Thường Trấn Viễn và bố Thường nói tới khuya mới trở ra, người bên ngoài đã đi hòm hòm rồi, chỉ còn lại một người phụ nữ luống tuổi ăn mặc thời thượng đang ngồi nói chuyện trong phòng khách với mấy trưởng bối.
“Mọi người đi hết rồi à?” Bố Thường hỏi.
Người phụ nữ ngồi trên sô-pha không lên tiếng.
Bố Thường nhíu mày, mấy trưởng bối lập tức ra hiệu ám chỉ người phụ nữ nọ, bấy giờ bà ta mới chậm rì rì trả lời, “Ngày mai tổ chức hôn lễ, bao nhiêu chuyện như thế, không đi chuẩn bị sao được? Lẽ nào ở cả ở đây tán chuyện à?”
Bố Thường nói, “Tôi với Trấn Viễn nói chuyện quan trọng.”
“Ồ, Trấn Viễn à.” Người phụ nữ gọi một cái quái gở, trên mặt ngập tràn ý cười khinh miệt.
Bố Thường thấy Thường Trấn Viễn không phản ứng, đẩy hắn một cái, “Không chào hỏi đi à.”
Thường Trấn Viễn đoán đây chắc là dì Ngô mà Lịch Sâm nói, chào một tiếng “Dì” khách khí.
Dì Ngô đáp lại hờ hững.
Bố Thường lấy thẻ phòng ra khỏi túi đưa Thường Trấn Viễn, nói, “Con đi nghỉ trước đi, những thứ khác, chúng ta nói tiếp sau hôn lễ.”
Thường Trấn Viễn không thấy bọn họ còn gì để mà nói nữa, chuyện công nói xong, chuyện tư bế tắc. Hắn xách hành lý đi ra ngoài, trong lòng tính xem có cần đặt vé máy bay về ngày kia không.
Vừa vào phòng, di động chợt vang lên dồn dập.
Hắn tiện tay nghe máy, đầu bên kia liền truyền tới tiếng oán trách, “Sư phụ, cuối cùng anh cũng mở máy rồi.”
Thường Trấn Viễn tưởng tượng vẻ ai oán của Lăng Bác Kim, tâm trạng tự dưng thả lỏng ra, “À, hết pin.”
“Sư phụ, anh lấy cớ này có thiếu thành ý quá không vậy?” Lăng Bác Kim nói, “Mệt cho em cứ lo không biết có phải anh bị bắt cóc không, suýt thì gọi điện thoại báo cảnh sát đấy.”
Thường Trấn Viễn nói, “Chẳng phải cậu là cảnh sát sao? Sao không tự đi tìm?” Hắn thuận miệng nói vậy, nói xong mới phát hiện câu này mang nghĩa khác, quả nhiên, đầu bên kia yên lặng.
“Hôm nay tôi…” Hắn đang nghĩ xem nói phứa cái gì để tránh xấu hổ thì nghe thấy Lăng Bác Kim chậm rãi mở miệng nói, “Vậy mai em tới nhé?”
Giờ thì tới lượt Thường Trấn Viễn không biết nói năng gì.
Lăng Bác Kim vẫn ở bên kia đợi câu trả lời, vì vậy hắn không ngơ ngẩn quá lâu, nhanh chóng nói, “Ừ, cậu tới đi. Dù sao mai tôi cũng về rồi, chưa chừng có thể gặp nhau ở sân bay đấy.”
“Mai sư phụ về à?” Lăng Bác Kim nói, “Vậy em ra chợ mua mấy món ngon.”
Thường Trấn Viễn nói, “Đợi tôi xuống máy bay về nấu à?”
Lăng Bác Kim nói, “Trước tiên em có thể dụ Đầu to lên, đợi anh ấy nấu xong thì dụ anh ấy xuống.”
“Cậu chắc chắn là anh ta biết à?”
“Lẽ nào không biết?”
“Cậu nên hỏi Vương Thụy.” Nói tới Vương Thụy thì không khỏi nghĩ tới những chuyện giữa cậu ta và Đầu to, sau đó, hai người lại im lặng.
Thường Trấn Viễn nói, “Tổ thanh tra tới chưa?”
Lăng Bác Kim nói, “Đầu to bảo có đến rồi, yêu cầu sếp viết tường trình, thuật lại quá trình làm việc.”
“Không phải đã tường trình rồi sao?”
“Lần này bằng văn bản.”
“Cũng tốt.” Thường Trấn Viễn nghĩ, tuy hắn đã nói chuyện Lưu Triệu cho bố Thường, có lẽ mấy hôm nữa bố Thường sẽ có hành động, nhưng cụ thể là hành động vào ngày nào làm tới mức nào thì hắn không nắm rõ, vì vậy để Lưu Triệu viết tường trình câu thời gian cũng được.
“Hả?” Lăng Bác Kim ngớ ra.
Thường Trấn Viễn nói, “Dù sao cũng có việc để mà làm, còn có thể ở bên vợ nữa.”
Lăng Bác Kim nói, “Đúng nhỉ, tốt thật.”
“Kiếm phòng thế nào rồi?” Thường Trấn Viễn hỏi.
Lăng Bác Kim nói, “Mấy ngày nay em cứ lo cho sư phụ mãi thôi.”
“…Kiếm cớ khéo thật.”
“Em nói thật mà.”
Thường Trấn Viễn cười đầy ẩn ý.
Hôm sau mới tờ mờ sáng đã bị bố Thường gọi điện lôi dậy, đi sau mông cậu em họ Thường lòng vòng đủ các xó xỉnh trong thành phố, đón dâu, thu hình, nhận phong bì, đón khách, tới lúc có thể ngồi xuống ăn trưa thì chỗ ngồi cũng gần kín rồi.
Phù rể rất tinh mắt, lập tức tìm chỗ trống cho hắn.
Thường Trấn Viễn nhìn Lịch Sâm đang mỉm cười bên chỗ trống, đặt mông ngồi xuống, cầm đũa lên ăn.
Lịch Sâm múc một bát canh cho hắn.
Vô số ánh mắt vô ý cố ý liếc qua.
Thường Trấn Viễn cầm di động lên, bấm số của Lăng Bác Kim. Lăng Bác Kim vừa tiếp máy thì nghe thấy Thường Trấn Viễn gọi bằng giọng dịu dàng khác thường, “Em à.”
“…” Lăng Bác Kim nói dò, “Sư phụ?”
Thường Trấn Viễn nói, “Anh sắp về rồi, nhớ anh không? Định làm món ngon gì thế?”
“Hơ, cơm rang trứng?”
“Anh thích sủi cảo em gói lắm.”
“…”
“Từ khi quen em, anh nào còn thời gian với hơi sức đi chú ý đám người vô vị đó?”
Lăng Bác Kim hơi bắt nhịp được với tiết tấu tự biên tự diễn của hắn rồi, “Sư phụ ơi, hàng xóm phía dưới bảo nóc phòng họ dột nước, ngờ là ống nước nhà mình vỡ rồi, hôm nay em gọi người tới kiểm tra.”
“Được, em bảo sao cũng được.”
“À phải, hôm nay Đầu to xin nghỉ để đi chụp ảnh cưới với chị Đầu to.”
“Anh nghĩ em mặc áo cưới chắc chắn là rất đẹp.”
“…” Lăng Bác Kim đúng lúc trông thấy Đồng Chấn Hổ đi tới, “Mấy hôm nay lão Hổ mắc cảm, hơi bị khó tính luôn.”
“Sao mà người ta so được với em.”
Lâm vào cục diện bế tắc không còn gì để nói nữa, Lăng Bác Kim im lặng vài giây mới nói, “Sư phụ, bao giờ anh về?”
“Em yêu, mai anh về ngay.” Hắn dừng một chút, mấp máy môi mới bật ra một câu, “Anh nhớ em lắm.” Sau đó không đợi đối phương có bất kỳ phản ứng nào, vẻ mặt tự nhiên cúp máy, cầm bát canh Lịch Sâm múc cho lên uống từng hớp một.
Đối mặt với cái tát vô hình thẳng thừng như vậy, Lịch Sâm vẫn tỉnh queo, “Uống chậm chút, cẩn thận xương cá.”
Thường Trấn Viễn đặt thìa xuống, lấy khăn ăn lau miệng, cuối cùng quay sang nhìn thẳng vào gã, “Cậu định bao giờ kết hôn?”
Lịch Sâm không đáp mà hỏi ngược lại, “Cậu thì sao?”
“Câu hỏi của cậu đã trả lời gần tới đáp án rồi.” Thường Trấn Viễn nói.
Lịch Sâm cúi đầu cười, “Lẽ nào nếu mới rồi tôi hỏi ‘cậu mong vậy à’ thì sẽ thay đổi kết quả sao?”
“Không.” Thường Trấn Viễn nói, “Nhưng sẽ nâng kỹ thuật diễn của cậu thêm một tầng.”
Lịch Sâm nói, “Cậu tới giờ chưa từng tin tôi à?”
Thường Trấn Viễn nói, “Nếu cậu nhớ được chuyện xảy ra năm xưa thì cậu sẽ bỏ ba chữ ‘tới giờ chưa’ đi.” Về cảnh ngộ của Thường Trấn Viễn chính quy, hắn chẳng tài nào thấu hiểu được. Theo ý kiến cá nhân, có lẽ Trang Tranh là một bi kịch, nhưng Thường Trấn Viễn là một bi kịch lớn hơn, người nhớ tới kẻ đó, chỉ nhớ được cảnh tượng bê bát nhất thảm hại nhất của kẻ đó, vì vậy thi thoảng cạnh khóe Lịch Sâm, để gã nhớ lại quá khứ tươi đẹp của Thường Trấn Viễn, coi như là sự báo đáp và đồng tình nho nhỏ của hắn dành cho nguyên chủ.
Lịch Sâm nói, “Cậu đang thù hận.”
“Cậu đánh giá cậu cao rồi.” Thường Trấn Viễn nói, “Nếu mà hận thì nhất định là hận do bột chẳng gột nên hồ.”
Lịch Sâm thở dài sè sẹ, nói, “Khi đó tôi trẻ người non dạ, kiêu ngạo, ngoan cố, sĩ diện, không chịu cúi đầu.”
Thường Trấn Viễn nói, “Dù là ai thì đều phải trả giá cho hành vi của mình. Thường Trấn Viễn đã trả giá rồi, cậu cũng trả giá rồi.”
Lịch Sâm cười khổ, “Cậu đang nói thẳng với tôi rằng, tôi vĩnh viễn mất đi tình yêu của Thường Trấn Viễn rồi sao?”
Còn cả sinh mạng nữa.
Song điểm này, trừ Thường Trấn Viễn và hắn ra, không ai khác biết được nữa. Đôi lúc hắn sẽ nghĩ về nơi chốn của Thường Trấn Viễn chính quy, thậm chí suy đoán liệu có phải vận mệnh xáo trộn số phận của hai người hay không, khiến hắn trở thành Thường Trấn Viễn, Thường Trấn Viễn trở thành Trang Tranh. Tiếc rằng, Trang Tranh đã chết rồi, câu hỏi này hắn không tìm được đáp án. Điều duy nhất hắn biết là, cái tên viết trên bài thi trong tay hắn là Thường Trấn Viễn.
Cậu em họ Thường mời rượu từng bàn một, tới bàn hắn thì Thường Trấn Viễn bị đùn ra vòng ngoài.
Lịch Sâm tự mình đi tới, “Có bố cậu với dì Ngô thì tương lai em cậu sau này bất khả hạn lượng rồi.”
Thường Trấn Viễn nói, “Cậu ghen à?”
Lịch Sâm cười nói, “Cậu ta có phải em tôi đâu.”
Thường Trấn Viễn nói, “Thế thì cậu bận tâm gì chứ?”
Lịch Sâm nói, “Tôi chỉ muốn quan tâm cậu thôi.”
Thường Trấn Viễn nói, “Tôi thế nào cậu còn không biết sao.” Hắn giơ di động lên, “Tôi chỉ muốn về nhà ăn sủi cảo thôi.”
Vẻ phẳng lặng trên mặt Lịch Sâm rốt cuộc nứt toác, dữ dằn nhìn chăm chăm vào Thường Trấn Viễn, “Sao cậu biết lần này chắc chắn đúng?”
“Tôi chỉ cần biết lần trước chắc chắn sai là được rồi.” Thường Trấn Viễn nhìn cậu em họ Thường bị bao vây đi tới bàn kế tiếp, quay người đi tới chỗ bố Thường.
Bố Thường đang nói chuyện với một ông già mập mạp, thấy Thường Trấn Viễn đi tới thì lập tức cáo lỗi với người nọ, ra đón, “Chuyện gì thế?”
“Mai con về.”
“Sớm vậy?” Bố Thường nhíu mày, “Bố còn nhiều chuyện muốn nói với con.”
Thường Trấn Viễn nói, “Con biết cả rồi.”
“Con biết cái gì?” Bố Thường nhìn bóng lưng Lịch Sâm, “Vừa rồi con nói gì với nó?”
Thường Trấn Viễn nói, “Xỉa xói nhau, chẳng ai muốn thấy đối phương sống tốt quá chứ sao.”
Bố Thường nói, “Tên Lịch Sâm này, thủ đoạn tàn nhẫn hơn cả bố nó, con bớt động tới nó đi.”
Thường Trấn Viễn nói, “Vậy thì con về sớm chút.”
Bố Thường đắp tay lên lưng hắn, cúi đầu nghĩ một lát mới nói, “Con bảo con có người rồi, thật à?”
“Thật.”
“Con…” Bố Thường muốn mắng, nhưng phải giữ hình tượng, cục tức nghẹn trong cổ họng.
“Bố.” Thường Trấn Viễn chợt gọi một tiếng, chẳng nói là nặng tình được, nhưng thoắt cái ngưng cục tức của bố Thường lại. Hắn nói chậm rãi, “Sau này có lẽ con không tới nữa đâu.”
Bố Thường ngẩn ra, “Không tới nữa là sao?”
Thường Trấn Viễn nói, “Tự sinh tự diệt. Sống có tiền đồ hay không, là chuyện của chính con.” Đây mới là cuộc sống mà Trang Tranh muốn.
Bố Thường tái mét, “Vào ngày vui của em con mà con muốn từ bố sao?”
“Không phải từ bố.” Thường Trấn Viễn nói, “Là tự lập khi đã trưởng thành.”
“Tự lập cái con khỉ!” Bố Thường muốn nổi đóa, nhưng bị Thường Trấn Viễn ngắt lời, “Vào lúc khó khăn nhất, con một mình vượt qua, về sau cũng có thể làm được. Bố là bố con, nhưng bố có cuộc sống của bố, vợ con của bố, bố không thể chăm sóc con mãi được thì sao có thể ép con mãi đi theo con đường bố trải thảm cho?”
“Bố vì tốt cho con thôi.” Bố Thường vừa muốn hạ giọng vừa muốn gầm gào, giọng nói bị chặn trong cổ họng, trán nổi gân xanh rần rần.
Thường Trấn Viễn muốn cười, nhưng nhịn lại, “Thế hằng năm cho con ít tiền mừng tuổi.”
“…” Bố Thường chợt cau mày, “Con học ai cái kiểu này vậy?”
Thường Trấn Viễn nói bình tĩnh, “Học trong quân ngũ.”
“Chẳng tiến bộ gì cả.” Bố Thường mắng.
Thường Trấn Viễn nói, “Con đi đây. Rảnh thì tới thăm con.”
Bố Thường nhìn bóng lưng phóng khoáng của hắn, đáy lòng hệt như bị thứ gì đó đè lên, nặng không thở nổi. Hôm nay rõ ràng là ngày cưới của con út, chúc mừng trong nhà sắp tăng thêm thành viên mới, song sao ông ta lại cảm thấy ngay lúc có người nhà mới thì ông ta cũng đồng thời mất đi một người.
“Ông Thường. Chúc mừng nhé.” Có người tới chúc.
Trong nháy mắt bố Thường quay đầu lại, vẻ tươi cười ngập tràn, “Bộ trưởng Vu, cảm ơn đã tới.”
Kỳ thật vé máy bay ngày mai đã hết, Thường Trấn Viễn mua vé ngày kia. Thừa dịp một ngày nhàn rỗi, hắn dứt khoát tắt máy đi loanh quanh trong chợ, thuận tiện mang ít đặc sản địa phương về.
Ngày hôm sau trước khi lên máy bay, ma xui quỷ khiến làm sao mà hắn lại bật di động lên, phát hiện hai mươi mấy tin nhắn, trừ một tin nhắn quan tâm thấm thía gửi từ bố Thường thì đều là tin Lăng Bác Kim gửi hôm qua:
Sư phụ, anh lên máy bay chưa?
Sư phụ, anh đi chuyến CA**** à?
Sư phụ, em tới sân bay rồi.
Hình như chuyến bay trễ một tiếng. Sư phụ, anh đi chuyến này à?
Cuối cùng cũng tới! Sư phụ, anh xuống máy bay chưa?
Có phải đang lấy hành lý không?
Sư phụ, có phải anh đi vệ sinh không? Nói cho em là gian nào, em trông hành lý cho anh.
Sư phụ…
…
“Mọi người đi hết rồi à?” Bố Thường hỏi.
Người phụ nữ ngồi trên sô-pha không lên tiếng.
Bố Thường nhíu mày, mấy trưởng bối lập tức ra hiệu ám chỉ người phụ nữ nọ, bấy giờ bà ta mới chậm rì rì trả lời, “Ngày mai tổ chức hôn lễ, bao nhiêu chuyện như thế, không đi chuẩn bị sao được? Lẽ nào ở cả ở đây tán chuyện à?”
Bố Thường nói, “Tôi với Trấn Viễn nói chuyện quan trọng.”
“Ồ, Trấn Viễn à.” Người phụ nữ gọi một cái quái gở, trên mặt ngập tràn ý cười khinh miệt.
Bố Thường thấy Thường Trấn Viễn không phản ứng, đẩy hắn một cái, “Không chào hỏi đi à.”
Thường Trấn Viễn đoán đây chắc là dì Ngô mà Lịch Sâm nói, chào một tiếng “Dì” khách khí.
Dì Ngô đáp lại hờ hững.
Bố Thường lấy thẻ phòng ra khỏi túi đưa Thường Trấn Viễn, nói, “Con đi nghỉ trước đi, những thứ khác, chúng ta nói tiếp sau hôn lễ.”
Thường Trấn Viễn không thấy bọn họ còn gì để mà nói nữa, chuyện công nói xong, chuyện tư bế tắc. Hắn xách hành lý đi ra ngoài, trong lòng tính xem có cần đặt vé máy bay về ngày kia không.
Vừa vào phòng, di động chợt vang lên dồn dập.
Hắn tiện tay nghe máy, đầu bên kia liền truyền tới tiếng oán trách, “Sư phụ, cuối cùng anh cũng mở máy rồi.”
Thường Trấn Viễn tưởng tượng vẻ ai oán của Lăng Bác Kim, tâm trạng tự dưng thả lỏng ra, “À, hết pin.”
“Sư phụ, anh lấy cớ này có thiếu thành ý quá không vậy?” Lăng Bác Kim nói, “Mệt cho em cứ lo không biết có phải anh bị bắt cóc không, suýt thì gọi điện thoại báo cảnh sát đấy.”
Thường Trấn Viễn nói, “Chẳng phải cậu là cảnh sát sao? Sao không tự đi tìm?” Hắn thuận miệng nói vậy, nói xong mới phát hiện câu này mang nghĩa khác, quả nhiên, đầu bên kia yên lặng.
“Hôm nay tôi…” Hắn đang nghĩ xem nói phứa cái gì để tránh xấu hổ thì nghe thấy Lăng Bác Kim chậm rãi mở miệng nói, “Vậy mai em tới nhé?”
Giờ thì tới lượt Thường Trấn Viễn không biết nói năng gì.
Lăng Bác Kim vẫn ở bên kia đợi câu trả lời, vì vậy hắn không ngơ ngẩn quá lâu, nhanh chóng nói, “Ừ, cậu tới đi. Dù sao mai tôi cũng về rồi, chưa chừng có thể gặp nhau ở sân bay đấy.”
“Mai sư phụ về à?” Lăng Bác Kim nói, “Vậy em ra chợ mua mấy món ngon.”
Thường Trấn Viễn nói, “Đợi tôi xuống máy bay về nấu à?”
Lăng Bác Kim nói, “Trước tiên em có thể dụ Đầu to lên, đợi anh ấy nấu xong thì dụ anh ấy xuống.”
“Cậu chắc chắn là anh ta biết à?”
“Lẽ nào không biết?”
“Cậu nên hỏi Vương Thụy.” Nói tới Vương Thụy thì không khỏi nghĩ tới những chuyện giữa cậu ta và Đầu to, sau đó, hai người lại im lặng.
Thường Trấn Viễn nói, “Tổ thanh tra tới chưa?”
Lăng Bác Kim nói, “Đầu to bảo có đến rồi, yêu cầu sếp viết tường trình, thuật lại quá trình làm việc.”
“Không phải đã tường trình rồi sao?”
“Lần này bằng văn bản.”
“Cũng tốt.” Thường Trấn Viễn nghĩ, tuy hắn đã nói chuyện Lưu Triệu cho bố Thường, có lẽ mấy hôm nữa bố Thường sẽ có hành động, nhưng cụ thể là hành động vào ngày nào làm tới mức nào thì hắn không nắm rõ, vì vậy để Lưu Triệu viết tường trình câu thời gian cũng được.
“Hả?” Lăng Bác Kim ngớ ra.
Thường Trấn Viễn nói, “Dù sao cũng có việc để mà làm, còn có thể ở bên vợ nữa.”
Lăng Bác Kim nói, “Đúng nhỉ, tốt thật.”
“Kiếm phòng thế nào rồi?” Thường Trấn Viễn hỏi.
Lăng Bác Kim nói, “Mấy ngày nay em cứ lo cho sư phụ mãi thôi.”
“…Kiếm cớ khéo thật.”
“Em nói thật mà.”
Thường Trấn Viễn cười đầy ẩn ý.
Hôm sau mới tờ mờ sáng đã bị bố Thường gọi điện lôi dậy, đi sau mông cậu em họ Thường lòng vòng đủ các xó xỉnh trong thành phố, đón dâu, thu hình, nhận phong bì, đón khách, tới lúc có thể ngồi xuống ăn trưa thì chỗ ngồi cũng gần kín rồi.
Phù rể rất tinh mắt, lập tức tìm chỗ trống cho hắn.
Thường Trấn Viễn nhìn Lịch Sâm đang mỉm cười bên chỗ trống, đặt mông ngồi xuống, cầm đũa lên ăn.
Lịch Sâm múc một bát canh cho hắn.
Vô số ánh mắt vô ý cố ý liếc qua.
Thường Trấn Viễn cầm di động lên, bấm số của Lăng Bác Kim. Lăng Bác Kim vừa tiếp máy thì nghe thấy Thường Trấn Viễn gọi bằng giọng dịu dàng khác thường, “Em à.”
“…” Lăng Bác Kim nói dò, “Sư phụ?”
Thường Trấn Viễn nói, “Anh sắp về rồi, nhớ anh không? Định làm món ngon gì thế?”
“Hơ, cơm rang trứng?”
“Anh thích sủi cảo em gói lắm.”
“…”
“Từ khi quen em, anh nào còn thời gian với hơi sức đi chú ý đám người vô vị đó?”
Lăng Bác Kim hơi bắt nhịp được với tiết tấu tự biên tự diễn của hắn rồi, “Sư phụ ơi, hàng xóm phía dưới bảo nóc phòng họ dột nước, ngờ là ống nước nhà mình vỡ rồi, hôm nay em gọi người tới kiểm tra.”
“Được, em bảo sao cũng được.”
“À phải, hôm nay Đầu to xin nghỉ để đi chụp ảnh cưới với chị Đầu to.”
“Anh nghĩ em mặc áo cưới chắc chắn là rất đẹp.”
“…” Lăng Bác Kim đúng lúc trông thấy Đồng Chấn Hổ đi tới, “Mấy hôm nay lão Hổ mắc cảm, hơi bị khó tính luôn.”
“Sao mà người ta so được với em.”
Lâm vào cục diện bế tắc không còn gì để nói nữa, Lăng Bác Kim im lặng vài giây mới nói, “Sư phụ, bao giờ anh về?”
“Em yêu, mai anh về ngay.” Hắn dừng một chút, mấp máy môi mới bật ra một câu, “Anh nhớ em lắm.” Sau đó không đợi đối phương có bất kỳ phản ứng nào, vẻ mặt tự nhiên cúp máy, cầm bát canh Lịch Sâm múc cho lên uống từng hớp một.
Đối mặt với cái tát vô hình thẳng thừng như vậy, Lịch Sâm vẫn tỉnh queo, “Uống chậm chút, cẩn thận xương cá.”
Thường Trấn Viễn đặt thìa xuống, lấy khăn ăn lau miệng, cuối cùng quay sang nhìn thẳng vào gã, “Cậu định bao giờ kết hôn?”
Lịch Sâm không đáp mà hỏi ngược lại, “Cậu thì sao?”
“Câu hỏi của cậu đã trả lời gần tới đáp án rồi.” Thường Trấn Viễn nói.
Lịch Sâm cúi đầu cười, “Lẽ nào nếu mới rồi tôi hỏi ‘cậu mong vậy à’ thì sẽ thay đổi kết quả sao?”
“Không.” Thường Trấn Viễn nói, “Nhưng sẽ nâng kỹ thuật diễn của cậu thêm một tầng.”
Lịch Sâm nói, “Cậu tới giờ chưa từng tin tôi à?”
Thường Trấn Viễn nói, “Nếu cậu nhớ được chuyện xảy ra năm xưa thì cậu sẽ bỏ ba chữ ‘tới giờ chưa’ đi.” Về cảnh ngộ của Thường Trấn Viễn chính quy, hắn chẳng tài nào thấu hiểu được. Theo ý kiến cá nhân, có lẽ Trang Tranh là một bi kịch, nhưng Thường Trấn Viễn là một bi kịch lớn hơn, người nhớ tới kẻ đó, chỉ nhớ được cảnh tượng bê bát nhất thảm hại nhất của kẻ đó, vì vậy thi thoảng cạnh khóe Lịch Sâm, để gã nhớ lại quá khứ tươi đẹp của Thường Trấn Viễn, coi như là sự báo đáp và đồng tình nho nhỏ của hắn dành cho nguyên chủ.
Lịch Sâm nói, “Cậu đang thù hận.”
“Cậu đánh giá cậu cao rồi.” Thường Trấn Viễn nói, “Nếu mà hận thì nhất định là hận do bột chẳng gột nên hồ.”
Lịch Sâm thở dài sè sẹ, nói, “Khi đó tôi trẻ người non dạ, kiêu ngạo, ngoan cố, sĩ diện, không chịu cúi đầu.”
Thường Trấn Viễn nói, “Dù là ai thì đều phải trả giá cho hành vi của mình. Thường Trấn Viễn đã trả giá rồi, cậu cũng trả giá rồi.”
Lịch Sâm cười khổ, “Cậu đang nói thẳng với tôi rằng, tôi vĩnh viễn mất đi tình yêu của Thường Trấn Viễn rồi sao?”
Còn cả sinh mạng nữa.
Song điểm này, trừ Thường Trấn Viễn và hắn ra, không ai khác biết được nữa. Đôi lúc hắn sẽ nghĩ về nơi chốn của Thường Trấn Viễn chính quy, thậm chí suy đoán liệu có phải vận mệnh xáo trộn số phận của hai người hay không, khiến hắn trở thành Thường Trấn Viễn, Thường Trấn Viễn trở thành Trang Tranh. Tiếc rằng, Trang Tranh đã chết rồi, câu hỏi này hắn không tìm được đáp án. Điều duy nhất hắn biết là, cái tên viết trên bài thi trong tay hắn là Thường Trấn Viễn.
Cậu em họ Thường mời rượu từng bàn một, tới bàn hắn thì Thường Trấn Viễn bị đùn ra vòng ngoài.
Lịch Sâm tự mình đi tới, “Có bố cậu với dì Ngô thì tương lai em cậu sau này bất khả hạn lượng rồi.”
Thường Trấn Viễn nói, “Cậu ghen à?”
Lịch Sâm cười nói, “Cậu ta có phải em tôi đâu.”
Thường Trấn Viễn nói, “Thế thì cậu bận tâm gì chứ?”
Lịch Sâm nói, “Tôi chỉ muốn quan tâm cậu thôi.”
Thường Trấn Viễn nói, “Tôi thế nào cậu còn không biết sao.” Hắn giơ di động lên, “Tôi chỉ muốn về nhà ăn sủi cảo thôi.”
Vẻ phẳng lặng trên mặt Lịch Sâm rốt cuộc nứt toác, dữ dằn nhìn chăm chăm vào Thường Trấn Viễn, “Sao cậu biết lần này chắc chắn đúng?”
“Tôi chỉ cần biết lần trước chắc chắn sai là được rồi.” Thường Trấn Viễn nhìn cậu em họ Thường bị bao vây đi tới bàn kế tiếp, quay người đi tới chỗ bố Thường.
Bố Thường đang nói chuyện với một ông già mập mạp, thấy Thường Trấn Viễn đi tới thì lập tức cáo lỗi với người nọ, ra đón, “Chuyện gì thế?”
“Mai con về.”
“Sớm vậy?” Bố Thường nhíu mày, “Bố còn nhiều chuyện muốn nói với con.”
Thường Trấn Viễn nói, “Con biết cả rồi.”
“Con biết cái gì?” Bố Thường nhìn bóng lưng Lịch Sâm, “Vừa rồi con nói gì với nó?”
Thường Trấn Viễn nói, “Xỉa xói nhau, chẳng ai muốn thấy đối phương sống tốt quá chứ sao.”
Bố Thường nói, “Tên Lịch Sâm này, thủ đoạn tàn nhẫn hơn cả bố nó, con bớt động tới nó đi.”
Thường Trấn Viễn nói, “Vậy thì con về sớm chút.”
Bố Thường đắp tay lên lưng hắn, cúi đầu nghĩ một lát mới nói, “Con bảo con có người rồi, thật à?”
“Thật.”
“Con…” Bố Thường muốn mắng, nhưng phải giữ hình tượng, cục tức nghẹn trong cổ họng.
“Bố.” Thường Trấn Viễn chợt gọi một tiếng, chẳng nói là nặng tình được, nhưng thoắt cái ngưng cục tức của bố Thường lại. Hắn nói chậm rãi, “Sau này có lẽ con không tới nữa đâu.”
Bố Thường ngẩn ra, “Không tới nữa là sao?”
Thường Trấn Viễn nói, “Tự sinh tự diệt. Sống có tiền đồ hay không, là chuyện của chính con.” Đây mới là cuộc sống mà Trang Tranh muốn.
Bố Thường tái mét, “Vào ngày vui của em con mà con muốn từ bố sao?”
“Không phải từ bố.” Thường Trấn Viễn nói, “Là tự lập khi đã trưởng thành.”
“Tự lập cái con khỉ!” Bố Thường muốn nổi đóa, nhưng bị Thường Trấn Viễn ngắt lời, “Vào lúc khó khăn nhất, con một mình vượt qua, về sau cũng có thể làm được. Bố là bố con, nhưng bố có cuộc sống của bố, vợ con của bố, bố không thể chăm sóc con mãi được thì sao có thể ép con mãi đi theo con đường bố trải thảm cho?”
“Bố vì tốt cho con thôi.” Bố Thường vừa muốn hạ giọng vừa muốn gầm gào, giọng nói bị chặn trong cổ họng, trán nổi gân xanh rần rần.
Thường Trấn Viễn muốn cười, nhưng nhịn lại, “Thế hằng năm cho con ít tiền mừng tuổi.”
“…” Bố Thường chợt cau mày, “Con học ai cái kiểu này vậy?”
Thường Trấn Viễn nói bình tĩnh, “Học trong quân ngũ.”
“Chẳng tiến bộ gì cả.” Bố Thường mắng.
Thường Trấn Viễn nói, “Con đi đây. Rảnh thì tới thăm con.”
Bố Thường nhìn bóng lưng phóng khoáng của hắn, đáy lòng hệt như bị thứ gì đó đè lên, nặng không thở nổi. Hôm nay rõ ràng là ngày cưới của con út, chúc mừng trong nhà sắp tăng thêm thành viên mới, song sao ông ta lại cảm thấy ngay lúc có người nhà mới thì ông ta cũng đồng thời mất đi một người.
“Ông Thường. Chúc mừng nhé.” Có người tới chúc.
Trong nháy mắt bố Thường quay đầu lại, vẻ tươi cười ngập tràn, “Bộ trưởng Vu, cảm ơn đã tới.”
Kỳ thật vé máy bay ngày mai đã hết, Thường Trấn Viễn mua vé ngày kia. Thừa dịp một ngày nhàn rỗi, hắn dứt khoát tắt máy đi loanh quanh trong chợ, thuận tiện mang ít đặc sản địa phương về.
Ngày hôm sau trước khi lên máy bay, ma xui quỷ khiến làm sao mà hắn lại bật di động lên, phát hiện hai mươi mấy tin nhắn, trừ một tin nhắn quan tâm thấm thía gửi từ bố Thường thì đều là tin Lăng Bác Kim gửi hôm qua:
Sư phụ, anh lên máy bay chưa?
Sư phụ, anh đi chuyến CA**** à?
Sư phụ, em tới sân bay rồi.
Hình như chuyến bay trễ một tiếng. Sư phụ, anh đi chuyến này à?
Cuối cùng cũng tới! Sư phụ, anh xuống máy bay chưa?
Có phải đang lấy hành lý không?
Sư phụ, có phải anh đi vệ sinh không? Nói cho em là gian nào, em trông hành lý cho anh.
Sư phụ…
…