Ra khỏi nhà, Thường Trấn Viễn liên tục gọi cho Lăng Bác Kim.
Đầu kia luôn ở trạng thái chờ nối máy.
Thường Trấn Viễn chạy ra khỏi khu dân cư, tiện tay dừng một chiếc taxi, báo địa chỉ khu tắm hơi. Muộn thế này, chắc chắn không có khả năng nhị ca hẹn Lăng Bác Kim tới thôn Lỗ gia, nơi duy nhất hắn nghĩ tới được chỉ có khu tắm hơi hẻo lánh kia thôi, tuy rằng, lòng hắn biết hy vọng không lớn.
Gọi mãi, cuối cùng đối phương tắt điện thoại.
“Chết tiệt.” Hắn ném di động xuống nệm, lại nhanh chóng cầm lên bấm số Lưu Triệu.
Lưu Triệu biết được tình hình thì báo cho cảnh sát giao thông và cảnh sát địa phương các nơi giúp đỡ tìm người không chút do dự.
Thường Trấn Viễn vừa tới khu tắm hơi đang chuẩn bị xuống xe thì nhận được một cú điện thoại, người gọi vậy mà lại là Lăng Bác Kim, “Cậu ở đâu?”
Lăng Bác Kim báo địa chỉ.
Thường Trấn Viễn nghe cậu vừa nói vừa thở dốc, trầm giọng hỏi, “Sao rồi?”
Lăng Bác Kim nói, “Bị thương ngoài da.”
“Lái xe được không?”
“Sư phụ, em đợi anh.” Trong giọng Lăng Bác Kim mang theo sự tủi thân, giống như trẻ con bị bắt nạt ở trường học nũng nịu với phụ huynh.
Thường Trấn Viễn một lần nữa đóng cửa xe taxi, đọc địa chỉ, sau đó cứ thế giơ điện thoại, nghe đầu bên kia truyền tới tiếng trò chuyện lúc có lúc không. Tận đến lúc tới nơi xuống xe, Thường Trấn Viễn trông thấy thanh niên ở phố đối diện giạng chân ngồi ở ven đường, một tay cầm khăn nóng che mặt một tay cầm di động gọi điện, vẻ mặt dịu dàng và thỏa mãn.
Hình như cảm nhận được tầm nhìn của hắn, thanh niên quay sang, nhìn thẳng vào hắn, hai mắt cong lên vòng cung sung sướng.
Thường Trấn Viễn nhìn chung quanh, tắt điện thoại, gọi cho Lưu Triệu báo cáo tình hình.
“Tới bệnh viện đi đã.” Trong giọng Lưu Triệu mang theo sự mỏi mệt không muốn người khác biết.
Thường Trấn Viễn cầm di động đi sang bên kia phố.
Lăng Bác Kim đứng lên, buông khăn nóng xuống, lộ ra khuôn mặt sưng vù, “Bọn chúng có năm tên.” Cậu như đang tranh công, cũng như đang cầu an ủi, ánh mắt nhìn về phía Thường Trấn Viễn mang theo trời sao phản chiếu, tỏa sáng lấp lánh.
Thường Trấn Viễn nhìn bảng hiệu chỗ cửa siêu thị, hỏi hờ hừng, “Nhị ca phát hiện rồi à?”
Lăng Bác Kim cười khổ, “Đám người xuất hiện bôi mặt đen sì, mặc sơ mi với quần bò nhàu nhĩ, cái kiểu nhìn đâu cũng thấy ấy ạ.”
Thường Trấn Viễn nói, “Hiện trường ở đâu? Để đội trưởng cho người tới hiện trường tìm chứng cứ.”
“Chỗ kia.” Lăng Bác Kim chỉ vào con hẻm tối như mực ở cạnh siêu thị.
Thường Trấn Viễn lại gọi cho Lưu Triệu, không bao lâu thì Đầu to và Gậy trúc chạy tới.
“Thằng cu này, xui tận mạng vậy!” Đầu to vỗ vai Lăng Bác Kim, khiến đối phương đau nhe răng trợn mắt.
Gậy trúc nói, “Các cậu tới bệnh viện trước đi, nơi này để bọn anh.”
Lăng Bác Kim nhét chìa khóa xe vào tay Thường Trấn Viễn. Vì đợt này bọn cậu luôn cùng ra cùng vào nên chỉ được phân một chiếc xe, chính là con xe Lăng Bác Kim lái lúc ra ngoài.
Thường Trấn Viễn nhìn chìa khóa trong tay, quay sang nhìn Đầu to và Gậy trúc.
Lăng Bác Kim vẫy tay với Đầu to và Gậy trúc, “Nhờ các anh nhé!”
Đầu to xua tay.
Lăng Bác Kim quay đầu lại, Thường Trấn Viễn đang như cười như không nhìn cậu. Cậu muốn cười nhưng sợ đau mặt, đành phải ngượng ngùng xoa cổ tay, “Đánh nhau nên đau tay ạ.”
Thường Trấn Viễn quay người đi lái xe.
Lăng Bác Kim có không ít vết thương, nhưng không trúng mắt, chụp phim cũng không có vấn đề gì to tát, chẳng qua nhìn hơi rợn người thôi, cuối cùng bác sĩ chỉ kê cho cậu chút thuốc sát trùng, giảm đau với bôi ngoài da.
Một lần nữa lên xe, Lăng Bác Kim vừa thắt dây an toàn vừa giả bộ vô tình nói, “Chẳng biết khi về Lịch Sâm có còn ở đó không nữa.”
Đối với câu hỏi thiếu chất xám đó, Thường Trấn Viễn xén luôn câu trả lời.
Lăng Bác Kim nói, “Hôm này là sinh nhật Lịch Sâm thật ạ?”
“Không phải.”
“Vậy nhất định là gã gai mắt em.” Lúc nói câu này, Lăng Bác Kim hơi không khống chế được sự hả hê trong lòng. Lịch Sâm có ý với sư phụ, cậu nhìn ra được, thế thì, sư phụ có ý với cậu, hẳn Lịch Sâm cũng nhìn ra được nhỉ? Ánh mắt của cậu không khỏi nhìn qua Thường Trấn Viễn. Chẳng biết từ khi nào, cậu đã quen với việc dồn ngày càng nhiều ánh nhìn trên mặt Thường Trấn Viễn, giống như xem danh họa hiếm thấy vậy, xem mãi không chán. Thoạt đầu cậu ngỡ rằng mình quá để ý tới cảm xúc của Thường Trấn Viễn, vì vậy luôn không nhịn được mà đi phân tích hỉ nộ ái ố trong mỗi cử động của hắn, nhưng giờ cảm thấy hình như chuyện vượt quá sự đơn giản trong tưởng tượng của cậu rồi.
Nói chuyện với mẹ không có kết quả gì quá lớn, nhưng cậu vẫn nắm được manh mối từ phản ứng của mẹ.
Mẹ bảo, chuyện cậu nói khiến mẹ cần phụ đạo của bác sĩ tâm thần hơn.
Cậu rất hiểu mẹ mình, bà là một người kiên cường và lạc quan, có lẽ sẽ đùa vui nho nhỏ, nhưng về việc lớn thì trước giờ vững vàng có chủ kiến, cũng như khi xưa lấy lý do không hòa hợp để kiên trì ly hôn bố vậy. Bà luôn có thể nhìn thấu suy nghĩ của bản thân và của người khác một cách đơn giản, vì vậy câu này của bà hệt như ngọn hải đăng, thoắt cái khẳng định phương hướng suy đoán của cậu.
Xe chậm rãi lái vào khu dân cư.
Lăng Bác Kim xách túi đợi Thường Trấn Viễn đỗ xe xong mới cùng nhau về nhà.
Lúc Thường Trấn Viễn xuống xe thì trông thấy nụ cười nửa miệng của cậu, “Không cười được thì đừng có cười.”
Khóe miệng Lăng Bác Kim nhếch lên cao hơn, không cẩn thận ảnh hưởng tới khóe miệng bên kia, xuýt xoa đau đớn, mãi mới đuổi kịp Thường Trấn Viễn, “Hết cách rồi, ở cùng sư phụ, em luôn muốn cười khó nhịn nổi ạ.”
Thường Trấn Viễn đang lên tầng thì khựng lại, quay đầu nhìn cậu, “Trông tôi mắc cười lắm à?”
Lăng Bác Kim nói, “Em cười là vì vui mà.”
Thường Trấn Viễn nói, “Trông tôi ngố nên cậu vui à?”
Lăng Bác Kim nói bất đắc dĩ, “Sư phụ, anh hiểu ý em mà.”
Thường Trấn Viễn tiếp tục lên tầng, “Thu dọn đồ đạc, lát về nhà.”
Bước chân của Lăng Bác Kim thoáng cái chậm lại, nói ngập ngừng, “Hôm nay trễ thế rồi, mai hẵng chuyển nhé?”
Thường Trấn Viễn nói, “Cậu ở lại một mình cũng được, tôi để xe cho cậu.”
Lăng Bác Kim nói, “Nhỡ nhị ca mò tới thì sao?”
“Dọn nhà nhanh lên.”
“…”
Cuối cùng đêm đó không dọn được, vì Lưu Triệu nói, chủ nhà đồng ý cho trả phòng trước thời hạn với điều kiện là bọn hắn dọn dẹp phòng về trạng thái trước khi thuê.
…
Thường Trấn Viễn nhìn một bàn cơm thừa canh cặn, ngầm đồng ý đề nghị của Lăng Bác Kim.
Ngày hôm sau Lưu Triệu không gọi điện giục bọn hắn về cục cảnh sát, hai người bèn ở trong phòng tổng vệ sinh.
Tuy Lăng Bác Kim bị thương nhưng làm việc khá lưu loát, quét nhà lau bàn, việc gì cũng tranh làm.
Thường Trấn Viễn với cậu đã có kinh nghiệm cùng tổng vệ sinh một lần, thế nên quá trình cũng ăn ý. Tới trưa, hai người vội vàng ăn cơm trưa ở quán ăn nhanh rồi định dọn đồ chuyển nhà, đúng lúc Đầu to gọi điện tới, Thường Trấn Viễn vừa nghe điện thoại vừa đi xuống, Lăng Bác Kim lề mề đi theo phía sau, sau đó phát hiện Thường Trấn Viễn càng đi càng chậm, cuối cùng dừng hẳn lại.
“Đội trưởng sao rồi?” Thường Trấn Viễn hỏi, “Tôi biết rồi, có tin thì nói tiếp.”
Lăng Bác Kim thu chân lại, “Xảy ra chuyện gì thế ạ?”
Thường Trấn Viễn nói, “Chuyện cậu bị thương trên thành phố biết rồi, cục trưởng và đội trưởng đang báo cáo với thành phố.”
Lăng Bác Kim kinh ngạc nói, “Vì em á?”
Thường Trấn Viễn nhìn cậu không nói chuyện.
Lăng Bác Kim vỡ lẽ, “Lịch Sâm?” Vạch trần thân phận của cậu với nhị ca, giật dây nhị ca tìm người đập cậu chỉ là khúc nhạc dạo, người Lịch Sâm thật sự muốn đối phó là Lưu Triệu. Với bối cảnh của Lịch sâm, chỉ cần tìm được cớ thì Lưu Triệu đố mà gánh nổi.
Hiểu rõ tầng này, sắc mặt cậu hơi khó coi, “Tại em cả. Nếu em đừng khăng khăng đòi ở lại, Lịch Sâm sẽ không tìm được cơ hội ra tay.”
Thường Trấn Viễn nói, “Cậu đánh giá cao bản thân hay đánh giá thấp Lịch Sâm vậy?”
Lăng Bác Kim nói, “Bao giờ anh về nhà?”
Thường Trấn Viễn nói, “Ngay giờ.”
“Hả?”
“Không phải tôi đang trên đường về đây sao?”
“…” Lăng Bác Kim định bảo không phải nói về nhà này, nhưng nhìn vẻ không muốn nói nhiều của Thường Trấn Viễn, đành phải nhịn lại.
Về Hạnh Phúc Điền Viên, Lăng Bác Kim biết điều không theo lên mà đi thẳng về nhà Đầu to.
Thường Trấn Viễn đẩy cửa đi vào, phát hiện mấy ngày không về, gian phòng luôn bị hắn chê nhỏ tự dưng to ra không ít, ánh mặt trời chiếu trên sàn nhà, khắp nơi đều là không gian trống.
Hắn lên tầng tắm rửa, nằm trên giường đọc sách một lát rồi mơ màng ngủ một giấc xong mới nhận được điện thoại của Đầu to.
Giọng Đầu to vừa gấp vừa tức, “Sếp bị đình chỉ rồi. Chuyện Triệu Thác Đường lần trước cũng bị lật ra, báo cáo thành tích của cậu với Hòa thượng chắc không được rồi. Thấy bảo còn sẽ có tổ công tác đặc biệt tới thanh tra, cậu bảo Hòa thượng tới bệnh viện xin tờ giấy báo bệnh rồi nghỉ ở nhà đi, tạm thời đừng tới. Cả cậu nữa, sếp bảo cậu nghỉ, dù sao đơn xin nghỉ cũng phê rồi, cậu yên tâm đi.”
Thường Trấn Viễn nói, “Cục trưởng bảo sao?”
Đầu to nói, “Cục trưởng bảo bọn anh tạm thời sang bên lão Hổ, chuyện khác tính sau.”
Thường Trấn Viễn đặt điện thoại xuống, chiêu rút củi đáy nồi này Lịch Sâm chơi đẹp thật.
Đầu kia luôn ở trạng thái chờ nối máy.
Thường Trấn Viễn chạy ra khỏi khu dân cư, tiện tay dừng một chiếc taxi, báo địa chỉ khu tắm hơi. Muộn thế này, chắc chắn không có khả năng nhị ca hẹn Lăng Bác Kim tới thôn Lỗ gia, nơi duy nhất hắn nghĩ tới được chỉ có khu tắm hơi hẻo lánh kia thôi, tuy rằng, lòng hắn biết hy vọng không lớn.
Gọi mãi, cuối cùng đối phương tắt điện thoại.
“Chết tiệt.” Hắn ném di động xuống nệm, lại nhanh chóng cầm lên bấm số Lưu Triệu.
Lưu Triệu biết được tình hình thì báo cho cảnh sát giao thông và cảnh sát địa phương các nơi giúp đỡ tìm người không chút do dự.
Thường Trấn Viễn vừa tới khu tắm hơi đang chuẩn bị xuống xe thì nhận được một cú điện thoại, người gọi vậy mà lại là Lăng Bác Kim, “Cậu ở đâu?”
Lăng Bác Kim báo địa chỉ.
Thường Trấn Viễn nghe cậu vừa nói vừa thở dốc, trầm giọng hỏi, “Sao rồi?”
Lăng Bác Kim nói, “Bị thương ngoài da.”
“Lái xe được không?”
“Sư phụ, em đợi anh.” Trong giọng Lăng Bác Kim mang theo sự tủi thân, giống như trẻ con bị bắt nạt ở trường học nũng nịu với phụ huynh.
Thường Trấn Viễn một lần nữa đóng cửa xe taxi, đọc địa chỉ, sau đó cứ thế giơ điện thoại, nghe đầu bên kia truyền tới tiếng trò chuyện lúc có lúc không. Tận đến lúc tới nơi xuống xe, Thường Trấn Viễn trông thấy thanh niên ở phố đối diện giạng chân ngồi ở ven đường, một tay cầm khăn nóng che mặt một tay cầm di động gọi điện, vẻ mặt dịu dàng và thỏa mãn.
Hình như cảm nhận được tầm nhìn của hắn, thanh niên quay sang, nhìn thẳng vào hắn, hai mắt cong lên vòng cung sung sướng.
Thường Trấn Viễn nhìn chung quanh, tắt điện thoại, gọi cho Lưu Triệu báo cáo tình hình.
“Tới bệnh viện đi đã.” Trong giọng Lưu Triệu mang theo sự mỏi mệt không muốn người khác biết.
Thường Trấn Viễn cầm di động đi sang bên kia phố.
Lăng Bác Kim đứng lên, buông khăn nóng xuống, lộ ra khuôn mặt sưng vù, “Bọn chúng có năm tên.” Cậu như đang tranh công, cũng như đang cầu an ủi, ánh mắt nhìn về phía Thường Trấn Viễn mang theo trời sao phản chiếu, tỏa sáng lấp lánh.
Thường Trấn Viễn nhìn bảng hiệu chỗ cửa siêu thị, hỏi hờ hừng, “Nhị ca phát hiện rồi à?”
Lăng Bác Kim cười khổ, “Đám người xuất hiện bôi mặt đen sì, mặc sơ mi với quần bò nhàu nhĩ, cái kiểu nhìn đâu cũng thấy ấy ạ.”
Thường Trấn Viễn nói, “Hiện trường ở đâu? Để đội trưởng cho người tới hiện trường tìm chứng cứ.”
“Chỗ kia.” Lăng Bác Kim chỉ vào con hẻm tối như mực ở cạnh siêu thị.
Thường Trấn Viễn lại gọi cho Lưu Triệu, không bao lâu thì Đầu to và Gậy trúc chạy tới.
“Thằng cu này, xui tận mạng vậy!” Đầu to vỗ vai Lăng Bác Kim, khiến đối phương đau nhe răng trợn mắt.
Gậy trúc nói, “Các cậu tới bệnh viện trước đi, nơi này để bọn anh.”
Lăng Bác Kim nhét chìa khóa xe vào tay Thường Trấn Viễn. Vì đợt này bọn cậu luôn cùng ra cùng vào nên chỉ được phân một chiếc xe, chính là con xe Lăng Bác Kim lái lúc ra ngoài.
Thường Trấn Viễn nhìn chìa khóa trong tay, quay sang nhìn Đầu to và Gậy trúc.
Lăng Bác Kim vẫy tay với Đầu to và Gậy trúc, “Nhờ các anh nhé!”
Đầu to xua tay.
Lăng Bác Kim quay đầu lại, Thường Trấn Viễn đang như cười như không nhìn cậu. Cậu muốn cười nhưng sợ đau mặt, đành phải ngượng ngùng xoa cổ tay, “Đánh nhau nên đau tay ạ.”
Thường Trấn Viễn quay người đi lái xe.
Lăng Bác Kim có không ít vết thương, nhưng không trúng mắt, chụp phim cũng không có vấn đề gì to tát, chẳng qua nhìn hơi rợn người thôi, cuối cùng bác sĩ chỉ kê cho cậu chút thuốc sát trùng, giảm đau với bôi ngoài da.
Một lần nữa lên xe, Lăng Bác Kim vừa thắt dây an toàn vừa giả bộ vô tình nói, “Chẳng biết khi về Lịch Sâm có còn ở đó không nữa.”
Đối với câu hỏi thiếu chất xám đó, Thường Trấn Viễn xén luôn câu trả lời.
Lăng Bác Kim nói, “Hôm này là sinh nhật Lịch Sâm thật ạ?”
“Không phải.”
“Vậy nhất định là gã gai mắt em.” Lúc nói câu này, Lăng Bác Kim hơi không khống chế được sự hả hê trong lòng. Lịch Sâm có ý với sư phụ, cậu nhìn ra được, thế thì, sư phụ có ý với cậu, hẳn Lịch Sâm cũng nhìn ra được nhỉ? Ánh mắt của cậu không khỏi nhìn qua Thường Trấn Viễn. Chẳng biết từ khi nào, cậu đã quen với việc dồn ngày càng nhiều ánh nhìn trên mặt Thường Trấn Viễn, giống như xem danh họa hiếm thấy vậy, xem mãi không chán. Thoạt đầu cậu ngỡ rằng mình quá để ý tới cảm xúc của Thường Trấn Viễn, vì vậy luôn không nhịn được mà đi phân tích hỉ nộ ái ố trong mỗi cử động của hắn, nhưng giờ cảm thấy hình như chuyện vượt quá sự đơn giản trong tưởng tượng của cậu rồi.
Nói chuyện với mẹ không có kết quả gì quá lớn, nhưng cậu vẫn nắm được manh mối từ phản ứng của mẹ.
Mẹ bảo, chuyện cậu nói khiến mẹ cần phụ đạo của bác sĩ tâm thần hơn.
Cậu rất hiểu mẹ mình, bà là một người kiên cường và lạc quan, có lẽ sẽ đùa vui nho nhỏ, nhưng về việc lớn thì trước giờ vững vàng có chủ kiến, cũng như khi xưa lấy lý do không hòa hợp để kiên trì ly hôn bố vậy. Bà luôn có thể nhìn thấu suy nghĩ của bản thân và của người khác một cách đơn giản, vì vậy câu này của bà hệt như ngọn hải đăng, thoắt cái khẳng định phương hướng suy đoán của cậu.
Xe chậm rãi lái vào khu dân cư.
Lăng Bác Kim xách túi đợi Thường Trấn Viễn đỗ xe xong mới cùng nhau về nhà.
Lúc Thường Trấn Viễn xuống xe thì trông thấy nụ cười nửa miệng của cậu, “Không cười được thì đừng có cười.”
Khóe miệng Lăng Bác Kim nhếch lên cao hơn, không cẩn thận ảnh hưởng tới khóe miệng bên kia, xuýt xoa đau đớn, mãi mới đuổi kịp Thường Trấn Viễn, “Hết cách rồi, ở cùng sư phụ, em luôn muốn cười khó nhịn nổi ạ.”
Thường Trấn Viễn đang lên tầng thì khựng lại, quay đầu nhìn cậu, “Trông tôi mắc cười lắm à?”
Lăng Bác Kim nói, “Em cười là vì vui mà.”
Thường Trấn Viễn nói, “Trông tôi ngố nên cậu vui à?”
Lăng Bác Kim nói bất đắc dĩ, “Sư phụ, anh hiểu ý em mà.”
Thường Trấn Viễn tiếp tục lên tầng, “Thu dọn đồ đạc, lát về nhà.”
Bước chân của Lăng Bác Kim thoáng cái chậm lại, nói ngập ngừng, “Hôm nay trễ thế rồi, mai hẵng chuyển nhé?”
Thường Trấn Viễn nói, “Cậu ở lại một mình cũng được, tôi để xe cho cậu.”
Lăng Bác Kim nói, “Nhỡ nhị ca mò tới thì sao?”
“Dọn nhà nhanh lên.”
“…”
Cuối cùng đêm đó không dọn được, vì Lưu Triệu nói, chủ nhà đồng ý cho trả phòng trước thời hạn với điều kiện là bọn hắn dọn dẹp phòng về trạng thái trước khi thuê.
…
Thường Trấn Viễn nhìn một bàn cơm thừa canh cặn, ngầm đồng ý đề nghị của Lăng Bác Kim.
Ngày hôm sau Lưu Triệu không gọi điện giục bọn hắn về cục cảnh sát, hai người bèn ở trong phòng tổng vệ sinh.
Tuy Lăng Bác Kim bị thương nhưng làm việc khá lưu loát, quét nhà lau bàn, việc gì cũng tranh làm.
Thường Trấn Viễn với cậu đã có kinh nghiệm cùng tổng vệ sinh một lần, thế nên quá trình cũng ăn ý. Tới trưa, hai người vội vàng ăn cơm trưa ở quán ăn nhanh rồi định dọn đồ chuyển nhà, đúng lúc Đầu to gọi điện tới, Thường Trấn Viễn vừa nghe điện thoại vừa đi xuống, Lăng Bác Kim lề mề đi theo phía sau, sau đó phát hiện Thường Trấn Viễn càng đi càng chậm, cuối cùng dừng hẳn lại.
“Đội trưởng sao rồi?” Thường Trấn Viễn hỏi, “Tôi biết rồi, có tin thì nói tiếp.”
Lăng Bác Kim thu chân lại, “Xảy ra chuyện gì thế ạ?”
Thường Trấn Viễn nói, “Chuyện cậu bị thương trên thành phố biết rồi, cục trưởng và đội trưởng đang báo cáo với thành phố.”
Lăng Bác Kim kinh ngạc nói, “Vì em á?”
Thường Trấn Viễn nhìn cậu không nói chuyện.
Lăng Bác Kim vỡ lẽ, “Lịch Sâm?” Vạch trần thân phận của cậu với nhị ca, giật dây nhị ca tìm người đập cậu chỉ là khúc nhạc dạo, người Lịch Sâm thật sự muốn đối phó là Lưu Triệu. Với bối cảnh của Lịch sâm, chỉ cần tìm được cớ thì Lưu Triệu đố mà gánh nổi.
Hiểu rõ tầng này, sắc mặt cậu hơi khó coi, “Tại em cả. Nếu em đừng khăng khăng đòi ở lại, Lịch Sâm sẽ không tìm được cơ hội ra tay.”
Thường Trấn Viễn nói, “Cậu đánh giá cao bản thân hay đánh giá thấp Lịch Sâm vậy?”
Lăng Bác Kim nói, “Bao giờ anh về nhà?”
Thường Trấn Viễn nói, “Ngay giờ.”
“Hả?”
“Không phải tôi đang trên đường về đây sao?”
“…” Lăng Bác Kim định bảo không phải nói về nhà này, nhưng nhìn vẻ không muốn nói nhiều của Thường Trấn Viễn, đành phải nhịn lại.
Về Hạnh Phúc Điền Viên, Lăng Bác Kim biết điều không theo lên mà đi thẳng về nhà Đầu to.
Thường Trấn Viễn đẩy cửa đi vào, phát hiện mấy ngày không về, gian phòng luôn bị hắn chê nhỏ tự dưng to ra không ít, ánh mặt trời chiếu trên sàn nhà, khắp nơi đều là không gian trống.
Hắn lên tầng tắm rửa, nằm trên giường đọc sách một lát rồi mơ màng ngủ một giấc xong mới nhận được điện thoại của Đầu to.
Giọng Đầu to vừa gấp vừa tức, “Sếp bị đình chỉ rồi. Chuyện Triệu Thác Đường lần trước cũng bị lật ra, báo cáo thành tích của cậu với Hòa thượng chắc không được rồi. Thấy bảo còn sẽ có tổ công tác đặc biệt tới thanh tra, cậu bảo Hòa thượng tới bệnh viện xin tờ giấy báo bệnh rồi nghỉ ở nhà đi, tạm thời đừng tới. Cả cậu nữa, sếp bảo cậu nghỉ, dù sao đơn xin nghỉ cũng phê rồi, cậu yên tâm đi.”
Thường Trấn Viễn nói, “Cục trưởng bảo sao?”
Đầu to nói, “Cục trưởng bảo bọn anh tạm thời sang bên lão Hổ, chuyện khác tính sau.”
Thường Trấn Viễn đặt điện thoại xuống, chiêu rút củi đáy nồi này Lịch Sâm chơi đẹp thật.