Đế Thiết Thành, hai hộp bo co su cho một đêm là không đủ với anh.
Còn Cát Diệp, chỉ hai hiệp cho một đêm là quá đủ với cô.
Như mọi lần cô lại ngủ quên và bỏ anh lại một mình với hạ bộ dồi dào tinh lực.
Cũng như mọi lần anh đành lủi thủi nín nhịn ham muốn cho cô được nghỉ ngơi.
Vật cứng phía dưới anh chỉ biết tự xử bằng tay, lấy cảnh xuân mơn mởn của cô thiếu nữ đang say giấc làm chất kích thích thị giác.
Chín giờ sáng hôm sau, Cát Diệp thức dậy trong thể trạng rã rời.
Thân dưới nhức mỏi ê ẩm, thanh quản rát khô, tay và cổ in đầy vết cứa lằn đỏ do thắt lưng và cà vạt để lại.
Mơ màng ngồi dựa vào đầu giường, cô hoàn hồn tự vỗ mặt mình.
Chiếc điện thoại đặt trên bàn phía xa reo lên cuộc gọi đến từ trợ lí Du.
Cát Diệp không còn sức để đứng lên nữa.
Đế Thiết Thành nghe chuông reo, sợ sẽ khiến cô bị đánh thức nên cũng từ ngoài chạy vào.
Trên người còn đang đeo chiếc tạp dề, tay cần dao gọt hoa quả, anh nhấc máy thay cô.
"Em quên lịch à? Nhạc hội sắp bắt đầu rồi đấy.
Tôi đang đỗ xe trước sảnh chờ, mau sửa soạn rồi xuống đi Diệp." Du Tuệ Hiếu nhẹ nhàng nhắc nhở.
Nghe giọng đàn ông cất một chữ "Diệp" thân mật, Đế Thiết Thành liền bất bình ngay:
"Chú ý cách xưng hô.
Tên của Đế thiếu phu nhân không phải ai cũng được phép gọi thẳng."
"Anh là...?"
"Tôi là chồng cô ấy." Đế Thiết Thành đắc chí đáp lại trợ lí Du, tự ngộ nhận mà không biết ngượng miệng.
Cát Diệp bĩu môi.
Cô thẹn quá hóa giận, ném cái gối vào đầu anh rồi mắng:
"Chồng con gì chứ, ai thèm gả cho Đế thiếu?"
Đế Thiết Thành chau mày nhìn cô như đang rất không đồng tình với phát ngôn vừa rồi.
Anh nhanh chóng kết thúc cuộc gọi với tình địch phiền phức bên kia đầu dây:
"Còn cậu là trợ lí của vợ tôi đúng không? Đáng tiếc là hôm nay em ấy bệnh liệt giường, không thể đi hát được đâu."
Ngắt máy, anh bẻ khớp ngón tay, cởi bỏ tạp dề và xông thẳng lên giường như con chiến mã động dục.
Cát Diệp co rúm người lại và hét toáng lên.
Đế Thiết Thành liên tiếp chọc lét khắp cơ thể trần trụi của cô, làm cô cười đến không thể thở nổi.
"Dừng lại.
Em, em chỉ đùa thôi mà.
Dừng."
"Đây là câu nói vô dụng nhất tôi từng nghe.
Chẳng có thằng đàn ông nào kiềm chế nổi trước biểu cảm này của em cả.
Tôi lại càng không."
Rồi anh lật tung tấm chăn cô đang dùng để che chắn thân mình, đưa tay sờ lên chiếc vụng trắng ngần:
"Em không muốn gả cho tôi.
Thật hết cách, tôi đành đặt vào chỗ bé xíu này một đứa nhóc cho em khỏi chạy trốn vậy."
Lần đầu tiên trong chuyện quan hệ, Đế Thiết Thành không dùng đến biện pháp an toàn.
Anh chẳng mảy may nghĩ ngợi gì nhiều vì cảm giác được nơi hoa ấm nóng trực tiếp ôm trọn lấy khối trụ của mình thật sự thăng hoa đến mức thú tính áp đảo nhân tính.
Hormone nam giới buổi sáng vốn còn căng tràn hơn cả ban đêm.
Mượn cớ Cát Diệp phát ngôn bừa bãi, Đế Thiết Thành tiếp tục chuyện còn dang dở hôm qua, ăn sạch cô cho tới giờ trưa mới ngừng.
Hậu màn mây mưa mới là chuyện đáng nói.
Nam nhân được đáp ứng nhu cầu liền thỏa mãn thấy rõ, khí chất lẫn dung nhan đều sáng ngời, tinh thần tươi tỉnh hơn hẳn.
Và trái ngược với anh, Cát Diệp toàn thân đã xụi lơ đến đáng thương.
Nằm yên cho anh lau chùi dòng dịch trắng rỉ ra phía dưới, cô không còn tâm trạng nào để ngượng ngùng hay phản kháng nữa.
"Giờ tôi cho em nói lại, em không muốn gả cho ai cơ?"
"Thôi mà, em biết lỗi rồi.
Em sẽ gả cho Đế thiếu, sẽ gả được chưa."
Nghe cô uất ức đáp, Đế Thiết Thành sướng rơn, tủm tỉm nhoẻn cười và tâm tình cũng một bước lên mây.
"Tốt.
Xem như em còn biết nghe lời." anh vừa nói vừa hôn lên trán cô.
Sau đó anh giúp cô mặc quần áo và xuống bếp ăn trưa.
Dùng bữa xong cô liền phạt Đế Thiết Thành đi rửa bát rồi tự tay lau dọn căn hộ rộng tới mét vuông.
Anh không lấy làm phiền hà, răm rắp vâng lời.
Lăn dài trên ghế sô pha, Cát Diệp nhấn video call cho "mẫu hậu đại nhân" để mách tội anh:
"Ơi mẹ đây, công chúa của mẹ gọi có việc gì nào?" Đế phu nhân hớn hở nhấc máy.
"Mẹ à, mẹ xem con trai của mẹ thật vô sỉ, con không thể chịu đựng được nữa đâu."
"Ôi trời! Con dâu đáng yêu phải chịu ủy khuất rồi.
Mẹ nhất định sẽ dạy dỗ lại thằng trời đánh kia mới được." Bà gắt gỏng, uống một ngụm trà chuẩn bị cho màn xả giận thay Cát Diệp.
Từ sau lưng bà, Đế lão gia cũng tiến tới hóng chuyện.
Cô liền nắm lấy thời cơ để một lúc lôi kéo cả đôi vợ chồng già về phe mình:
"Daddy ơi!" Cát Diệp réo gọi bố chồng tương lai.
"Ơi anh nghe?" Đế Thiết Thành đang lau nhà, đột nhiên ngước lên đáp lại.
Không gian rơi vào tĩnh lặng trong vòng ba giây.
Cả hai vị phụ huynh bên kia màn hình cuộc gọi nhìn anh chằm chằm với ánh mắt kì thị hết sức:
"Thật không ngờ tôi lại sinh ra một tên đồi trụy như anh.
Rốt cuộc anh đã giở trò gì mà ép con bé phải xưng hô lệch lạc thế hả?"
Lại thêm ba giây im ắng như tờ.
Đế Thiết Thành nghẹn họng, không còn lý nào để chối.
Là đêm qua anh muốn nghe thứ gì đó mới lạ cho chuyện sắc dục thêm phần kích thích nên mới dụ dỗ Cát Diệp gọi mình bằng "daddy".
Hôm nay cũng vô thức mà hình thành phản xạ miệng nhanh hơn não.
Cát Diệp hả hê nhịn cười.
Cô đặt điện thoại vào tay anh cho anh tự mình giải thích với cha mẹ và tung tăng chạy đi chơi đàn.
Màn "giáo huấn" kéo dài liên miên suốt nửa tiếng đồng hồ.
Nào là không được vấy bẩn sự trong trắng của Cát Diệp, không được bắt ép Cát Diệp khi cô chưa đồng ý, không được làm đau Cát Diệp,...
Đế Thiết Thành nghe mẹ mình mắng đến mòn tai.
Tất cả những đều đó anh đều hiểu rõ từ lâu.
Đều tại nay đang ở độ ba mươi tuổi xuân, tức thời điểm sung mãn nhất của đàn ông nên có chút khó kiềm chế.
Kể từ sau hôm đó, ngày nào Đế Thiết Thành cũng được đặc cách ngủ trên ghế sô pha.
Thôi thì phận con trai mười hai bến nước.
Kiếp sủng vợ lương ba cọc ba đồng.
Bổng lộc không có, lúc nào cũng đói yêu khát tình mà phải nhịn.
Đế Thiết Thành vẫn vì cô mà nguyện chấp nhận chút thiệt thòi.