Trong phòng bố trí cửa sổ sát đất treo rèm hai lớp màu hồng phấn.
Cạnh cửa sổ có đặt một chiếc xích đu màu lam nhạt, phía ngoài là ban công.
Từ Vi Vũ đẩy cửa sổ sát đất ra mới phát hiện thì ra đó là một ban công rất lớn, nối liền với hai căn phòng khác, cả hai phòng kia đều có cửa sổ sát đất.
Anh không tiếp tục đi ra lối ban công mà quay vào bước khỏi thư phòng, lướt qua phòng ngủ, đẩy cửa phòng sinh hoạt bên cạnh ra.
Vốn tưởng đây là phòng tập thể dục nhưng lại thấy bên trong có đàn dương cầm, đàn tranh và một bức tranh phong cảnh vẽ dở dang đặt trên giá.
Từ Vũ vô cùng ngạc nhiên trước sự đa tài của cô gái nhỏ này, nhưng nghĩ tới khí chất nhàn nhã khó nói toát ra từ trong người cô.
Đúng là phải dựa vào những thứ nghệ thuật này hun đúc mới có thể tạo ra như vậy.
Đi một vòng tham quan hai phòng cũng không mất nhiều thời gian, Từ Vũ trở lại phòng khách, Lâm Hi đang bắt đầu nấu ăn.
Anh không có việc gì làm nên ngồi trên sofa xem tivi, nhớ tới tài xế vẫn đang ngồi chờ ngoài xe liền gọi điện bảo lão Trịnh đi ăn cơm tối, một lát sau hãy tới đón.
Lão Trịnh cúp điện thoại xong sửng sốt cả ngày trời, trực giác mách bảo quan hệ giữa ông chủ và cô chủ nhỏ này rất không bình thường.
Mới có bao lâu đâu mà đã tiến dần từng bước chạy tới nhà người ta ăn cơm!
Lúc nãy, vừa rời khỏi tiệc rượu, còn đặc biệt chạy một chuyến tới Nam Viên lấy điểm tâm đưa tới đây, ông đã cảm thấy hai người này có gì mờ ám rồi.
Lâm Hi nấu ăn khá nhanh, cô bật cùng lúc hai bếp, một bên nấu canh còn một bên thì xào rau.
Đợi đến khi dọn thức ăn lên bàn, xới cơm xong thì Từ Vũ tự giác đi tới.
Hai người ngồi đối diện nhau trên bàn ăn lớn dành cho người.
Lâm Hi đưa đũa muỗng qua, giúp anh múc canh, sau đó cười nói:
"Đều là món ăn thông thường, anh nếm thử đi ạ."
Quả nhiên, đúng như Từ Vi Vũ nghĩ, mùi vị thức ăn hết sức bình thường.
Mặc dù, Lâm Hi là người miền Nam nhưng đồ ăn chẳng có chút hương vị phương Nam nào.
Sử dụng nhiều nước tương, mùi vị đậm đà hơn, cũng may là không quá khó nuốt.
Lâm Hi theo thói quen hỏi anh ăn có được không, Từ Vũ dối lòng trả lời hệt như bát canh sườn hôm qua là rất ngon.
Lâm Hi nghe xong vô cùng cao hứng, cảm thấy người này thật biết giữ thể diện cho mình, liền nhiệt tình đẩy hết đồ ăn tới trước mặt anh:
" Vậy thì ăn nhiều một chút, không cần khách sáo đâu ạ."
Từ Vi Vũ không phải là người ăn uống cầy kỳ, tuy bình thường anh ăn toàn là những món cao cấp.
Nhưng thức ăn Lâm Hi nấu anh cũng nể tình ăn rất nhiều.
Ba món mặn, một canh, hầu như vào bụng anh hết.
Sau khi ăn xong, Lâm Hi nhanh chóng dọn bát đũa gọn gàng, không để anh đụng tay tới.
Từ Vi Vũ cảm thấy thời gian không còn sớm, một người đàn ông như anh ở lại đây lâu cũng không tốt nên chủ động chào ra về.
Lâm Hi cũng không giữ anh lại,lần này cô bảo anh ra cửa chính, có thể sử dụng thang máy đi xuống dưới, không cần vất vả đi cầu thang.
Tiệm hoa mở thêm một ngày, tới tết Lâm Hi không bán nữa, cái chính là do chị chủ siêu thị bên cạnh khá nhiệt tình, cứ thích hỏi hết chuyện này tới chuyện khác.
Nếu thấy giao thừa mà cô vẫn trơ trọi một mình không biết sẽ còn chạy qua nói tới chuyện gì.
Nên cô chỉ ở nhà vẽ tranh, cố vẽ xong bức tranh còn dang dở kia, để đem treo trang trí trong tiệm.
Buổi chiều, Đồng Tuyết gọi điện tới hỏi cô có muốn sang nhà cô ấy đón năm mới không, còn nói ba mẹ cô ấy rất hoan nghênh.
Năm mới là lúc gia đình người ta đoàn tụ, một người ngoài như cô tới nhà người ta coi sao được.
Người ta khó chịu mà bản thân cô cũng không thoải mái.
Nên Lâm Hi lấy cớ đã có hẹn với người khác khéo léo từ chối.
Không biết bình thường Lâm Hi có để lại cho người ta ấn tượng tốt rằng mình rất ngoan ngoãn không mà Đồng Tuyết cũng không nghi ngờ gì.
Chỉ bát quái nhiều chuyện hỏi hẹn hò với ai, có phải là một anh chàng soái ca đẹp trai không.
Lâm Hi nói tạm thời giữ bí mật, ậm ờ ứng phó mấy câu rồi cúp điện thoại.
Vừa chập choạng tối, bên ngoài đã vang lên tiếng pháo nổ liên tiếp.
Ở Vũ Lăng không cần đốt pháo vào dịp này, vì dù sao cũng là lễ mừng năm mới.
Hôm qua, Lâm Hi đặc biệt chạy tới Carrefour mua gà, cá với cả thịt heo...Cô nhào bột mì gói bánh chẻo, nấu bánh trôi, còn làm thêm mấy món ăn.
Rồi ngồi ở phòng khách vừa ăn vừa xem chương trình cuối năm.
Bên ngoài, tiếng pháo nổ tung trời, càng làm tăng thêm sự tĩnh mịch trong phòng.
Lâm Hi không muốn ăn gì, chỉ bày ra cho có vậy thôi..