Nước mắt của Từ Ân Dung lăn xuống. Rơi cả lên tay của Tống La Diệm, anh cảm nhận được sự lạnh lẽo từ giọt nước mắt kia không hiểu sao đáy lòng bỗng dâng lên cảm giác chua xót.
"Lần này tôi tha cho cô, lần sau cô nhất quyết không được phản kháng bởi vì rất đơn giản, cô đã sớm trở thành tình nhân của tôi"
Giọng nói lạnh giá ban nãy không hiểu sao bây giờ lại rất dịu dàng, sự dịu dàng ấy lan toả trong đôi đồng tử của anh, đến anh cũng không nhận ra bản thân mình lại thay đổi đến thế.
Anh xuống giường chỉnh lại quần áo, trước khi rời đi còn dặn thêm hai vệ sĩ đứng trước cửa phòng bệnh.
"Tôi đi công tác một thời gian. Sau khi cô ấy xuất viện mang cô ấy về biệt thư của Tống gia. Không được để cô ấy chạy trốn! Nếu không tôi nhất định giết chết mấy người"
Từ sau lần ấy, cô đã sáu tháng trời không gặp anh. Cơ thể đã sớm bình phục, chỉ có điều là không thể mang thai nữa mà thôi. Vừa mới xuất viện, cô đã bị người của anh bắt về biệt thư riêng của Tống gia.
Hiện giờ cô không khác gì một con thú bị nhốt trong lồng giam, mãi mãi không thể rời khỏi cái lồng sắt to lơn ấy. Sự tự do mất đi, ánh sáng của cuộc sống bị vùi dập không thương tiếc.
Sống không được tự do, thì thà chết đi còn hơn! Năm lần bảy lượt cô tự tử thế nhưng vẫn bị người của anh ngăn cản.
Cô cười khổ, không ngờ cuộc sống của bản thân lại có ngày như thể này! Nhiều lúc cô vẫn nghĩ, nếu như ngày đó cô uống thuốc tránh thai, có phải sẽ không có kết cục bi thảm như vậy không?
[......]
Khi anh trở về, nhìn thấy cô cười nói với người đàn ông, trong lòng lại nhem nhóm cơn tức giận, anh đi đến chỗ cô, lạnh giọng nói.
"Hình như cuộc sống của cô không thể không thiếu đàn ông nhỉ?".
Thanh âm giá lạnh của Tống La Diệm dội vào tai Từ Ân Dung tựa như từng mũi dao sắc bén đâm mạnh vào lồng ngực cô. Cái cảm giác đau đớn dần dần khuếch tán trong cơ thể cô, đau thật!
"Sống mà thiếu đàn ông, không phải rất vô vị sao? ".
Cô ngước lên nhìn anh. Không nhanh không chậm mở lời, giọng nói thản nhiên tựa mặt hồ phẳng lặng yên bình không gợi sóng.
Cô nói của cô giống như một cây kim châm mạnh vào lòng anh. Nhói đau! Anh cười, hoá ra từ lúc anh đi công tác, ngày nào cô cũng cùng người đàn ông khác dây dưa sao?
"Cô nên nhớ cho rõ cô nói cô vừa mới nói! ".
Sắc mặt anh lạnh tới cực điểm, toàn thân toả ra sự chết chóc khiến cô sợ hãi mà run lên một cái.
Rõ ràng không phải, tại sao cô lại muốn chọc tức anh?
Anh mạnh tay túm lấy mái tóc dài của cô, kéo cô ra chỗ đài phun nước trong hoa viên, mặc cho cô có cầu xin hay khóc thét, anh cũng không buông tha.
Kéo cô đến trước đài phun nước, anh thẳng tay đem đầu của cô mạnh mẽ dìm xuống dưới nước.
Anh cứ như thế, không cho cô có cơ hội tiếp xúc không khí. Càng lúc càng khó thở, cô đã cảm thấy được như tử thần đứng trước mặt cô, hình như tử thần đưa tay về phía cô, muốn dẫn cô rời đi...
Thấy cô không còn vùng vẫy nữa, anh kinh hãi, kéo cô dậy ôm cô vào lồng ngừng vững chắc. Khuôn mặt cô tái nhợt nhìn rất đáng sợ!
Anh chẳng qua chỉ muốn dạy dỗ cô lại một chút!
"Lần này tôi tha cho cô, lần sau cô nhất quyết không được phản kháng bởi vì rất đơn giản, cô đã sớm trở thành tình nhân của tôi"
Giọng nói lạnh giá ban nãy không hiểu sao bây giờ lại rất dịu dàng, sự dịu dàng ấy lan toả trong đôi đồng tử của anh, đến anh cũng không nhận ra bản thân mình lại thay đổi đến thế.
Anh xuống giường chỉnh lại quần áo, trước khi rời đi còn dặn thêm hai vệ sĩ đứng trước cửa phòng bệnh.
"Tôi đi công tác một thời gian. Sau khi cô ấy xuất viện mang cô ấy về biệt thư của Tống gia. Không được để cô ấy chạy trốn! Nếu không tôi nhất định giết chết mấy người"
Từ sau lần ấy, cô đã sáu tháng trời không gặp anh. Cơ thể đã sớm bình phục, chỉ có điều là không thể mang thai nữa mà thôi. Vừa mới xuất viện, cô đã bị người của anh bắt về biệt thư riêng của Tống gia.
Hiện giờ cô không khác gì một con thú bị nhốt trong lồng giam, mãi mãi không thể rời khỏi cái lồng sắt to lơn ấy. Sự tự do mất đi, ánh sáng của cuộc sống bị vùi dập không thương tiếc.
Sống không được tự do, thì thà chết đi còn hơn! Năm lần bảy lượt cô tự tử thế nhưng vẫn bị người của anh ngăn cản.
Cô cười khổ, không ngờ cuộc sống của bản thân lại có ngày như thể này! Nhiều lúc cô vẫn nghĩ, nếu như ngày đó cô uống thuốc tránh thai, có phải sẽ không có kết cục bi thảm như vậy không?
[......]
Khi anh trở về, nhìn thấy cô cười nói với người đàn ông, trong lòng lại nhem nhóm cơn tức giận, anh đi đến chỗ cô, lạnh giọng nói.
"Hình như cuộc sống của cô không thể không thiếu đàn ông nhỉ?".
Thanh âm giá lạnh của Tống La Diệm dội vào tai Từ Ân Dung tựa như từng mũi dao sắc bén đâm mạnh vào lồng ngực cô. Cái cảm giác đau đớn dần dần khuếch tán trong cơ thể cô, đau thật!
"Sống mà thiếu đàn ông, không phải rất vô vị sao? ".
Cô ngước lên nhìn anh. Không nhanh không chậm mở lời, giọng nói thản nhiên tựa mặt hồ phẳng lặng yên bình không gợi sóng.
Cô nói của cô giống như một cây kim châm mạnh vào lòng anh. Nhói đau! Anh cười, hoá ra từ lúc anh đi công tác, ngày nào cô cũng cùng người đàn ông khác dây dưa sao?
"Cô nên nhớ cho rõ cô nói cô vừa mới nói! ".
Sắc mặt anh lạnh tới cực điểm, toàn thân toả ra sự chết chóc khiến cô sợ hãi mà run lên một cái.
Rõ ràng không phải, tại sao cô lại muốn chọc tức anh?
Anh mạnh tay túm lấy mái tóc dài của cô, kéo cô ra chỗ đài phun nước trong hoa viên, mặc cho cô có cầu xin hay khóc thét, anh cũng không buông tha.
Kéo cô đến trước đài phun nước, anh thẳng tay đem đầu của cô mạnh mẽ dìm xuống dưới nước.
Anh cứ như thế, không cho cô có cơ hội tiếp xúc không khí. Càng lúc càng khó thở, cô đã cảm thấy được như tử thần đứng trước mặt cô, hình như tử thần đưa tay về phía cô, muốn dẫn cô rời đi...
Thấy cô không còn vùng vẫy nữa, anh kinh hãi, kéo cô dậy ôm cô vào lồng ngừng vững chắc. Khuôn mặt cô tái nhợt nhìn rất đáng sợ!
Anh chẳng qua chỉ muốn dạy dỗ cô lại một chút!