn, khẽ thở dài, “Nếu là một chút…” Ông ta đứng lên, chắp tay sau lưng đứng một lát, “Nhớ có một đề triết học thế này, phanh tàu điện không ăn, sắp đâm chết năm người, song khi đó phát hiện ra một nhánh rẽ, ở đó chỉ có một người. Lựa chọn đường cũ đâm chết năm người, hay xoay vô-lăng đâm chết một người…”
Đầu to nói, “Điều này liên quan gì tới chuyện chúng ta đang nói?”
Thường Trấn Viễn nói, “Ý đội trưởng là Hòa thượng lựa chọn vận chuyển ma túy, có lẽ có thể nằm vùng thành công bắt được Triệu Thác Đường, cứu rất nhiều con nghiện, Hòa thượng chọn không vận chuyển ma túy thì không thể cứu đám nghiện kia.”
Đầu to nói, “Ồ, ra thế à.”
Lưu Triệu nói, “Nếu là các cậu thì các cậu sẽ chọn thế nào?”
Đầu to vò đầu nói, “Em nghĩ đã.”
Thường Trấn Viễn nói, “Kỳ thật đề này không giống đề triết học kia. Người tài xế kia đối mặt với một đề mục không thể không lựa chọn, nhưng không vận chuyển ma túy không có nghĩa là không thể bắt được Triệu Thác Đường.”
Lưu Triệu rướn mày.
Đầu to gật đầu nói, “Chí lý.”
Lưu Triệu nhìn Thường Trấn Viễn, chậm rãi cười.
Đầu to nói, “Đây là đáp án chính xác à?”
Lưu Triệu nói với Thường Trấn Viễn, “Đáp án của cậu khiến tôi rất bất ngờ. Tôi cứ tưởng cậu sẽ không bỏ qua để đạt được mục đích cơ đấy, ít nhất, trước ngày hôm nay thì là như vậy.”
Thường Trấn Viễn chẳng hề ngạc nhiên với sự thay đổi của mình. Hắn vẫn muốn bắt Triệu Thác Đường, nhưng hắn bắt đầu học cách dùng thân phận của một người cảnh sát để bắt Triệu Thác Đường. Dù sao, mục đích và tâm trạng bắt Triệu Thác Đường của hắn đã biến đổi rồi, vậy nên phương thức đương nhiên cũng điều chỉnh theo.
“Có lẽ có vài biến cố vô tình đang ngấm ngầm xảy ra à?” Lưu Triệu hỏi dò.
Thường Trấn Viễn nói, “Thấy bảo trạng thái tâm lý của người ba mươi tuổi và người sáu mươi tuổi không như nhau, điều này chứng tỏ con người đang thay đổi mỗi ngày, chẳng qua mức độ ít nhiều không giống nhau thôi.”
Lưu Triệu nói, “Tôi hy vọng là chiều hướng tốt.”
Thường Trấn Viễn nói, “Dù là ai thì cũng sẽ kỳ vọng vậy.”
Đầu to nói, “Mấy người đang nói gì vậy?”
Lưu Triệu nói, “Không có gì đâu. Cậu nói xem Mũi trâu có chuyện gì trước đã nhỉ?”
Sắc mặt Đầu to cứng ngắc, cười khan, “Còn chuyện gì được chứ, cậu chàng nhớ nhà rồi chứ sao.”
Thường Trấn Viễn đứng dậy ra ngoài. Mấy chuyện buôn dưa lê bán dưa chuột này hắn không có hứng thú.
Mãi mới tới cuối tuần, Thường Trấn Viễn vốn định tìm Lăng Bác Kim ra ngoài ăn cơm, ai ngờ Vương Thụy chạy lên, không nói một lời mà rúc ở sô-pha, bộ dạng sống dở chết dở. Lăng Bác Kim không thể không ngồi bên cậu ta làm anh Tri Tâm, đến nỗi kế hoạch ra ngoài của Thường Trấn Viễn chưa ra khỏi miệng đã chết từ trong trứng nước.
“Hay tôi nấu cho ông bát canh đậu xanh nhé?” Lăng Bác Kim nói.
Vương Thụy không đanh mặt nổi nữa, cười ngồi dậy, “Thôi ạ, bằng tài nấu nướng của ông ấy à. Ông ngồi đấy, để tôi làm.” Cậu ta lại hừng hực chạy vào bếp.
Cuối cùng, Thường Trấn Viễn và Lăng Bác Kim được ăn một bữa cơm trưa thịnh soạn có thể sánh ngang với tiệc búp-phê.
Lăng Bác Kim vừa ăn vừa nhìn sắc mặt của Vương Thụy.
Vương Thụy ăn thoải mái hơn bọn họ.
Thường Trấn Viễn ăn được nửa chừng thì tới tủ lạnh ngó thử, gần như tất cả đồ ăn đã bị Vương Thụy bày lên bàn rồi.
Cơm nước xong, Vương Thụy chạy vào phòng Lăng Bác Kim ngủ trưa.
Lăng Bác Kim nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, nói khẽ, “Tâm trạng cậu ấy không tốt.”
Thường Trấn Viễn cầm khăn lau ra khỏi phòng bếp, “Không sao, dù sao tâm trạng của tôi cũng không tốt.”
Lăng Bác Kim giành lấy khăn lau trong tay hắn, “Để em dọn ạ.”
Thường Trấn Viễn không định tranh với cậu.
Lăng Bác Kim nói, “Vương Thụy định về nhà tìm việc.”
“Ừ.”
Lăng Bác Kim nói, “Đợt rồi mẹ em bị rạn lưng.”
Thường Trấn Viễn đang bật ti-vi hơi khựng lại, ra vẻ thờ ơ hỏi, “Cậu cũng định về à?”