Từ Vũ nói được, từ lúc thức dậy đến giờ khoé mắt anh vẫn cong cong, có vẻ như tâm trạng rất tốt.
Lâm Hi tìm túi đựng mười mấy gói trà lài vào, trước khi anh đi, cô hỏi:
“Tôi có thể đi thăm em gái anh không?”
Về tình về lý hẳn là nên đi thăm một chút, nhưng tình huống của Kha Nguyệt hơi đặc biệt, cho dù anh không đồng ý cô cũng có thể hiểu được.
Từ Vi Vũ trầm ngâm chốc lát:
" Bây giờ thì chưa được, phải ngày nữa."
Vì sao phải ngày nữa, vấn đề này tạm thời Lâm Hi nghĩ mãi vẫn không hiểu được.
Từ Vi Vũ cũng không giải thích, trước khi đi, anh nói đã mua giúp căn nhà cô vừa ý, tháng sau có thể sang tên cho cô.
Chỉ trong nháy mắt đã ngày trôi qua, mới chạng vạng tối Từ Vũ đã gọi điện cho cô hôm nay có thể tới viện điều dưỡng, có muốn đi cùng không.
“Chuyện này không cần hỏi đâu, dĩ nhiên đi chứ”.
Lâm Hi đáp, còn nói:
“Lát nữa, anh đến đón tôi hay là đưa địa chỉ tôi sẽ tự lái xe qua đó?”
Trong lúc lơ đãng, giọng nói cô lộ ra sự thân mật,gần gũi, khoé môi anh khẽ cong lên:
" Tôi đến đón em, chỗ đó rất khó tìm."
Rất hiếm khi thấy anh có thời gian thảnh thơi, nghiêm túc giải thích câu oán trách của cô:
“Lâm Hi, hỏi em, là xuất phát từ lễ phép và tôn trọng.”
Cô nghe xong mỉm cười:
" Biết rồi, tôi cảm ơn anh là được chứ gì? Mấy giờ anh qua đây?"
" Sẽ không sớm lắm đâu, khoảng giờ."
Vốn dĩ, Lâm Hi muốn hỏi thêm, ngoài hoa diên vĩ thì Từ Kha Nguyệt còn thích hoa gì nữa không.
Cô cảm thấy mình cửa hàng hoa, lần trước đến vội vàng mang hoa đến thăm, lần này mang hoa tới tặng nữa thì quả là không hay cho lắm.
Có điều lời nói đến khoé miệng nhưng không thể hỏi lên lời, cô có chút rối rắm.
Cũng không phải sinh nhật, còn quản cái gì thích hay không thích, chỉ là thăm bệnh thôi, mua chút thực phẩm sức khỏe là được.
Đúng lúc bên ngoài Trần Bình gọi cô mấy tiếng.
Cô đang ở hành lang bên trong phòng nói chuyện với anh, nghe có tiếng người gọi vội vàng mở cửa nhỏ hướng ra ngoài trả lời, sau đó nói vào điện thoại:
“Tôi có việc nên cúp máy trước ạ, anh đừng đến muộn nhé.”
Trần Bình kêu cô, vì khách hàng muốn gửi nhờ trong tiệm mấy chậu hoa, không biết có được không?
Người muốn gửi nhờ là một cụ ông, tóc hoa râm, vóc dáng trung bình hơi phát tướng, khuôn mặt tròn nở nụ cười điềm đạm, nhìn qua rất gần gũi.
Ông biết Lâm Hi là chủ tiệm, liền nói cho cô nghe tình huống của mình.
Thì ra ông cụ họ Mộc, sau khi về hưu ông chỉ có một sở thích là chăm sóc hoa cỏ.
Chỉ là mấy ngày nữa con gái ông kết hôn, nhà trai thì ở ngoại tỉnh, ông sống một mình, chỉ riêng mười mấy chậu hoa là không bỏ xuống được.
Giao cho người khác thì không yên tâm, nghĩ đến cửa hàng hoa là người trong nghề nên muốn tới đây hỏi thử.
" Ta ở phía sau trung cư này, chỉ gửi một tuần là được, ta sẽ trả phí."
Lâm Hi nghe xong chỉ mỉm cười:
“Ông à, đây là việc nhỏ, không cần trả phí đâu ạ.
Ông xem khi nào thuận tiện báo cháu biết trước một tiếng là được, cháu sẽ cho người sang chuyển hoa giúp ông.”
Lão Mộc nghe vậy rất cao hứng, cảm thấy cô thật nhiệt tình, tốt bụng.
Sau khi thoả thuận thì hai ngày sau sẽ tới chuyển hoa, ông cụ để lại số điện thoại, cảm ơn mấy câu rồi mãn nguyện ra về.
" Chị Lâm Hi, sao lại không lấy tiền chứ.
Chúng ta giúp ông ấy chăm sóc hoa cũng tốn công sức mà." Trần Bình nói.
" Chỉ là tiện tay thôi, không đáng, xem như làm chuyện tốt đi."
Đợi cô đi ra gara kiểm tra mấy chậu hoa vừa đưa tới hôm trước, Trần Bình nói thầm với Hứa Dương:
“Đến lúc đó không phải cậu là người đi chuyển hoa sao, đương nhiên người mệt là cậu chứ không phải chị ấy.”
Hứa Dương liếc mắt nhìn cô ta một cái:
“Vốn chỉ là chuyện nhỏ, chị cũng quá tính toán, chi li rồi.”
Cô ta bất mãn, đập cậu một cái:
“Còn không phải tôi đau lòng cho cậu sao?”
Hứa Dương xì một tiếng, thầm nghĩ tôi mới không cần chị đau lòng.
Vì có hẹn với Từ Vi Vũ nên giờ cô đã cho hai người tan làm, cô đóng cửa tiệm, lên thay quần áo, cầm chìa khóa xe đến trung tâm mua chút đồ chăm sóc sức khỏe.
Lái xe đến Hoa Liên, Lâm Hi đi dạo một vòng rồi mua hai hộp thuốc tẩm bổ, hai chai mật ong, hai hộp thuốc quý.
Tiện thể mua thêm chút thức ăn dự trữ trong tủ lạnh.
Thấy thời gian không còn sớm cô vội vàng đi về..