Cho dù là ở khách sạn hay tìm một căn hộ khác để ở cô cũng không muốn.
Nói thẳng ra, cô không dám ngây ngốc một mình, muốn có người ở bên cạnh.
Lâm Hi nhanh chóng tưới nốt số hoa còn lại, nhanh chóng khoá cửa tiệm cẩn thận, rồi lên thu dọn hành lý.
Bỏ hết nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh vào túi nilon để mang đến nhà Từ Vi Vũ ăn, không thôi lãng phí.
Vì Lâm Hi đang hoảng sợ nên Từ Vi Vũ khá lo lắng, không cho cô lái xe, gọi điện bảo tiểu Trịnh đang ở khách sạn qua đây, trước hết để cậu ấy đưa hai người trở về biệt thự.
Sau khi sắp xếp mọi thứ ổn thoả, Từ Vi Vũ bảo Lâm Hi về phòng khách ngủ một giấc thật ngon, Lâm Hi cũng quá mệt mỏi nên gật đầu đồng ý, chỉ có điều khi ngủ cũng không dám đóng cửa, phải mở cửa thì mới dám nhắm mắt ngủ.
Cô như vậy thật khiến người ta dở khóc dở cười, Từ Vi Vũ vuốt v e sống mũi cô:
" Sao lá gan của em lại nhỏ như vậy? Trước kia thấy em giữa đêm xuống dưới mở cửa cho tôi mà có sao đâu?"
Thấy cô như vậy, anh thật bất đắc dĩ, trong lòng lên kế hoạch sẽ đưa cô đi gặp bác sĩ tâm lý.
Lâm Hi để cửa mở rộng ngủ rất ngon giấc, không còn mơ thấy ác mộng nữa.
Khi tỉnh dậy đã là chiều tối, trời chưa tối hẳn, cô ngồi dậy bật đèn phòng lên, tiện tay mở hết toàn bộ đèn trên hành lang, hoàn toàn không có chút cảm giác mình đang ở nhà người khác.
Một lát sau mới để ý tới trên cánh cửa phòng mình có dán giấy ghi chú, lấy xuống xem, Từ Vi Vũ ghi lại, nói buổi tối có cuộc hẹn xã giao, bảo cô thức dậy thì xuống dưới nhà, thím Tào đang ở nhà.
Thím Tào biết được mọi chuyện về Lâm Hi qua lời kể của Từ Vi Vũ, bà biết cô chỉ có một mình ở Vũ Lăng, không ai bên cạnh, cảm thấy cô thật đáng thương.
Thấy Lâm Hi đi từ trên tầng xuống, thím Tào rất nhiệt tình chào hỏi, rồi bảo cô chờ chút sẽ lập tức dọn đồ ăn lên.
Lâm Hi ngoan ngoãn gật đầu, chủ động đi tới phòng bếp đề nghị giúp đỡ, thím Tào mỉm cười bảo không cần, bà múc một chén súp chân giò bảo cô uống trước.
Ăn cơm tối xong, thím Tào ở phòng bếp rửa chén, còn cô đang xem tivi ở phòng khách.
Điện thoại rung lên, là Hứa Dương gọi, cậu bé gọi hỏi bắt được hung thủ chưa? Lâm Hi liền nói vẫn chưa, cậu nói:
“Chị Lâm Hi, vừa rồi em họ chị Trần Bình gọi điện cho em, nói bọn họ muốn đến phòng trọ của chị Trần Bình để thu dọn đồ đạc bên trong.”
Đây là chuyện nên làm, Lâm Hi ừ một tiếng, cố nén sợ hãi trong lòng hỏi:
“Em có chìa khóa phòng hả? Không phải cảnh sát nói không tìm thấy túi xách của Trần Bình ở hiện trường sao?”
" Có thể trực tiếp tìm chủ nhà cho thuê."
" Vậy em đi đi, cần gì thì cứ gọi điện cho chị!"
Hứa Dương nói đã biết rồi cúp máy.
Gần giờ sáng, Từ Vi Vũ mới trở về nhà.
Lúc Lâm Hi nghịch điện thoại tình cờ mở trúng ghi chép ra, lúc này mới nhớ hôm nay chính là ngày anh đi thăm Từ Kha Nguyệt.
Lâm Hi cảm thấy có lẽ mình đã bị chứng sợ hãi không gian khép kín, hiện tại cô không dám ở trong căn phòng đóng kín cửa được, bất kể là phòng ngủ hay nhà vệ sinh, chỉ cần đóng cửa lại cảm thấy hoảng loạn.
Luôn cảm thấy Trần Bình đột nhiên hiện ra, giống như tình tiết trong phim kinh dị, khắp người đầy máu, khuôn mặt bị phân hủy… điều này xuất phát từ nỗi sợ hãi sâu thẳm trong nội tâm không cách nào khống chế được.
Vì vậy, trước khi Từ Vi Vũ trở về, cô ở tầng tắm rửa, vẫn để cửa mở, thím Tào canh chừng ở bên ngoài.
Thím Tào là người từng trải, bà sớm không còn tin vào mấy chuyện ma quỷ, nhưng nhìn thấy Lâm Hi sợ hãi như vậy bà cũng khuyên cô đến mấy ngôi chùa cầu cho linh hồn cô gái xấu số kia sớm được siêu thoát.
Từ Vi Vũ về nghe nói bé con này ngay cả tắm rửa, đi vệ sinh, cũng không dám đóng cửa, nghe vừa bực mình vừa buồn cười, lại có chút xót xa, nếu không phải sợ đến mức độ nhất định, cô gái nhỏ trẻ tuổi da mặt mỏng, sao có thể làm được chuyện ra đến mức này!
Thím Tào vào phòng bếp nấu ăn khuya, trong phòng khách chỉ còn lại hai người.
Từ Vi Vũ bảo Lâm Hi ngồi xuống cạnh mình, anh vuốt tóc cô, khẽ hỏi:
“Ở đây mà cũng sợ vậy sao?”
Lâm Hi dạ một tiếng:
" Tôi cũng không biết tại sao như vậy nữa, chỉ là không dám ở một mình trong phòng."
Thấy anh có vẻ không cho là đúng, liền hết sức sâu sắc nói:
“Herman, anh phải tin tưởng, thế giới rộng lớn như vậy không thiếu những chuyện lạ.”
Cô trái lại còn quay sang thuyết phục anh, Từ Vi Vũ phát hờn, anh véo một cái bên má trái của cô:
“Đừng nghĩ ngợi lung tung, mấy ngày nữa, tôi sẽ đưa em đi gặp bác sĩ tâm lý.”
Lâm Hi đẩy tay anh ra, chu miệng:
“Tôi không bị bệnh, không đi, tôi muốn đến chùa thắp hương, tìm thầy đọc kinh siêu độ.”
Thế này là đang lộn xộn gì đây chứ? Anh cũng phục cô luôn:
“Lúc em đi học không có học qua ‘tin vào khoa học phản đối mê tín’ à? Tôi nhớ từ thời tiểu học nhà nước đã tuyên truyền cái này rồi mà?”
Mặc dù anh lớn lên ở nước ngoài, nhưng khẩu hiệu này vô cùng quen thuộc.
Lâm Hi liếc mắt:
" Cái đó chỉ có thể lừa gạt trẻ con, ông bà ngoại tôi ở nông thôn, trước kia tôi về quê chơi, nghe được rất nhiều chuyện ma quỷ.
Trước đây ông bà nội tôi cũng nói, lúc ba tôi còn trẻ ở nhà người ta uống rượu, nửa đêm đạp xe đi về, đi được nửa đường thì nhìn thấy một người phụ nữ mặc áo trắng quỳ gối khóc lóc bên ngôi mộ, ba tôi gọi một tiếng, người phụ nữ kia quay lại thế mà lại không có mắt mũi gì cả..