Vừa mới giờ chiều đã đóng cửa tiệm, về nhà nằm trên ghế sofa ngẩn người, tia nắng ngoài cửa sổ tắt dần, ánh đèn đường len lỏi vào trong phòng.
Không biết đã trải qua bao lâu, cuối cùng Lâm Hi thở dài, từ trên ghế sofa ngồi dậy, lấy tay dụi dụi mắt, đứng dậy bật đèn phòng khách lên.
Đúng lúc, Từ Vi Vũ gọi điện thoại, Lâm Hi nghẹn ngào alo tiếng, giọng nói khàn khàn.
Từ Vi Vũ hơi khựng lại, chậm rãi nói:
"Lâm Hi, tôi tới đưa đồ cho em, mở cửa được không?"
Anh biết cô đang ở trên tầng, lúc này ở đó đang sáng đèn.
Lâm Hi dạ một tiếng, đi xuống dưới mở cửa.
Từ Vi Vũ nhìn thoáng qua thấy hai mắt cô sưng đỏ, ầng ậc nước, chắc là vừa mới khóc, không biết đã gặp chuyện gì đau lòng, nhìn rất đáng thương.
Nhưng thấy vẻ mặt lạnh lùng trong trẻo của cô, anh cũng sáng suốt không nói thêm gì.
Anh bước vào trong tiệm, cầm cái túi trong tay ra.
Lâm Hi nhận lấy, vừa hỏi là cái gì vừa mở ra xem thì ra là điểm tâm.
" Đây là điểm tâm đặc biệt của Nam Viên, hương vị được lắm."
Nam Viên là cửa hàng điểm tâm lâu đời, rất có danh tiếng ở Vũ Lăng.
Lâm Hi có nghe qua nhưng chưa từng nếm vị.
Vì nghe nói cửa hàng đó rất đông khách.
Mỗi ngày đều có một hàng dài người xếp hàng đợi mua nhưng không đủ bánh để bán.
Cô không phải là người vì đồ ăn ngon mà có thể tốn hao thời gian,sức lực để tham gia náo nhiệt.
Lâm Hi nghĩ tối qua cô chỉ nói đùa vậy thôi, không ngờ hôm nay anh thật sự mang tới, nên khá cảm động.
" Bánh ở Nam Viên rất khó mua được, cảm ơn anh!"
Từ Vũ mỉm cười:
" Tôi với ông chủ Nam Viên có chút giao tình.
Sau này, em muốn ăn thì gọi điện cho tôi, không cần xếp hàng."
Lâm Hi nghe xong hai mắt sáng lên, làm bạn với anh quả nhiên có lợi mà.
Thấy tâm trạng cô khá hơn, không hiểu sao anh cảm thấy thở phào nhẹ nhõm rồi hỏi:
"Đã ăn tối chưa?"
Lâm Hi lắc đầu nói vẫn chưa:
" Lúc nãy tâm trạng không tốt, ở trên tầng khóc một lúc, anh đem đồ ăn đến bây giờ thoải mái hơn nhiều rồi."
Lâm Hi thành thật trả lời, cô cảm thấy chuyện này
chẳng có gì mất mặt cả, ai mà không có lúc buồn phiền, khóc là quyền lợi của phụ nữ.
Hơn nữa, ở trước mặt Từ Vi Vũ cô thực sự không cảm thấy xấu hổ, thẳng thắn mà nói là không.
Có lẽ do cảm thấy đối phương không phải người bình thường.
Trước mặt anh cô chỉ là tay mơ, không cần thiết phải giấu đầu hở đuôi, chi bằng cứ thoải mái.
Ánh mắt Từ Vũ rất dịu dàng, nhẹ nhàng nói:
"Sao tâm trạng lại không tốt?"
" Không muốn nói!"
Lâm Hi cứng nhắc trả lời.
Nhưng anh không thấy phiền, cũng không cố hỏi, chỉ hỏi cô đói bụng không, Lâm Hi nói có chút:
" Bánh anh đưa tới ăn là đủ no rồi."
" Sao có thể ăn bánh thay cơm được?" Từ Vi Vũ không đồng ý nhìn cô:
"Tôi dẫn em ra ngoài ăn đồ ngon, được không?"
Lúc này giọng nói của anh tựa như đang dỗ dành trẻ con, hoàn toàn khác xa lúc bình thường, giống như lão hồ ly đang lừa gạt cô gái nhỏ.
Nghĩ vậy, Lâm Hi không nhịn được mỉm cười, nhìn anh nói:
" Không được, tôi lo lắng anh sẽ đem tôi bán đi!"
Từ Vi Vũ ngẩn người ra, từ trước tới nay chưa có người nào nói với anh như vậy.
Bình thường chỉ cần anh chủ động mời, hầu như không có ai từ chối.
Cho dù có từ chối cũng rất uyển chuyển khéo léo từ chối, nào có ai như tiểu nha đầu nghịch ngợm
trước mặt.
Lâm Hi thấy vẻ mặt kinh ngạc của anh, càng bật cười thoải mái.
Nghĩ tới con cưng của trời như Từ Vi Vũ chưa từng bị trêu chọc như vậy, liền cảm thấy bản thân rất có thành tựu.
Cười đùa một chút, tậm trạng của Lâm Hi tốt hơn nhiều, cô hỏi:
" Anh cũng chưa ăn tối sao?"
Hiện tại đã hơn giờ tối, thời gian cũng không còn sớm.
Từ Vũ nghĩ cô không muốn làm phiền mình, liền giải thích:
" Vừa từ tiệc rượu ra, chỉ ăn một ít "
Nghĩ tới lần trước anh bị ngộ độc rượu, Lâm Hi có chút tức giận:
"Anh đừng có vết thương liền sẹo đã quên đau, vẫn nên uống ít rượu thôi."
Nghĩ tới chuyện lần trước, biết cô có ý tốt, khoé môi Từ Vi Vũ khẽ cong lên, dịu dàng nói:
" Sau này sẽ cố gắng uống ít.".