"Tuổi trẻ ai cũng có sai lầm...và cái sai ngu nhất đời tôi là tự dâng thân cho tên quái thú nhà anh." Cát Diệp lầm bầm chửi rủa.
Cô vừa thức giấc, đúng mười giờ sáng, đập vào mắt là tấm thân rắn chắc của một người đàn ông vừa bước sang tuổi .
Nếu có giải thưởng dành riêng cho cá nhân mang sức chịu đựng bền bỉ nhất, Cát Diệp có thể mạnh dạn khẳng định mình là một ứng cử viên sáng giá.
Bởi cô đã sống sót qua một cơn ác mộng đáng sợ, thứ mà sau này cô còn phải gặp lại nhiều như cơm bữa, ấy không gì khác ngoài lăn giường với Đế Thiết Thành.
"Cảm ơn em vì món quà, tôi thật sự yêu nó đến phát điên mất." anh đỏ mặt bộc bạch, có vẻ cũng đã dậy từ lâu.
Cát Diệp gượng cười, nghiến răng ken két:
"Không có gì, anh thích là em vui rồi, vui muốn đăng xuất khỏi thế giới luôn ấy ạ."
Đế Thiết Thành biết cô còn đang sang chấn tâm lí vì bộ mặt cầm thú đêm qua quá khác biệt với phong thái điềm đạm thường trực.
Anh chỉ có thể cười cười như thể muốn tẩy trắng tội lỗi và vuốt ve mái tóc dài suôn mượt.
Rồi nấn ná ôm cô thêm một chút, Đế Thiết Thành mới bế Cát Diệp vào đánh răng rửa mặt, giúp cô mặc quần áo.
Phía dưới của anh vẫn còn bất chấp, phần do buổi sáng đàn ông thường vô cùng sung mãn, và phần hơn là do thân thể hoàn mỹ của thiếu nữ cứ ngời ngời trưng ra trước miệng anh như mời gọi.
Tuy nhiên Đế Thiết Thành không có liêm sỉ thì cũng có lương tâm, anh nhìn vào hàng hà sa số vết đỏ hoan ái in trên cổ, trên ngực và đùi Cát Diệp, lại thêm chất giọng khàn khàn yếu ớt do phải rên la quá nhiều, thương tình đành tự kiềm chế dục vọng lại.
Cả ngày hôm đó anh nghe cô chửi mà thấy êm tai lạ lùng.
Cái cảm giác biết bao ham muốn bị dồn nén bấy lâu được nay giải phóng tự do quả thật khiến cho tinh thần người phấn chấn hẳn lên.
Mà mỗi khi phấn chấn là anh lại lấn cấn muốn thêm nữa.
Có lẽ tối nay mặt dày hỏi xin cô làm thêm vài hiệp cũng không sao.
Trông bản mặt giả nhân giả nghĩa kia, Cát Diệp bĩu môi:
"Này này, em biết tỏng mấy ý đồ đen tối của anh.
Chẳng qua vì sinh nhật nên em mới không tính toán với anh thôi nhé."
"Vậy lần sau em đừng quyến rũ tôi như thế nữa, tôi chắc chắn sẽ không động tới em." Đế Thiết Thành cài áo sơ mi chỉnh tề để chuẩn bị đến tập đoàn xử lí nốt chỗ rắc rối tồn đọng.
Anh nói cứ như thể mọi chuyện đều do cô khơi mào, mà đúng là thế thật.
Cát Diệp á khẩu chẳng cãi lại được.
Tại cô ngu muội hồ đồ, giờ phải chấp nhận trả giá cũng là điều đương nhiên.
Đế Thiết Thành nhẹ nhàng bôi thuốc lên các vết hôn mà mình để lại trên da cô, anh khẽ thổi phù phù hệt cách người ta dỗ dành một đứa trẻ.
Xong xuôi, anh hôn chào tạm biệt và bắt đầu một ngày làm việc tràn đầy năng lượng vào...mười hai giờ trưa.
Nhân viên thấy anh vẻ ngoài tươm tất, sắc mặt tươi tỉnh lạ thường, liếc lên liếc xuống rồi chép miệng:
"Vâng, ngài là sếp ngài có quyền đi làm muộn.
Nhất ngài rồi Đế tổng."
Tại biệt thự, Cát Diệp cũng rục rịch khởi động.
Cô dắt bé con Pitbull đi dạo một chút và nhờ bác quản gia tuyển chọn giúp mình một trợ lí.
Cô sẽ không yên phận làm búp bê vô dụng chỉ biết ăn bám, cô phải tự chủ và độc lập như một người phụ nữ có giá trị.
Người trợ lí duy nhất vượt qua vô số vòng phỏng vấn và thử việc gắt gao chính là Du Tuệ Hiếu.
Anh ta kém Đế Thiết Thành hai tuổi, tuy còn khá trẻ nhưng hồ sơ thành tích đã xếp thành từng tập dày.
Dung mạo tuấn mỹ, dáng người vượt trội và khí chất cao quý thanh lịch.
Đặc biệt chỉ cần nghe tới họ của anh, nhà tuyển dụng liền thấy uy tín %.
Du Tuệ Hiếu - đại thiếu của Du gia.
Chỉ trách lão Du Quân này quá khắt khe với con trai nên chưa vội giao tập đoàn Du thị cho Du Tuệ Hiếu kế thừa.
Lão muốn tống anh ra đời với không đồng trong túi, mặc xác cho anh tự sinh tồn, tự gây dựng sự nghiệp, còn lão chỉ việc ung dung ngồi xe sang đi du lịch với phu nhân bảo bối của lão: Tống Bạch Hồng.
Sự nghiệp của Du Tuệ Hiếu bắt đầu từ đây, với vị trí quản lí nghệ sĩ.
Anh sẽ là người phụ trách các hợp đồng, sắp xếp lịch trình, thu chi tài chính, cũng như kiểm duyệt lời mời đóng quảng cáo cho Cát Diệp.
Còn công việc của Cát Diệp chỉ đơn giản là phát triển kĩ năng thanh nhạc và đàn hát để đi lưu diễn khắp nơi.
Ca sĩ, danh xưng sinh ra để cô họa mi trẻ theo đuổi.
Thoạt đầu khi gặp nhau để bắt tay hợp tác, Cát Diệp đã rất ấn tượng và hài lòng với tác phong làm việc chuyên nghiệp ở người trợ lí này.
Vừa có ngoại hình lại có tài, có tâm, ắt hẳn cũng hoàn hảo ngang ngửa Đế Thiết Thành.
Du Tuệ Hiếu chỉ thua Đế thiếu một thứ thôi, đó là Đế thiếu được Cát Diệp đem lòng yêu thương, nên trong mắt cô, Đế thiếu luôn là nhất.
"Tôi xin góp ý dưới cương vị một quản lí nghệ sĩ, rằng cô Khắc nên mặc loại áo cao cổ hoặc dùng khăn quàng để che những vết bầm trên cổ lại.
Đời tư cá nhân sẽ ảnh hưởng ít nhiều đến hình ảnh của cô trước công chúng." Du Tuệ Hiếu lịch sự nhắc nhở Cát Diệp.
Cô giật mình, suýt thì quên béng mất mấy "chiến tích" do Đế Thiết Thành để lại sau đêm mây mưa vừa rồi.
"Xin lỗi anh, thật ngại quá." Cát Diệp ngượng ngùng rụt cổ lại.
Trợ lí Du mỉm cười hòa nhã, đúng kiểu cười tỏa nắng khiến ai cũng phải ngẩn ngơ:
"Cô Khắc không cần khách sáo.
Cha mẹ tôi lúc nào cũng mặn nồng như vậy nên tôi sớm đã quen rồi."
Phải, Du lão gia nổi tiếng yêu chiều vợ, năm qua Du Tuệ Hiếu phải chịu kiếp ăn cẩu lương của cha mẹ sống qua ngày, giờ cũng không lấy làm lạ gì nữa.
Cát Diệp cũng cười đáp lại, thấy càng thêm thiện cảm với anh.
Lòng cô thầm dám chắc rằng trợ lí Du sẽ là người bạn đồng hành lâu dài với cô sau này.
"Để tôi mời anh một bữa ăn tối, anh không được từ chối đâu." cô nháy mắt.
Tối đó, quả nhiên Cát Diệp kéo trợ lí Du tới nhà hàng thật.
Để rồi Đế Thiết Thành trở về với tâm thế háo hứng muốn ôm hôn bảo bối, và tờ giấy note dán trên cửa đã tát vào mặt anh một cú đau điếng: "Em có chút việc cần ra ngoài, Đế thiếu cứ dùng cơm trước, không cần chờ em đâu."
Đế Thiết Thành nheo mắt, có chút nghi hoặc nên tra hỏi quản gia.
Tùng Chi đang trong phiên trực chốt, không thể vào nhà hàng cùng Cát Diệp được, vậy thì "chút việc" cô nói là đi cùng ai?
Đạp ga phóng thẳng tới nhà hàng X, anh nấp phía ngoài lén lút theo dõi.
Trông thật không có tiền đồ, mất hết khí thế cao cao tại thượng của vị giám đốc cương trực.
Và ô kìa, bé cưng của anh đang nâng ly với một gã trai lạ mặt.
Hắn trông rất sang trọng, rất quý phái, và bộ mặt "hoa hậu hòa bình" của hắn thật đáng ghét.
Ấy thế mà Cát Diệp lại cười nói vui vẻ như thể mến mộ hắn lắm.
Chẳng lẽ đêm qua anh đã dọa cô sợ, nên giờ cô xa lánh anh để hẹn hò cùng người trẻ đẹp, hiền hòa hơn anh? Rõ ràng anh tốt hơn hắn vạn lần, chỉ thua ở chỗ mặt anh bẩm sinh đã lạnh tanh và khí tức có chút dọa người, khó trở nên thân thiện giống hắn.
"Được lắm.
Lát nữa còn dám vác mặt về nhà, tôi mà không đâm nát mông em thì tôi không phải là Đế Thiết Thành." ngài Đế cay cú lẩm nhẩm.