Tầm quan trọng của một người thể hiện rõ rệt nhất khi anh ta vắng mặt.
Giống như bây giờ, rõ ràng chỉ thiếu một Đầu to mà bầu không khí cả bàn cơm hoàn toàn là băng hỏa lưỡng trọng thiên. Thường Trấn Viễn vốn không thích nói chuyện lúc ăn cơm, Lăng Bác Kim kể từ khi hai người nói thẳng ra với nhau thì nói chuyện cũng đắn đo và dè dặt hơn, kết quả trực tiếp là không có gì để nói, Vương Thụy thì khỏi cần bàn, vốn không phải người nói nhiều, sau khi bị tổn thương thì càng thêm lặng lẽ.
Ba người lặng lẽ cộng lại chính là… lặng lẽ.
Ăn cơm xong, Lăng Bác Kim tự động đi rửa bát.
Vương Thụy ở trong bếp gọt trái cây cậu ta mua mang tới, thuận miệng hỏi, “Dạo này ở với sư phụ ông thế nào?”
Lăng Bác Kim đang rửa bát hơi chững lại, “Tốt lắm.”
Vương Thụy gặm cái lõi táo[1] đã cắt rời ra, tới lúc gặm sạch sẽ mới hỏi, “Thế, sư phụ tôi thì sao?”
Lăng Bác Kim nói, “Cũng được.”
Vương Thụy mút ngón tay, thấp giọng nói, “Rất vui vẻ ha?”
Lăng Bác Kim bỏ bát xuống quay đầu lại.
Vương Thụy dời mắt đi, miệng cọp gan thỏ nói, “Tôi hỏi vậy thôi.”
Lăng Bác Kim nói, “Trông họ rất hạnh phúc.”
“Tôi nhận được thiệp mời, dùng thân phận đồ đệ tới chúc sự phụ và sư mẫu bạch đầu giai lão, ông đừng nghĩ ngợi nhiều.” Vương Thụy ném lõi táo vào thùng rác, bưng đĩa trái cây vội vàng đi ra.
Thường Trấn Viễn bắt tréo hai chân xem ti-vi, thấy cậu ta đi ra thì nói chậm rãi, “Tới cướp rể à?”
Vương Thụy đỏ mặt, “Chả buồn cười tẹo nào.” Nói xong, vất đĩa trái cây lại rồi đi vào phòng Lăng Bác Kim.
Thường Trấn Viễn cầm táo lên cắn một miếng, vẻ mặt đăm chiêu.
Lăng Bác Kim rửa bát đũa xong đi ra thì thấy Thường Trấn Viễn vắt tay lên lưng ghế sô-pha, nhìn cậu bằng vẻ sâu xa khó dò, “Sao thế à?” Cậu thắc mắc.
“Dạo này buổi đêm lạnh, nếu ngủ ghế sô-pha thì tốt nhất đắp thêm cái chăn.” Thường Trấn Viễn ngừng chút rồi nói, “Nếu không có chăn dư thì tôi có thể cho cậu mượn.”
Lăng Bác Kim nhìn hắn, tự dưng cười.
Thường Trấn Viễn ném điều khiển lên ghế sô-pha, quay người lên tầng.
“Sư phụ, thật ra giường em rộng lắm, đủ chỗ cho hai người.” Lăng Bác Kim nói.
Thường Trấn Viễn bỏ ngoài tai đi lên trên.
Lăng Bác Kim cúi đầu nhìn chỗ trái cây còn lại một nửa trong đĩa, nụ cười bên miệng càng sâu thêm.
Thời gian ban đêm luôn trôi qua nhanh chóng.
Lăng Bác Kim ôm chăn ngủ trên ghế sô-pha. Ánh sáng đủ màu trên màn hình ti-vi chiếu lên mặt cậu, chợp sáng chợp tối. Phía sau cậu, Thường Trấn Viễn mặc đồ ngủ đứng bên lan can cầu thang. Từ góc của hắn chỉ có thể thấy hai cái chân Lăng Bác Kim vươn khỏi ghế sô-pha, song chỉ một chút như vậy thôi đã đủ lắm rồi.
Hắn đang định trở về thì chuông điện thoại réo lên.
Lăng Bác Kim có vẻ bị dọa giật thót, dụi mắt ngồi dậy, ngơ ngẩn hai giây mới bắt máy.
“Đầu to à? Anh tìm sư phụ á? Từ từ.” Lăng Bác Kim quay đầu lại thì trông thấy Thường Trấn Viễn ở tầng hai xua tay với cậu. “Sư phụ ngủ rồi ạ. Cửa khóa. Phải, sư phụ tối ngủ luôn khóa cửa. Khỏi cần thử, em biết mà… Đúng vậy, Vương Thụy ở đây. Cậu ấy cũng ngủ rồi. Ừm, dạ, cũng khóa cửa rồi… Không không, anh không cần lên đâu, cửa chính cũng khóa. Vì, đợt này an ninh không tốt. Phải, em là cảnh sát, nên càng phải có ý thức đề phòng. Ngày mai là ngày vui, chú rể nên ngủ sớm chút. Đừng căng thẳng thì em sẽ không căng thẳng.”
Thường Trấn Viễn không nghe tiếp nữa, về phòng nhảy lên giường, đang tính đặt báo thức tắt di động đi ngủ thì di động vang dồn dập.
—— Lại là Đầu to.
Hắn bực mình nghe máy, “Nếu anh nói quá hai từ thì mai tôi tới cướp dâu.”
“…Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon!”
Buổi tối tạm thời cờ yên trống lặng do bị uy hiếp không có nghĩa là sáng hôm sau sẽ không trống cờ lại nổi.
Đồng hồ báo thức của Thường Trấn Viễn vừa mới vang lên thì bên dưới đã truyền tới tiếng đập cửa ầm ầm. Tuy hắn không thích nằm ỳ, nhưng cũng không thích bị người đánh thức theo cách này. Thường Trấn Viễn thay quần áo vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, lúc trở ra thì thấy Đầu to đẩy cửa vào.
Bốn mắt nhìn nhau, Đầu to chột dạ nói, “Anh có gõ cửa rồi.”
Thường Trấn Viễn nói, “Tôi khẳng định tôi chưa hề trả lời.”
“Đúng thế, vì thế anh mới không yên tâm vào coi.” Đầu to nói xong, cười ngờ nghệch, “Hôm nay anh sắp kết hôn rồi.”
Thường Trấn Viễn nói, “Muốn mời tôi làm cô dâu à?”
Nụ cười của Đầu to ngừng ngay lại, “Đừng sáng ra đã dọa người.”
Thường Trấn Viễn nói, “Không dọa người bằng nụ cười của anh.”
“…Vào ngày vui cậu không để anh phấn chấn được chút à?” Đầu to tủi thân nhìn hắn.
Thường Trấn Viễn, “Hôm nay còn chuyện gì có thể ảnh hưởng tới tâm trạng của anh được sao?”
“Đương nhiên là có.” Đầu to la lên, “Anh không phải kẻ trọng sắc khinh bạn.”
Thường Trấn Viễn nói, “Đừng kết hôn nữa, đi chơi bóng bàn với tôi đi.”
“Mơ hão!”
Hai người xuống dưới, Vương Thụy cũng đánh răng rửa mặt xong đi ra rồi, trông thấy Đầu to, mặt thoạt tiên là cứng ngắc, lập tức cố mở miệng nói, “Sư phụ, chúc mừng ạ.”
Đầu to giơ tay vỗ lên mặt cậu ta, “Cậu sao thế? Ngủ không ngon à? Đã bảo cậu qua nhà anh rồi mà cậu cứ nằng nặc tới chen chúc với Hòa thượng, ngủ không quen phỏng? Mặt sưng cả lên rồi, không giống mũi trâu mà giống mũi lợn.”
Vương Thụy ngượng đỏ mặt, ánh mắt lưu luyến nhìn bàn tay đưa về của anh ta.
Lăng Bác Kim nói, “Chúng ta ăn sáng cái đã đi.”
“Ra ngoài ăn đi, anh mời.” Đầu to vỗ ngực.
Thường Trấn Viễn, “Chuẩn bị bao tiền lì xì?”
Đầu to nói, “Một trăm đồng. Sao, sáng ra đã định ăn bào ngư vi cá à?”
Thường Trấn Viễn xòe tay ra, “Đưa tiền đây.”
Đầu to lấy một tờ một trăm ra đưa hắn thật, “Cậu định gọi giao hàng à?”
Thường Trấn Viễn lấy hai tờ mười đồng ra khỏi túi đưa Vương Thụy và Lăng Bác Kim, “Luộc mấy quả trứng gà đi.”
“…Cậu ki quá!” Đầu to chỉ vào mũi hắn kêu lên.
Thường Trấn Viễn cười nhét tiền vào túi.
Cuối cùng tờ một trăm kia vẫn bị sung công mua bữa sáng, vì không để mình lỗ quá nhiều, một mình Đầu to ăn hết hai mươi đồng.
Thường Trấn Viễn đợi anh ta ăn xong mới nhắc, “Cẩn thận nửa đường đi vệ sinh.”
“…”
Sự thật chứng minh, miệng Thường Trấn Viễn chẳng những hữu hiệu với nghi can, mà cũng hữu hiệu với cả anh ta nữa.
“Lái chậm chút, xem hộ anh xem quanh đây có nhà vệ sinh công cộng không.” Đầu to ôm bụng, mong mỏi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thường Trấn Viễn nói, “Anh vừa đi ba phút trước.”
“Anh biết anh đang tiêu chảy, cậu không cần nói kỹ như thế.”
“Chí ít thì tôi chưa nói tôi ngồi cạnh anh cứ nghe thấy bụng anh sôi ùng ục miết.”
“Em sai rồi, anh A Tiêu, anh tìm nhà vệ sinh cho em đã đi ạ.”
“…”
“Cậu quay xe làm gì?”
“Đỡ cho việc nảy sinh tình huống chú rể tìm quần mới đáng xấu hổ.”
“…Cậu không cần nói thật mà.”
Tuy trên đường đi xuất hiện chút nhạc đệm không êm thấm, nhưng không hề dao động kết cục. Đầu to cuối cùng vẫn tới nhà cô dâu đúng giờ, thuốc uống tạm cũng có hiệu quả vào lúc ngàn cân treo sợi tóc. Vì vậy người nhà cô dâu không biết chú rể thiếu điều ngất vì ị ở trên đường.
“Tiền lì xì, bọn tôi muốn hai mươi chín ngàn chín trăm chín mươi chín đồng tiền lì xì!” Phù dâu dẫn đầu đội quân tóc dài bao vây chỗ cửa tòa nhà.
Đầu to nhìn sang nhóm phù rể.
Hai thanh niên trong nhóm phù rể xông lên mặc cả.
Thường Trấn Viễn, Lăng Bác Kim và Vương Thụy đứng bên xem trò vui.
Đầu to bất mãn nói, “Sao các cậu không lên?”
Thường Trấn Viễn, “Vì không để anh tốn kém.”
“Ý gì?”
Thường Trấn Viễn nói, “Giờ tôi rất muốn phản chiến cướp sạch sành sanh rồi chia chác tang vật.”
Đầu to, “…”
Hai anh chàng phù rể cuối cùng không làm được. Thường Trấn Viễn rốt cuộc ra trận, nhận lấy tiền lì xì từ tay Đầu to, thuận tay nhét rất nhiều tiền mệnh giá nhỏ một đồng vào, trông dầy cộm, sau đó lên đàm phán.
Trai đẹp luôn được ưa thích.
Thấy hắn và Lăng Bác Kim, giọng của nhóm phù dâu lập tức giảm nhiều đề-xi-ben.
Thường Trấn Viễn một bên nói chuyện phiếm với đám cô ta, một bên cầm tiền lì xì nhét tới nhét lui, sau đó thừa lúc đối phương thả lỏng tay, làm bộ trượt tay ném tiền lì xì ra ngoài. Tiền xu vang leng keng đầy đất.
Người thấy đồ vật, đặc biệt là tiền bị ném trên mặt đất, phản ứng đầu tiên chính là khom người xuống nhặt, mấy cô phù dâu cũng không ngoại lệ, đợi đám cô ta tỉnh táo lại, Thường Trấn Viễn đã đẩy cửa ra đủn Đầu to vào rồi.
“Các anh đểu quá!”
Phù dâu la to, nhưng đại thế đã mất, Đầu to bằng sự nhiệt tình khi làm việc, đầu tàu gương mẫu lao vào trận địa, mặc kệ luôn khuy măng-sét bị kéo rơi, một mình xông thẳng vào trong nhà.
Lăng Bác Kim vươn tay ôm lấy Vương Thụy đang héo rũ.
[1]
000000000125078647_1_400x400
Giống như bây giờ, rõ ràng chỉ thiếu một Đầu to mà bầu không khí cả bàn cơm hoàn toàn là băng hỏa lưỡng trọng thiên. Thường Trấn Viễn vốn không thích nói chuyện lúc ăn cơm, Lăng Bác Kim kể từ khi hai người nói thẳng ra với nhau thì nói chuyện cũng đắn đo và dè dặt hơn, kết quả trực tiếp là không có gì để nói, Vương Thụy thì khỏi cần bàn, vốn không phải người nói nhiều, sau khi bị tổn thương thì càng thêm lặng lẽ.
Ba người lặng lẽ cộng lại chính là… lặng lẽ.
Ăn cơm xong, Lăng Bác Kim tự động đi rửa bát.
Vương Thụy ở trong bếp gọt trái cây cậu ta mua mang tới, thuận miệng hỏi, “Dạo này ở với sư phụ ông thế nào?”
Lăng Bác Kim đang rửa bát hơi chững lại, “Tốt lắm.”
Vương Thụy gặm cái lõi táo[1] đã cắt rời ra, tới lúc gặm sạch sẽ mới hỏi, “Thế, sư phụ tôi thì sao?”
Lăng Bác Kim nói, “Cũng được.”
Vương Thụy mút ngón tay, thấp giọng nói, “Rất vui vẻ ha?”
Lăng Bác Kim bỏ bát xuống quay đầu lại.
Vương Thụy dời mắt đi, miệng cọp gan thỏ nói, “Tôi hỏi vậy thôi.”
Lăng Bác Kim nói, “Trông họ rất hạnh phúc.”
“Tôi nhận được thiệp mời, dùng thân phận đồ đệ tới chúc sự phụ và sư mẫu bạch đầu giai lão, ông đừng nghĩ ngợi nhiều.” Vương Thụy ném lõi táo vào thùng rác, bưng đĩa trái cây vội vàng đi ra.
Thường Trấn Viễn bắt tréo hai chân xem ti-vi, thấy cậu ta đi ra thì nói chậm rãi, “Tới cướp rể à?”
Vương Thụy đỏ mặt, “Chả buồn cười tẹo nào.” Nói xong, vất đĩa trái cây lại rồi đi vào phòng Lăng Bác Kim.
Thường Trấn Viễn cầm táo lên cắn một miếng, vẻ mặt đăm chiêu.
Lăng Bác Kim rửa bát đũa xong đi ra thì thấy Thường Trấn Viễn vắt tay lên lưng ghế sô-pha, nhìn cậu bằng vẻ sâu xa khó dò, “Sao thế à?” Cậu thắc mắc.
“Dạo này buổi đêm lạnh, nếu ngủ ghế sô-pha thì tốt nhất đắp thêm cái chăn.” Thường Trấn Viễn ngừng chút rồi nói, “Nếu không có chăn dư thì tôi có thể cho cậu mượn.”
Lăng Bác Kim nhìn hắn, tự dưng cười.
Thường Trấn Viễn ném điều khiển lên ghế sô-pha, quay người lên tầng.
“Sư phụ, thật ra giường em rộng lắm, đủ chỗ cho hai người.” Lăng Bác Kim nói.
Thường Trấn Viễn bỏ ngoài tai đi lên trên.
Lăng Bác Kim cúi đầu nhìn chỗ trái cây còn lại một nửa trong đĩa, nụ cười bên miệng càng sâu thêm.
Thời gian ban đêm luôn trôi qua nhanh chóng.
Lăng Bác Kim ôm chăn ngủ trên ghế sô-pha. Ánh sáng đủ màu trên màn hình ti-vi chiếu lên mặt cậu, chợp sáng chợp tối. Phía sau cậu, Thường Trấn Viễn mặc đồ ngủ đứng bên lan can cầu thang. Từ góc của hắn chỉ có thể thấy hai cái chân Lăng Bác Kim vươn khỏi ghế sô-pha, song chỉ một chút như vậy thôi đã đủ lắm rồi.
Hắn đang định trở về thì chuông điện thoại réo lên.
Lăng Bác Kim có vẻ bị dọa giật thót, dụi mắt ngồi dậy, ngơ ngẩn hai giây mới bắt máy.
“Đầu to à? Anh tìm sư phụ á? Từ từ.” Lăng Bác Kim quay đầu lại thì trông thấy Thường Trấn Viễn ở tầng hai xua tay với cậu. “Sư phụ ngủ rồi ạ. Cửa khóa. Phải, sư phụ tối ngủ luôn khóa cửa. Khỏi cần thử, em biết mà… Đúng vậy, Vương Thụy ở đây. Cậu ấy cũng ngủ rồi. Ừm, dạ, cũng khóa cửa rồi… Không không, anh không cần lên đâu, cửa chính cũng khóa. Vì, đợt này an ninh không tốt. Phải, em là cảnh sát, nên càng phải có ý thức đề phòng. Ngày mai là ngày vui, chú rể nên ngủ sớm chút. Đừng căng thẳng thì em sẽ không căng thẳng.”
Thường Trấn Viễn không nghe tiếp nữa, về phòng nhảy lên giường, đang tính đặt báo thức tắt di động đi ngủ thì di động vang dồn dập.
—— Lại là Đầu to.
Hắn bực mình nghe máy, “Nếu anh nói quá hai từ thì mai tôi tới cướp dâu.”
“…Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon!”
Buổi tối tạm thời cờ yên trống lặng do bị uy hiếp không có nghĩa là sáng hôm sau sẽ không trống cờ lại nổi.
Đồng hồ báo thức của Thường Trấn Viễn vừa mới vang lên thì bên dưới đã truyền tới tiếng đập cửa ầm ầm. Tuy hắn không thích nằm ỳ, nhưng cũng không thích bị người đánh thức theo cách này. Thường Trấn Viễn thay quần áo vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, lúc trở ra thì thấy Đầu to đẩy cửa vào.
Bốn mắt nhìn nhau, Đầu to chột dạ nói, “Anh có gõ cửa rồi.”
Thường Trấn Viễn nói, “Tôi khẳng định tôi chưa hề trả lời.”
“Đúng thế, vì thế anh mới không yên tâm vào coi.” Đầu to nói xong, cười ngờ nghệch, “Hôm nay anh sắp kết hôn rồi.”
Thường Trấn Viễn nói, “Muốn mời tôi làm cô dâu à?”
Nụ cười của Đầu to ngừng ngay lại, “Đừng sáng ra đã dọa người.”
Thường Trấn Viễn nói, “Không dọa người bằng nụ cười của anh.”
“…Vào ngày vui cậu không để anh phấn chấn được chút à?” Đầu to tủi thân nhìn hắn.
Thường Trấn Viễn, “Hôm nay còn chuyện gì có thể ảnh hưởng tới tâm trạng của anh được sao?”
“Đương nhiên là có.” Đầu to la lên, “Anh không phải kẻ trọng sắc khinh bạn.”
Thường Trấn Viễn nói, “Đừng kết hôn nữa, đi chơi bóng bàn với tôi đi.”
“Mơ hão!”
Hai người xuống dưới, Vương Thụy cũng đánh răng rửa mặt xong đi ra rồi, trông thấy Đầu to, mặt thoạt tiên là cứng ngắc, lập tức cố mở miệng nói, “Sư phụ, chúc mừng ạ.”
Đầu to giơ tay vỗ lên mặt cậu ta, “Cậu sao thế? Ngủ không ngon à? Đã bảo cậu qua nhà anh rồi mà cậu cứ nằng nặc tới chen chúc với Hòa thượng, ngủ không quen phỏng? Mặt sưng cả lên rồi, không giống mũi trâu mà giống mũi lợn.”
Vương Thụy ngượng đỏ mặt, ánh mắt lưu luyến nhìn bàn tay đưa về của anh ta.
Lăng Bác Kim nói, “Chúng ta ăn sáng cái đã đi.”
“Ra ngoài ăn đi, anh mời.” Đầu to vỗ ngực.
Thường Trấn Viễn, “Chuẩn bị bao tiền lì xì?”
Đầu to nói, “Một trăm đồng. Sao, sáng ra đã định ăn bào ngư vi cá à?”
Thường Trấn Viễn xòe tay ra, “Đưa tiền đây.”
Đầu to lấy một tờ một trăm ra đưa hắn thật, “Cậu định gọi giao hàng à?”
Thường Trấn Viễn lấy hai tờ mười đồng ra khỏi túi đưa Vương Thụy và Lăng Bác Kim, “Luộc mấy quả trứng gà đi.”
“…Cậu ki quá!” Đầu to chỉ vào mũi hắn kêu lên.
Thường Trấn Viễn cười nhét tiền vào túi.
Cuối cùng tờ một trăm kia vẫn bị sung công mua bữa sáng, vì không để mình lỗ quá nhiều, một mình Đầu to ăn hết hai mươi đồng.
Thường Trấn Viễn đợi anh ta ăn xong mới nhắc, “Cẩn thận nửa đường đi vệ sinh.”
“…”
Sự thật chứng minh, miệng Thường Trấn Viễn chẳng những hữu hiệu với nghi can, mà cũng hữu hiệu với cả anh ta nữa.
“Lái chậm chút, xem hộ anh xem quanh đây có nhà vệ sinh công cộng không.” Đầu to ôm bụng, mong mỏi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thường Trấn Viễn nói, “Anh vừa đi ba phút trước.”
“Anh biết anh đang tiêu chảy, cậu không cần nói kỹ như thế.”
“Chí ít thì tôi chưa nói tôi ngồi cạnh anh cứ nghe thấy bụng anh sôi ùng ục miết.”
“Em sai rồi, anh A Tiêu, anh tìm nhà vệ sinh cho em đã đi ạ.”
“…”
“Cậu quay xe làm gì?”
“Đỡ cho việc nảy sinh tình huống chú rể tìm quần mới đáng xấu hổ.”
“…Cậu không cần nói thật mà.”
Tuy trên đường đi xuất hiện chút nhạc đệm không êm thấm, nhưng không hề dao động kết cục. Đầu to cuối cùng vẫn tới nhà cô dâu đúng giờ, thuốc uống tạm cũng có hiệu quả vào lúc ngàn cân treo sợi tóc. Vì vậy người nhà cô dâu không biết chú rể thiếu điều ngất vì ị ở trên đường.
“Tiền lì xì, bọn tôi muốn hai mươi chín ngàn chín trăm chín mươi chín đồng tiền lì xì!” Phù dâu dẫn đầu đội quân tóc dài bao vây chỗ cửa tòa nhà.
Đầu to nhìn sang nhóm phù rể.
Hai thanh niên trong nhóm phù rể xông lên mặc cả.
Thường Trấn Viễn, Lăng Bác Kim và Vương Thụy đứng bên xem trò vui.
Đầu to bất mãn nói, “Sao các cậu không lên?”
Thường Trấn Viễn, “Vì không để anh tốn kém.”
“Ý gì?”
Thường Trấn Viễn nói, “Giờ tôi rất muốn phản chiến cướp sạch sành sanh rồi chia chác tang vật.”
Đầu to, “…”
Hai anh chàng phù rể cuối cùng không làm được. Thường Trấn Viễn rốt cuộc ra trận, nhận lấy tiền lì xì từ tay Đầu to, thuận tay nhét rất nhiều tiền mệnh giá nhỏ một đồng vào, trông dầy cộm, sau đó lên đàm phán.
Trai đẹp luôn được ưa thích.
Thấy hắn và Lăng Bác Kim, giọng của nhóm phù dâu lập tức giảm nhiều đề-xi-ben.
Thường Trấn Viễn một bên nói chuyện phiếm với đám cô ta, một bên cầm tiền lì xì nhét tới nhét lui, sau đó thừa lúc đối phương thả lỏng tay, làm bộ trượt tay ném tiền lì xì ra ngoài. Tiền xu vang leng keng đầy đất.
Người thấy đồ vật, đặc biệt là tiền bị ném trên mặt đất, phản ứng đầu tiên chính là khom người xuống nhặt, mấy cô phù dâu cũng không ngoại lệ, đợi đám cô ta tỉnh táo lại, Thường Trấn Viễn đã đẩy cửa ra đủn Đầu to vào rồi.
“Các anh đểu quá!”
Phù dâu la to, nhưng đại thế đã mất, Đầu to bằng sự nhiệt tình khi làm việc, đầu tàu gương mẫu lao vào trận địa, mặc kệ luôn khuy măng-sét bị kéo rơi, một mình xông thẳng vào trong nhà.
Lăng Bác Kim vươn tay ôm lấy Vương Thụy đang héo rũ.
[1]
000000000125078647_1_400x400