Tuy nhiên, với thân phận của Từ Vi Vũ chắc có đặc quyền riêng.
Đến ngày lễ tình nhân, Lâm Hi bận tối mặt mũi, lúc này cô hết sức hối hận vì đã không nghe lời khuyên của bà chủ siêu thị bên cạnh tuyển thêm mấy người làm việc bán thời gian.
Cả một ngày, cô hết lái xe, giao hoa, giao hoa rồi lái xe.
Đợi tới khi giao xong bó hoa cuối cùng trở lại tiệm.
Lâm Hi ngã nhào xuống ghế sofa không muốn động đậy chút nào nữa.
Trần Bình sau khi tiễn khách mua hoa, vừa xoa bóp eo vừa tiến lại chỗ bà chủ:
" Bây giờ đúng là nhiều người có tiền, giá hoa hôm nay đắt hơn bình thường nhiều như vậy mà vẫn có quá trời người mua.
Lúc nãy còn có cả học sinh trung học mặc đồng phục tới mua hoa Không hề do dự trực tiếp bỏ tiền ra mua cành."
Nói xong còn tấm tắc mấy tiếng, tựa như đây là chuyện không thể nào hiểu nổi.
Lâm Hi nghe xong tỉnh táo lại tinh thần, ngồi dậy trên ghế sofa nói:
"Vậy là em không hiểu rồi Người ta bỏ tiền ra để mua sự lãng mạn, để lấy lòng của phụ nữ, thể hiện thân phận của mình.
Đàn ông vì người phụ nữ của mình tiêu càng nhiều tiền sẽ càng được yêu thích! Chuyện này không phân biệt được đàn ông trưởng thành hay học sinh, suy nghĩ đều giống nhau thôi.
Một lát sau, Hứa Dương đưa hoa xong trở lại tiệm, hiện tại cũng đã gần giờ.
Lâm Hi nhìn số hoa hồng còn lại trong tiệm.
Tuy rằng bán được cũng khá nhiều nhưng còn lại cũng không ít.
Cô đã dự tính sai nên nhập về hơi nhiều hoa.
Cũng may là không bị lỗ vốn, mà còn kiếm được tiền lời kha khá, số còn lại này cứ từ từ bán là được.
Nếu bán không hết thì làm hoa khô bán tiếp, đây là nghề của cô mà.
Ngày mai, Trần Bình và Hứa Dương sẽ không đến tiệm.
Lâm Hi lấy bao lì xì đã chuẩn bị trước đó ra, phát cho mỗi người một cái.
Nhìn độ dày hẳn là không ít.
Trần Bình và Hứa Dương rất vui vẻ, ba người trò chuyện một lúc, quyết định mồng tháng giêng sẽ đi làm trở lại.
Sau đó, Lâm Hi liền bảo cả hai nhanh chóng đi về, sợ trễ hơn nữa sẽ không bắt kịp chuyến xe đêm.
Buổi tối khi đi ngủ, Trần Tầm gửi tin nhắn tới, hỏi cô trải qua lễ tình nhân như thế nào.
Lâm Hi mặc kệ, hiện giờ anh ta đang ở nước ngoài, không uy hiếp được cô.
Hôm sau cửa tiệm vẫn mở cửa đúng giờ, lễ mừng năm mới nhưng Lâm Hi cũng không định đóng cửa.
Mặc dù Trần Bình và Hứa Dương không đi làm nhưng một mình cô cũng có thể xoay sở được.
Đúng lúc Đồng Tuyết đến chơi, bị bắt ở lại làm phụ, Đồng Tuyết hừ hừ mấy tiếng, yêu cầu phải khao một bữa.
Đợi qua hết một ngày bận rộn, Lâm Hi gọi điện đặt đồ ăn bên ngoài, lúc hai người đang ăn cơm, Đồng Tuyết nhiều chuyện bát quái hỏi:
" Nè, cậu và Trần Tầm thật sự đụng mặt nhau rồi hả?"
Lâm Hi chậm chạp ừ một tiếng:
" Không phải đã nói với cậu đừng nói với người khác rồi sao?", Cô cũng đã cảnh cáo Trần Tầm, không cho anh ta nói lung tung.
Đồng Tuyết liếc mắt:
" Tớ đâu phải đứa nhiều chuyện." còn nói:
" Cậu có biết Tô Thụy đang làm ở đâu không?"
Cũng không chờ Lâm Hi trả lời, đã nói luôn:
"Ở Thụy Đức! Thụy Đức! Mẹ kiếp! Cậu không biết hôm bữa họp lớp cô ta đắc ý đến mức nào đâu.
Đuôi vểnh tận trời, không phải chỉ là thư ký của phó tổng thôi sao? Hứ, có gì đặc biệt hơn người chứ."
Những năm đại học, Tô Thụy thích Trần Tầm, từ năm nhất đại học đã theo đuổi tiếc là không có kết quả.
Lên đến năm , Trần Tầm thích Lâm Hi.
Lâm Hi à Tô Thụy lại là bạn cùng phòng, đúng là cẩu huyết mà, lúc đó chuyện này nổi như cồn trong trường, không biết bị bao nhiêu người đùa cợt lấy ra làm đề tài buôn chuyện.
Trong trí nhớ không thể nào vui vẻ nổi của Lâm Hi về thời đại học.
Tô Thụy đã để lại ấn tượng không dễ xoá nhoà, quan hệ của hai người vô cùng căng thẳng.
Nếu có người hỏi, ngoài Trần Tầm cô không muốn gặp thì còn ai thì Tô Thụy chắc chắn là trong người đầu tiên.
Mà Thụy Đức, mặc dù cô không biết rõ, nhưng cũng có nghe nói qua, hình như là doanh nghiệp nhà nước chuyên về vật liệu xây dựng.
Cũng may, trụ sở cty này không nằm trong khu CBD, nếu không thì đúng là lắm phiền toái.
Tuy cô không sợ gặp Tô Thụy nhưng có thể không gặp vẫn tốt hơn, ai mà vui cho nổi khi gặp người mình không thích.
Lâm Hi không muốn nói chuyện với những người không liên quan tới mình, thấy Đồng Tuyết ngồi hả hê bên cạnh, liền chọc vào sương sườn cô:
"Công việc của cậu thế nào rồi? Vẫn chưa tìm được sao, cô chú có nói gì không?".