Nha đầu này,ghi thù.
Có lẽ, cô sẽ không chấp nhặt với nhân viên cửa hàng nhưng vẫn muốn có được sự đồng tình, tán thành của người khác trong chuyện này, nếu không sẽ không tỉ mỉ kể lại cho anh nghe kỹ càng như vậy.
Tính tình ngây thơ trẻ con như thế khiến Từ Vi Vũ cũng hết cách, anh buồn cười nhìn cô nói:
" Đây là lý do vì sao em là chủ còn cô ấy là nhân viên, Lâm Hi, em làm rất đúng.
"
Nhận được sự khẳng định như mong muốn, Lâm Hi rất hài lòng, đưa cho anh xâu lẩu cay đựng trong ly giấy:
“Anh ăn đi.
”
Rồi mở túi đồ nướng lấy tiếp cái bánh mì đưa qua.
Từ Vũ họp hành cả ngày, buổi chiều nhận được cuộc điện thoại vội vàng chạy đến bệnh viện, đến giờ cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.
Mùi thuốc khử trùng của bệnh viện làm anh cảm thấy khó chịu nên thức ăn Tần Chu mua anh không đụng tới chút nào.
Nhưng lúc này, nhìn những thứ Lâm Hi mua về vừa rẻ, vừa không có lợi cho sức khỏe, anh lại muốn ăn.
Lúc này, cả hai người đều có cảm giác ngon miệng, nhưng dù đang rất đói bụng, Lâm Hi chỉ ăn một xâu lẩu cay, một bánh mì và một xâu thịt nướng rồi rút giấy lau miệng.
Đang định lấy chai nước khoáng ra uống thì nghe thấy có tiếng ồn ào bên phòng cấp cứu truyền đến.
Cô tưởng đã cấp cứu xong, liền vội vàng chạy tới xem nhưng chưa đầy phút đã chạy trở lại.
Từ Vi Vũ cũng đang lau miệng, thấy cô quay lại anh nhướn mày lên nhìn cô như muốn hỏi sao trở lại nhanh như vậy.
Dù sao cũng đã là đêm khuya không thể nào so với ban ngày được, nơi này cách phòng cấp cứu không xa.
Lâm Hi không dám nói chuyện lớn tiếng, sợ người nhà bên kia nghe được sẽ không hay, liền tiến sát gần tai Từ Vi Vũ nói:
“Là người nhà bên kia đến, hơn người lận, mới rồi tôi nghe bọn họ nói muốn tìm đến trường học, hình như còn muốn tìm đến đối tượng cô bé kia phải lòng, cãi nhau rần trời luôn.
”
Khoảng cách Lâm Hi khá gần, Từ Vi Vũ có thể ngửi thấy rất rõ hương thơm nhẹ nhàng trên người cô.
Không biết là hương thơm của dầu gội hay hương hoa trong tiệm nhuốm vào.
Hơi thở anh ngưng đọng trong giây lát, thân thể theo phản xạ nhích về phía sau nhưng Lâm Hi không để ý chi tiết này, cô vẫn đang tiếp tục nói:
"Trẻ con bây giờ lợi hại lắm, lòng tự trọng rất lớn, trước đây tôi có một người bạn trung học, cũng là yêu sớm rồi ồn ào tự sát, uống thuốc ngủ trong phòng, nhưng kịp phát hiện nên được cứu sống.
Nhưng do thời gian hôn mê quá lâu, tinh thàn không còn minh mẫn, sau khi tỉnh dậy rất chậm chạp, không thể đọc sách, không đi học được nữa.
"
Vừa nói vừa thở dài:
" Thật ra, khổ nhất vẫn là người thân.
"
Từ Vũ cảm thấy dáng vẻ của cô rất xúc động, nên có chút đăm chiêu:
" Em với bạn học đó quan hệ tốt lắm sao?"
Lâm Hi cũng không hiểu sao đêm nay cô đặc biệt muốn nói hết ra những tâm sự trong lòng, nghe anh hỏi, cô cũng không giấu giếm, gật đầu nói quan hệ khá tốt:
"Lúc đó, tôi chính là người phát hiện ra cô ấy tự sát, chúng tôi ở cùng phòng.
Khi đó, người nhà cô ấy đến náo loạn cả trường, chặn không cho ai ra vào, trường học phải nghỉ một tuần.
Sau này, tôi thấy cô ấy được mẹ nắm tay dắt qua đường, bà còn ngồi xổm xuống buộc dây giày, chùi nước dãi cho cô ấy, cô ấy một chút phản ứng cũng không có, chỉ cúi đầu chơi trò chơi.
Hình ảnh đó khiến người ta nhìn thấy mà chua xót trong lòng, tình thương của mẹ thật vĩ đại.
"
Thì ra, điểm mấu chốt là: tình thương của mẹ.
Cứ cách nửa tiếng, Lâm Hi lại chạy qua kia xem kết quả cấp cứu một lần.
Từ Vi Vũ cảm thấy có lẽ sự việc xảy ra thời trung học đã ảnh hưởng rất lớn với cô, nếu không đã không để ý tới sự sống chết của một người xa lạ như vậy.
Mãi đến hơn giờ sáng, phòng cấp cứu mới có kết quả, cô gái đã được cứu sống, Lâm Hi cảm thấy rất vui vẻ như buông xuống được gánh nặng, toàn thân đều lộ ra sự nhẹ nhõm.
Cô ngáp một cái, thấy thời gian đã trễ thế này, Từ Vi Vũ nhìn cô nói:
“Để tôi bảo lão Trịnh đưa em về.
”
Lão Trịnh tài xế vẫn ngồi ngoài xe đợi ở bên ngoài, ông chủ chưa đi, ông cũng không thể về trước được.
.