Vốn là một người luôn giữ cho mình vẻ ngoài trầm mặc và lạnh nhạt (tất nhiên trừ những lúc ở bên bảo bối đại nhân), không ai hay biết rằng tâm hồn sâu bên trong Đế Thiết Thành thực chất lại vô cùng cảm xúc.
Cha mẹ sinh con trời sinh tính, rồi trải qua nhiều bước ngoặt, nhiều biến cố cuộc đời, cuối cùng tất cả đã kiến tạo nên tính cách của anh hiện tại.
Anh tự rèn vỏ bọc mạnh mẽ để bảo vệ trái tim còn âm ỉ vết thương.
Anh che chở cho người anh yêu vì không muốn họ phải bị thương một vết giống như mình đã từng.
Đế Thiết Thành sống tình nghĩa hơn mọi người tưởng tượng, chẳng qua là do anh luôn biết cách dùng lý trí chi phối cảm xúc mà thôi.
Đế Thiết Thành dễ yêu nhưng không dễ hận, dễ tha thứ nhưng không dễ quên đi.
Ngay cả kẻ từng phản bội anh, anh vẫn còn ghi rõ trong đầu những kỉ niệm đáng giá của hai người trong quá khứ.
Nói tới đây, hẳn người ấy chính là Trần Khánh.
Nhớ thời cấp một, Đế Thiết Thành bị bạn bè trong lớp cô lập vì tính cách có đôi phần tách biệt.
Cậu Đế thiếu gia trầm tính, ít nói, lại trưởng thành hơn tuổi, nên những đứa trẻ cố tình đến làm thân chỉ vì bố mẹ chúng muốn được Đế gia chiếu cố, Đế thiếu đều không có hứng thú tiếp chuyện.
Lên đầu cấp hai, mọi chuyện không có nhiều thay đổi.
Và thay đổi chỉ đến vào năm lớp chín, khi anh đại diện cho trường tham gia giải đấu cờ vua cấp quốc gia.
Mọi nước cờ đều được tính toán rất logic trong bộ não trẻ, Đế Thiết Thành dễ dàng vượt qua nhiều ứng viên khác.
Anh chỉ thật sự có được cảm giác "thi" khi gặp một đối thủ xứng tầm tại vòng chung kết.
Hắn ngồi đối diện anh, cách một bàn cờ vuông vắn.
Mái tóc vàng của hắn phủ ngang đôi mày sắc bén, và gương mặt lúc nào cũng rạng rỡ thân thiện như nắng tỏa.
Trần Khánh chơi cờ rất hay, nếu như Đế Thiết Thành có tiến có thủ đan xen nhịp nhàng, thì hắn lại bình tĩnh cố thủ và chịu thí những quân nhỏ, rồi bất ngờ phản công lại, khiến đối phương phải bối rối chịu trận.
Nhưng rồi cuối cùng người dành chiến thắng vẫn là Đế Thiết Thành.
Trần Khánh về nhì, miệng cười tươi rói.
Hai người gần như ngang tài ngang sức sau đó cũng trùng hợp trở thành đối thủ của nhau thêm vài lần ở những giải cờ vua tiếp theo.
Như mọi lần, Trần Khánh giữ một vẻ mặt hiền hòa, phong thái sôi nổi, còn Đế Thiết Thành thì điềm đạm, trầm tĩnh.
Ấy vậy nên người người mới đổ xô đi xem trận đấu của họ như xem một bộ cuộc đua chiến thuật gay cấn.
Anh và hắn giống âm và dương, mặt trăng và mặt trời, hoàn toàn trái ngược mà kết hợp lại thì trùng khớp kì lạ.
Số phận đưa đẩy cho hai kẻ đối địch một lần nữa chạm mặt khi cùng thi đỗ vào ngôi trường chuyên danh giá, thậm chí còn được xếp vào cùng lớp.
Thế là họ bắt đầu trở thành bạn bè từ đó.
Trần Khánh chính là bạn thân đầu tiên của Đế Thiết Thành.
Người duy nhất đủ kiên trì chờ anh mở lòng, đủ vui tươi để bù đắp sự im lặng của anh, đủ thoải mái để giúp anh bớt khắt khe với chính mình, và đủ chân thành để anh cảm nhận được thế nào là một "tình bạn" thật sự.
Đế Thiết Thành tuy là một con cáo, nhưng vì hắn mà hóa thành gà ngốc, nhất mực tin tưởng vào hắn.
"Dạo này bác Trần thế nào rồi." một chiều tan trường nọ Đế Thiết Thành hỏi Trần khánh.
"À, cha tôi vẫn phải truyền nước, chưa thấy tình hình khả quan." hắn hạ giọng đáp.
Đế Thiết Thành rút ví ra, lấy một chiếc thẻ tín dụng nhét vào túi áo hắn:
"Tôi đã khuyên cậu chuyển viện sang nơi khác chất lượng hơn rồi.
Bạn bè với nhau, cứ dùng tạm đi, đừng ngại."
Chiếc thẻ như mọi lần, bị Trần Khánh từ chối thẳng.
Đế Thiết Thành chỉ biết thở dài.
Bởi bao lâu nay, Trần Khánh chưa từng dùng tiền của anh hay đòi hỏi anh thứ vật chất gì, dẫu cho gia cảnh hắn chỉ thuộc tầng lớp hạ lưu thiếu thốn.
Anh lại càng tin tưởng hắn hơn, nghĩ hắn không có chút tạp niệm trong tâm đồ.
Anh mặc kệ hắn, tự ý đóng tiền viện phí cho cha hắn, để rồi hôm sau bị hắn nổi đóa lên và đấm cho mấy cú vào mặt.
"Mỏ kim cương ngay bên cạnh mà không biết đào, đồ ng." Đế Thiết Thành nhếch mép cười khiêu khích.
Mọi chuyện cứ êm đẹp diễn ra như thế.
Ba năm trung học, bốn năm đại học, và tưởng chừng tình bạn sẽ đi theo Đế thiếu đến hết đời, gắn bó như anh em ruột thịt.
Nhưng không.
Mọi chuyện kết thúc ở năm Đế Thiết Thành tuổi, thời điểm mà anh mới bắt đầu thừa kế vị trí giám đốc tập đoàn Đế thị.
Biến cố ấy...Đế Thiết Thành không muốn nhớ tới nó nữa.
Giờ đây anh đã mở lòng với một người phụ nữ, mạo hiểm đặt hết tất cả niềm tin, tình yêu và hy vọng ở cô, thứ mà trước đây anh đã trao đi rất nhiều để nhận lại sự phản bội.
Đế Thiết Thành ngồi trên bàn ăn chờ Cát Diệp về dùng cơm tối.
Hoàng hôn tắt nắng từ lâu, trời mùa đông mịt mùng và ảm đạm.
"Em chuẩn bị về rồi đây." Cát Diệp nhắn tin để anh an tâm.
Rồi cô tắt điện thoại, bước ra khỏi nhà hát sau màn trình diễn dài.
Ánh đèn vàng vọt rọi xuống mặt đường trải nhựa đen tuyền.
Không gian tĩnh lặng, gió thổi heo hút từng cơn lạnh buốt.
Trợ lí và tài xế riêng đã đợi Cát Diệp tại sảnh chính, giờ thì cô cần băng qua con hẻm nhỏ để ra chỗ họ.
Phía xa, có một người cũng đang đi ngược chiều cô.
Cái bóng lớn của y đổ dài trên vách tường xám xịt.
Khoảng cách ngày một thu hẹp lại, y chỉ cách cô đúng m.
Chiều cao này tương đương Đế Thiết Thành, có thể nói là vượt trội so với mức bình thường.
Tuy nhiên vóc dáng y lại không được rắn chắn và cân đối như anh.
Thân thể đôi chút gầy guộc và thiếu sức sống.
Bóng tối mờ mờ, Cát Diệp không thể nhìn rõ gương mặt ấy, những gì cô biết được chỉ ít ỏi là trên người y phảng phất mùi thuốc lá.
Hai người vừa lướt qua nhau chưa đầy giây, y đã cất tiếng:
"Chạy khỏi hắn đi."
Cát Diệp dừng chân, nheo mắt khó hiểu.
"Anh đang nói với tôi?" cô hỏi.
"Búp bê của sát nhân, ha...thật đáng thương." chất giọng trầm khàn, hụt hơi và thần bí vang lên giữa con hẻm vắng lặng.
Cát Diệp quay đầu lại, đăm đăm nhìn vào bóng lưng y như dò xét.
Rồi cô mơ hồ lẩm nhẩm:
"Sát nhân?"
"Phải.
Không ai khác ngoài Đế Thiết Thành.
Hắn đã từng giết người." đó là tất cả những gì y nói trước khi biến mất hút vào ngã rẽ tối tăm nơi cuối đường, bỏ lại cô thiếu nữ chôn chân sửng sốt, toàn thân cứng đờ.