Lúc đó, ba tôi bị hù hoảng sợ, tới mức không cần lấy xe đạp, chạy thục mạng, chạy cả đêm, mãi đến khi trời sáng có người đi qua gọi ông một tiếng, lúc đó mới biết hoá ra cả đêm ông chỉ quanh quẩn ở ngôi mộ đó, từ đầu đến cuối không có chạy đi đâu cả.
"
Từ Vi Vũ nghe xong khó tránh khỏi cảm giác, chẳng trách cô bé con này lại tin tưởng trên đời có ma quỷ đến vậy, hoá ra là ‘truyền thống gia đình’ được “đào tạo bài bản” từ nhỏ.
Bên kia, cô vẫn đang tiếp tục thuyết giáo:
“Cho nên anh phải tin, thế giới rộng như vậy, ngay cả các nhà khoa học cũng không dám khẳng định trên đời không có ma quỷ đâu! Anh võ đoán như vậy là không tốt!”
Anh thấy cô đ ĩnh đạc tuôn ra tràng giang đại hải, không nhịn được vỗ lên đầu cô một cái:
“Bây giờ, nửa đêm nửa hôm mà em còn nói chuyện này mạch lạc, rõ ràng như vậy, không sợ sao?”
Lâm Hi ‘a’ một tiếng, rầu rĩ nói:
“Không phải có anh ở đây sao?”
Chỉ bảy chữ đơn giản như vậy nhưng lại khiến anh như mở cờ trong bụng, tâm trạng nháy mắt trở nên rất vui vẻ, anh đặt tay lên bờ vai cô, kéo cô ngồi sát lại, khẽ nói:
“Ngoan! Ngày mai tôi nghỉ ở nhà, cùng em đi đến chùa thắp hương được không?”
Lâm Hi nghe vậy, ánh mắt khẽ cong lên, gật đầu nói vâng.
Nhưng ngày hôm sau, kế hoạch đi đến chùa không thực hiện được, sáng sớm lão Mạnh đã gọi điện thoại tới, cho biết đã bắt được hung thủ.
Lúc đó, Lâm Hi đang giúp thím Tào bê chén đ ĩa từ trong phòng bếp ra bàn ăn, nghe anh nói lão Mạnh gọi điện tới thì khẩn trương không dám lộn xộn phát ra tiếng ồn, đợi anh nói chuyện xong biết được hung thủ đã bị bắt, Lâm Hi nhất thời không biết phản ứng thế nào, vui buồn lẫn lộn, còn chua xót mất mất, tâm trạng trăm mối ngổn ngang.
Anh bước tới đỡ vai cô:
“Ăn sáng trước đã, lát nữa chúng ta tới sở cảnh sát, nếu còn thời gian thì chúng ta lại đến miếu thắp hương được không?”
Dĩ nhiên, anh đoán trước là sẽ không kịp.
Lúc hai người đến sở cảnh sát, gia đình Trần Bình đã ở đó, Tần Chu, tiểu Trịnh và Hứa Dương đều có mặt, một nhân viên cảnh sát đang làm việc với bọn họ.
Biết được Từ Vi Vũ đã tới, lão Mạnh trực tiếp từ trên tầng đi xuống, ông khẽ nói với anh:
"Còn đang thẩm vấn bên trong, hai nghi phạm là anh em họ, đều còn rất trẻ, đứa mới hai mươi, còn một đứa mới chỉ .
Hồi đầu tháng này, đã gặp nạn nhân ở quá bar, đêm đó đã nạn nhân, chụp ảnh khiếm nhã, quay lại video, đe doạ nạn nhân không được báo cảnh sát, phải ngoan ngoãn nghe lời.
Bất cứ lúc nào gọi là phải tới, đồng thời tống tiền đòi vạn nghìn tệ.
Xế chiều ngày , hai nghi phạm đã hẹn nạn nhân đến căn nhà hoang ở phía Nam khu Tam Hoàn để thực hiện hành vi đồi bại, lúc đó, nạn nhân giấu dao trong túi xách, khi bị nạn nhân không chịu được sự tra tấn.
Cuối cùng phản kháng, muốn lấy dao trong túi ra git chết hai nghi phạm, lúc đó tên tuổi bị đâm hai nhát, tên tuổi tức giận đoạt lại dao và tấn công nạn nhân.
Sau khi nạn nhân chết, vì sợ hãi nên hai nghi phạm đã đem toàn bộ đồ đạc của nạn nhân cùng con dao gây án vứt ở bãi rác gần đó, đưa tên tuổi đi băng bó rồi cấp tốc chạy trốn.
"
Lâm Hi nằm mơ cũng không nghĩ tới chân tướng sự việc lại như vậy: , quay video hình ảnh khiếm nhã tình dc, lạm dụng, tống tiền…
Mấy chuyện này có lẽ người bình thường cả đời cũng không bao giờ gặp phải vậy mà cách đây không lâu lại xảy ra trên người Trần Bình.
Một cô gái tuy có chút tâm tư nhưng trung thực, thỉnh thoảng có chút lười biếng nhưng cũng rất thật thà, sao mà tàn nhẫn đến vậy? Vậy mà cho đến giờ cô vẫn không nhận ra được cô ấy có gì bất ổn.
Là do cô ấy che giấu quá tốt hay do cô quá ngốc nghếch?
Lâm Hi trong lúc nhất thời cảm thấy thật sự đau lòng và tức giận, đau lòng vì những gì cô ấy gặp phải, tức giận vì sao cô ấy không chịu phản kháng?
Từ Vi Vũ nghe xong cũng ngầm nổi lửa giận, bất cứ ai còn có chút lương tri sẽ không thể nào làm ra những chuyện đó được, thật đúng là súc vật.
Anh hỏi lão Mạnh:
“Hai tên đó sẽ bị kết án thế nào?”
“Tên tuổi chắc chắn không thoát được khỏi tội tử hình, còn tên tuổi vẫn trong độ tuổi thành niên, hơn nữa nó cũng không phải hung thủ giết người, có thể hình phạt sẽ không quá nặng”
Hung thủ đã bị bắt, tiếp theo là quá trình tội phạm khai báo, đồng thời cảnh sát cũng đến bãi rác gần đó tìm hung khí, rồi mang về gửi lên toà phán xét.
Người nhà Trần Bình biết được sự thật này không thể chấp nhận được, khóc lóc vô cùng thảm thiết.
Hôm sau, nhìn thấy hai nghi phạm, không nói lời nào liền vội vàng nhào đến đánh, đấm hỗn loạn.
Mẹ Trần Bình thương tâm khóc đến mức ngất xỉu phải đưa vào bệnh viện.
Chỗ ở của người nhà Trần Bình đều do Từ Vi Vũ sắp xếp nên Lâm Hi muốn sau khi mọi việc được giải quyết thì cô nhất định sẽ trả lại anh số tiền này.
Đã hai ngày trôi qua, kể từ hôm trở về từ đồn cảnh sát, Lâm Hi vẫn vô cùng phiền muộn, nhưng trái lại đã bớt sợ ma quỷ hơn một chút, mặc dù lúc ngủ, lúc đi vệ sinh vẫn không dám đóng cửa, nhưng ít nhất trong lòng cũng không còn quá sợ hãi như trước.
Từ Vi Vũ đến công ty, Lâm Hi ở nhà không có gì làm, liền đi đến bãi đậu xe của khách sạn hôm đó mình đã để xe lại để mang về, lúc lái xe còn không dám đóng cửa sổ, để đảm bảo không có vật gì có thể ngăn cách bên trong và bên ngoài.