Kết hôn vì lợi ích, vì quyền lợi gia tộc. Anh không yêu cô, dẫu biết cuộc hôn nhân này sẽ đau khổ thế nhưng bản thân cô lại sa vào lưới tình lúc nào cô không hay.
Cô nấu cơm cho anh, anh không những không ăn lại còn vung tay hất đổ.
Khi anh bị ốm, cô quan tâm chăm sóc anh thế nhưng anh lại chưa từng để chuyện nào vào tầm mắt, ngày ngày chỉ coi cô là công cụ để phát tiết.
Tập đoàn của gia đình anh gặp khó khăn, vì anh, cô trở về nhà mẹ đẻ cầu xin giúp đỡ, thế nhưng một câu cảm ơn anh cũng không nói.
Mọi hành động cô đều vì anh mà làm, thế nhưng Tống La Diệm anh lại giống như một tảng băng lạnh giá, đối với mọi cố gắng của cô, anh không hề động lòng dù chỉ một khoảnh khắc.
Cô vì anh là nhiều việc đến thế, cô tại lại chẳng vì anh mà làm thứ gì cớ sao anh lại chấp nhận mọi thứ để ở bên cạnh cô ta? Mặc cho gia đình phản đối anh cũng không muốn ở bên cạnh cô, rốt cuộc là vì lý do gì? Tống La Diệm, em yêu anh như vậy tại sao anh lại chưa từng yêu em?
Ngày cô bị ốm, sốt rất cao dẫn đến hôn mê phải nhập viện, anh chưa từng đến thăm cô. Cũng là ngày hôm ấy, anh đưa người phụ nữ anh yêu về nhà, hai người dây dưa rất lâu, rất rất lâu.
Anh thật lòng thật dạ yêu thương cô ta hết mình, cô ta muốn gì anh đều đáp ứng, cô ta muốn ngồi vị trí thiếu phu nhân, anh không hề có chút suy nghĩ mà ly hôn với cô.
Đêm ấy, anh trở về, cô cứ tưởng là anh về quan tâm cô, hoá ra là do cô ảo tưởng. Anh chỉ trở về đưa cô một tờ giấy, là đơn ly hôn. Đau đớn không? Đau chứ, cảm giác đau mãnh liệt như muốn diệt đi sinh mệnh này của cô.
Nhưng cô yêu anh như thế, vì anh mà làm biết bao nhiêu việc, sao lại có thể ly hôn được! Cô vào trong phòng bếp rót một cốc nước nóng cho anh, còn trộn thêm cả thuốc.
Cô cứ nghĩ, chỉ cần lên được giường của anh sẽ không phải ly hôn nữa. Nhưng lần này cô lại sai hoàn toàn. Dây dưa cả một đêm dài, khắp người đều là thương tích, đau đến khó thở. Sáng sớm thức dậy, đập vào mắt cô vẫn là đơn ly hôn.
"Từ Ân Dung đừng dây dưa nữa! Ký đơn ly hôn đi. Nếu cô không ký ba mẹ cô có chết cũng đừng trách tôi độc ác".
Chất giọng lạnh lẽo dội vào tai Từ Ân Dung, sự bi thương dâng trào trong lòng cô. Hốc mắt Từ Ân Dung đỏ hoe. Cô hít một hơi thật sâu giấu mọi đau thương vào tận đáy lòng.
Cô cười, nụ cười thê lương khiến người ta thương sót. Hàng vạn người trên thế giới này có thể thương sót cô nhưng anh thì lại không. Cầm cây bút trên tay, cô mạnh mẽ hạ bút xuống tờ giấy ấy.
Trước khi rời đi, anh cầm lọ thuốc tránh thai nhét vào tay cô.
"Tôi không mong xảy ra bất kỳ chuyện nào".
Nhìn bóng lưng anh dần dần khuất, sự mạnh mẽ ban nãy của cô đều sụp đổ. Cô khóc, từng giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt.
Cầm lọ thuốc trên tay hồi lâu, cuối cùng cũng hạ quyết định, cô không muốn uống, không muốn uống!
Thu xếp hành lý, cô phải rời khỏi nơi đây, rời khỏi nơi có hình bóng của anh, rời xa tất cả mọi thứ liên quan đến anh.
Thời gian trôi qua đúng thật là rất nhanh. Cô đã rời xa anh tám tháng rồi.
Cô đưa tay xoa xoa vùng bụng đã nhô cao. Mang thai tám tháng đi lại rất khó khăn, lại còn phải làm việc kiếm tiền nên rất vất vả, nhưng cô lại cảm thấy cuộc sống như vậy rất tốt.
Anh cầm tấm ảnh trên tay, tấm ảnh này là chụp khi cô đi siêu thị. Siết chặt tấm ảnh trong tay, anh gằn từng tiếng.
"Cô dám làm trái lời tôi".
Sau khi biết cô mang thai tám tháng, anh liền sắp xếp tất cả mọi thứ, tạo ra một vụ tai nạn khiến đứa bé mất đi.
Ngay giây phút cô cùng tử thần tranh giành mạng sống, bác sỉ hỏi anh:
"Thiếu gia, cậu muốn giữ đứa bé hay người mẹ?".
Anh không nghĩ ngợi, liền đáp lời.
"Tôi muốn cả hai phải chết".
Cô nấu cơm cho anh, anh không những không ăn lại còn vung tay hất đổ.
Khi anh bị ốm, cô quan tâm chăm sóc anh thế nhưng anh lại chưa từng để chuyện nào vào tầm mắt, ngày ngày chỉ coi cô là công cụ để phát tiết.
Tập đoàn của gia đình anh gặp khó khăn, vì anh, cô trở về nhà mẹ đẻ cầu xin giúp đỡ, thế nhưng một câu cảm ơn anh cũng không nói.
Mọi hành động cô đều vì anh mà làm, thế nhưng Tống La Diệm anh lại giống như một tảng băng lạnh giá, đối với mọi cố gắng của cô, anh không hề động lòng dù chỉ một khoảnh khắc.
Cô vì anh là nhiều việc đến thế, cô tại lại chẳng vì anh mà làm thứ gì cớ sao anh lại chấp nhận mọi thứ để ở bên cạnh cô ta? Mặc cho gia đình phản đối anh cũng không muốn ở bên cạnh cô, rốt cuộc là vì lý do gì? Tống La Diệm, em yêu anh như vậy tại sao anh lại chưa từng yêu em?
Ngày cô bị ốm, sốt rất cao dẫn đến hôn mê phải nhập viện, anh chưa từng đến thăm cô. Cũng là ngày hôm ấy, anh đưa người phụ nữ anh yêu về nhà, hai người dây dưa rất lâu, rất rất lâu.
Anh thật lòng thật dạ yêu thương cô ta hết mình, cô ta muốn gì anh đều đáp ứng, cô ta muốn ngồi vị trí thiếu phu nhân, anh không hề có chút suy nghĩ mà ly hôn với cô.
Đêm ấy, anh trở về, cô cứ tưởng là anh về quan tâm cô, hoá ra là do cô ảo tưởng. Anh chỉ trở về đưa cô một tờ giấy, là đơn ly hôn. Đau đớn không? Đau chứ, cảm giác đau mãnh liệt như muốn diệt đi sinh mệnh này của cô.
Nhưng cô yêu anh như thế, vì anh mà làm biết bao nhiêu việc, sao lại có thể ly hôn được! Cô vào trong phòng bếp rót một cốc nước nóng cho anh, còn trộn thêm cả thuốc.
Cô cứ nghĩ, chỉ cần lên được giường của anh sẽ không phải ly hôn nữa. Nhưng lần này cô lại sai hoàn toàn. Dây dưa cả một đêm dài, khắp người đều là thương tích, đau đến khó thở. Sáng sớm thức dậy, đập vào mắt cô vẫn là đơn ly hôn.
"Từ Ân Dung đừng dây dưa nữa! Ký đơn ly hôn đi. Nếu cô không ký ba mẹ cô có chết cũng đừng trách tôi độc ác".
Chất giọng lạnh lẽo dội vào tai Từ Ân Dung, sự bi thương dâng trào trong lòng cô. Hốc mắt Từ Ân Dung đỏ hoe. Cô hít một hơi thật sâu giấu mọi đau thương vào tận đáy lòng.
Cô cười, nụ cười thê lương khiến người ta thương sót. Hàng vạn người trên thế giới này có thể thương sót cô nhưng anh thì lại không. Cầm cây bút trên tay, cô mạnh mẽ hạ bút xuống tờ giấy ấy.
Trước khi rời đi, anh cầm lọ thuốc tránh thai nhét vào tay cô.
"Tôi không mong xảy ra bất kỳ chuyện nào".
Nhìn bóng lưng anh dần dần khuất, sự mạnh mẽ ban nãy của cô đều sụp đổ. Cô khóc, từng giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt.
Cầm lọ thuốc trên tay hồi lâu, cuối cùng cũng hạ quyết định, cô không muốn uống, không muốn uống!
Thu xếp hành lý, cô phải rời khỏi nơi đây, rời khỏi nơi có hình bóng của anh, rời xa tất cả mọi thứ liên quan đến anh.
Thời gian trôi qua đúng thật là rất nhanh. Cô đã rời xa anh tám tháng rồi.
Cô đưa tay xoa xoa vùng bụng đã nhô cao. Mang thai tám tháng đi lại rất khó khăn, lại còn phải làm việc kiếm tiền nên rất vất vả, nhưng cô lại cảm thấy cuộc sống như vậy rất tốt.
Anh cầm tấm ảnh trên tay, tấm ảnh này là chụp khi cô đi siêu thị. Siết chặt tấm ảnh trong tay, anh gằn từng tiếng.
"Cô dám làm trái lời tôi".
Sau khi biết cô mang thai tám tháng, anh liền sắp xếp tất cả mọi thứ, tạo ra một vụ tai nạn khiến đứa bé mất đi.
Ngay giây phút cô cùng tử thần tranh giành mạng sống, bác sỉ hỏi anh:
"Thiếu gia, cậu muốn giữ đứa bé hay người mẹ?".
Anh không nghĩ ngợi, liền đáp lời.
"Tôi muốn cả hai phải chết".