Từ Vi Vũ gật đầu:
" Vậy em đi đi, tối nay tối có hẹn với ông chủ Nam Viên, có muốn ăn điểm tâm giống lần trước không?"
" Đương nhiên muốn ăn rồi."
Lâm Hi nhìn anh mỉm cười, vốn đang ghi hận chuyện anh véo má, lúc này hoàn toàn quên sạch:
“Muốn ăn bánh bí ngô, bánh đậu xanh, bánh gạo nếp nhưng phải là nhân hoa quế.”
Từ Vi Vũ nghe xong bật cười, xoa nhẹ đầu cô dịu dàng nói:
" Buổi tối, tôi ghé đưa cho em, đi đi, nhớ lái xe cẩn thận."
Giá cả ở nhà hàng Hoàng gia không rẻ, lúc Đồng Tuyết hẹn ăn cơm ở đây cô vô cùng ngạc nhiên, khuyên Đồng Tuyết tùy ý tìm một tiệm cơm gia đình là được.
Nhưng Đồng Tuyết không chịu, còn phải hẹn đúng buổi trưa.
Vốn dĩ cô khá cảm động mặc dù hôm nay trong tiệm rất nhiều việc nhưng vần chiều theo ý bạn.
Nhưng lúc này, một chút cảm động cũng không còn, vì cô nhìn thấy Cảnh Bình và - người bạn của anh ta từ bên ngoài đi vào, mà chỗ ngồi của cô lại gần cửa chính nên hai bên liền nhìn thấy nhau.
" Đồng Tuyết, Lâm tiểu thư, thật trùng hợp." Cảnh Bình chủ động đi tới chào hỏi hai người, vẫn nét mặt chưa nói đã cười, nhã nhặn tuấn tú như trước.
Đồng Tuyết đứng lên nở một nụ cười vô cùng thuỳ mị, có cả chút vui mừng:
“Cảnh tổng, anh và bạn tới đây ăn cơm sao?”
" Ừ, hôm nay cuối tuần nên ra ngoài gặp gỡ bạn bè."
Nói xong anh ta liếc nhìn trên bàn của hai người, mới chỉ có hai món liền nói:
" Đồng Tuyết, cô và Lâm tiểu thư cũng qua chỗ tôi đi, tôi đặt ghế lô, càng đông người càng vui."
Lâm Hi âm thầm bĩu môi, không cần suy nghĩ cô cũng biết bạn thân mình sẽ trả lời thế nào.
Quả nhiên, Đồng Tuyết tỏ vẻ vừa muốn đi vừa bối rối ngập ngừng nói:
“Như vậy có làm phiền mọi người không?”
" Không đâu, đi thôi." Còn nói:
“Hai người gọi thức ăn rồi phải không, lát nữa bảo họ mang qua ghế lô luôn, tính vào hoá đơn của tôi.”
" Sao có thể không biết xấu hổ vậy được."
" Đừng khách sáo!"
Mấy lời này của Cảnh Bình khiến Đồng Tuyết nháy mắt mở cờ trong bụng, không còn quan tâm đến bất cứ thứ gì, lôi Lâm Hi không chút tình nguyện, hấp tấp đi theo phía sau anh ta.
Lâm Hi véo hông cô, Đồng Tuyết nhỏ giọng giải thích:
“Vất vả lắm tớ mới hỏi thăm được chuyện này từ chỗ anh họ, làm ơn, phối hợp đi mà, hmm, đợi tớ theo đuổi được nam thần rồi, chắc chắn sẽ không quên ơn cậu.”
Lâm Hi không còn gì để nói, cô còn có thể nói gì đây.
Mấy người bạn của Cảnh Bình nhìn qua đều là người thành đạt, cũng dễ nói chuyện.
Giới thiệu một hồi nghe nói Lâm Hi mở tiệm hoa liền ồn ào muốn cô để lại địa chỉ và số điện thoại nói sau này sẽ tới mua ủng hộ.
Lâm Hi lịch sự chào hỏi mọi người, nói mấy câu cho có lệ.
Đồng Tuyết ngồi bên cạnh Cảnh Bình, tựa như chim nhỏ nép vào người, thỉnh thoảng trò chuyện với anh ta vài câu.
Trực tiếp ném Lâm Hi sang một bên ứng phó nhưng người khác.
Ăn cơm được nửa chừng thì Cảnh Bình lên tiếng:
“Buổi chiều, mọi người tính đi đánh golf, Đồng Tuyết, nếu không cô và Lâm tiểu thư đi cùng luôn?”
" Chiều nay tôi còn có việc, thật xin lỗi."
Lâm Hi vờ không thấy ánh mắt cảnh cáo của bạn thân, dứt khoát từ chối, cô cũng không có thời gian rảnh rỗi như vậy để giúp Đồng Tuyết theo đuổi đàn ông.
" Không cần xin lỗi, sau này có cơ hội sẽ gặp lại." Cảnh Bình nói xong liền quay ra hỏi Đồng Tuyết:
" Còn cô? Đến chiều cũng có việc sao?"
" Buổi chiều, em không có kế hoạch gì."Đồng Tuyết không ngờ anh ta lại hỏi riêng mình, cảm thấy lâng lâng bay bổng, đỏ mặt trả lời.
Lâm Hi về đến tiệm cũng đã giờ, lúc này quả nhiên rất nhiều việc, cô bắt đầu xắn tay áo lên rồi đi đón tiếp khách.
Trần Bình đi đến chỗ cô nói:
" Chị Lâm Hi, lúc nãy có Mộc lão tiên sinh gọi điện tới, nói sáng sớm mai sẽ lên tàu, hỏi chị tối nay có thể cho chuyển hoa qua đây được không?"
" Em gọi lại cho ông cụ hẹn rõ thời gian đi." Nói xong thấy cô vẫn không nhúc nhích liền hỏi:
“Còn có chuyện gì?”
Dáng vẻ Trần Bình ấp úng giống như đã phạm lỗi, nhỏ giọng nói:
" Em…em…hình như lúc nãy em thu tiền nhầm thì phải.
Đúng ra phải thu tệ, em chỉ lấy tệ, lúc đó đông quá em cũng không nhìn rõ, không để ý ông ta còn mua cả chậu sứ."
Cuối cùng còn nói:
" Chị Lâm Hi, số tiền này chị trừ vào tiền lương của em đi, nhất định sau này em sẽ cẩn thận hơn."
Lâm Hi nghe xong không hề tức giận trách móc, chỉ mỉm cười nói không có chuyện gì:
" Sau này, em chú ý hơn là được.
Ai chẳng có lúc phạm phải sai lầm.
tệ đó cũng không cần em bồi thường, xem như thưởng cho em có dũng khí dám chủ động nhận lỗi.".